Vân Tường lấy thêm hộ chiếu của mình ra rồi để lên bàn trước mặt của Vân Tứ Thiên và Marry Scarlet rồi nói: “Nhìn vào trong hộ chiếu có thể thấy khoảng thời gian 3 tháng trước con có đến Havana để dự hội thảo chuyên đề, cùng thời điểm đó Thiên Sơn cũng có mặt ở Havana, tụi con vốn biết nhau từ nhỏ bây giờ vô tình gặp lại nhau nhất thời cảm thấy hợp nhãn nhau nên có hẹn hò vài hôm, rồi đêm đó con và anh ấy uống hơi say không kiểm soát được bản thân dẫn đến chuyện có đứa bé trong bụng con…”.
Đới Thiên Sơn đứng nhìn Vân Tường bằng ánh mắt đầy thán phục, cô kể một câu chuyện cứ như là có thật vậy, 3 tháng trước anh đúng là có đến Havana du lịch và để tìm cô nhưng không hề gặp.
Đây cũng là giai đoạn then chốt cho mối quan hệ giữa Đới Thiên Sơn và Vân Tường nên anh cũng không suy nghi nhiều mà phối hợp với cô: “Thưa hai bác, trăm sai ngàn sai vẫn là con sai…xin phép hai bác cho con đươc chịu trách nhiệm với cuộc đời của Roise và đứa bé trong bụng cô ấy”.
Vân Tứ Thiên nổi giận đùng đùng lên: “Tên khốn nhà cậu đã làm con người ta mang thai lại không đến tìm con bé chịu trách nhiệm ngay từ đầu, cậu đúng là đồ vô trách nhiệm mà”.
Vân Tường liền lên tiếng nói đỡ cho Đới Thiên Sơn: “Ba à, Thiên Sơn không phải người như vậy đâu, là con ngăn cản không cho anh ấy đến tìm con, con biết Will là chàng rể tốt nhất trong mắt ba mẹ nên không muốn làm ba mẹ thất vọng và mất mặt vì con…con xin lỗi”.
Marry Scarlet khóc lóc sụt sùi: “Chuyện đã ra nông nỗi này bây giờ phải làm sao đây Tứ Thiên?”.
Vân Tứ Thiên khẽ thở dài một cái: “Cũng không còn sớm nữa tất cả về nghỉ ngơi đi, tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ”.
Vân Tường và Đới Thiên Sơn về nhà của cô chứ không ở lại nhà ba mẹ cô.
Lúc về nhà của Vân Tường rồi, cả hai ngồi trong phòng khách, Đới Thiên Sơn liền quay sang hỏi Vân Tường: “Em dàn dựng đâu ra một câu chuyện mà thật đến từng chi tiết vậy hả?”.
Vân Tường khẽ cười đắc ý: “Là lúc chúng ta ra sân bay đi Hy Lạp, anh đã làm rơi hộ chiếu xuống đất em nhặt lên giúp anh nhớ không?”.
Đới Thiên Sơn gật đầu: “Ừ thì liên quan gì?”.
“Sao lại không liên quan, em vô tình thấy 3 tháng trước anh đến Havana tình cờ là thời gian đó em cũng ở Havana nên nghĩ ra kế hoạch trả đũa ba mẹ em và Will luôn”.
Đới Thiên Sơn lại gật đầu: “Ừ cứ cho là vậy đi, rồi kết quả xét nghiệm em lấy đâu ra là bệnh viện quân y đó”.
Vân Tường khẽ cười: “Là một người trùng tên vậy thôi, toàn bộ ván cược này đều do em may mắn thôi Thiên Sơn à, nếu không làm vậy còn khuya Will mới bỏ cuộc, ba mẹ sẽ vì đứa bé kia mà chấp nhận cho anh và em đến với nhau em tin chắc là như vậy”.
Đới Thiên Sơn vòng tay qua ôm lấy eo của Vân Tường, cằm anh đặt trên vai cô rồi thì thầm với cô: “Vân Tường nè, chuyện này bước đầu coi như thành công nhưng về sau mà không có đứa bé thì sẽ bại lộ là chúng ta lừa gạt ba mẹ em đó, hay là chúng ta biến giả thành thật đi cùng nhau chế tạo em bé thôi”.
Vân Tường dùng hai tay đẩy Đới Thiên Sơn ra: “Chờ kết hôn đi rồi tính ha, em đi ngủ đây”.
William Author ngồi trầm ngâm trong phòng cả buổi tối, lúc thấy Vân Tường từ Hoa Đô trở về với vẻ mặt thất thỉu anh biết là mình có hy vọng nắm tay cô vào lễ đường nhưng giờ thì cô và người cô yêu đã đứng cùng một chuyến tuyến e rằng cả đời này của Will cũng đừng nghĩ đến chuyện kết hôn với cô nữa.
Ngày hôm sau, Vân Tường và Đới Thiên Sơn đến nhà ba mẹ cô để nghe kết quả cuối cùng từ Vân Tứ Thiên.
Vân Tứ Thiên cũng khó xử với William Author nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra quyết định của mình: “Will ba mẹ nuôi con từ nhỏ đến lớn luôn muốn chúng ta thân càng thêm thân nhưng nay Roise nó đã thất thân với người khác không còn xứng với con nữa, ba mẹ thay mặt em nó xin lỗi con, ba đã tìm cho con một mối hôn sự tốt hơn rồi con yên tâm con vẫn là con trai của ba mẹ như từ trước đến nay”.
William Author ngồi lắng nghe với vẻ mặt vô cùng cam chịu anh còn có thể làm gì khác được sao?!
Marry Scarlet cũng lên tiếng an ủi William Author: “Chuyện đã ra nông nỗi này nếu ba mẹ còn cố chấp gả Roise cho con thì là ép con chịu thiệt rồi, mong là con hiểu cho tấm lòng của ba mẹ Will nhé”.
Mặc dù không cam tâm nhưng William Author vẫn phải đồng thuận theo quyết định của Vân Tứ Thiên và Marry Scarlet: “Dạ con hiểu thưa ba mẹ, con xin nghe theo lời của ba mẹ nói”.
Vân Tứ Thiên gật đầu: “Vậy thì tốt”.
Sau đó Vân Tứ Thiên quay sang nhìn Đới Thiên Sơn rồi hỏi: “Còn cậu, cậu bảo muốn chịu trách nhiệm với con gái tôi nhưng cậu có thể lo cho nó như thế nào, gia thế của cậu thế nào có đủ để Roise ngẩng mặt lên nhìn đời hay không?”.
Đới Thiên Sơn lễ phép đáp: “Thưa bác con là đại thiếu gia của Đới gia ở Hoa Đô hiện tại đang là tổng giám đốc của tập đoàn Ngự Long một trong những tập đoàn tầm cỡ thế giới”.
Vân Tứ Thiên lẩm bẩm: “Đới gia ở Hoa Đô sao? Vậy ba cậu tên gì?”.
“Dạ là Đới Thiên Phong ạ”.
Vân Tứ Thiên liền ngạc nhiên ra mặt: “Hóa ra cậu là con trai của Thiên Phong sao? Thật không ngờ trái đất nhỏ thật cậu lại là con trai của bạn thân của tôi đấy”.
Vân Tường liền lên tiếng: “Ba thật sự không nhớ ra Thiên Sơn sao? Hồi bé cậu ấy thường cùng ba mẹ của cậu ấy sang nhà chúng ta chơi đó”.
Marry Scarlet liền thốt lên: “Là thằng bé mà con suốt ngày bám theo bảo lớn lên phải gả cho nó đó sao?”.
Vân Tường liền gật đầu: “Dạ đúng rồi thưa mẹ”.
Vân Tứ Thiên tỏ vẻ hài lòng: “Gia thế tốt, thật không ngờ rằng thằng bé ngày nào lớn lên lại khôi ngô tuấn tú như vậy”.
Đới Thiên Sơn vui mừng đáp: “Cảm ơn hai bác vẫn còn giữ lại chút ký ức về con ạ”.
Vân Tứ Thiên lại hỏi: “Thế cậu báo về gia đình chuyện sẽ cưới Roise chưa?”.
“Chỉ cần bác đồng ý cho tụi con kết hôn, ba mẹ con sẽ lập tức sang đây ạ”.
Vân Tứ Thiên gật gật đầu: “Vậy thì quá tốt, bụng của Roise sẽ càng ngày càng to ra hai đứa sắp xếp để hai bên gia đình gặp mặt nhau càng sớm càng tốt, nếu được thì hôn lễ vẫn cứ tổ chức vào đầu tháng tới luôn đi”.
Đới Thiên Sơn cong môi lên mỉm cười nắm lấy tay của Vân Tường rồi nói: “Con cảm ơn hai bác đã tác hợp, hôn lễ nhất định sẽ không có sai sót gì hết con đảm bảo như thế”.
Vân Tường cũng lên tiếng: “Cảm ơn ba mẹ đã tác hợp cho tụi con”.
/142
|