Đó là hình ảnh của Lưu Thiên, Lưu Nguyệt.
------------VÀO TRUYỆN-----------
Nhanh như cắt, đã đến h ra về. Nhưng chụy nhà ta đâu được yên thân về nhà.
_Haiz ca ca gì đâu nói thương em gái vậy đó! Bỏ ở trường! Em mà về tới nơi ca ca biết tay!!!- Băng Băng nhà ta đứng trước cổng trường chửi rủa.
_Nè! Cô muốn đi ké không!?!- Hai anh LT, LN đậu xe trước mặt cô hỏi.
_Anh là...ai vậy?- Cô ngập ngừng hỏi, đôi mắt long lanh cầu khẩn nhìn hai anh.
_Cái thá gì z!?! Tới tụi này cũng ko biết phải con gái ko z!!!- Hai anh thầm rủa.
_Tôi là Lưu Thiên, còn đây là Luư Nguyệt.- Hai anh quan sát vẻ mặt của cô từ ngạc nhiên sang tức giận tới lo sợ tiếp đến là buồn bã. ''Bạch thỏ dễ thương quá ta''- Hai anh nghĩ.
_ X...Xin lỗi... Tôi... p-phải đ-đi!!! Ko cần đâu!!!- Nói xong chị Băng chạy nhanh như gió về bt họ Phạm.
_ Tiểu thư đã về rồi ạ
_Anh hai về chưa ạ!
_Em gái kiếm anh hai làm gì z!- Anh cô nói vọng xuống.
_Anh hai- Giọng nói 'ngọt ngào' đến sởn da gà- Anh hai yêu dấu của Băng Băng! Nhờ anh mà em được người ta khi dễ đã vậy bị chặn đánh nữa vậy mà nói thương em gái hả!!! Anh đi chết đi!!!- Cô chạy tới bốt cổ anh trai mình chửi tới tấp.
_ Anh... h-hai... lỗi- Anh cô khó nhọc nói.
_Anh nhớ đó! Em ko ăn cơm!!!- Cô chạy vào phòng đóng cửa cái rầm.' Cửa: em đâu có làm gì sai! T-T'
10 h tối:
_ Em gái dễ thương của anh hai ăn tối đi mà~- Anh cô nói nhẹ.
_Đi đi
_Ngoan đi mà!
_ Ngủ rồi
_Mở cửa! Ra anh hai mua cho em cái gì cũng được!
_'Cạch' Anh hai nói thật?- Hai mắt cô sáng rỡ. Lúc này anh cô mới phát hiện mình trúng bẫy.
_ Ưmk
_Đưa thẻ tín dụng ra!- Cô nói
_Haha em giỡn hoài!- PTA khóe môi giật giật.
_Ko đưa thì thôi! Hứ!
_ Thôi nè!- Anh hai cô trề môi giận dỗi.
_ Em ko ăn đâu anh giống y như con nít vậy dễ bị gạt! Plè Haha
_Huhuhu- Tuấn Anh dàđành lầm lũi bước vào phòng khóc. Lần đầu tiên anh bị gạt một cách trắng trợn.
Ngày hôm sau chị Băng đi ra khỏi nhà từ sớm. Lí do đi mua đồ ... Quậy banh thẻ của anh hai cô.
_Bác Sơn < bác tài xế> lái xe đến trung tâm thương mại đi.- Chị Băng nói với bác tài xế.
TRUNG TÂM THƯƠNG MẠI
Chị nhà ta bước xuống xe mà ko để ý có bao nhiêu ánh mắt nhìn chị ấy. Hôm nay chị diện một bộ váy màu tím nhẹ dài tới đầu gối cổ áo được khoét nhẹ hơi lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Mái tóc màu đen dài tới lưng buôn thả. Trang phục tuy đơn giản nhưng mặc lên người chị thì thành công thu hút ánh nhìn một cách triệt để. Chị Băng xông thẳng vào shop nào đó để ... càng quét đồ trang sức dễ thương. Sau vài giờ cô đã chiến đấu xong. Cô ngừng lai chấm ngay chiếc vòng được trưng bày trước cửa hàng. Thấy thế cô nhân viên ra hỏi:
_ Thưa tiểu thư cô có muốn coi bộ trang sức này ko ạ- Cô nhân viên lịch sự hỏi.
_ Ưmk
Cô vừa dứt lời thì
------------VÀO TRUYỆN-----------
Nhanh như cắt, đã đến h ra về. Nhưng chụy nhà ta đâu được yên thân về nhà.
_Haiz ca ca gì đâu nói thương em gái vậy đó! Bỏ ở trường! Em mà về tới nơi ca ca biết tay!!!- Băng Băng nhà ta đứng trước cổng trường chửi rủa.
_Nè! Cô muốn đi ké không!?!- Hai anh LT, LN đậu xe trước mặt cô hỏi.
_Anh là...ai vậy?- Cô ngập ngừng hỏi, đôi mắt long lanh cầu khẩn nhìn hai anh.
_Cái thá gì z!?! Tới tụi này cũng ko biết phải con gái ko z!!!- Hai anh thầm rủa.
_Tôi là Lưu Thiên, còn đây là Luư Nguyệt.- Hai anh quan sát vẻ mặt của cô từ ngạc nhiên sang tức giận tới lo sợ tiếp đến là buồn bã. ''Bạch thỏ dễ thương quá ta''- Hai anh nghĩ.
_ X...Xin lỗi... Tôi... p-phải đ-đi!!! Ko cần đâu!!!- Nói xong chị Băng chạy nhanh như gió về bt họ Phạm.
_ Tiểu thư đã về rồi ạ
_Anh hai về chưa ạ!
_Em gái kiếm anh hai làm gì z!- Anh cô nói vọng xuống.
_Anh hai- Giọng nói 'ngọt ngào' đến sởn da gà- Anh hai yêu dấu của Băng Băng! Nhờ anh mà em được người ta khi dễ đã vậy bị chặn đánh nữa vậy mà nói thương em gái hả!!! Anh đi chết đi!!!- Cô chạy tới bốt cổ anh trai mình chửi tới tấp.
_ Anh... h-hai... lỗi- Anh cô khó nhọc nói.
_Anh nhớ đó! Em ko ăn cơm!!!- Cô chạy vào phòng đóng cửa cái rầm.' Cửa: em đâu có làm gì sai! T-T'
10 h tối:
_ Em gái dễ thương của anh hai ăn tối đi mà~- Anh cô nói nhẹ.
_Đi đi
_Ngoan đi mà!
_ Ngủ rồi
_Mở cửa! Ra anh hai mua cho em cái gì cũng được!
_'Cạch' Anh hai nói thật?- Hai mắt cô sáng rỡ. Lúc này anh cô mới phát hiện mình trúng bẫy.
_ Ưmk
_Đưa thẻ tín dụng ra!- Cô nói
_Haha em giỡn hoài!- PTA khóe môi giật giật.
_Ko đưa thì thôi! Hứ!
_ Thôi nè!- Anh hai cô trề môi giận dỗi.
_ Em ko ăn đâu anh giống y như con nít vậy dễ bị gạt! Plè Haha
_Huhuhu- Tuấn Anh dàđành lầm lũi bước vào phòng khóc. Lần đầu tiên anh bị gạt một cách trắng trợn.
Ngày hôm sau chị Băng đi ra khỏi nhà từ sớm. Lí do đi mua đồ ... Quậy banh thẻ của anh hai cô.
_Bác Sơn < bác tài xế> lái xe đến trung tâm thương mại đi.- Chị Băng nói với bác tài xế.
TRUNG TÂM THƯƠNG MẠI
Chị nhà ta bước xuống xe mà ko để ý có bao nhiêu ánh mắt nhìn chị ấy. Hôm nay chị diện một bộ váy màu tím nhẹ dài tới đầu gối cổ áo được khoét nhẹ hơi lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Mái tóc màu đen dài tới lưng buôn thả. Trang phục tuy đơn giản nhưng mặc lên người chị thì thành công thu hút ánh nhìn một cách triệt để. Chị Băng xông thẳng vào shop nào đó để ... càng quét đồ trang sức dễ thương. Sau vài giờ cô đã chiến đấu xong. Cô ngừng lai chấm ngay chiếc vòng được trưng bày trước cửa hàng. Thấy thế cô nhân viên ra hỏi:
_ Thưa tiểu thư cô có muốn coi bộ trang sức này ko ạ- Cô nhân viên lịch sự hỏi.
_ Ưmk
Cô vừa dứt lời thì
/53
|