☆Chương 126: Hưởng thụ tình thân, Triệu Trinh dùng kế
Tục ngữ nói, tiểu biệt thắng tân hôn, một đêm này của Triệu Trinh và Chu Tử vô hạn vấn vương, tất nhiên là không cần phải nói.
Bởi vì buổi tối ngủ sớm, cho nên tuy rằng ngày hôm sau Chu Tử thức dậy rất sớm, nhưng sắc mặt vẫn tươi tắn, ánh mắt sáng ngời, môi đầy đặn đỏ tươi, tinh thần thật sự rất tốt.
Lúc Chu Tử ngồi trước gương trang điểm, Triệu Trinh lười biếng cầm quyển sách ngồi trên ghế phía sau chờ nàng.
Bởi vì Vương gia ở trong phòng, cho nên bọn Thanh Ba Thanh Thủy đều rất tự giác tránh đi. Không biết có phải là do ảo giác hay không, mỗi khi các nàng thân cận một chút với Vương phi, thì luôn cảm thấy ánh mắt của Vương gia nhìn các nàng rất không có thiện ý. Tuy rằng biết lấy lòng dạ tiểu nhân của mình đi đo lòng quân tử của Vương gia thật sự là không nên, nhưng đám người Thanh Thủy thật tình cảm thấy Vương gia như con hổ đang canh con mồi của mình vậy, nhìn Vương phi lom lom, không chỉ riêng bài xích tiểu Thế tử, ngay cả các nàng cũng bị Vương gia ghét bỏ, cũng chỉ có Vương phi ngây ngốc hồ hồ là không nhìn ra thôi!
Chu Tử tự mình cầm lược, sử dụng hai cây trâm cài, vấn một búi tóc ‘Đọa mã kế’ rất phức tạp.
Triệu Trinh nhìn thấy, rất ngạc nhiên: Bình thường Chu Tử chỉ biết vấn búi tóc Song nha kế và Loa kế (búi tóc xoắn ốc) (*) mà thôi.
Từ trong gương Chu Tử thấy Triệu Trinh đang nhìn mình, cười nói: “Thiếp búi tóc có đẹp không?”
Triệu Trinh thấy vẻ mặt Chu Tử như “Khen ngợi thiếp đi, khen ngợi thiếp đi”, trong lòng thấy hơi buồn cười, để quyển sách xuống, đi tới nói: “Nhìn đẹp lắm!” Hắn lập tức lại hỏi một câu: “Nàng học ai những thứ này?”
“Cao Cảnh dạy thiếp a!” Chu Tử cười nói, “Chàng biết không? Cao Cảnh thật là lợi hại, nàng ta biết tự làm trâm cài, còn biết rất nhiều kiểu dáng quần áo hợp thời, còn có thể vấn rất nhiều loại búi tóc hợp mốt…”
Chu Tử ríu ra ríu rít không ngừng, chủ đề chính là khen ngợi Cao Cảnh. Từ sau khi Lục Hà rời khỏi phủ Nam An vương, nàng chưa hề có khuê mật(*), Cao Cảnh sợ là nữ tử được xem là người bạn chốn khuê phòng đầu tiên của nàng sau Lục Hà.
(* Khuê mật: bạn chốn khuê phòng)
Nhưng Chu Tử càng nói càng cao hứng, mặt Triệu Trinh lại càng tối đi. Đối với việc Chu Tử thân thiết cùng một nữ nhân khác, hắn không tự chủ được mà bài xích. Ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, dục vọng độc chiếm Chu Tử của hắn thật sự quá mạnh mẽ, mạnh đến mức trên có Cao Thái phi, dưới có Hứa Văn Cử, Hầu Lâm Sinh, Triệu Hùng và đám người Ngân Linh, đều nhìn thấy rõ ràng minh bạch, chỉ có người trong cuộc là Triệu Trinh và Chu Tử hãm sâu trong đó, không tỉnh táo nhận ra mà thôi.
Triệu Trinh tuy rằng im lặng không nói, nhưng Chu Tử theo bản năng biết hắn mất hứng, nàng bèn đi đến trước người Triệu Trinh, kiễng gót chân vuốt chân mày đang nhíu lại của Triệu Trinh, cười nói: “Nhăn mày nhăn mặt cái gì, thật khó coi!”
Triệu Trinh phẫn nộ nói: “Ta là nam nhân, để ý cái quái gì dễ coi với khó coi!”
Chu Tử mặc kệ hắn, lôi kéo hắn đi ra ngoài: “Mẫu thân chắc đã rời giường rồi, đi thôi!”
Đến chính viện, Chu Tử cảm thấy mình và Triệu Trinh đến có hơi sớm, ai ngờ chẳng những Thái phi, ngay cả Bánh Bao Nhỏ và Màn Thầu Nhỏ cũng đã thức dậy, đều đang dạo chơi trong tiểu hoa viên trước chính viện.
Màn Thầu Nhỏ được đặt trong một cái xe đẩy nhỏ làm bằng gỗ, đặt trước một bụi bạch cúc mới nở, Bánh Bao Nhỏ đang hái một đóa bạch cúc nhỏ trêu chọc Màn Thầu Nhỏ! Nhìn thấy mẫu thân, Bánh Bao Nhỏ tự động bỏ qua phụ thân đang ở bên cạnh nàng, vui mừng hoa chân múa tay, cao hứng phấn chấn chạy tới, luôn miệng kêu: “Mẹ! Mẹ!”
Chu Tử cùng hai đứa con trai xa nhau cả một đêm, không có bàn tay bàn chân beo béo, thơm mềm non nớt mềm mại ở bên cạnh, trong lòng cũng mong nhớ, lúc này đang khom người, giơ tay ra chuẩn bị nghênh đón Bánh Bao Nhỏ.
Mấy ngày nay, bởi vì Triệu Trinh không ở trong phủ, cho nên Chu Tử quyết định chuyển đến Đông sương phòng ở chính viện, Bánh Bao Nhỏ cùng Màn Thầu Nhỏ tất nhiên là buổi trưa cùng ngủ với mẫu thân, buổi tối vẫn ngủ cùng mẫu thân, kết quả ngày hạnh phúc kéo dài quá lâu, tính cảnh giác bèn giảm xuống dần — cư nhiên lại có thể đã quên phụ thân đại nhân bên cạnh mẫu thân có tính độc chiếm rất mạnh a.
Triệu Trinh không nói gì, đợi Bánh Bao Nhỏ chạy tới gần, mắt phượng mới híp lại, ánh mắt cực sắc bén như đao quét xuống Bánh Bao Nhỏ.
Bánh Bao Nhỏ hiểu ra được, cước bộ chậm lại, rồi dần dần ngừng lại, ngoan ngoãn cúi người hành lễ thỉnh an: “Bái kiến cha, bái kiến mẹ.”
Đây chính là thành quả lao động nhiều ngày nay của Chu Tử a, thấy Bánh Bao Nhỏ chỉ biết nói “Cha” và “Mẹ”, không nói được “Phụ vương” và “Mẫu phi”, Chu Tử liền đơn giản hoá thành “Bái kiến cha” và “Bái kiến mẹ”. Nàng vốn muốn cho Triệu Trinh một niềm vui bất ngờ, nào ngờ có lẽ hai cha con này là kẻ thù trời sinh, vừa thấy mặt nhau không khí liền lạnh xuống.
Chu Tử yên lặng nhìn Màn Thầu Nhỏ Triệu Sam nằm trong nôi nhỏ bằng gỗ, quyết định giao trọng trách nặng nề cho bé là: tạo không khí hòa thuận giữa hai cha con.
Cùng Thái phi ăn sáng xong, cả nhà ngồi ở trong phòng khách của Thái phi, đoàn tụ quây quần bên nhau.
Nói đến việc mỗi buổi sáng Triệu Tử và Triệu Sam tỉnh dậy, không chịu ngủ tiếp, Cao Thái phi dùng ánh mắt tự hào cùng từ ái nhìn Triệu Trinh, cười nói: “Trinh Nhi khi nhỏ cũng như thế! Khi đó các hoàng tử đều được nuôi dưỡng ở Hoàng tự cư, ngay cả ta cũng chỉ có thể cách một khoảng thời gian, xin Hoàng thượng ân điển cho phép đến thăm hắn một chút. Mỗi lần ta đến đó, bà vú luôn oán trách nói vừa sáng sớm là Tam hoàng tử không ngủ được, quậy đến mức mọi người đều không thể ngủ, còn lo lắng Trinh Nhi tương lai vóc dáng sẽ không lớn được, không ngờ Trinh Nhi bây giờ lại cao như vậy!”
Chu Tử ôm Màn Thầu Nhỏ trong lòng, Bánh Bao Nhỏ dựa vào bên người, trong mắt cũng tràn đầy kiêu ngạo: “Tương lai Bánh Bao Nhỏ và Màn Thầu Nhỏ cũng sẽ không thấp, dù sao Vương gia vóc dáng cao, con cũng không thấp!” Nàng vừa nói, vừa cách lớp quần vuốt ve bàn chân béo của Màn Thầu Nhỏ.
Bánh Bao Nhỏ ở bên cạnh nhìn thấy, lông mày xinh đẹp nhíu lại, mắt phượng nho nhỏ liếc mẫu thân.
Bé không nói gì, nhưng Chu Tử hiểu được ánh mắt của con như đang cầu xin nói “Vuốt ve con nữa, vuốt ve con nữa”, nàng chiều con trai, một tay bế Bánh Bao Nhỏ lên, đặt con ngồi lên một bên đầu gối, sau đó bắt đầu sờ bàn chân dài nho nhỏ của Bánh Bao Nhỏ.
Triệu Trinh ở một bên nhìn thấy rất là khó chịu.
Bánh Bao Nhỏ cùng mẫu thân vô cùng thân thiết, một lát sau, bé đột nhiên hỏi Chu Tử: “Mẹ, cha vì sao… không… đi?”
Bé là vừa nghĩ vừa nói, lời tuy đứt quãng, nhưng ba người lớn trong phòng — Cao Thái phi, Triệu Trinh cùng Chu Tử nghe hiểu được.
Triệu Trinh mặt không chút thay đổi đi tới, không quan tâm Chu Tử phản đối, xách Triệu Tử lên, đi đến chính đường cách vách, hắn phải giảng giải đạo lý cho Triệu Tử thật kỹ mới được, mà Triệu Tử, đương nhiên là cũng phải lắng nghe thật kỹ càng.
Đương nhiên, màn tranh đoạt Chu Tử lần này của đại phúc hắc và tiểu phúc hắc, cuối cùng vẫn kết thúc bằng sự kiện tiểu phúc hắc thất bại!
Triệu Trinh dĩ nhiên vẫn nhớ rõ ngày mười lăm tháng – tiết Trung thu là sinh nhật Chu Tử, hắn vốn muốn đem bình “Hoàng kim thủy” của Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh về Vương phủ đưa cho Chu Tử, nhưng nghĩ lại một chút, ngộ nhỡ “Hoàng kim thủy” này có tác dụng phụ gì thì sao, dù sao đây cũng là vì hai tên Hứa – Hầu kia muốn móc tiền của hắn mà đưa tới.
Cho nên, hắn để bình “Hoàng kim thủy” lại, mà mang theo Triệu Phúc – kẻ am hiểu về nữ nhân, đến phường Diên Khánh mua cho Chu Tử một bộ đồ trang sức Hồng Bảo Thạch, đem về tặng cho Chu Tử.
Qua mười lăm tháng tám, Triệu Trinh lại lo lắng đến đội quân kỵ binh Tinh Vệ mới huấn luyện ở biệt viện, nên rạng sáng ngày hôm sau, hắn liền rời khỏi Vương phủ đến biệt viện.
Triệu Tráng biết Vương gia đã tới, bèn đi tìm Vương gia bẩm báo tiến độ huấn luyện những võ sĩ và kỵ binh tinh nhuệ mới tới này. Thời điểm hắn tiến vào, Triệu Trinh đang cầm bình “Hoàng kim thủy” kia lật qua lộn lại xem.
Không thể không nói, hai kẻ Hứa – Hầu dở hơi kia quảng cáo quả thật mê người: “Bôi lên da thịt, tỉ mỉ xoa bóp, có thể dưỡng da như ngọc, làm căng da, làm mờ vết nhăn, khiến làn da càng mềm mịn đàn hồi….” — Triệu Trinh cũng có chút động lòng.
Hắn mở nắp bình ra, nhỏ một giọt lên tay, ngửi ngửi một chút, thấy hương thơm nhè nhẹ, rất dễ chịu. Triệu Tráng vừa tiến vào cũng ngửi thấy được, thuận miệng hỏi: “Vương gia, đây là cái gì a, mùi hương sao thật dễ chịu như vậy?”
Triệu Trinh nhíu mày, nảy ra ý hay, trên mặt cũng vẫn nhàn nhạt nói: “Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh chế ra, nói là có thể dưỡng nhan, làm vờ vết nhăn, gọi là ‘Hoàng kim thủy’.”
Triệu Tráng nghĩ đến vị hôn thê Ngân Linh, lập tức cực kỳ hâm mộ, nhìn bình ‘Hoàng kim thủy’ vài lần, cuối cùng nhịn không được, nói: “Vương gia, loại ‘Hoàng kim thủy’ này ngài có nhiều không ạ?”
Triệu Trinh vẫn rất điềm tĩnh, rộng rãi nói: “Ngươi thích thì cho ngươi!” Hắn nhìn Triệu Tráng một cái, lại bồi thêm một câu: “Nếu Ngân Linh dùng thấy tốt, cứ báo với bổn Vương gia một tiếng!”
Triệu Tráng vui mừng rạo rực cầm bình ‘Hoàng kim thủy’ kia đi tìm Ngân Linh hiến vật quý.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Ngân Linh nhờ Thanh Châu bôi ‘Hoàng kim thủy’ lên người giúp nàng, Hà Khiết Hoa ở một bên thấy vậy, rất là tò mò, cũng thử lên người mình một chút, kết quả thấy thật tốt, bèn mặt dày hỏi xin Ngân Linh gần nửa bình.
Ngân Linh đi theo Chu Vương phi một thời gian dài, cũng có chút ngu ngơ hào phóng, vui vẻ chia đều bình ‘Hoàng kim thủy’ thành ba phần: nàng một phần, Thanh Châu một phần, Hà Khiết Hoa một phần.
Qua hai ngày, Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh lương tâm chợt nổi lên, đặc biệt đến biệt viện chẩn mạch bình an cho Vương gia. Kết quả Triệu Trinh không có vấn đề gì, ngược lại vị tiểu thư Hà Khiết Hoa kia lại la làng đau bụng, vừa vặn đúng lúc Ngân Linh đến bẩm báo Vương gia, bèn bảo Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh xem bệnh cho tiểu thư Hà Khiết Hoa một chút.
(*) Đọa mã kế
Song nha kế: búi tóc đôi
Loa kế: búi tóc xoắn ốc
Quay lại Mục lục
Tục ngữ nói, tiểu biệt thắng tân hôn, một đêm này của Triệu Trinh và Chu Tử vô hạn vấn vương, tất nhiên là không cần phải nói.
Bởi vì buổi tối ngủ sớm, cho nên tuy rằng ngày hôm sau Chu Tử thức dậy rất sớm, nhưng sắc mặt vẫn tươi tắn, ánh mắt sáng ngời, môi đầy đặn đỏ tươi, tinh thần thật sự rất tốt.
Lúc Chu Tử ngồi trước gương trang điểm, Triệu Trinh lười biếng cầm quyển sách ngồi trên ghế phía sau chờ nàng.
Bởi vì Vương gia ở trong phòng, cho nên bọn Thanh Ba Thanh Thủy đều rất tự giác tránh đi. Không biết có phải là do ảo giác hay không, mỗi khi các nàng thân cận một chút với Vương phi, thì luôn cảm thấy ánh mắt của Vương gia nhìn các nàng rất không có thiện ý. Tuy rằng biết lấy lòng dạ tiểu nhân của mình đi đo lòng quân tử của Vương gia thật sự là không nên, nhưng đám người Thanh Thủy thật tình cảm thấy Vương gia như con hổ đang canh con mồi của mình vậy, nhìn Vương phi lom lom, không chỉ riêng bài xích tiểu Thế tử, ngay cả các nàng cũng bị Vương gia ghét bỏ, cũng chỉ có Vương phi ngây ngốc hồ hồ là không nhìn ra thôi!
Chu Tử tự mình cầm lược, sử dụng hai cây trâm cài, vấn một búi tóc ‘Đọa mã kế’ rất phức tạp.
Triệu Trinh nhìn thấy, rất ngạc nhiên: Bình thường Chu Tử chỉ biết vấn búi tóc Song nha kế và Loa kế (búi tóc xoắn ốc) (*) mà thôi.
Từ trong gương Chu Tử thấy Triệu Trinh đang nhìn mình, cười nói: “Thiếp búi tóc có đẹp không?”
Triệu Trinh thấy vẻ mặt Chu Tử như “Khen ngợi thiếp đi, khen ngợi thiếp đi”, trong lòng thấy hơi buồn cười, để quyển sách xuống, đi tới nói: “Nhìn đẹp lắm!” Hắn lập tức lại hỏi một câu: “Nàng học ai những thứ này?”
“Cao Cảnh dạy thiếp a!” Chu Tử cười nói, “Chàng biết không? Cao Cảnh thật là lợi hại, nàng ta biết tự làm trâm cài, còn biết rất nhiều kiểu dáng quần áo hợp thời, còn có thể vấn rất nhiều loại búi tóc hợp mốt…”
Chu Tử ríu ra ríu rít không ngừng, chủ đề chính là khen ngợi Cao Cảnh. Từ sau khi Lục Hà rời khỏi phủ Nam An vương, nàng chưa hề có khuê mật(*), Cao Cảnh sợ là nữ tử được xem là người bạn chốn khuê phòng đầu tiên của nàng sau Lục Hà.
(* Khuê mật: bạn chốn khuê phòng)
Nhưng Chu Tử càng nói càng cao hứng, mặt Triệu Trinh lại càng tối đi. Đối với việc Chu Tử thân thiết cùng một nữ nhân khác, hắn không tự chủ được mà bài xích. Ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, dục vọng độc chiếm Chu Tử của hắn thật sự quá mạnh mẽ, mạnh đến mức trên có Cao Thái phi, dưới có Hứa Văn Cử, Hầu Lâm Sinh, Triệu Hùng và đám người Ngân Linh, đều nhìn thấy rõ ràng minh bạch, chỉ có người trong cuộc là Triệu Trinh và Chu Tử hãm sâu trong đó, không tỉnh táo nhận ra mà thôi.
Triệu Trinh tuy rằng im lặng không nói, nhưng Chu Tử theo bản năng biết hắn mất hứng, nàng bèn đi đến trước người Triệu Trinh, kiễng gót chân vuốt chân mày đang nhíu lại của Triệu Trinh, cười nói: “Nhăn mày nhăn mặt cái gì, thật khó coi!”
Triệu Trinh phẫn nộ nói: “Ta là nam nhân, để ý cái quái gì dễ coi với khó coi!”
Chu Tử mặc kệ hắn, lôi kéo hắn đi ra ngoài: “Mẫu thân chắc đã rời giường rồi, đi thôi!”
Đến chính viện, Chu Tử cảm thấy mình và Triệu Trinh đến có hơi sớm, ai ngờ chẳng những Thái phi, ngay cả Bánh Bao Nhỏ và Màn Thầu Nhỏ cũng đã thức dậy, đều đang dạo chơi trong tiểu hoa viên trước chính viện.
Màn Thầu Nhỏ được đặt trong một cái xe đẩy nhỏ làm bằng gỗ, đặt trước một bụi bạch cúc mới nở, Bánh Bao Nhỏ đang hái một đóa bạch cúc nhỏ trêu chọc Màn Thầu Nhỏ! Nhìn thấy mẫu thân, Bánh Bao Nhỏ tự động bỏ qua phụ thân đang ở bên cạnh nàng, vui mừng hoa chân múa tay, cao hứng phấn chấn chạy tới, luôn miệng kêu: “Mẹ! Mẹ!”
Chu Tử cùng hai đứa con trai xa nhau cả một đêm, không có bàn tay bàn chân beo béo, thơm mềm non nớt mềm mại ở bên cạnh, trong lòng cũng mong nhớ, lúc này đang khom người, giơ tay ra chuẩn bị nghênh đón Bánh Bao Nhỏ.
Mấy ngày nay, bởi vì Triệu Trinh không ở trong phủ, cho nên Chu Tử quyết định chuyển đến Đông sương phòng ở chính viện, Bánh Bao Nhỏ cùng Màn Thầu Nhỏ tất nhiên là buổi trưa cùng ngủ với mẫu thân, buổi tối vẫn ngủ cùng mẫu thân, kết quả ngày hạnh phúc kéo dài quá lâu, tính cảnh giác bèn giảm xuống dần — cư nhiên lại có thể đã quên phụ thân đại nhân bên cạnh mẫu thân có tính độc chiếm rất mạnh a.
Triệu Trinh không nói gì, đợi Bánh Bao Nhỏ chạy tới gần, mắt phượng mới híp lại, ánh mắt cực sắc bén như đao quét xuống Bánh Bao Nhỏ.
Bánh Bao Nhỏ hiểu ra được, cước bộ chậm lại, rồi dần dần ngừng lại, ngoan ngoãn cúi người hành lễ thỉnh an: “Bái kiến cha, bái kiến mẹ.”
Đây chính là thành quả lao động nhiều ngày nay của Chu Tử a, thấy Bánh Bao Nhỏ chỉ biết nói “Cha” và “Mẹ”, không nói được “Phụ vương” và “Mẫu phi”, Chu Tử liền đơn giản hoá thành “Bái kiến cha” và “Bái kiến mẹ”. Nàng vốn muốn cho Triệu Trinh một niềm vui bất ngờ, nào ngờ có lẽ hai cha con này là kẻ thù trời sinh, vừa thấy mặt nhau không khí liền lạnh xuống.
Chu Tử yên lặng nhìn Màn Thầu Nhỏ Triệu Sam nằm trong nôi nhỏ bằng gỗ, quyết định giao trọng trách nặng nề cho bé là: tạo không khí hòa thuận giữa hai cha con.
Cùng Thái phi ăn sáng xong, cả nhà ngồi ở trong phòng khách của Thái phi, đoàn tụ quây quần bên nhau.
Nói đến việc mỗi buổi sáng Triệu Tử và Triệu Sam tỉnh dậy, không chịu ngủ tiếp, Cao Thái phi dùng ánh mắt tự hào cùng từ ái nhìn Triệu Trinh, cười nói: “Trinh Nhi khi nhỏ cũng như thế! Khi đó các hoàng tử đều được nuôi dưỡng ở Hoàng tự cư, ngay cả ta cũng chỉ có thể cách một khoảng thời gian, xin Hoàng thượng ân điển cho phép đến thăm hắn một chút. Mỗi lần ta đến đó, bà vú luôn oán trách nói vừa sáng sớm là Tam hoàng tử không ngủ được, quậy đến mức mọi người đều không thể ngủ, còn lo lắng Trinh Nhi tương lai vóc dáng sẽ không lớn được, không ngờ Trinh Nhi bây giờ lại cao như vậy!”
Chu Tử ôm Màn Thầu Nhỏ trong lòng, Bánh Bao Nhỏ dựa vào bên người, trong mắt cũng tràn đầy kiêu ngạo: “Tương lai Bánh Bao Nhỏ và Màn Thầu Nhỏ cũng sẽ không thấp, dù sao Vương gia vóc dáng cao, con cũng không thấp!” Nàng vừa nói, vừa cách lớp quần vuốt ve bàn chân béo của Màn Thầu Nhỏ.
Bánh Bao Nhỏ ở bên cạnh nhìn thấy, lông mày xinh đẹp nhíu lại, mắt phượng nho nhỏ liếc mẫu thân.
Bé không nói gì, nhưng Chu Tử hiểu được ánh mắt của con như đang cầu xin nói “Vuốt ve con nữa, vuốt ve con nữa”, nàng chiều con trai, một tay bế Bánh Bao Nhỏ lên, đặt con ngồi lên một bên đầu gối, sau đó bắt đầu sờ bàn chân dài nho nhỏ của Bánh Bao Nhỏ.
Triệu Trinh ở một bên nhìn thấy rất là khó chịu.
Bánh Bao Nhỏ cùng mẫu thân vô cùng thân thiết, một lát sau, bé đột nhiên hỏi Chu Tử: “Mẹ, cha vì sao… không… đi?”
Bé là vừa nghĩ vừa nói, lời tuy đứt quãng, nhưng ba người lớn trong phòng — Cao Thái phi, Triệu Trinh cùng Chu Tử nghe hiểu được.
Triệu Trinh mặt không chút thay đổi đi tới, không quan tâm Chu Tử phản đối, xách Triệu Tử lên, đi đến chính đường cách vách, hắn phải giảng giải đạo lý cho Triệu Tử thật kỹ mới được, mà Triệu Tử, đương nhiên là cũng phải lắng nghe thật kỹ càng.
Đương nhiên, màn tranh đoạt Chu Tử lần này của đại phúc hắc và tiểu phúc hắc, cuối cùng vẫn kết thúc bằng sự kiện tiểu phúc hắc thất bại!
Triệu Trinh dĩ nhiên vẫn nhớ rõ ngày mười lăm tháng – tiết Trung thu là sinh nhật Chu Tử, hắn vốn muốn đem bình “Hoàng kim thủy” của Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh về Vương phủ đưa cho Chu Tử, nhưng nghĩ lại một chút, ngộ nhỡ “Hoàng kim thủy” này có tác dụng phụ gì thì sao, dù sao đây cũng là vì hai tên Hứa – Hầu kia muốn móc tiền của hắn mà đưa tới.
Cho nên, hắn để bình “Hoàng kim thủy” lại, mà mang theo Triệu Phúc – kẻ am hiểu về nữ nhân, đến phường Diên Khánh mua cho Chu Tử một bộ đồ trang sức Hồng Bảo Thạch, đem về tặng cho Chu Tử.
Qua mười lăm tháng tám, Triệu Trinh lại lo lắng đến đội quân kỵ binh Tinh Vệ mới huấn luyện ở biệt viện, nên rạng sáng ngày hôm sau, hắn liền rời khỏi Vương phủ đến biệt viện.
Triệu Tráng biết Vương gia đã tới, bèn đi tìm Vương gia bẩm báo tiến độ huấn luyện những võ sĩ và kỵ binh tinh nhuệ mới tới này. Thời điểm hắn tiến vào, Triệu Trinh đang cầm bình “Hoàng kim thủy” kia lật qua lộn lại xem.
Không thể không nói, hai kẻ Hứa – Hầu dở hơi kia quảng cáo quả thật mê người: “Bôi lên da thịt, tỉ mỉ xoa bóp, có thể dưỡng da như ngọc, làm căng da, làm mờ vết nhăn, khiến làn da càng mềm mịn đàn hồi….” — Triệu Trinh cũng có chút động lòng.
Hắn mở nắp bình ra, nhỏ một giọt lên tay, ngửi ngửi một chút, thấy hương thơm nhè nhẹ, rất dễ chịu. Triệu Tráng vừa tiến vào cũng ngửi thấy được, thuận miệng hỏi: “Vương gia, đây là cái gì a, mùi hương sao thật dễ chịu như vậy?”
Triệu Trinh nhíu mày, nảy ra ý hay, trên mặt cũng vẫn nhàn nhạt nói: “Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh chế ra, nói là có thể dưỡng nhan, làm vờ vết nhăn, gọi là ‘Hoàng kim thủy’.”
Triệu Tráng nghĩ đến vị hôn thê Ngân Linh, lập tức cực kỳ hâm mộ, nhìn bình ‘Hoàng kim thủy’ vài lần, cuối cùng nhịn không được, nói: “Vương gia, loại ‘Hoàng kim thủy’ này ngài có nhiều không ạ?”
Triệu Trinh vẫn rất điềm tĩnh, rộng rãi nói: “Ngươi thích thì cho ngươi!” Hắn nhìn Triệu Tráng một cái, lại bồi thêm một câu: “Nếu Ngân Linh dùng thấy tốt, cứ báo với bổn Vương gia một tiếng!”
Triệu Tráng vui mừng rạo rực cầm bình ‘Hoàng kim thủy’ kia đi tìm Ngân Linh hiến vật quý.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Ngân Linh nhờ Thanh Châu bôi ‘Hoàng kim thủy’ lên người giúp nàng, Hà Khiết Hoa ở một bên thấy vậy, rất là tò mò, cũng thử lên người mình một chút, kết quả thấy thật tốt, bèn mặt dày hỏi xin Ngân Linh gần nửa bình.
Ngân Linh đi theo Chu Vương phi một thời gian dài, cũng có chút ngu ngơ hào phóng, vui vẻ chia đều bình ‘Hoàng kim thủy’ thành ba phần: nàng một phần, Thanh Châu một phần, Hà Khiết Hoa một phần.
Qua hai ngày, Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh lương tâm chợt nổi lên, đặc biệt đến biệt viện chẩn mạch bình an cho Vương gia. Kết quả Triệu Trinh không có vấn đề gì, ngược lại vị tiểu thư Hà Khiết Hoa kia lại la làng đau bụng, vừa vặn đúng lúc Ngân Linh đến bẩm báo Vương gia, bèn bảo Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh xem bệnh cho tiểu thư Hà Khiết Hoa một chút.
(*) Đọa mã kế
Song nha kế: búi tóc đôi
Loa kế: búi tóc xoắn ốc
Quay lại Mục lục
/158
|