Sở Sương Hà? Ai? Từ đâu ra? Làm gì?
Sở Ngư vẻ mặt mơ hồ, chưa từng nghe qua.
Trong nguyên tác không có nhân vật này......Chẳng lẽ là cốt truyện ẩn?
Một tiếng "Sở Sương Hà" vang lên, những trưởng bối Sở gia cùng khách khanh đều hơi hơi thay đổi sắc mặt. Sở Thanh ấn thái dương, đáy mắt một mảnh huyết sắc, cưỡng chế bắt chính mình bình tĩnh lại: "Thỉnh các vị tạm thời đi ra ngoài, ta muốn cùng đệ đệ nói mấy câu."
Một khách khanh nâng sứ giả hơi thở thoi thóp kia, do dự một chút: "Đại công tử, Sở......" Như chạm vào điều gì cấm kỵ, người đó dừng một chút, vẫn là không nói ra cái tên kia, thấp giọng nói, "......Người đã tỉnh, có nên gửi thư tín báo cho lão gia chủ......"
Sở Thanh lạnh giọng đánh gãy: "Bất luận kẻ nào cũng không được đem việc này báo cho tổ phụ tổ mẫu. Tổ phụ tổ mẫu đang ở sinh tử quan, không thể xuất quan vào thời điểm này."
Những người còn lại im miệng không nói, ánh mắt tựa hồ mang theo thương hại, hướng Sở Thanh chắp tay, mang theo người bị thương rời đi.
Trong phòng chỉ còn hai người, Sở Thanh mới nhìn về phía Sở Ngư. Sắc mặt của hắn thật sự tái nhợt đến lợi hại, trong mắt cũng là huyết sắc khủng bố, Sở Ngư không khỏi lo lắng: "Đại ca, huynh......"
Sở Thanh trầm mặc duỗi tay ôm lấy Sở Ngư, cúi đầu chôn vào cổ hắn.
Sau một lúc lâu, hắn nhẹ giọng nói: "Đệ đệ, Sở Sương Hà, là tiểu thúc của chúng ta."
Sở Thanh lớn hơn Sở Ngư rất nhiều, biết hơn Sở Ngư cũng rất nhiều.
Sở Sương Hà là đệ đệ song sinh của Sở Sương Trì. Bất quá rất nhiều năm trước, gã đã bị lão gia chủ xoá tên trong gia phả.
Hiện nay không có nhiều người biết Sở gia đã từng có một người tên Sở Sương Hà. Cặp song sinh này đã từng là niềm kiêu hãnh của Sở gia, ca ca tư chất tuy không tính tuyệt đỉnh, nhưng làm người ấm áp lịch sự tao nhã, đãi nhân ôn hòa, có tiến có lùi. Đệ đệ tư chất tuyệt hảo, tuy tính tình bốc đồng hay thay đổi, nhưng chỉ cần mài giũa thêm, nhất định sẽ là một vị tu sĩ danh chấn Tu chân giới.
Theo truyền thống của Sở gia, trưởng tử sẽ được kế thừa vị trí gia chủ. Nhưng tiểu đệ Sở Sương Hà quá mức bắt mắt, lúc đó lão gia chủ không khỏi dao động giữa hai huynh đệ. Sở Sương Trì không có hứng thú đối với vị trí gia chủ, Sở Sương Hà lại đối với quyền lực có một loại yêu thích cuồng nhiệt. Gã nghi thần nghi quỷ, cảm thấy lão gia chủ sẽ đem vị trí cho Sở Sương Trì, lại cảm thấy Sở Sương Trì ở sau lưng nhìn chằm chằm gã. Ban ngày tâm tình nóng nảy, ban đêm liền tẩu hỏa nhập ma.
Sở Sương Trì kịp thời phát hiện, dùng hết toàn lực giúp Sở Sương Hà ức chế linh lực cuồng loạn. Tuy cứu được người nhưng linh mạch của Sở Sương Hà hoàn toàn tàn phế.
Từ lúc đó, Sở Sương Hà liền thay đổi.
Gã đổ lỗi cho Sở Sương Trì về linh mạch tàn phế của mình, cho rằng Sở Sương Trì sợ gã cướp đi vị trí gia chủ cho nên dùng thủ đoạn phế đi linh mạch của gã. Sở Sương Trì nguyên bản còn đối với linh mạch tàn phế của Sở Sương Hà áy náy không thôi. Sau khi biết tâm tư của tiểu đệ, hắn trực tiếp hướng lão gia chủ tỏ vẻ mình không cần vị trí gia chủ.
Vị trí gia chủ có thể được tiểu đệ đảm nhiệm, dù gã có là một phế nhân. Nhưng không phải phía sau còn có một đại ca vẫn còn lành lặn sao?
Sở Sương Hà lại nổi giận, nói Sở Sương Trì giả nhân giả nghĩa, ngày hôm sau liền rời khỏi Lạc Phong Cốc. Vừa đi chính là mười năm.
Mười năm sau, Sở Sương Hà trở lại. Gã như là đã trở thành một người khác, cả người âm lãnh ủ dột, không còn giống bản thân năm đó.
Ngạc nhiên nhất chính là linh mạch của gã thế nhưng khôi phục, hơn nữa tu vi còn có thể so với Sở Sương Trì.
Sở Sương Hà tới báo thù.
Hai trăm năm trước, đại chiến chính ma gây ra thương vong vô số, mà Sở Sương Hà chính là một trong những ma tu xâm lấn chính đạo năm đó.
Không biết mười năm kia gã đã xảy ra chuyện gì, gặp được người nào, tại sao lại biến thành ma tu. Sở Sương Trì đối với tiểu đệ vẫn luôn lòng mang áy náy, không thể xuống tay tàn nhẫn. Khi hai người giao chiến, Sở Sương Trì bị Sở Sương Hà ám toán, suýt mất mạng. Cũng may Sở lão gia chủ kịp thời đuổi tới, cứu Sở Sương Trì.
Chính là, xử trí phản đồ Sở gia như thế nào lại là vấn đề.
Sở lão gia chủ không do dự bao lâu, đem Sở Sương Hà đơn độc phong ấn trong một phần mộ tại Kim Hà, lập bia mộ cho gã, coi như đã chết. Khi trở về Tiêu Hà liền đem tên Sở Sương Hà trong gia phả gạch đi.
Tổ phụ cư nhiên dứt khoát lưu loát như vậy, Sở Ngư nghe được trợn mắt há mồm: "Vậy......Nhị ca thì sao?"
Sở Thanh ánh mắt phức tạp: "Nhị đệ chết...... Đều tại ta."
Sở nhị nhỏ hơn Sở Thanh năm tuổi. Khi Sở Thanh mười tuổi, mang theo ấu đệ chơi đùa trong sơn cốc. Trong sơn cốc hoang vắng, hắn vừa nhấc đầu liền thấy một người cùng phụ thân có bảy tám phần giống nhau, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác thân cận.
Người nọ cười hỏi Sở Thanh về sự việc trong Sở gia. Sở Thanh kể những việc đơn giản lông gà vỏ tỏi, gã lại nghe rất chăm chú, thoạt nhìn ôn lương vô hại, khiêm tốn vô cùng.
Gã thử thăm dò đi ôm Sở nhị, cười với Sở Thanh đến xán lạn: "Đây là đệ đệ ngươi?"
Sở Thanh ngốc nhiên gật đầu, nháy mắt tiếp theo liền bị huyết sắc bao trùm.
Không ai biết Sở Sương Hà bò ra từ mộ khi nào, hiện tại gã ở trước mặt Sở Thanh, một kiếm lại một kiếm liên tục đâm vào cơ thể Sở nhị, cười đến càn rỡ, khoái ý.
Sở Thanh hồi tưởng đến đây, sắc mặt thảm không nỡ nhìn: "Cho nên......Đệ đệ, đệ không thể xảy ra việc gì."
Tuy Sở Sương Trì đã tới cứu hắn, chuyện này lại trở thành bóng ma trong lòng Sở Thanh. Từ nhỏ tính cách nguyên chủ đã giống Sở nhị, đều có chút lãnh đạm quái gở. Điều này càng làm cho Sở gia khẩn trương lo lắng, đặc biệt là Sở Thanh. Cách hắn đối đãi với Sở Ngư thật sự là lo sợ Sở Ngư có thể gặp nguy hiểm, chết đi bất lúc nào.
Sở Ngư trầm mặc.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao tất cả Sở gia đều là công chúa khống, vì sao Sở Thanh lo lắng hắn tẩu hỏa nhập ma đến sốt ruột như vậy.
Đứa nhỏ này, cũng giỏi chọc người đau lòng.
Sở Ngư xoa xoa lưng Sở Thanh, thấp giọng nói: "Đại ca, kế tiếp phải làm sao bây giờ?"
"Chuyện này không thể để những người khác biết."
Một khi tin tức Tiêu Hà Sở gia gia chủ cùng gia chủ phu nhân bị người bắt giết truyền ra, mặt mũi Sở gia bị ném đi là một việc, ảnh hưởng tới sĩ khí của toàn bộ liên minh chính đạo mới là việc lớn.
Huống hồ ngày thường cây to đón gió, Sở gia thù địch cũng không ít. Tuy hiện tại chính đạo cùng chung kẻ địch, nhưng ai biết được sẽ có người nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, tàn nhẫn dẫm lên Sở gia hay không.
Người đáng tin khó kiếm, người không thể tin lại dễ tìm.
Năm đó Sở Sương Hà lại bị phong ấn, bị bắt ngủ say với Kim Hà. Hiện giờ gã không đem việc này ồn ào huyên náo tuyên dương ra ngoài, đại khái chỉ là muốn tìm Sở gia gây phiền toái.
Sở Thanh nặng nề nói, "Năm đó khi gã bị phong ấn là tu vi Nguyên Anh trung kỳ, hiện giờ nếu có thể đẩy phụ thân và mẫu thân vào tình thế kia......" Hắn dừng một chút, cay đắng nói, "Hẳn là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ."
Sở gia tổng cộng có năm vị tu sĩ Nguyên Anh. Trong đó hai người chính là Sở Sương Trì và Sở phu nhân ở Nguyên Anh trung kỳ, những người còn lại bất quá đều là Nguyên Anh sơ kỳ, muốn đối đầu với Sở Sương Hà, thật sự là tiền đồ thảm không thấy ánh sáng.
Sở Thanh hít sâu một hơi, buông Sở Ngư ra, sắc mặt nghiêm túc: "Đệ đệ, đại ca cầu đệ một việc."
Sở Ngư bất đắc dĩ: "Đại ca có việc gì cứ nói."
Nếu đã chiếm thân xác nguyên chủ, hắn cũng nên chăm sóc Sở gia. Hiện tại có kẻ thù biến thái tìm đến, tự nhiên không thể ngồi yên không làm gì.
Sở Thanh nói: "Giúp ta thỉnh Lục tiền bối ra tay giúp đỡ."
Lục Khinh An, nhị trưởng lão Thiên Uyên Môn, tu vi đỉnh Nguyên Anh hậu kỳ. Trong số những kiếm tu của bảy đại môn phái chính là kiếm tu lẫy lừng nổi danh nhất. Nghe nói hắn có thể tùy thời chạm vào cảnh giới Hóa Thần. Hắn không muốn tiến giai là vì sau khi tiến vào Hóa Thần kỳ sẽ phải trở về hậu phương Thiên Uyên Môn tọa trấn. Lục Khinh An cảm thấy phiền phức, không muốn tiến giai.
Cho nên, Lục Khinh An còn có một cái ngoại hiệu, gọi là "Nguyên Anh kỳ vô địch thủ".
Sở Ngư lần đầu tiên cảm thấy vị sư tôn rẻ mạt này không hề rẻ mạt một chút nào.
***
Sự tình trọng đại, không thể dùng truyền âm phù. Sở Thanh nhanh chóng quyết định, thỉnh hai vị tiền bối Nguyên Anh kỳ tới trờ trước ngoài thành, sau đó đi tới doanh trại của Thiên Uyên Môn.
Khi ba thầy trò ngồi trong viện nhìn thấy hai huynh đệ Sở gia đi tới, biểu cảm phản ứng đều bất đồng.
Tam sư đệ lệ rơi đầy mặt: "Đại sư huynh a a a, đệ còn tưởng rằng huynh sẽ không trở lại. Khi huynh không ở đây, Nhị sư huynh thật đáng sợ a a a......"
Tạ Hi một chân đá cậu, vừa mừng vừa sợ mà chào đón. Y duỗi tay liền ôm eo Sở Ngư: "Sư huynh, huynh tới ở lại đây sao? Phòng không nhiều lắm, huynh ngủ cùng sư đệ đi, đệm giường đã chuẩn bị sẵn......"
Sở Thanh tại thời điểm khó khăn vẫn nhớ rõ phải phòng cháy, phòng trộm, phòng sư đệ này, đen mặt đem Sở Ngư che ở sau lưng, nhìn về phía Lục Khinh An.
Lục Khinh An phản ứng là: "Hi nhi, đêm nay con không cần trộm chuồn ra ngoài nữa."
Sở Ngư: "......"
Nguyên lai loại chuyện yêu đương vụng trộm này từ lúc bắt đầu đã bị cho ra ánh sáng......
Tuy rằng có chút không biết nên khóc hay cười, Sở Ngư vẫn nhớ rõ chính sự, trịnh trọng cúi người thi lễ về phía Lục Khinh An, nói: "Thỉnh sư tôn tương trợ đệ tử."
Sở Ngư chưa bao giờ đưa ra thỉnh cầu gì với Lục Khinh An. Động tác lau kiếm của Lục Khinh An ngừng lại, nhanh chóng đem kiếm cất vào bao, quyết đoán đứng lên, vẫy tay với Sở Ngư: "Vừa đi vừa nói chuyện."
Sở Ngư mơ hồ một chút: "A?"
Lục Khinh An khuôn mặt trầm túc, ánh mắt bình tĩnh: "Hiếm lắm con mới nhờ ta giúp đỡ, tất là việc gấp đại sự. Vừa đi vừa nói chuyện sẽ tiết kiệm sức lực và thời gian."
Sở Ngư vẫn là có chút mơ màng.
Đã biết là đại sự, như thế nào hỏi cũng không hỏi một chút mà đã trực tiếp đáp ứng rồi?
Lục Khinh An phân phó Tam sư đệ hai câu, dặn cậu canh giữ ở trong tiểu viện, quay đầu nhìn về phía Sở Ngư: "Đệ tử gặp phiền toái, làm sư tôn tất nhiên phải giúp đỡ."
Sở Ngư lệ nóng doanh tròng.
Sư tôn thật sự một chút cũng không rẻ mạt, hoàn toàn kiếm được lời!
Sở Thanh rõ ràng có điều muốn nói, ánh mắt phức tạp, vẫn là không ngắt lời Sở Ngư. Sở Ngư biết hắn muốn mình lưu lại, quyết đoán không để ý tới. Hắn cố ý thả chậm tốc độ, khi nói xong khái quát sự tình, bốn người đã ra khỏi doanh địa Tiêu Hà.
Sở Ngư lúc này mới phát hiện điều không đúng.
Nam chính tại sao lại đi theo bọn họ đánh phó bản?
Lục Khinh An quét mắt nhìn huynh đệ Sở gia đang mang tâm tình phức tạp, nhàn nhạt dời đi ánh mắt: "Tới nơi phụ thân và mẫu thân con mất tích nhìn trước."
Nếu Sở Sương Hà đã thả cho người đi truyền tin tức, tất nhiên sẽ ở nơi kia chừa lại chút gì đó. Có thể là manh mối, có thể là bẫy rập. Mặc kệ là cái gì, trước hết vẫn cần phải đi nhìn xem.
Có Lục Khinh An tu vi Nguyên Anh hậu kỳ đi cùng, tốc độ của mọi người đều nhanh hơn vài lần. Tạ Hi dọc theo đường đi đều nỗ lực hướng Sở Ngư cọ cọ. Sở Thanh càng đến gần địa phương kia, tâm trí càng hỗn loạn, còn không để ý Tạ Hi ở ngay dưới mí mắt hắn nắm tay Sở Ngư.
Sở Ngư quay đầu nhìn về phía Tạ Hi, liền thấy trong mắt y hoàn toàn là ôn nhu và an ủi. Bi thương sinh ra từ tàn lưu ý thức của nguyên chủ đã qua đi, Sở Ngư tuy rằng có chút thổn thức khó chịu nhưng không đến mức cực kỳ thống khổ như Sở Thanh. Nhìn nam chính an ủi mình, hắn không khỏi sửng sốt.
Trong mắt Tạ Hi, không thể nghi ngờ Sở Ngư là vì bi thống quá độ nên sinh ra hoang mang lo sợ. Trong lòng y tức khắc mềm xuống, thấp giọng nói: "Sư huynh, yên tâm."
Y vĩnh viễn sẽ không rời bỏ Sở Ngư.
Sở Ngư khó hiểu bị an ủi, tùy tay xoa đầu Tạ Hi.
Đến nơi được tinh bàn chỉ dẫn, Lục Khinh An tùy ý quét mắt đến địa phương kia, sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ.
Phía trước là một mảnh đất hoang. Trên mặt đất chi chít vết kiếm, bột mịn khắp nơi, còn có thi thể máu đã khô từ lâu, an tĩnh không tiếng động mà nằm ở trên mặt đất.
Ở giữa những thi thể, lẻ loi cắm một thanh kiếm.
Mũi kiếm mang ánh sáng u lãnh thanh bích, chuôi kiếm khắc hoa văn tinh xảo. Trên thân kiếm mong manh lung lanh trong gió lạnh, ẩn ẩn lộ ra chữ khắc lên thân kiếm——Bất Hành.
Lục Khinh An nhìn chằm chằm thanh kiếm kia, không tự chủ được mà nắm chặt Yểm Hàn. Thần sắc hắn vừa vui mừng vừa kinh ngạc, lại vô duyên vô cớ mang theo ba phần tức giận.
Sở Ngư bị sư tôn lần thứ hai được chữa khỏi bệnh mặt than làm giật mình: "Sư tôn......Làm sao vậy?"
Lục Khinh An phảng phất giống như không nghe thấy, chậm rãi bước hai bước về phía trước, như là muốn đi rút thanh kiếm kia ra. Sự chú ý của mọi người đều không tự chủ được hướng về phía chuôi kiếm. Đối với những người biết đến thanh kiếm này, sắc mặt đều lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ. Người không biết như Sở Ngư, vẻ mặt đều là mơ hồ không hiểu.
Sở Ngư nghi hoặc, dưới chân bỗng nhiên phát ra bạch quang. Lục Khinh An đột nhiên xoay người: "Là Truyền Tống Trận, lập tức tránh ra!"
Gì?
Sở Ngư chỉ ngốc trong chớp mắt, khung cảnh trước mắt ngay lập tức biến đổi. Đợi khi trước mắt rõ ràng hơn, bên người một mảnh tối đen.
Sở Ngư nội tâm tràn đầy phức tạp:......Chẳng lẽ lại giống lần đó trong Lăng Khư, lại bị truyền tống tới địa phương kỳ quái gì?
Hắn thử thăm dò vươn tay, còn chưa chạm được cái gì, tay đã bị người vững vàng giữ chặt.
Sở Ngư ngẩn người: "Đại ca?"
Trong bóng đêm không vang lên câu trả lời.
Sở Ngư vẻ mặt mơ hồ, chưa từng nghe qua.
Trong nguyên tác không có nhân vật này......Chẳng lẽ là cốt truyện ẩn?
Một tiếng "Sở Sương Hà" vang lên, những trưởng bối Sở gia cùng khách khanh đều hơi hơi thay đổi sắc mặt. Sở Thanh ấn thái dương, đáy mắt một mảnh huyết sắc, cưỡng chế bắt chính mình bình tĩnh lại: "Thỉnh các vị tạm thời đi ra ngoài, ta muốn cùng đệ đệ nói mấy câu."
Một khách khanh nâng sứ giả hơi thở thoi thóp kia, do dự một chút: "Đại công tử, Sở......" Như chạm vào điều gì cấm kỵ, người đó dừng một chút, vẫn là không nói ra cái tên kia, thấp giọng nói, "......Người đã tỉnh, có nên gửi thư tín báo cho lão gia chủ......"
Sở Thanh lạnh giọng đánh gãy: "Bất luận kẻ nào cũng không được đem việc này báo cho tổ phụ tổ mẫu. Tổ phụ tổ mẫu đang ở sinh tử quan, không thể xuất quan vào thời điểm này."
Những người còn lại im miệng không nói, ánh mắt tựa hồ mang theo thương hại, hướng Sở Thanh chắp tay, mang theo người bị thương rời đi.
Trong phòng chỉ còn hai người, Sở Thanh mới nhìn về phía Sở Ngư. Sắc mặt của hắn thật sự tái nhợt đến lợi hại, trong mắt cũng là huyết sắc khủng bố, Sở Ngư không khỏi lo lắng: "Đại ca, huynh......"
Sở Thanh trầm mặc duỗi tay ôm lấy Sở Ngư, cúi đầu chôn vào cổ hắn.
Sau một lúc lâu, hắn nhẹ giọng nói: "Đệ đệ, Sở Sương Hà, là tiểu thúc của chúng ta."
Sở Thanh lớn hơn Sở Ngư rất nhiều, biết hơn Sở Ngư cũng rất nhiều.
Sở Sương Hà là đệ đệ song sinh của Sở Sương Trì. Bất quá rất nhiều năm trước, gã đã bị lão gia chủ xoá tên trong gia phả.
Hiện nay không có nhiều người biết Sở gia đã từng có một người tên Sở Sương Hà. Cặp song sinh này đã từng là niềm kiêu hãnh của Sở gia, ca ca tư chất tuy không tính tuyệt đỉnh, nhưng làm người ấm áp lịch sự tao nhã, đãi nhân ôn hòa, có tiến có lùi. Đệ đệ tư chất tuyệt hảo, tuy tính tình bốc đồng hay thay đổi, nhưng chỉ cần mài giũa thêm, nhất định sẽ là một vị tu sĩ danh chấn Tu chân giới.
Theo truyền thống của Sở gia, trưởng tử sẽ được kế thừa vị trí gia chủ. Nhưng tiểu đệ Sở Sương Hà quá mức bắt mắt, lúc đó lão gia chủ không khỏi dao động giữa hai huynh đệ. Sở Sương Trì không có hứng thú đối với vị trí gia chủ, Sở Sương Hà lại đối với quyền lực có một loại yêu thích cuồng nhiệt. Gã nghi thần nghi quỷ, cảm thấy lão gia chủ sẽ đem vị trí cho Sở Sương Trì, lại cảm thấy Sở Sương Trì ở sau lưng nhìn chằm chằm gã. Ban ngày tâm tình nóng nảy, ban đêm liền tẩu hỏa nhập ma.
Sở Sương Trì kịp thời phát hiện, dùng hết toàn lực giúp Sở Sương Hà ức chế linh lực cuồng loạn. Tuy cứu được người nhưng linh mạch của Sở Sương Hà hoàn toàn tàn phế.
Từ lúc đó, Sở Sương Hà liền thay đổi.
Gã đổ lỗi cho Sở Sương Trì về linh mạch tàn phế của mình, cho rằng Sở Sương Trì sợ gã cướp đi vị trí gia chủ cho nên dùng thủ đoạn phế đi linh mạch của gã. Sở Sương Trì nguyên bản còn đối với linh mạch tàn phế của Sở Sương Hà áy náy không thôi. Sau khi biết tâm tư của tiểu đệ, hắn trực tiếp hướng lão gia chủ tỏ vẻ mình không cần vị trí gia chủ.
Vị trí gia chủ có thể được tiểu đệ đảm nhiệm, dù gã có là một phế nhân. Nhưng không phải phía sau còn có một đại ca vẫn còn lành lặn sao?
Sở Sương Hà lại nổi giận, nói Sở Sương Trì giả nhân giả nghĩa, ngày hôm sau liền rời khỏi Lạc Phong Cốc. Vừa đi chính là mười năm.
Mười năm sau, Sở Sương Hà trở lại. Gã như là đã trở thành một người khác, cả người âm lãnh ủ dột, không còn giống bản thân năm đó.
Ngạc nhiên nhất chính là linh mạch của gã thế nhưng khôi phục, hơn nữa tu vi còn có thể so với Sở Sương Trì.
Sở Sương Hà tới báo thù.
Hai trăm năm trước, đại chiến chính ma gây ra thương vong vô số, mà Sở Sương Hà chính là một trong những ma tu xâm lấn chính đạo năm đó.
Không biết mười năm kia gã đã xảy ra chuyện gì, gặp được người nào, tại sao lại biến thành ma tu. Sở Sương Trì đối với tiểu đệ vẫn luôn lòng mang áy náy, không thể xuống tay tàn nhẫn. Khi hai người giao chiến, Sở Sương Trì bị Sở Sương Hà ám toán, suýt mất mạng. Cũng may Sở lão gia chủ kịp thời đuổi tới, cứu Sở Sương Trì.
Chính là, xử trí phản đồ Sở gia như thế nào lại là vấn đề.
Sở lão gia chủ không do dự bao lâu, đem Sở Sương Hà đơn độc phong ấn trong một phần mộ tại Kim Hà, lập bia mộ cho gã, coi như đã chết. Khi trở về Tiêu Hà liền đem tên Sở Sương Hà trong gia phả gạch đi.
Tổ phụ cư nhiên dứt khoát lưu loát như vậy, Sở Ngư nghe được trợn mắt há mồm: "Vậy......Nhị ca thì sao?"
Sở Thanh ánh mắt phức tạp: "Nhị đệ chết...... Đều tại ta."
Sở nhị nhỏ hơn Sở Thanh năm tuổi. Khi Sở Thanh mười tuổi, mang theo ấu đệ chơi đùa trong sơn cốc. Trong sơn cốc hoang vắng, hắn vừa nhấc đầu liền thấy một người cùng phụ thân có bảy tám phần giống nhau, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác thân cận.
Người nọ cười hỏi Sở Thanh về sự việc trong Sở gia. Sở Thanh kể những việc đơn giản lông gà vỏ tỏi, gã lại nghe rất chăm chú, thoạt nhìn ôn lương vô hại, khiêm tốn vô cùng.
Gã thử thăm dò đi ôm Sở nhị, cười với Sở Thanh đến xán lạn: "Đây là đệ đệ ngươi?"
Sở Thanh ngốc nhiên gật đầu, nháy mắt tiếp theo liền bị huyết sắc bao trùm.
Không ai biết Sở Sương Hà bò ra từ mộ khi nào, hiện tại gã ở trước mặt Sở Thanh, một kiếm lại một kiếm liên tục đâm vào cơ thể Sở nhị, cười đến càn rỡ, khoái ý.
Sở Thanh hồi tưởng đến đây, sắc mặt thảm không nỡ nhìn: "Cho nên......Đệ đệ, đệ không thể xảy ra việc gì."
Tuy Sở Sương Trì đã tới cứu hắn, chuyện này lại trở thành bóng ma trong lòng Sở Thanh. Từ nhỏ tính cách nguyên chủ đã giống Sở nhị, đều có chút lãnh đạm quái gở. Điều này càng làm cho Sở gia khẩn trương lo lắng, đặc biệt là Sở Thanh. Cách hắn đối đãi với Sở Ngư thật sự là lo sợ Sở Ngư có thể gặp nguy hiểm, chết đi bất lúc nào.
Sở Ngư trầm mặc.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao tất cả Sở gia đều là công chúa khống, vì sao Sở Thanh lo lắng hắn tẩu hỏa nhập ma đến sốt ruột như vậy.
Đứa nhỏ này, cũng giỏi chọc người đau lòng.
Sở Ngư xoa xoa lưng Sở Thanh, thấp giọng nói: "Đại ca, kế tiếp phải làm sao bây giờ?"
"Chuyện này không thể để những người khác biết."
Một khi tin tức Tiêu Hà Sở gia gia chủ cùng gia chủ phu nhân bị người bắt giết truyền ra, mặt mũi Sở gia bị ném đi là một việc, ảnh hưởng tới sĩ khí của toàn bộ liên minh chính đạo mới là việc lớn.
Huống hồ ngày thường cây to đón gió, Sở gia thù địch cũng không ít. Tuy hiện tại chính đạo cùng chung kẻ địch, nhưng ai biết được sẽ có người nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, tàn nhẫn dẫm lên Sở gia hay không.
Người đáng tin khó kiếm, người không thể tin lại dễ tìm.
Năm đó Sở Sương Hà lại bị phong ấn, bị bắt ngủ say với Kim Hà. Hiện giờ gã không đem việc này ồn ào huyên náo tuyên dương ra ngoài, đại khái chỉ là muốn tìm Sở gia gây phiền toái.
Sở Thanh nặng nề nói, "Năm đó khi gã bị phong ấn là tu vi Nguyên Anh trung kỳ, hiện giờ nếu có thể đẩy phụ thân và mẫu thân vào tình thế kia......" Hắn dừng một chút, cay đắng nói, "Hẳn là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ."
Sở gia tổng cộng có năm vị tu sĩ Nguyên Anh. Trong đó hai người chính là Sở Sương Trì và Sở phu nhân ở Nguyên Anh trung kỳ, những người còn lại bất quá đều là Nguyên Anh sơ kỳ, muốn đối đầu với Sở Sương Hà, thật sự là tiền đồ thảm không thấy ánh sáng.
Sở Thanh hít sâu một hơi, buông Sở Ngư ra, sắc mặt nghiêm túc: "Đệ đệ, đại ca cầu đệ một việc."
Sở Ngư bất đắc dĩ: "Đại ca có việc gì cứ nói."
Nếu đã chiếm thân xác nguyên chủ, hắn cũng nên chăm sóc Sở gia. Hiện tại có kẻ thù biến thái tìm đến, tự nhiên không thể ngồi yên không làm gì.
Sở Thanh nói: "Giúp ta thỉnh Lục tiền bối ra tay giúp đỡ."
Lục Khinh An, nhị trưởng lão Thiên Uyên Môn, tu vi đỉnh Nguyên Anh hậu kỳ. Trong số những kiếm tu của bảy đại môn phái chính là kiếm tu lẫy lừng nổi danh nhất. Nghe nói hắn có thể tùy thời chạm vào cảnh giới Hóa Thần. Hắn không muốn tiến giai là vì sau khi tiến vào Hóa Thần kỳ sẽ phải trở về hậu phương Thiên Uyên Môn tọa trấn. Lục Khinh An cảm thấy phiền phức, không muốn tiến giai.
Cho nên, Lục Khinh An còn có một cái ngoại hiệu, gọi là "Nguyên Anh kỳ vô địch thủ".
Sở Ngư lần đầu tiên cảm thấy vị sư tôn rẻ mạt này không hề rẻ mạt một chút nào.
***
Sự tình trọng đại, không thể dùng truyền âm phù. Sở Thanh nhanh chóng quyết định, thỉnh hai vị tiền bối Nguyên Anh kỳ tới trờ trước ngoài thành, sau đó đi tới doanh trại của Thiên Uyên Môn.
Khi ba thầy trò ngồi trong viện nhìn thấy hai huynh đệ Sở gia đi tới, biểu cảm phản ứng đều bất đồng.
Tam sư đệ lệ rơi đầy mặt: "Đại sư huynh a a a, đệ còn tưởng rằng huynh sẽ không trở lại. Khi huynh không ở đây, Nhị sư huynh thật đáng sợ a a a......"
Tạ Hi một chân đá cậu, vừa mừng vừa sợ mà chào đón. Y duỗi tay liền ôm eo Sở Ngư: "Sư huynh, huynh tới ở lại đây sao? Phòng không nhiều lắm, huynh ngủ cùng sư đệ đi, đệm giường đã chuẩn bị sẵn......"
Sở Thanh tại thời điểm khó khăn vẫn nhớ rõ phải phòng cháy, phòng trộm, phòng sư đệ này, đen mặt đem Sở Ngư che ở sau lưng, nhìn về phía Lục Khinh An.
Lục Khinh An phản ứng là: "Hi nhi, đêm nay con không cần trộm chuồn ra ngoài nữa."
Sở Ngư: "......"
Nguyên lai loại chuyện yêu đương vụng trộm này từ lúc bắt đầu đã bị cho ra ánh sáng......
Tuy rằng có chút không biết nên khóc hay cười, Sở Ngư vẫn nhớ rõ chính sự, trịnh trọng cúi người thi lễ về phía Lục Khinh An, nói: "Thỉnh sư tôn tương trợ đệ tử."
Sở Ngư chưa bao giờ đưa ra thỉnh cầu gì với Lục Khinh An. Động tác lau kiếm của Lục Khinh An ngừng lại, nhanh chóng đem kiếm cất vào bao, quyết đoán đứng lên, vẫy tay với Sở Ngư: "Vừa đi vừa nói chuyện."
Sở Ngư mơ hồ một chút: "A?"
Lục Khinh An khuôn mặt trầm túc, ánh mắt bình tĩnh: "Hiếm lắm con mới nhờ ta giúp đỡ, tất là việc gấp đại sự. Vừa đi vừa nói chuyện sẽ tiết kiệm sức lực và thời gian."
Sở Ngư vẫn là có chút mơ màng.
Đã biết là đại sự, như thế nào hỏi cũng không hỏi một chút mà đã trực tiếp đáp ứng rồi?
Lục Khinh An phân phó Tam sư đệ hai câu, dặn cậu canh giữ ở trong tiểu viện, quay đầu nhìn về phía Sở Ngư: "Đệ tử gặp phiền toái, làm sư tôn tất nhiên phải giúp đỡ."
Sở Ngư lệ nóng doanh tròng.
Sư tôn thật sự một chút cũng không rẻ mạt, hoàn toàn kiếm được lời!
Sở Thanh rõ ràng có điều muốn nói, ánh mắt phức tạp, vẫn là không ngắt lời Sở Ngư. Sở Ngư biết hắn muốn mình lưu lại, quyết đoán không để ý tới. Hắn cố ý thả chậm tốc độ, khi nói xong khái quát sự tình, bốn người đã ra khỏi doanh địa Tiêu Hà.
Sở Ngư lúc này mới phát hiện điều không đúng.
Nam chính tại sao lại đi theo bọn họ đánh phó bản?
Lục Khinh An quét mắt nhìn huynh đệ Sở gia đang mang tâm tình phức tạp, nhàn nhạt dời đi ánh mắt: "Tới nơi phụ thân và mẫu thân con mất tích nhìn trước."
Nếu Sở Sương Hà đã thả cho người đi truyền tin tức, tất nhiên sẽ ở nơi kia chừa lại chút gì đó. Có thể là manh mối, có thể là bẫy rập. Mặc kệ là cái gì, trước hết vẫn cần phải đi nhìn xem.
Có Lục Khinh An tu vi Nguyên Anh hậu kỳ đi cùng, tốc độ của mọi người đều nhanh hơn vài lần. Tạ Hi dọc theo đường đi đều nỗ lực hướng Sở Ngư cọ cọ. Sở Thanh càng đến gần địa phương kia, tâm trí càng hỗn loạn, còn không để ý Tạ Hi ở ngay dưới mí mắt hắn nắm tay Sở Ngư.
Sở Ngư quay đầu nhìn về phía Tạ Hi, liền thấy trong mắt y hoàn toàn là ôn nhu và an ủi. Bi thương sinh ra từ tàn lưu ý thức của nguyên chủ đã qua đi, Sở Ngư tuy rằng có chút thổn thức khó chịu nhưng không đến mức cực kỳ thống khổ như Sở Thanh. Nhìn nam chính an ủi mình, hắn không khỏi sửng sốt.
Trong mắt Tạ Hi, không thể nghi ngờ Sở Ngư là vì bi thống quá độ nên sinh ra hoang mang lo sợ. Trong lòng y tức khắc mềm xuống, thấp giọng nói: "Sư huynh, yên tâm."
Y vĩnh viễn sẽ không rời bỏ Sở Ngư.
Sở Ngư khó hiểu bị an ủi, tùy tay xoa đầu Tạ Hi.
Đến nơi được tinh bàn chỉ dẫn, Lục Khinh An tùy ý quét mắt đến địa phương kia, sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ.
Phía trước là một mảnh đất hoang. Trên mặt đất chi chít vết kiếm, bột mịn khắp nơi, còn có thi thể máu đã khô từ lâu, an tĩnh không tiếng động mà nằm ở trên mặt đất.
Ở giữa những thi thể, lẻ loi cắm một thanh kiếm.
Mũi kiếm mang ánh sáng u lãnh thanh bích, chuôi kiếm khắc hoa văn tinh xảo. Trên thân kiếm mong manh lung lanh trong gió lạnh, ẩn ẩn lộ ra chữ khắc lên thân kiếm——Bất Hành.
Lục Khinh An nhìn chằm chằm thanh kiếm kia, không tự chủ được mà nắm chặt Yểm Hàn. Thần sắc hắn vừa vui mừng vừa kinh ngạc, lại vô duyên vô cớ mang theo ba phần tức giận.
Sở Ngư bị sư tôn lần thứ hai được chữa khỏi bệnh mặt than làm giật mình: "Sư tôn......Làm sao vậy?"
Lục Khinh An phảng phất giống như không nghe thấy, chậm rãi bước hai bước về phía trước, như là muốn đi rút thanh kiếm kia ra. Sự chú ý của mọi người đều không tự chủ được hướng về phía chuôi kiếm. Đối với những người biết đến thanh kiếm này, sắc mặt đều lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ. Người không biết như Sở Ngư, vẻ mặt đều là mơ hồ không hiểu.
Sở Ngư nghi hoặc, dưới chân bỗng nhiên phát ra bạch quang. Lục Khinh An đột nhiên xoay người: "Là Truyền Tống Trận, lập tức tránh ra!"
Gì?
Sở Ngư chỉ ngốc trong chớp mắt, khung cảnh trước mắt ngay lập tức biến đổi. Đợi khi trước mắt rõ ràng hơn, bên người một mảnh tối đen.
Sở Ngư nội tâm tràn đầy phức tạp:......Chẳng lẽ lại giống lần đó trong Lăng Khư, lại bị truyền tống tới địa phương kỳ quái gì?
Hắn thử thăm dò vươn tay, còn chưa chạm được cái gì, tay đã bị người vững vàng giữ chặt.
Sở Ngư ngẩn người: "Đại ca?"
Trong bóng đêm không vang lên câu trả lời.
/44
|