--------Chap 29: Hoang mang --------
Gió đêm hiu hiu thổi nhẹ làm vài sợi tóc mây vàng óng của Lucy tung bay trong gió. Cô đang đi chân trần để cảm nhận hơi lạnh của mặt đất vào ban đêm ở Magnolia để làm giảm nhiệt độ cơ thể mình lúc này. Tay cầm đôi boot cao đưng đưa. Lucy đang thẫn thờ suy nghĩ về việc cách đây vài phút. :v Natsu tự nhiên đứng bật dậy rồi bảo về có việc. Cô nghĩ mình đã làm gì khiến cậu ấy giận ư? Suy nghĩ một hồi Lucy lại lắc nhẹ đầu. Cô chưa bao giờ quan tâm hay suy nghĩ nhiều về một người mới quen như vậy. Gặp Natsu… Lucy cảm giác có gì đó vừa thân thuộc vừa xa lạ. Và quan trọng hơn hết là… ánh mắt Natsu nhìn cô. Có gì đó xen giữa thân quen và đau khổ, có cả chút tia bất lực. Ánh mắt chưa chan nhiều cảm xúc phức tạp như thế sao cậu lại dành nó cho cô? Một người chỉ mới quen biết cách đây không lâu.
Hít sâu làn khí lạnh vào ngực và thở mạnh ra. Lucy cảm thấy khá hơn một chút. Cô xua tan những suy nghĩ vu vơ trong tâm trí.
Lucy: *cười nhẹ* Về nhà thôi!
Lucy cười để trấn an và nói với chính bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn. Cô rảo bước về nhà mà không đế ý từ đầu tới cuối luôn có một bóng người cao ráo với ai tóc màu nâu sáng dõi theo mình với ánh mắt đượm buồn. Anh nhìn thấy Lucy bước hẳn vào nhà và khóa cửa mới yên tâm thay đổi hướng đi của mình. Đến nhà Natsu.
--------Nhà Natsu--------
Natsu cảm thấy không thân quen với chính ngôi nhà của mình. Cậu nhớ sự ấm áp trong nhà của Lucy, nhớ mùi hương của cô. Ngồi tựa lưng vào đầu giường làm từ gỗ màu nâu sậm, Natsu ngước nhìn Happy đang ngáy khò khò ở cái giường nhỏ bên cạnh. Miệng Happy còn chảy nước miếng, lảm nhảm về các loại cá. Natsu nghĩ đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ với cậu. Chợt tiếng gõ cửa phá vỡ không gian tĩnh mịch của màn đêm. Natsu thắc mắc ai lại đến nhà cậu vào lúc này chứ? Vừa mở cửa là là Natsu thấy hối hận ngay lập tức. Muốn mạnh tay đóng sập cửa lại nhưng cố gắng giữ vững tinh thần không làm hành động có thể được xem là “hơi” xúc phạm người khác đó.
Loke đứng nghiêm trang ở cửa. Một tay đưa lên đút vào túi quần. Đeo kính râm dù lúc này là ban đêm. :v Thêm điếu xì gà là đảm bảo y như xã hội đen :v - suy nghĩ của Nat nhà ta thiệt đột đáo.
Không hiểu từ lúc biết Loke cũng có tình cảm với Lucy thì mỗi lần nhìn thấy anh thì Natsu lại cảm thấy khó chịu trong lòng.
Loke: Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Natsu: *khẽ cau mày* Chuyện gì thế?
“Chà! Cậu ta cũng đề phòng mình dữ nhỉ?” - Loke nghĩ
Loke: *cười cười* Cậu với Lucy thế nào rồi?
Natsu nhớ lại những giọt nước mắt khi Lucy ôm lấy đầu cô và nói cô đang rất nhức. Có lẽ… là vì cậu đến gần cô. Khiến các ý ức lúc trước trở về.
Natsu: *im lặng một chút* Chắc có lẽ tôi sẽ từ bỏ. Không muốn làm phiền cô ấy nữa. Cách tốt nhất lúc này là tôi phải tránh càng xa Lucy càng tốt.
Vừa nghe xong câu nói đó của Natsu nụ cười trên môi Loke tắt ngắm.
Loke: *trầm giọng* Cậu vừa nói gì đó Natsu?
Anh nghe rõ nhưng thật sự vẫn muốn hỏi lại.
Natsu: *bực* Tôi nói tôi sẽ tránh xa Lucy. Càng xa càng tốt!
*Bốp!!!* Loke vung một cú đấm thật mạnh vào mặt của Natsu. Cậu khẽ bất ngờ.
Natsu: *tức* LOKE! ANH LÀM GÌ THẾ???
Loke: *nhìn Natsu bằng ánh mắt lạnh lùng hơn bao giờ hết* Đánh cho cậu tỉnh ra. Mà hình như vẫn chưa tỉnh nhỉ? Cậu nghĩ làm thế Lucy sẽ vui ư?
Natsu: *quay mặt đi hướng khác* Đó… là cách tốt nhất để khiến Lucy luôn tươi cười rãng rỡ.
Nghe thế thì Loke ôm bụng cười sặc sụa. Anh cười như chưa bao giờ được nghe câu nói nào hài hước đến thế. Cười mỉa mai Natsu cũng như mỉa mai chính bản thân mình quá vô dụng. Anh cũng chẳng có tư cách gì để dạy đời Natsu cả. Thậm chí Loke còn cảm thấy hổ thẹn vì mình đã có một phút mừng rỡ khi thấy Lucy vẫn nhớ về mình mà không màn đến nỗi đau khi bị người mình yêu quên đi của Natsu. Nhưng vẫn còn một chút may mắn là suy nghĩ của anh vẫn thông suốt. Loke dừng cười. Đưa tay tháo chiếc kính mát màu xanh để che đi đôi mắt thâm quần vì lo lắng cho Lucy. Anh nhìn thẳng vào mắt Natsu.
Loke: Tôi nói cho cậu biết. Điều Lucy đau khổ nhất là gì! Cậu thật sự không biết ư? ĐÓ CHÍNH LÀ MẤT NHỮNG KÍ ỨC VỀ NATSU - NGƯỜI QUAN TRỌNG NHẤT VỚI CÔ ẤY. *nói to* Cậu không nhận ra à? Nụ cười của Lucy từ khi cô ấy tỉnh dậy không bao giờ tỏa nắng nửa, không rạng rỡ như xưa nữa. Vì sao? Vì cô ấy đã quên đi cậu! Sao cô ấy lại thấy đau đầu mỗi khi ở gần cậu? Vì trong thâm tâm của Lucy luôn khao khát tìm lại những kí ức đã mất về người con trai mang tên Natsu. Cậu nghĩ rời xa Lucy sẽ khiến cô ấy hạnh phúc thì cứ làm đi! Tôi sẽ mang hạnh phúc cho Lucy. Nếu cậu thật tự muốn như thế thì sáng mai lúc 9h cứ tới nhà của cô ấy. Hãy cho tôi câu trả lời của cậu.
Nói rồi Loke quay người đi thẳng. Bờ vai rộng, vững chãi thoáng nét cô đơn đó từ từ hòa vòa bóng tối của màn đêm và biến mất. Natsu hoàn toàn đo người ra trước nhữn gì Loke nói. Suy nghĩ của cậu lúc này rối bời.
Đêm nay… sẽ dài lắm…
--------Nhà Lucy--------
Lucy gố gắng vực mình dậy sau giấc ngủ. Làm vệ sinh cá nhân và sửa soạn để chuẩn bị đến hội quán Fairy Tail. Cô muốn làm một nghiệm vụ nào có tiền thưởng kha khá để trả tiền nhà tháng này. Lucy đang trong tình trạng viêm màng túi. T^T Vừa xỏ đôi boot cao đến gối màu nâu sáng rất hợp với sở thích của Lucy thì tiếng gõ cửa vang lên. Lucy đang thắc mắc ai đến nhà mình sớm thế nhỉ? Cô không hề biết khi mở cánh cửa này… sẽ có hai con tim đau… vì Lucy.
Loke với nụ cười sát gái đứng ngay cửa. Cầm thay Lucy lên hun nhẹ vào nó.
Loke: *cười* Chào buổi sáng! Lucy!
Da gà da việt của Lucy nổi lên hết. Mới sáng sớm đã bị ám như thế này rồi. Lucy đang tự hỏi không biết Loke đến nhà mình sớm vậy làm gì.
Lucy: Ừ! Sao anh lại ở đây?
Loke: *vẻ mặt bị tổn thương* Anh nhớ em nên đến thăm không được à?
Lucy: … =_=
Nét mặt Loke nhìn Lucy thoáng dịu dàng nhưng nhanh chóng trở lại biểu cảm phong lưu mọi ngày.
Loke: *cười khoe hàm răng đều* Lucy! Hôm nay chùng ta sẽ hẹn hò.”
Lucy: O.0 Hả?
--------End chap 29-------- Đăng bởi: admin
Gió đêm hiu hiu thổi nhẹ làm vài sợi tóc mây vàng óng của Lucy tung bay trong gió. Cô đang đi chân trần để cảm nhận hơi lạnh của mặt đất vào ban đêm ở Magnolia để làm giảm nhiệt độ cơ thể mình lúc này. Tay cầm đôi boot cao đưng đưa. Lucy đang thẫn thờ suy nghĩ về việc cách đây vài phút. :v Natsu tự nhiên đứng bật dậy rồi bảo về có việc. Cô nghĩ mình đã làm gì khiến cậu ấy giận ư? Suy nghĩ một hồi Lucy lại lắc nhẹ đầu. Cô chưa bao giờ quan tâm hay suy nghĩ nhiều về một người mới quen như vậy. Gặp Natsu… Lucy cảm giác có gì đó vừa thân thuộc vừa xa lạ. Và quan trọng hơn hết là… ánh mắt Natsu nhìn cô. Có gì đó xen giữa thân quen và đau khổ, có cả chút tia bất lực. Ánh mắt chưa chan nhiều cảm xúc phức tạp như thế sao cậu lại dành nó cho cô? Một người chỉ mới quen biết cách đây không lâu.
Hít sâu làn khí lạnh vào ngực và thở mạnh ra. Lucy cảm thấy khá hơn một chút. Cô xua tan những suy nghĩ vu vơ trong tâm trí.
Lucy: *cười nhẹ* Về nhà thôi!
Lucy cười để trấn an và nói với chính bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn. Cô rảo bước về nhà mà không đế ý từ đầu tới cuối luôn có một bóng người cao ráo với ai tóc màu nâu sáng dõi theo mình với ánh mắt đượm buồn. Anh nhìn thấy Lucy bước hẳn vào nhà và khóa cửa mới yên tâm thay đổi hướng đi của mình. Đến nhà Natsu.
--------Nhà Natsu--------
Natsu cảm thấy không thân quen với chính ngôi nhà của mình. Cậu nhớ sự ấm áp trong nhà của Lucy, nhớ mùi hương của cô. Ngồi tựa lưng vào đầu giường làm từ gỗ màu nâu sậm, Natsu ngước nhìn Happy đang ngáy khò khò ở cái giường nhỏ bên cạnh. Miệng Happy còn chảy nước miếng, lảm nhảm về các loại cá. Natsu nghĩ đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ với cậu. Chợt tiếng gõ cửa phá vỡ không gian tĩnh mịch của màn đêm. Natsu thắc mắc ai lại đến nhà cậu vào lúc này chứ? Vừa mở cửa là là Natsu thấy hối hận ngay lập tức. Muốn mạnh tay đóng sập cửa lại nhưng cố gắng giữ vững tinh thần không làm hành động có thể được xem là “hơi” xúc phạm người khác đó.
Loke đứng nghiêm trang ở cửa. Một tay đưa lên đút vào túi quần. Đeo kính râm dù lúc này là ban đêm. :v Thêm điếu xì gà là đảm bảo y như xã hội đen :v - suy nghĩ của Nat nhà ta thiệt đột đáo.
Không hiểu từ lúc biết Loke cũng có tình cảm với Lucy thì mỗi lần nhìn thấy anh thì Natsu lại cảm thấy khó chịu trong lòng.
Loke: Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Natsu: *khẽ cau mày* Chuyện gì thế?
“Chà! Cậu ta cũng đề phòng mình dữ nhỉ?” - Loke nghĩ
Loke: *cười cười* Cậu với Lucy thế nào rồi?
Natsu nhớ lại những giọt nước mắt khi Lucy ôm lấy đầu cô và nói cô đang rất nhức. Có lẽ… là vì cậu đến gần cô. Khiến các ý ức lúc trước trở về.
Natsu: *im lặng một chút* Chắc có lẽ tôi sẽ từ bỏ. Không muốn làm phiền cô ấy nữa. Cách tốt nhất lúc này là tôi phải tránh càng xa Lucy càng tốt.
Vừa nghe xong câu nói đó của Natsu nụ cười trên môi Loke tắt ngắm.
Loke: *trầm giọng* Cậu vừa nói gì đó Natsu?
Anh nghe rõ nhưng thật sự vẫn muốn hỏi lại.
Natsu: *bực* Tôi nói tôi sẽ tránh xa Lucy. Càng xa càng tốt!
*Bốp!!!* Loke vung một cú đấm thật mạnh vào mặt của Natsu. Cậu khẽ bất ngờ.
Natsu: *tức* LOKE! ANH LÀM GÌ THẾ???
Loke: *nhìn Natsu bằng ánh mắt lạnh lùng hơn bao giờ hết* Đánh cho cậu tỉnh ra. Mà hình như vẫn chưa tỉnh nhỉ? Cậu nghĩ làm thế Lucy sẽ vui ư?
Natsu: *quay mặt đi hướng khác* Đó… là cách tốt nhất để khiến Lucy luôn tươi cười rãng rỡ.
Nghe thế thì Loke ôm bụng cười sặc sụa. Anh cười như chưa bao giờ được nghe câu nói nào hài hước đến thế. Cười mỉa mai Natsu cũng như mỉa mai chính bản thân mình quá vô dụng. Anh cũng chẳng có tư cách gì để dạy đời Natsu cả. Thậm chí Loke còn cảm thấy hổ thẹn vì mình đã có một phút mừng rỡ khi thấy Lucy vẫn nhớ về mình mà không màn đến nỗi đau khi bị người mình yêu quên đi của Natsu. Nhưng vẫn còn một chút may mắn là suy nghĩ của anh vẫn thông suốt. Loke dừng cười. Đưa tay tháo chiếc kính mát màu xanh để che đi đôi mắt thâm quần vì lo lắng cho Lucy. Anh nhìn thẳng vào mắt Natsu.
Loke: Tôi nói cho cậu biết. Điều Lucy đau khổ nhất là gì! Cậu thật sự không biết ư? ĐÓ CHÍNH LÀ MẤT NHỮNG KÍ ỨC VỀ NATSU - NGƯỜI QUAN TRỌNG NHẤT VỚI CÔ ẤY. *nói to* Cậu không nhận ra à? Nụ cười của Lucy từ khi cô ấy tỉnh dậy không bao giờ tỏa nắng nửa, không rạng rỡ như xưa nữa. Vì sao? Vì cô ấy đã quên đi cậu! Sao cô ấy lại thấy đau đầu mỗi khi ở gần cậu? Vì trong thâm tâm của Lucy luôn khao khát tìm lại những kí ức đã mất về người con trai mang tên Natsu. Cậu nghĩ rời xa Lucy sẽ khiến cô ấy hạnh phúc thì cứ làm đi! Tôi sẽ mang hạnh phúc cho Lucy. Nếu cậu thật tự muốn như thế thì sáng mai lúc 9h cứ tới nhà của cô ấy. Hãy cho tôi câu trả lời của cậu.
Nói rồi Loke quay người đi thẳng. Bờ vai rộng, vững chãi thoáng nét cô đơn đó từ từ hòa vòa bóng tối của màn đêm và biến mất. Natsu hoàn toàn đo người ra trước nhữn gì Loke nói. Suy nghĩ của cậu lúc này rối bời.
Đêm nay… sẽ dài lắm…
--------Nhà Lucy--------
Lucy gố gắng vực mình dậy sau giấc ngủ. Làm vệ sinh cá nhân và sửa soạn để chuẩn bị đến hội quán Fairy Tail. Cô muốn làm một nghiệm vụ nào có tiền thưởng kha khá để trả tiền nhà tháng này. Lucy đang trong tình trạng viêm màng túi. T^T Vừa xỏ đôi boot cao đến gối màu nâu sáng rất hợp với sở thích của Lucy thì tiếng gõ cửa vang lên. Lucy đang thắc mắc ai đến nhà mình sớm thế nhỉ? Cô không hề biết khi mở cánh cửa này… sẽ có hai con tim đau… vì Lucy.
Loke với nụ cười sát gái đứng ngay cửa. Cầm thay Lucy lên hun nhẹ vào nó.
Loke: *cười* Chào buổi sáng! Lucy!
Da gà da việt của Lucy nổi lên hết. Mới sáng sớm đã bị ám như thế này rồi. Lucy đang tự hỏi không biết Loke đến nhà mình sớm vậy làm gì.
Lucy: Ừ! Sao anh lại ở đây?
Loke: *vẻ mặt bị tổn thương* Anh nhớ em nên đến thăm không được à?
Lucy: … =_=
Nét mặt Loke nhìn Lucy thoáng dịu dàng nhưng nhanh chóng trở lại biểu cảm phong lưu mọi ngày.
Loke: *cười khoe hàm răng đều* Lucy! Hôm nay chùng ta sẽ hẹn hò.”
Lucy: O.0 Hả?
--------End chap 29-------- Đăng bởi: admin
/71
|