Tuy rằng Sở Ngư có chút không yên tâm về Tạ Hi, nhưng thái độ của Sở Thanh kiên quyết, dứt khoát kéo hắn đi, không cho phản bác.
Sở Ngư yên lặng quay nhìn đầu Tạ Hi, biểu cảm rối rắm.
Tạ Hi cũng không có biểu hiện gì quá kích, hướng Sở Ngư gật đầu. Y nghiêng đầu nhìn thân ảnh hai huynh đệ Sở gia biến mất, sờ sờ túi thơm bên hông, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi. Tam sư đệ cẩn thận mà ló đầu ra, “Nhị, nhị sư huynh, huynh...... Không tức giận?”
Liền Lục Khinh An nhìn qua.
Tạ Hi không hề tức giận, hơi hơi mỉm cười: “Bất quá chỉ là nửa ngày mà thôi. Sở Thanh đem sư huynh đi nửa ngày, đêm nay đến giờ Tý ta đi đón sư huynh trở về.”
Tam sư đệ: “......”
Nhị sư huynh, huynh cũng thật tháo vát......
***
Trở lại doanh trại Sở gia, Sở Thanh khẩn trương lôi kéo Sở Ngư lải nhải một tràng. Chủ đề chính là “Tuy rằng các ngươi đều thích đối phương nhưng đệ vẫn phải chú ý đừng để tên nhóc kia chiếm tiện nghi, không thể để tên nhóc kia đắc ý, y thật là quá đáng giận, dám cướp đệ đệ của ta......”
Giảng đến cuối cùng, Sở Thanh bắt đầu tự hối hận, ngồi xổm xuống ngắt cỏ.
Sở Ngư nhịn không được ngáp liên miên, nhìn Sở Thanh thương tâm, bất đắc dĩ mà ngồi xổm theo, xoa xoa đầu hắn.
Sở Thanh u buồn một trận, vẫn là nhớ tới chính sự, ho nhẹ một tiếng, nói: “Từ khách khanh sẽ âm thầm theo sau đệ, về sau con cháu Sở gia đều sẽ ở ngoài thành chờ đệ......Đệ đệ, đệ ngàn vạn lần phải cẩn thận. Ma tu xảo quyệt, tàn nhẫn độc ác, khó lòng phòng bị......”
Hắn nói, sắc mặt dần dần khó coi. Thấy đề tài lại sắp lệch hướng, Sở Ngư vội vàng đánh gãy lời hắn nói, gật gật đầu: “Đã hiểu, đại ca dưỡng thương cho tốt, đệ về phòng dọn dẹp trước một chút.”
Trấn an Sở Thanh trong chốc lát, Sở Ngư vừa trở về phòng, vừa cân nhắc nên hố lại Tống Kinh Nghĩa như thế nào.
Hôm nay vừa thấy mặt, loại ánh mắt vừa ghét vừa hận kia Tống Kinh Nghĩa muốn giấu cũng giấu không được, tràn đầy sát ý cùng hận ý. Không biết nguyên chủ ngoại trừ khi nhập môn thắng gã một lần, về sau còn kết thù với gã ở nơi nào không, làm gã ghi hận đến bây giờ.
Nếu không phải hiện nay Sở gia không nên gây thù chuốc oán quá nhiều, hắn lại là đệ tử của Lục Khinh An, sợ Lục Khinh An mất mặt, sáng nay kiếm của Sở Thanh không có khả năng dễ dàng thu hồi như vậy.
Để một cái tai họa nhiều lần hại người như vậy lưu lại thật sự làm nhân tâm khó an.
Sở Ngư cân nhắc một lúc, suy nghĩ không có kết quả, đành phải tĩnh tâm ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện. Khi tàn hồn Thẩm Niệm còn ở trong thân thể hắn, bởi vì yêu cầu ôn dưỡng tàn hồn, khi tu luyện linh lực có một phần được phân hoá đến trong tàn hồn của Thẩm Niệm. Từ khi Lục Khinh An đem tàn hồn Thẩm Niệm tách ra, Sở Ngư đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng, tu hành so với trước đây cũng thuận lợi hơn không ít.
Đem linh lực vận hành mấy vòng trong cơ thể, Sở Ngư mở mắt ra.
Trước mắt là một khuôn mặt.
Gần, cực gần. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của người kia, hai tròng mắt đen nhánh hàm chứa một chút ý cười.
Sở Ngư sợ tới mức da đầu tê dại một trận, linh lực thiếu chút nữa tán loạn, lập tức nhắm mắt.
Mẹ nó, vì cái gì từ khi hắn khi trở về, nam chính liền đặc biệt yêu thích dùng phương thức này lên sân khấu! Làm người ta sợ muốn chết!
Miễn cưỡng áp xuống cảm giác tê dại kia, Sở Ngư một lần nữa mở mắt ra, lui ra sau một chút: “Đã trễ thế này, sư đệ tới đây làm gì?”
Tạ Hi ý cười rạng rỡ mà nắm lấy tay hắn, đặt xuống một nụ hôn nhẹ: “Hôm qua đã qua, ta tới đón sư huynh trở về.”
Đùa kiểu gì thể? Nửa đêm hắn bỗng dưng mất tích, không phải Sở Thanh sẽ sợ tới phát khóc sao?
Sở Ngư quyết đoán cự tuyệt: “Không được.”
Chân mày Tạ Hi giật giật, thu lại ý cười, biểu tình phức tạp: “Sư huynh quả nhiên vẫn là như thế. Vô luận sư đệ như thế nào, huynh vẫn sẽ không để ý đến sư đệ nhiều hơn một chút.” Hắn buông tay Sở Ngư, xoay người sang chỗ khác, chỉ chừa cho Sở Ngư một bóng lưng mảnh khảnh. “Sư huynh, ban ngày khi huynh rời đi, ta thắc mắc rằng khi ta tới đón huynh, liệu huynh có đồng ý đi cùng hay không. Quả nhiên, huynh chán ghét sư đệ sao?”
Sở Ngư: “Ý ta không phải như vậy......”
Tạ Hi vẫn như cũ ngồi trước người hắn không quay lại, thanh âm nhàn nhạt: “Ta thật sự rất muốn cầu xin huynh, cho dù không thể quan tâm ta giống như trước đây, ít nhất cũng không cần đẩy ta đi.”
Sở Ngư không hiểu sao chột dạ, do dự một chút, tiến lên ôm lấy Tạ Hi, “Nay đã khác xưa, vô luận như thế nào ta đều phải suy nghĩ cho Sở gia, về sau......”
Trước mắt hắn hiện lên giao diện điểm của hệ thống, Sở Ngư dừng lại, không dám nói tiếp.
Hắn không dám bảo đảm với Tạ Hi còn có về sau.
Về sau ngày tháng rất dài, có lẽ Tạ Hi chưa chắc nhất định cần hắn......
Tạ Hi quay đầu lại, ánh mắt đen tối không rõ: “Sẽ có về sau.”
Mơ màng hồ đồ mà nói một trận, Sở Ngư vẫn là để lại một đạo truyền âm phù, chột dạ mà chạy theo Tạ Hi.
Trở lại tiểu viện của Lục Khinh An, Sở Ngư mới phát hiện không đúng.
Trong viện chỉ có ba phòng có thể ở, Lục Khinh An đương nhiên ở một gian, Tam sư đệ sợ Tạ Hi như vậy, căn bản không dám ở cùng một chỗ với Tạ Hi, huống hồ Tạ Hi cũng chưa chắc chịu. Vấn đề chính là, hắn cùng Tạ Hi ở chung một chỗ?
Tuy rằng loại chuyện cùng ngủ cùng ăn này trước kia hằng ngày đều làm đã làm, chính là......
Nhìn ánh mắt sáng quắc của Tạ Hi, chân mày Sở Ngư giật giật. Hắn không muốn ngày mai phải che cúc hoa đi tuần tra. Ở cùng một chỗ với Tạ Hi không có khả năng bảo đảm an toàn......
Sở Ngư yên lặng dịch hướng tới phòng Tam sư đệ. Tạ Hi thấy vậy, nhướng mày, cũng không ngăn cản, ôm tay không nói. Sở Ngư trong lòng nghĩ kỳ quái, đến gần phòng Tam sư đệ mới phát hiện trước cửa dán một tờ giấy.
Hắn gỡ xuống nhìn kỹ.
Vật liên quan tới nước không được đi vào.
Còn cố ý vẽ mấy bức tranh bên dưới. Ví dụ như: cá......
Sở Ngư: “......”
Sở Ngư đen mặt bóp nát tờ giấy, vòng eo bị ôm lấy, Tạ Hi ở phía sau nhịn cười: “Tam sư đệ chính là sợ Đại sư huynh, sợ cả ta. Sư huynh, chúng ta trở về phòng ngủ đi.”
Bị Tam sư đệ trắng trợn mà ghét bỏ, Sở Ngư cũng không thể mặt dày đi vào quấy nhiễu mộng đẹp của người ta. Đi theo Tạ Hi vào phòng, ánh mắt hắn nhìn quanh một trận, ho khan: “Trước tiên, ta có thể ở lại, nhưng ngươi không thể động tay động chân, nếu không ta tức khắc trở về Sở gia.”
Tạ Hi nhíu mày, suy nghĩ một lát, gật đầu. Sở Ngư nhẹ nhàng thở ra, cởi áo ngoài nằm lên giường, đang nghĩ muốn có nên đi quấy rầy Lục Khinh An hỏi còn phòng trống khác hay không, mặt bỗng nhiên bị Tạ Hi vặn qua, môi liền bị ngậm lấy.
Tạ Hi mặt không đổi sắc: “Cẩn tuân sư huynh dạy bảo, không động tay động chân.”
Sở Ngư từ bỏ giãy giụa: “......”
Văn hoá Trung Hoa có đôi khi bác đại tinh thâm đến mức làm người sợ hãi.
***
Thế giới bên ngoài và bên trong doanh trại Thanh Đồ là hai cái thế giới khác nhau. Người tu chân đấu pháp khác với quân đội phàm trần. Tính hủy diệt cực lớn, những đại năng động một chút là có thể dời non lấp biển. Từ Thanh Đồ đến Kim Hà, khung cảnh hoang tàn vắng vẻ. Người, thú tranh chấp đào vong.
Giằng co giao chiến nhiều năm, vùng đất này cũng chồng chất không ít vết thương, chôn không biết bao nhiêu thi cốt tu sĩ.
Chết ở trên mảnh đất này, thấp thì là Luyện Khí kỳ còn cao thì là Nguyên Anh kỳ. Cơ hồ không một tấc đất nào không nhuốm máu.
Không khí chết chóc này làm Sở Ngư vốn quen không khí nhẹ nhàng khó khăn thích ứng. Số lượng máu đổ ra do đại chiến chính ma quá trầm trọng, Chết quá nhiều người, Sở gia có, Thiên Uyên Môn cũng có. Sở Thanh tính tình trầm ổn như vậy, ở đại chiến cũng coi như là nhận hết tra tấn.
Sở Ngư bắt đầu nghiêm túc nhớ lại nguyên tác viết về đại chiến chính ma như thế nào.
......Nhưng mà, 50 vạn chữ, sau bao nhiêu mỹ nhân, cốt truyện vừa đến lúc nam chính ở đại chiến chính ma một mình thách đấu Ngự Thú tông, không có sau đó. Cho nên kế tiếp đâu? Đại chiến chính ma kết thúc ở đâu?
Từ từ, chẳng lẽ tác giả bỏ hố? Vì sao không có cốt truyện phía sau?
Hệ thống vui tươi hớn hở: “Hết thảy thỉnh ký chủ tự khai quật ~”
Sở Ngư hoàn toàn làm lơ hệ thống, ngước mắt nhìn nhìn bốn phía, vẫn còn được tính là bình tĩnh. Trên thực tế, trừ bỏ ngẫu nhiên bùng nổ một lần đại chiến, ba ngày một lần hỗn chiến nhỏ. Còn lại thời gian hai bên đều nghỉ ngơi lấy lại sức, tính toán để như thế nào đem đối phương một lưới bắt hết, kết thúc đại chiến.
Ở bên ngoài tuần tra hồi lâu, phía xa bỗng nhiên có một đội tu sĩ hắc y hăng hái bay tới. Đệ tử Sở gia cùng đệ tử Thiên Uyên Môn lập tức bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, cảnh giác mà nhìn chằm chằm đội ma tu kia.
Có Lục Khinh An dẫn dắt tiểu đội tuần tra là an toàn nhất, điều này không thể nghi ngờ.
Chính là Lục Khinh An trước khi xuất phát đã nói, trừ phi đụng tới tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nếu không sẽ không ra tay.
Vì tránh cho ma tu nhận ra hắn hốt hoảng chạy trốn, Lục Khinh An còn dùng vải bố trắng đem Yểm Hàn giấu đi, đeo ở đằng sau, mang lên một cái mặt nạ, không xa không gần mà đi theo sau đội ngũ tuần tra.
Sở Ngư hiểu ra y tứ của Lục Khinh An, rối rắm mà nhìn chằm chằm đội ma tu đối diện kia trong thời gian ngắn bay đến cách bọn họ hơn mười trượng. Hắn đang muốn rút ra Tầm Sanh, Tạ Hi vẫn luôn an tĩnh đi theo bên người hắn đột nhiên cười: “Bậc tiểu lâu la này, làm sao đáng để sư huynh ra tay.”
Nói xong, cầm Đoạn Tuyết tiến lên, nhẹ nhàng bâng quơ vung kiếm. Không rõ y dùng chiêu thức huyền ảo gì, một tu sĩ trong tiểu đội ma tu kia ngã xuống, ói mửa máu tươi bay ngược ra ngoài, không hề có sức phản kháng.
Sở Ngư nhìn đến hãi hùng khiếp vía. Trước đây nghe nói Tạ Hi thấy ma tu đều tàn sát đến hầu như không còn một ai, quả nhiên không phải là giả. Ngay trước mặt hắn còn tốt, một khi đối diện ma tu, sát ý từ trong xương cốt cùng sự hung ác liền lộ ra. Sắc mặt lãnh khốc đến dọa người, xuống tay cũng không thấy một chút chần chờ.
Năm đó Tạ Hi còn non nớt, loại người như Tống Kinh Nghĩa làm bộ té ngã y vẫn sẽ theo bản năng mà đi giúp một tay. Hiện giờ y thay đổi, không thể không làm người cảm khái.
Sở Ngư đang còn cảm khái, bên tai liền vang lên một thanh âm quen thuộc: “Hồi lâu không thấy Tạ sư đệ ra tay, quả nhiên vẫn là chiêu trí mạng, tàn nhẫn không thua gì ma tu. Sở sư đệ làm sư huynh cũng chưa lợi hại bằng Tạ sư đệ, thật làm người thổn thức......”
Lời nói nghe âm dương quái khí, ngữ khí càng là âm dương quái khí.
Có Lục Khinh An ở đây còn dám gây sự.
Sở Ngư liếc xéo Tống Kinh Nghĩa không biết từ khi nào theo kịp, nghĩ đến biểu cảm của gã hôm qua, bình thản nói: “Tống sư huynh, thương thế của chưởng môn sư thúc như thế nào rồi?”
Nụ cười của Tống Kinh Nghĩa cứng đờ, không nghĩ Sở Ngư vừa nói đã chọc chỗ đau của gã.
Sở Ngư tiếp tục nói: “Chưởng môn sư thúc ngày thường đối đãi Tống sư huynh như cha ruột. Thời điểm này cũng không cần Tống sư huynh ở đây, Tống sư huynh như thế nào không ở trước giường bệnh chiếu cố chưởng môn sư thúc nhiều hơn một chút?”
Nghe được ba chữ “Như cha ruột”, thân mình Tống Kinh Nghĩa đột nhiên run lên, sắc mặt nhăn nhó một trận, cũng không giả vờ tao nhã thân cận, trầm mặt lạnh giọng: “Liên quan gì tới ngươi.”
Thấy Tạ Hi xử lý xong đám kia ma tu trờ về, Tống Kinh Nghĩa nuốt lại lời nói, hừ lạnh một tiếng, một lần nữa thối lui đến phía sau đội ngũ.
Sở Ngư không thể hiểu được.
Người này không phải rất thích giả vờ sao? Như thế nào chỉ nói mấy câu, còn không có bị thương, gã đã bày ra bản mặt thật?
Hay là mười năm qua đi, da mặt gã mỏng đi rồi?
Kỳ quái.
Bất quá, giống như Tống Kinh Nghĩa khi nhìn về phía hắn sẽ không chút nào che giấu sát ý, Sở Ngư cũng rất muốn bảo Tống Kinh Nghĩa nhanh nhanh mà lăn đi chết xuống địa ngục đi. Chính là Sở Ngư và Tống Kinh Nghĩa đều có một cái trở ngại chung: Lục Khinh An.
Tuy rằng có Lục Khinh An ở đây, đội ngũ tuần tra có thể không lo lắng điều gì. Nhưng cũng vì có Lục Khinh An ở đây, Tống Kinh Nghĩa không dám bày trò, Sở Ngư cũng không thể không cố kỵ mà đáp trả.
Sở Ngư hơi có chút buồn rầu. Ngôn Tình Trọng Sinh
Tạ Hi trở lại bên người Sở Ngư, tùy tay vung đi vết máu còn dính trên thân kiếm, đem Đoạn Tuyết thu hồi bên hông, nhàn nhạt mà nhìn Tống Kinh Nghĩa đã trốn về phía sau, thấp giọng hỏi: “Sư huynh lo lắng thứ hai mặt kia đâm sau lưng?”
Sở Ngư dừng một chút, gật đầu.
Không giải quyết Tống Kinh Nghĩa, về sau bất cứ lúc nào lưng cũng sẽ như bị kim chích. Bị loại người này nhìn chằm chằm cảm giác cũng không dễ chịu.
Vốn dĩ hắn muốn nhờ Từ khách khanh của Sở gia ra tay, thần không biết quỷ không hay mà giết chết Tống Kinh Nghĩa. Tạo một cái hiện trường gã đối chiến với tu sĩ ma tu. Chính là Tống Kinh Nghĩa tựa như biết được suy nghĩ này của hắn, ra khỏi trận địa Thanh Đồ trước sau vẫn luôn gắt gao mà dán sát mấy đệ tử Thiên Uyên Môn, một bước cũng không rời.
Thật là khó chịu.
Tạ Hi trong nụ cười cất giấu sát ý lạnh băng, hạ giọng: “Kỳ thật, mười năm trước, ta nhân lúc gã một mình, thiếu chút đã giết gã.”
Sở Ngư im lặng không nói. Hắn từng thắc mắc mười năm trước Tạ Hi vì sao không động thủ, thì ra là đã từng động thủ...... Chỉ là “Thiếu chút nữa” này, là Tống Kinh Nghĩa cuối cùng chạy thoát, hay là bị người khác ngăn căn?
Tạ Hi nói: “Chỉ một chút nữa, kiếm của ta đã có thể chém xuống đầu gã. Đáng tiếc, sư tôn đột nhiên xuất hiện, ngăn cản ta.”
Thế nhưng là Lục Khinh An?
Cũng đúng, Lục Khinh An thân là trưởng lão Thiên Uyên Môn, cùng Tống Viễn Trác là sư huynh đệ, tự nhiên sẽ không thể mặc kệ Tạ Hi giết Đại đệ tử của chưởng môn.
Tựa hồ biết ý nghĩ trong lòng Sở Ngư, Tạ Hi lắc lắc đầu, “Sư huynh, sự tình có chút phức tạp, sư tôn lúc đó nói với ta: “Có thể giết, nhưng không phải lúc này''.”
Sở Ngư yên lặng quay nhìn đầu Tạ Hi, biểu cảm rối rắm.
Tạ Hi cũng không có biểu hiện gì quá kích, hướng Sở Ngư gật đầu. Y nghiêng đầu nhìn thân ảnh hai huynh đệ Sở gia biến mất, sờ sờ túi thơm bên hông, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi. Tam sư đệ cẩn thận mà ló đầu ra, “Nhị, nhị sư huynh, huynh...... Không tức giận?”
Liền Lục Khinh An nhìn qua.
Tạ Hi không hề tức giận, hơi hơi mỉm cười: “Bất quá chỉ là nửa ngày mà thôi. Sở Thanh đem sư huynh đi nửa ngày, đêm nay đến giờ Tý ta đi đón sư huynh trở về.”
Tam sư đệ: “......”
Nhị sư huynh, huynh cũng thật tháo vát......
***
Trở lại doanh trại Sở gia, Sở Thanh khẩn trương lôi kéo Sở Ngư lải nhải một tràng. Chủ đề chính là “Tuy rằng các ngươi đều thích đối phương nhưng đệ vẫn phải chú ý đừng để tên nhóc kia chiếm tiện nghi, không thể để tên nhóc kia đắc ý, y thật là quá đáng giận, dám cướp đệ đệ của ta......”
Giảng đến cuối cùng, Sở Thanh bắt đầu tự hối hận, ngồi xổm xuống ngắt cỏ.
Sở Ngư nhịn không được ngáp liên miên, nhìn Sở Thanh thương tâm, bất đắc dĩ mà ngồi xổm theo, xoa xoa đầu hắn.
Sở Thanh u buồn một trận, vẫn là nhớ tới chính sự, ho nhẹ một tiếng, nói: “Từ khách khanh sẽ âm thầm theo sau đệ, về sau con cháu Sở gia đều sẽ ở ngoài thành chờ đệ......Đệ đệ, đệ ngàn vạn lần phải cẩn thận. Ma tu xảo quyệt, tàn nhẫn độc ác, khó lòng phòng bị......”
Hắn nói, sắc mặt dần dần khó coi. Thấy đề tài lại sắp lệch hướng, Sở Ngư vội vàng đánh gãy lời hắn nói, gật gật đầu: “Đã hiểu, đại ca dưỡng thương cho tốt, đệ về phòng dọn dẹp trước một chút.”
Trấn an Sở Thanh trong chốc lát, Sở Ngư vừa trở về phòng, vừa cân nhắc nên hố lại Tống Kinh Nghĩa như thế nào.
Hôm nay vừa thấy mặt, loại ánh mắt vừa ghét vừa hận kia Tống Kinh Nghĩa muốn giấu cũng giấu không được, tràn đầy sát ý cùng hận ý. Không biết nguyên chủ ngoại trừ khi nhập môn thắng gã một lần, về sau còn kết thù với gã ở nơi nào không, làm gã ghi hận đến bây giờ.
Nếu không phải hiện nay Sở gia không nên gây thù chuốc oán quá nhiều, hắn lại là đệ tử của Lục Khinh An, sợ Lục Khinh An mất mặt, sáng nay kiếm của Sở Thanh không có khả năng dễ dàng thu hồi như vậy.
Để một cái tai họa nhiều lần hại người như vậy lưu lại thật sự làm nhân tâm khó an.
Sở Ngư cân nhắc một lúc, suy nghĩ không có kết quả, đành phải tĩnh tâm ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện. Khi tàn hồn Thẩm Niệm còn ở trong thân thể hắn, bởi vì yêu cầu ôn dưỡng tàn hồn, khi tu luyện linh lực có một phần được phân hoá đến trong tàn hồn của Thẩm Niệm. Từ khi Lục Khinh An đem tàn hồn Thẩm Niệm tách ra, Sở Ngư đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng, tu hành so với trước đây cũng thuận lợi hơn không ít.
Đem linh lực vận hành mấy vòng trong cơ thể, Sở Ngư mở mắt ra.
Trước mắt là một khuôn mặt.
Gần, cực gần. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của người kia, hai tròng mắt đen nhánh hàm chứa một chút ý cười.
Sở Ngư sợ tới mức da đầu tê dại một trận, linh lực thiếu chút nữa tán loạn, lập tức nhắm mắt.
Mẹ nó, vì cái gì từ khi hắn khi trở về, nam chính liền đặc biệt yêu thích dùng phương thức này lên sân khấu! Làm người ta sợ muốn chết!
Miễn cưỡng áp xuống cảm giác tê dại kia, Sở Ngư một lần nữa mở mắt ra, lui ra sau một chút: “Đã trễ thế này, sư đệ tới đây làm gì?”
Tạ Hi ý cười rạng rỡ mà nắm lấy tay hắn, đặt xuống một nụ hôn nhẹ: “Hôm qua đã qua, ta tới đón sư huynh trở về.”
Đùa kiểu gì thể? Nửa đêm hắn bỗng dưng mất tích, không phải Sở Thanh sẽ sợ tới phát khóc sao?
Sở Ngư quyết đoán cự tuyệt: “Không được.”
Chân mày Tạ Hi giật giật, thu lại ý cười, biểu tình phức tạp: “Sư huynh quả nhiên vẫn là như thế. Vô luận sư đệ như thế nào, huynh vẫn sẽ không để ý đến sư đệ nhiều hơn một chút.” Hắn buông tay Sở Ngư, xoay người sang chỗ khác, chỉ chừa cho Sở Ngư một bóng lưng mảnh khảnh. “Sư huynh, ban ngày khi huynh rời đi, ta thắc mắc rằng khi ta tới đón huynh, liệu huynh có đồng ý đi cùng hay không. Quả nhiên, huynh chán ghét sư đệ sao?”
Sở Ngư: “Ý ta không phải như vậy......”
Tạ Hi vẫn như cũ ngồi trước người hắn không quay lại, thanh âm nhàn nhạt: “Ta thật sự rất muốn cầu xin huynh, cho dù không thể quan tâm ta giống như trước đây, ít nhất cũng không cần đẩy ta đi.”
Sở Ngư không hiểu sao chột dạ, do dự một chút, tiến lên ôm lấy Tạ Hi, “Nay đã khác xưa, vô luận như thế nào ta đều phải suy nghĩ cho Sở gia, về sau......”
Trước mắt hắn hiện lên giao diện điểm của hệ thống, Sở Ngư dừng lại, không dám nói tiếp.
Hắn không dám bảo đảm với Tạ Hi còn có về sau.
Về sau ngày tháng rất dài, có lẽ Tạ Hi chưa chắc nhất định cần hắn......
Tạ Hi quay đầu lại, ánh mắt đen tối không rõ: “Sẽ có về sau.”
Mơ màng hồ đồ mà nói một trận, Sở Ngư vẫn là để lại một đạo truyền âm phù, chột dạ mà chạy theo Tạ Hi.
Trở lại tiểu viện của Lục Khinh An, Sở Ngư mới phát hiện không đúng.
Trong viện chỉ có ba phòng có thể ở, Lục Khinh An đương nhiên ở một gian, Tam sư đệ sợ Tạ Hi như vậy, căn bản không dám ở cùng một chỗ với Tạ Hi, huống hồ Tạ Hi cũng chưa chắc chịu. Vấn đề chính là, hắn cùng Tạ Hi ở chung một chỗ?
Tuy rằng loại chuyện cùng ngủ cùng ăn này trước kia hằng ngày đều làm đã làm, chính là......
Nhìn ánh mắt sáng quắc của Tạ Hi, chân mày Sở Ngư giật giật. Hắn không muốn ngày mai phải che cúc hoa đi tuần tra. Ở cùng một chỗ với Tạ Hi không có khả năng bảo đảm an toàn......
Sở Ngư yên lặng dịch hướng tới phòng Tam sư đệ. Tạ Hi thấy vậy, nhướng mày, cũng không ngăn cản, ôm tay không nói. Sở Ngư trong lòng nghĩ kỳ quái, đến gần phòng Tam sư đệ mới phát hiện trước cửa dán một tờ giấy.
Hắn gỡ xuống nhìn kỹ.
Vật liên quan tới nước không được đi vào.
Còn cố ý vẽ mấy bức tranh bên dưới. Ví dụ như: cá......
Sở Ngư: “......”
Sở Ngư đen mặt bóp nát tờ giấy, vòng eo bị ôm lấy, Tạ Hi ở phía sau nhịn cười: “Tam sư đệ chính là sợ Đại sư huynh, sợ cả ta. Sư huynh, chúng ta trở về phòng ngủ đi.”
Bị Tam sư đệ trắng trợn mà ghét bỏ, Sở Ngư cũng không thể mặt dày đi vào quấy nhiễu mộng đẹp của người ta. Đi theo Tạ Hi vào phòng, ánh mắt hắn nhìn quanh một trận, ho khan: “Trước tiên, ta có thể ở lại, nhưng ngươi không thể động tay động chân, nếu không ta tức khắc trở về Sở gia.”
Tạ Hi nhíu mày, suy nghĩ một lát, gật đầu. Sở Ngư nhẹ nhàng thở ra, cởi áo ngoài nằm lên giường, đang nghĩ muốn có nên đi quấy rầy Lục Khinh An hỏi còn phòng trống khác hay không, mặt bỗng nhiên bị Tạ Hi vặn qua, môi liền bị ngậm lấy.
Tạ Hi mặt không đổi sắc: “Cẩn tuân sư huynh dạy bảo, không động tay động chân.”
Sở Ngư từ bỏ giãy giụa: “......”
Văn hoá Trung Hoa có đôi khi bác đại tinh thâm đến mức làm người sợ hãi.
***
Thế giới bên ngoài và bên trong doanh trại Thanh Đồ là hai cái thế giới khác nhau. Người tu chân đấu pháp khác với quân đội phàm trần. Tính hủy diệt cực lớn, những đại năng động một chút là có thể dời non lấp biển. Từ Thanh Đồ đến Kim Hà, khung cảnh hoang tàn vắng vẻ. Người, thú tranh chấp đào vong.
Giằng co giao chiến nhiều năm, vùng đất này cũng chồng chất không ít vết thương, chôn không biết bao nhiêu thi cốt tu sĩ.
Chết ở trên mảnh đất này, thấp thì là Luyện Khí kỳ còn cao thì là Nguyên Anh kỳ. Cơ hồ không một tấc đất nào không nhuốm máu.
Không khí chết chóc này làm Sở Ngư vốn quen không khí nhẹ nhàng khó khăn thích ứng. Số lượng máu đổ ra do đại chiến chính ma quá trầm trọng, Chết quá nhiều người, Sở gia có, Thiên Uyên Môn cũng có. Sở Thanh tính tình trầm ổn như vậy, ở đại chiến cũng coi như là nhận hết tra tấn.
Sở Ngư bắt đầu nghiêm túc nhớ lại nguyên tác viết về đại chiến chính ma như thế nào.
......Nhưng mà, 50 vạn chữ, sau bao nhiêu mỹ nhân, cốt truyện vừa đến lúc nam chính ở đại chiến chính ma một mình thách đấu Ngự Thú tông, không có sau đó. Cho nên kế tiếp đâu? Đại chiến chính ma kết thúc ở đâu?
Từ từ, chẳng lẽ tác giả bỏ hố? Vì sao không có cốt truyện phía sau?
Hệ thống vui tươi hớn hở: “Hết thảy thỉnh ký chủ tự khai quật ~”
Sở Ngư hoàn toàn làm lơ hệ thống, ngước mắt nhìn nhìn bốn phía, vẫn còn được tính là bình tĩnh. Trên thực tế, trừ bỏ ngẫu nhiên bùng nổ một lần đại chiến, ba ngày một lần hỗn chiến nhỏ. Còn lại thời gian hai bên đều nghỉ ngơi lấy lại sức, tính toán để như thế nào đem đối phương một lưới bắt hết, kết thúc đại chiến.
Ở bên ngoài tuần tra hồi lâu, phía xa bỗng nhiên có một đội tu sĩ hắc y hăng hái bay tới. Đệ tử Sở gia cùng đệ tử Thiên Uyên Môn lập tức bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, cảnh giác mà nhìn chằm chằm đội ma tu kia.
Có Lục Khinh An dẫn dắt tiểu đội tuần tra là an toàn nhất, điều này không thể nghi ngờ.
Chính là Lục Khinh An trước khi xuất phát đã nói, trừ phi đụng tới tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nếu không sẽ không ra tay.
Vì tránh cho ma tu nhận ra hắn hốt hoảng chạy trốn, Lục Khinh An còn dùng vải bố trắng đem Yểm Hàn giấu đi, đeo ở đằng sau, mang lên một cái mặt nạ, không xa không gần mà đi theo sau đội ngũ tuần tra.
Sở Ngư hiểu ra y tứ của Lục Khinh An, rối rắm mà nhìn chằm chằm đội ma tu đối diện kia trong thời gian ngắn bay đến cách bọn họ hơn mười trượng. Hắn đang muốn rút ra Tầm Sanh, Tạ Hi vẫn luôn an tĩnh đi theo bên người hắn đột nhiên cười: “Bậc tiểu lâu la này, làm sao đáng để sư huynh ra tay.”
Nói xong, cầm Đoạn Tuyết tiến lên, nhẹ nhàng bâng quơ vung kiếm. Không rõ y dùng chiêu thức huyền ảo gì, một tu sĩ trong tiểu đội ma tu kia ngã xuống, ói mửa máu tươi bay ngược ra ngoài, không hề có sức phản kháng.
Sở Ngư nhìn đến hãi hùng khiếp vía. Trước đây nghe nói Tạ Hi thấy ma tu đều tàn sát đến hầu như không còn một ai, quả nhiên không phải là giả. Ngay trước mặt hắn còn tốt, một khi đối diện ma tu, sát ý từ trong xương cốt cùng sự hung ác liền lộ ra. Sắc mặt lãnh khốc đến dọa người, xuống tay cũng không thấy một chút chần chờ.
Năm đó Tạ Hi còn non nớt, loại người như Tống Kinh Nghĩa làm bộ té ngã y vẫn sẽ theo bản năng mà đi giúp một tay. Hiện giờ y thay đổi, không thể không làm người cảm khái.
Sở Ngư đang còn cảm khái, bên tai liền vang lên một thanh âm quen thuộc: “Hồi lâu không thấy Tạ sư đệ ra tay, quả nhiên vẫn là chiêu trí mạng, tàn nhẫn không thua gì ma tu. Sở sư đệ làm sư huynh cũng chưa lợi hại bằng Tạ sư đệ, thật làm người thổn thức......”
Lời nói nghe âm dương quái khí, ngữ khí càng là âm dương quái khí.
Có Lục Khinh An ở đây còn dám gây sự.
Sở Ngư liếc xéo Tống Kinh Nghĩa không biết từ khi nào theo kịp, nghĩ đến biểu cảm của gã hôm qua, bình thản nói: “Tống sư huynh, thương thế của chưởng môn sư thúc như thế nào rồi?”
Nụ cười của Tống Kinh Nghĩa cứng đờ, không nghĩ Sở Ngư vừa nói đã chọc chỗ đau của gã.
Sở Ngư tiếp tục nói: “Chưởng môn sư thúc ngày thường đối đãi Tống sư huynh như cha ruột. Thời điểm này cũng không cần Tống sư huynh ở đây, Tống sư huynh như thế nào không ở trước giường bệnh chiếu cố chưởng môn sư thúc nhiều hơn một chút?”
Nghe được ba chữ “Như cha ruột”, thân mình Tống Kinh Nghĩa đột nhiên run lên, sắc mặt nhăn nhó một trận, cũng không giả vờ tao nhã thân cận, trầm mặt lạnh giọng: “Liên quan gì tới ngươi.”
Thấy Tạ Hi xử lý xong đám kia ma tu trờ về, Tống Kinh Nghĩa nuốt lại lời nói, hừ lạnh một tiếng, một lần nữa thối lui đến phía sau đội ngũ.
Sở Ngư không thể hiểu được.
Người này không phải rất thích giả vờ sao? Như thế nào chỉ nói mấy câu, còn không có bị thương, gã đã bày ra bản mặt thật?
Hay là mười năm qua đi, da mặt gã mỏng đi rồi?
Kỳ quái.
Bất quá, giống như Tống Kinh Nghĩa khi nhìn về phía hắn sẽ không chút nào che giấu sát ý, Sở Ngư cũng rất muốn bảo Tống Kinh Nghĩa nhanh nhanh mà lăn đi chết xuống địa ngục đi. Chính là Sở Ngư và Tống Kinh Nghĩa đều có một cái trở ngại chung: Lục Khinh An.
Tuy rằng có Lục Khinh An ở đây, đội ngũ tuần tra có thể không lo lắng điều gì. Nhưng cũng vì có Lục Khinh An ở đây, Tống Kinh Nghĩa không dám bày trò, Sở Ngư cũng không thể không cố kỵ mà đáp trả.
Sở Ngư hơi có chút buồn rầu. Ngôn Tình Trọng Sinh
Tạ Hi trở lại bên người Sở Ngư, tùy tay vung đi vết máu còn dính trên thân kiếm, đem Đoạn Tuyết thu hồi bên hông, nhàn nhạt mà nhìn Tống Kinh Nghĩa đã trốn về phía sau, thấp giọng hỏi: “Sư huynh lo lắng thứ hai mặt kia đâm sau lưng?”
Sở Ngư dừng một chút, gật đầu.
Không giải quyết Tống Kinh Nghĩa, về sau bất cứ lúc nào lưng cũng sẽ như bị kim chích. Bị loại người này nhìn chằm chằm cảm giác cũng không dễ chịu.
Vốn dĩ hắn muốn nhờ Từ khách khanh của Sở gia ra tay, thần không biết quỷ không hay mà giết chết Tống Kinh Nghĩa. Tạo một cái hiện trường gã đối chiến với tu sĩ ma tu. Chính là Tống Kinh Nghĩa tựa như biết được suy nghĩ này của hắn, ra khỏi trận địa Thanh Đồ trước sau vẫn luôn gắt gao mà dán sát mấy đệ tử Thiên Uyên Môn, một bước cũng không rời.
Thật là khó chịu.
Tạ Hi trong nụ cười cất giấu sát ý lạnh băng, hạ giọng: “Kỳ thật, mười năm trước, ta nhân lúc gã một mình, thiếu chút đã giết gã.”
Sở Ngư im lặng không nói. Hắn từng thắc mắc mười năm trước Tạ Hi vì sao không động thủ, thì ra là đã từng động thủ...... Chỉ là “Thiếu chút nữa” này, là Tống Kinh Nghĩa cuối cùng chạy thoát, hay là bị người khác ngăn căn?
Tạ Hi nói: “Chỉ một chút nữa, kiếm của ta đã có thể chém xuống đầu gã. Đáng tiếc, sư tôn đột nhiên xuất hiện, ngăn cản ta.”
Thế nhưng là Lục Khinh An?
Cũng đúng, Lục Khinh An thân là trưởng lão Thiên Uyên Môn, cùng Tống Viễn Trác là sư huynh đệ, tự nhiên sẽ không thể mặc kệ Tạ Hi giết Đại đệ tử của chưởng môn.
Tựa hồ biết ý nghĩ trong lòng Sở Ngư, Tạ Hi lắc lắc đầu, “Sư huynh, sự tình có chút phức tạp, sư tôn lúc đó nói với ta: “Có thể giết, nhưng không phải lúc này''.”
/44
|