Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Quyển 4 – Chương 124

/158


☆Chương 124: Đến biệt viện, thử lại hỏa dược



Trước khi đi, Triệu Trinh đánh thức Chu Tử, nói là hắn cần mang theo Ngân Linh và Thanh Châu đi đến biệt viện hai ngày. Mấy ngày nay Chu Tử bị hắn làm phiền muốn chết, cả người vẫn còn đau nhức, vừa nghe nói Triệu Trinh muốn đi ra ngoài hai ngày, đương nhiên là gật gù đồng ý, còn dặn Triệu Trinh: “Chàng cứ cẩn thận từ từ hoàn thành việc của mình, không cần phải vội trở về đâu!”

Nàng liên tục thúc giục Triệu Trinh đi mau như tiễn ôn thần, khiến Triệu Trinh có chút buồn bực, trừng mắt nhìn nàng vài lần.

Vì thế, sáng sớm hôm nay, Triệu Trinh cưỡi ngựa mang theo Thuần Tiểu Vũ và Chu Thanh cùng thị vệ đi phía trước, Ngân Linh và Thanh Châu ngồi xe ngựa ở phía sau, đoàn người ra khỏi thành đi về hướng biệt viện.

Được Vương gia phân phó, huynh đệ Lâm Tiêu Sấu rất nghiêm túc duyệt qua một lần danh sách tất cả vị tướng quân trẻ tuổi dưới trướng trong toàn đại quân của Vương gia, ví như như quân phòng thủ Nam Cương, Bắc Cương, Đông Cương, đội Tân Quân, đội Kiêu Kỵ và cả Cấm Quân, cuối cùng chọn ra những vị tướng quân chưa đầy hai mươi lăm tuổi, chưa cưới cũng chưa đính hôn, lại sàng lọc thêm một lần, lọc những người có tước vị chưa đến ngũ phẩm loại ra, viết thành một lý lịch trích ngang đầy đủ, sau đó cầm danh sách này đi tới cửa phòng Trị sự của nội viện Diên Hi cư, yên lặng chờ Vương phi cho gọi.

Không biết tại sao, Vương gia đã rời đi từ sớm rồi, nhưng bọn hắn đợi thật lâu, Vương phi vẫn chưa thức dậy. Lâm Tiêu Sấu và Lâm Tuyết Trập cũng không vội gì, vừa uống trà, vừa chờ đợi. Mãi khi sắp đến buổi trưa, nha hoàn Thanh Thủy của Vương phi mới đi ra gọi huynh đệ bọn hắn tiến vào Nội thư phòng gặp Vương phi.

Huynh đệ họ Lâm tiến vào Nội thư phòng, thấy Vương phi mặc thường phục ngồi ngay ngắn trên tháp, đại nha hoàn Thanh Ba đang đứng một bên hầu hạ. Bọn họ bước lên phía trước hành lễ thỉnh an Vương phi.

Vẻ mặt của Vương phi dường như rất uể oải buồn ngủ, vừa che miệng ngáp một cái, vừa bảo bọn họ ngồi xuống chiếc ghế thêu ở bên cạnh.

Lâm Tiêu Sấu lặng lẽ đưa mắt nhìn trộm Vương phi một cái, thấy tinh thần Vương phi không được tốt lắm, bộ dáng giống như còn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt cũng có chút không mở ra được.

Lâm Tuyết Trập và Lâm Tiêu Sấu cũng chưa qua mười lăm tuổi, thoạt nhìn vẻ mặt vẫn còn nét ngây thơ của đứa trẻ nhỏ, ở trước mặt bọn họ Chu Tử cũng có chút thả lỏng — nàng quả thật hơi mệt một chút, may mà Triệu Trinh nói hai ngày nữa sẽ không trở lại.

Hai huynh đệ này là chân sai vặt rất hữu dụng trong thư phòng của Triệu Trinh, tay chân rất nhanh nhẹn, làm việc cũng cẩn thận tỉ mỉ. Bọn họ liệt kê hết toàn bộ những tướng quân trẻ tuổi chưa thành thân chưa đính hôn từ thất phẩm tới ngũ phẩm, hơn nữa còn sắp xếp dựa theo chức quan từ thấp đến cao, ngay cả bối cảnh gia đình, chức vị của phụ thân, xuất thân của mẫu thân cũng đều ghi rõ, theo từng hàng từng nhóm rất rõ ràng liền mạch.

Chu Tử vừa nhìn qua, trong lòng đã vô cùng bội phục, liền tỉ mỉ xem lại lần nữa.

Lâm Tiêu Sấu thấy Vương phi rất chăm chú đọc, ngồi một bên giải thích nói: “Bẩm Vương phi, Vương gia có dặn, chỉ có thể được chọn từ ngũ phẩm trở xuống ạ!”

Chu Tử gật đầu, kêu Thanh Thủy lấy ra hai tờ ngân phiếu một trăm lượng, thưởng cho huynh đệ Lâm thị.

Ăn trưa xong, Chu Tử lại chui vào trong ổ chăn ngủ thật ngon. Đợi đến khi nàng tỉnh lại, đã là giờ Thân.

Chu Tử đứng dậy rửa mặt chải đầu soi gương, thấy da thịt mình thoạt nhìn đã khôi phục trắng mềm xinh đẹp như cũ rồi, mới cầm bản danh sách đi đến chỗ Cao Thái phi.

Lúc nàng đến, Cao Cảnh đã theo Hoàng Oanh và Nhũ Yến dẫn tiểu Thế tử đi chơi rồi, Chu Tử bèn đưa bản danh sách cho Thái phi xem, sau đó nói: “Vương gia nói nên chọn ra người có tước vị ngũ phẩm trở xuống, con dâu không biết làm như vậy có thích hợp hay không, cho nên mẫu thân cứ xem trước một chút đi ạ!”

Cao Thái phi là người từng trải, bà gật đầu nói: “Làm như vậy mới đúng. Mặc dù có Trinh Nhi làm chủ, nhưng xét theo xuất thân của Cao Cảnh mà nói, ta cũng không thể trèo cao quá!”

Bà tỉ mỉ xem qua một lần sau, rồi nhắc nhở Chu Tử: “Để Cảnh muội muội của con tuyển ra hai người, sau đó con lại bảo Triệu Hùng hoặc là Triệu Tráng ra mặt, đến hỏi thử một chút người mà con bé chọn có nguyện ý hay không, lỡ như người ta không muốn, chẳng phải là xấu hổ sao?”

Chu Tử cười gật đầu nói: “Vẫn là mẫu thân suy tính chu toàn!”

Nếu đã nói đến việc này, Chu Tử nhân cơ hội nói: “Mẫu thân, hôn sự của Ngân Linh và Triệu Tráng…”

Cao Thái phi cũng không kiên nhẫn mà quan tâm chuyện này, bà nói thẳng: “Con xem sao đó rồi làm đi! Trong phủ, phàm là nha hoàn quá hai mươi tuổi cùng gã sai vặt từ cùng tuổi đến tròn hai mươi hai, đều có thể lên tiếng để bọn họ tự chọn người tương xứng, rồi bẩm lại với con là được!”

Chu Tử gật đầu thưa vâng, lại nói: “Vậy Nhũ Yến và Hoàng Oanh…”

Cao Thái phi quả thật cũng có chút luyến tiếc Nhũ Yến và Hoàng Oanh, bà trầm mặc một chút mới nói: “Họ đã theo ta gần mười năm, cũng đã hai mươi tuổi rồi… Cũng được, con đi hỏi bọn họ một chút, xem họ có xem trọng ai không, con thay họ làm chủ đi, đến lúc đó ta sẽ đưa đồ cưới đến!”

Chu Tử thấy Cao Thái phi giao cho chuyện quan trọng, vội đứng lên, nói: “Dạ, mẫu thân.”

Sau khi Cao Cảnh trở về, Chu Tử dẫn nàng đến Đông sương phòng, đưa danh sách cho nàng, để nàng chọn trước hai người, việc còn lại giao hết cho mình.

Cao Cảnh không ngờ chuyện này thật sự có hy vọng, trong lòng thực kích động, nàng nhìn Chu Tử, trong đôi mắt như vầng trăng rằm nổi lên một tầng hơi nước, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào: “Chị dâu, cám ơn người!”

Chu Tử cười, vỗ nhẹ nhẹ trên vai nàng một chút, nói: “Huynh muội nhà mình, khách khí với ta làm gì!”

Cao Cảnh trong lòng rất cảm kích, chút ngăn cách với Chu Tử hoàn toàn mất hết — có thể trở thành chính thê của thanh niên tài tuấn, được cưới hỏi đàng hoàng, chẳng phải còn thư thái hơn so với việc làm trắc phi không được sủng ái của Nam An vương hay sao?

Hai người hàn huyên trong chốc lát, nói đến chuyện y phục quần áo trang sức hợp mốt gì đó, càng tán gẫu càng vui vẻ. Chu Tử phát hiện Cao Cảnh rất tâm đắc với quần áo ăn mặc, hơn nữa cũng biết các loại búi tóc, nàng vội mời Cao Cảnh ngày mai đến Diên Hi cư dạy cho mình vài kiểu. Cao Cảnh vui vẻ đồng ý, hai người ước định sáng sớm ngày mai, Cao Cảnh sẽ đi cùng nàng.

Bởi vì hai ngày nay Triệu Trinh ở biệt viện, cho nên buổi tối Chu Tử cũng không về Diên Hi cư, mà ở lại chính viện, cùng chơi với Bánh Bao Nhỏ và Màn Thầu Nhỏ. Buổi tối, lúc ngủ, Chu Tử nằm ở chính giữa, Màn Thầu Nhỏ ngủ bên trong, Bánh Bao Nhỏ ngủ bên ngoài. Có hai vị tiểu mỹ nam ‘thị tẩm’, Chu Tử cảm thấy mình làm mẹ thật sự là hạnh phúc cực kỳ.

Lần này Triệu Trinh đến biệt viện có hai mục đích, một là muốn xem các võ sĩ mà Triệu Phúc và Triệu Tráng đã tuyển chọn cho dịp tết Cửu Trùng (9/9), mặt khác là xem thử hỏa dược Triệu Phú đã tiến hành cải tiến đến đâu.

Võ sĩ đương nhiên là hoàn mỹ nhất, sau khi Triệu Trinh xem qua đã ban thưởng thật hậu, ra lệnh cho bọn họ vẫn đợi lệnh ở biệt viện. Còn hắn mang theo Triệu Tráng và Triệu Phú đi nghiên cứu hỏa dược.

Triệu Trinh là dân kỹ thuật tiêu chuẩn, một khi rơi vào đam mê nghiên cứu, ngay cả Chu Tử ngày thường hắn không thể rời, lúc này cũng có thể tạm thời ném ra sau ót. Kết quả, cái Triệu Trinh gọi là “Hai ngày sau trở về” biến thành năm ngày sau còn chưa thèm về.

Sang ngày thứ sáu, trong tiếng nổ mạnh “Ầm ầm” vang lên, Triệu Trinh và Triệu Phú, Triệu Tráng mặt xám mày tro đứng cạnh mái nhà đổ sập, trong lòng tràn ngập vui sướng vì thành công. Hắn vỗ vỗ lên người Triệu Phú, vui mừng nói: “Tốt lắm, Triệu Phú! Muốn lấy vợ thế nào, nói ra để bổn vương thay ngươi làm chủ!”

Triệu Trinh rất ít khi có lòng nhiệt tình như vậy, khó có được một lần nhiệt tâm như vậy, mà Triệu Phú cũng không cảm kích, nói: “Vương gia, nô tài không cần lấy vợ, ngài vẫn nên quan tâm đến Triệu Tráng một chút thì hơn, nô tài sợ Ngân Linh đợi tới đợi lui, đợi thành gái lỡ thì mất!”

Triệu Tráng ở một bên nở nụ cười.

Nhắc tới Ngân Linh, Triệu Trinh mới nhớ tới Chu Tử của mình, không khỏi mỉm cười. Hắn không biết, trong Thiên viện cách đó một bức tường, phía trên Tiểu lâu cao cao, một nữ nhân đang dùng quý ánh mắt ngưỡng mộ nhiệt tình nhìn hắn.

Sau khi Hà Khiết Hoa bị phụ thân phái người đưa đến biệt viện của Nam An vương, trong lòng vốn vô cùng kích động, cho là Nam An vương coi trọng mình, muốn bí mật nạp mình làm thiếp, trong đôi mắt nho nhỏ tràn đầy ngượng ngùng và vui sướng, ngay cả đi đường cứ như lướt gió, bước chân nhanh nhẹn. Kể từ lúc tiến vào Đông Thiên viện, nàng vẫn ngóng trông Nam An vương đến đây.

Ai ngờ ngóng trông mấy ngày, Nam An vương không tới, ngược lại có hai vị nha hoàn ăn mặc như cô nương, một vị khoảng hơn mười tuổi, đen kịt gầy teo; một vị khác khoảng mười sáu mười bảy tuổi, diện mạo cũng rất bình thường. Hai vị cô nương này vừa vào cửa, tự giới thiệu mình trước, nói mình là ám vệ dưới trướng Nam An vương, một người tên là Ngân Linh, một người tên là Thanh Châu.

Hà Khiết Hoa chớp đôi mắt to vô tội dễ thương nghe ý định của Ngân Linh và Thanh Châu, nghe xong thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu — mục đích của Nam An vương lại chỉ là muốn mình giả làm Nam An vương phi, theo hắn đến Ngọc Sơn giỗ tổ vào tiết Trùng Cửu, chứ không có một chút ý tứ gì khác! Hà Khiết Hoa tức giận, cảm thấy phải tìm lý do trốn tránh, nghĩ đến liền lập tức áp dụng, nàng ta giả vờ sợ hãi quá độ, mảnh mai mềm mại ngã xuống ngất xỉu.

Cô nương kêu là Ngân Linh tuyệt không biết dịu dàng, dùng sức kéo Hà Khiết Hoa đang ngã xuống vờ bất tỉnh lên, ném lên trên ghế, đầu ngón tay bấm lên huyệt nhân trung của Hà Khiết Hoa. Mắt thấy mình sắp bị cô nương thô kệch này làm đau, Hà Khiết Hoa vội ai ui một tiếng tỉnh lại, miệng rên rỉ không dứt: “Ôi, đầu của ta đau quá!”

Ngân Linh không chút nào thương hương tiếc ngọc, trực tiếp nói: “Hiện tại ta sẽ dạy ngươi thần thái bộ dạng và tư thế đi đứng của Vương phi trước, chút nữa Thanh Châu sẽ dạy ngươi cách búi tóc và trang điểm của Vương phi!”

Hà Khiết Hoa hiểu là mình hoàn toàn đã bị lừa, đành phải bắt đầu ngày ngày bị Ngân Linh đốc thúc học tập làm sao để bắt chước Nam An vương phi.

Hôm đó, Ngân Linh và Thanh Châu dẫn Hà Khiết Hoa đi lên Tiểu lâu, dạy nàng ta học tập bộ dáng khi Vương phi ngưng thần trông về phía xa.

Hà Khiết Hoa đứng ở trên lầu, lặng lẽ nhìn thửa ruộng biến mất trong đám cỏ khô mọc hoang ở nơi xa, học bộ dạng của Thanh Châu, cố hết sức làm ra dáng vẻ của Chu Vương phi: yên tĩnh lãnh đạm xa cách mà Ngân Linh yêu cầu (kỳ thật chính là bộ dáng Chu Tử ngẩn người ngây ngốc nhìn ra xa).

Đúng lúc này, trong sân viện cách vách đột nhiên truyền đến tiếng nổ “ầm ầm” thật lớn, ngay sau đó là âm thanh của vài nam tử hoan hô truyền đến.

Trên thực tế, kể từ khi Hà Khiết Hoa vào ở Đông Thiên viện này, loại âm thanh ầm vang này chưa từng ngừng lại. Nàng vốn không quá để ý, ai ngờ liếc mắt một cái, nhìn thấy Ngân Linh đang nhìn sang bên kia, nàng cũng lén lút liếc mắt nhìn sang.

Không ngờ một cái liếc mắt này, nàng đã nhìn thấy ba nam tử mặt xám mày trò, đầu đầy bụi đất đứng sát vách.

Khi Hà Khiết Hoa nhìn thấy rõ ràng nam tử cao gầy đứng giữa kia đúng là Nam An vương, thì không khỏi lập tức mở cờ trong bụng — thì ra Nam An vương cũng đến đây, đây chẳng phải là một cơ hội tốt trời ban sao?



Quay lại Mục lục


/158

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status