Vân Tường vừa quay đi thì nghe giọng Đới Thiên Sơn vang lên phía sau mình: “Vân Tường mình biết cậu vẫn còn giận mình chuyện lỡ hẹn lần trước mình cũng đã hứa sau này sẽ chỉ hướng về cậu thôi mà, hôm nay mình đưa Tuyết Vi đi mua đồ cũng là vì hội thi văn nghệ sắp tới mà thôi”.
“Không cần giải thích, mình hiểu hết rồi”.
Vân Tường cứ vậy mà bỏ đi, Đới Thiên Sơn lái xe đuổi theo cô cả quãng đường dài nhưng vẫn bị cắt đuôi.
Cuộc đua kết thúc đã lâu mọi người cũng giải tán Mộ Tuyết Vi chờ mãi không thấy Đới Thiên Sơn quay lại nên bắt taxi đi về nhà.
Lúc xuống xe đi bộ vào tiểu khu Mộ Tuyết Vi lại gặp phải một tên ăn cướp kề dao vào cổ cô đòi tiền, Mộ Tuyết Vi kháng cự tên ăn cướp rút dao ra tính đâm cô thì đột nhiên có một đôi tay nắm chặt lưỡi dao sắc bén kia lại.
Hoàn hồn thì Mộ Tuyết Vi thấy Tiêu Dĩnh Nhiên đang đứng chắn trước mặt mình tay cô nắm vào lưỡi dao nên máu đỏ tươi chảy xuống từng giọt.
Tiêu Dĩnh Nhiên hét lên: “Tuyết Vi cậu chạy đi”.
Mộ Tuyết Vi gân cổ hét lên: “Cướp…có ai không cứu với”.
Những ngôi nhà xung quanh sáng đèn lên nên tên ăn cướp vội vàng giật lấy cái túi xách của Mộ Tuyết Vi rồi bỏ chạy.
Tiêu Dĩnh Nhiên nhăn nhó mặt mày vì vết thương ở tay khá sâu.
Mộ Tuyết Vi thấy Tiêu Dĩnh Nhiên như vậy thù hận trong lòng cũng tiêu tan hết liền chạy tới hỏi han: “Dĩnh Nhiên cậu không sao chứ?”.
Tiêu Dĩnh Nhiên lắc đầu: “Mình không sao còn cậu???”.
Mộ Tuyết Vi khẽ lắc đầu đáp: “Mình không sao”.
Mộ Tuyết Vi cau màu: “Dĩnh Nhiên cậu ngốc quá cần gì phải làm như vậy chứ”.
“Dù là hy sinh cái mạng này mình cũng nhất định bảo vệ cậu an toàn”.
Mộ Tuyết Vi cảm động trong lòng nhưng không thể hiện ra mặt: “Mình đưa cậu vào nhà băng vết thương lại”.
Từ sau hôm đó, Mộ Tuyết Vi và Tiêu Dĩnh Nhiên lại làm bạn tốt như trước.
Buổi tập vở nhạc kịch “Bóng ma trong nhà hát” cuối cùng kết thúc, lúc ra về Vân Tường cố tình đi ra sau để nói chuyện riêng với Mộ Tuyết Vi.
“Tuyết Vi, ngày mai cậu rãnh không đi chơi với mình một ngày được chứ?”.
Mộ Tuyết Vi tỏ vẻ ngạc nhiên rồi hỏi: “Bộ có dịp đặc biệt gì hả?”.
Vân Tường lắc đầu: “Không có, mình chỉ muốn rủ cậu đi chơi chung một ngày thôi, nếu cậu bận thì…”.
Mộ Tuyết Vi xua tay: “À không, vậy mai tụi mình gặp ở trường hả??”.
“7 giờ sáng mai mình sẽ qua nhà cậu đón cậu rồi chúng ta đi luôn”.
“Được”.
Sáng sớm, Vân Tường đã lái xe tới tận nhà của Mộ Tuyết Vi đón cô ấy.
Mộ Tuyết Vi tỏ vẻ khá ngạc nhiên khi thấy Vân Tường ngồi trên ghế lái của chiếc Maybach màu đen sang trọng, cô chòm người qua đẩy cửa phía bên ghế phó lái giúp cho Mộ Tuyết Vi rồi mỉm cười: “Cậu lên xe đi”.
Mộ Tuyết Vi gật đầu rồi bước vào xe: “Cậu biết lái xe sao Vân Tường?”.
Vân Tường không phủ nhận mà thẳng thừng gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay mình sẽ đưa cậu đến một nơi rất đặc biệt”.
Mộ Tuyết Vi tỏ vẻ tò mò: “Thật là hồi hộp không biết cậu sẽ đưa mình đi đâu đây”.
Xe chạy khoảng 1 tiếng thì rời khỏi thành phố xa xỉ náo nhiệt tiến về vùng ngoại ô thanh tĩnh bình yên.
Gió thổi từng cơn rất mát, trời cũng dịu nắng, Vân Tường mở cửa sổ xe ra tắt điều hòa để có thể cảm nhận hơi thở của tự nhiên.
Ngồi trong xe không khí yên ắng quá nên Mộ Tuyết Vi lên tiếng nói chuyện: “Vân Tường nè mình nghe nói từ nhỏ cậu đã học ở thành phố C nước M đúng chứ?”.
Vân Tường mỉm cười: “Ai nói mà đúng quá vậy”.
“Môi trường bên đó tốt như vậy sao cậu lại về nước vậy hả???”.
Vân Tường đưa ánh mắt nhìn xa xăm rồi đáp: “Nếu không có biến cố đó có lẽ…mình vẫn chưa quay về…nếu như chưa quay về thì sẽ không đau khổ tổn thương”.
Mộ Tuyết Vi nhíu mày: “Cậu nói gì mình nghe không hiểu”.
Xe chạy lên sườn núi, một rừng thông trãi dài hai bên đường tạo nên không gian xanh mát và vô cùng đẹp mắt, những cung đường uốn lượn nhìn rất nghệ thuật với những loài hoa khác nhau đang dần lướt qua, nơi đây cứ như một thế giới cổ tích tách biệt với không gian ngoài kia vậy.
Vân Tường giới thiệu với Mộ Tuyết Vi: “Bắt đầu từ chỗ rừng thông này đều thuộc sở hữu của gia đình mình”.
Mộ Tuyết Vi nghe xong cũng không ngỡ ngàng mấy bởi vì Vân Tường toàn đi xe đắc tiền, xài toàn hàng hiệu, chỉ riêng chiếc xe Maybach này thôi cũng để đánh giá về gia thế của cô rồi nên chuyện sở hữu một khu đất riêng là quá đỗi bình thường.
Mộ Tuyết Vi nhìn phong cảnh xung quanh rồi lên tiếng khen ngợi: “Thật là đẹp quá, vậy là hôm nay cậu tính dẫn mình về tham quan nhà cậu đúng không?”.
Vân Tường gật gật đầu: “Cũng gần như vậy đó…đây là biệt trang riêng của nhà mình từ đây có thể nhìn thấy được biển, thuở nhỏ gia đình mình rất hay về đây chơi mỗi dịp cuối tuần hoặc là lễ tết…còn giờ thì…”.
Câu nói bị bỏ dỡ chứa đựng rất nhiều cảm xúc bên trong, Mộ Tuyết Vi tinh ý nhận ra nên không hỏi tới mà chọn cách tiếp tục lắng nghe bởi vì nếu Vân Tường muốn chia sẻ thì tự nói còn không thì có hỏi cũng vậy thôi.
Vân Tường bật chế độ lái tự động rồi quay sang nhìn Mộ Tuyết Vi lên tiếng nói chuyện: “Mình hỏi thật chuyện này cậu trả lời thật lòng được không?”.
“Tất nhiên rồi nhưng sao cậu nghiêm trọng vấn đề vậy?”.
“Trước đây cậu có quen một người bạn qua mạng tên là Vân ca ca đúng không?”.
/142
|