Sau khi hệ thống phát thông báo, trước mặt Lăng Lan lại xuất hiện một cái lốc xoáy màu đen, trực tiếp đem cô hút vào trong đó lần nữa.
Chết tiệt, lại nữa! Lăng Lan hết chỗ nói, chẳng lẽ không gian học tập không thể ôn nhu chút sao? Bất quá đã có một lần kinh nghiệm, lần này Lăng Lan cũng không quá chật vật.
Vẫn không thể xác định thời gian như cũ, Lăng Lan chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, cô biết mình lại được quăng ra ngoài rồi.
Lăng Lan nhanh chóng chuẩn bị thật tốt rồi làm một động tác xoay người tiếp đất hoàn hảo, Lăng Lan tự vỗ tay khen ngợi cho cú đáp xuống hoàn hảo của mình.
Đương nhiên, trước khi rơi xuống đất Lăng Lan cũng đã kiểm tra kỹ mới đáp, cô chưa từng quên độ âm hiểm của học tập không gian... Hừ, là âm hiểm đến cực điểm, lúc đầu Lăng Lan cũng thường bị trúng chiêu sau đó mới dần dần luyện tập, xem việc kiểm tra tình hình xung quanh như là một loại bản năng.
Nơi Lăng Lan rơi xuống là một sườn núi hoang vu, hoàn toàn lộ rõ ra bên ngoài, ở đây không có không khí an bình, không có những cảnh đẹp tràn đầy sức sống như sơn cốc hồi nãy, ở đây chỉ có một màu vàng, đắt cằn nứt nẽ, những loại cây xanh cũng héo úa vàng theo, liếc mắt một cái cũng khiến cho người khác có loại tuyệt vọng, thậm chí khiến người khác hít thở không thông.
Càng thêm đáng sợ hơn là đi qua vùng đất héo úa, tang thương này là một khu vực mà đất bị nhiễm đỏ bởi máu và xác người nằm la liệt ở khắp mọi nơi.
Ở phía trước cách Lăng Lan không xa, một ít người hoảng sợ, liều mạng chạy về phía này, sau lưng họ là một đám người tay cầm đao kiếm, vẻ mặt điên cuồng chạy theo.
Lăng Lan biết hình ảnh này chính là tái hiện trong bức họa thứ 2, nhưng lúc này không có nhân vật chính xuất hiện, chỉ có mình cô.
Đây là khảo nghiệm sao? Xem bản thân lựa chọn cái gì, trở thành người sứ giả của chính nghĩa hay trở kẻ máu lạnh chỉ đứng ngoài nhìn.
Giúp đỡ người khác là chuyện tốt, Lăng Lan cũng cho rằng đây chính là điều cơ bản mà mọi người nên làm, nhưng với điều kiện tiên quyết là người đi giúp đó phải có năng lực để giúp đỡ người khác, người cần giúp có phải là người đáng giá để ra tay giúp đỡ hay không?
Cũng giống như bây giờ, chỉ là những kẻ cố gắng chạy trốn thì có đáng giá để cô ra tay giúp đỡ không? còn những kẻ đang cầm vũ khí đuổi theo kia như thế nào? Là tốt hay là xấu?
Từ trên đỉnh núi, Lăng Lan vẻ mặt lạnh lùng nhìn nhìn hình ảnh máu tanh phía dưới, giống như không nhận ra những sinh mệnh bé nhỏ ở dưới đó đang từ từ trôi đi.
Vì sao, những người đó lại muốn chạy trốn mà không phải phản kháng? Lăng Lan vẻ mặt phức tạp, giống như thương hại, giống như thống hận, lại có chút giống như thất vọng. Số người đang bỏ trốn dưới đó cũng không ít hơn đám người đang đuổi theo, vì sao không cùng nhau phản kháng, như vậy không phải càng có cơ hội sống hơn sao?
Lăng Lan nhìn thấy ánh mắt của người đang chạy đầu tiên có chút điên cuồng, giống như người đó có thể bất chấp tất cả chỉ để có thể được sống sót, bỗng nhiên Lăng Lan ngộ ra, con người khi đối mặt với sống chết, cho dù là bất kỳ ai cũng theo bản năng mà lựa chọn con đường mà họ tin rằng là an toàn nhất, giống như khung cảnh bây giờ, chỉ cần bạn chạy nhanh hơn một chút, bạn có thể tránh ra phạm vi gây sát thương của vũ khí, như vậy bạn lại có cơ hội được sống hơn một chút.
Đây là bản năng của nhân loại, là nội tâm bị che dấu sâu nhất trong mỗi con người, nó là ma quỷ mà chỉ được giải phóng khi con người tuyệt vọng nhất.
Lăng Lan nhịn không được nở nụ cười trào phúng, đây là loại khôn sống mống chết đi?
Đáng tiếc...
Lăng Lan quay đầu nhìn về phía những tên đang cầm vũ khí phía sau, trong mắt chúng hiện lên vẻ trêu tức, trào phúng, như vậy chứng minh sự nổ lực bỏ trốn của những người chạy trước chỉ là đang uổng phí, bọn chúng (những tên đang cầm vũ khí) chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột trước cho vui thôi, sau đó mới từ từ ra tay giết hết những kẻ đang bỏ trốn đó.
Chính lúc này, một người đàn ông trung niên chạy phía cuối vì kiệt sức mà bị chém trúng một đao, ông kêu lên rồi ngã xuống, cùng lúc đó ông đem cậu bé luôn che trong lòng mình đẩy ra ngoài…
Tiểu long, chạy mau! Biết mình đã không còn hy vọng được sống, người đàn ông trung niên liền ôm lấy ngay hung thủ đang đứnng bên cạnh, mặt mũi điên cuồng nói với đứa trẻ.
Cậu bé bị đẩy ra không dám dừng lại, chỉ có thể cố gắng hết sức chạy về phía trước, vừa chạy vừa khóc, cậu không thể bỏ lỡ cơ hội được sống này.
Người đàn ông trung niên rất nhanh bị một đao chém chết, tên hung thủ thu vũ khí lại rồi nhổ ra một ngụm nước miếng hèn mọn nói: “Muốn sống sót thoát khỏi tay của tụi tao sao? Nằm mơ đi.”
Nằm mơ sao? Lăng Lan lặng lẽ đưa tay phải xuống cẳng chân rồi rút cây dao luôn được cột ở đó ra, tay trái theo bản năng rút con giao ngắn được giấu nơi thắt lưng, cô quyết định phải giúp đỡ cho những người đang bỏ trốn này, nhìn ánh mắt điên cuồng trước khi chết của người trung niên kia, cô biết họ không hề nhu nhược, họ chỉ là đang thiếu người châm lên ngọn lửa muốn tự do và dung khí của mình thôi.
Có lẽ sát khí của Lăng Lan quá nồng nên những tên đang hưởng thụ hương bị của máu ở xa giật mình nhìn qua, đương nhiên Lăng Lan không lựa chọn ẩn núp, cô cứ đứng ở trên cao nhìn chúng, chờ đợi hành động của chúng.
Những tên kia sau khi thấy người mới xuất hiện chỉ là một đứa trẻ nhỏ thì vẻ mặt hung phấn, chúng đã giết quá nhiều người lớn rồi, đã quá ngấy rồi, đối với những đứa trẻ nhỏ không có khả năng phản kháng chúng càng thêm hưởng thụ khoái cảm giết người đó. Một tên cao lớn ra lệnh cho người bên cạnh đi lên bắt Lăng Lan tới.
Một trong những tên trong đó nhanh chóng chạy về phía Lăng Lan, Lăng Lan thấy thế đột nhiên xoay người bỏ chạy, động tác này cũng rất bình thường, trẻ nhỏ thường hay sợ người lạ.
Hành động của Lăng Lan bên này khiến cho những người đang bỏ trốn bên kia chú ý, Lăng Lan nghe thấy những thanh âm sợ hãi hòa vào trong gió vọng về phía mình, những tiếng hét thê lương hoàn với tiếng thúc giục chạy mau.
Cho dù đang cần kề với cái chết thì con người vẫn còn dư sức để lo cho người khác sao? Con người quả nhiên là cực kỳ phức tạp, rõ ràng chính mình cũng khó để bảo toàn mà khi nhìn thấy những thứ yếu hơn đều không tự chủ được mà lo lắng.
Nhưng giờ phút này Lăng Lan cũng không nghĩ nhiều, kẻ theo cô đã đuổi tới.
Đồ ranh con, đừng chạy nữ, ngoan ngoãn theo tao trở về, để chúng ta chơi một chút... Vẻ mặt tên đó hưng phấn, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi mình, hắn đang nghĩ những biện pháp để tra tấn đứa trẻ có vẻ đáng thương trước mặt này, thật là đáng thương.
Lăng Lan vốn muốn đưa đối phương tới góc chết của mắt rồi ra tay giết luôn nhưng khi nghe những lời này liền lập tức thay đổi chủ ý, cô quyết định không làm gì cả để đối phương có thể thuận lợi bắt lấy mình.
Lăng Lan là muốn giúp đỡ những người đáng thương kia, nhưng cô cũng không muốn gặp phải phiền phức. Vì vậy cô quyết định không buông tha cho những kẻ kia, cô muốn tất cả bọn chúng phải để mạng lại tại nơi này. Để có thể thực hiện công việc này một cách dễ dàng và nhanh chóng, cô cần phải tiếp cận và ra tay lúc chúng lơ là nhất.
Lăng Lan la lên sợ hãi khi bị bắt được, cô liều mạng giãy dụa, nhưng vì cơ thể còn nhỏ nên không thể thoát khỏi được sức mạnh của người trưởng thành, tên kia vui vẻ vác cô lên vai rồi mang về. Tay trái Lăng Lan cầm cây dao găm đặt ở cách vị trí tim của đối phương để phòng bất trắc, nếu có điều gì bất thường, cô chỉ cần thêm chút lực, ấn xuống là xong.
Lão đại chỉ là một con chuột nhắt mà thôi. Tên đó nắm lấy chân Lăng Lan rồi ném cô xuống trước mắt người đứng đầu của mình, Lăng Lan hoảng sợ nhìn bọn chúng.
Những người chạy trốn lúc nãy giờ cũng bị những tên khác bao vây, bắt trở về phía Lăng Lan. Quả nhiên bọn chúng chỉ muốn đùa giỡn với những con người đáng thương này, khiến cho họ nghĩ rằng mình còn hy vọng sống.
Lăng Lan nhìn thấy vẻ mặt của những người bị đao kiếm ép trở về đều tuyệt vọng, tro tàn, bọn họ buông tha cho chính sinh mạng của chính mình.
Vì sao muốn nhận thua? Vì sao không phản kháng? Cho dù sinh mệnh của mình có thể chấm dứt thì việc chấm dứt như thế nào sẽ do chính mình lựa chọn mà, không phải sao? Vì sao lại nhận thau?” Lăng Lan thống hận nghĩ.
Nhìn đứa trẻ này có vẻ không giống người dân ở thôn này. Tên đầu lĩnh nhìn một cái liền nhận ra Lăng Lan không giống người thường, hắn cau mày, trong mắt có chút hoang mang và hoài nghi.
Biểu cảm của Lăng Lan vẫn không thay đổi khi bị phát hiện ra chỗ khác, cô trừ hoảng sợ vẫn là hoảng sợ, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn biểu cảm của một đứa trẻ mới sáu tuổi khi gặp mặt với người lại, khi đối mặt với nguy hiêm…. Lúc này cô thật cảm ơn Ngũ hào đạo sư đã dạy mình những chiêu này, dù học bất cứ thứ gì nhưng ở những thời khắc khác nhau thì thứ vô dụng nhất cũng có thể trở thành vũ khí lợi hại nhất.
Có lẽ là đứa trẻ của thương hộ mà ngày hôm qua chúng ta mới cướp?” Một trong những kẻ giết người đó lên tiếng, trong quá trình giết người cướp của thì việc bỏ sót những có cá lọt lưới cũng là chuyện bình thường.
Nghe thủ hạ nới vậy tên đầu lĩnh cũng không gnhi ngờ nữa, dù sao hắn cũng chỉ hoài nghi, hoang mang chút thôi nhưng cũng nhanh chóng thả lỏng cảnh giác, đối với hắn, một đứa trẻ 6 tuổi cũng không thể gây nguy hiểm gì, cho dù cho nó cầm dao thì cũng phải lo lắng nó chém chính mình.
Đúng vậy, vậy để nó cho mọi người cùng chơi đi. Tên đầu lĩnh vừa nói thì những người đứng xung quanh đều điên cuồng cười rộ lên, có mấy người thậm chí còn rục rịch muốn đi lên để có thể dành phần tra tấn con chuột đáng thương này trước, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của những đứa trẻ khiến chúng cảm thấy hưng phấn.
Những người khác bị lùa tới bàng quan nhìn, bọn họ căn bản không dám nói gì, bọn họ chỉ sợ nếu mình gây ra bất cứ tiếng động thì người bị tra tấn đến chết chính là mình.
Đương nhiên là có vài người ác ý hy vọng sau khi giết đứa trẻ đó, đám ma quỷ kia có thể không giết mình…
Lăng Lan cũng không trông cậy vào những người này, nhưng cô thật không ngờ có một người trong nhóm đó mở miệng cầu xin cho cô: “Xin các người hãy tha cho nó đi, nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi…”
Lăng Lan liếc mắt nhìn qua, người đang nói chính là thiếu niên bị người đàn ông trung niên kia đẩy đi, vẻ mặt cậu ta cầu xin, đương nhiên phần nhiều vẫn là tuyệt vọng, có lẽ chính cậu ta cũng biết lời nói của mình căn bản không có tác dụng, nhưng cậu vẫn mở miệng, hi vọng vào chuyện không có khả năng kia.
Chết tiệt, lại nữa! Lăng Lan hết chỗ nói, chẳng lẽ không gian học tập không thể ôn nhu chút sao? Bất quá đã có một lần kinh nghiệm, lần này Lăng Lan cũng không quá chật vật.
Vẫn không thể xác định thời gian như cũ, Lăng Lan chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, cô biết mình lại được quăng ra ngoài rồi.
Lăng Lan nhanh chóng chuẩn bị thật tốt rồi làm một động tác xoay người tiếp đất hoàn hảo, Lăng Lan tự vỗ tay khen ngợi cho cú đáp xuống hoàn hảo của mình.
Đương nhiên, trước khi rơi xuống đất Lăng Lan cũng đã kiểm tra kỹ mới đáp, cô chưa từng quên độ âm hiểm của học tập không gian... Hừ, là âm hiểm đến cực điểm, lúc đầu Lăng Lan cũng thường bị trúng chiêu sau đó mới dần dần luyện tập, xem việc kiểm tra tình hình xung quanh như là một loại bản năng.
Nơi Lăng Lan rơi xuống là một sườn núi hoang vu, hoàn toàn lộ rõ ra bên ngoài, ở đây không có không khí an bình, không có những cảnh đẹp tràn đầy sức sống như sơn cốc hồi nãy, ở đây chỉ có một màu vàng, đắt cằn nứt nẽ, những loại cây xanh cũng héo úa vàng theo, liếc mắt một cái cũng khiến cho người khác có loại tuyệt vọng, thậm chí khiến người khác hít thở không thông.
Càng thêm đáng sợ hơn là đi qua vùng đất héo úa, tang thương này là một khu vực mà đất bị nhiễm đỏ bởi máu và xác người nằm la liệt ở khắp mọi nơi.
Ở phía trước cách Lăng Lan không xa, một ít người hoảng sợ, liều mạng chạy về phía này, sau lưng họ là một đám người tay cầm đao kiếm, vẻ mặt điên cuồng chạy theo.
Lăng Lan biết hình ảnh này chính là tái hiện trong bức họa thứ 2, nhưng lúc này không có nhân vật chính xuất hiện, chỉ có mình cô.
Đây là khảo nghiệm sao? Xem bản thân lựa chọn cái gì, trở thành người sứ giả của chính nghĩa hay trở kẻ máu lạnh chỉ đứng ngoài nhìn.
Giúp đỡ người khác là chuyện tốt, Lăng Lan cũng cho rằng đây chính là điều cơ bản mà mọi người nên làm, nhưng với điều kiện tiên quyết là người đi giúp đó phải có năng lực để giúp đỡ người khác, người cần giúp có phải là người đáng giá để ra tay giúp đỡ hay không?
Cũng giống như bây giờ, chỉ là những kẻ cố gắng chạy trốn thì có đáng giá để cô ra tay giúp đỡ không? còn những kẻ đang cầm vũ khí đuổi theo kia như thế nào? Là tốt hay là xấu?
Từ trên đỉnh núi, Lăng Lan vẻ mặt lạnh lùng nhìn nhìn hình ảnh máu tanh phía dưới, giống như không nhận ra những sinh mệnh bé nhỏ ở dưới đó đang từ từ trôi đi.
Vì sao, những người đó lại muốn chạy trốn mà không phải phản kháng? Lăng Lan vẻ mặt phức tạp, giống như thương hại, giống như thống hận, lại có chút giống như thất vọng. Số người đang bỏ trốn dưới đó cũng không ít hơn đám người đang đuổi theo, vì sao không cùng nhau phản kháng, như vậy không phải càng có cơ hội sống hơn sao?
Lăng Lan nhìn thấy ánh mắt của người đang chạy đầu tiên có chút điên cuồng, giống như người đó có thể bất chấp tất cả chỉ để có thể được sống sót, bỗng nhiên Lăng Lan ngộ ra, con người khi đối mặt với sống chết, cho dù là bất kỳ ai cũng theo bản năng mà lựa chọn con đường mà họ tin rằng là an toàn nhất, giống như khung cảnh bây giờ, chỉ cần bạn chạy nhanh hơn một chút, bạn có thể tránh ra phạm vi gây sát thương của vũ khí, như vậy bạn lại có cơ hội được sống hơn một chút.
Đây là bản năng của nhân loại, là nội tâm bị che dấu sâu nhất trong mỗi con người, nó là ma quỷ mà chỉ được giải phóng khi con người tuyệt vọng nhất.
Lăng Lan nhịn không được nở nụ cười trào phúng, đây là loại khôn sống mống chết đi?
Đáng tiếc...
Lăng Lan quay đầu nhìn về phía những tên đang cầm vũ khí phía sau, trong mắt chúng hiện lên vẻ trêu tức, trào phúng, như vậy chứng minh sự nổ lực bỏ trốn của những người chạy trước chỉ là đang uổng phí, bọn chúng (những tên đang cầm vũ khí) chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột trước cho vui thôi, sau đó mới từ từ ra tay giết hết những kẻ đang bỏ trốn đó.
Chính lúc này, một người đàn ông trung niên chạy phía cuối vì kiệt sức mà bị chém trúng một đao, ông kêu lên rồi ngã xuống, cùng lúc đó ông đem cậu bé luôn che trong lòng mình đẩy ra ngoài…
Tiểu long, chạy mau! Biết mình đã không còn hy vọng được sống, người đàn ông trung niên liền ôm lấy ngay hung thủ đang đứnng bên cạnh, mặt mũi điên cuồng nói với đứa trẻ.
Cậu bé bị đẩy ra không dám dừng lại, chỉ có thể cố gắng hết sức chạy về phía trước, vừa chạy vừa khóc, cậu không thể bỏ lỡ cơ hội được sống này.
Người đàn ông trung niên rất nhanh bị một đao chém chết, tên hung thủ thu vũ khí lại rồi nhổ ra một ngụm nước miếng hèn mọn nói: “Muốn sống sót thoát khỏi tay của tụi tao sao? Nằm mơ đi.”
Nằm mơ sao? Lăng Lan lặng lẽ đưa tay phải xuống cẳng chân rồi rút cây dao luôn được cột ở đó ra, tay trái theo bản năng rút con giao ngắn được giấu nơi thắt lưng, cô quyết định phải giúp đỡ cho những người đang bỏ trốn này, nhìn ánh mắt điên cuồng trước khi chết của người trung niên kia, cô biết họ không hề nhu nhược, họ chỉ là đang thiếu người châm lên ngọn lửa muốn tự do và dung khí của mình thôi.
Có lẽ sát khí của Lăng Lan quá nồng nên những tên đang hưởng thụ hương bị của máu ở xa giật mình nhìn qua, đương nhiên Lăng Lan không lựa chọn ẩn núp, cô cứ đứng ở trên cao nhìn chúng, chờ đợi hành động của chúng.
Những tên kia sau khi thấy người mới xuất hiện chỉ là một đứa trẻ nhỏ thì vẻ mặt hung phấn, chúng đã giết quá nhiều người lớn rồi, đã quá ngấy rồi, đối với những đứa trẻ nhỏ không có khả năng phản kháng chúng càng thêm hưởng thụ khoái cảm giết người đó. Một tên cao lớn ra lệnh cho người bên cạnh đi lên bắt Lăng Lan tới.
Một trong những tên trong đó nhanh chóng chạy về phía Lăng Lan, Lăng Lan thấy thế đột nhiên xoay người bỏ chạy, động tác này cũng rất bình thường, trẻ nhỏ thường hay sợ người lạ.
Hành động của Lăng Lan bên này khiến cho những người đang bỏ trốn bên kia chú ý, Lăng Lan nghe thấy những thanh âm sợ hãi hòa vào trong gió vọng về phía mình, những tiếng hét thê lương hoàn với tiếng thúc giục chạy mau.
Cho dù đang cần kề với cái chết thì con người vẫn còn dư sức để lo cho người khác sao? Con người quả nhiên là cực kỳ phức tạp, rõ ràng chính mình cũng khó để bảo toàn mà khi nhìn thấy những thứ yếu hơn đều không tự chủ được mà lo lắng.
Nhưng giờ phút này Lăng Lan cũng không nghĩ nhiều, kẻ theo cô đã đuổi tới.
Đồ ranh con, đừng chạy nữ, ngoan ngoãn theo tao trở về, để chúng ta chơi một chút... Vẻ mặt tên đó hưng phấn, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi mình, hắn đang nghĩ những biện pháp để tra tấn đứa trẻ có vẻ đáng thương trước mặt này, thật là đáng thương.
Lăng Lan vốn muốn đưa đối phương tới góc chết của mắt rồi ra tay giết luôn nhưng khi nghe những lời này liền lập tức thay đổi chủ ý, cô quyết định không làm gì cả để đối phương có thể thuận lợi bắt lấy mình.
Lăng Lan là muốn giúp đỡ những người đáng thương kia, nhưng cô cũng không muốn gặp phải phiền phức. Vì vậy cô quyết định không buông tha cho những kẻ kia, cô muốn tất cả bọn chúng phải để mạng lại tại nơi này. Để có thể thực hiện công việc này một cách dễ dàng và nhanh chóng, cô cần phải tiếp cận và ra tay lúc chúng lơ là nhất.
Lăng Lan la lên sợ hãi khi bị bắt được, cô liều mạng giãy dụa, nhưng vì cơ thể còn nhỏ nên không thể thoát khỏi được sức mạnh của người trưởng thành, tên kia vui vẻ vác cô lên vai rồi mang về. Tay trái Lăng Lan cầm cây dao găm đặt ở cách vị trí tim của đối phương để phòng bất trắc, nếu có điều gì bất thường, cô chỉ cần thêm chút lực, ấn xuống là xong.
Lão đại chỉ là một con chuột nhắt mà thôi. Tên đó nắm lấy chân Lăng Lan rồi ném cô xuống trước mắt người đứng đầu của mình, Lăng Lan hoảng sợ nhìn bọn chúng.
Những người chạy trốn lúc nãy giờ cũng bị những tên khác bao vây, bắt trở về phía Lăng Lan. Quả nhiên bọn chúng chỉ muốn đùa giỡn với những con người đáng thương này, khiến cho họ nghĩ rằng mình còn hy vọng sống.
Lăng Lan nhìn thấy vẻ mặt của những người bị đao kiếm ép trở về đều tuyệt vọng, tro tàn, bọn họ buông tha cho chính sinh mạng của chính mình.
Vì sao muốn nhận thua? Vì sao không phản kháng? Cho dù sinh mệnh của mình có thể chấm dứt thì việc chấm dứt như thế nào sẽ do chính mình lựa chọn mà, không phải sao? Vì sao lại nhận thau?” Lăng Lan thống hận nghĩ.
Nhìn đứa trẻ này có vẻ không giống người dân ở thôn này. Tên đầu lĩnh nhìn một cái liền nhận ra Lăng Lan không giống người thường, hắn cau mày, trong mắt có chút hoang mang và hoài nghi.
Biểu cảm của Lăng Lan vẫn không thay đổi khi bị phát hiện ra chỗ khác, cô trừ hoảng sợ vẫn là hoảng sợ, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn biểu cảm của một đứa trẻ mới sáu tuổi khi gặp mặt với người lại, khi đối mặt với nguy hiêm…. Lúc này cô thật cảm ơn Ngũ hào đạo sư đã dạy mình những chiêu này, dù học bất cứ thứ gì nhưng ở những thời khắc khác nhau thì thứ vô dụng nhất cũng có thể trở thành vũ khí lợi hại nhất.
Có lẽ là đứa trẻ của thương hộ mà ngày hôm qua chúng ta mới cướp?” Một trong những kẻ giết người đó lên tiếng, trong quá trình giết người cướp của thì việc bỏ sót những có cá lọt lưới cũng là chuyện bình thường.
Nghe thủ hạ nới vậy tên đầu lĩnh cũng không gnhi ngờ nữa, dù sao hắn cũng chỉ hoài nghi, hoang mang chút thôi nhưng cũng nhanh chóng thả lỏng cảnh giác, đối với hắn, một đứa trẻ 6 tuổi cũng không thể gây nguy hiểm gì, cho dù cho nó cầm dao thì cũng phải lo lắng nó chém chính mình.
Đúng vậy, vậy để nó cho mọi người cùng chơi đi. Tên đầu lĩnh vừa nói thì những người đứng xung quanh đều điên cuồng cười rộ lên, có mấy người thậm chí còn rục rịch muốn đi lên để có thể dành phần tra tấn con chuột đáng thương này trước, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của những đứa trẻ khiến chúng cảm thấy hưng phấn.
Những người khác bị lùa tới bàng quan nhìn, bọn họ căn bản không dám nói gì, bọn họ chỉ sợ nếu mình gây ra bất cứ tiếng động thì người bị tra tấn đến chết chính là mình.
Đương nhiên là có vài người ác ý hy vọng sau khi giết đứa trẻ đó, đám ma quỷ kia có thể không giết mình…
Lăng Lan cũng không trông cậy vào những người này, nhưng cô thật không ngờ có một người trong nhóm đó mở miệng cầu xin cho cô: “Xin các người hãy tha cho nó đi, nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi…”
Lăng Lan liếc mắt nhìn qua, người đang nói chính là thiếu niên bị người đàn ông trung niên kia đẩy đi, vẻ mặt cậu ta cầu xin, đương nhiên phần nhiều vẫn là tuyệt vọng, có lẽ chính cậu ta cũng biết lời nói của mình căn bản không có tác dụng, nhưng cậu vẫn mở miệng, hi vọng vào chuyện không có khả năng kia.
/561
|