Là từ khi nào, thuỷ yêu không xuất hiện nữa?
Hình như là vào mùa hè năm cô 12 tuổi.
Chị họ đi biển về, mang về cho cô một túi vỏ sò nhỏ. Cầm vỏ sò thích không rời tay, người đầu tiên Tập Tang nghĩ đến là thuỷ yêu kia. Quen biết lâu như vậy, có nên tặng hắn một món quà không? Nếu vậy, có thể nói chuyện với hắn nhỉ.
Mới nếm thử mùi vị tình yêu hồn nhiên mà ngọt ngào, Tập Tang 12 tuổi ôm hy vọng trong lòng mà xâu vỏ sò thành vòng tay, tìm những vỏ sò đẹp nhất, nối lại bằng một sợi dây màu sắc rực rỡ, nụ cười trên khoé miệng vẫn không tắt.
Lần đó, Tập Tang không chờ ở chỗ mọi khi, mà chờ ở chỗ lần đầu tiên thuỷ yêu xuất hiện. Từ giờ ngọ đợi đến khi mặt trời hoàn toàn khuất núi, thuỷ yêu vẫn chưa xuất hiện, kéo kéo cái quần trắng đẹp nhất mình cố ý mặc, Tập Tang đứng lên khẽ cử động hai chân tê rần, rồi lại ngồi xuống nhìn chằm chằm vào mặt nước. Tập Tang thực sự là một cô bé rất cứng đầu.
Cuối cùng, khi tia sáng cuối cùng biến mất, một cái đầu trồi lên từ mặt nước phẳng lặng, cặp mắt kia độc một màu đen không có lòng trắng. Lần đầu tiên nhìn hắn từ khoảng cách gần như vậy, Tập Tang lo lắng đến mức khó nói nên lời, lấy cái vòng tay vỏ sò đang bị siết chặt ra.
“Tặng cậu cái vòng tay này, tôi…… Tự tay tôi làm……”
“Tôi có thể đeo cho cậu không?” Tập Tang không biết khi nói những lời này cô mang biểu cảm cẩn thận và khao khát mong chờ biết bao nhiêu.
Im lặng rất lâu, thuỷ yêu vươn một bàn tay từ trong nước ra đặt trên bờ cỏ. Móng tay màu xanh vừa dài vừa nhọn, làn da hơi có màu xanh nhợt nhạt.
Tập Tang nín thở cẩn thận đến gần, nhẹ kéo cánh tay kia, cảm thấy trắng lạnh mà mịn như băng….. Chính cánh tay này đã kéo cô khỏi cơn thống khổ sao?
Đeo cái vòng tay vỏ sò mình tự xâu kia xong, thoạt nhìn là chẳng xứng với cánh tay đó chút nào, nhưng trong lòng Tập Tang lại thoả mãn vô hạn, trái tim đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hưng phấn đến mức muốn hát vang la hét ầm ĩ, muốn…… Ôm hắn……
Nhưng những ngày sau đó, dù cho Tập Tang có chờ đợi thế nào, cô cũng không gặp lại được thuỷ yêu kia. Từ đó đến nay đã 5 năm. Cô trở thành một cô gái 17 tuổi, cũng dần hiểu được tâm ý của mình. Nhưng hiểu ra chỉ càng khiến cô thêm đau khổ, bất kể có mong mỏi được gặp lại hắn thế nào cũng không thể thực hiện được.
Ngay sau đó tai nạn xe cộ biến cô thành trẻ mồ côi xảy ra, sau đó nữa là rời khỏi nơi này……
Bây giờ cô đã 22 tuổi. 10 năn, đã mười năm không thấy thuỷ yêu. Tại sao, ký ức về hắn vẫn rõ ràng như vậy, dường như duỗi tay ra là có thể chạm vào được?
Lạc trong hồi ức rất lâu, khi tỉnh táo lại thì trời đã đầy sao. Tập Tang cười cười đứng lên trở về nhà. Cô sẽ chờ đợi, ít nhất thì cô cũng phải gặp lại hắn một lần nữa.
Hình như là vào mùa hè năm cô 12 tuổi.
Chị họ đi biển về, mang về cho cô một túi vỏ sò nhỏ. Cầm vỏ sò thích không rời tay, người đầu tiên Tập Tang nghĩ đến là thuỷ yêu kia. Quen biết lâu như vậy, có nên tặng hắn một món quà không? Nếu vậy, có thể nói chuyện với hắn nhỉ.
Mới nếm thử mùi vị tình yêu hồn nhiên mà ngọt ngào, Tập Tang 12 tuổi ôm hy vọng trong lòng mà xâu vỏ sò thành vòng tay, tìm những vỏ sò đẹp nhất, nối lại bằng một sợi dây màu sắc rực rỡ, nụ cười trên khoé miệng vẫn không tắt.
Lần đó, Tập Tang không chờ ở chỗ mọi khi, mà chờ ở chỗ lần đầu tiên thuỷ yêu xuất hiện. Từ giờ ngọ đợi đến khi mặt trời hoàn toàn khuất núi, thuỷ yêu vẫn chưa xuất hiện, kéo kéo cái quần trắng đẹp nhất mình cố ý mặc, Tập Tang đứng lên khẽ cử động hai chân tê rần, rồi lại ngồi xuống nhìn chằm chằm vào mặt nước. Tập Tang thực sự là một cô bé rất cứng đầu.
Cuối cùng, khi tia sáng cuối cùng biến mất, một cái đầu trồi lên từ mặt nước phẳng lặng, cặp mắt kia độc một màu đen không có lòng trắng. Lần đầu tiên nhìn hắn từ khoảng cách gần như vậy, Tập Tang lo lắng đến mức khó nói nên lời, lấy cái vòng tay vỏ sò đang bị siết chặt ra.
“Tặng cậu cái vòng tay này, tôi…… Tự tay tôi làm……”
“Tôi có thể đeo cho cậu không?” Tập Tang không biết khi nói những lời này cô mang biểu cảm cẩn thận và khao khát mong chờ biết bao nhiêu.
Im lặng rất lâu, thuỷ yêu vươn một bàn tay từ trong nước ra đặt trên bờ cỏ. Móng tay màu xanh vừa dài vừa nhọn, làn da hơi có màu xanh nhợt nhạt.
Tập Tang nín thở cẩn thận đến gần, nhẹ kéo cánh tay kia, cảm thấy trắng lạnh mà mịn như băng….. Chính cánh tay này đã kéo cô khỏi cơn thống khổ sao?
Đeo cái vòng tay vỏ sò mình tự xâu kia xong, thoạt nhìn là chẳng xứng với cánh tay đó chút nào, nhưng trong lòng Tập Tang lại thoả mãn vô hạn, trái tim đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hưng phấn đến mức muốn hát vang la hét ầm ĩ, muốn…… Ôm hắn……
Nhưng những ngày sau đó, dù cho Tập Tang có chờ đợi thế nào, cô cũng không gặp lại được thuỷ yêu kia. Từ đó đến nay đã 5 năm. Cô trở thành một cô gái 17 tuổi, cũng dần hiểu được tâm ý của mình. Nhưng hiểu ra chỉ càng khiến cô thêm đau khổ, bất kể có mong mỏi được gặp lại hắn thế nào cũng không thể thực hiện được.
Ngay sau đó tai nạn xe cộ biến cô thành trẻ mồ côi xảy ra, sau đó nữa là rời khỏi nơi này……
Bây giờ cô đã 22 tuổi. 10 năn, đã mười năm không thấy thuỷ yêu. Tại sao, ký ức về hắn vẫn rõ ràng như vậy, dường như duỗi tay ra là có thể chạm vào được?
Lạc trong hồi ức rất lâu, khi tỉnh táo lại thì trời đã đầy sao. Tập Tang cười cười đứng lên trở về nhà. Cô sẽ chờ đợi, ít nhất thì cô cũng phải gặp lại hắn một lần nữa.
/9
|