☆Chương 25: Dừng ở Trường Đình, Chu Tử hắt dấm chua
Nằm ở trên giường, Chu Tử nhớ tới Lục Hà, trong lòng vẫn tràn đầy bội phục.
Chu Tử không có tài năng, cũng không có dã tâm làm những chuyện như Lục Hà làm. Nàng thầm nghĩ mình chỉ muốn sống thật tốt, người nhà cũng sống thật tốt.
Bây giờ vẫn còn nghĩ như vậy.
Mắt thấy sắp đến Kim Kinh, Chu Tử có chút khẩn trương.
Một tháng qua, tuy rằng đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng nàng cũng xem như thu hoạch rất lớn, trừ hai đôi giày đế mềm trong nhà, hai đôi ủng đi ra ngoài nàng còn làm cho Triệu Trinh một bộ trung y lụa trắng thêu hoa văn, một bộ trung y tơ tằm và một bộ quần ấo cưỡi ngựa màu tím.
Chu Tử vuốt ve số y phục đã làm xong, nghĩ tới tất cả y phục mặc trên người Triệu Trinh đều là do tự tay mình từng đường kim mũi chỉ làm ra, trong lòng cực kỳ ngọt ngào, có loại cảm giác “Nam nhân này là của ta”.
Đương nhiên, nàng cũng chỉ dám có suy nghĩ phóng túng này ở trong lòng thôi.
Đối với Triệu Trinh, Chu Tử tất nhiên là ngày nhớ đêm mong, nhưng cũng không dám lộ ra. Có lẽ là do thân thể từ từ phát triển trổ mã, nên đêm khuya yên tĩnh lúc nhớ tới Triệu Trinh, trong cơ thể của nàng sẽ có một loại xôn xao, giống như có một con mèo nhỏ dùng móng vuốt nhẹ nhàng gãi trong người, không hề suy giảm.
Nàng càng thêm nhớ Triệu Trinh.
Buổi trưa thuyền của các nàng mới đến bến tàu.
Bến tàu này cách Kim Kinh một đoạn, sau khi xuống thuyền còn phải cưỡi ngựa hoặc là ngồi xe đi dọc theo một con đường cái hồi kinh, cho nên trên bến tàu có rất nhiều xe tới đón hoặc người đưa tiễn, dọc bến tàu còn sắp đặt một hàng cọc dài để buộc ngựa.
Trên bến tàu nào là người đưa người đón, nào là bốc dỡ hàng hàng hóa, trong chốc lát trở nên vô cùng rối ren lộn xộn.
Hồ ma ma cùng Ngân Linh và Chu Tử bước xuống thuyền, quản sự trên thuyền muốn phái người giúp đỡ Chu Tử vận chuyển hành lý, nào ngờ Ngân Linh không nói một tiếng, dễ dàng nhấc cái rương cùng hai túi quần áo của Chu Tử lên, bước lên trước. Chu Tử biết nàng là nữ Đại lực sĩ, cho nên cảm tạ quản sự, rồi vội vàng cùng Hồ ma ma đi theo.
Chu Tử vẫn nhớ kỹ câu nói lúc chia tay của Triệu Trinh “Đến bến tàu ở kinh thành, ta sẽ ra đón ngươi”, nhớ tới đến liền đỏ mặt tim đập.
Vừa xuống thuyền, nàng liền bắt đầu dáo dác tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm Triệu Trinh, nhưng tìm nửa ngày, một chút tăm hơi cũng không có. Đang uể oải, lại nghe Hồ ma ma nói: “Chu cô nương, đó không phải là Triệu Anh sao!”
Chu Tử trong lòng vui mừng, nhìn theo hướng Hồ ma ma chỉ, nhìn thấy Triệu Anh đứng trước một chiếc xe hoa lệ khảm ngọc lục bảo, trên nóc phủ xuống những chuỗi tua kết ngọc trai quý giá, đang giơ tay vẫy bọn họ!
Chu Tử vẫn nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của Triệu Trinh, nhưng vẫn không tìm được. Bên kia Triệu Anh đã chỉ huy phu xe đánh xe chạy lại đây. Hắn nhảy xuống từ trên càng xe, cười nói: “Chu Tử cô nương, Hồ ma ma, Ngân Linh các ngươi rốt cục đã đến, ta chờ cả buổi rồi!”
Chu Tử thấy hắn chỉ đem tới một chiếc xe, nhớ tới nhóm Thu Đồng Ngọc Liên phía sau, sợ là không đủ chỗ ngồi, liền quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Thu Đồng Ngọc Liên Hàn Tinh Minh Nguyệt bọn họ ai ai cũng y phục hoa lệ đầu đầy châu ngọc, bộ dạng run rẩy yếu đuối được tiểu nha đầu đỡ bước xuống thuyền, trên bờ đã sớm có mấy ma ma bước ra nghênh đón, dẫn các nàng ấy lên bốn chiếc xe có mui đỏ thắm.
Triệu Anh giống như nhìn ra nghi vấn của Chu Tử, cười tủm tỉm nói: “Chu Tử cô nương, không cần phải để ý đến mấy vị kia, Vương gia đã tặng họ cho Mã Thống lĩnh của cấm quân, đương nhiên sẽ có xe của Mã phủ đón họ trở về!”
Chu Tử vừa nghe xong mới hiểu được vì sao dọc theo đường đi bọn người Minh Nguyệt hễ nhìn thấy mình lại giống như thấy kẻ thù rồi xoay người hờ hững rời đi.
Nàng từng nghe Triệu Hùng nhắc qua, dưới trướng Vương gia có một vị Mã Thống lĩnh hơn bốn mươi tuổi tên là Mã Diệu Nam. Nghe nói vị Mã thống lĩnh này người cũng như tên, khuôn mặt dài như mặt ngựa, trên mặt có một cái mũi vừa to vừa đỏ, còn đầy mụn. Bộ dạng hắn tuy là xấu xí, nhưng đánh giặc rất giỏi, chiến đấu anh dũng không hề sợ chết, là người Vương gia khen ngợi nhất, cho rằng hắn ta là một người có nét đẹp nội tâm, so với mấy gã khác chỉ có vẻ bề ngoài như một cái gối thêu hoa, không biết còn tốt hơn bao nhiêu lần.
Hồ ma ma cùng Ngân Linh đợi Chu Tử lên xe, sau đó mới ngồi xuống. Ngồi trên xe, Chu Tử vẫn băn khoăn như cũ. Biết được bốn vị mỹ nhân được Vương gia tặng cho Mã thống lĩnh, nàng không vui vẻ vì ít đi bốn đối thủ, mà có chút cảm giác thương xót đồng loại ‘một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ’. Hiện tại bởi vì thống lĩnh Mã Diệu Nam có hữu dụng với Vương gia, cho nên vì lung lạc hắn, Vương gia có thể tùy tay đem tặng bốn vị tuyệt sắc giai nhân còn đẹp hơn mình kia, như vậy đến một ngày kia nếu như cần thiết, Vương gia cũng sẽ làm vậy với nàng chăng. Nghĩ đến đây, Chu Tử lại có chút phiền muộn, lại có chút mờ mịt.
Cho tới bây giờ nàng và Vương gia vốn chưa từng ngang hàng. Trong lòng có chút rầu rĩ, rất là khổ sở, Chu Tử lập tức tự ép mình nghĩ đến việc khác.
Nàng không thấy Vương gia đến đón mình, vốn phi thường thất vọng, nhưng nghĩ đến chuyện Lục Hà trốn đi, lại có chút lo lắng, không biết Vương gia có giận chó đánh mèo hay không. Chu Tử vẫn đang miên man suy nghĩ, chờ khi tỉnh hồn lại, phát hiện xe ngựa đã cách bến tàu một đoạn khá xa rồi.
Đoạn đường này, nàng giống như đã từng quen biết — mùa xuân hai năm trước, nàng và Lục Hà, Xích Phượng, Phấn Nhụy – bốn người cũng ngồi xe đi qua con đường này đến bến tàu. Con đường cái này nối liền từ Kinh thành đến bến tàu, hai bên đường trồng Dương liễu, thân cành cứng cáp, hình như đã lâu năm.
Chu Tử còn nhớ rõ cạnh đường cái có một tòa đình nghỉ chân, chính là Thập Lý Trường đình nổi danh khắp ngoại ô thành Kim Kinh, vô số văn nhân thi sĩ đã ở đây bẻ cành liễu viết ngâm thi từ ca phú cùng bạn bè đưa tiễn, vô số nữ tử đa tình đã cùng tình nhân đứng trong này tay nắm tay, mắt nhìn mắt, rơi vài giọt lệ đỏ tương tư.
Nghĩ đến đây, Chu Tử tiện tay vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài, không ngờ phía trước đúng lúc là Thập Lý Trường đình. Thấy Thập Lý Trường đình càng ngày càng gần, Chu Tử kiềm chế không được hưng phấn, vén rèm lên thật cao, muốn nhìn rõ một chút.
Lúc này đã qua buổi trưa, Thập Lý Trường đình không nhộn nhịp người đến người đi như bình thường, xa xa nhìn lại, dường như trong đình chỉ có hai đôi chủ tớ, ngoài đình có một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng lại, trên lan can đình buộc hai con tuấn mã. Theo cách ăn mặc và trang phục mà nói, chắc là một đôi nam nữ thanh niên đến đưa tiễn nhau, đi cùng nha hoàn, đầy tớ, có cả xe quý ngựa tốt của bọn họ.
Chu Tử nghĩ rằng ở triều Đại Kim này khó có khi nào được nhìn thấy cảnh nam nữ thanh niên quý tộc ước hẹn, nhất là giữa ban ngày ban mặt, thế là lòng hiếu kỳ nhất thời nổi lên, không để ý sắc mặt của Hồ ma ma, vội vàng bảo phu xe và Triệu Anh chạy chậm một chút.
Triệu Anh cách rèm, lớn tiếng nói: “Chu Tử cô nương, chúng ta vốn dĩ cũng phải chạy chậm lại đấy!”
Xe ngựa cách Trường Đình càng ngày càng gần, tốc độ cũng chậm lại, chậm rãi chạy về phía trước. Thân ảnh của bốn người kia cũng dần dần rõ ràng.
Chỉ thấy trên đầu vị kia công tử thiếu niên kia đội quan ngân (mũ bạc) trắng sạch, mặc trường bào tơ tằm mềm mại màu trắng có thêu hoa văn hình mây màu bạc, eo thon, thắt lưng đeo ngọc bích, mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng tóc đen như mây ngọc thụ lâm phong — không biết tại sao, Chu Tử cảm thấy bóng lưng này rất là quen thuộc.
Vị công tử này ngồi đối diện với vị tiểu thư kia, toàn bộ búi tóc trang sức ăn mặc Chu Tử không thấy rõ bởi vì không có chú ý, nàng chỉ chú ý tới gương mặt cười đẹp không thể tả – khó tô khó vẽ của nàng, trong đầu lập tức xuất hiện tám chữ — “Mặt như hoa xuân, mắt như sao sáng”! Về phần vị tiểu thư này trên người ăn mặc hay đeo châu ngọc trang sức gì tất cả đều giống như không nhìn thấy.
Không biết vị công tử kia nói câu gì, mỹ nhân đối diện hắn khẽ mỉm cười, cũng nói lại câu gì đó, thân thể vị công tử cử động, muốn xoay người lại.
Tim của Chu Tử bỗng chợt nhảy dựng lên, có loại dự cảm không tốt, giống như trước mặt chính là vực sâu vạn trượng, nàng chỉ biết là phải nhanh chân chạy trốn mới đúng. Chu Tử vừa muốn mở miệng bảo phu xe đánh xe rời đi, còn chưa kịp lên tiếng, xe ngựa đã ngừng lại, chỉ thấy Triệu Anh nhảy xuống xe, đi đến phía trước hai bước, sau đó khom người thỉnh an.
Nằm ở trên giường, Chu Tử nhớ tới Lục Hà, trong lòng vẫn tràn đầy bội phục.
Chu Tử không có tài năng, cũng không có dã tâm làm những chuyện như Lục Hà làm. Nàng thầm nghĩ mình chỉ muốn sống thật tốt, người nhà cũng sống thật tốt.
Bây giờ vẫn còn nghĩ như vậy.
Mắt thấy sắp đến Kim Kinh, Chu Tử có chút khẩn trương.
Một tháng qua, tuy rằng đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng nàng cũng xem như thu hoạch rất lớn, trừ hai đôi giày đế mềm trong nhà, hai đôi ủng đi ra ngoài nàng còn làm cho Triệu Trinh một bộ trung y lụa trắng thêu hoa văn, một bộ trung y tơ tằm và một bộ quần ấo cưỡi ngựa màu tím.
Chu Tử vuốt ve số y phục đã làm xong, nghĩ tới tất cả y phục mặc trên người Triệu Trinh đều là do tự tay mình từng đường kim mũi chỉ làm ra, trong lòng cực kỳ ngọt ngào, có loại cảm giác “Nam nhân này là của ta”.
Đương nhiên, nàng cũng chỉ dám có suy nghĩ phóng túng này ở trong lòng thôi.
Đối với Triệu Trinh, Chu Tử tất nhiên là ngày nhớ đêm mong, nhưng cũng không dám lộ ra. Có lẽ là do thân thể từ từ phát triển trổ mã, nên đêm khuya yên tĩnh lúc nhớ tới Triệu Trinh, trong cơ thể của nàng sẽ có một loại xôn xao, giống như có một con mèo nhỏ dùng móng vuốt nhẹ nhàng gãi trong người, không hề suy giảm.
Nàng càng thêm nhớ Triệu Trinh.
Buổi trưa thuyền của các nàng mới đến bến tàu.
Bến tàu này cách Kim Kinh một đoạn, sau khi xuống thuyền còn phải cưỡi ngựa hoặc là ngồi xe đi dọc theo một con đường cái hồi kinh, cho nên trên bến tàu có rất nhiều xe tới đón hoặc người đưa tiễn, dọc bến tàu còn sắp đặt một hàng cọc dài để buộc ngựa.
Trên bến tàu nào là người đưa người đón, nào là bốc dỡ hàng hàng hóa, trong chốc lát trở nên vô cùng rối ren lộn xộn.
Hồ ma ma cùng Ngân Linh và Chu Tử bước xuống thuyền, quản sự trên thuyền muốn phái người giúp đỡ Chu Tử vận chuyển hành lý, nào ngờ Ngân Linh không nói một tiếng, dễ dàng nhấc cái rương cùng hai túi quần áo của Chu Tử lên, bước lên trước. Chu Tử biết nàng là nữ Đại lực sĩ, cho nên cảm tạ quản sự, rồi vội vàng cùng Hồ ma ma đi theo.
Chu Tử vẫn nhớ kỹ câu nói lúc chia tay của Triệu Trinh “Đến bến tàu ở kinh thành, ta sẽ ra đón ngươi”, nhớ tới đến liền đỏ mặt tim đập.
Vừa xuống thuyền, nàng liền bắt đầu dáo dác tìm kiếm khắp nơi, muốn tìm Triệu Trinh, nhưng tìm nửa ngày, một chút tăm hơi cũng không có. Đang uể oải, lại nghe Hồ ma ma nói: “Chu cô nương, đó không phải là Triệu Anh sao!”
Chu Tử trong lòng vui mừng, nhìn theo hướng Hồ ma ma chỉ, nhìn thấy Triệu Anh đứng trước một chiếc xe hoa lệ khảm ngọc lục bảo, trên nóc phủ xuống những chuỗi tua kết ngọc trai quý giá, đang giơ tay vẫy bọn họ!
Chu Tử vẫn nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của Triệu Trinh, nhưng vẫn không tìm được. Bên kia Triệu Anh đã chỉ huy phu xe đánh xe chạy lại đây. Hắn nhảy xuống từ trên càng xe, cười nói: “Chu Tử cô nương, Hồ ma ma, Ngân Linh các ngươi rốt cục đã đến, ta chờ cả buổi rồi!”
Chu Tử thấy hắn chỉ đem tới một chiếc xe, nhớ tới nhóm Thu Đồng Ngọc Liên phía sau, sợ là không đủ chỗ ngồi, liền quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Thu Đồng Ngọc Liên Hàn Tinh Minh Nguyệt bọn họ ai ai cũng y phục hoa lệ đầu đầy châu ngọc, bộ dạng run rẩy yếu đuối được tiểu nha đầu đỡ bước xuống thuyền, trên bờ đã sớm có mấy ma ma bước ra nghênh đón, dẫn các nàng ấy lên bốn chiếc xe có mui đỏ thắm.
Triệu Anh giống như nhìn ra nghi vấn của Chu Tử, cười tủm tỉm nói: “Chu Tử cô nương, không cần phải để ý đến mấy vị kia, Vương gia đã tặng họ cho Mã Thống lĩnh của cấm quân, đương nhiên sẽ có xe của Mã phủ đón họ trở về!”
Chu Tử vừa nghe xong mới hiểu được vì sao dọc theo đường đi bọn người Minh Nguyệt hễ nhìn thấy mình lại giống như thấy kẻ thù rồi xoay người hờ hững rời đi.
Nàng từng nghe Triệu Hùng nhắc qua, dưới trướng Vương gia có một vị Mã Thống lĩnh hơn bốn mươi tuổi tên là Mã Diệu Nam. Nghe nói vị Mã thống lĩnh này người cũng như tên, khuôn mặt dài như mặt ngựa, trên mặt có một cái mũi vừa to vừa đỏ, còn đầy mụn. Bộ dạng hắn tuy là xấu xí, nhưng đánh giặc rất giỏi, chiến đấu anh dũng không hề sợ chết, là người Vương gia khen ngợi nhất, cho rằng hắn ta là một người có nét đẹp nội tâm, so với mấy gã khác chỉ có vẻ bề ngoài như một cái gối thêu hoa, không biết còn tốt hơn bao nhiêu lần.
Hồ ma ma cùng Ngân Linh đợi Chu Tử lên xe, sau đó mới ngồi xuống. Ngồi trên xe, Chu Tử vẫn băn khoăn như cũ. Biết được bốn vị mỹ nhân được Vương gia tặng cho Mã thống lĩnh, nàng không vui vẻ vì ít đi bốn đối thủ, mà có chút cảm giác thương xót đồng loại ‘một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ’. Hiện tại bởi vì thống lĩnh Mã Diệu Nam có hữu dụng với Vương gia, cho nên vì lung lạc hắn, Vương gia có thể tùy tay đem tặng bốn vị tuyệt sắc giai nhân còn đẹp hơn mình kia, như vậy đến một ngày kia nếu như cần thiết, Vương gia cũng sẽ làm vậy với nàng chăng. Nghĩ đến đây, Chu Tử lại có chút phiền muộn, lại có chút mờ mịt.
Cho tới bây giờ nàng và Vương gia vốn chưa từng ngang hàng. Trong lòng có chút rầu rĩ, rất là khổ sở, Chu Tử lập tức tự ép mình nghĩ đến việc khác.
Nàng không thấy Vương gia đến đón mình, vốn phi thường thất vọng, nhưng nghĩ đến chuyện Lục Hà trốn đi, lại có chút lo lắng, không biết Vương gia có giận chó đánh mèo hay không. Chu Tử vẫn đang miên man suy nghĩ, chờ khi tỉnh hồn lại, phát hiện xe ngựa đã cách bến tàu một đoạn khá xa rồi.
Đoạn đường này, nàng giống như đã từng quen biết — mùa xuân hai năm trước, nàng và Lục Hà, Xích Phượng, Phấn Nhụy – bốn người cũng ngồi xe đi qua con đường này đến bến tàu. Con đường cái này nối liền từ Kinh thành đến bến tàu, hai bên đường trồng Dương liễu, thân cành cứng cáp, hình như đã lâu năm.
Chu Tử còn nhớ rõ cạnh đường cái có một tòa đình nghỉ chân, chính là Thập Lý Trường đình nổi danh khắp ngoại ô thành Kim Kinh, vô số văn nhân thi sĩ đã ở đây bẻ cành liễu viết ngâm thi từ ca phú cùng bạn bè đưa tiễn, vô số nữ tử đa tình đã cùng tình nhân đứng trong này tay nắm tay, mắt nhìn mắt, rơi vài giọt lệ đỏ tương tư.
Nghĩ đến đây, Chu Tử tiện tay vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài, không ngờ phía trước đúng lúc là Thập Lý Trường đình. Thấy Thập Lý Trường đình càng ngày càng gần, Chu Tử kiềm chế không được hưng phấn, vén rèm lên thật cao, muốn nhìn rõ một chút.
Lúc này đã qua buổi trưa, Thập Lý Trường đình không nhộn nhịp người đến người đi như bình thường, xa xa nhìn lại, dường như trong đình chỉ có hai đôi chủ tớ, ngoài đình có một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng lại, trên lan can đình buộc hai con tuấn mã. Theo cách ăn mặc và trang phục mà nói, chắc là một đôi nam nữ thanh niên đến đưa tiễn nhau, đi cùng nha hoàn, đầy tớ, có cả xe quý ngựa tốt của bọn họ.
Chu Tử nghĩ rằng ở triều Đại Kim này khó có khi nào được nhìn thấy cảnh nam nữ thanh niên quý tộc ước hẹn, nhất là giữa ban ngày ban mặt, thế là lòng hiếu kỳ nhất thời nổi lên, không để ý sắc mặt của Hồ ma ma, vội vàng bảo phu xe và Triệu Anh chạy chậm một chút.
Triệu Anh cách rèm, lớn tiếng nói: “Chu Tử cô nương, chúng ta vốn dĩ cũng phải chạy chậm lại đấy!”
Xe ngựa cách Trường Đình càng ngày càng gần, tốc độ cũng chậm lại, chậm rãi chạy về phía trước. Thân ảnh của bốn người kia cũng dần dần rõ ràng.
Chỉ thấy trên đầu vị kia công tử thiếu niên kia đội quan ngân (mũ bạc) trắng sạch, mặc trường bào tơ tằm mềm mại màu trắng có thêu hoa văn hình mây màu bạc, eo thon, thắt lưng đeo ngọc bích, mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng tóc đen như mây ngọc thụ lâm phong — không biết tại sao, Chu Tử cảm thấy bóng lưng này rất là quen thuộc.
Vị công tử này ngồi đối diện với vị tiểu thư kia, toàn bộ búi tóc trang sức ăn mặc Chu Tử không thấy rõ bởi vì không có chú ý, nàng chỉ chú ý tới gương mặt cười đẹp không thể tả – khó tô khó vẽ của nàng, trong đầu lập tức xuất hiện tám chữ — “Mặt như hoa xuân, mắt như sao sáng”! Về phần vị tiểu thư này trên người ăn mặc hay đeo châu ngọc trang sức gì tất cả đều giống như không nhìn thấy.
Không biết vị công tử kia nói câu gì, mỹ nhân đối diện hắn khẽ mỉm cười, cũng nói lại câu gì đó, thân thể vị công tử cử động, muốn xoay người lại.
Tim của Chu Tử bỗng chợt nhảy dựng lên, có loại dự cảm không tốt, giống như trước mặt chính là vực sâu vạn trượng, nàng chỉ biết là phải nhanh chân chạy trốn mới đúng. Chu Tử vừa muốn mở miệng bảo phu xe đánh xe rời đi, còn chưa kịp lên tiếng, xe ngựa đã ngừng lại, chỉ thấy Triệu Anh nhảy xuống xe, đi đến phía trước hai bước, sau đó khom người thỉnh an.
/158
|