--------Chap 46: Sabertooth--------
Tại một thành phố cách xa Magnolia, nơi hiện diện của hội pháp sư mạnh chỉ đứng sau Fairy Tail một thứ hạn, đó chính là Sabertooth. Từ sau khi Sting lên nhận chức hội trưởng thì không khí nặng nề, xa cách của hội đã biến mất mà thay vào đó là những nụ cười thân thiết cùng bè bạn và đồng đội của các thành viên trong hội. Nhờ có Fairy Tail mà họ nhận ra được sự quan trọng và ấm áp của tình bạn bè, đồng đội khi luôn sát cánh bên nhau. Hội Sabertooth như được tái sinh lần nữa. Mỗi thành viên đều thầm cảm kích hội Fairy Tail - nơi nhộn nhịp và luôn nhập tràn hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc thật sự rất khó nắm giữ… rất khó…
--------tôi chỉ là vạch ngăn cách-------
Natsu sau khi chịu một đả kích lớn mà Lucy để lại thì thất thểu đờ người ngồi lặng thinh trên ghế. Mọi người trong hội cũng chỉ biết nhìn cậu với ánh mắt thương hại.
Cửa hội quán Fairy Tail được mở ra, mọi người khá ngạc nhiên khi thấy người bước - Sting và Rogue với vẻ mặt đờ dẫn không còn chút sức sống. Bước đi của họ nặng nề. Ánh mắt đầy những vằn máu đỏ nhưng gương mặt lại thoáng vẻ bất lực. Quần áo lấm lem bùn đất. Trên người chi chít các vết thương lớn nhỏ, dù đã được sơ cứu qua nhưng vẫn có thể thấy được màu đỏ nhạt của máu thấm qua lớp vải băng trắng.
Lecter và Frosch bước từng bước nhỏ theo sau. Bước chân hai bạn nhỏ run rẩy. Vừa đến hội quán Fairy Tail liền khụy xuống như hai người đã trút hết sức lực để đến đây. Mắt Frosch ần ậc long lanh nước. Lecter cố gắng mở to đôi mắt đã đỏ hoe như đang cố gắng ngăn chặn nước mắt sẽ tuôn trào mất cứ lúc nào.
Vẻ mặt rạng rỡ yêu đời thường ngày của Sting hoàn toàn biến mắt. Gương mặt đau đớn như thể đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng. Hai bàn tay cậu nắm chặt, người khác có thể nhìn rõ những gân xanh nổi lên dưới lớp da nhạt của Sting. Mái tóc vàng hay được vuốt ngược lên gọn gàn giờ không theo bất cứ trật tự nào. Vết sẹo bên mắt trái cũng trở nên khô khốc, lạnh lẽo lạ thường.
Áo choàng màu đen của Rogue phấp phới nhè nhẹ. Mái tóc đen dài che hơn nửa gương mặt. Cậu lại cuối xuống nên người khác khó có thể nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt cậu. Nhưng nhìn đôi môi tái xanh đang mím chặt cũng có thể hiểu được Rogue đang đè nén cảm xúc nào đó trong lòng. Bộ y phục màu đen khiến cậu càng trở nên u uất, lạnh lẽo.
Sting: *giọng khàn khàn* Lucy Hearthfilia đâ rồi?
Natsu nghe thấy tên Lucy từ giọng vừa quen vừa lạ của ai đó thì ngước lên. Khi thấy dáng vẻ đó của Sting và Rogue cậu không khỏi ngạc nhiên.
Mira lấy hai chiếc khăn ấm cho Sting và Rogue bảo hai cậu ấy hãy ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, lấy hai ly sữa ấm cho Lector và Frosch.
Mira: Lucy đã ra ngoài làm nhiệm vụ cách đây không lâu. Khoảng hôm sau cô ấy sẽ về. Hai cậu có chuyện gì cần gặp cô ấy?
Sting chậm rãi lấy trong túi ra hai chiếc chìa khóa vàng đặt lên bàn. Ánh mắt vô cùng buồn bã.
Sting: *giọng khàn đặc* Yukino... nhờ tôi giao hai chiếc chìa khóa cung hoàng đạo này lại cho Lucy. Cô ấy nói người cô ấy có thể yên tâm trao lại hai người bạn thân thiết của mình chỉ có Lucy thôi.Natsu vừa nghe thì lập tức bay lại. Nhìn Sting với gương mặt khó hiểu.
Natsu: Yukino đã một lần đến để đưa Lucy hai chiếc chìa khòa này khi đại hội pháp thuật diễn ra nhưng Lucy không đồng ý nhận. Sao Yukino lại đưa tới nữa? Và sau cô ấy không tự đưa mà phải nhờ cậu?
Vừa nghe xong những lời Natsu nói, Sting cuối gằm mặt. Hai tay bất giác nắm chặt hơn, cậu cảm giác được tiếng va chạm nhè nhẹ của xương nơi bàn tay. Người không khỏi run lên.
Sting: *giọng cay đắng* Yukino... không còn có thể làm pháp sư được nữa và càng không biết được cô ấy có còn tính dậy được không.
Nghe đến đây Frosch khóc nấc lên ôm chắt lấy cánh tay Rogoe. Lecter chỉ biết cuối gầm mặt nén những tiếng nấc khe khẽ nơi cổ họng.
Cả hội quán Fairy Tail im bặt. Mira lộ rõ vẻ mặt kinh hoàng. Đôi mắt xanh biếc lòng ánh nước. Natsu đờ người, mở to mắt kinh ngạc.
Natsu: Tại sao lại vậy chứ…?
--------tôi chỉ là đường ngăn cách--------
Lucy rất tức giận khi về nhà mà không thấy bộ đồ yêu thích của mình đâu. Căn nhà yêu quý còn có dấu vết bị xăm phạm bởi “ai kia”.
Lại nghĩ đến tiền nhà tháng này chưa trả. Lucy thấy đau đầu. Dạo này nhóm Erza không gọi cô đi làm nhiêm vụ nữa. Lucy đành phải tự thân vận động kiế tiền mưu sinh bản thân thôi. Hầy! Cô thờ dài chán nản.
Thường thì khi không đi làm việc với nhóm lớn Erza thì Lucy cũng sẽ đi cùng Natsu và Happy. Nhưng bây giờ chắc chắn không thể nào bảo Natsu cùng đi làm nhiệm vụ vời cô được. Lucy vò đầu suy nghĩ. Đi làm nhiệm vụ một mình? Cô cảm thấy không an toàn cho lắm…
Nhìn qua Natsu edo đang nhìn mình với ánh mắt tò mò. Lucy chợt nghĩ nên kéo theo cậu ta đi luôn không.
Lucy: Này Natsu edo, cậu đi làm nhiệ vụ với tớ nhé! ^^
Natsu edo: *ngần ngại* Lucy… đừng thêm từ... “edo” sau têm tôi nữa… tôi không quen lắm.
Lucy: *nghĩ một chút* À! Được thôi. ^^ Natsu! Đi làm nhiệm cụ nhé!
Natsu edo: Uhm… Nhưng tớ chẳng có pháp thuật gì cả… tớ sợ sẽ làm vướng chân cậu mất Lucy.
Lucy chợt nhớ ra Natsu edo này hoàn toàn không bá đạo như ai kia. Chắc chắn không thể nào mần thịt cả đoàn quái vật nhưng vẫn giữ vững nụ cười thích thú trên môi như ai kia.
Lucy: *thất vọng* Ừ nhỉ…
Lucy lại nghĩ rằng mỗi người đều có một nguồn ma lực trong người. Chính người đó phải thức tỉnh nguồn ma lực ấy nếu muốn trở thành pháp sư. Thời gian thức tỉnh của mỗi người đều khác nhau.
Lucy: Natsu này, cậu thử tập trung và vận tất cả sức mạnh của mình xem.
Natsu edo ù ù ạc ạc ngơ ngác làm theo lời Lucy. Cậu nhắm mắt, cố gắng tập trung trí não và dồn hết nội lực của mình phóng ra bên ngoài. *tách* Cậu có cảm giác như một công tắc nào nó trong người được mở ra. Một cảm giác sảng khoái bao quanh lấy cơ thể. Natsu edo cảm thấy xung quanh mình hơi nóng, bàn tay cũng thấy nóng. Cậu hé mắt thì nhìn thấy Lucy đang trố mắt nhìn mình. Cậu lại nhìn lại mình thì không thể tin được. Một ngọn lửa xanh mạnh mẽ bao lấy toàn thân người cậu. Nhưng dù vậy Natsu edo cũng không cảm thấy mình bị bỏng hay đau. Chỉ có cảm giác ấm nóng và khoan khoái chạy đọc cơ thể. Một cảm giác mới mẻ.
Lucy rất ngạc nhiên. Không ngờ đến việc Natsu edo có thể mở khóa nguồn ma lực nhanh đến vậy. Và điều quan trọng hơn, lần đầu tiên vận ma lực mà có thể đạt được sức mạnh to lớn này… Lucy thật sự rất bất ngờ. Natsu edo rất có tiềm năng. Thế là cô nở một nụ cười rạng rỡ.
Lucy: *giọng vui vẻ* Cậu thành công rồi Natsu! Cùng đi làm nhiệm vụ thôi!
--------End chap 46--------
Haina: Một tuần tôi đã biết đến 2 chap cho mọi người rồi. híc híc. Mệt quá đi... Hết sức rồi oa oa. Tôi lười quá oa oa. Tôi không muốn viết nữa oa oa. Tôi muốn droppppp oa oa. Đăng bởi: admin
Tại một thành phố cách xa Magnolia, nơi hiện diện của hội pháp sư mạnh chỉ đứng sau Fairy Tail một thứ hạn, đó chính là Sabertooth. Từ sau khi Sting lên nhận chức hội trưởng thì không khí nặng nề, xa cách của hội đã biến mất mà thay vào đó là những nụ cười thân thiết cùng bè bạn và đồng đội của các thành viên trong hội. Nhờ có Fairy Tail mà họ nhận ra được sự quan trọng và ấm áp của tình bạn bè, đồng đội khi luôn sát cánh bên nhau. Hội Sabertooth như được tái sinh lần nữa. Mỗi thành viên đều thầm cảm kích hội Fairy Tail - nơi nhộn nhịp và luôn nhập tràn hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc thật sự rất khó nắm giữ… rất khó…
--------tôi chỉ là vạch ngăn cách-------
Natsu sau khi chịu một đả kích lớn mà Lucy để lại thì thất thểu đờ người ngồi lặng thinh trên ghế. Mọi người trong hội cũng chỉ biết nhìn cậu với ánh mắt thương hại.
Cửa hội quán Fairy Tail được mở ra, mọi người khá ngạc nhiên khi thấy người bước - Sting và Rogue với vẻ mặt đờ dẫn không còn chút sức sống. Bước đi của họ nặng nề. Ánh mắt đầy những vằn máu đỏ nhưng gương mặt lại thoáng vẻ bất lực. Quần áo lấm lem bùn đất. Trên người chi chít các vết thương lớn nhỏ, dù đã được sơ cứu qua nhưng vẫn có thể thấy được màu đỏ nhạt của máu thấm qua lớp vải băng trắng.
Lecter và Frosch bước từng bước nhỏ theo sau. Bước chân hai bạn nhỏ run rẩy. Vừa đến hội quán Fairy Tail liền khụy xuống như hai người đã trút hết sức lực để đến đây. Mắt Frosch ần ậc long lanh nước. Lecter cố gắng mở to đôi mắt đã đỏ hoe như đang cố gắng ngăn chặn nước mắt sẽ tuôn trào mất cứ lúc nào.
Vẻ mặt rạng rỡ yêu đời thường ngày của Sting hoàn toàn biến mắt. Gương mặt đau đớn như thể đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng. Hai bàn tay cậu nắm chặt, người khác có thể nhìn rõ những gân xanh nổi lên dưới lớp da nhạt của Sting. Mái tóc vàng hay được vuốt ngược lên gọn gàn giờ không theo bất cứ trật tự nào. Vết sẹo bên mắt trái cũng trở nên khô khốc, lạnh lẽo lạ thường.
Áo choàng màu đen của Rogue phấp phới nhè nhẹ. Mái tóc đen dài che hơn nửa gương mặt. Cậu lại cuối xuống nên người khác khó có thể nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt cậu. Nhưng nhìn đôi môi tái xanh đang mím chặt cũng có thể hiểu được Rogue đang đè nén cảm xúc nào đó trong lòng. Bộ y phục màu đen khiến cậu càng trở nên u uất, lạnh lẽo.
Sting: *giọng khàn khàn* Lucy Hearthfilia đâ rồi?
Natsu nghe thấy tên Lucy từ giọng vừa quen vừa lạ của ai đó thì ngước lên. Khi thấy dáng vẻ đó của Sting và Rogue cậu không khỏi ngạc nhiên.
Mira lấy hai chiếc khăn ấm cho Sting và Rogue bảo hai cậu ấy hãy ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, lấy hai ly sữa ấm cho Lector và Frosch.
Mira: Lucy đã ra ngoài làm nhiệm vụ cách đây không lâu. Khoảng hôm sau cô ấy sẽ về. Hai cậu có chuyện gì cần gặp cô ấy?
Sting chậm rãi lấy trong túi ra hai chiếc chìa khóa vàng đặt lên bàn. Ánh mắt vô cùng buồn bã.
Sting: *giọng khàn đặc* Yukino... nhờ tôi giao hai chiếc chìa khóa cung hoàng đạo này lại cho Lucy. Cô ấy nói người cô ấy có thể yên tâm trao lại hai người bạn thân thiết của mình chỉ có Lucy thôi.Natsu vừa nghe thì lập tức bay lại. Nhìn Sting với gương mặt khó hiểu.
Natsu: Yukino đã một lần đến để đưa Lucy hai chiếc chìa khòa này khi đại hội pháp thuật diễn ra nhưng Lucy không đồng ý nhận. Sao Yukino lại đưa tới nữa? Và sau cô ấy không tự đưa mà phải nhờ cậu?
Vừa nghe xong những lời Natsu nói, Sting cuối gằm mặt. Hai tay bất giác nắm chặt hơn, cậu cảm giác được tiếng va chạm nhè nhẹ của xương nơi bàn tay. Người không khỏi run lên.
Sting: *giọng cay đắng* Yukino... không còn có thể làm pháp sư được nữa và càng không biết được cô ấy có còn tính dậy được không.
Nghe đến đây Frosch khóc nấc lên ôm chắt lấy cánh tay Rogoe. Lecter chỉ biết cuối gầm mặt nén những tiếng nấc khe khẽ nơi cổ họng.
Cả hội quán Fairy Tail im bặt. Mira lộ rõ vẻ mặt kinh hoàng. Đôi mắt xanh biếc lòng ánh nước. Natsu đờ người, mở to mắt kinh ngạc.
Natsu: Tại sao lại vậy chứ…?
--------tôi chỉ là đường ngăn cách--------
Lucy rất tức giận khi về nhà mà không thấy bộ đồ yêu thích của mình đâu. Căn nhà yêu quý còn có dấu vết bị xăm phạm bởi “ai kia”.
Lại nghĩ đến tiền nhà tháng này chưa trả. Lucy thấy đau đầu. Dạo này nhóm Erza không gọi cô đi làm nhiêm vụ nữa. Lucy đành phải tự thân vận động kiế tiền mưu sinh bản thân thôi. Hầy! Cô thờ dài chán nản.
Thường thì khi không đi làm việc với nhóm lớn Erza thì Lucy cũng sẽ đi cùng Natsu và Happy. Nhưng bây giờ chắc chắn không thể nào bảo Natsu cùng đi làm nhiệm vụ vời cô được. Lucy vò đầu suy nghĩ. Đi làm nhiệm vụ một mình? Cô cảm thấy không an toàn cho lắm…
Nhìn qua Natsu edo đang nhìn mình với ánh mắt tò mò. Lucy chợt nghĩ nên kéo theo cậu ta đi luôn không.
Lucy: Này Natsu edo, cậu đi làm nhiệ vụ với tớ nhé! ^^
Natsu edo: *ngần ngại* Lucy… đừng thêm từ... “edo” sau têm tôi nữa… tôi không quen lắm.
Lucy: *nghĩ một chút* À! Được thôi. ^^ Natsu! Đi làm nhiệm cụ nhé!
Natsu edo: Uhm… Nhưng tớ chẳng có pháp thuật gì cả… tớ sợ sẽ làm vướng chân cậu mất Lucy.
Lucy chợt nhớ ra Natsu edo này hoàn toàn không bá đạo như ai kia. Chắc chắn không thể nào mần thịt cả đoàn quái vật nhưng vẫn giữ vững nụ cười thích thú trên môi như ai kia.
Lucy: *thất vọng* Ừ nhỉ…
Lucy lại nghĩ rằng mỗi người đều có một nguồn ma lực trong người. Chính người đó phải thức tỉnh nguồn ma lực ấy nếu muốn trở thành pháp sư. Thời gian thức tỉnh của mỗi người đều khác nhau.
Lucy: Natsu này, cậu thử tập trung và vận tất cả sức mạnh của mình xem.
Natsu edo ù ù ạc ạc ngơ ngác làm theo lời Lucy. Cậu nhắm mắt, cố gắng tập trung trí não và dồn hết nội lực của mình phóng ra bên ngoài. *tách* Cậu có cảm giác như một công tắc nào nó trong người được mở ra. Một cảm giác sảng khoái bao quanh lấy cơ thể. Natsu edo cảm thấy xung quanh mình hơi nóng, bàn tay cũng thấy nóng. Cậu hé mắt thì nhìn thấy Lucy đang trố mắt nhìn mình. Cậu lại nhìn lại mình thì không thể tin được. Một ngọn lửa xanh mạnh mẽ bao lấy toàn thân người cậu. Nhưng dù vậy Natsu edo cũng không cảm thấy mình bị bỏng hay đau. Chỉ có cảm giác ấm nóng và khoan khoái chạy đọc cơ thể. Một cảm giác mới mẻ.
Lucy rất ngạc nhiên. Không ngờ đến việc Natsu edo có thể mở khóa nguồn ma lực nhanh đến vậy. Và điều quan trọng hơn, lần đầu tiên vận ma lực mà có thể đạt được sức mạnh to lớn này… Lucy thật sự rất bất ngờ. Natsu edo rất có tiềm năng. Thế là cô nở một nụ cười rạng rỡ.
Lucy: *giọng vui vẻ* Cậu thành công rồi Natsu! Cùng đi làm nhiệm vụ thôi!
--------End chap 46--------
Haina: Một tuần tôi đã biết đến 2 chap cho mọi người rồi. híc híc. Mệt quá đi... Hết sức rồi oa oa. Tôi lười quá oa oa. Tôi không muốn viết nữa oa oa. Tôi muốn droppppp oa oa. Đăng bởi: admin
/71
|