Bước đi tiếp trên con đường trở về nhà. Cô đã ghè qua siêu thị mua đồ ăn chiều rồi bắt taxi chạy về nhà cho nhanh.
Cánh cửa mở ra, bỗng cô cảm tthatthật trống rỗng trong lòng. Cô nhớ những ngày tháng trước đây. Sau khi cô về nhà thì luôn có giọng nói của ca ca, ma ma và pa pa cuộc sống đó thật vui vẻ.
_ Haiz Ngọc Liên đó đâu phải gia đình của mày! Cuộc sống của mày vốn đạm bạc như vậy mà!!! Họ yêu thương mày vì nghĩ mày là Ngọc Băng nguyên chủ thôi! Hứ! Có hay không có họ cuộc sống của mày vẫn trôi qua thôi!- Cô tự nhủ với mình.
''Cốc, cốc ''
_ Ai vậy?- Cô bước ra khỏi giường đi tới cửa trước.
_Tớ và Minh đến thăm cậu!-Phong nghe thấy cô cất tiếng thì an tâm phần nào.
_ Đợi chút!- Cô nghe vậy thì phải chỉnh lại đồ một chút mới ra mở cửa.
''Cạch''
_ Có chuyện gì sao?- Cô nói với giọng nhẹ nhàng. Thanh âm từ trong miệng cô phát ra làm cho Minh ca thất thần giọng nói của cô trong veo như tiếng của cây dương cầm làm người ta say đắm.
_ Có thể cho chúng tớ ăn ké không?- Phong ca hướng ánh mắt cún con nhìn cô.
_ Được không Băng Băng?- Minh mỉm cười tươi nhưng đối với cô thì so cute.
_ Không! Không có nấu gì cả!- Mặc dù rất muốn nhéo má của Minh ca nhưng vẫn giữ nét mặt lạnh như băng.
_ Ưmk~ Tớ nấu cho không cần cậu nấu đâu!- Phong ca cười tươi lộ ra hàm răng trắng muốt.
_ Sory! Tui mua gà rán, mì ý, khoai tây chiên, mực chiên xù, hamburger, 7up đã đủ cho bữa ăn rồi!- Cô liệt kê cặn kẽ những món ăn ra.
_ Cậu ăn nhiều thế cho bọn tớ một ít đi!!!- Hai anh nhìn cô hết sức kinh ngạc.
_ Hứ! Buồn thì phải ăn nhiều chứ!- Cô phùng má giận dỗi.
_ Thôi mà cho ăn ké đi mai tớ dẫn cậu đi ăn nha!- Hai anh mềm lòng nhưng vì đói quá mà phải nắm váy cô.
_ Đầu hàng!- Cô giơ cờ trắng lên.
_Ya! Woh đúng là nhiều thật nha đủ ba người ăn luôn á!- Hai anh như khóc thét lên khi nhìn cái bàn đầy đồ ăn.
_ Ưmk! Muốn nói tôi ăn như heo hả hai tên kia!- Cô mất bình tĩnh nói.
_ Hai đứa em không dám đâu đại tỷ!!!- Đồng thanh.
_ Hứ! Mà cậu tên gì vậy?- Cô vừa gặm khoai tây chiên vừa chỉ vào Minh ca.
_ Mình tên là Lý Trấn Minh- Anh viu vẻ nói.
_Hả!!!- Cô đứng dậy đập bàn.'' Mẹ nó! Hết nam chủ tới nam phụ! Huhu sao số ta khổ vậy trời!!!'' ''Tg:Vâng rất khổ nguyên dàng hậu cung luôn!!!''
_Có chuyện gì sao?- Hai anh nhìn mặt cô phải nói là đa dạng sắc thái luôn chứ: ngạc nhiên tới sợ sệt rồi chuyển sang quyết tâm và cuối cùng là lạnh lùng.
Sau khi ăn no căng bụng thì ai về nhà nấy. Mỗi người ngủ một nơi, một giấc mơ, một hướng suy nghĩ.
***HẾT TRUYỆN***
Tg: Cỡ này ta bí ý tưởng quá nên viết nhảm thôi! Nên sory nha mấy nàng! ^ - ^! Nên có gì nhắc giùm mình nha!!!
Cánh cửa mở ra, bỗng cô cảm tthatthật trống rỗng trong lòng. Cô nhớ những ngày tháng trước đây. Sau khi cô về nhà thì luôn có giọng nói của ca ca, ma ma và pa pa cuộc sống đó thật vui vẻ.
_ Haiz Ngọc Liên đó đâu phải gia đình của mày! Cuộc sống của mày vốn đạm bạc như vậy mà!!! Họ yêu thương mày vì nghĩ mày là Ngọc Băng nguyên chủ thôi! Hứ! Có hay không có họ cuộc sống của mày vẫn trôi qua thôi!- Cô tự nhủ với mình.
''Cốc, cốc ''
_ Ai vậy?- Cô bước ra khỏi giường đi tới cửa trước.
_Tớ và Minh đến thăm cậu!-Phong nghe thấy cô cất tiếng thì an tâm phần nào.
_ Đợi chút!- Cô nghe vậy thì phải chỉnh lại đồ một chút mới ra mở cửa.
''Cạch''
_ Có chuyện gì sao?- Cô nói với giọng nhẹ nhàng. Thanh âm từ trong miệng cô phát ra làm cho Minh ca thất thần giọng nói của cô trong veo như tiếng của cây dương cầm làm người ta say đắm.
_ Có thể cho chúng tớ ăn ké không?- Phong ca hướng ánh mắt cún con nhìn cô.
_ Được không Băng Băng?- Minh mỉm cười tươi nhưng đối với cô thì so cute.
_ Không! Không có nấu gì cả!- Mặc dù rất muốn nhéo má của Minh ca nhưng vẫn giữ nét mặt lạnh như băng.
_ Ưmk~ Tớ nấu cho không cần cậu nấu đâu!- Phong ca cười tươi lộ ra hàm răng trắng muốt.
_ Sory! Tui mua gà rán, mì ý, khoai tây chiên, mực chiên xù, hamburger, 7up đã đủ cho bữa ăn rồi!- Cô liệt kê cặn kẽ những món ăn ra.
_ Cậu ăn nhiều thế cho bọn tớ một ít đi!!!- Hai anh nhìn cô hết sức kinh ngạc.
_ Hứ! Buồn thì phải ăn nhiều chứ!- Cô phùng má giận dỗi.
_ Thôi mà cho ăn ké đi mai tớ dẫn cậu đi ăn nha!- Hai anh mềm lòng nhưng vì đói quá mà phải nắm váy cô.
_ Đầu hàng!- Cô giơ cờ trắng lên.
_Ya! Woh đúng là nhiều thật nha đủ ba người ăn luôn á!- Hai anh như khóc thét lên khi nhìn cái bàn đầy đồ ăn.
_ Ưmk! Muốn nói tôi ăn như heo hả hai tên kia!- Cô mất bình tĩnh nói.
_ Hai đứa em không dám đâu đại tỷ!!!- Đồng thanh.
_ Hứ! Mà cậu tên gì vậy?- Cô vừa gặm khoai tây chiên vừa chỉ vào Minh ca.
_ Mình tên là Lý Trấn Minh- Anh viu vẻ nói.
_Hả!!!- Cô đứng dậy đập bàn.'' Mẹ nó! Hết nam chủ tới nam phụ! Huhu sao số ta khổ vậy trời!!!'' ''Tg:Vâng rất khổ nguyên dàng hậu cung luôn!!!''
_Có chuyện gì sao?- Hai anh nhìn mặt cô phải nói là đa dạng sắc thái luôn chứ: ngạc nhiên tới sợ sệt rồi chuyển sang quyết tâm và cuối cùng là lạnh lùng.
Sau khi ăn no căng bụng thì ai về nhà nấy. Mỗi người ngủ một nơi, một giấc mơ, một hướng suy nghĩ.
***HẾT TRUYỆN***
Tg: Cỡ này ta bí ý tưởng quá nên viết nhảm thôi! Nên sory nha mấy nàng! ^ - ^! Nên có gì nhắc giùm mình nha!!!
/53
|