Để bù lại cho mọi người gần 2 tuần ta ko up chap mới nên hôm nay ta sẽ viết dài hơn :3
--------Chap 33: Hiểu ra--------
*chúng ta trở về quá khứ chút*
Đồng thời điểm lúc Lisanna đến nhà Lucy thì có những vị khách ghé thăm hội quán Fairy Tail. Cậu tóc vàng đá tung cách cửa gỗ hội Fairy Tail. Giọng phấn khởi: “Natsu-san! Chúng ta đấu một trận đi.” Không khí nhộn nhịp lập tức im bặt. Nhưng sau vài giây trấn tỉnh tình hình thì lại ồn ào hơn trước. Mira vui vẻ bước đến.
Mira: *cười* Sting. Rogue. Yukino. Mọi người đến chơi à? Hội quán dạo này sao rồi?
Yukino: Em chào chị Mira. *cùi đấu*
Sting: *cười nhăn răng* Đương nhiên là rất tốt. Hội chúng tôi là hội mạnh nhất mà.
Gajeel đang xử lí đống sắt vểnh tai nghe được câu đó.
Gajeel: *cáu* Ai mới là hội manh nhất? Đừng quên Fairy Tail đã thắng trong Đại hội phép thuật đấy.
Sting: Đó là do chúng tôi chưa phối hợp tốt. Kì sau Sabertooth nhất định sẽ chiến thắng.
Lector: *gật gật đầu* Sting-kun nói rất đúng.
Gajeel: Hừ!
Levy thấy nếu còn tiếp tục cuộc nói chuyện thì chắc hội quán có thể banh mất.
Levy: *cười trừ* Hai cậu đến đây có việc gì không?
Sting: Hôm nay tôi cho hội Sabertooth có một ngày nghỉ ngơi. Bọn tôi muốn đến Fairy Tail xem tình hình thế nào. Sau đại hội chúng tôi cũng chưa có dịp gặp Natsu-san. À! Natsu-san đâu rồi? *nhìn dáo dác* Tôi không thấy anh ấy. Tôi muốn đấu một trận với Natsu-san.
Yukino: *khẽ nhìn quoanh* Em cũng muốn gặp Lucy-san.
Nhắc đến Lucy và Natsu thì hội quán trầm đi hẳn. Gương mặt ai cũng thoáng nét buồn. Không khí nặng nề thoáng bao trùm.
Mira: Chị nghĩ bây giờ không phải lúc đâu Sting.
Sting: *khó hiểu* Tại sao vậy?
Yukino: *lo lắng* Có chuyện gì với Natsu-san và Lucy-san vậy chị Mira.
Mira từ tốn kệ mọi chuyện đã xảy ra với Lucy và Natsu cho Sting, Rogue và Yukino nghe. Giọng Mira nhè nhẹ nhưng phản phất một nỗi buồn. Đôi mắt màu xanh biển trong veo ấy đôi khi lại thẫn thờ.
Mira: ...Natsu quyết định buông tay. Cậu ta không muốn Lucy đau khổ nữa. Nhưng... chị thấy cuậ ta thật ngốc.
Vừa nghe đến đây Sting đừng bật dậy. Tức tối đập mạnh bàn. Mira khẽ giật mình.
Sting: Không phải là ngốc mà là quá ngốc!!!!!! Natsu-san đang ở đâu vậy?
Gray: Tên ngốc đó mỗi lúc buồn sẽ thường ra bờ sông gần đây.
Vừa nghe Gray nói là Sting chạy đi ngay.
Mira: Cậu tính làm gì thế Sting?
Sting: Dần cho anh ta một trận cho tỉnh ra chứ sao.
Mọi người lo lắng nhìn bóng tinh gần nhỏ lại và biến mất.
Gray: Thế cũng tốt! Cần có một người thông não cho tên ngốc đó. Gray liếc nhìn Erza ở gần đó và đi đến.
--------Bên bờ sông--------
Sting chạy đến thì thấy Natsu đang ngồi đưa mắt thẫn thờ nhìn mặt nước dập dờn lấp lánh vì phản chiếu ánh nắng buổi trưa. Cậu bực bội khi nhìn thấy gương mặt chán nản của Natsu.
Sting: Natsu-san!
Cậu chưa kịp quay lại thì *tủm* Natsu nhà mình đã được tắm nước sông mát mẻ.
Natsu: *lóp ngóp bò lên* Sting!!! Cậu làm cái quái gì vậy hả?
Sting: *cười mỉa* Tôi đang nhúng một con kì nhông đỏ ngu ngốc cho nó tỉnh ra.
Natsu: Cậu nói cái quái g- *tủm*
Natsu vừa bò lên thì ăn thêm một cú đá chuẩn mục tiêu của Sting. Thế là một lần nữa tắm sông. :v
Natsu: *bực* Thằng ngãi này! Nóng máu rồi đó.
Natsu bay đến đấm cho Sting một phát nhưng cậu nhanh chóng né đi.
Sting: *đấm* Anh đã tỉnh ra chưa?
Natsu: *né* Tỉnh cái gì???
Sting: Em đã nghe chị Mira kể lại mọi chuyện về Lucy.
Nói rồi Sting nhanh chóng đơ nấm đấm lao đến Natsu. Vừa nghe đến Lucy thì Natsu lặng đi một lúc. Chả còn hứng đánh nhau nữa. Cậu im lặng và nhanh chóng tránh đi. Sting vẫn liên tục tấn công. Từng dòn đánh rất nhanh chóng và dứt khoát. Natsu né khá là vất vả. Quả là Sting đã mạnh hơn lúc Natsu đánh với cậu ở Đại Hội Phép Thuật. Một chút bất cẩn, Natsu nhận một dòn của Sting vào bụng.
Sting: *nói to* Natsu-san mà em biết không phải là một người hèn nhát và trồn tránh. Chính anh là người đã dạy cho em cách đối mặt với bản thân. Vậy sao bây giờ anh lại trốn tránh. Natsu! Anh hèn nhát đến thế ư???
Vừa nghe Sting nói Natsu ngơ ra. Thế là ăn thêm một cú vào bụng. Natsu té bệt xuống đất thảm hại vô cùng. (Haina: ta thấy tội lỗi quá) Nhưng cũng nhờ câu nói đó của Sting đã khiến Natsu thông não hơn. Sting thấy cậu ngồi không động dậy gì thì tiếng lại. Natsu nhanh chóng phang một cú thật mạnh vào bụng Sting.
Natsu: Trả cậu cú hồi nãy và cảm ơn nhé!
Nói rồi cậu chạy bay đi. Sting ôm bụng nhìn theo Natsu.
Sting: *cười khổ* Natsu! Anh ra tay mạnh thật. Không nể tình gì hết.
--------Ở nhà Lucy--------
Juvia mừng rỡ vì biết Lucy đã nhớ lại tất cả. Cô ôm chầm lấy Lucy. Nước mắt vui mừng khẽ đọng trên khóe mi. Juvia cảm thấy mừng cho Lucy. Vậy là Natsu có thể vui vẻ trở lại. Gray-sama cũng sẽ không còn lo lắng nữa.
Juvia: Tốt quá rồi!
Lucy: Nhưng… tớ thật sự không biết phải nên đối mặt với Natsu như thế nào nữa. Tớ thấy rối lắm.
Juvia: *khẽ giận* Juvia thấy Lucy cũng thật ngốc.
Lucy: Tớ… xi-
Juvia: Sao Lucy phải xin lỗi Juvia. Natsu cũng không hề muốn nghe lời xin lỗi ấy. Lucy không chịu được những kí ức đó sao? Vậy những gì Natsu chịu đựng khi nhìn người cậu ấy yêu thương nhất bỗng dưng trở nên xa lạ. Natsu đã chịu đựng tất cả những nỗi đau đó. Juvia nghĩ Lucy đau thì Natsu càng đau hơn. Vì Juvia cũng có những cảm giác đó với Gray-sama. Natsu không hề muốn nhìn Lucy tự gánh chịu mọi việc. Không phải bên cạnh Lucy luôn có bạn bè sao?
Mắt Lucy bắt đầu cay cay. Nhưng trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp. Hơi ấm của bạn bè đã truyền cho cô. Trên gương mặt xinh xắn của Lucy đã xuất hiện một nụ cười nhẹ nhưng rất đẹp. Không gượng gạo hoặc cố gắng cười như trước. Đây là nụ cười đã vắng bóng rất lâu trên gương mặt của cô. Nụ cười mà Natsu muốn nhìn thấy vào bảo vệ.
Lucy: Juvia… cảm ơn...
Juvia: Đừng bao giờ chịu đừng một mình nũa. Tất cả hãy nói cho Juvia nghe. Chuyện gì Juvia cũng sẽ giúp hết sức. Trừ việc… *nói lí nhí* Lucy đừng thích Gray-sama.
Nghe đến đây Lucy phì cười. Juvia quả thật rất đáng yêu. Cô ấy chắc là thích Gray nhiều lắm. Bỗng Juvia khóc òa lên. Lucy giật mình.
Lucy: Có chuyện gì thế Juvia?
Juvia: Nhắc đến Gray-sama… híc… Juvia mới nhớ là Gray-sama ghét Juvia rồi. Oa oa híc.
Lucy: Mọi chuyện chưa rõ ràng mà. Chắc là có hiểu lầm gì đó rồi.
Juvia: Uhm… híc… Juvia cụng không biết.
Lucy: Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé. Chắc sẽ khiến cho tâm trạng cậu khá hơn đó Juvia. Trước hết là bình tĩnh nhé.
Juvia: *sụt sịt* Uhm.
Juvia và Lucy vừa đi dạo một chút thì gặp Cana.
Cana: Ồ! Hai cưng đang rảnh phải không? Đi uống với chị nhé!
--------End chap 33-------- Đăng bởi: admin
--------Chap 33: Hiểu ra--------
*chúng ta trở về quá khứ chút*
Đồng thời điểm lúc Lisanna đến nhà Lucy thì có những vị khách ghé thăm hội quán Fairy Tail. Cậu tóc vàng đá tung cách cửa gỗ hội Fairy Tail. Giọng phấn khởi: “Natsu-san! Chúng ta đấu một trận đi.” Không khí nhộn nhịp lập tức im bặt. Nhưng sau vài giây trấn tỉnh tình hình thì lại ồn ào hơn trước. Mira vui vẻ bước đến.
Mira: *cười* Sting. Rogue. Yukino. Mọi người đến chơi à? Hội quán dạo này sao rồi?
Yukino: Em chào chị Mira. *cùi đấu*
Sting: *cười nhăn răng* Đương nhiên là rất tốt. Hội chúng tôi là hội mạnh nhất mà.
Gajeel đang xử lí đống sắt vểnh tai nghe được câu đó.
Gajeel: *cáu* Ai mới là hội manh nhất? Đừng quên Fairy Tail đã thắng trong Đại hội phép thuật đấy.
Sting: Đó là do chúng tôi chưa phối hợp tốt. Kì sau Sabertooth nhất định sẽ chiến thắng.
Lector: *gật gật đầu* Sting-kun nói rất đúng.
Gajeel: Hừ!
Levy thấy nếu còn tiếp tục cuộc nói chuyện thì chắc hội quán có thể banh mất.
Levy: *cười trừ* Hai cậu đến đây có việc gì không?
Sting: Hôm nay tôi cho hội Sabertooth có một ngày nghỉ ngơi. Bọn tôi muốn đến Fairy Tail xem tình hình thế nào. Sau đại hội chúng tôi cũng chưa có dịp gặp Natsu-san. À! Natsu-san đâu rồi? *nhìn dáo dác* Tôi không thấy anh ấy. Tôi muốn đấu một trận với Natsu-san.
Yukino: *khẽ nhìn quoanh* Em cũng muốn gặp Lucy-san.
Nhắc đến Lucy và Natsu thì hội quán trầm đi hẳn. Gương mặt ai cũng thoáng nét buồn. Không khí nặng nề thoáng bao trùm.
Mira: Chị nghĩ bây giờ không phải lúc đâu Sting.
Sting: *khó hiểu* Tại sao vậy?
Yukino: *lo lắng* Có chuyện gì với Natsu-san và Lucy-san vậy chị Mira.
Mira từ tốn kệ mọi chuyện đã xảy ra với Lucy và Natsu cho Sting, Rogue và Yukino nghe. Giọng Mira nhè nhẹ nhưng phản phất một nỗi buồn. Đôi mắt màu xanh biển trong veo ấy đôi khi lại thẫn thờ.
Mira: ...Natsu quyết định buông tay. Cậu ta không muốn Lucy đau khổ nữa. Nhưng... chị thấy cuậ ta thật ngốc.
Vừa nghe đến đây Sting đừng bật dậy. Tức tối đập mạnh bàn. Mira khẽ giật mình.
Sting: Không phải là ngốc mà là quá ngốc!!!!!! Natsu-san đang ở đâu vậy?
Gray: Tên ngốc đó mỗi lúc buồn sẽ thường ra bờ sông gần đây.
Vừa nghe Gray nói là Sting chạy đi ngay.
Mira: Cậu tính làm gì thế Sting?
Sting: Dần cho anh ta một trận cho tỉnh ra chứ sao.
Mọi người lo lắng nhìn bóng tinh gần nhỏ lại và biến mất.
Gray: Thế cũng tốt! Cần có một người thông não cho tên ngốc đó. Gray liếc nhìn Erza ở gần đó và đi đến.
--------Bên bờ sông--------
Sting chạy đến thì thấy Natsu đang ngồi đưa mắt thẫn thờ nhìn mặt nước dập dờn lấp lánh vì phản chiếu ánh nắng buổi trưa. Cậu bực bội khi nhìn thấy gương mặt chán nản của Natsu.
Sting: Natsu-san!
Cậu chưa kịp quay lại thì *tủm* Natsu nhà mình đã được tắm nước sông mát mẻ.
Natsu: *lóp ngóp bò lên* Sting!!! Cậu làm cái quái gì vậy hả?
Sting: *cười mỉa* Tôi đang nhúng một con kì nhông đỏ ngu ngốc cho nó tỉnh ra.
Natsu: Cậu nói cái quái g- *tủm*
Natsu vừa bò lên thì ăn thêm một cú đá chuẩn mục tiêu của Sting. Thế là một lần nữa tắm sông. :v
Natsu: *bực* Thằng ngãi này! Nóng máu rồi đó.
Natsu bay đến đấm cho Sting một phát nhưng cậu nhanh chóng né đi.
Sting: *đấm* Anh đã tỉnh ra chưa?
Natsu: *né* Tỉnh cái gì???
Sting: Em đã nghe chị Mira kể lại mọi chuyện về Lucy.
Nói rồi Sting nhanh chóng đơ nấm đấm lao đến Natsu. Vừa nghe đến Lucy thì Natsu lặng đi một lúc. Chả còn hứng đánh nhau nữa. Cậu im lặng và nhanh chóng tránh đi. Sting vẫn liên tục tấn công. Từng dòn đánh rất nhanh chóng và dứt khoát. Natsu né khá là vất vả. Quả là Sting đã mạnh hơn lúc Natsu đánh với cậu ở Đại Hội Phép Thuật. Một chút bất cẩn, Natsu nhận một dòn của Sting vào bụng.
Sting: *nói to* Natsu-san mà em biết không phải là một người hèn nhát và trồn tránh. Chính anh là người đã dạy cho em cách đối mặt với bản thân. Vậy sao bây giờ anh lại trốn tránh. Natsu! Anh hèn nhát đến thế ư???
Vừa nghe Sting nói Natsu ngơ ra. Thế là ăn thêm một cú vào bụng. Natsu té bệt xuống đất thảm hại vô cùng. (Haina: ta thấy tội lỗi quá) Nhưng cũng nhờ câu nói đó của Sting đã khiến Natsu thông não hơn. Sting thấy cậu ngồi không động dậy gì thì tiếng lại. Natsu nhanh chóng phang một cú thật mạnh vào bụng Sting.
Natsu: Trả cậu cú hồi nãy và cảm ơn nhé!
Nói rồi cậu chạy bay đi. Sting ôm bụng nhìn theo Natsu.
Sting: *cười khổ* Natsu! Anh ra tay mạnh thật. Không nể tình gì hết.
--------Ở nhà Lucy--------
Juvia mừng rỡ vì biết Lucy đã nhớ lại tất cả. Cô ôm chầm lấy Lucy. Nước mắt vui mừng khẽ đọng trên khóe mi. Juvia cảm thấy mừng cho Lucy. Vậy là Natsu có thể vui vẻ trở lại. Gray-sama cũng sẽ không còn lo lắng nữa.
Juvia: Tốt quá rồi!
Lucy: Nhưng… tớ thật sự không biết phải nên đối mặt với Natsu như thế nào nữa. Tớ thấy rối lắm.
Juvia: *khẽ giận* Juvia thấy Lucy cũng thật ngốc.
Lucy: Tớ… xi-
Juvia: Sao Lucy phải xin lỗi Juvia. Natsu cũng không hề muốn nghe lời xin lỗi ấy. Lucy không chịu được những kí ức đó sao? Vậy những gì Natsu chịu đựng khi nhìn người cậu ấy yêu thương nhất bỗng dưng trở nên xa lạ. Natsu đã chịu đựng tất cả những nỗi đau đó. Juvia nghĩ Lucy đau thì Natsu càng đau hơn. Vì Juvia cũng có những cảm giác đó với Gray-sama. Natsu không hề muốn nhìn Lucy tự gánh chịu mọi việc. Không phải bên cạnh Lucy luôn có bạn bè sao?
Mắt Lucy bắt đầu cay cay. Nhưng trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp. Hơi ấm của bạn bè đã truyền cho cô. Trên gương mặt xinh xắn của Lucy đã xuất hiện một nụ cười nhẹ nhưng rất đẹp. Không gượng gạo hoặc cố gắng cười như trước. Đây là nụ cười đã vắng bóng rất lâu trên gương mặt của cô. Nụ cười mà Natsu muốn nhìn thấy vào bảo vệ.
Lucy: Juvia… cảm ơn...
Juvia: Đừng bao giờ chịu đừng một mình nũa. Tất cả hãy nói cho Juvia nghe. Chuyện gì Juvia cũng sẽ giúp hết sức. Trừ việc… *nói lí nhí* Lucy đừng thích Gray-sama.
Nghe đến đây Lucy phì cười. Juvia quả thật rất đáng yêu. Cô ấy chắc là thích Gray nhiều lắm. Bỗng Juvia khóc òa lên. Lucy giật mình.
Lucy: Có chuyện gì thế Juvia?
Juvia: Nhắc đến Gray-sama… híc… Juvia mới nhớ là Gray-sama ghét Juvia rồi. Oa oa híc.
Lucy: Mọi chuyện chưa rõ ràng mà. Chắc là có hiểu lầm gì đó rồi.
Juvia: Uhm… híc… Juvia cụng không biết.
Lucy: Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé. Chắc sẽ khiến cho tâm trạng cậu khá hơn đó Juvia. Trước hết là bình tĩnh nhé.
Juvia: *sụt sịt* Uhm.
Juvia và Lucy vừa đi dạo một chút thì gặp Cana.
Cana: Ồ! Hai cưng đang rảnh phải không? Đi uống với chị nhé!
--------End chap 33-------- Đăng bởi: admin
/71
|