Lúc Nhược Trúc tìm đến nơi,đám cướp bóc kia đã rút lui,để lại nằm trên đất hai huynh muội đau đớn run rẩy. Chỉ thấy thiếu niên không động đậy,hai tay gắt gao ôm lấy muội muội,mặt mũi bầm tím,máu từ ngực thiếu niên không ngừng tràn ra, còn tiểu cô nương khuôn mặt đầy nước mắt không ngừng khóc hô ca ca. Nhược Trúc hô hấp hơi ngưng lại,một cỗ áy náy thoáng bao trùm nàng. Là do nàng,bởi vì nàng giữa thanh thiên bạch nhật trao một lượng bạc lớn cho họ nên họ mới tao ngộ hoàn cảnh như vậy. Phong Thanh Huyền nhạy bén phát hiện người bên cạnh tâm tình không đúng, trong lòng bỗng nhiều thêm một nỗi lo lắng không tên. Hắn bước lên một bước,ngồi xuống cạnh hai huynh muội,đưa tay tham tiến mũi thiếu niên,ở xác định hắn còn hô hấp thì hơi thở phào nhẹ nhõm. Hắn hướng Nhược Trúc còn đang đứng sững tại đó nói: -"nha đầu,còn cứu được" Nha đầu... Nhược Trúc khoé môi co rút,nàng mím môi đến gần thiếu niên,dưới ánh nhìn của Phong Thanh Huyền lấy ra một viên thuốc cho vào miệng thiếu niên. Thiếu niên mày nhẹ giãn ra,vết thương cũng thôi chảy máu. Ánh mắt Phong Thanh Huyền trở nên thâm sâu. Thứ Nhược Trúc cho thiếu niên ăn chính là một viên Hồi hồn đan lúc trước thu được từ hệ thống.------------------------- Phỉ Ngạn trong cơn hôn mê,từng đợt đau nhứt nơi ngực truyền đến. Đại não truyền đến từng đợt mê muội,chút ý thức mỏng manh còn lại cho hắn biết hiện tại hắn bị mất máu quá nhiều,nếu tiếp tục đi xuống hắn sẽ vì mất máu mà tử. Nếu hắn tử..muội muội làm sao bây giờ a.. Hắn thầm hận mình quá yếu đuối vô dụng,căn bản không thể bảo hộ được muội muội. Ý thức dần chìm vào bóng tối,trước khi ý thức hoàn toàn tan rã Phỉ Ngạn cảm nhận được từng đợt thanh lương truyền đến tứ chi bách hải,sau đó không biết gì nữa. Đến khi hắn lần nữa mở mắt ra đã là buổi chiều cùng ngày. Vết thương nơi ngực truyền đến đau đớn khiến hắn hít một hơi,mồ hôi lạnh tuôn ra. Hắn nhịn đau ngồi dậy,bắt đầu đánh giá này căn phòng. Hắn nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường bằng gỗ,bày biện trong phòng khá đơn giản,chính giữa phòng là một bàn trà,trên có một khay trà. Bày biện đơn sơ ngược lại có vẻ giống kết cấu của nhà trọ,mà nằm bên cạnh là muội muội. Đôi mắt hắn chăm chú rà một lượt từ trên xuống dưới muội muội,xác định muội muội không có bị thương mới nhẹ thở ra. Nhìn muội muội khuôn mặt non nớt ngủ say,đôi mắt hắn nhu hoà. Đúng vào lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa. -"ai?" -"công tử đã tỉnh?" bên ngoài truyền vào tiếng nam nhân. -"ân,ngươi là..?" -"tiểu nhân mang nước âm cho ngài rửa mặt" -"vào đi" Vừa dứt lời tiểu nhị lập tức đẩy cửa vào,trên tay mang một chậu nước. -"công tử thỉnh rửa mặt" -"đa tạ" -"vị đại ca,cho ta hỏi vì sao ta lại ở nơi này?còn có nơi này là nơi nào?" Tiểu nhị rót hảo một ấm trà liền vui vẻ quay lại nói với Phỉ Ngạn. -"ah,nơi này là nhà trọ Vị Lai,ngài được một đôi nam nữ mang đến đây nga,quả thật là kim đồng ngọc nữ,ta ở nơi này chưa từng thấy qua một đôi tình lữ nào đẹp tựa như vậy nga." -"họ mang ngài đến đây dặn ta chăm sóc cho ngài,sau đó lại đi,bất quá buổi tối họ còn quay lại." tiểu nhị liếng thoắng. Tuấn nam mỹ nữ? Trong đầu hắn chợt bay nhanh một thân ảnh nữ tử, sau đó lắc lắc đầu, có lẽ không phải, lúc đó nàng ấy đã đi rồi a. -"đa tạ vị đại ca đã chăm sóc" Phỉ Ngạn giọng nói đầu cảm kích. -"không có gì,bổn phận,bổn phận.." tiểu nhị liên tục xua tay. Hai người kia cho hắn số bạc không ít,hắn nào dám không chăm sóc cẩn thận a. Nhìn tiểu nhị xoay người ra cửa,Phỉ Ngạn rơi vào trầm ngâm. Là ai đã cứu hắn? Bất luận là ai,hắn Phỉ Ngạn ghi nhớ kĩ ơn này! --------------------------- Mà đương sự Nhược Trúc lúc này đang chậm rãi dạo một lượt thị trường nô lệ,tất nhiên lẽo đẽo theo sau là một cái đuôi cắt thế nào cũng không rớt. Nàng dừng lại trước một gian hàng,lão bản là một nam nhân lùn,mập mạp. Chỉ thấy lão bản xoa xoa hai tay cười đến tựa một đoá cúc hoa tiến đến bắt đầu giới thiệu các "mặt hàng". Nhược Trúc lần đầu tiên cảm thấy mạng con người rẻ mặt đến như vậy. Trên đài cao là mười hai nhân đang đứng,hai tay hai chân mỗi người bị cột vào một cái trụ,mà bên dưới là vài ba người đang cò kè trả giá. Thậm chí có người còn một phen sờ soạng trên người một nữ nhân ánh mắt dâm loạn. Phong Thanh Huyền nhìn tám nam nhân loã nửa thân trên ánh mắt nổi lửa,cảm giác đầu tiên là tiểu nha đầu nhìn nam nhân khoả thân..được rồi là khoả nửa thân trên. Bất quá cho dù vậy cũng không được. Khi hắn quay sang thấy nàng lạnh nhạt ánh mắt bình tĩnh nhìn kĩ đánh giá từng người khuôn mặt hắn nháy mắt đen thui. Với một người thế kỉ 21 mang tư tưởng hiện đại mùa hè trên bãi biển có thể mặc bikini như Nhược Trúc,nam nhân ở trần không tính là gì,nhưng vào mắt Phong Thanh Huyền lại là một phen chua loét. Nhược Trúc đảo quanh một lượt mười hai nhân,sau đó lắc đầu,không một người nàng vừa ý.Tất cả đều là ánh mắt khuất phục cam chịu số phận. Chợt nàng chú ý đến một góc trong gian hàng. Tại nơi đó có năm cái cũi,trong cũi lần lượt là ba nam nhân,một nữ nhân và một nam hài chừng mười tuổi. Trong ba nam nhân nàng ánh mắt tại nam tử chính giữa lâu nhất. Khoé môi dương lên một độ cong rất thiển(nhỏ). Nàng nghĩ nàng đã tìm được rồi,này nam nhân ,nàng muốn. Độ cong trên môi nàng rất thiển, thiển đến mức không ai phát hiện ra.Trừ kẻ luôn chia tám phần chú ý đến Nhược Trúc-Phong Thanh Huyền. Theo ánh mắt của nàng,Phong Thanh Huyền cũng thấy được nam nhân kia. Nhất thời chỉ thấy ngực rầu rĩ,nam nhân kia thế nhưng còn đẹp hơn hắn. Nhược Trúc cũng không dư hơi đi để ý cảm xúc lúc này của Phong Thanh Huyền,nàng hướng lão bản ngoắc tay,lão ban lập tức chân chó mười phần tiến đến. -"năm người kia là như thế nào?" nàng chỉ vào góc tường. Lão bản khuôn mặt nhát mắt biến đổi,trên mặt măng theo một mạt châm chọc trào phúng còn có khinh bỉ. -"năm người đó là Tội Nô" Phong Thanh Huyền đứng bên cạnh cũng nhẹ nhíu mày.
/29
|