Vân Tường ngẩng đầu lên nhìn cô bác sĩ rồi nói: “Cô đừng nói cho gia đình em biết…em hứa sẽ chăm sóc bản thân tốt hơn không để tình trạng này tái diễn nữa”.
Giọng cô bác sĩ cũng dịu xuống: “Được rồi, cô hứa không nói…à em đã ăn gì chưa??? Mới sáng sớm đã chạy tới phòng y tế nằm rồi nên chắc là chưa ăn gì hết có đúng không?”.
Vân Tường cười khổ: “Sáng nay em đang tính ăn sáng thì gặp mấy đứa não phẳng…nghe tụi nó nói mấy câu không vui rồi chẳng còn buồn ăn nữa…”.
Cô bác sĩ khẽ lắc đầu: “Chậc chậc chẳng trách bệnh đau dạ dày của em lại tái phát như thế…để cô ra ngoài mua chút đồ ăn cho em”.
Vân Tường nhắm mắt lại: “Em không ăn đâu…em muốn ngủ cơ”.
Cô bác sĩ bất lực gào lên: “Cái con bé này”.
Cô bác sĩ này trước đây là bác sĩ riêng của gia đình Vân Tường, cô bác sĩ thường chữa trị cho hai anh em Vân Tường từ lúc nhỏ do đó cô đã biết tính cách bướng bỉnh cứng đầu của con bé này rồi nên cũng không còn cách nào khác là đi ra ngoài, chờ tới trưa một chút rồi kéo Vân Tường đi ăn cơm sẽ ổn hơn là ép con bé ăn bây giờ.
Cô bác sĩ khẽ thở dài: “Thế thôi em ngủ một lát đi đến giờ cơm trưa cô sẽ đem cơm vào rồi cô và em cùng ăn”.
Vân Tường vẫn nằm yên nhắm mắt cô bác sĩ tự hiểu là con bé đã đồng ý nên an lòng đi ra ngoài lo việc của mình.
Lúc cô bác sĩ đi ra Đới Thiên Sơn đã nhanh chân bước ra ngoài trước cô.
Vân Tường đang nhắm mắt dưỡng thần thì nghe “soạt” một tiếng cái rèm che chiếc giường của cô bị ai đó kéo ra, cô cau mày khó chịu mắt hé mắt ra càu nhàu: “Em đã bảo là muốn ngủ…” nhưng cô vẫn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy gương mặt tuấn tú của Đới Thiên Sơn đập thẳng vào mắt mình.
Vân Tường giật mình lẫn kinh ngạc nhưng sau đó cô lại lười biếng nhắm mắt lại: “Mình đang ngủ…cậu tìm giường khác mà nằm hoặc… là ra ngoài đi”.
Đới Thiên Sơn không nhanh không chậm nói: “Ngồi dậy”.
Vân Tường dùng chân hất cái chăn nằm ở góc cuối giường lên rồi trùm kín mít từ đầu tới chân chẳng thèm đoái hoài đến Đới Thiên Sơn nữa.
Đới Thiên Sơn khẽ lắc đầu với trò dỗi hờn trẻ con của Vân Tường, cậu ngồi xuống giường rồi kéo mạnh cái chăn ra, Vân Tường đưa tay giật lại, hai đứa giằng co một hồi Đới Thiên Sơn nổi cáu lên dùng hết sức kéo cái chăn ra ném xuống đất, rồi kéo Vân Tường ngồi dậy.
Vân Tường vừa đau vừa cau có nhìn Đới Thiên Sơn rồi lên tiếng hỏi: “Này Đới Thiên Sơn cậu bị điên à? Tự dưng khi không chạy đến kiếm chuyện với mình làm gì chứ???”.
Đới Thiên Sơn chỉ tay lên khay thức ăn còn bốc khói thơm phức để trên tủ đầu giường rồi đáp: “Ăn sáng”.
Vân Tường phồng má lên quay mặt đi chỗ khác đáp lại một chữ duy nhất: “Không”.
Đới Thiên Sơn biết sức khỏe của Vân Tường đang có vấn đề nên cậu hơn thua mà xuống nước nhỏ với cô: “Vân Tường, cậu vẫn chưa ăn sáng mà đúng không??? hôm nay mình tốt bụng đứng xếp hàng để mua súp hải sản rau củ cho cậu đó mau ăn đi mà…mình phải chờ gần 30 phút mới mua được mấy món cậu thích đấy”.
Vân Tường lại nằm xuống cô quay mặt đi chỗ khác: “Mình không đói, cậu ra ngoài đi mình chỉ muốn ngủ thôi”.
Đới Thiên Sơn gầm lên: “V…â…n…T…ư…ờ…n…g”.
Vân Tường quay qua nhìn Đới Thiên Sơn nhếch môi cười một cái mà khóe mắt ủng đỏ lên: “Hóa ra…cậu cũng chỉ được vậy thôi đó hả? Thật là thất vọng quá đi…cũng đúng thôi mình vừa nghịch ngợm vừa bướng bỉnh, cứng đầu chứ không có ngoan hiền dịu dàng như người ta cho nên cậu chẳng bao giờ an ủi dỗ dành mình hết…không sao… mình ổn…cậu ra ngoài đi”.
Lúc thấy Vân Tường khóc tự nhiên tim của Đới Thiên Sơn lại có chút nhói đau lạ thường cứ như có ai vừa bắn một mũi tên xuyên qua tim của cậu vậy.
Đới Thiên Sơn nhích lại gần rồi đưa tay khẽ ôm Vân Tường vào lòng an ủi: “Này cậu đừng có trẻ con vậy được không hả??? Mình xin lỗi vì vừa rồi có chút lớn tiếng với cậu nhưng cũng vì mình lo cho sức khỏe của cậu mà thôi…”.
Vân Tường nấc lên từng tiếng: “Cậu…mà…lo…cho…mình…sao…nói…dối”.
Vốn biết Vân Tường là người mạnh mẽ lại rất trẻ con tinh nghịch nhưng hôm nay khi chứng kiến cô khóc Đới Thiên Sơn lại thấy đau lòng, trong mắt anh là sự yêu thương chìu chuộng mà bản thân anh cũng không ngờ tới.
Đới Thiên Sơn vuốt vuốt tóc của Vân Tường dỗ dành: “Tất nhiên là lo rồi…sau này không cho phép cậu đột nhiên chơi trò mất tích với mình nữa…có biết là mình lo lắng cho cậu như thế nào không hả?”.
Vân Tường tủi thân nấc lên từng tiếng: “Hức hức…ai bảo cậu…không giữ lời hữa làm gì…cậu ghét mình lắm có đúng không tại vì mình mà cậu không thể theo đuổi người mà cậu thật sự thích”.
“Đang nói nhảm cái gì vậy hả người mình thích chính là cậu thì còn theo đuổi ai nữa chứ…mình xin lỗi chuyện dự tiệc sinh nhật của Lâm Nguyệt Dung một mình rồi còn làm bạn đồng hành với Tuyết Vi nữa nhưng cũng vì mình thấy bạn bè gặp khó khăn nên giúp đỡ thôi chứ không có ý gì hết”.
Vân Tường đẩy Đới Thiên Sơn ra: “Cậu giải thích với mình làm gì chứ?”.
“Mình không muốn cậu hiểu lầm…còn nữa sau này không cho phép sử dụng chất có có cồn nữa…từ giờ mình sẽ chăm sóc cậu cho đến lúc dạ dày của cậu lành lặng như bình thường mới thôi”.
Vân Tường nhíu mày: “Cậu nghe lén mình và cô bác sĩ nói chuyện với nhau?”.
/142
|