☆Chương 48: Phi ngựa tới, Chu Tử bị tóm
Triệu Hùng nói xong, Triệu Trinh bình tĩnh hỏi địa điểm, cũng không nói nhiều, vung tay lên, Triệu Anh lập tức dắt ngựa đến, đứng trước Trường Đình.
Triệu Trinh vừa dặn dò đám tướng lĩnh thuộc hạ, vừa sải bước đến gần ngựa. Sau khi xoay người lên ngựa, hắn vung roi ngựa, lao vùn vụt đi. Triệu Hùng Triệu Anh cùng đám thân binh cũng xoay người lên ngựa theo sát phía sau, giục ngựa đuổi theo Vương gia.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, binh lính canh giữ cửa thành đang muốn đóng cửa thành, chợt thấy một nhóm người uốn lượn phi ngựa đến, trong nháy mắt đã đến gần ngay trước mắt, nhanh chóng vọt vào cửa thành. Lính giữ thành đang muốn đuổi theo, thì quân sĩ ở cuối hàng ghìm ngựa lại, lấy ra lệnh bài thông hành của phủ Nam An vương.
Triệu Trinh đi trước dẫn đường, vọt vào thành tây, ở trong con hẻm nhỏ hẹp ngoằn ngoèo rẽ trái rẽ phải, những người khác theo sát phía sau. May mắn buổi tối không có người qua lại, bằng không thế nào cũng có chuyện người ngã ngựa đổ.
Triệu Trinh phi ngựa một mạch chạy đến, lúc càng ngày càng gần đến thành Tây, trong đầu đột nhiên trở nên trống trơn, trống rỗng, ý nghĩ gì cũng không có — chỉ có duy nhất một điều là “bắt lấy Chu Tử”.
Đến cửa một hiệu giày trong ngõ nhỏ, Triệu Hùng tự động đánh ngựa vượt lên Triệu Trinh, đi trước tiến vào hiệu giày.
Mùa hè trời tối muộn, Chu Tử và Lương mẫu ăn cơm chiều xong, thu dọn một chút, cảm thấy trên người thấm đầy mồ hôi, liền muốn tắm rửa một cái. Chu Tử nấu nước cho Lương mẫu tắm trước. Lương mẹ ở trong sương phòng tắm rửa, Chu Tử ở trong nhà bếp nấu nước. Đun xong một nồi nước sôi, nàng liền pha với nước lạnh, mang vào cho Lương mẫu.
Trong nhà bếp nóng hừng hực, sau khi Chu Tử đem nước vào cho Lương mẫu xong, sợ nước không đủ ấm, lại đổ thêm nước vào nồi, chuẩn bị đun tiếp.
Con trai Lương Đại tài của Lương mẫu có làm ra tiền, cho nên củi đốt trong nhà không phải loại gốc rạ rễ ngô linh tinh mà người nghèo thường mua, mà là củi do tiều phu chẻ ra đem bán. Loại củi này chỉ cần đốt cho bắt lửa, rồi cũng không cần người trông chừng, mà có thể đi làm việc khác.
Sau khi Chu Tử bỏ củi vào lò bếp, chợt nhớ mình chưa chuẩn bị nội y sạch sẽ để thay, liền đứng dậy đi vào phòng ngủ của mình. Bởi vì miễn cưỡng có thể nhìn thấy vài thứ, nên Chu Tử không đốt đèn, sờ soạng vào phòng ngủ. Dù sao cũng đã ở đây một thời gian, đồ vật để nơi nào nàng cũng rất quen thuộc. Chu Tử trực tiếp đi đến bên giường, cầm lấy nội y đã sớm chuẩn bị ở bên gối.
Nàng vừa cầm nội y bước ra cửa phòng, dường như nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa, liền nghiêng tai lắng nghe, còn chưa nghe ra là cái gì, chợt bên ngoài liền truyền đến một tiếng “Rầm” thật lớn. Chu Tử phút chốc giật mình, cảm thấy phảng phất như là tiếng xô cửa. Nàng còn chưa hồi hồn, đã nghe “Ầm” một tiếng, cửa chính dường như bị đạp vỡ.
Chu Tử lập tức nghĩ đến Lương mẫu còn đang ở trong sương phòng tắm rửa, vội mang theo quần áo liền xông ra ngoài. Nàng chung quy vẫn là đến muộn. Chỉ thấy vài người mặc áo giáp đã xông vào, người dẫn đầu vóc dáng cao lớn xông lên đá văng cửa sương phòng ra. Phản ứng đầu tiên của Chu Tử là che mắt lại — Ông trời ơi, Lương mẫu thân ái bị nhìn thấy hết trơn hết trọi rồi!
Sau khi thân binh phá sập cửa lớn của Lương gia, Triệu Trinh xoay người xuống ngựa, sải bước đi vào. Trong viện chỉ có hai nơi đèn sáng — sương phòng và nhà bếp. Trong nhà bếp có nồi nước đang nấu, nhưng không có ai. Triệu Trinh suy nghĩ một chút, một cước đá văng cửa sương phòng. Hắn lập tức phát hiện người ở bên trong đang tắm, vung tay lên, binh lính phía sau lập tức lui ra phía sau vài bước. Triệu Trinh tập trung nhìn kỹ, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, một bác gái trần trụi đang run lẩy bẩy trong bồn tắm.
Triệu Trinh che mắt, yên lặng lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Triệu Trinh đứng ở trước cửa sương phòng nhìn về phía bên trái, hắn nhìn thấy một thân ảnh nữ tử đứng ở trước cửa nhà chính — nhìn thoáng qua hắn có thể xác định đây chắc chắn là Chu Tử! Triệu Trinh cũng không nói nhiều, vài bước đi qua đó, duỗi cánh tay phải ra, ôm lấy Chu Tử đi ra cửa lớn.
Chu Tử muốn giãy dụa, nhưng mà đã sợ đến mức toàn thân mềm nhũn, thật là thân bất do kỷ (không theo ý mình).
Triệu Trinh vắt ngang Chu Tử lên lưng ngựa, sau đó xoay người lên ngựa. Huýt một tiếng, đoàn người nhanh chóng rời đi.
Chu Tử bị vắt ngang trên ngựa như vậy, xóc nảy muốn ói ra. Nhưng lúc này nàng đã thanh tỉnh lại, cố chịu đựng khó chịu, tự hỏi nên giải quyết vấn đề thế nào — đây là điều nàng học được từ Triệu Trinh, gặp vấn đề thì giải quyết vấn đề, không được trốn tránh.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, mãi cho đến khi Triệu Trinh dừng ngựa ở cửa thành, Chu Tử vẫn chưa nghĩ ra biện pháp. Cuối cùng, nàng quyết định chấp nhận vận mệnh. Bản thân mình học nghệ không tinh bỏ chạy không thành, chẳng trách được ai, chỉ hy vọng đừng liên lụy đến Chương Kỳ và Lương mẫu.
Vào lúc này, Chu Tử chỉ hy vọng tử lúc chết có thể chết nhanh một chút, đừng có giống như Xích Phượng vậy, từng trượng từng trượng đánh xuống, đánh tới hơn năm mươi trượng mới chết hẳn. Nàng nghĩ, không biết có thể quỳ xuống cầu xin Vương gia niệm tình mình hầu hạ bấy lâu, lúc sai người ta đánh thì đánh vào điểm yếu, một trượng đánh chết, còn hơn phải từ từ chịu trận đau đớn hay không.
Cửa thành mở ra, một mình Triệu Trinh giục ngựa lao ra trước, vội chạy về hướng bến tàu.
Ngựa của hắn phi quá nhanh, dạ dày Chu Tử bị yên ngựa xóc nảy lộn lên lộn xuống, vừa đau vừa choáng váng. Trong lúc chịu đựng khó chịu, nàng quyết định chờ một lát nữa, để sớm được chết sớm được siêu sinh, bảo nàng liếm chân Triệu Trinh cũng được!
Đến bến tàu, Triệu Trinh ôm Chu Tử xuống ngựa, ném dây cương cho thân binh, thẳng hướng thuyền lớn của mình mà đi.
Trong khoang chính đèn đuốc sáng trưng, nhưng chỉ có hai người: Triệu Trinh và Chu Tử.
Triệu Trinh vén áo bào trắng thêu hình Hải long, khí thế sắc bén, oai phong lẫm liệt ngồi trên ghế cao, nhìn xuống nha đầu đen thui bị ném dưới sàn, à không, là nha đầu da đen mặt rỗ.
Nha đầu da đen mặt rỗ này, không những mặt đen, ngay cả cổ, sau tai, cổ tay cũng đều đen, mấy nốt rỗ tròn trên mặt cũng chấm thực là đều — bên trái hai mươi lăm nốt, bên phải cũng là hai mươi lăm nốt.
Trên đầu búi thành búi tóc như của đạo cô, trên người mặc áo vải thô màu xanh, dưới váy lộ ra một đôi giày vải đen thô cứng. Đây là Chu Tử sao? Chu Tử mềm mại động lòng người sao lại biến thành bộ dạng này? Hắn nhìn chằm chằm nha đầu đen mặt rỗ, nhìn đi nhìn lại, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ trái qua phải, vẫn là trăm điều khó hiểu như cũ.
Chu Tử bị Triệu Trinh ném xuống đất, cái mông chạm đất trước tiên, đau muốn chết, lại không dám lên tiếng, cứ ủy ủy khuất khuất như vậy ngồi trên sàn thuyền. Nàng chờ Triệu Trinh nổi giận, nhưng mà đợi hết nửa ngày, Triệu Trinh vẫn không có một chút động tĩnh. Chu Tử cúi đầu, không biết Triệu Trinh đang làm gì.
Rốt cục, Triệu Trinh giật mình, cúi người ghé sát vào, đưa tay dùng sức quệt mạnh lên mặt Chu Tử một cái.
Chu Tử bất ngờ bị hắn quệt mạnh một cái, liền bủn rủn ngã ra đất.
Triệu Trinh cau mày nhìn một lớp mỡ màu đen dính trên đầu ngón tay, quan sát một lát, không biết rõ đây là thứ gì, liền chộp lấy bả vai Chu Tử, lại quệt một cái ở trước ngực nàng, phát hiện vẫn là một lớp mỡ dày màu đen này. Hắn cầm một cái khăn lụa lau sạch sẽ đầu ngón tay, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Chu Tử.
Chu Tử bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, cảm thấy mình giống như con chuột nhắt đang nằm co rút dưới móng vuốt của con mèo, động cũng không dám động, chạy cũng không dám chạy, chỉ có thể chờ đợi con mèo chơi đã, “Meo meo” một tiếng nuốt luôn nàng vào bụng.
Triệu Trinh giải được câu đố Chu Tử biến thành đen, lại bắt đầu nghiên cứu mấy nốt rỗ phân phối đều hai bên mặt Chu Tử. Một tay hắn nắm cằm Chu Tử, một tay nhắm ngay một nốt rỗ lớn, lau một cái, nốt rỗ vẫn còn. Hắn lại dùng thêm sức lau thêm cái nữa, lúc này nốt rỗ biến mất! A, nguyên lai là dùng bột chì chất lượng kém trộn với nước, sau đó chấm lên mặt.
Triệu Trinh vừa lòng giải đáp được hai câu hỏi này, lại dời ánh mắt về phía bộ ngực bằng phẳng hơn rất nhiều so với trước kia của nha đầu đen, lòng hiếu kỳ vẫn tràn đầy: Làm sao có thể thấp xuống nhiều như vậy, cũng không có cả rãnh ngực! Hắn dứt khoát đi tới, cúi người đưa tay kéo vạt áo phía trước của cái áo mùa hè màu xanh được quấn chặt trên người của cô nương da đen này, bên trong lộ ra cái yếm màu đỏ.
Triệu Trinh nhìn chằm chằm vào con bướm rực rỡ bên cánh hoa thêu trên cái yếm bằng gấm mềm màu đỏ — cái yếm này rất quen thuộc, nhưng tại sao một tháng không gặp, nơi này lại teo nhỏ đến vậy? Ôm tinh thần ham học hỏi – có nghi hoặc phải giải cho ra, Triệu Trinh rất nghiêm túc tháo cái yếm của Chu Tử ra. Nhìn thấy bên trong quấn lụa trắng thật chặt, nghi vấn của Triệu Trinh đã được giải quyết — thì ra là thế!
Nhưng bó chặt như vậy không đau sao? Triệu Trinh nhớ rõ trước kia, cái yếm của Chu Tử hễ hơi chật một chút, buổi tối sẽ đau vô cùng, căn bản ngay cả đụng vào cũng không cho mình đụng vào một chút. Hắn nhìn mấy vòng lụa trắng quấn chặt kia, liền đau lòng thay Chu Tử.
Triệu Trinh nhìn vài giây, tay nhanh hơn não tự tiện hành động, chờ hắn ý thức được, hai tay nâng Chu Tử dậy, sau đó duỗi tay vào vạt áo của Chu Tử, cởi nút thắt sau lưng của dải lụa. Hai quả đào lớn trước ngực Chu Tử bị bó buộc đã lâu, lúc này được giải phóng, lập tức bật ra, trắng nõn mềm mịn hơi rung rung, hai quả anh đào nhỏ hồng phía trước cũng cứng lại.
Triệu Trinh ngồi xổm trước người Chu Tử, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm hai quả đào lộ ra trước ngực Chu Tử, ngón tay ngứa ngáy tự chủ trương vô sỉ giơ ra, đầu tiên là quệt một chút, sau đó cảm thấy dường như chưa đã nghiền, vươn móng vuốt nắm trọn tay. Nắm rồi lại bóp, Triệu Trinh thấy xúc cảm vẫn như cũ, tâm tình lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.
Hắn vẫn mang vẻ mặt không chút cảm xúc, xách Chu Tử dậy, đi đến cửa phòng tắm, mở cửa ném Chu Tử vào. “Cho ngươi hai khắc (30 phút), tẩy rửa cho sạch sẽ!” Nói xong, Triệu Trinh đẩy cửa phòng rời đi.
Chu Tử nhìn phòng tắm đã chuẩn bị nước tắm, cởi cái áo đã bị Triệu Trinh kéo xộc xệch, lại kéo đống vải ngổn ngang trước ngực xuống, sau đó cởi váy, rồi quần lót, lúc này mới bước vào thùng tắm.
Sau khi Triệu Trinh đẩy cửa phòng tắm bước ra, Chu Tử không còn ở trước mắt, hắn lập tức thanh tỉnh lại, cảm thấy bản thân mình thật mất mặt, không lộ ra được dáng vẻ nam tử hán tróc nã được thê tử bỏ trốn! Hắn ngồi xuống ghế trong khoang chính, nghiến răng nghiến lợi vắt hết óc suy nghĩ, đứng ngồi không yên, cuối cùng nghĩ ra được một biện pháp trừng phạt vừa ác độc vừa tàn nhẫn có thể khiến Chu Tử nhớ mãi không quên.
Chu Tử sợ Triệu Trinh không kiên nhẫn chờ lâu, vội tắm thật nhanh, ngó lại trên người đã dùng xà bông thơm lau rửa thật sạch sẽ, lúc này mới bước ra khỏi thùng tắm. Quần áo của nàng không thể mặc lại, vốn đã mang theo mùi mồ hôi, lại bị Triệu Trinh đặt trên lưng ngựa chạy thẳng đến đây, trên quần áo đã bám đầy bụi đất. Chu Tử nhìn một vòng, thấy trên cái kệ bên cạnh đặt một xấp đồ lót của Triệu Trinh — trung y và quần lót bằng lụa trắng đều do Chu Tử may.
Cửa phòng tắm hé ra một khe nhỏ, Triệu Trinh liếc mắt một cái, thấy Chu Tử đã tắm xong, mái tóc đen thật dài xõa tung xuống, làm nổi bật đôi mắt to sáng long lanh tựa như chứa đầy ánh nước, da thịt trắng nõn như có thể nhéo ra nước, đôi môi đầy đặn khẽ mở, trên người mặc chính là trung y của mình, rộng thùng thình lại mê người đến khó thốt thành lời.
Lồng ngực Triệu Trinh đập rộn ràng, hơi thở bắt đầu dồn dập. Từ lúc Chu Tử rời đi đến bây giờ, hắn đã nhịn một tháng.
Quay lại Mục lục
Triệu Hùng nói xong, Triệu Trinh bình tĩnh hỏi địa điểm, cũng không nói nhiều, vung tay lên, Triệu Anh lập tức dắt ngựa đến, đứng trước Trường Đình.
Triệu Trinh vừa dặn dò đám tướng lĩnh thuộc hạ, vừa sải bước đến gần ngựa. Sau khi xoay người lên ngựa, hắn vung roi ngựa, lao vùn vụt đi. Triệu Hùng Triệu Anh cùng đám thân binh cũng xoay người lên ngựa theo sát phía sau, giục ngựa đuổi theo Vương gia.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, binh lính canh giữ cửa thành đang muốn đóng cửa thành, chợt thấy một nhóm người uốn lượn phi ngựa đến, trong nháy mắt đã đến gần ngay trước mắt, nhanh chóng vọt vào cửa thành. Lính giữ thành đang muốn đuổi theo, thì quân sĩ ở cuối hàng ghìm ngựa lại, lấy ra lệnh bài thông hành của phủ Nam An vương.
Triệu Trinh đi trước dẫn đường, vọt vào thành tây, ở trong con hẻm nhỏ hẹp ngoằn ngoèo rẽ trái rẽ phải, những người khác theo sát phía sau. May mắn buổi tối không có người qua lại, bằng không thế nào cũng có chuyện người ngã ngựa đổ.
Triệu Trinh phi ngựa một mạch chạy đến, lúc càng ngày càng gần đến thành Tây, trong đầu đột nhiên trở nên trống trơn, trống rỗng, ý nghĩ gì cũng không có — chỉ có duy nhất một điều là “bắt lấy Chu Tử”.
Đến cửa một hiệu giày trong ngõ nhỏ, Triệu Hùng tự động đánh ngựa vượt lên Triệu Trinh, đi trước tiến vào hiệu giày.
Mùa hè trời tối muộn, Chu Tử và Lương mẫu ăn cơm chiều xong, thu dọn một chút, cảm thấy trên người thấm đầy mồ hôi, liền muốn tắm rửa một cái. Chu Tử nấu nước cho Lương mẫu tắm trước. Lương mẹ ở trong sương phòng tắm rửa, Chu Tử ở trong nhà bếp nấu nước. Đun xong một nồi nước sôi, nàng liền pha với nước lạnh, mang vào cho Lương mẫu.
Trong nhà bếp nóng hừng hực, sau khi Chu Tử đem nước vào cho Lương mẫu xong, sợ nước không đủ ấm, lại đổ thêm nước vào nồi, chuẩn bị đun tiếp.
Con trai Lương Đại tài của Lương mẫu có làm ra tiền, cho nên củi đốt trong nhà không phải loại gốc rạ rễ ngô linh tinh mà người nghèo thường mua, mà là củi do tiều phu chẻ ra đem bán. Loại củi này chỉ cần đốt cho bắt lửa, rồi cũng không cần người trông chừng, mà có thể đi làm việc khác.
Sau khi Chu Tử bỏ củi vào lò bếp, chợt nhớ mình chưa chuẩn bị nội y sạch sẽ để thay, liền đứng dậy đi vào phòng ngủ của mình. Bởi vì miễn cưỡng có thể nhìn thấy vài thứ, nên Chu Tử không đốt đèn, sờ soạng vào phòng ngủ. Dù sao cũng đã ở đây một thời gian, đồ vật để nơi nào nàng cũng rất quen thuộc. Chu Tử trực tiếp đi đến bên giường, cầm lấy nội y đã sớm chuẩn bị ở bên gối.
Nàng vừa cầm nội y bước ra cửa phòng, dường như nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa, liền nghiêng tai lắng nghe, còn chưa nghe ra là cái gì, chợt bên ngoài liền truyền đến một tiếng “Rầm” thật lớn. Chu Tử phút chốc giật mình, cảm thấy phảng phất như là tiếng xô cửa. Nàng còn chưa hồi hồn, đã nghe “Ầm” một tiếng, cửa chính dường như bị đạp vỡ.
Chu Tử lập tức nghĩ đến Lương mẫu còn đang ở trong sương phòng tắm rửa, vội mang theo quần áo liền xông ra ngoài. Nàng chung quy vẫn là đến muộn. Chỉ thấy vài người mặc áo giáp đã xông vào, người dẫn đầu vóc dáng cao lớn xông lên đá văng cửa sương phòng ra. Phản ứng đầu tiên của Chu Tử là che mắt lại — Ông trời ơi, Lương mẫu thân ái bị nhìn thấy hết trơn hết trọi rồi!
Sau khi thân binh phá sập cửa lớn của Lương gia, Triệu Trinh xoay người xuống ngựa, sải bước đi vào. Trong viện chỉ có hai nơi đèn sáng — sương phòng và nhà bếp. Trong nhà bếp có nồi nước đang nấu, nhưng không có ai. Triệu Trinh suy nghĩ một chút, một cước đá văng cửa sương phòng. Hắn lập tức phát hiện người ở bên trong đang tắm, vung tay lên, binh lính phía sau lập tức lui ra phía sau vài bước. Triệu Trinh tập trung nhìn kỹ, dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, một bác gái trần trụi đang run lẩy bẩy trong bồn tắm.
Triệu Trinh che mắt, yên lặng lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Triệu Trinh đứng ở trước cửa sương phòng nhìn về phía bên trái, hắn nhìn thấy một thân ảnh nữ tử đứng ở trước cửa nhà chính — nhìn thoáng qua hắn có thể xác định đây chắc chắn là Chu Tử! Triệu Trinh cũng không nói nhiều, vài bước đi qua đó, duỗi cánh tay phải ra, ôm lấy Chu Tử đi ra cửa lớn.
Chu Tử muốn giãy dụa, nhưng mà đã sợ đến mức toàn thân mềm nhũn, thật là thân bất do kỷ (không theo ý mình).
Triệu Trinh vắt ngang Chu Tử lên lưng ngựa, sau đó xoay người lên ngựa. Huýt một tiếng, đoàn người nhanh chóng rời đi.
Chu Tử bị vắt ngang trên ngựa như vậy, xóc nảy muốn ói ra. Nhưng lúc này nàng đã thanh tỉnh lại, cố chịu đựng khó chịu, tự hỏi nên giải quyết vấn đề thế nào — đây là điều nàng học được từ Triệu Trinh, gặp vấn đề thì giải quyết vấn đề, không được trốn tránh.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, mãi cho đến khi Triệu Trinh dừng ngựa ở cửa thành, Chu Tử vẫn chưa nghĩ ra biện pháp. Cuối cùng, nàng quyết định chấp nhận vận mệnh. Bản thân mình học nghệ không tinh bỏ chạy không thành, chẳng trách được ai, chỉ hy vọng đừng liên lụy đến Chương Kỳ và Lương mẫu.
Vào lúc này, Chu Tử chỉ hy vọng tử lúc chết có thể chết nhanh một chút, đừng có giống như Xích Phượng vậy, từng trượng từng trượng đánh xuống, đánh tới hơn năm mươi trượng mới chết hẳn. Nàng nghĩ, không biết có thể quỳ xuống cầu xin Vương gia niệm tình mình hầu hạ bấy lâu, lúc sai người ta đánh thì đánh vào điểm yếu, một trượng đánh chết, còn hơn phải từ từ chịu trận đau đớn hay không.
Cửa thành mở ra, một mình Triệu Trinh giục ngựa lao ra trước, vội chạy về hướng bến tàu.
Ngựa của hắn phi quá nhanh, dạ dày Chu Tử bị yên ngựa xóc nảy lộn lên lộn xuống, vừa đau vừa choáng váng. Trong lúc chịu đựng khó chịu, nàng quyết định chờ một lát nữa, để sớm được chết sớm được siêu sinh, bảo nàng liếm chân Triệu Trinh cũng được!
Đến bến tàu, Triệu Trinh ôm Chu Tử xuống ngựa, ném dây cương cho thân binh, thẳng hướng thuyền lớn của mình mà đi.
Trong khoang chính đèn đuốc sáng trưng, nhưng chỉ có hai người: Triệu Trinh và Chu Tử.
Triệu Trinh vén áo bào trắng thêu hình Hải long, khí thế sắc bén, oai phong lẫm liệt ngồi trên ghế cao, nhìn xuống nha đầu đen thui bị ném dưới sàn, à không, là nha đầu da đen mặt rỗ.
Nha đầu da đen mặt rỗ này, không những mặt đen, ngay cả cổ, sau tai, cổ tay cũng đều đen, mấy nốt rỗ tròn trên mặt cũng chấm thực là đều — bên trái hai mươi lăm nốt, bên phải cũng là hai mươi lăm nốt.
Trên đầu búi thành búi tóc như của đạo cô, trên người mặc áo vải thô màu xanh, dưới váy lộ ra một đôi giày vải đen thô cứng. Đây là Chu Tử sao? Chu Tử mềm mại động lòng người sao lại biến thành bộ dạng này? Hắn nhìn chằm chằm nha đầu đen mặt rỗ, nhìn đi nhìn lại, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ trái qua phải, vẫn là trăm điều khó hiểu như cũ.
Chu Tử bị Triệu Trinh ném xuống đất, cái mông chạm đất trước tiên, đau muốn chết, lại không dám lên tiếng, cứ ủy ủy khuất khuất như vậy ngồi trên sàn thuyền. Nàng chờ Triệu Trinh nổi giận, nhưng mà đợi hết nửa ngày, Triệu Trinh vẫn không có một chút động tĩnh. Chu Tử cúi đầu, không biết Triệu Trinh đang làm gì.
Rốt cục, Triệu Trinh giật mình, cúi người ghé sát vào, đưa tay dùng sức quệt mạnh lên mặt Chu Tử một cái.
Chu Tử bất ngờ bị hắn quệt mạnh một cái, liền bủn rủn ngã ra đất.
Triệu Trinh cau mày nhìn một lớp mỡ màu đen dính trên đầu ngón tay, quan sát một lát, không biết rõ đây là thứ gì, liền chộp lấy bả vai Chu Tử, lại quệt một cái ở trước ngực nàng, phát hiện vẫn là một lớp mỡ dày màu đen này. Hắn cầm một cái khăn lụa lau sạch sẽ đầu ngón tay, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Chu Tử.
Chu Tử bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, cảm thấy mình giống như con chuột nhắt đang nằm co rút dưới móng vuốt của con mèo, động cũng không dám động, chạy cũng không dám chạy, chỉ có thể chờ đợi con mèo chơi đã, “Meo meo” một tiếng nuốt luôn nàng vào bụng.
Triệu Trinh giải được câu đố Chu Tử biến thành đen, lại bắt đầu nghiên cứu mấy nốt rỗ phân phối đều hai bên mặt Chu Tử. Một tay hắn nắm cằm Chu Tử, một tay nhắm ngay một nốt rỗ lớn, lau một cái, nốt rỗ vẫn còn. Hắn lại dùng thêm sức lau thêm cái nữa, lúc này nốt rỗ biến mất! A, nguyên lai là dùng bột chì chất lượng kém trộn với nước, sau đó chấm lên mặt.
Triệu Trinh vừa lòng giải đáp được hai câu hỏi này, lại dời ánh mắt về phía bộ ngực bằng phẳng hơn rất nhiều so với trước kia của nha đầu đen, lòng hiếu kỳ vẫn tràn đầy: Làm sao có thể thấp xuống nhiều như vậy, cũng không có cả rãnh ngực! Hắn dứt khoát đi tới, cúi người đưa tay kéo vạt áo phía trước của cái áo mùa hè màu xanh được quấn chặt trên người của cô nương da đen này, bên trong lộ ra cái yếm màu đỏ.
Triệu Trinh nhìn chằm chằm vào con bướm rực rỡ bên cánh hoa thêu trên cái yếm bằng gấm mềm màu đỏ — cái yếm này rất quen thuộc, nhưng tại sao một tháng không gặp, nơi này lại teo nhỏ đến vậy? Ôm tinh thần ham học hỏi – có nghi hoặc phải giải cho ra, Triệu Trinh rất nghiêm túc tháo cái yếm của Chu Tử ra. Nhìn thấy bên trong quấn lụa trắng thật chặt, nghi vấn của Triệu Trinh đã được giải quyết — thì ra là thế!
Nhưng bó chặt như vậy không đau sao? Triệu Trinh nhớ rõ trước kia, cái yếm của Chu Tử hễ hơi chật một chút, buổi tối sẽ đau vô cùng, căn bản ngay cả đụng vào cũng không cho mình đụng vào một chút. Hắn nhìn mấy vòng lụa trắng quấn chặt kia, liền đau lòng thay Chu Tử.
Triệu Trinh nhìn vài giây, tay nhanh hơn não tự tiện hành động, chờ hắn ý thức được, hai tay nâng Chu Tử dậy, sau đó duỗi tay vào vạt áo của Chu Tử, cởi nút thắt sau lưng của dải lụa. Hai quả đào lớn trước ngực Chu Tử bị bó buộc đã lâu, lúc này được giải phóng, lập tức bật ra, trắng nõn mềm mịn hơi rung rung, hai quả anh đào nhỏ hồng phía trước cũng cứng lại.
Triệu Trinh ngồi xổm trước người Chu Tử, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm hai quả đào lộ ra trước ngực Chu Tử, ngón tay ngứa ngáy tự chủ trương vô sỉ giơ ra, đầu tiên là quệt một chút, sau đó cảm thấy dường như chưa đã nghiền, vươn móng vuốt nắm trọn tay. Nắm rồi lại bóp, Triệu Trinh thấy xúc cảm vẫn như cũ, tâm tình lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.
Hắn vẫn mang vẻ mặt không chút cảm xúc, xách Chu Tử dậy, đi đến cửa phòng tắm, mở cửa ném Chu Tử vào. “Cho ngươi hai khắc (30 phút), tẩy rửa cho sạch sẽ!” Nói xong, Triệu Trinh đẩy cửa phòng rời đi.
Chu Tử nhìn phòng tắm đã chuẩn bị nước tắm, cởi cái áo đã bị Triệu Trinh kéo xộc xệch, lại kéo đống vải ngổn ngang trước ngực xuống, sau đó cởi váy, rồi quần lót, lúc này mới bước vào thùng tắm.
Sau khi Triệu Trinh đẩy cửa phòng tắm bước ra, Chu Tử không còn ở trước mắt, hắn lập tức thanh tỉnh lại, cảm thấy bản thân mình thật mất mặt, không lộ ra được dáng vẻ nam tử hán tróc nã được thê tử bỏ trốn! Hắn ngồi xuống ghế trong khoang chính, nghiến răng nghiến lợi vắt hết óc suy nghĩ, đứng ngồi không yên, cuối cùng nghĩ ra được một biện pháp trừng phạt vừa ác độc vừa tàn nhẫn có thể khiến Chu Tử nhớ mãi không quên.
Chu Tử sợ Triệu Trinh không kiên nhẫn chờ lâu, vội tắm thật nhanh, ngó lại trên người đã dùng xà bông thơm lau rửa thật sạch sẽ, lúc này mới bước ra khỏi thùng tắm. Quần áo của nàng không thể mặc lại, vốn đã mang theo mùi mồ hôi, lại bị Triệu Trinh đặt trên lưng ngựa chạy thẳng đến đây, trên quần áo đã bám đầy bụi đất. Chu Tử nhìn một vòng, thấy trên cái kệ bên cạnh đặt một xấp đồ lót của Triệu Trinh — trung y và quần lót bằng lụa trắng đều do Chu Tử may.
Cửa phòng tắm hé ra một khe nhỏ, Triệu Trinh liếc mắt một cái, thấy Chu Tử đã tắm xong, mái tóc đen thật dài xõa tung xuống, làm nổi bật đôi mắt to sáng long lanh tựa như chứa đầy ánh nước, da thịt trắng nõn như có thể nhéo ra nước, đôi môi đầy đặn khẽ mở, trên người mặc chính là trung y của mình, rộng thùng thình lại mê người đến khó thốt thành lời.
Lồng ngực Triệu Trinh đập rộn ràng, hơi thở bắt đầu dồn dập. Từ lúc Chu Tử rời đi đến bây giờ, hắn đã nhịn một tháng.
Quay lại Mục lục
/158
|