☆Chương 34: Thực hiện được lời thề, Chu Tử vui vẻ
Mang theo thù hận ngập lòng và vui vẻ vì báo được thù, chỉ đi dạo một vòng Vinh Khánh Tường, Tứ Mỹ và Chu lão thái đã chọn mua được một đống lớn tơ lụa, bảo tiểu nhị trong tiệm giao hàng đến tận nơi, hai mẹ con họ tiếp tục đi dạo.
Vừa mới bước vào tiệm tơ lụa Từ thị ở kế bên, Chu Tứ Mỹ đang ngắm nghía một cái chăn thêu Kỳ lân tống tử, chợt nghe bên ngoài truyền đến một thanh âm nũng nịu: “Tam ca ca bảo ta tự mình đi chọn, nhưng ta làm sao biết huynh ấy thích cái gì nhất chứ!”
Một thanh âm có chút trầm thấp từ người khác nói: “Chương Tam gia là người giàu nhất Độc huyện, rất hào phóng, tiểu nương tử người bây giờ theo Chương Tam gia, muốn cái gì thì chọn cái đó, dù sao tiểu nhị trong cửa hàng cũng sẽ tìm Chương Tam gia tính tiền!”
Lúc giọng nói trầm thấp của người nọ nói đến “Chương tam gia”, dư âm của từ “Chương” được thốt ra quả thực có thể lượn lờ quanh xà nhà đến ba ngày, không khỏi khiến cho Chu Tứ Mỹ cùng Chu lão thái chú ý.
Hai mẹ con họ cùng quay đầu, thấy có hai nha hoàn đang dìu một vị nương tử mảnh mai xinh đẹp đi vào trong tiệm.
Tiểu Tứ nhi vội tiến đến nói bên tai Chu lão thái: “Đây chính là ‘cái đó’ mà Chương Tam gia mới nuôi!”
Chu lão thái cùng Chu Tứ Mỹ đều hiểu ra, nhìn tiểu nương tử kia giả vờ giả vịt lộ vẻ yếu đuối, trên đầu ánh vàng lấp lánh, trên tai thì trân châu rủ xuống, trên cổ tay đeo một bộ vòng kim cương, cả người tha thướt áo lụa, trong lòng liền xông lên một trận ghen tức, cùng nhau nhào tới, muốn bắt lấy xé nát cái vị tiểu nương tử kia, miệng còn lớn tiếng mắng: “Đánh chết ngươi, đồ kỹ nữ không biết xấu hổ!”
Ổn Nương lanh lợi tránh về phía sau một bước, Chu Tử và Ngân Linh bên cạnh giả vờ hoảng sợ hét to một tiếng, hai hộ vệ ở bên ngoài lập tức vọt vào, xách Chu lão thái cùng Chu Tứ Mỹ như xách hai con gà ném ra khỏi tiệm tơ lụa.
Chương lão Tam có mới nới cũ, đã sớm dặn dò hai tên hộ vệ: “An toàn của tiểu nương tử là quan trọng nhất, nếu có người bắt nạt nàng, mặc kệ là nam hay nữ, đánh trước nói sau, đánh xong Lão tử sẽ trọng thưởng!” Cho nên, hai hộ vệ này biết Chu Tứ Mỹ là vợ bé của Chương Tam gia bèn đẩy sang một bên, không chút lưu tình mà bắt đầu đánh Chu lão thái.
Chu Tử dìu Ổn Nương, lạnh lùng nhìn trò cười trước mắt.
Bốn năm trước, lúc đưa nàng đến người môi giới bán người – Lưu ma ma, Chu lão thái trên đầu ghim một cây trâm bạc cũ, trên người mặc áo váy màu xanh không còn mới. Bốn năm sau lại gặp lại, Chu lão thái giống như chiến thắng thời gian, trẻ hơn một chút, trắng ra, cũng béo hơn, trên đầu cài trâm vàng hình phượng ngậm hoa, lỗ tai đeo khuyên tai bằng vàng quê mùa, trên người mặc bộ áo gấm in hoa màu tương lớn cùng váy lụa tám mảnh màu trắng.
Thay đổi lớn như vậy là bắt đầu từ đâu?
Bán đi hai cháu gái ruột của mình, bán luôn cả con dâu, mặc kệ cháu trai ruột sống chết thế nào!
Chu Tử nhớ trước đây rất lâu, khi nàng vừa mới xuyên qua, khoảng chừng năm sáu tuổi, Chu lão thái cho là Chu Tử đang đứng một bên chơi đùa sẽ nghe không hiểu, nói với em gái ruột của mụ: “Sau khi con trai cưới vợ liền biến thành người ngoài, chỉ có khuê nữ ruột thịt của mình mới thương mình, tương lai của hai người chúng ta phải dựa vào khuê nữ Chu Tứ Mỹ mà sống qua ngày!”
Cuộc sống hạnh phúc của mụ ta và Tứ Mỹ được tạo nên từ sự nhà tan cửa nát của gia đình Chu Tử!
Nhìn từng nắm đấm của hai gã hộ vệ rơi xuống người Chu lão thái, Chu Tử có cảm giác sảng khoái lạ thường, từ từ thở ra một hơi.
Không, những thứ này còn chưa đủ! Chu Tử nắm chặt quả đấm, ta muốn bà… sống lâu trăm tuổi, không được chết yên lành!
Chu Tứ Mỹ thấy mẫu thân bị đánh, vội bước lên phía trước lôi kéo, nhưng nàng thuở nhỏ được nuông chiều, một năm nay lại hô nô gọi tỳ, may thêu vài cái khăn là lao động chân tay lớn nhất của nàng, lập tức bị hộ vệ tiện tay đẩy ra, liền lảo đảo xém chút nữa ngã nhào xuống. Nàng khó khăn đứng vững, nhìn tứ phía, chỉ thấy vị mà Chương lão Tam mới nuôi cùng hai nha hoàn đang vui vẻ đứng xem cuộc vui, vội nhào tới, khóc lóc kể lể: “Tiểu nương tử làm ơn cứu mẫu thân ta, kêu bọn họ dừng tay lại đi!”
Lúc Chương lão Tam chạy đến, hai tên hộ vệ đang sung sướng đánh đá Chu lão thái, còn Chu Tứ Mỹ thì đang ở bên cạnh quấn lấy Ổn Nương, chỉ nhìn thấy Ổn Nương hoảng sợ chau đôi mày liễu, khóc như hoa lê trong mưa, nhìn về phía hắn hô lên: “Ôi… Tam… Tam ca ca… Cứu mạng a…”
Chương lão Tam rất đau lòng, xông lên nắm lấy búi tóc của Chu Tứ Mỹ, mắng: “Tiểu tiện nhân, dám không phân rõ phải trái bắt nạt Ổn Nương của ta!”
Chu Tứ Mỹ bị kéo ra sau, mắt nước mắt lưng tròng nhìn Chương lão Tam: “Tam gia, người, người hiểu lầm thiếp rồi!”
Chương lão Tam giờ phút này chỉ có Ổn Nương, xem Ổn Nương như con ngươi trong mắt, nhìn Chu Tứ Mỹ như nhìn thấy một đống phân, hơn nữa còn là đống phân đáng ghét cản đường của hắn. Hắn đẩy Chu Tứ Mỹ té nhào, ôm lấy Ổn Nương tìm cách an ủi: “Ổn Nương, nàng có bị thương không? Có chỗ nào khó chịu không? Có nặng lắm không?” giơ ống tay áo lau nước mắt trên mặt Ổn Nương. Nhất thời nghĩ tới Tử Trúc và Ngân Linh cùng đi theo ra ngoài, xoay người lại mắng: “Hai người các ngươi chết hết cả rồi sao, đứng nhìn chủ tử bị đánh?”
Tử Trúc cùng Ngân Linh vội bước lên phía trước cúi đầu nhận lỗi.
Hắn còn đang muốn mắng tiếp, lại nghe Ổn Nương đau đớn rên rỉ một tiếng, Chương lão Tam lập tức nói: “Tử Trúc mau đi mời đại phu, Ngân Linh dìu nàng trở về!” Dứt lời, đỡ Ổn Nương nghênh ngang mà đi.
Hai hộ vệ kia cũng sợ đánh chết Chu lão thì sẽ bị bắt lên quan, cuối cùng chỉ phô trương thanh thế đánh đánh đá đá. Lúc này thấy ông chủ Chương lão Tam đã đi rồi, lại đá lên người Chu lão thái một cái, rồi cũng chạy đuổi theo.
Lúc này Tiểu Tứ nhi đang nấp sau cây hòe mới chạy ra, giả vờ giả vịt khóc kêu trời gọi đất nâng Chu Tứ Mỹ dậy, lại cùng Chu Tứ Mỹ đỡ Chu lão thái đang ôm đầu giả chết dậy, ba người giãy dụa trở về nhà.
Sau khi trở về, Chu lão thái không để ý thương tích đầy người, sai Lý ma ma đến Chu gia trang ở thành tây gọi lão Chu tới, lại sai Tiểu Tứ nhi đến cửa hàng tạp hóa Phương gia tìm chu Nhị lang — nương tử của Chu Nhị lang ngại Chu Tứ Mỹ là vợ bé nuôi bên ngoài của người ta khiến mình mất mặt, nên không cho Nhị lang cùng bọn họ lui tới.
Mãi cho đến trời tối, Lý ma ma mới trở lại.
Chu lão thái thấy Lý ma ma đi vào, liền nhìn sau lưng bà, không phát hiện bóng dáng ông lão nhà mình đâu, vội hỏi: “Cha của Tứ Mỹ nhà ta đâu?”
Lý ma ma ấp a ấp úng nửa ngày, cũng không nói.
Chu lão thái nóng nảy, cầm đồ nện lên người Lý ma ma mắng, Lý ma ma hét lên: “Lão Thái gia chứa chấp phụ nhân ở trong nhà…” Bà nhìn thấy Chu lão thái trong nháy mắt xanh tím mặt mày, cũng không dám nói tiếp nữa.
Chu Tứ Mỹ vội an ủi Chu lão thái: “Mẹ à, mẹ đừng nóng giận, có lẽ là Lý ma ma hiểu lầm!”
Lý ma ma bĩu môi nói: “Cái gì mà hiểu lầm a! Ta cũng đã hỏi người trong thôn trang, họ đều nói cô nam quả nữ ở chung đã hơn nửa tháng!”
Chu lão thái từ từ hít một hơi, trợn tròn đôi mắt: “Chả trách gần đây lão già kia ra sức khước từ không chịu vào thành hưởng phúc, chạy trốn trước nhanh hơn bất cứ ai!” Mụ xưa nay luôn kiên cường, hiện tại bị đánh lại bị lão chồng hồng hạnh vượt tường làm tức chết, nhưng cũng không vì vậy mà ngã xuống, lại hỏi Tứ Mỹ: “Sao Tiểu Tứ nhi còn chưa về?”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Tứ nhi cũng đã trở lại, nhưng là một người trở về. “Nương tử của Nhị lang nói…” Tiểu Tứ nhi nhái giọng, nói: “ ‘Ta chỉ sợ đi qua đó, bà bà (mẹ chồng) lại đem ta và hai đứa con của ta bán đi. Nhị Lang, chàng cũng không thể đi, người có thể bán cháu gái và con dâu, chưa chắc sẽ không thể bán cháu trai và con trai’.”
Chu lão thái giận dữ, giơ tay tát lên mặt Tiểu Tứ nhi một cái: “Ngươi bắt chước bậy bạ cái gì vậy!”
Tiểu Tứ nhi lầm bầm một câu: “Chúng ta là người Chương Tam gia mua, cũng không phải là người của lão già nhà bà, đánh cái gì mà đánh!”
Chu lão thái đứng dậy đuổi đánh, nhưng Tiểu Tứ nhi thân mình linh hoạt, tránh né một hồi liền không biết chui vào góc nào rồi.
Chu lão thái khóc lớn, vừa khóc vừa giậm chân mắng to ông chồng già không biết xấu hổ, đứa con trai cả hiếu thuận lại chết sớm, con thứ hai có vợ thì quên mẫu thân, đứa thứ ba thì dắt cháu nội bỏ trốn mất dạng, tóm lại, thế giới này ai cũng phản bội bà.
Chu Tứ Mỹ khuyên mụ, bị mụ mắng lây: “Đều tại mày, ngay cả lão già cũng không giữ được, để cho người khác cướp mất!”
Nghe vậy Chu Tứ Mỹ che mặt mà khóc, chạy lên lầu.
Lý ma ma thừa dịp trong phòng náo nhiệt, lặng lẽ lui ra ngoài, vào phòng bếp, móc ra khỏi túi tiền một thỏi bạc, ngắm nghía, lau lau chùi chùi, lại dùng miệng cắn một chút, xác định là bạc trắng thật, lúc này mới lấy khăn bọc thỏi bạc lại, nhét vào trong ngực, vẫn không yên lòng, lại móc ra bỏ vào túi tiền.
Tiểu Tứ nhi lúc này cũng đang thưởng thức thỏi bạc của mình vừa có được. Lúc xế chiều, nàng đi không bao xa liền bị một hắc nha đầu cản lại, gọi nàng qua, đưa thỏi bạc ra, yêu cầu rất đơn giản: “Chọc tức Chu lão thái, chỉ cần có thể làm cho Chu lão thái tức giận, muốn làm như thế nào đều được!” Thấy thỏi bạc trước mắt, Tiểu Tứ nhi đều làm theo lời nàng ta dặn.
Độc huyện nằm ở phương Bắc, tuy là đầu mùa đông, nhưng nhiệt độ đã tương đối thấp.
Chương lão Tam mua này tòa nhà này cho Ổn Nương, có thể nói là dinh thự hoa lệ ở Độc huyện, là dinh thự trên núi nằm ngay trung tâm thành, chính là nơi tấc đất tấc vàng.
Ở trên cao mặc dù có thể quan sát toàn thành, nhưng vào mùa đông sẽ lạnh hơn. Trong nhà chỉ có phòng ngủ của Chương lão Tam và Ổn Nương có lò sưởi, Chu Tử và Ngân Linh ngủ trong gian nhà nhỏ ở lầu dưới, lạnh run cả người.
Buổi tối Chu Tử cùng Ngân Linh ngủ chung một giường, hai người mỗi người một chăn, phía trên lại phủ thêm một cái chăn lớn, vẫn có chút lạnh. Chu Tử đề nghị hai người ngủ cùng một chăn, như vậy phía trên có thể phủ hai chăn, nhất định sẽ ấm áp hơn một chút.
Ngân Linh kiên quyết cự tuyệt. Nàng ta chu miệng: “Sức ghen của Vương gia quá lớn, lỡ như sau này biết hai ta cùng giường chung gối, da thịt chạm nhau, không biết sẽ làm gì ta nữa!”
“Cùng giường chúng gối, da thịt chạm nhau?” Chu Tử lặng lẽ buồn nôn, “Cô nương, ngươi có thể bớt ghê tởm một chút không!” Nàng không thèm thi hành dân chủ nữa, trực tiếp lật chăn của mình ra, phủ lên trên cùng, sau đó chui vào ổ chăn của Ngân Linh.
Ngân Linh lập tức hóa thân thành hoàng hoa đại cô nương bị khi dễ: “Ngươi, không được lại đây! Ngươi đừng đụng vào ta! A…”
Chu Tử từ sau lưng ôm lấy nàng: “Ngủ!”
Ngân Linh ủy ủy khuất khuất cùng Chu Tử ngủ thiếp đi, trong miệng còn lẩm bẩm nói: “Đến lúc đó ngươi phải nói với Vương gia, thừa nhận là ta không tự nguyện, ta là bị cưỡng ép, bị cưỡng ép đó a!”
“Im…”
Thế giới thanh tĩnh.
Ngân Linh mơ mơ màng màng sắp ngủ, nghe được thanh âm tỉnh táo của Chu Tử: “Ngân Linh, ngày mai ngươi ngồi xe đi một chuyến đến Chu gia trang, cho Dương tẩu thêm mười lượng bạc, dặn dò bà ta phải lôi kéo Chu lão đầu, canh chừng ông ấy, đừng để ông ấy vào thành!”
Ngân Linh lên tiếng đáp.
Sáng sớm hôm sau, Ngân Linh hầu hạ Ổn Nương và Chương lão Tam rời giường rửa mặt chải đầu. Sau khi xong xuôi, liền dựa theo kế hoạch, Triệu Hùng ra cửa, Ổn Nương mang theo Chu Tử, Ngân Linh bắt đầu thu dọn châu báu trang sức.
Mang theo thù hận ngập lòng và vui vẻ vì báo được thù, chỉ đi dạo một vòng Vinh Khánh Tường, Tứ Mỹ và Chu lão thái đã chọn mua được một đống lớn tơ lụa, bảo tiểu nhị trong tiệm giao hàng đến tận nơi, hai mẹ con họ tiếp tục đi dạo.
Vừa mới bước vào tiệm tơ lụa Từ thị ở kế bên, Chu Tứ Mỹ đang ngắm nghía một cái chăn thêu Kỳ lân tống tử, chợt nghe bên ngoài truyền đến một thanh âm nũng nịu: “Tam ca ca bảo ta tự mình đi chọn, nhưng ta làm sao biết huynh ấy thích cái gì nhất chứ!”
Một thanh âm có chút trầm thấp từ người khác nói: “Chương Tam gia là người giàu nhất Độc huyện, rất hào phóng, tiểu nương tử người bây giờ theo Chương Tam gia, muốn cái gì thì chọn cái đó, dù sao tiểu nhị trong cửa hàng cũng sẽ tìm Chương Tam gia tính tiền!”
Lúc giọng nói trầm thấp của người nọ nói đến “Chương tam gia”, dư âm của từ “Chương” được thốt ra quả thực có thể lượn lờ quanh xà nhà đến ba ngày, không khỏi khiến cho Chu Tứ Mỹ cùng Chu lão thái chú ý.
Hai mẹ con họ cùng quay đầu, thấy có hai nha hoàn đang dìu một vị nương tử mảnh mai xinh đẹp đi vào trong tiệm.
Tiểu Tứ nhi vội tiến đến nói bên tai Chu lão thái: “Đây chính là ‘cái đó’ mà Chương Tam gia mới nuôi!”
Chu lão thái cùng Chu Tứ Mỹ đều hiểu ra, nhìn tiểu nương tử kia giả vờ giả vịt lộ vẻ yếu đuối, trên đầu ánh vàng lấp lánh, trên tai thì trân châu rủ xuống, trên cổ tay đeo một bộ vòng kim cương, cả người tha thướt áo lụa, trong lòng liền xông lên một trận ghen tức, cùng nhau nhào tới, muốn bắt lấy xé nát cái vị tiểu nương tử kia, miệng còn lớn tiếng mắng: “Đánh chết ngươi, đồ kỹ nữ không biết xấu hổ!”
Ổn Nương lanh lợi tránh về phía sau một bước, Chu Tử và Ngân Linh bên cạnh giả vờ hoảng sợ hét to một tiếng, hai hộ vệ ở bên ngoài lập tức vọt vào, xách Chu lão thái cùng Chu Tứ Mỹ như xách hai con gà ném ra khỏi tiệm tơ lụa.
Chương lão Tam có mới nới cũ, đã sớm dặn dò hai tên hộ vệ: “An toàn của tiểu nương tử là quan trọng nhất, nếu có người bắt nạt nàng, mặc kệ là nam hay nữ, đánh trước nói sau, đánh xong Lão tử sẽ trọng thưởng!” Cho nên, hai hộ vệ này biết Chu Tứ Mỹ là vợ bé của Chương Tam gia bèn đẩy sang một bên, không chút lưu tình mà bắt đầu đánh Chu lão thái.
Chu Tử dìu Ổn Nương, lạnh lùng nhìn trò cười trước mắt.
Bốn năm trước, lúc đưa nàng đến người môi giới bán người – Lưu ma ma, Chu lão thái trên đầu ghim một cây trâm bạc cũ, trên người mặc áo váy màu xanh không còn mới. Bốn năm sau lại gặp lại, Chu lão thái giống như chiến thắng thời gian, trẻ hơn một chút, trắng ra, cũng béo hơn, trên đầu cài trâm vàng hình phượng ngậm hoa, lỗ tai đeo khuyên tai bằng vàng quê mùa, trên người mặc bộ áo gấm in hoa màu tương lớn cùng váy lụa tám mảnh màu trắng.
Thay đổi lớn như vậy là bắt đầu từ đâu?
Bán đi hai cháu gái ruột của mình, bán luôn cả con dâu, mặc kệ cháu trai ruột sống chết thế nào!
Chu Tử nhớ trước đây rất lâu, khi nàng vừa mới xuyên qua, khoảng chừng năm sáu tuổi, Chu lão thái cho là Chu Tử đang đứng một bên chơi đùa sẽ nghe không hiểu, nói với em gái ruột của mụ: “Sau khi con trai cưới vợ liền biến thành người ngoài, chỉ có khuê nữ ruột thịt của mình mới thương mình, tương lai của hai người chúng ta phải dựa vào khuê nữ Chu Tứ Mỹ mà sống qua ngày!”
Cuộc sống hạnh phúc của mụ ta và Tứ Mỹ được tạo nên từ sự nhà tan cửa nát của gia đình Chu Tử!
Nhìn từng nắm đấm của hai gã hộ vệ rơi xuống người Chu lão thái, Chu Tử có cảm giác sảng khoái lạ thường, từ từ thở ra một hơi.
Không, những thứ này còn chưa đủ! Chu Tử nắm chặt quả đấm, ta muốn bà… sống lâu trăm tuổi, không được chết yên lành!
Chu Tứ Mỹ thấy mẫu thân bị đánh, vội bước lên phía trước lôi kéo, nhưng nàng thuở nhỏ được nuông chiều, một năm nay lại hô nô gọi tỳ, may thêu vài cái khăn là lao động chân tay lớn nhất của nàng, lập tức bị hộ vệ tiện tay đẩy ra, liền lảo đảo xém chút nữa ngã nhào xuống. Nàng khó khăn đứng vững, nhìn tứ phía, chỉ thấy vị mà Chương lão Tam mới nuôi cùng hai nha hoàn đang vui vẻ đứng xem cuộc vui, vội nhào tới, khóc lóc kể lể: “Tiểu nương tử làm ơn cứu mẫu thân ta, kêu bọn họ dừng tay lại đi!”
Lúc Chương lão Tam chạy đến, hai tên hộ vệ đang sung sướng đánh đá Chu lão thái, còn Chu Tứ Mỹ thì đang ở bên cạnh quấn lấy Ổn Nương, chỉ nhìn thấy Ổn Nương hoảng sợ chau đôi mày liễu, khóc như hoa lê trong mưa, nhìn về phía hắn hô lên: “Ôi… Tam… Tam ca ca… Cứu mạng a…”
Chương lão Tam rất đau lòng, xông lên nắm lấy búi tóc của Chu Tứ Mỹ, mắng: “Tiểu tiện nhân, dám không phân rõ phải trái bắt nạt Ổn Nương của ta!”
Chu Tứ Mỹ bị kéo ra sau, mắt nước mắt lưng tròng nhìn Chương lão Tam: “Tam gia, người, người hiểu lầm thiếp rồi!”
Chương lão Tam giờ phút này chỉ có Ổn Nương, xem Ổn Nương như con ngươi trong mắt, nhìn Chu Tứ Mỹ như nhìn thấy một đống phân, hơn nữa còn là đống phân đáng ghét cản đường của hắn. Hắn đẩy Chu Tứ Mỹ té nhào, ôm lấy Ổn Nương tìm cách an ủi: “Ổn Nương, nàng có bị thương không? Có chỗ nào khó chịu không? Có nặng lắm không?” giơ ống tay áo lau nước mắt trên mặt Ổn Nương. Nhất thời nghĩ tới Tử Trúc và Ngân Linh cùng đi theo ra ngoài, xoay người lại mắng: “Hai người các ngươi chết hết cả rồi sao, đứng nhìn chủ tử bị đánh?”
Tử Trúc cùng Ngân Linh vội bước lên phía trước cúi đầu nhận lỗi.
Hắn còn đang muốn mắng tiếp, lại nghe Ổn Nương đau đớn rên rỉ một tiếng, Chương lão Tam lập tức nói: “Tử Trúc mau đi mời đại phu, Ngân Linh dìu nàng trở về!” Dứt lời, đỡ Ổn Nương nghênh ngang mà đi.
Hai hộ vệ kia cũng sợ đánh chết Chu lão thì sẽ bị bắt lên quan, cuối cùng chỉ phô trương thanh thế đánh đánh đá đá. Lúc này thấy ông chủ Chương lão Tam đã đi rồi, lại đá lên người Chu lão thái một cái, rồi cũng chạy đuổi theo.
Lúc này Tiểu Tứ nhi đang nấp sau cây hòe mới chạy ra, giả vờ giả vịt khóc kêu trời gọi đất nâng Chu Tứ Mỹ dậy, lại cùng Chu Tứ Mỹ đỡ Chu lão thái đang ôm đầu giả chết dậy, ba người giãy dụa trở về nhà.
Sau khi trở về, Chu lão thái không để ý thương tích đầy người, sai Lý ma ma đến Chu gia trang ở thành tây gọi lão Chu tới, lại sai Tiểu Tứ nhi đến cửa hàng tạp hóa Phương gia tìm chu Nhị lang — nương tử của Chu Nhị lang ngại Chu Tứ Mỹ là vợ bé nuôi bên ngoài của người ta khiến mình mất mặt, nên không cho Nhị lang cùng bọn họ lui tới.
Mãi cho đến trời tối, Lý ma ma mới trở lại.
Chu lão thái thấy Lý ma ma đi vào, liền nhìn sau lưng bà, không phát hiện bóng dáng ông lão nhà mình đâu, vội hỏi: “Cha của Tứ Mỹ nhà ta đâu?”
Lý ma ma ấp a ấp úng nửa ngày, cũng không nói.
Chu lão thái nóng nảy, cầm đồ nện lên người Lý ma ma mắng, Lý ma ma hét lên: “Lão Thái gia chứa chấp phụ nhân ở trong nhà…” Bà nhìn thấy Chu lão thái trong nháy mắt xanh tím mặt mày, cũng không dám nói tiếp nữa.
Chu Tứ Mỹ vội an ủi Chu lão thái: “Mẹ à, mẹ đừng nóng giận, có lẽ là Lý ma ma hiểu lầm!”
Lý ma ma bĩu môi nói: “Cái gì mà hiểu lầm a! Ta cũng đã hỏi người trong thôn trang, họ đều nói cô nam quả nữ ở chung đã hơn nửa tháng!”
Chu lão thái từ từ hít một hơi, trợn tròn đôi mắt: “Chả trách gần đây lão già kia ra sức khước từ không chịu vào thành hưởng phúc, chạy trốn trước nhanh hơn bất cứ ai!” Mụ xưa nay luôn kiên cường, hiện tại bị đánh lại bị lão chồng hồng hạnh vượt tường làm tức chết, nhưng cũng không vì vậy mà ngã xuống, lại hỏi Tứ Mỹ: “Sao Tiểu Tứ nhi còn chưa về?”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Tứ nhi cũng đã trở lại, nhưng là một người trở về. “Nương tử của Nhị lang nói…” Tiểu Tứ nhi nhái giọng, nói: “ ‘Ta chỉ sợ đi qua đó, bà bà (mẹ chồng) lại đem ta và hai đứa con của ta bán đi. Nhị Lang, chàng cũng không thể đi, người có thể bán cháu gái và con dâu, chưa chắc sẽ không thể bán cháu trai và con trai’.”
Chu lão thái giận dữ, giơ tay tát lên mặt Tiểu Tứ nhi một cái: “Ngươi bắt chước bậy bạ cái gì vậy!”
Tiểu Tứ nhi lầm bầm một câu: “Chúng ta là người Chương Tam gia mua, cũng không phải là người của lão già nhà bà, đánh cái gì mà đánh!”
Chu lão thái đứng dậy đuổi đánh, nhưng Tiểu Tứ nhi thân mình linh hoạt, tránh né một hồi liền không biết chui vào góc nào rồi.
Chu lão thái khóc lớn, vừa khóc vừa giậm chân mắng to ông chồng già không biết xấu hổ, đứa con trai cả hiếu thuận lại chết sớm, con thứ hai có vợ thì quên mẫu thân, đứa thứ ba thì dắt cháu nội bỏ trốn mất dạng, tóm lại, thế giới này ai cũng phản bội bà.
Chu Tứ Mỹ khuyên mụ, bị mụ mắng lây: “Đều tại mày, ngay cả lão già cũng không giữ được, để cho người khác cướp mất!”
Nghe vậy Chu Tứ Mỹ che mặt mà khóc, chạy lên lầu.
Lý ma ma thừa dịp trong phòng náo nhiệt, lặng lẽ lui ra ngoài, vào phòng bếp, móc ra khỏi túi tiền một thỏi bạc, ngắm nghía, lau lau chùi chùi, lại dùng miệng cắn một chút, xác định là bạc trắng thật, lúc này mới lấy khăn bọc thỏi bạc lại, nhét vào trong ngực, vẫn không yên lòng, lại móc ra bỏ vào túi tiền.
Tiểu Tứ nhi lúc này cũng đang thưởng thức thỏi bạc của mình vừa có được. Lúc xế chiều, nàng đi không bao xa liền bị một hắc nha đầu cản lại, gọi nàng qua, đưa thỏi bạc ra, yêu cầu rất đơn giản: “Chọc tức Chu lão thái, chỉ cần có thể làm cho Chu lão thái tức giận, muốn làm như thế nào đều được!” Thấy thỏi bạc trước mắt, Tiểu Tứ nhi đều làm theo lời nàng ta dặn.
Độc huyện nằm ở phương Bắc, tuy là đầu mùa đông, nhưng nhiệt độ đã tương đối thấp.
Chương lão Tam mua này tòa nhà này cho Ổn Nương, có thể nói là dinh thự hoa lệ ở Độc huyện, là dinh thự trên núi nằm ngay trung tâm thành, chính là nơi tấc đất tấc vàng.
Ở trên cao mặc dù có thể quan sát toàn thành, nhưng vào mùa đông sẽ lạnh hơn. Trong nhà chỉ có phòng ngủ của Chương lão Tam và Ổn Nương có lò sưởi, Chu Tử và Ngân Linh ngủ trong gian nhà nhỏ ở lầu dưới, lạnh run cả người.
Buổi tối Chu Tử cùng Ngân Linh ngủ chung một giường, hai người mỗi người một chăn, phía trên lại phủ thêm một cái chăn lớn, vẫn có chút lạnh. Chu Tử đề nghị hai người ngủ cùng một chăn, như vậy phía trên có thể phủ hai chăn, nhất định sẽ ấm áp hơn một chút.
Ngân Linh kiên quyết cự tuyệt. Nàng ta chu miệng: “Sức ghen của Vương gia quá lớn, lỡ như sau này biết hai ta cùng giường chung gối, da thịt chạm nhau, không biết sẽ làm gì ta nữa!”
“Cùng giường chúng gối, da thịt chạm nhau?” Chu Tử lặng lẽ buồn nôn, “Cô nương, ngươi có thể bớt ghê tởm một chút không!” Nàng không thèm thi hành dân chủ nữa, trực tiếp lật chăn của mình ra, phủ lên trên cùng, sau đó chui vào ổ chăn của Ngân Linh.
Ngân Linh lập tức hóa thân thành hoàng hoa đại cô nương bị khi dễ: “Ngươi, không được lại đây! Ngươi đừng đụng vào ta! A…”
Chu Tử từ sau lưng ôm lấy nàng: “Ngủ!”
Ngân Linh ủy ủy khuất khuất cùng Chu Tử ngủ thiếp đi, trong miệng còn lẩm bẩm nói: “Đến lúc đó ngươi phải nói với Vương gia, thừa nhận là ta không tự nguyện, ta là bị cưỡng ép, bị cưỡng ép đó a!”
“Im…”
Thế giới thanh tĩnh.
Ngân Linh mơ mơ màng màng sắp ngủ, nghe được thanh âm tỉnh táo của Chu Tử: “Ngân Linh, ngày mai ngươi ngồi xe đi một chuyến đến Chu gia trang, cho Dương tẩu thêm mười lượng bạc, dặn dò bà ta phải lôi kéo Chu lão đầu, canh chừng ông ấy, đừng để ông ấy vào thành!”
Ngân Linh lên tiếng đáp.
Sáng sớm hôm sau, Ngân Linh hầu hạ Ổn Nương và Chương lão Tam rời giường rửa mặt chải đầu. Sau khi xong xuôi, liền dựa theo kế hoạch, Triệu Hùng ra cửa, Ổn Nương mang theo Chu Tử, Ngân Linh bắt đầu thu dọn châu báu trang sức.
/158
|