Ngồi trên xe mà mặt cô nhăn nhó khó chịu thấy vậy anh thở dài cất tiếng hỏi:
_ Băng Băng em muốn sao mới hết giận ca ca- Anh chán nản nói trong mắt có sự yêu thương nòng đậm. Thật ra anh và cô chỉ là anh em nuôi thôi việc có quan hệ chẳng thành vấn đề.
_ Ca ca không được nói dối- Cô phồng má nói.
_ Ok! Ca ca không nói dối- Anh cười cười nói.
_ Bất cứ?- Cô nghi hoặc hỏi trong mắt xẹt qua tia láu lỉnh nhưng anh phải lái xe nên không thấy.
_ Ưmk!- Anh chắc nịch nói.
_ Em muốn làm ở Westley!- Cô lấy hết can đảm nói tay báu chặt lấy vạt áo của anh. Chiếc xe thể thao đang chạy trên đường thắng lại cái két! Anh quay lại nhìn cô khuôn mặt nhợt nhạt cứng nhắc quay đầu lại nhìn cô.
_ E... Em không được đi!- Anh gần như hét lên với cô. Đôi mắt long lanh như muốn khóc khóe mắt ứa ra nước nhưng không cho chảy xuống. Mếu máo nhìn anh trong lòng anh bắt đầu đau.
_ Thôi mà Băng Băng! Ca ca không có la em mà nín đi ca ca cho em làm ở đó là được chứ gì!- Anh nhỏ giọng dỗ dành cô.
_ Hahaha!!! Ca ca anh minh đã bị em gái dễ thương gạt! Hahaha!!!- Cô cười phá lên nhìn bộ mặt đơ một cục của anh.
_ Băng Băng thật quá đáng!!!- Anh giận dỗi quay mặt đi.
_ Thôi mà! Ca ca dễ thương tha lỗi cho Băng Băng nhoa
- Cô nũng nịu.
_ Hôn ca ca một cái- Anh quay mặt đi không cho cô thấy ánh mắt mình xẹt qua tia gião hoạt. Cô đưa đôi môi đỏ mọng của mình tới gần má anh thì anh liền quay mặt. Môi cô đụng vào môi mỏng của anh. Lấy tay kéo gáy cô vào sát môi mình không cho cô đường lui. Nhân lúc cô mất cảnh giác mà luồn chiếc lưỡi dài của mình vào trong khoang miệng của cô ra sức múc liếm chiếm hết tiện nghi trong miệng nhỏ của cô. Lấy chiếc lưỡi dài của mình cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô. Đến khi thấy khuôn mặt cô đỏ bừng như quả cà chua chín thì cười mãm nguyện rồi tiếp tục lái xe.
Khuôn mặt cô vẫn đỏ bừng khi nhớ tới nụ hôn lúc nãy. Không khí giữa hai người thật gượng gạo. Tới nhà anh nắm tay cô kéo vào nhà. Gượng ngiệu bước vào trong đập vào mắt cô là khuôn mặt quen thuộc đến chán ghét của Hạ Tiêu Diệp. Vâng anh ý chỉ đến bàn hợp đồng nhưng thu được kết quả bất ngờ.
_ C... Chào B... À không! Phạm tiểu thư- Anh cố gắng kiềm chế sự đau khổ trong đáy mắt nhìn cô. Cười nhẹ một cái cô cuối chào.
_ Haiz cuối cùng tách ra khỏi hậu cung của nữ chủ gặp xũng chẳng chết ai! - Trong lòng cô nghĩ.
_ Ca ca em lên phòng trước chừng nào có cơm gọi em xuống! A! Còn nữa ca chấp nhận việc em xin vào Westley nha~ Không được nuốt lời- Cười tinh nghịch rồi cô chạy lên lầu để lạ Hạ Tiêu Diệp trái tim đập lỡ một nhịp.
Bước lên lầu nằm dài trên chiếc giường kingside màu lam nhạt. Khuôn mặt bất giác đỏ lên tay giơ lên che đi cái miệng nhỏ hơi đỏ ửng lên. Nhớ lại nụ hôn lúc nãy cô liền úp mặt vào gối che đi gương mặt ửng hồng.(Tg: Cà chua chưa chín ko đc ngắt :))) )
Bước vào nhà tắm rửa sạch mọi bụi bặm trên người thay ra cái áo thun dài tới gối màu hồng nhạt. Bước tới cạnh bàn phím bàn tay thoăn thoắt trên bàn phím máy tính đánh ra một bản hồ sơ gửi cho công ty Westley. Vươn vai bước xuống lầu ăn cơm với anh rồi đi mua vài bộ đồ công sở đơn giản nhưng không kém phần thanh lịch để đi phỏng vấn.
Đến tối thì cô nằm dài trên giường ngủ một giấc dài tới sáng hôm sau.
_ Băng Băng em muốn sao mới hết giận ca ca- Anh chán nản nói trong mắt có sự yêu thương nòng đậm. Thật ra anh và cô chỉ là anh em nuôi thôi việc có quan hệ chẳng thành vấn đề.
_ Ca ca không được nói dối- Cô phồng má nói.
_ Ok! Ca ca không nói dối- Anh cười cười nói.
_ Bất cứ?- Cô nghi hoặc hỏi trong mắt xẹt qua tia láu lỉnh nhưng anh phải lái xe nên không thấy.
_ Ưmk!- Anh chắc nịch nói.
_ Em muốn làm ở Westley!- Cô lấy hết can đảm nói tay báu chặt lấy vạt áo của anh. Chiếc xe thể thao đang chạy trên đường thắng lại cái két! Anh quay lại nhìn cô khuôn mặt nhợt nhạt cứng nhắc quay đầu lại nhìn cô.
_ E... Em không được đi!- Anh gần như hét lên với cô. Đôi mắt long lanh như muốn khóc khóe mắt ứa ra nước nhưng không cho chảy xuống. Mếu máo nhìn anh trong lòng anh bắt đầu đau.
_ Thôi mà Băng Băng! Ca ca không có la em mà nín đi ca ca cho em làm ở đó là được chứ gì!- Anh nhỏ giọng dỗ dành cô.
_ Hahaha!!! Ca ca anh minh đã bị em gái dễ thương gạt! Hahaha!!!- Cô cười phá lên nhìn bộ mặt đơ một cục của anh.
_ Băng Băng thật quá đáng!!!- Anh giận dỗi quay mặt đi.
_ Thôi mà! Ca ca dễ thương tha lỗi cho Băng Băng nhoa
- Cô nũng nịu.
_ Hôn ca ca một cái- Anh quay mặt đi không cho cô thấy ánh mắt mình xẹt qua tia gião hoạt. Cô đưa đôi môi đỏ mọng của mình tới gần má anh thì anh liền quay mặt. Môi cô đụng vào môi mỏng của anh. Lấy tay kéo gáy cô vào sát môi mình không cho cô đường lui. Nhân lúc cô mất cảnh giác mà luồn chiếc lưỡi dài của mình vào trong khoang miệng của cô ra sức múc liếm chiếm hết tiện nghi trong miệng nhỏ của cô. Lấy chiếc lưỡi dài của mình cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô. Đến khi thấy khuôn mặt cô đỏ bừng như quả cà chua chín thì cười mãm nguyện rồi tiếp tục lái xe.
Khuôn mặt cô vẫn đỏ bừng khi nhớ tới nụ hôn lúc nãy. Không khí giữa hai người thật gượng gạo. Tới nhà anh nắm tay cô kéo vào nhà. Gượng ngiệu bước vào trong đập vào mắt cô là khuôn mặt quen thuộc đến chán ghét của Hạ Tiêu Diệp. Vâng anh ý chỉ đến bàn hợp đồng nhưng thu được kết quả bất ngờ.
_ C... Chào B... À không! Phạm tiểu thư- Anh cố gắng kiềm chế sự đau khổ trong đáy mắt nhìn cô. Cười nhẹ một cái cô cuối chào.
_ Haiz cuối cùng tách ra khỏi hậu cung của nữ chủ gặp xũng chẳng chết ai! - Trong lòng cô nghĩ.
_ Ca ca em lên phòng trước chừng nào có cơm gọi em xuống! A! Còn nữa ca chấp nhận việc em xin vào Westley nha~ Không được nuốt lời- Cười tinh nghịch rồi cô chạy lên lầu để lạ Hạ Tiêu Diệp trái tim đập lỡ một nhịp.
Bước lên lầu nằm dài trên chiếc giường kingside màu lam nhạt. Khuôn mặt bất giác đỏ lên tay giơ lên che đi cái miệng nhỏ hơi đỏ ửng lên. Nhớ lại nụ hôn lúc nãy cô liền úp mặt vào gối che đi gương mặt ửng hồng.(Tg: Cà chua chưa chín ko đc ngắt :))) )
Bước vào nhà tắm rửa sạch mọi bụi bặm trên người thay ra cái áo thun dài tới gối màu hồng nhạt. Bước tới cạnh bàn phím bàn tay thoăn thoắt trên bàn phím máy tính đánh ra một bản hồ sơ gửi cho công ty Westley. Vươn vai bước xuống lầu ăn cơm với anh rồi đi mua vài bộ đồ công sở đơn giản nhưng không kém phần thanh lịch để đi phỏng vấn.
Đến tối thì cô nằm dài trên giường ngủ một giấc dài tới sáng hôm sau.
/53
|