Sở Ngư hấp hối giãy giụa: "Sư đệ, nơi này không thích hợp......"
Tạ Hi mắt điếc tai ngơ, cúi đầu ngậm lấy môi Sở Ngư, cường ngạnh mà cạy mở khớp hàm hắn, quấn lấy đầu lưỡi, lại nhịn không được cắn cắn môi Sở Ngư, thanh âm trầm thấp đầy khiêu gợi: "Ngư nhi......"
Sở Ngư bị hôn đến đầu óc có chút mơ hồ. Khi phản ứng lại, hắn nghĩ đến chuyện cũ nào đó, đen mặt nói: "Gọi sư huynh."
Dưới thân bỗng nhiên được một bàn tay sờ tới, Sở Ngư sợ hãi cả kinh, sau đó nghe được tiếng Tạ Hi vang lên bên tai: "Tại sao không cho ta gọi cha?"
......
Lại là một chuyện cũ năm xưa gây ra huyết án.
Quả nhiên, miệng tiện không thể sống tốt.
Tạ Hi mang theo ý cười mềm nhẹ trên mặt, cởi áo ngoài trải lên mặt đất. Không cho Sở Ngư có cơ hội chạy đi, một phen đem hắn ấn lên trên mặt đất, đè lên.
Mặt đất bằng phẳng, không có đá vụn gì. Sở Ngư bị ấn trên mặt đất ngoại trừ có chút lạnh lẽo thì cũng không có gì khó chịu.
Sở Ngư không thể trốn, sống không còn gì luyến tiếc mà nằm yên cho Tạ Hi lăn lộn.
Đứa nhỏ chắc chắn đã nhân lúc hắn không có ở đây lén học những thứ này. Đến tột cùng là y đã đọc qua bao nhiêu sách khiêu dâm? Động tác cũng quá thuần thục.
Tạ Hi chống hai tay bên đầu Sở Ngư, tháo xuống trâm cài trên đầu hắn, ném sang một bên. Người dưới thân tóc dài đen tuyền xoã ra như nước chảy. Hắn nửa khép mắt, hàng mi dài khẽ run, làm như có chút sợ hãi. Bờ môi đào hồng khẽ mím, bởi vì vừa bị hôn mà có vẻ trơn bóng mê người. Gương mặt bạch ngọc dường như cũng nhiễm một tầng mây mờ đỏ nhạt.
Người này, đã luôn trong tầm mắt nhưng ngoài tầm với.
Tạ Hi an tĩnh trong chốc lát. Sở Ngư đâm ra có chút buồn bực, trợn mắt nhìn y: "Không làm sao? Vậy đứng lên đi, chúng ta tiếp tục tìm......Ưm."
Sở Ngư lại bị Tạ Hi ngậm lấy môi, chầm chậm mút vào, lại chậm rãi hạ xuống, từ môi xuống cằm, từ cằm xuống cổ. Sở Ngư chịu không nổi cổ bị hôn, cơ thể vô thức cong lên, khó nhịn mà duỗi tay vòng lấy cổ Tạ Hi, từ kẽ môi phát ra từng đợt rên rỉ nho nhỏ.
Tạ Hi như được cổ vũ, không ngừng cố gắng. Một bên tiếp tục hôn xuống dưới, một bên vô thanh vô tức mà cởi xuống quần áo Sở Ngư, ném tới bên cạnh. Giống như khiêu khích mà há miệng cắn cắn xương quai xanh tinh xảo của hắn. Từ xương quai xanh chậm rãi hôn tới trên ngực, bụng, rồi xuống thêm nữa......
......
【Hệ thống thông báo: Nam chính Tạ Hi làm rất tốt. Cúc hoa của người chơi Sở Ngư đã thất thủ. Cả hai đã đạt được sinh mệnh đại hài hoà.】
Khi kết thúc, Sở Ngư mệt đến ngón tay cũng không muốn nhúc nhích. Toàn thân trên dưới đều là dấu hôn của Tạ Hi. Hạ thân truyền đến từng trận đau đớn. Tạ Hi nhão nhão dính dính mà ôm hắn, trong mắt tràn đầy ý cưới, thứ đó vẫn còn ở trong cơ thể Sở Ngư.
Sở Ngư dựa vào ngực y, nghiêm túc mà suy nghĩ một chút rốt cuộc là từ phân đoạn nào đã xảy ra sai lầm. Theo lý thuyết, dù hắn có cong thì công cũng nên là hắn làm mới đúng......
Tạ Hi nhìn Sở Ngư có chút thất thần, ý cười chợt tắt, sầu lo hỏi: "......Sư huynh, huynh thật sự thích ta sao?"
......Mẹ nó?
Sở Ngư giận dữ: Cái loại lời thoại tiểu thiếu nữ bị ông chú già lợi dụng là chuyện gì đây? Cúc hoa thất thủ là hắn. Bị đè cũng là hắn cơ mà.
Sở Ngư toàn thân không có sức lực, chỉ có thể oán hận mà cắn cắn cằm Tạ Hi: "Vô nghĩa, không thích ngươi còn có thể cho ngươi làm?"
Tạ Hi bị cắn đến trong lòng ngứa ngứa, hầu kết giật giật, đột nhiên nghiêng người đem Sở Ngư áp dưới thân: "Sư huynh, là huynh câu dẫn ta trước."
Sở Ngư: "......"
Sở Ngư xoa eo đau nhức, không muốn nói chuyện.
Tự làm bậy, không thể sống.
***
Rừng cây này tựa hồ rất lớn, đi một canh giờ vẫn chưa thấy được giới hạn, những tán cây tản ra u lam quang thật sự lóa mắt. Sở Ngư vẫn còn đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề công thụ, người đang gắt gao nắm hắn tay lên tiếng: "Sư huynh......Huynh thật sự không sao chứ? Ta có cần dìu huynh hay là ôm huynh không?"
Hai chân Sở Ngư run nhè nhẹ, bỏ qua hạ thân truyền đến đau đớn, mặt vô cảm mà mím môi không nhìn y.
Trên thực tế, Sở Ngư muốn nhìn cũng không thấy y.
Làn đạn lại nổ rồi.
【Người đọc Mênh Mang: A a a a a rốt cũng được ăn thịt! Một like cho sư đệ! Đè trên mặt đất hung hăng một hồi là một niềm vui sướng không thể miêu tả! +2】
【Người đọc Tiểu Nhị Ca Cách Vách: Còn muốn đảo chính? →_→ Ê, sư đệ, ngươi đối với đại sư huynh quá khách khí rồi. Người ta cư nhiên còn có sức mà nghĩ đến đảo chính! +2】
【Người đọc Hạt Mè Bánh Trôi: Chỉ có tôi thắc mắc sư tôn cùng đệ khống lúc này đang ở đâu thôi sao...... +2】
【Người đọc A囧: Ăn cá không dễ, thả hành thả quý trọng →_→ xong rồi, đêm nay cùng bạn cùng phòng nói sẽ nấu cá kho, suy nghĩ bị biến chất rồi...... +2】
【Người đọc Bạch Vân Vân: Ấn ở trên mặt đất sau đó làm cái sảng ha ha ha ha ha +2】
【Người đọc Ngô Soái Đại Đại: Sư huynh lạnh nhạt quá...... Sư huynh, ngươi không thể rút ra vô tình như vậy......A, hình như có chỗ nào không đúng? _(:3)∠)_ +2】
......
ĐCM!
Hệ thống ngươi mà không khống chế được cái làn đạn hỗn loạn này lão tử ta cùng ngươi chết chung trong đám bình luận như lũ này!
Sở Ngư tức giận mắng hệ thống hồi lâu, hệ thống mới ư ử một tiếng, "Thỉnh ký chủ bình tĩnh ~ ngài đã trải nghiệm qua trò chơi này ~ xung đột với người đọc rất không tốt ~"
Người đọc đều đang chờ hắn bị nam chính đè kia kìa, xung đột ông nội ngươi.
Sở Ngư mặt vô cảm nhìn làn đạn dần dần giảm bớt, tìm được nút tắt bình luận, âm thầm dựng ngón giữa.
Làn đạn biến mất, trước mắt lần nữa hiện ra khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười nhè nhẹ. Sở Ngư yên lặng mà duỗi tay đẩy ra, cảm giác có chút xấu hổ.
Vô duyên vô cớ mà làm như vậy, bộ vị chợt có chút đau đớn, nhưng tinh thần Sở Ngư vẫn còn rất tốt.
Vì cái gì nam chính một chút cảm giác xấu hổ cũng không có, còn làm nũng bán manh cầu thân cận cầu ôm ấp hắn......
Bị quấy rầy, Sở Ngư duỗi tay một phen đánh bay tay Tạ Hi, liếc mắt thấy y một bộ ủy khuất, lại nhịn không được mềm lòng. Sở Ngư dừng dừng bước chân, nhón chân hôn lên khóe môi y một cái: "Được rồi, đừng náo loạn, chúng ta phải nhanh cùng sư tôn hội họp."
Như là trộm được mật đường, Tạ Hi híp mắt, cảm thấy mỹ mãn. Ngước mắt nhìn về phía trước, y bỗng nhiên nhíu mày, đem Sở Ngư kéo vào trong lòng bảo vệ, cảnh giác mà nâng lên Đoạn Tuyết.
Sở Ngư dựa vào ngực y, chỉ cảm thấy khó hiểu. Hắn đang muốn quay đầu lại nhìn, liền nghe được một giọng nói quen thuộc: "Ngư nhi."
Giọng nói này......
Sở Ngư nỗ lực suy nghĩ một chút. Nguyên chủ nhớ rõ giọng nói này, bởi vì đây là giọng của cha hắn......
Bị phụ huynh bắt gian! Vừa rồi không biết cha hắn có thấy Sở Ngư vừa hôn Tạ Hi hay không!
Sở Ngư thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sợ công chúa khống của Sở gia sẽ xông đến một kiếm đâm chết Tạ Hi. Hặn vội vàng quay người lại, thấy được đối phương từ phía sau thân cây đi ra.
Người nọ mặc áo tuyết thanh sắc mềm mại, vạt áo bị gió thổi bay bay lên. Trên tay áo thêu một mảnh lá phong tuyệt đẹp. Mặt mày hắn tuấn lãng, ánh mắt nhu hòa, từ trong ra ngoài đều cho người khác cảm giác ôn hòa dễ chịu.
Sở Ngư vừa định cao quý lãnh diễm mà kêu một tiếng "Phụ thân", bỗng nhiên phát hiện điểm không thích hợp.
Sở Sương Trì không phải bị Sở Sương Hà bắt đi sao? Như thế nào sẽ ở trong rừng cây đi bộ? Sở Sương Trì và Sở Sương Hà là huynh đệ song sinh, lớn lên giống nhau đến mức người khác khó phân biệt hai người.
Tuy rằng hắn chỉ chính mắt gặp qua Sở Sương Trì một lần, hắn cũng đã nhìn qua ký ức của nguyên chủ. Hình ảnh nam nhân cầm trường kiếm nhiễm máu cùng Sở Sương Trì dần dần hoà làm một.
Sở Ngư im lặng nhìn chằm chằm nam nhân kia, giơ lên Tầm Sanh, lạnh lùng nói: "Sở Sương Hà?"
Nam nhân lắc đầu, ánh mắt có chút thê ai phức tạp: "Sương......Phản đồ kia đã bị ta chém chết, chỉ là ta bị nhốt ở chỗ này, tìm không được phương pháp ra ngoài. Vừa rồi nghe được bên này có động tĩnh, liền lại đây nhìn xem."
......Có động tĩnh.
Sở Ngư mặt già đỏ lên.
Mẹ nó, may mắn Sở Sương Trì không kịp thời đuổi tới, nếu không hắn không thể ngẩng cao đầu mà sống nữa......
"Ngư nhi, sao con lại ở nơi này? Người bên cạnh con là ai? Thanh nhi đâu? Như thế nào không ở bên cạnh con?" Liên tiếp mấy vấn đề hỏi ra, nam nhân chú ý tới tay Tạ Hi ở bên hông Sở Ngư, sắc mặt cứng lại, lạnh lùng nói: "Tiểu tử! Ngươi là ai, ngươi đối với Ngư nhi có ý đồ gì! Buông ra, nếu không đừng trách kiếm trong tay ta không lưu tình!"
Kiếm trong tay hắn như có điện, mũi kiếm mỏng, khắc hai chữ "Nhân Hồng", đúng là bội kiếm của Sở Sương Trì.
Sở Ngư: "......"
Đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng......
Nguyên bản hắn còn tưởng là Sở Sương Hà, chính là nhìn cái bộ dạng bao bọc con cái này, không giống như là diễn xuất......
Sở gia có bao nhiêu người thì tất cả đều là công chúa khống.
Sở Ngư cảm thấy vẫn nên bảo trì cảnh giác, do dự sau một lúc, bình đạm nói: "Đây là sư đệ con, người đã gặp qua. Nghe nói phụ thân bị Sở Sương Hà bắt đi, chúng ta tới cứu người." Dừng một chút, hắn hỏi, "Phụ thân, mẫu thân đâu?"
Sở Sương Trì im lặng, tròng mắt trong trẻo ôn hòa dần dần liền đỏ lên. Hắn run rẩy duỗi tay che lại hai mắt, sau một lúc lâu mới cắn răng nhịn xuống nỗi bi thương, cúi thấp đầu: "Ngư nhi, là lỗi của ta, ta không thể bảo vệ tốt mẫu thân con......"
Giọng nói tràn đầy thê lương.
Sở Sương Trì cùng đạo lữ quen biết từ khi còn là thiếu niên. Hai người tính nết tương tự nhau, sở thích tương tự nhau, ngay cả tư chất của cả hai cũng tương tự. Kết thành đạo lữ hai trăm năm, chưa bao giờ từng có tranh chấp. Cử án tề mi*, tôn trọng lẫn nhau, tình cảm sâu đậm.
(*Câu thành ngữ này chỉ người vợ kính yêu chồng, hoặc vợ chồng cùng kính trọng và thương yêu lẫn nhau.)
Sở phu nhân đã chết, Sở Sương Trì xác thật sẽ cực kỳ thống khổ.
Sở Ngư giật mình, trực giác nói rằng cảm xúc bi thương cực độ này của Sở Sương Trì không phải là giả, nghi vấn trước đây biến mất. Đang muốn tiến lên an ủi phụ thân nguyên chủ một chút, hắn bỗng nhiên nhớ tới lời Tạ Hi nói trước đây, chần chờ một chút, quay đầu nhìn về phía Tạ Hi, trong ánh mắt mang theo ý trưng cầu ý kiến.
Hắn chủ trương tự quyết định mọi việc, làm Tạ Hi thực không có cảm giác an toàn. Ôm đùi cũng đã nhiều lần thất bại, không bằng hiện tại làm lại từ đầu, cho nam chính tới trợ công một chút.
Nhận được ánh mắt dò hỏi của Sở Ngư, Tạ Hi sửng sốt một chút. Y không nghĩ Sở Ngư sẽ hỏi ý kiến mình, phục hồi tinh thần, trong mắt mang theo ý cười, tiến đến bên tai Sở Ngư, bằng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: "Không có sát khí."
Xem ra hẳn là không có sai.
Sở Ngư nhẹ nhàng thở ra, đi đến bên cạnh Sở Sương Trì, trầm tư một chút. Kỳ thật, nguyên chủ tính tình cô lãnh, không chỉ với người ngoài, đối với chính người nhà cũng không thân thiết lắm. Phần lớn thời gian đều là những công chúa khống của Sở gia cùng đệ khống nhiệt tình hỏi han ân cần. Hắn không cùng người Sở gia thân mật giao lưu quá nhiều.
Thế nên......Hiện tại phải an ủi Sở Sương Trì như thế nào?
Sở Sương Trì không phải là Tạ Hi, ôm một chút hôn một cái là vui vẻ.
Không chờ Sở Ngư rối rắm, phía bên kia rừng cây bỗng nhiên phát ra kim quang, ngay sau đó chỉ nghe "Oanh" một tiếng, một dòng khí mạnh mẽ mang theo cành gãy cùng lá rụng che trời lấp đất bay tới. Sở Sương Trì sắc mặt nghiêm lại, nâng tay áo vung lên, hóa ra một lá chắn vô hình ngăn lại dòng khí kia.
Động tác của cũng Tạ Hi rất nhanh, thời điểm Sở Sương Trì nâng tay áo trong nháy mắt liền một tay đem Sở Ngư ôm vào trong lòng bảo vệ, thấp giọng nói: "Là sư tôn."
Vừa dứt lời, từ phía truyền đến kim quang xuất hiện bóng người. Không bao lâu, Lục Khinh An cầm đầu mấy người đi tới. Trên mặt Lục Khinh An che kín sương lạnh, cả người kim quang lượn lờ, đằng đằng sát khí.
Sở Ngư chưa bao giờ thấy Lục Khinh An như vậy. Nuốt nước miếng, không biết là đã xảy ra cái gì, làm hắn phẫn nộ như vậy.
Sở Thanh đang theo ở phía sau Lục Khinh An, nhìn thấy Sở Ngư, hai mắt sáng ngời, chạy tới một phen đem Sở Ngư túm trở về, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tạ Hi, trong mắt tràn đầy phòng bị.
Sở Ngư yên lặng che mặt: Cải trắng nhà ngươi đã bị gặm rồi......Che lại cũng vô dụng......
Sở Thanh cuống quít kiểm tra Sở Ngư từ dưới lên trên, "Đệ đệ, không bị thương ở đâu chứ? Thế nào? Có gặp nguy hiểm gì không? Tên nhãi kia có làm gì đệ không?"
Sở Ngư cản thận che lại dấu hôn trên cổ, tự hỏi đôi môi bị chà đạp đến sưng có thể gây ra hoài nghi hay không, khô khan mà cười: "Đệ không có việc gì......Đại ca các huynh cũng không có việc gì đi......" Hắn nhìn sang Sở Sương Trì bên cạnh ánh mắt mang đau thương cùng vui mừng, ho nhẹ một tiếng, "Đại ca, phụ thân đã trở lại."
Đệ khống thật đáng sợ, trong mắt chỉ có đệ đệ không có phụ thân.
Sở Thanh quay đầu lại, ánh mắt do dự mà đánh giá phụ thân ở phía sau.
Sở Ngư có chút khẩn trương. Sở Thanh cùng Sở Sương Trì có tình cảm sâu hơn, bọn họ chi gian cũng càng vì quen thuộc, cũng quen thuộc hơn. Nếu để Sở Thanh tới phán đoán Sở Sương Trì này rốt cuộc có phải là hàng thật giá thật hay không, hẳn là sẽ không có sai.
Sở Thanh nhìn chằm chằm Sở Sương Trì, sửng sốt một lát, thân mình lảo đảo, trong mắt bỗng nhiên tràn ra nước mắt, tất cả đều là sự bi thương, run giọng gọi: "Phụ thân......"
Tạ Hi mắt điếc tai ngơ, cúi đầu ngậm lấy môi Sở Ngư, cường ngạnh mà cạy mở khớp hàm hắn, quấn lấy đầu lưỡi, lại nhịn không được cắn cắn môi Sở Ngư, thanh âm trầm thấp đầy khiêu gợi: "Ngư nhi......"
Sở Ngư bị hôn đến đầu óc có chút mơ hồ. Khi phản ứng lại, hắn nghĩ đến chuyện cũ nào đó, đen mặt nói: "Gọi sư huynh."
Dưới thân bỗng nhiên được một bàn tay sờ tới, Sở Ngư sợ hãi cả kinh, sau đó nghe được tiếng Tạ Hi vang lên bên tai: "Tại sao không cho ta gọi cha?"
......
Lại là một chuyện cũ năm xưa gây ra huyết án.
Quả nhiên, miệng tiện không thể sống tốt.
Tạ Hi mang theo ý cười mềm nhẹ trên mặt, cởi áo ngoài trải lên mặt đất. Không cho Sở Ngư có cơ hội chạy đi, một phen đem hắn ấn lên trên mặt đất, đè lên.
Mặt đất bằng phẳng, không có đá vụn gì. Sở Ngư bị ấn trên mặt đất ngoại trừ có chút lạnh lẽo thì cũng không có gì khó chịu.
Sở Ngư không thể trốn, sống không còn gì luyến tiếc mà nằm yên cho Tạ Hi lăn lộn.
Đứa nhỏ chắc chắn đã nhân lúc hắn không có ở đây lén học những thứ này. Đến tột cùng là y đã đọc qua bao nhiêu sách khiêu dâm? Động tác cũng quá thuần thục.
Tạ Hi chống hai tay bên đầu Sở Ngư, tháo xuống trâm cài trên đầu hắn, ném sang một bên. Người dưới thân tóc dài đen tuyền xoã ra như nước chảy. Hắn nửa khép mắt, hàng mi dài khẽ run, làm như có chút sợ hãi. Bờ môi đào hồng khẽ mím, bởi vì vừa bị hôn mà có vẻ trơn bóng mê người. Gương mặt bạch ngọc dường như cũng nhiễm một tầng mây mờ đỏ nhạt.
Người này, đã luôn trong tầm mắt nhưng ngoài tầm với.
Tạ Hi an tĩnh trong chốc lát. Sở Ngư đâm ra có chút buồn bực, trợn mắt nhìn y: "Không làm sao? Vậy đứng lên đi, chúng ta tiếp tục tìm......Ưm."
Sở Ngư lại bị Tạ Hi ngậm lấy môi, chầm chậm mút vào, lại chậm rãi hạ xuống, từ môi xuống cằm, từ cằm xuống cổ. Sở Ngư chịu không nổi cổ bị hôn, cơ thể vô thức cong lên, khó nhịn mà duỗi tay vòng lấy cổ Tạ Hi, từ kẽ môi phát ra từng đợt rên rỉ nho nhỏ.
Tạ Hi như được cổ vũ, không ngừng cố gắng. Một bên tiếp tục hôn xuống dưới, một bên vô thanh vô tức mà cởi xuống quần áo Sở Ngư, ném tới bên cạnh. Giống như khiêu khích mà há miệng cắn cắn xương quai xanh tinh xảo của hắn. Từ xương quai xanh chậm rãi hôn tới trên ngực, bụng, rồi xuống thêm nữa......
......
【Hệ thống thông báo: Nam chính Tạ Hi làm rất tốt. Cúc hoa của người chơi Sở Ngư đã thất thủ. Cả hai đã đạt được sinh mệnh đại hài hoà.】
Khi kết thúc, Sở Ngư mệt đến ngón tay cũng không muốn nhúc nhích. Toàn thân trên dưới đều là dấu hôn của Tạ Hi. Hạ thân truyền đến từng trận đau đớn. Tạ Hi nhão nhão dính dính mà ôm hắn, trong mắt tràn đầy ý cưới, thứ đó vẫn còn ở trong cơ thể Sở Ngư.
Sở Ngư dựa vào ngực y, nghiêm túc mà suy nghĩ một chút rốt cuộc là từ phân đoạn nào đã xảy ra sai lầm. Theo lý thuyết, dù hắn có cong thì công cũng nên là hắn làm mới đúng......
Tạ Hi nhìn Sở Ngư có chút thất thần, ý cười chợt tắt, sầu lo hỏi: "......Sư huynh, huynh thật sự thích ta sao?"
......Mẹ nó?
Sở Ngư giận dữ: Cái loại lời thoại tiểu thiếu nữ bị ông chú già lợi dụng là chuyện gì đây? Cúc hoa thất thủ là hắn. Bị đè cũng là hắn cơ mà.
Sở Ngư toàn thân không có sức lực, chỉ có thể oán hận mà cắn cắn cằm Tạ Hi: "Vô nghĩa, không thích ngươi còn có thể cho ngươi làm?"
Tạ Hi bị cắn đến trong lòng ngứa ngứa, hầu kết giật giật, đột nhiên nghiêng người đem Sở Ngư áp dưới thân: "Sư huynh, là huynh câu dẫn ta trước."
Sở Ngư: "......"
Sở Ngư xoa eo đau nhức, không muốn nói chuyện.
Tự làm bậy, không thể sống.
***
Rừng cây này tựa hồ rất lớn, đi một canh giờ vẫn chưa thấy được giới hạn, những tán cây tản ra u lam quang thật sự lóa mắt. Sở Ngư vẫn còn đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề công thụ, người đang gắt gao nắm hắn tay lên tiếng: "Sư huynh......Huynh thật sự không sao chứ? Ta có cần dìu huynh hay là ôm huynh không?"
Hai chân Sở Ngư run nhè nhẹ, bỏ qua hạ thân truyền đến đau đớn, mặt vô cảm mà mím môi không nhìn y.
Trên thực tế, Sở Ngư muốn nhìn cũng không thấy y.
Làn đạn lại nổ rồi.
【Người đọc Mênh Mang: A a a a a rốt cũng được ăn thịt! Một like cho sư đệ! Đè trên mặt đất hung hăng một hồi là một niềm vui sướng không thể miêu tả! +2】
【Người đọc Tiểu Nhị Ca Cách Vách: Còn muốn đảo chính? →_→ Ê, sư đệ, ngươi đối với đại sư huynh quá khách khí rồi. Người ta cư nhiên còn có sức mà nghĩ đến đảo chính! +2】
【Người đọc Hạt Mè Bánh Trôi: Chỉ có tôi thắc mắc sư tôn cùng đệ khống lúc này đang ở đâu thôi sao...... +2】
【Người đọc A囧: Ăn cá không dễ, thả hành thả quý trọng →_→ xong rồi, đêm nay cùng bạn cùng phòng nói sẽ nấu cá kho, suy nghĩ bị biến chất rồi...... +2】
【Người đọc Bạch Vân Vân: Ấn ở trên mặt đất sau đó làm cái sảng ha ha ha ha ha +2】
【Người đọc Ngô Soái Đại Đại: Sư huynh lạnh nhạt quá...... Sư huynh, ngươi không thể rút ra vô tình như vậy......A, hình như có chỗ nào không đúng? _(:3)∠)_ +2】
......
ĐCM!
Hệ thống ngươi mà không khống chế được cái làn đạn hỗn loạn này lão tử ta cùng ngươi chết chung trong đám bình luận như lũ này!
Sở Ngư tức giận mắng hệ thống hồi lâu, hệ thống mới ư ử một tiếng, "Thỉnh ký chủ bình tĩnh ~ ngài đã trải nghiệm qua trò chơi này ~ xung đột với người đọc rất không tốt ~"
Người đọc đều đang chờ hắn bị nam chính đè kia kìa, xung đột ông nội ngươi.
Sở Ngư mặt vô cảm nhìn làn đạn dần dần giảm bớt, tìm được nút tắt bình luận, âm thầm dựng ngón giữa.
Làn đạn biến mất, trước mắt lần nữa hiện ra khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười nhè nhẹ. Sở Ngư yên lặng mà duỗi tay đẩy ra, cảm giác có chút xấu hổ.
Vô duyên vô cớ mà làm như vậy, bộ vị chợt có chút đau đớn, nhưng tinh thần Sở Ngư vẫn còn rất tốt.
Vì cái gì nam chính một chút cảm giác xấu hổ cũng không có, còn làm nũng bán manh cầu thân cận cầu ôm ấp hắn......
Bị quấy rầy, Sở Ngư duỗi tay một phen đánh bay tay Tạ Hi, liếc mắt thấy y một bộ ủy khuất, lại nhịn không được mềm lòng. Sở Ngư dừng dừng bước chân, nhón chân hôn lên khóe môi y một cái: "Được rồi, đừng náo loạn, chúng ta phải nhanh cùng sư tôn hội họp."
Như là trộm được mật đường, Tạ Hi híp mắt, cảm thấy mỹ mãn. Ngước mắt nhìn về phía trước, y bỗng nhiên nhíu mày, đem Sở Ngư kéo vào trong lòng bảo vệ, cảnh giác mà nâng lên Đoạn Tuyết.
Sở Ngư dựa vào ngực y, chỉ cảm thấy khó hiểu. Hắn đang muốn quay đầu lại nhìn, liền nghe được một giọng nói quen thuộc: "Ngư nhi."
Giọng nói này......
Sở Ngư nỗ lực suy nghĩ một chút. Nguyên chủ nhớ rõ giọng nói này, bởi vì đây là giọng của cha hắn......
Bị phụ huynh bắt gian! Vừa rồi không biết cha hắn có thấy Sở Ngư vừa hôn Tạ Hi hay không!
Sở Ngư thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sợ công chúa khống của Sở gia sẽ xông đến một kiếm đâm chết Tạ Hi. Hặn vội vàng quay người lại, thấy được đối phương từ phía sau thân cây đi ra.
Người nọ mặc áo tuyết thanh sắc mềm mại, vạt áo bị gió thổi bay bay lên. Trên tay áo thêu một mảnh lá phong tuyệt đẹp. Mặt mày hắn tuấn lãng, ánh mắt nhu hòa, từ trong ra ngoài đều cho người khác cảm giác ôn hòa dễ chịu.
Sở Ngư vừa định cao quý lãnh diễm mà kêu một tiếng "Phụ thân", bỗng nhiên phát hiện điểm không thích hợp.
Sở Sương Trì không phải bị Sở Sương Hà bắt đi sao? Như thế nào sẽ ở trong rừng cây đi bộ? Sở Sương Trì và Sở Sương Hà là huynh đệ song sinh, lớn lên giống nhau đến mức người khác khó phân biệt hai người.
Tuy rằng hắn chỉ chính mắt gặp qua Sở Sương Trì một lần, hắn cũng đã nhìn qua ký ức của nguyên chủ. Hình ảnh nam nhân cầm trường kiếm nhiễm máu cùng Sở Sương Trì dần dần hoà làm một.
Sở Ngư im lặng nhìn chằm chằm nam nhân kia, giơ lên Tầm Sanh, lạnh lùng nói: "Sở Sương Hà?"
Nam nhân lắc đầu, ánh mắt có chút thê ai phức tạp: "Sương......Phản đồ kia đã bị ta chém chết, chỉ là ta bị nhốt ở chỗ này, tìm không được phương pháp ra ngoài. Vừa rồi nghe được bên này có động tĩnh, liền lại đây nhìn xem."
......Có động tĩnh.
Sở Ngư mặt già đỏ lên.
Mẹ nó, may mắn Sở Sương Trì không kịp thời đuổi tới, nếu không hắn không thể ngẩng cao đầu mà sống nữa......
"Ngư nhi, sao con lại ở nơi này? Người bên cạnh con là ai? Thanh nhi đâu? Như thế nào không ở bên cạnh con?" Liên tiếp mấy vấn đề hỏi ra, nam nhân chú ý tới tay Tạ Hi ở bên hông Sở Ngư, sắc mặt cứng lại, lạnh lùng nói: "Tiểu tử! Ngươi là ai, ngươi đối với Ngư nhi có ý đồ gì! Buông ra, nếu không đừng trách kiếm trong tay ta không lưu tình!"
Kiếm trong tay hắn như có điện, mũi kiếm mỏng, khắc hai chữ "Nhân Hồng", đúng là bội kiếm của Sở Sương Trì.
Sở Ngư: "......"
Đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng......
Nguyên bản hắn còn tưởng là Sở Sương Hà, chính là nhìn cái bộ dạng bao bọc con cái này, không giống như là diễn xuất......
Sở gia có bao nhiêu người thì tất cả đều là công chúa khống.
Sở Ngư cảm thấy vẫn nên bảo trì cảnh giác, do dự sau một lúc, bình đạm nói: "Đây là sư đệ con, người đã gặp qua. Nghe nói phụ thân bị Sở Sương Hà bắt đi, chúng ta tới cứu người." Dừng một chút, hắn hỏi, "Phụ thân, mẫu thân đâu?"
Sở Sương Trì im lặng, tròng mắt trong trẻo ôn hòa dần dần liền đỏ lên. Hắn run rẩy duỗi tay che lại hai mắt, sau một lúc lâu mới cắn răng nhịn xuống nỗi bi thương, cúi thấp đầu: "Ngư nhi, là lỗi của ta, ta không thể bảo vệ tốt mẫu thân con......"
Giọng nói tràn đầy thê lương.
Sở Sương Trì cùng đạo lữ quen biết từ khi còn là thiếu niên. Hai người tính nết tương tự nhau, sở thích tương tự nhau, ngay cả tư chất của cả hai cũng tương tự. Kết thành đạo lữ hai trăm năm, chưa bao giờ từng có tranh chấp. Cử án tề mi*, tôn trọng lẫn nhau, tình cảm sâu đậm.
(*Câu thành ngữ này chỉ người vợ kính yêu chồng, hoặc vợ chồng cùng kính trọng và thương yêu lẫn nhau.)
Sở phu nhân đã chết, Sở Sương Trì xác thật sẽ cực kỳ thống khổ.
Sở Ngư giật mình, trực giác nói rằng cảm xúc bi thương cực độ này của Sở Sương Trì không phải là giả, nghi vấn trước đây biến mất. Đang muốn tiến lên an ủi phụ thân nguyên chủ một chút, hắn bỗng nhiên nhớ tới lời Tạ Hi nói trước đây, chần chờ một chút, quay đầu nhìn về phía Tạ Hi, trong ánh mắt mang theo ý trưng cầu ý kiến.
Hắn chủ trương tự quyết định mọi việc, làm Tạ Hi thực không có cảm giác an toàn. Ôm đùi cũng đã nhiều lần thất bại, không bằng hiện tại làm lại từ đầu, cho nam chính tới trợ công một chút.
Nhận được ánh mắt dò hỏi của Sở Ngư, Tạ Hi sửng sốt một chút. Y không nghĩ Sở Ngư sẽ hỏi ý kiến mình, phục hồi tinh thần, trong mắt mang theo ý cười, tiến đến bên tai Sở Ngư, bằng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: "Không có sát khí."
Xem ra hẳn là không có sai.
Sở Ngư nhẹ nhàng thở ra, đi đến bên cạnh Sở Sương Trì, trầm tư một chút. Kỳ thật, nguyên chủ tính tình cô lãnh, không chỉ với người ngoài, đối với chính người nhà cũng không thân thiết lắm. Phần lớn thời gian đều là những công chúa khống của Sở gia cùng đệ khống nhiệt tình hỏi han ân cần. Hắn không cùng người Sở gia thân mật giao lưu quá nhiều.
Thế nên......Hiện tại phải an ủi Sở Sương Trì như thế nào?
Sở Sương Trì không phải là Tạ Hi, ôm một chút hôn một cái là vui vẻ.
Không chờ Sở Ngư rối rắm, phía bên kia rừng cây bỗng nhiên phát ra kim quang, ngay sau đó chỉ nghe "Oanh" một tiếng, một dòng khí mạnh mẽ mang theo cành gãy cùng lá rụng che trời lấp đất bay tới. Sở Sương Trì sắc mặt nghiêm lại, nâng tay áo vung lên, hóa ra một lá chắn vô hình ngăn lại dòng khí kia.
Động tác của cũng Tạ Hi rất nhanh, thời điểm Sở Sương Trì nâng tay áo trong nháy mắt liền một tay đem Sở Ngư ôm vào trong lòng bảo vệ, thấp giọng nói: "Là sư tôn."
Vừa dứt lời, từ phía truyền đến kim quang xuất hiện bóng người. Không bao lâu, Lục Khinh An cầm đầu mấy người đi tới. Trên mặt Lục Khinh An che kín sương lạnh, cả người kim quang lượn lờ, đằng đằng sát khí.
Sở Ngư chưa bao giờ thấy Lục Khinh An như vậy. Nuốt nước miếng, không biết là đã xảy ra cái gì, làm hắn phẫn nộ như vậy.
Sở Thanh đang theo ở phía sau Lục Khinh An, nhìn thấy Sở Ngư, hai mắt sáng ngời, chạy tới một phen đem Sở Ngư túm trở về, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tạ Hi, trong mắt tràn đầy phòng bị.
Sở Ngư yên lặng che mặt: Cải trắng nhà ngươi đã bị gặm rồi......Che lại cũng vô dụng......
Sở Thanh cuống quít kiểm tra Sở Ngư từ dưới lên trên, "Đệ đệ, không bị thương ở đâu chứ? Thế nào? Có gặp nguy hiểm gì không? Tên nhãi kia có làm gì đệ không?"
Sở Ngư cản thận che lại dấu hôn trên cổ, tự hỏi đôi môi bị chà đạp đến sưng có thể gây ra hoài nghi hay không, khô khan mà cười: "Đệ không có việc gì......Đại ca các huynh cũng không có việc gì đi......" Hắn nhìn sang Sở Sương Trì bên cạnh ánh mắt mang đau thương cùng vui mừng, ho nhẹ một tiếng, "Đại ca, phụ thân đã trở lại."
Đệ khống thật đáng sợ, trong mắt chỉ có đệ đệ không có phụ thân.
Sở Thanh quay đầu lại, ánh mắt do dự mà đánh giá phụ thân ở phía sau.
Sở Ngư có chút khẩn trương. Sở Thanh cùng Sở Sương Trì có tình cảm sâu hơn, bọn họ chi gian cũng càng vì quen thuộc, cũng quen thuộc hơn. Nếu để Sở Thanh tới phán đoán Sở Sương Trì này rốt cuộc có phải là hàng thật giá thật hay không, hẳn là sẽ không có sai.
Sở Thanh nhìn chằm chằm Sở Sương Trì, sửng sốt một lát, thân mình lảo đảo, trong mắt bỗng nhiên tràn ra nước mắt, tất cả đều là sự bi thương, run giọng gọi: "Phụ thân......"
/44
|