Phát hiện bí mật lớn bằng trời này, ta thật sự nhịn không được phải tìm cười nói hết. Vốn là muốn nói với cha, nhưng cha đang bận chơi, rồi lại lãng tử hồi đầu quay về Diêm vương điện làm chính sự. Hồ ly lẳng lơ kia mang sẵn vẻ mặt không đáng tin. Vô Thường gia rất đáng gửi gắm, nhưng động vào cái kẻ công tư phân minh như y, ta cũng chẳng dám nhiều lời. Cuối cùng ta tới thư phòng tìm Thiếu Khanh.
Thiếu Khanh đang ngồi trước bàn lật lật thẻ tre thời Tần, thỉnh thoảng cầm bút ở cạnh phê chú, ngay cả ấm trà trên bàn cũng không hề tăng nhiệt. Ta thấy hắn chăm chỉ như vậy, lén lút đi vòng qua phía sau thấp giọng gọi: “Thiếu Khanh.”
Thiếu Khanh bị dọa sợ, tay cầm bút run lên viết mực lên giấy, chữ tiểu triện viết ra dày đặc mảnh dẹ mà bị hủy trong chốc lát. Nhưng mà phê chú cái gì nháy mắt cũng thành mây bay hết, hắn quay đầu lại ngạc nhiên nhìn ta, đứng bật dậy ôm chặt ta vào ngực: “Phu nhân, nàng rốt cuộc cũng về rồi!”
Ta bị hắn ôm chặt tới nói chuyện có chút khó khăn: “Ta có một bí mật, muốn nói cho chàng, chàng phải hứa với ta, việc này trời biết đất biết chàng biết ta biết, không thể nói cho bất cứ ai khác.”
Thiếu Khanh vẻ mặt nghiêm túc: “Ta hứa với nàng.”
“Chàng có biết Hoa Tử Tiêu không?”
“Biết. Giàu có số một địa phủ, tiểu bạch kiểm mở cầm lâu quán trà đổ phường khách điếm ở U Đô. Người khác đều gọi y là mỹ nhân Tử Tiêu.”
Thật không thể hiểu Thiếu Khanh lấy đâu ra dũng khí gọi người khác là tiểu bạch kiểm… Nhưng mà công việc của Hoa Tử Tiêu ta đúng là chưa từng nghe qua, hóa ra là một thương nhân.
“Thì Hoa Tử Tiêu đấy.” Ta hít sâu một hơi. “Y là quỷ họa bì.”
Thiếu Khanh cả kinh hỏi: “Cái gì?”
“Đúng vậy, đệ nhất mỹ nhân U Đô lại là quỷ họa bì, thật sự kinh khủng đúng không?”
Thiếu Khanh kinh ngạc còn chưa hết, ta đã đem cảnh tượng mình thấy ở Hoa phủ tả kĩ lại một lần. Thiếu Khanh nghe thấy mà sắc mặt trắng bệch, bất ngờ ôm chặt ta lần nữa: “Y không có hại nàng đúng không? Nàng không bị thương ở đâu chứ?”
“Đương nhiên là không, ta chạy.”
Thiếu Khanh từ từ nhắm hai mắt lại, vỗ nhẹ lưng ta vài lần: “Tốt quá, thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh. Lần sau đi đâu cũng phải gọi ta, ta nhất định bảo vệ phu nhân.”
“Thiếu Khanh, đây không phải chuyện nhỏ. Chàng cũng biết mà, họa bì là loại quỷ kinh khủng nhất, việc này nếu truyền ra, Hoa Tử Tiêu nếu biết chuyện tốt chúng ta làm, hai chúng ta nhất định sẽ —” Ta sờ sờ cổ, đầu đổ mồ hôi lạnh.
Thiếu Khanh nuốt nuốt nước miếng, nghiêm túc gật đầu: “Điều này đúng là kỳ quặc. Ta làm Vương gia cũng được một năm rồi, vậy mà chưa từng nghe mấy tin tức này trên đường. Phu nhân, nàng thật sự có hỏa nhãn kim tinh.”
….
Đại hôn được chỉ định vào hai ngày sau, hôm sau lão cha sai người đi làm bộ hi phục màu đỏ thẫm, cùng ba vị phu quân thân tốc sửa sang danh sách khánh quý, rồi đi phát thiệp cưới ra ngoài. Buổi chiều, cha mê đánh bạc mà chuồn ra ngoài, ta cùng ba vị phu quân với một đám nha hoàn tiểu tư trong phòng khác chuẩn bị thiệp cưới, Tạ Tất An còn đem cả huynh đệ Hắc Vô Thường tới giúp đỡ. Vì thế,… người nhiệt tình nhất là Thang Thiếu Khanh, hữu dụng nhất chính là Tạ Tất An, không quan tâm nhất là Nhan Cơ, không tác dụng nhất là Hắc Vô Thường.
Thang Thiếu Khanh mới viết được vài cái sẽ chạy tới tìm ta kể công, Tạ Tất An làm việc vô cùng nghiêm túc, tác phong nhanh mạnh chuẩn, trong chốc lát sửa sang xong xuôi danh sách thứ hai. Hắc Vô Thường trông thì trầm ổn rất có năng lực, khi làm việc thì mắt lại không hề rời người Nhan Cơ. Nhan Cơ ngả nghiêng ngồi trên ghế đối diện với ta, thỉnh thoảng nhướn mi nhìn ta một cái, vươn tay chọc chọc cằm ta: “Vẻ ngoài thật ra cũng ổn, đáng tiếc là nữ nhân.”
Khóe miệng ta giật giật: “Thật sự xin lỗi huynh, hiện tại từ hôn vẫn kịp.”
“Quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên, yên tâm, ta sẽ lấy cô.” Nhan Cơ khẽ cắn cán bút, tặng ta nụ cười phong tình vạn chủng.
*Quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên: quân tử khi đã thốt lời cũng giống như khoái mã bị đánh một roi phải chạy.
Về Nhan Cơ, không phải ta chưa từng thương lượng với cha. Ta nói với cha, Nhan công tử là một kẻ đoạn tụ, hơn nữa còn là loại đoạn tới mười đầu trâu kéo cũng không về, tội gì phải gả ta cho hắn. Lão cha lại nói trong tộc cửu vĩ hồ ly, Nhan Cơ gần tuổi ta nhất, cũng là người duy nhất chưa đón dâu, thành thân với hắn cũng giống như thành thân với yêu giới. Mặc dù là đoạn tụ, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là nam nhân, mà bản chất của nam nhân là thích nữ nhân, hắn dù lầm đường lạc lối cũng sẽ quay về.
Cha già vừa nói vừa thể hiện sự hiểu biết rõ ràng với tính cách người khác, hoàn toàn không hiểu đoạn tụ là con đường không có lối về, đã đi là không thể quay đầu lại.
Nhưng mà suy nghĩ kĩ, ta cảm thấy ông ấy kiên trì vậy cũng đúng, thành thân với Nhan Cơ, ít nhất là sẽ an toàn.
Chỉ có điều tính tình công tử bột của Nhan Cơ thật sự không thua gì Thiếu Khanh, mới viết vài cái, hai ngón tay kẹp cán bút, hắn mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn trời: “Thật nhàm chán, tất cả đều là quỷ.”
Hắc Vô Thường cướp bút trong tay hắn: “Ta viết giúp ngươi, ngươi cứ chơi ở đây là được rồi.”
Nhan Cơ càng chán hơn, quay trái quay phải trong phòng nhìn chúng ta bận rộn, sau đó đứng phía sau ta, cúi đầu khẽ thở một hơi bên tai ta: “Nương tử…”
Ta lập tức che tai mình, hai má có chút nóng lên: “Nhan công tử, giữa ban ngày ban mặt, như thế là không được.”
Khuôn mặt tinh xảo kia sát lại gần, đôi mắt quyến rũ nheo lại, ngón tay vươn ra gãi gãi cằm ta, ngả ngớn mà nhỏ giọng nói: “Nương tử, nàng thật đẹp.”
Quả nhiên là hắn chán lắm rồi. Ta vẻ mặt chết lặng nhìn hắn một lát, tiếp tục giúp Thiếu Khanh kiểm tra tên. Thiếu Khanh phất phất tay với Nhan Cơ, che trước mặt ta: “Hồ ly tinh đực này sẽ hút hết tinh lực, phu nhân nàng ngàn vạn lần nên cẩn thận. Yêu vật mau lui!”
Nhan Cơ mếu máo, vô cùng quyết liệt mà ngồi lên trên ghế, vắt chân bắt chéo lười nhác nói: “Ta khát quá, muốn uống rượu.”
“Ta đi lấy cho ngươi.” Hắc Vô Thường lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“Ngươi trực tiếp đi cùng ta vào trong viện đi, phải giữ ấm mà, thuận tiện tìm đồ nhắm rượu.”
“Biết rồi.”
Hắc Vô Thường và Nhan Cơ một trước một sau đi ra ngoài.
Ta nhìn theo bóng dáng Hắc Vô Thường, hỏi Tạ Tất An: “Y vẫn như thế hả?”
Tạ Tất An nói: “Đương nhiên không phải. Y trúng mị hồn thuật của Nhan Cơ, bây giờ Nhan Cơ nói gì là y nghe cái đó.”
“Nhưng mà ta thấy ánh mắt y vô cùng thanh tỉnh, không giống như trúng pháp thuật.”
Tạ Tất An trầm mặc một lát, khé nhíu mày: “Dù sao Phạm huynh không thể là đoạn tụ, nhất là với loại như Nhan Cơ…” Thật hiếm thấy cũng có lúc y phải tìm từ thế này, y suy nghĩ rất lâu cuối cùng cũng nói: “Tóm lại, nếu y là đoạn tụ, ta sẽ tuyệt giao với y.”
Lúc này, từ giữa đống danh sách, một câu hồn giúp Tạ Tất An sửa danh sánh ngẩng đầu hỏi: “Vô Thường gia, tên của Hoa Tử Tiêu phải để lên đầu sao?”
Tạ Tất An nói: “Đương nhiên phải thế.”
Vừa nghe đến tên này, đầu ta ‘ong’ một tiếng: “Không mời Hoa Tử Tiêu.”
Tạ Tất An nói: “Y ở âm phủ cũng xem như một đại nhân vật, không mời thì về sau không còn mặt mũi nào nữa.”
Ta nghiêm túc nói: “Nếu huynh biết bộ mặt thật của Hoa Tử Tiêu là gì, nhất định sẽ không mời y.”
Thiếu Khanh cũng vẻ mặt nghiêm trọng: “Đúng vậy, y thực ra chính là quỷ…”
Miệng người này đúng là không khóa được, ta giật mình lập tức lấy tay che miệng hắn, nhe răng trợn mắt với hắn. Thiếu Khanh cũng nhận ra mình lỡ lời, gật đầu giống như con gà con mổ thóc.
Giọng của Tạ Tất An trở nên khó hiểu: “Quỷ loại của Hoa Tử Tiêu…?”
Ta và Thiếu Khanh đã chuẩn bị rất tốt, sẵn sàng anh dũng hi sinh.
Sau đó, Tạ Tất An quét mắt nhìn chúng ta một cái, ánh mắt khó hiểu: “Hoa Tử Tiêu, chẳng lẽ không phải quỷ họa bì?”
......
Sao lại thế này?
Ngay sau đó, một đống quỷ nha hoàn nghe chúng ta nói chuyện về Hoa Tử Tiêu cũng tụ lại đây, ríu rít thảo luận: “Tiểu thư người chẳng lẽ không biết sao, mỹ nhân Tử Tiêu là từ tiên thành quỷ, là họa bì hồng y đẹp nhất âm phủ đó.”
“Lại nói, quỷ đẹp nhất âm phủ đều là họa bì quỷ, chàng chính là đứng đầu họa bì luôn.”
“Đúng vậy đúng vậy, mỹ nhân cung tử là họa bì quỷ vương, ngay cả Phong Đô đại đế cũng gọi chàng là ‘quỷ trung chi quỷ’ “.
Ta và Thang Thiếu Khanh đều lờ mờ không hiểu. Ta lắc lắc đầu ngắt lời: “Khoan đã, Vô Thường gia, huynh không phải nói với ta, Hoa Tử Tiêu không dọa người giống đồng loại sao?”
Tạ Tất An hơi hơi sửng sốt: “Hoa Tử Tiêu khi cởi da, không phải là một bộ xương khô sao?”
“Một bộ xương khô mà không dọa người?”
“Họa bì khác khi cởi da đều là thi thể thối rữa, bộ dạng tróc da tróc thịt kia chẳng lẽ ổn hơn một bộ xương khô sao?”
Ta giật mình, lại càng cảm thấy mông lung: “Cho nên, các người đều biết Hoa Tử Tiêu là quỷ họa bì?”
“Quỷ khắp địa phủ đều biết mà.”
Có lẽ đây chính là nguyên nhân Thiếu Khanh chưa từng nghe qua tin tức trên đường..
Vấn đề có tính thưởng thức, tự nhiên không có người truyền bá khắp nơi.
Sau khi nghe bọn nha hoàn tranh nhau nói một hồi lâu, ta mới biết hóa ra quỷ họa bì ở âm phủ cũng giống như tù nhân thượng đẳng được phóng thích. Tất cả họa bì đều từng bị giáng xuống mười tám tầng địa ngục, hơn nữa có hơn ba phần là bị nhốt giam vào địa ngục Vô Gian. Vào địa ngục Vô Gian thì trọn đời không được siêu sinh, nhưng nếu có biểu hiện tốt, vẫn có thể trở lại cuộc sống nơi âm phủ. Nghe nói Hoa Tử Tiêu năm đó phạm vào chuyện cấm trên thiên đình, không chỉ bị phạt trọn đời không được tu tiên lại, còn bởi vì đắc tội ai đó mà vào địa ngục Vô Gian. Y là bị phạt thành quỷ, đó cũng là chuyện của ngàn năm trước. Cho tới nay không thể tu tiên là chuyện đương nhiên, nhưng nhiều năm y lăn lộn nơi âm phủ lại như cá gặp nước, bây giờ có thể đầu thai hay không cũng là chuyện tốt với mọi người. Dù sao khi một người mở tiền lệ vào địa ngục Vô Gian mà còn được ân xá, những quỷ khác muốn siêu sinh coi như vẫn có hy vọng.
Trong âm phủ, thê thảm nhất chính là quỷ họa bì. Bởi vì độ thối rữa và phá hủy của quỷ thân chậm hơn nhân thân rất nhiều, cảm giác nhìn thấy bản thân mình ngày càng mục nát, nếm trải thống khổ ngàn châm đục cốt người thường không thể lĩnh hội nổi. Nghe nói họa bì ở U Đô bị mục tới độ còn mỗi xương trắng chỉ còn Hoa Tử Tiêu, những người khác hoặc thời gian không đủ dài, hoặc đã đầu thai, hoặc không chịu nổi thống khổ mà nhảy xuống cầu Nại Hà. Cũng do nguyên nhân đó nên bọn họ càng âm ngoan oán hận hơn nhiều so với quỷ bình thường, thường xuyên làm ra mấy chuyện bại hoại đạo đức tới ngay cả nhóm yêu quỷ cũng không thể chấp nhận được.
Trước đây Hoa Tử Tiêu vốn là tiên, khoác lên chính là tấm da tiên bất diệt, cho nên y không cần tới dương gian lột da người sống. Nhưng da này cũng sẽ phai màu, cho nên mỗi ngày phải cởi da xuống thêm thêm thắt thắt cũng là chuyện tất yếu. Y vốn đã u oán tới mức quỷ dị, bây giờ nghĩ lại cảnh tượng họa bì kia, lại khiến người ta nhịn không được mà run rẩy.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Thiếu Khanh phân phó cho mấy tiểu tử đi phân phát những thiệp cưới đầu tiên. Tạ Tất An phê chú nhóm thứ hai xong thì ngẩng đầu nói: “Nghiệt Kính đại nhân đúng là vội vàng, cứ như sợ chúng ta chạy mất vậy. Kỳ thật, dùng thời gian mười ngày nửa tháng chuẩn bị hỉ yến có phải tốt hơn không.”
“Bây giờ muốn từ hôn còn kịp đấy, đừng để bản thân mình lưu hận vạn năm.”
Tạ Tất An nhìn danh sánh trong tay: “Tiệc cưới này không chỉ có Diêm La vương cùng Thập điện Vương gia, ngay cả Ngũ phương quỷ đế (1) sẽ đến chúc mừng, mặt mũi nhạc phụ đại nhân lớn như vậy, chỉ cần điều này thôi thì cửa làm con rể của ta đã định rồi.”
“Nhìn cách huynh gần đây lúc nào cũng chăm chỉ thận trọng đả kích ta, ta cho phép sau khi thành thân huynh được từ hôn.”
“Vốn ta cũng tính như vậy. Nhưng thê tử xinh đẹp thế này từ trên trời rơi xuống, từ hôn cũng có chút tiếc.”
Ta nao nao, nói: “Đạo làm chồng, thuật quyền mưu, Vô Thường gia đúng là vô song.”
“Cách xưng hô Vô Thường gia nên bỏ đi.” Tạ Tất An đặt bút lông xuống, thấp giọng nói bên tai ta: “Ta đã bao ngày gọi nương tử, Đông Phương cô năng ắt cũng phải hiểu có qua có lại mới toại lòng nhau.”
Ta có chút nghẹn lời, nhưng Tạ Tất An chỉ mỉm cười nói: “Được rồi. Ta là nam nhân, lỗ mãng thì không sau, nương tử hiểu lễ nghĩa tri thức như thế, xưng hô này vẫn chỉ nên sửa sau khi động phòng.” Y vung danh sách trong tay, đi ra khỏi cửa.
............
Hai ngày sau là ngày đại hôn của ta.
Đình Vân các nhỏ nhỏ lại có tới không dưới ba trăm vị tân khách, thế là chúng ta quyết định chuyển hôn lễ tới Phán quan điện của cha già.
Hôn lễ nơi âm phủ có chút khác với dương gian, ví dụ như tân lang trước hết phải vén khăn voan của tân nương, lộ ra trân châu mũ miện rồi mới bái đường, lúc động phòng thì rém màn châu. Thiếu Khanh dành cả buổi sáng thuyết phục cha dành cho việc vén khăn voan, nhưng đổi lại, trước khi tới lễ đường hắn chỉ có thể đi cạnh ta, phía sau Nhan Cơ và Tạ Tất An, đường đường là tiểu vương gia lại phải đi sau Vô Thường gia và hồ ly lẳng lơ, đúng là khổ không nói nổi. Tạ Tất An nghe xong chỉ cười nhạt, y nói đây là báo ứng.
Ta biết ngày hôm nay có rất nhiều người tới đây, nhưng bởi vì đội khăn voan, từ lúc tiến vào lễ đường cũng chỉ có thể nhìn qua khăn voan, nhìn giày người khác. May mà cha an bài đại hôn này tuyệt không rườm rà, trước khi vén khăn voan, ta chỉ phái đứng trái Tạ Tất An đứng phải Nhan Cơ, còn có Thiếu Khanh theo sau đi tới trước chỗ cao đường.
Bước lên thảm đỏ thẫm đi lên phía trước, chúng quỷ bên cạnh đều đang thảo luận, dường như là nói mấy lời linh tinh kiểu mấy vị tân lang trông thật tuấn tú tân nương nhất định rất xinh đẹp.
Rốt cuộc cũng đi tới bàn khách quý, ta nghe thấy phía trước truyền tới giọng nói của hai người:
“Đa tạ Dương Vương, bệ hạ nói, ta đây không biết làm gì, chém chém giết giết trên chiến trường còn có thể coi. Từ nay về sau còn phải học tập Dương Vương, học đạo đối nhân xử thế.”
“Tổng đốc đa lễ rồi. Bệ hạ ngày ngày lên triều xử lí chính phụ phiền não vô cùng, chức quan của ta cũng chỉ là chức tước an phận, thật sự không thể nói tới đạo đối nhân xử thế.”
Sau khi nghe thấy giọng nói này, ta nhịn không được ngừng một chút. Nhưng hai bên người còn có Nhan Cơ và Tạ Tất An, thực không có cách nào quay đầu, chỉ có thể tận lực đi chậm lại, nhìn kĩ từng đôi giầy nam hoặc đi hoặc đứng trên mặt đất. Đi được vài bước nữa, ta bắt gặp một đôi giày thêu màu đen quen thuộc.
Tổng đốc bên cạnh nói: “Dương Vương nhìn kìa, tân nương tử đã tới.”
Chủ nhân đôi giày ngừng một lúc, mới chậm rãi nói: “...... Đúng vậy.”
Ta cùng với Tạ Tất An và Nhan Cơ đi vào tận bên trong chờ bái đường. Ta thấp giọng nói: “Đứng ngoài cùng bên trái có những khách mời nào?”
Tạ Tất An nói: “Nam phương Quỷ đế Đỗ Vương, trung ương Quỷ đế Chu Vương, Phong Đô Ngô Tổng đốc, bắc phương Quỷ đế Dương Vương….”
“Dương Vương kia… Tên là gì?”
Có lẽ do giọng ta có chút quái dị, Tạ Tất An yên lặng chốc lát. Y còn chưa kịp trả lời, quỷ chủ trì phía trước đã cao giọng nói: “Mời tân lang vén khăn voan.”
Tạ Tất An và Nhan Cơ lui về phía sau, Thang Thiếu Khanh tiến lên. Nhìn theo cán vàng vén lên khăn voan đỏ thẫm, cuối cùng ta cũng dần dần thấy rõ khung cảnh chung quanh.
Tìm kiếm trong số vô số vương đế quyền thần nhiều năm ở âm ty, có một ấn ký hình thoi ẩn hiện, là một nam nhân trẻ tuổi mặc áo choàng thêu giao long. Hắn vôn đang nói chuyện bên cạnh Tổng đốc, lại đúng lúc Thiếu Khanh vén khăn voan lên, dùng ánh mắt bình sinh vốn ẩn giấu bao điều.
Khoảnh khắc kia nhìn thẳng vào hắn, trong mắt hiện lên rõ ràng bao yêu hận khi còn sống.
Đúng là kẻ không nên gặp lại nhất.
Có lẽ Thiếu Khanh sớm đoán được tình hình này, chỉ trầm tĩnh nhìn ta không nói gì. Ta biết thời khắc thế này không nên nhìn người kia, nhưng vẫn không nhịn được nhìn hắn. Tới nay vẫn thế, ta đọc không nổi ánh mắt hắn; chỉ có thể nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy Thiếu Khanh vẫn còn mờ mờ trong tầm mắt.
Lúc Thiếu Khanh buông xuống cả khăn voan màu đỏ và cán vàng, trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Ta đột nhiên nhớ lại, lúc mười sáu tuổi gả cho người kia, cũng mặc y phục đỏ thẫm như vậy, xung quanh cũng nghe vỗ tay nhiệt liệt như thế.
Nam nhân áo đen kia nhìn ta và Thiếu Khanh một lát, cuối cùng vỗ tay với mọi người.
Ngày lành tháng tốt năm đó, đuốc hoa hồng trang, người đó chắc đã sớm quên.
..............................................................................................................................
Chú thích (1): Lý luận gia của Đạo giáo Cát Hồng có ghi lại trong ở 《 nguyên thủy thượng chân chúng tiên kí 》 “Ngũ phương quỷ đế” phân biệt là: Đông phương Quỷ đế Thái Úc Lũy, Thần Đồ, ở Đào Chỉ sơn; Tây phương quỷ đế Triệu Văn Hòa, Vương Chân Nhân, ở Bá Trủng sơn; Bắc phương Quỷ đế Trương Hành, Dương Vân ở La Phong sơn; Nam phương Quỷ đế Đỗ Tử Nhân, ở La Phù sơn; trung ương quỷ đế Chu Khất, Kê Khang, ở Bão Độc sơn. Trong truyện này Ngũ phương quỷ đế đều chỉ có một người.
Thiếu Khanh đang ngồi trước bàn lật lật thẻ tre thời Tần, thỉnh thoảng cầm bút ở cạnh phê chú, ngay cả ấm trà trên bàn cũng không hề tăng nhiệt. Ta thấy hắn chăm chỉ như vậy, lén lút đi vòng qua phía sau thấp giọng gọi: “Thiếu Khanh.”
Thiếu Khanh bị dọa sợ, tay cầm bút run lên viết mực lên giấy, chữ tiểu triện viết ra dày đặc mảnh dẹ mà bị hủy trong chốc lát. Nhưng mà phê chú cái gì nháy mắt cũng thành mây bay hết, hắn quay đầu lại ngạc nhiên nhìn ta, đứng bật dậy ôm chặt ta vào ngực: “Phu nhân, nàng rốt cuộc cũng về rồi!”
Ta bị hắn ôm chặt tới nói chuyện có chút khó khăn: “Ta có một bí mật, muốn nói cho chàng, chàng phải hứa với ta, việc này trời biết đất biết chàng biết ta biết, không thể nói cho bất cứ ai khác.”
Thiếu Khanh vẻ mặt nghiêm túc: “Ta hứa với nàng.”
“Chàng có biết Hoa Tử Tiêu không?”
“Biết. Giàu có số một địa phủ, tiểu bạch kiểm mở cầm lâu quán trà đổ phường khách điếm ở U Đô. Người khác đều gọi y là mỹ nhân Tử Tiêu.”
Thật không thể hiểu Thiếu Khanh lấy đâu ra dũng khí gọi người khác là tiểu bạch kiểm… Nhưng mà công việc của Hoa Tử Tiêu ta đúng là chưa từng nghe qua, hóa ra là một thương nhân.
“Thì Hoa Tử Tiêu đấy.” Ta hít sâu một hơi. “Y là quỷ họa bì.”
Thiếu Khanh cả kinh hỏi: “Cái gì?”
“Đúng vậy, đệ nhất mỹ nhân U Đô lại là quỷ họa bì, thật sự kinh khủng đúng không?”
Thiếu Khanh kinh ngạc còn chưa hết, ta đã đem cảnh tượng mình thấy ở Hoa phủ tả kĩ lại một lần. Thiếu Khanh nghe thấy mà sắc mặt trắng bệch, bất ngờ ôm chặt ta lần nữa: “Y không có hại nàng đúng không? Nàng không bị thương ở đâu chứ?”
“Đương nhiên là không, ta chạy.”
Thiếu Khanh từ từ nhắm hai mắt lại, vỗ nhẹ lưng ta vài lần: “Tốt quá, thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh. Lần sau đi đâu cũng phải gọi ta, ta nhất định bảo vệ phu nhân.”
“Thiếu Khanh, đây không phải chuyện nhỏ. Chàng cũng biết mà, họa bì là loại quỷ kinh khủng nhất, việc này nếu truyền ra, Hoa Tử Tiêu nếu biết chuyện tốt chúng ta làm, hai chúng ta nhất định sẽ —” Ta sờ sờ cổ, đầu đổ mồ hôi lạnh.
Thiếu Khanh nuốt nuốt nước miếng, nghiêm túc gật đầu: “Điều này đúng là kỳ quặc. Ta làm Vương gia cũng được một năm rồi, vậy mà chưa từng nghe mấy tin tức này trên đường. Phu nhân, nàng thật sự có hỏa nhãn kim tinh.”
….
Đại hôn được chỉ định vào hai ngày sau, hôm sau lão cha sai người đi làm bộ hi phục màu đỏ thẫm, cùng ba vị phu quân thân tốc sửa sang danh sách khánh quý, rồi đi phát thiệp cưới ra ngoài. Buổi chiều, cha mê đánh bạc mà chuồn ra ngoài, ta cùng ba vị phu quân với một đám nha hoàn tiểu tư trong phòng khác chuẩn bị thiệp cưới, Tạ Tất An còn đem cả huynh đệ Hắc Vô Thường tới giúp đỡ. Vì thế,… người nhiệt tình nhất là Thang Thiếu Khanh, hữu dụng nhất chính là Tạ Tất An, không quan tâm nhất là Nhan Cơ, không tác dụng nhất là Hắc Vô Thường.
Thang Thiếu Khanh mới viết được vài cái sẽ chạy tới tìm ta kể công, Tạ Tất An làm việc vô cùng nghiêm túc, tác phong nhanh mạnh chuẩn, trong chốc lát sửa sang xong xuôi danh sách thứ hai. Hắc Vô Thường trông thì trầm ổn rất có năng lực, khi làm việc thì mắt lại không hề rời người Nhan Cơ. Nhan Cơ ngả nghiêng ngồi trên ghế đối diện với ta, thỉnh thoảng nhướn mi nhìn ta một cái, vươn tay chọc chọc cằm ta: “Vẻ ngoài thật ra cũng ổn, đáng tiếc là nữ nhân.”
Khóe miệng ta giật giật: “Thật sự xin lỗi huynh, hiện tại từ hôn vẫn kịp.”
“Quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên, yên tâm, ta sẽ lấy cô.” Nhan Cơ khẽ cắn cán bút, tặng ta nụ cười phong tình vạn chủng.
*Quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên: quân tử khi đã thốt lời cũng giống như khoái mã bị đánh một roi phải chạy.
Về Nhan Cơ, không phải ta chưa từng thương lượng với cha. Ta nói với cha, Nhan công tử là một kẻ đoạn tụ, hơn nữa còn là loại đoạn tới mười đầu trâu kéo cũng không về, tội gì phải gả ta cho hắn. Lão cha lại nói trong tộc cửu vĩ hồ ly, Nhan Cơ gần tuổi ta nhất, cũng là người duy nhất chưa đón dâu, thành thân với hắn cũng giống như thành thân với yêu giới. Mặc dù là đoạn tụ, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là nam nhân, mà bản chất của nam nhân là thích nữ nhân, hắn dù lầm đường lạc lối cũng sẽ quay về.
Cha già vừa nói vừa thể hiện sự hiểu biết rõ ràng với tính cách người khác, hoàn toàn không hiểu đoạn tụ là con đường không có lối về, đã đi là không thể quay đầu lại.
Nhưng mà suy nghĩ kĩ, ta cảm thấy ông ấy kiên trì vậy cũng đúng, thành thân với Nhan Cơ, ít nhất là sẽ an toàn.
Chỉ có điều tính tình công tử bột của Nhan Cơ thật sự không thua gì Thiếu Khanh, mới viết vài cái, hai ngón tay kẹp cán bút, hắn mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn trời: “Thật nhàm chán, tất cả đều là quỷ.”
Hắc Vô Thường cướp bút trong tay hắn: “Ta viết giúp ngươi, ngươi cứ chơi ở đây là được rồi.”
Nhan Cơ càng chán hơn, quay trái quay phải trong phòng nhìn chúng ta bận rộn, sau đó đứng phía sau ta, cúi đầu khẽ thở một hơi bên tai ta: “Nương tử…”
Ta lập tức che tai mình, hai má có chút nóng lên: “Nhan công tử, giữa ban ngày ban mặt, như thế là không được.”
Khuôn mặt tinh xảo kia sát lại gần, đôi mắt quyến rũ nheo lại, ngón tay vươn ra gãi gãi cằm ta, ngả ngớn mà nhỏ giọng nói: “Nương tử, nàng thật đẹp.”
Quả nhiên là hắn chán lắm rồi. Ta vẻ mặt chết lặng nhìn hắn một lát, tiếp tục giúp Thiếu Khanh kiểm tra tên. Thiếu Khanh phất phất tay với Nhan Cơ, che trước mặt ta: “Hồ ly tinh đực này sẽ hút hết tinh lực, phu nhân nàng ngàn vạn lần nên cẩn thận. Yêu vật mau lui!”
Nhan Cơ mếu máo, vô cùng quyết liệt mà ngồi lên trên ghế, vắt chân bắt chéo lười nhác nói: “Ta khát quá, muốn uống rượu.”
“Ta đi lấy cho ngươi.” Hắc Vô Thường lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“Ngươi trực tiếp đi cùng ta vào trong viện đi, phải giữ ấm mà, thuận tiện tìm đồ nhắm rượu.”
“Biết rồi.”
Hắc Vô Thường và Nhan Cơ một trước một sau đi ra ngoài.
Ta nhìn theo bóng dáng Hắc Vô Thường, hỏi Tạ Tất An: “Y vẫn như thế hả?”
Tạ Tất An nói: “Đương nhiên không phải. Y trúng mị hồn thuật của Nhan Cơ, bây giờ Nhan Cơ nói gì là y nghe cái đó.”
“Nhưng mà ta thấy ánh mắt y vô cùng thanh tỉnh, không giống như trúng pháp thuật.”
Tạ Tất An trầm mặc một lát, khé nhíu mày: “Dù sao Phạm huynh không thể là đoạn tụ, nhất là với loại như Nhan Cơ…” Thật hiếm thấy cũng có lúc y phải tìm từ thế này, y suy nghĩ rất lâu cuối cùng cũng nói: “Tóm lại, nếu y là đoạn tụ, ta sẽ tuyệt giao với y.”
Lúc này, từ giữa đống danh sách, một câu hồn giúp Tạ Tất An sửa danh sánh ngẩng đầu hỏi: “Vô Thường gia, tên của Hoa Tử Tiêu phải để lên đầu sao?”
Tạ Tất An nói: “Đương nhiên phải thế.”
Vừa nghe đến tên này, đầu ta ‘ong’ một tiếng: “Không mời Hoa Tử Tiêu.”
Tạ Tất An nói: “Y ở âm phủ cũng xem như một đại nhân vật, không mời thì về sau không còn mặt mũi nào nữa.”
Ta nghiêm túc nói: “Nếu huynh biết bộ mặt thật của Hoa Tử Tiêu là gì, nhất định sẽ không mời y.”
Thiếu Khanh cũng vẻ mặt nghiêm trọng: “Đúng vậy, y thực ra chính là quỷ…”
Miệng người này đúng là không khóa được, ta giật mình lập tức lấy tay che miệng hắn, nhe răng trợn mắt với hắn. Thiếu Khanh cũng nhận ra mình lỡ lời, gật đầu giống như con gà con mổ thóc.
Giọng của Tạ Tất An trở nên khó hiểu: “Quỷ loại của Hoa Tử Tiêu…?”
Ta và Thiếu Khanh đã chuẩn bị rất tốt, sẵn sàng anh dũng hi sinh.
Sau đó, Tạ Tất An quét mắt nhìn chúng ta một cái, ánh mắt khó hiểu: “Hoa Tử Tiêu, chẳng lẽ không phải quỷ họa bì?”
......
Sao lại thế này?
Ngay sau đó, một đống quỷ nha hoàn nghe chúng ta nói chuyện về Hoa Tử Tiêu cũng tụ lại đây, ríu rít thảo luận: “Tiểu thư người chẳng lẽ không biết sao, mỹ nhân Tử Tiêu là từ tiên thành quỷ, là họa bì hồng y đẹp nhất âm phủ đó.”
“Lại nói, quỷ đẹp nhất âm phủ đều là họa bì quỷ, chàng chính là đứng đầu họa bì luôn.”
“Đúng vậy đúng vậy, mỹ nhân cung tử là họa bì quỷ vương, ngay cả Phong Đô đại đế cũng gọi chàng là ‘quỷ trung chi quỷ’ “.
Ta và Thang Thiếu Khanh đều lờ mờ không hiểu. Ta lắc lắc đầu ngắt lời: “Khoan đã, Vô Thường gia, huynh không phải nói với ta, Hoa Tử Tiêu không dọa người giống đồng loại sao?”
Tạ Tất An hơi hơi sửng sốt: “Hoa Tử Tiêu khi cởi da, không phải là một bộ xương khô sao?”
“Một bộ xương khô mà không dọa người?”
“Họa bì khác khi cởi da đều là thi thể thối rữa, bộ dạng tróc da tróc thịt kia chẳng lẽ ổn hơn một bộ xương khô sao?”
Ta giật mình, lại càng cảm thấy mông lung: “Cho nên, các người đều biết Hoa Tử Tiêu là quỷ họa bì?”
“Quỷ khắp địa phủ đều biết mà.”
Có lẽ đây chính là nguyên nhân Thiếu Khanh chưa từng nghe qua tin tức trên đường..
Vấn đề có tính thưởng thức, tự nhiên không có người truyền bá khắp nơi.
Sau khi nghe bọn nha hoàn tranh nhau nói một hồi lâu, ta mới biết hóa ra quỷ họa bì ở âm phủ cũng giống như tù nhân thượng đẳng được phóng thích. Tất cả họa bì đều từng bị giáng xuống mười tám tầng địa ngục, hơn nữa có hơn ba phần là bị nhốt giam vào địa ngục Vô Gian. Vào địa ngục Vô Gian thì trọn đời không được siêu sinh, nhưng nếu có biểu hiện tốt, vẫn có thể trở lại cuộc sống nơi âm phủ. Nghe nói Hoa Tử Tiêu năm đó phạm vào chuyện cấm trên thiên đình, không chỉ bị phạt trọn đời không được tu tiên lại, còn bởi vì đắc tội ai đó mà vào địa ngục Vô Gian. Y là bị phạt thành quỷ, đó cũng là chuyện của ngàn năm trước. Cho tới nay không thể tu tiên là chuyện đương nhiên, nhưng nhiều năm y lăn lộn nơi âm phủ lại như cá gặp nước, bây giờ có thể đầu thai hay không cũng là chuyện tốt với mọi người. Dù sao khi một người mở tiền lệ vào địa ngục Vô Gian mà còn được ân xá, những quỷ khác muốn siêu sinh coi như vẫn có hy vọng.
Trong âm phủ, thê thảm nhất chính là quỷ họa bì. Bởi vì độ thối rữa và phá hủy của quỷ thân chậm hơn nhân thân rất nhiều, cảm giác nhìn thấy bản thân mình ngày càng mục nát, nếm trải thống khổ ngàn châm đục cốt người thường không thể lĩnh hội nổi. Nghe nói họa bì ở U Đô bị mục tới độ còn mỗi xương trắng chỉ còn Hoa Tử Tiêu, những người khác hoặc thời gian không đủ dài, hoặc đã đầu thai, hoặc không chịu nổi thống khổ mà nhảy xuống cầu Nại Hà. Cũng do nguyên nhân đó nên bọn họ càng âm ngoan oán hận hơn nhiều so với quỷ bình thường, thường xuyên làm ra mấy chuyện bại hoại đạo đức tới ngay cả nhóm yêu quỷ cũng không thể chấp nhận được.
Trước đây Hoa Tử Tiêu vốn là tiên, khoác lên chính là tấm da tiên bất diệt, cho nên y không cần tới dương gian lột da người sống. Nhưng da này cũng sẽ phai màu, cho nên mỗi ngày phải cởi da xuống thêm thêm thắt thắt cũng là chuyện tất yếu. Y vốn đã u oán tới mức quỷ dị, bây giờ nghĩ lại cảnh tượng họa bì kia, lại khiến người ta nhịn không được mà run rẩy.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Thiếu Khanh phân phó cho mấy tiểu tử đi phân phát những thiệp cưới đầu tiên. Tạ Tất An phê chú nhóm thứ hai xong thì ngẩng đầu nói: “Nghiệt Kính đại nhân đúng là vội vàng, cứ như sợ chúng ta chạy mất vậy. Kỳ thật, dùng thời gian mười ngày nửa tháng chuẩn bị hỉ yến có phải tốt hơn không.”
“Bây giờ muốn từ hôn còn kịp đấy, đừng để bản thân mình lưu hận vạn năm.”
Tạ Tất An nhìn danh sánh trong tay: “Tiệc cưới này không chỉ có Diêm La vương cùng Thập điện Vương gia, ngay cả Ngũ phương quỷ đế (1) sẽ đến chúc mừng, mặt mũi nhạc phụ đại nhân lớn như vậy, chỉ cần điều này thôi thì cửa làm con rể của ta đã định rồi.”
“Nhìn cách huynh gần đây lúc nào cũng chăm chỉ thận trọng đả kích ta, ta cho phép sau khi thành thân huynh được từ hôn.”
“Vốn ta cũng tính như vậy. Nhưng thê tử xinh đẹp thế này từ trên trời rơi xuống, từ hôn cũng có chút tiếc.”
Ta nao nao, nói: “Đạo làm chồng, thuật quyền mưu, Vô Thường gia đúng là vô song.”
“Cách xưng hô Vô Thường gia nên bỏ đi.” Tạ Tất An đặt bút lông xuống, thấp giọng nói bên tai ta: “Ta đã bao ngày gọi nương tử, Đông Phương cô năng ắt cũng phải hiểu có qua có lại mới toại lòng nhau.”
Ta có chút nghẹn lời, nhưng Tạ Tất An chỉ mỉm cười nói: “Được rồi. Ta là nam nhân, lỗ mãng thì không sau, nương tử hiểu lễ nghĩa tri thức như thế, xưng hô này vẫn chỉ nên sửa sau khi động phòng.” Y vung danh sách trong tay, đi ra khỏi cửa.
............
Hai ngày sau là ngày đại hôn của ta.
Đình Vân các nhỏ nhỏ lại có tới không dưới ba trăm vị tân khách, thế là chúng ta quyết định chuyển hôn lễ tới Phán quan điện của cha già.
Hôn lễ nơi âm phủ có chút khác với dương gian, ví dụ như tân lang trước hết phải vén khăn voan của tân nương, lộ ra trân châu mũ miện rồi mới bái đường, lúc động phòng thì rém màn châu. Thiếu Khanh dành cả buổi sáng thuyết phục cha dành cho việc vén khăn voan, nhưng đổi lại, trước khi tới lễ đường hắn chỉ có thể đi cạnh ta, phía sau Nhan Cơ và Tạ Tất An, đường đường là tiểu vương gia lại phải đi sau Vô Thường gia và hồ ly lẳng lơ, đúng là khổ không nói nổi. Tạ Tất An nghe xong chỉ cười nhạt, y nói đây là báo ứng.
Ta biết ngày hôm nay có rất nhiều người tới đây, nhưng bởi vì đội khăn voan, từ lúc tiến vào lễ đường cũng chỉ có thể nhìn qua khăn voan, nhìn giày người khác. May mà cha an bài đại hôn này tuyệt không rườm rà, trước khi vén khăn voan, ta chỉ phái đứng trái Tạ Tất An đứng phải Nhan Cơ, còn có Thiếu Khanh theo sau đi tới trước chỗ cao đường.
Bước lên thảm đỏ thẫm đi lên phía trước, chúng quỷ bên cạnh đều đang thảo luận, dường như là nói mấy lời linh tinh kiểu mấy vị tân lang trông thật tuấn tú tân nương nhất định rất xinh đẹp.
Rốt cuộc cũng đi tới bàn khách quý, ta nghe thấy phía trước truyền tới giọng nói của hai người:
“Đa tạ Dương Vương, bệ hạ nói, ta đây không biết làm gì, chém chém giết giết trên chiến trường còn có thể coi. Từ nay về sau còn phải học tập Dương Vương, học đạo đối nhân xử thế.”
“Tổng đốc đa lễ rồi. Bệ hạ ngày ngày lên triều xử lí chính phụ phiền não vô cùng, chức quan của ta cũng chỉ là chức tước an phận, thật sự không thể nói tới đạo đối nhân xử thế.”
Sau khi nghe thấy giọng nói này, ta nhịn không được ngừng một chút. Nhưng hai bên người còn có Nhan Cơ và Tạ Tất An, thực không có cách nào quay đầu, chỉ có thể tận lực đi chậm lại, nhìn kĩ từng đôi giầy nam hoặc đi hoặc đứng trên mặt đất. Đi được vài bước nữa, ta bắt gặp một đôi giày thêu màu đen quen thuộc.
Tổng đốc bên cạnh nói: “Dương Vương nhìn kìa, tân nương tử đã tới.”
Chủ nhân đôi giày ngừng một lúc, mới chậm rãi nói: “...... Đúng vậy.”
Ta cùng với Tạ Tất An và Nhan Cơ đi vào tận bên trong chờ bái đường. Ta thấp giọng nói: “Đứng ngoài cùng bên trái có những khách mời nào?”
Tạ Tất An nói: “Nam phương Quỷ đế Đỗ Vương, trung ương Quỷ đế Chu Vương, Phong Đô Ngô Tổng đốc, bắc phương Quỷ đế Dương Vương….”
“Dương Vương kia… Tên là gì?”
Có lẽ do giọng ta có chút quái dị, Tạ Tất An yên lặng chốc lát. Y còn chưa kịp trả lời, quỷ chủ trì phía trước đã cao giọng nói: “Mời tân lang vén khăn voan.”
Tạ Tất An và Nhan Cơ lui về phía sau, Thang Thiếu Khanh tiến lên. Nhìn theo cán vàng vén lên khăn voan đỏ thẫm, cuối cùng ta cũng dần dần thấy rõ khung cảnh chung quanh.
Tìm kiếm trong số vô số vương đế quyền thần nhiều năm ở âm ty, có một ấn ký hình thoi ẩn hiện, là một nam nhân trẻ tuổi mặc áo choàng thêu giao long. Hắn vôn đang nói chuyện bên cạnh Tổng đốc, lại đúng lúc Thiếu Khanh vén khăn voan lên, dùng ánh mắt bình sinh vốn ẩn giấu bao điều.
Khoảnh khắc kia nhìn thẳng vào hắn, trong mắt hiện lên rõ ràng bao yêu hận khi còn sống.
Đúng là kẻ không nên gặp lại nhất.
Có lẽ Thiếu Khanh sớm đoán được tình hình này, chỉ trầm tĩnh nhìn ta không nói gì. Ta biết thời khắc thế này không nên nhìn người kia, nhưng vẫn không nhịn được nhìn hắn. Tới nay vẫn thế, ta đọc không nổi ánh mắt hắn; chỉ có thể nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy Thiếu Khanh vẫn còn mờ mờ trong tầm mắt.
Lúc Thiếu Khanh buông xuống cả khăn voan màu đỏ và cán vàng, trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Ta đột nhiên nhớ lại, lúc mười sáu tuổi gả cho người kia, cũng mặc y phục đỏ thẫm như vậy, xung quanh cũng nghe vỗ tay nhiệt liệt như thế.
Nam nhân áo đen kia nhìn ta và Thiếu Khanh một lát, cuối cùng vỗ tay với mọi người.
Ngày lành tháng tốt năm đó, đuốc hoa hồng trang, người đó chắc đã sớm quên.
..............................................................................................................................
Chú thích (1): Lý luận gia của Đạo giáo Cát Hồng có ghi lại trong ở 《 nguyên thủy thượng chân chúng tiên kí 》 “Ngũ phương quỷ đế” phân biệt là: Đông phương Quỷ đế Thái Úc Lũy, Thần Đồ, ở Đào Chỉ sơn; Tây phương quỷ đế Triệu Văn Hòa, Vương Chân Nhân, ở Bá Trủng sơn; Bắc phương Quỷ đế Trương Hành, Dương Vân ở La Phong sơn; Nam phương Quỷ đế Đỗ Tử Nhân, ở La Phù sơn; trung ương quỷ đế Chu Khất, Kê Khang, ở Bão Độc sơn. Trong truyện này Ngũ phương quỷ đế đều chỉ có một người.
/25
|