Thời gian bình lặng cứ thế mà trôi qua, nó bình yên đến mất Phan Miêu Vũ quên mất mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết mà cậu chỉ là một nhân vật phụ có kết cục cực kỳ bi thảm.
Phan Miêu Vũ đang trong giất ngủ thì giật mình rồi dậy, cảm thấy cậu không thể tiếp tục như vậy được, từ cái ngày hai người đăng ký kết hôn đến giờ đã được hai năm, cậu thì ngoại trừ vẽ truyện tranh đăng lên một trang web truyện có bản quyền cùng với số tiền có thể đủ cho cậu sống một cuộc sống cực kỳ bình thường ra thì không có bất kỳ lợi ích cho người chồng trên danh nghĩa là anh.
Tuy cảm thấy cực kỳ có lỗi, cảm thấy mình quá sai trái nhưng mà cậu không định sửa, bản chất con người vốn có thể thích nghi nhưng nếu như cậu không định thích nghi với một môi trường khác thì đó là do chọn lựa của cậu, rất rõ ràng cậu thích cuộc sống như thế này hơn, cũng giống như kiếp trước có thể vẫn sẽ sống rất bình thường tuy nhiên sẽ chẳng ai nhìn đến cậu.
Đúng vậy cậu chính là một con cá muối chỉ thích lật mình chứ chẳng buồn di chuyển, từ sau khi có đầy đủ thiết bị xịn xò để vẽ truyện tranh thì cậu còn chẳng buồn gọi cho anh, cậu cảm thấy cuộc sống bận rộn của anh cùng với cuộc sống an nhàn như bauy6 giờ của cậu chẳng có liên quan gì đến nhau, cậu không muốn làm phiền đến anh.
Trong hai năm qua số lần cậu cùng anh đi về nhà chính chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hầu như mỗi ngày hai người chẳng gặp nhau là bao, đôi lúc anh cho mình một ngày nghĩ thì mới có thể gặp được nhau tuy nhiên anh vẫn luôn dán mắt vào trong điện thoại hoặc loptop cả hai cũng chẳng trao đổi gì với nhau.
Tuy là vậy nhưng cậu lại cực kỳ hài lòng với khoảng cách hiện tại, bởi vì cậu không hề cảm thấy anh chán ghét cậu, có lẽ chuyện này cậu đã có thể có kết cục khác với nguyên chủ. Nếu như sau này anh yêu nữ chính, muốn cùng cậu ly hôn thì cậu vẫn sẽ có một khoảng tiền để tự do sinh sống.
Suy nghĩ về cuộc sống của những ngày qua,Phan Miêu Vũ lại một lần nữa nằm xuống hai mắt nhắm lại chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Cái kịch bản tiểu thuyết gì gì đó hình như chẳng liên quan gì đến cậu... Ngủ... Ngủ tiếp thôi.
Ngủ cả một ngày, ngoại trừ giờ ăn trưa cậu có gật gù đi xuống nhà bếp ăn thì thời gian còn lại đều giành cho việc ngủ, bởi vì buổi tối sẽ là thời gian cậu dùng để vẽ. Đây là thói quen của cậu khi còn ở kiếp trước, cậu luôn cảm thấy ý tưởng sẽ dồi dào hơn mỗi khi màn đêm buông xuống.
Sau khi dùng cơm tối xong, dì Loan cũng rời đi, một mình cậu bên trong căn nhà tuy không lớn nhưng chỉ một mình luôn sẽ cảm thấy cô đơn, cậu chưa từng ở trong phòng để vẽ, mà cậu dọn chúng ra ngoài nhà khách ngồi trên chiếc ghế sô pha rồi bắt đầu làm việc. Cậu có một cái loptop riêng do Lương trợ lý mua giúp, bởi vì dùng loptop có thể di chuyển nó bất cứ nơi nào trong nhà mà cậu thích, như vậy khá tiện lợi hơn là dùng máy tính trong phòng anh.
Phan Miêu Vũ có một tật xấu cực kỳ khó khắc phục đó là mỗi khi cậu tập trung vào vẽ truyện thì cậu sẽ không để ý đến xung quanh nữa, thời gian hay người xung quanh cậu trở nên cực kỳ mờ nhạt thậm chí không hề xuất hiện trong thế giới tinh thần của cậu mà cậu chỉ có hình ảnh cùng âm thanh sống động do những nhân vật được hình thành từ ngòi bút của cậu.
Mười giờ đêm, đèn phòng khách vẫn sáng rực, Nguyễn Minh Hoàng từ bên ngoài đi vào ánh mắt dừng lại ở trong phòng khách, nơi người con trai đang tập trung nhìn chằm chằm vào bảng vẽ ở giá đỡ, bàn tay cầm bút không ngừng di chuyển với tốc độ nhanh chóng nhưng cũng không kèm phần cẩn thận.
Nhìn thấy khuôn mặt ngoan ngoãn đầy dịu dàng cảu cậu khiến trong lòng anh bõng nhiên trỗi dạy một cảm giác kỳ lạ, nó giống như hơi ấm của gia đình. Tuy anh biết không phải cậu cố ý ngồi ở đó chờ anh trở về nhưng không hiểu sao anh lại có một suy nghĩ mỗi tối khi anh đi làm về đều nhìn thấy căn nhà có ánh đèn bên trong có người ngồi chờ lại thấy như vậy cũng được.
Chắc có lẽ từ nhỏ anh đã không thể cảm nhận được hạnh phúc gia đình nên hiện tại bị những hành động vô ý này của cậu làm cho cảm động, nhưng không sao cả bởi vì anh cũng đã định sẽ sống với cậu như thế này cả đời, gia đình anh cũng rất yêu thương cậu mà cậu đối với bọn họ cũng là một mảnh chân tình, như vậy là quá đủ, cho dù sau này không có con thì vẫn còn em trai anh mà, nếu như cậu muốn thì ôm một đứa về nuôi chắc chắn em trai anh sẽ vui vẻ dâng lên.
Nguyễn Minh Hoàng ác liệt nghĩ, anh cảm thấy em trai là dùng để bắt nạt, dù sao sau này những gì anh đang cố gắng gày dựng đều là cho nó sau này, chỉ là muốn nhận nuôi con của thằng bé chắc thằng bé cũng không dám có ý kiến gì.
Anh đi lại gần cậu, từ trên cao nhìn xuống, thấy cậu vẫn không phát hiện ra mình liền giả vờ ho vài tiếng: "Khụ... Khụ..."
"A." Phan Miêu Vũ nghe tiếng ho liền giật mình sau đó ngơ ngác nhìn sang nơi phát ra âm thanh. Nhìn thấy người đứng bên cạnh là anh cậu liền mỉm cười nói:
"Anh về rồi à. Ăn tối chưa?"
Đúng vậy mỗi ngày khi anh về đến nhà cậu sẽ vui vẻ hỏi thăm, đây là cách cậu đã suy nghĩ để tăng tiến tình cảm, dù sao cậu cũng không muốn bị anh chán ghét, đã là một người ăn bám rồi thì cậu phải có chút phép lịch sự quan tâm hỏi than anh,như vậy sau này cầm một số tiền rời đi cũng không cảm thấy áy náy.
Phan Miêu Vũ đang trong giất ngủ thì giật mình rồi dậy, cảm thấy cậu không thể tiếp tục như vậy được, từ cái ngày hai người đăng ký kết hôn đến giờ đã được hai năm, cậu thì ngoại trừ vẽ truyện tranh đăng lên một trang web truyện có bản quyền cùng với số tiền có thể đủ cho cậu sống một cuộc sống cực kỳ bình thường ra thì không có bất kỳ lợi ích cho người chồng trên danh nghĩa là anh.
Tuy cảm thấy cực kỳ có lỗi, cảm thấy mình quá sai trái nhưng mà cậu không định sửa, bản chất con người vốn có thể thích nghi nhưng nếu như cậu không định thích nghi với một môi trường khác thì đó là do chọn lựa của cậu, rất rõ ràng cậu thích cuộc sống như thế này hơn, cũng giống như kiếp trước có thể vẫn sẽ sống rất bình thường tuy nhiên sẽ chẳng ai nhìn đến cậu.
Đúng vậy cậu chính là một con cá muối chỉ thích lật mình chứ chẳng buồn di chuyển, từ sau khi có đầy đủ thiết bị xịn xò để vẽ truyện tranh thì cậu còn chẳng buồn gọi cho anh, cậu cảm thấy cuộc sống bận rộn của anh cùng với cuộc sống an nhàn như bauy6 giờ của cậu chẳng có liên quan gì đến nhau, cậu không muốn làm phiền đến anh.
Trong hai năm qua số lần cậu cùng anh đi về nhà chính chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hầu như mỗi ngày hai người chẳng gặp nhau là bao, đôi lúc anh cho mình một ngày nghĩ thì mới có thể gặp được nhau tuy nhiên anh vẫn luôn dán mắt vào trong điện thoại hoặc loptop cả hai cũng chẳng trao đổi gì với nhau.
Tuy là vậy nhưng cậu lại cực kỳ hài lòng với khoảng cách hiện tại, bởi vì cậu không hề cảm thấy anh chán ghét cậu, có lẽ chuyện này cậu đã có thể có kết cục khác với nguyên chủ. Nếu như sau này anh yêu nữ chính, muốn cùng cậu ly hôn thì cậu vẫn sẽ có một khoảng tiền để tự do sinh sống.
Suy nghĩ về cuộc sống của những ngày qua,Phan Miêu Vũ lại một lần nữa nằm xuống hai mắt nhắm lại chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Cái kịch bản tiểu thuyết gì gì đó hình như chẳng liên quan gì đến cậu... Ngủ... Ngủ tiếp thôi.
Ngủ cả một ngày, ngoại trừ giờ ăn trưa cậu có gật gù đi xuống nhà bếp ăn thì thời gian còn lại đều giành cho việc ngủ, bởi vì buổi tối sẽ là thời gian cậu dùng để vẽ. Đây là thói quen của cậu khi còn ở kiếp trước, cậu luôn cảm thấy ý tưởng sẽ dồi dào hơn mỗi khi màn đêm buông xuống.
Sau khi dùng cơm tối xong, dì Loan cũng rời đi, một mình cậu bên trong căn nhà tuy không lớn nhưng chỉ một mình luôn sẽ cảm thấy cô đơn, cậu chưa từng ở trong phòng để vẽ, mà cậu dọn chúng ra ngoài nhà khách ngồi trên chiếc ghế sô pha rồi bắt đầu làm việc. Cậu có một cái loptop riêng do Lương trợ lý mua giúp, bởi vì dùng loptop có thể di chuyển nó bất cứ nơi nào trong nhà mà cậu thích, như vậy khá tiện lợi hơn là dùng máy tính trong phòng anh.
Phan Miêu Vũ có một tật xấu cực kỳ khó khắc phục đó là mỗi khi cậu tập trung vào vẽ truyện thì cậu sẽ không để ý đến xung quanh nữa, thời gian hay người xung quanh cậu trở nên cực kỳ mờ nhạt thậm chí không hề xuất hiện trong thế giới tinh thần của cậu mà cậu chỉ có hình ảnh cùng âm thanh sống động do những nhân vật được hình thành từ ngòi bút của cậu.
Mười giờ đêm, đèn phòng khách vẫn sáng rực, Nguyễn Minh Hoàng từ bên ngoài đi vào ánh mắt dừng lại ở trong phòng khách, nơi người con trai đang tập trung nhìn chằm chằm vào bảng vẽ ở giá đỡ, bàn tay cầm bút không ngừng di chuyển với tốc độ nhanh chóng nhưng cũng không kèm phần cẩn thận.
Nhìn thấy khuôn mặt ngoan ngoãn đầy dịu dàng cảu cậu khiến trong lòng anh bõng nhiên trỗi dạy một cảm giác kỳ lạ, nó giống như hơi ấm của gia đình. Tuy anh biết không phải cậu cố ý ngồi ở đó chờ anh trở về nhưng không hiểu sao anh lại có một suy nghĩ mỗi tối khi anh đi làm về đều nhìn thấy căn nhà có ánh đèn bên trong có người ngồi chờ lại thấy như vậy cũng được.
Chắc có lẽ từ nhỏ anh đã không thể cảm nhận được hạnh phúc gia đình nên hiện tại bị những hành động vô ý này của cậu làm cho cảm động, nhưng không sao cả bởi vì anh cũng đã định sẽ sống với cậu như thế này cả đời, gia đình anh cũng rất yêu thương cậu mà cậu đối với bọn họ cũng là một mảnh chân tình, như vậy là quá đủ, cho dù sau này không có con thì vẫn còn em trai anh mà, nếu như cậu muốn thì ôm một đứa về nuôi chắc chắn em trai anh sẽ vui vẻ dâng lên.
Nguyễn Minh Hoàng ác liệt nghĩ, anh cảm thấy em trai là dùng để bắt nạt, dù sao sau này những gì anh đang cố gắng gày dựng đều là cho nó sau này, chỉ là muốn nhận nuôi con của thằng bé chắc thằng bé cũng không dám có ý kiến gì.
Anh đi lại gần cậu, từ trên cao nhìn xuống, thấy cậu vẫn không phát hiện ra mình liền giả vờ ho vài tiếng: "Khụ... Khụ..."
"A." Phan Miêu Vũ nghe tiếng ho liền giật mình sau đó ngơ ngác nhìn sang nơi phát ra âm thanh. Nhìn thấy người đứng bên cạnh là anh cậu liền mỉm cười nói:
"Anh về rồi à. Ăn tối chưa?"
Đúng vậy mỗi ngày khi anh về đến nhà cậu sẽ vui vẻ hỏi thăm, đây là cách cậu đã suy nghĩ để tăng tiến tình cảm, dù sao cậu cũng không muốn bị anh chán ghét, đã là một người ăn bám rồi thì cậu phải có chút phép lịch sự quan tâm hỏi than anh,như vậy sau này cầm một số tiền rời đi cũng không cảm thấy áy náy.
/68
|