Nấc Thang Hạnh Phúc

Chương 2

/3


Mùa thu năm 1999

Cái gì cũng có chỗ đáng ngắm. Nên đã có chỗ đáng ngắm thì sẽ khiến mọi người vui vẻ.

Sau nỗi đau, mọi thứ lại trở lại bình thường. Nhưng hồi ức trở thành một vết thương không thể xóa mờ.

Qua bạn bè giới thiệu, cô quen Lưu Hoa. Đó là trong một quán bar tên là Bộ lạc Trân Châu. Cô nói rất ít chứ không bốc đồng như những người khác. Cô mở to mắt để ngắm nhìn những người xa lạ xung quanh, không ai chú ý tới cô, nhưng Lưu Hoa lại chú ý tới cô. Burke nói: “Mỹ nhân bất hạnh khiến người ta xúc động nhất”. Mới đầu quen Lưu Hoa, có thể dùng mấy chữ bình thường, vô vị để hình dung, bởi vì cô vẫn còn đang hận Trì Vĩnh, chỉ muốn dùng Lưu Hoa để gột bỏ những ký ức không vui. Nhưng tất cả những điều này lại dẫn tới một câu chuyện khác mà cô không ngờ tới.

Lưu Hoa bán đồ điện gia dụng, hơn cô hai tuổi. Thi thoảng họ cùng những người bạn khác đi chơi bóng, hát hò, lúc này cô mới phát hiện ra thì ra mình còn có thể cười, được người khác chăm sóc cũng cảm thấy ấm áp, thì ra trái tim cô vẫn chưa chết. Nhưng cô vẫn rất thận trọng với Lưu Hoa, thận trọng tiếp nhận những món quà của anh, thận trọng tiếp nhận những đưa đón ân cần của anh. Cô không muốn coi sự dụng tâm và chu đáo của anh là do thích cô, cô thà nhắm mắt làm ngơ nó chứ không muốn bị tổn thương thêm lần nữa. Bởi vì cô không muốn thêm một lần đau khổ vì tình yêu của một người khác. Thậm chí cô còn có thể nói với bạn bè trong điện thoại rằng mình không còn khả năng yêu người khác. Nếu ông trời lại cho cô tình cảm, cô sẽ coi dó là một món quà quý giá, còn nếu không, cô cũng không quan trọng. Phụ nữ bây giờ đều rất “to gan”, có người cứ bám lấy đàn ông trên đường không buông, nhưng Tiểu Liên thì không làm thế được. Lãng mạn đã bị mây mù che phủ, chỉ để lại một gương mặt nhợt nhạt.

Pascal nói, chúng ta vì giao tiếp với nhau nên mới hình thành tinh thần và tình cảm, và cũng phá hủy tinh thần và tình cảm. Mối quan hệ giao tiếp phía sau khiến Tiểu Liên nhớ tới sự tuyệt vọng triệt để của mình về Trì Vĩnh. Còn mối quan hệ trước đó là thứ cô hy vọng có được, cô không đoán được rằng ai sẽ mang nó tới cho cô.

Lưu Hoa là một người đàn ông rất hiểu về thời trang, mặc dù anh phải bôn ba vì cuộc sống nhưng không phải loại người ham những mối lợi nhỏ. Trong công việc, anh biết giá trị của “hiện thời”, đó là tập trung sức lực để làm việc chứ không do dự giữa quá khứ và tương lai để làm mất đi thời gian mà anh đang có, đây cũng là điều mà anh thường nhắc nhở Tiểu Liên. Công việc của anh rất bận rộn, thường xuyên phải làm thêm giờ, điểm này cũng khiến cô cảm động.

Cô muốn làm một chuyện gì đó cho mình. Cô vay tiền của bố, thêm vào một khoản tiết kiệm riêng của mình, dùng danh nghĩa của người mẹ đã nghỉ hưu, cô mở ra một công ty, chuẩn bị mở nhà hàng.

Tiểu Liên coi mỗi một phút như là một giờ. Ban ngày, côbận đi làm, đón tiếp khách khứa, viết báo cáo, tài liệu, sắp xếp các cuộc triển lãm... Tan làm, cô vội vàng tới địa điểm nhà hàng. Đồng nghiệp tưởng là cô đang trang hoàng lại nhà, thực tế, cô đang vất vả vì cái nhà hàng mới của mình. Tự chọn địa điểm, xin các loại giấy phép, liên lạc với bạn bè hay người thân làm thiết kế, rồi giới thiệu đầu bếp, Lưu Hoa đều đi cùng cô, cố gắng hết sức của anh để làm những điều này. Có lúc Tiểu Liên thấy rất ngại, nhưng anh lại rất nhiệt tình. Ngày trước khi ở cạnh Trì Vĩnh, cô chẳng giữ lại được gì, chỉ rèn luyện được khả năng chịu khổ, và cả một tay nghề nấu ăn rất giỏi.

Một lần, họ cùng ở trong một quán trà, một người bạn của anh vừa mới đi, để lại một bao thuốc. Cô nhân tiện rút ra một điếu, thuần thục châm thuốc rồi rít một hơi. Sau đó anh hỏi:

- Em vẫn hút thuốc hả?

- Không. - Cô nói.

Cô bỗng phát hiện sự nghiêm túc trên gương mặt anh, còn chưa kịp đoán được là anh đang nghĩ gì thì anh đã giữ tay cô lại.

- Anh có thể nhìn những cô gái khác hút thuốc, nhưng anh không thích thấy em cũng hút thuốc như bọn họ, bởi vì em là người anh quan tâm.

Ngón tay kẹp điếu thuốc của cô phút chốc buông thõng. Cô nhớ lại rất nhiều hồi ức đã qua, dần dần, cô hiểu ra, và cũng thấy cảm động trước sự tận tâm của anh. Anh nói, nicotine chỉ khiến người ta tê dại tạm thời, có vẻ như đang cứu vớt cảm xúc của con người, nhưng thực ra không phải. Thì ra anh thực sự quan tâm tới cô, nếu không thì anh đã không nói thế, nếu không thì anh giống như những người trước đây, thản nhiên nhìn cô hút thuốc, không chút cảm giác, ngược lại còn có thể đưa cho cô điếu thứ hai. Từng cho rằng tự do tự tại hút một điếu thuốc, nhất là khi đang ngồi trong bar và nghe nhạc Pháp, nhưng bất luận thế nào thuốc lá cũng có ảnh hưởng tiêu cực, không ai thực sự thích nó. nguyên nhân chìm đắm vào nó chỉ là vì muốn phát tiết, nhưng cô không nên dùng cách này để phát tiết, bởi vì anh rất quan tâm tới cô.

Được người khác quan tâm sẽ khiến người ta một lần nữa nhận thức lại thực giá trị của mình. Mặc dù giữa họ cũng có những khoảng cách, nhưng chỉ cần nghĩ tới chi tiết kỳ diệu ấy là cô đã quên đi mọi gò bó của thế tục. Trong biển người mênh mông, cô và anh gặp nhau, yêu nhau, món quà anh tặng cho cô chỉ là từng mối quan tâm của anh bắt nguồn từ đáy tim, và anh đã phát hiện chấp nhận sự khác thường của cô.

Có thể thay đổi một vài thói quen nên thay đổi vì người mình yêu là minh chứng tốt nhất cho tình yêu, cô vẫn luôn cho là như vậy.

Cô không thể nào ngăn cản người khác hút thuốc, nhưng trong cuộc sống của cô, có thể sau này cô cũng không thể nào châm thêm một điếu thuốc nào nữa. Những nông nổi của tuổi trẻ như làn khói thuốc biến mất trong không khí, không để lại dấu vết, chỉ để lại trong tim cô một cảm giác rất chân thực.

Cô nhớ câu nói của Lưu Hoa, cuộc đời hạnh phúc không phải là vì tiền tài, mà là vì có hy vọng, có việc để làm, có người để yêu.

Sau ba tháng quen nhau, họ tới đảo Tần Hoàng nghỉ cuối tuần để thư giãn sau một tuần bận rộn.

Tiểu Liên yêu biển say đắm, bởi vì nơi đó có cát vàng và nước xanh. Đứng bên ngọn núi Kiệt Thạch phía nam đảo Tần Hoàng ngắm biển là tuyệt nhất. Khung cảnh hùng vĩ khiến cô nhớ lại câu thơ của Mao Trạch Đông: “Chuyện cũ đã ngàn năm, uy vũ nay vẫn còn. Kiệt Thạch giữ bài thơ, gió thu lạnh lẽo thổi. Nhân gian đã thay đổi”.

Lưu Hoa hỏi cô:

- Tại sao em lại thích biển?

- Bởi vì muốn gặp nó một lần chẳng dễ dàng gì, mà khi em cuối cùng cũng được đứng trước mặt nó, em lại không nói được lời nào. Anh biết câu chuyện về Tần Thủy Hoàng và biển không? Năm ông ta ba mươi tám tuổi, sau khi hoàn thành đại nghiệp thống nhất nước nhà, ông ta đã đến bên biển nhưng lập tức thấy hoang mang, bao nhiêu chiến công hiển hách, vinh hoa phú quý mà ông ta đạt được khi ở trước biển dường như chẳng còn ý nghĩa gì. Ông ta có thể ra lệnh lên núi xây Trường Thành, nhưng lại bất lực trước biển. Biển đối với người đều bình đẳng, đứng bên bờ biển, cái phần kích động nhất trong đáy tim đều sẽ được thể hiện hết. Hơn nữa, biển có thể mang đi mọi thứ của anh.

- Em muốn nó mang đi cái gì?

- Những gì không như ý trước đây! Thực ra, mấy tháng nay em rất vui, ngày kia là nhà hàng khai trương, em thấy hơi căng thẳng, nếu không có anh, em...

- Đây là anh tự nguyện. – Anh nói. –Ngoài biển ra, em còn thích gì nữa không?

- Không biết. –Cô lại quay đầu hỏi. –Nếu những con sông không đổ ra biển thì sẽ có mùi vị gì nhỉ?

Anh nghi hoặc với câu hỏi của cô, không trả lời. Cô bỗng dưng nhớ lại ngày trước nên mới hỏi như thế, nhưng cô không muốn làm anh hoảng sợ.

Tối hôm đó, họ dựng một cái lều màu đỏ, ngồi trên bãi cát ngắm sao. Tiểu Liên co người lại như muốn trốn tránh, trông mắt cô không ngừng đảo đi đảo lại, không dám nhìn vào sắc mặt anh, chỉ biết nhìn chăm chăm những chiếc cúc áo của anh. Cô bỗng dưng nhớ lại bức thư mà mình đã viết cho tâm hồn mình rồi lại xé vụn, nhớ lại đoạn miêu tả thiên đường trong tác phẩm Thần khúc của Dante mà cô rất thích: Ở Thiên phủ, những ngôi sao mà mắt nhà thơ nhìn thấy đều tắt dần, chỉ còn lại ngôi sao cuối cùng. Tất cả mọi người bước chân vào thiên đường đều mặc trên người trang phục trắng muốt, xếp hàng trên một cái kịch trường hình tròn rất lớn, hình dáng của chỗ ngồi không như hoa hồng, mỗi một linh hồn giống như một cánh hoa...

Anh ôm chặt lấy cô, khiến cô có chút gì đó như say đắm, lại như muốn khóc, giống như người vừa rơi xuống nước túm được vào ngọn cỏ cứu mạng, tâm trạng vừa mâu thuẫn vừa phức tạp. Bên bờ biển, bất cứ sự thay đổi nhỏ nào trong tâm hồn đều hướng về sự vui vẻ, hơn ba tháng đã trôi qua như thế, mọi ký ức về anh giống như một dòng suối nhỏ ấm áp và mềm mại chảy vào tim cô, có thể cô còn quan tâm tới anh hơn cả tưởng tượng của mình.

Sáng sớm, họ đứng ngắm cảnh mặt trời mọc. Lúc mặt trời nhô lên, Tiểu Liên hưng phấn kêu to. Cô cảm thấy niềm hạnh phúc đã rời bỏ cô rất lâu cuối cùng quay trở lại. Ánh mặt trời khiến cô không thể mở nổi mắt, cô hưng phấn tới nỗi suýt rơi lệ. Lúc này, cô hát một bài hát mà hồi nhỏ cô rất thích: “Trên bãi biển không người, triền cát dài cô độc triền miên, sóng biển vỗ bờ, hỏi bạn có nhớ lại mùa hè năm ngoái...”. Khúc hát hết rồi mới phát hiện ra mình đã quên mất cả Lưu Hoa. Cô quay đầu lại nhìn, Lưu Hoa đang đi chân trần trên cát viết chữ.

Một dòng chữ: “I love you” rất lớn.

Tiểu Liên không nói được lời nào. Anh ngẩng đầu lên, phủi cát trên tay, nói:

- Thực ra anh không muốn hoàn thành nó một mình.

Anh đáng yêu quá! Tiểu Liên vừa cười vừa khóc, dường như trên bãi cát dưới ánh mặt trời, cô đã nhìn thấy thứ lấp lánh nhất trên thế giới. Cô nhào vào lòng anh. Sự do dự lúc này đã bị sóng biển cuốn trôi. Cảm giác được ở cùng người mình yêu thương thật kỳ diệu, không cần biết quen nhau bao lâu, chỉ cần biết hai người hiểu nhau thế nào. Ánh mặt trời vàng rực trải đều trên người họ, dệt nên một cảnh tượng lãng mạn nhất thế gian.

I love you, câu nói thật ấm áp, những từ ngữ đơn giản nhưng tâm trạng lại chẳng hề giản đơn.

Ngày hôm sau, họ tới Sơn Hải Quan, đó là một chiến trường cổ rất nổi tiếng của Trung Quốc. Đoạn trường thành bắt nguồn từ Sơn Hải Quan có tên là Minh Trường Thành, đài đốt đuốc đã cũ hiện rõ sự già nua của năm tháng. Năm chữ “Thiên hạ đệ nhất quan” do tiến sĩ Tiêu Hiển đời Minh viết vẫn hiển hách cùng đất trời. Đứng bên cổng Đông Môn hùng vĩ, thấy Vạn Lý Trường Thành uyển chuyển vượt qua những ngọn núi cao, giống như một con rồng uốn lượn trên nền xanh ngọc bích, qua những buổi lễ rửa tội của hàng ngàn năm, nó vẫn vô cùng hùng vĩ.

Mấy hôm nay buổi sáng họ ngắm mặt trời mọc, buổi trưa thì nhìn thủy triều rút, tối đến thì ngắm sao, rồi lại được tận mắt chứng kiến Thiên hạ đệ nhất hoành tráng. Tiểu Liên cảm thấy thế giới tâm hồn mình đã trong trẻo hơn. Người ta nói, du lịch chắc chắn phải là sự kết hợp của cả tâm hồn và cảnh vật thì mới khó quên. Mặc dù cô rất thời thượng nhưng sẽ không đi du lịch một mình. Cô từng đi qua không ít nơi, nơi nào cũng có liên quan tới nơi một người, ví dụ như Thanh Đảo với Trì Vĩnh, và đảo Tần Hoàng với Lưu Hoa. Cùng là thành phố ven biển, một nơi thanh tú, một nơi hùng vĩ; cùng ngắm cảnh mặt trời lặn trên biển, một nơi là điểm đến sai lầm để lại nhiều nuối tiếc, một nơi lại là một cái tổ ấm áp, đầy tình thương.

Sau khi về Thượng Hải, họ tiếp tục bận rộn với công việc của mình. Sau khi công việc trang hoàng và mua sắm hoàn thành, Vườn ăn của Tiểu Liên chính thức khai trương đúng kế hoạch.

Có một sự nghiệp của riêng mình vẫn là khát vọng của Tiểu Liên, giờ đây cuối cùng giấc mơ cũng đã thành sự thật.

Không có nghi thức khai trương xa hoa, cũng không mời những khách quý, nhưng vì thiết kế ấm áp, lãng mạn, đồ ăn ngon và giá cả hợp lý, nên việc làm ăn ở đây rất tốt.

Tối hôm đó, vì mời một người bạn là đầu bếp người Hàn Quốc mà Lưu Hoa bị tai nạn ô tô.

Anh bị tàn phế!

Khi cô đi thăm anh, y tá chỉ lạnh lùng nói rằng anh đã chuyển viện, để lại một bức thư:

Tiểu Liên thân yêu,

Thời gian quen em không dài, thấy em đã thực hiện được “Vườn ăn”, anh cũng phát hiện ra khí chất và cá tính của em. Em cổ điển nhưng tràn đầy sức sống, anh thực sự yêu em mất rồi. Khi anh muốn được yêu em thì lại bị tai nạn khiến anh không thể nào dùng hành động tiếp tục yêu em được nữa, điều này khiến anh còn buồn hơn cả việc không yêu em. Em như sợ dây tơ hồng yếu ớt, thực sự muốn được ở cạnh em, nhưng anh không muốn nhìn thấy một bi kịch lớn hơn, không muốn trở thành gánh nặng của em, không muốn đôi mắt em thêm buồn, giờ anh như người đi lên đỉnh núi, nhìn thấy toàn bộ khung cảnh dưới núi, chỉ biết bất lực thừa nhận sự vô dụng của mình. Bởi vậy khi em chưa thực sự yêu anh, rời xa em là lựa chọn thông minh nhất. Anh sẽ không xuất hiện trước mặt em thêm lần nào nữa, nhưng anh sẽ chăm sóc tốt bản thân mình.

Hãy kinh doanh tốt nhà hàng của mình, anh tin rằng em sẽ thành công, bởi vì em có tài, có nhiệt huyết. Em có lúc đáng thương, có lúc tình cảm, em lương thiện, em xinh đẹp, em...

Anh yêu em, Tiểu Liên.

Nếu em lại tới bờ biển, đừng quên viết lại một lần câu “I love you”, hãy viết bằng tất cả tâm hồn mình, em sẽ phát hiện ra rằng em là người hạnh phúc nhất. Dù sao cũng có rất nhiều tình yêu ở bên em.

Nước mắt thấm ướt những dòng chữ của anh.

Cô lẩm bẩm nói:

- Lưu Hoa, chẳng phải anh nói sai lầm lớn nhất của cuộc đời là tự từ bỏ chính mình sao?

Cô nghĩ đủ mọi cách để liên lạc với anh, nhưng bằng cách nào cũng không thể liên lạc được. Anh đã biến mất như thế.

Yêu một người là một cảnh giới, là một cảnh giới mà vì hạnh phúc của người đó, từ bỏ hạnh phúc của chính mình. Trên thế giới này, có lẽ chỉ có anh mới làm được.

Anh giống như món đồ bằng bạc quý giá và hiếm hoi, ngày càng tỏa sáng theo năm tháng. Cô tin số phận của anh không ảm đạm như thế. Anh từng mang lại vầng hào quang cho cô, rồi lại vội vã bỏ đi, giờ đây đã đến lúc anh tìm kiếm vầng hào quang của chính mình. Cô nhớ nụ cười như mặt trời rạng rỡ của anh, sự khích lệ, của anh dường như đã giấu vào trong tim, cho dù đi đến đâu, nó cũng sẽ theo cô như hình với bóng.

Sinh mạng là một cái bóng biết đi. Giả sử lựa chọn một lần nữa, có phải anh nên cưới một ai đó, sống một cuộc sống an bình. Nếu thế thì liệu có xảy ra câu chuyện tương tự hay không? Vào đêm mà anh cầm bút viết thư, chắc chắn là sao ngập trời, ánh trăng cũng tràn đầy cả phòng, giống như cái đêm họ cũng ở bên bờ biển.

Từ đó về sau, anh trở thành ngôi sao vĩnh hằng trong trái tim Tiểu Liên, soi sáng cho tâm hồn cô.

Không có Lưu Hoa, Tiểu Liên chỉ biết tiếp tục bước. Cô không hề cảm thấy cô độc hay yếu đuối. Anh từng dặn dò bạn bè phải giúp đỡ sự nghiệp của Tiểu Liên.

Đầu bếp của Đạm Anh Ốc là một người bạn của Lưu Hoa mới ở Nhật về, tên là Tôn Khởi Minh, ban đầu ông cùng con trai ông đi Nhật. Giờ đây con trai ông về nước mở công ty, ông cũng quay về làm đầu bếp. Ở Đạm Anh Ốc cung cấp các loại cá chép, cá miếng sống, bánh rán thịt... Các món ăn có hình dạng rất độc đáo, hình tam giác, hình lục lăng... đương nhiên họ đã đầu tư rất lớn vào mặt này. Đặc sắc nhất là các món ăn, bao gồm món khai vị, canh nhạt, cá sống và hải sản... Không có gia vị nào có bột ớt, bởi vì người Nhật Bản truyền thống cho rằng thanh đạm mới là mỹ vị. Vô Cùng Hoa Quán do một người tên Lý Chúng mà bạn Tiểu Liên giới thiệu cho cô phụ trách. Bố của Lý Chúng trong giai đoạn đầu của giải phóng từ Hàn Quốc tới tỉnh Cát Lâm, định trốn chiến tranh khi đó. Ông thi đỗ vào đại học Thượng Hải, nhưng vẫn không quên được món ăn quê nhà. Các món ăn của Vô Cùng Hao Quán đều có mùi vị khá nặng, nóng hôi hổi. Kim chi ở đây rất ngon, được rắc thêm một tầng bột ớt khiến mọi người vừa ăn vừa xuýt xoa, còn về thịt nướng thì là thịt lợn, thịt bò và cá nướng, dùng lá rau sống và lá vừng bọc lại, sau đó ăn với nước tương.

Trà Ẩm Đình kết hợp phong cách Đông Tây, được bày trí theo phong cách cổ điển, trang nhã, đơn giản mà tinh tế. Về chủng loại, vừa có các loại trà của Trung Quốc, vừa có hồng trà của phương Tây và cả cà phê... Ngoài trà, Tiểu Liên còn chuẩn bị một vài món ăn hải sản rất đặc sắc, đầu bếp chính là mẹ và dì cô. Trong tuần mỗi tháng sẽ có hoạt động khuyến mãi, khách hàng nào tới uống rượu hết từ hai trăm tệ trở lên sẽ được một suất hải sản, nếu vượt qua ba trăm tệ, không những được một suất hải sản mà còn nhận được một phiếu giảm giá ba mươi tệ có thể sử dụng ở Đạm Anh Ốc và Hàn Quốc Quán. Mọi ý tưởng thết kế ở Trà Ẩm Đình đều là tâm huyết của Tiểu Liên.

Trên tường ngay vị trí đón khách là một câu trong Thủy hử: Khoái ý chỉ sự mạc nhược hữu, khoái hữu chi sự mạc nhược đàm.

Cô thức trắng đêm để đặc ra một loại các chế độ quản lý và nguyên tắc dùng người, tuyển nhân viên phục vụ, sắp xếp huấn luyện. Cố gắng đưa ra mức giá ưu đãi nhất, hy vọng có sự sáng tạo trong phục vụ để thu hút khách hàng. Cô xin công ty AFR cho nghỉ phép hai tuần để một lòng một dạ làm việc. Cô mời Đại Vân làm cửa hàng trưởng, Đạm Anh Ốc do Tôn Khởi Minh phụ trách, Vô Cùng Hoa Quán thì do Lý Chúng phụ trách, Trà Ấm Đình do đích thân cô phụ trách.

Cô là một bà chủ rất thoải mái, thậm chí còn cùng chơi bài với nhân viên phục vụ. Cô cũng là một bà chủ rất nguyên tắc, khi yêu cầu người khác, cô sẽ yêu cầu bản thân trước.

Có điều cô cảm thấy cô cùng lắm chỉ có thể là một bà chủ nhỏ không tham lam.

Lúc vui vẻ, cô thường muốn gọi điện thoại đường dài để thông báo cho Phương Thành tình hình của cô. Chắc chắn anh sẽ kinh ngạc nói:

- Em là con gái mà mở nhà hàng? Có thể quản lý được người khác?

Khi đó chắc chắn cô sẽ cười thật tự hào. Nhưng đứng trước ý định này, trong lòng cô thường thấy do dự, không thể quyết định được. Cứ như thế hai người họ là của hai thế giới, điều cô có thể làm chỉ là bắt mình bận rộn để quên đi ý định này.

Vào lúc khó khăn, cô lại nhớ tới Lưu Hoa. Mỗi khi như thế, dường như cô cảm thấy có một ánh mắt không?

Không lâu sau đó, cô đã trải qua một tình yêu kéo dài ba tháng,

Người đó tới từ Giang Tây, làm việc ở Thượng Hải, tên là Chương Minh, thường một mình tới nhà hàng cô ăn cơm. Thế là họ quen nhau. Anh rất đẹp trai, khi cười có vẻ gì đó ngây thơ như trẻ con. Quen nhau không lâu thì anh nói với cô, bắt tay và nắm tay có sự khác biệt. Khi nói những điều này, cô nhìn anh, anh không nhìn cô.

Sau những phút bận rộn, cô cần có một người ở cạnh, thế là cô đón nhận anh. Để nhà hàng của cô kinh doanh tốt hơn, anh đã cùng cô đi khắp Thượng Hải. Họ ngồi trong nhà hàng “Mưa rừng nhiệt đới” trên đường Nam Kinh. Nhân viên phục vụ ở đây ăn mặc theo phong cách của Việt Nam. Cách trang trí nhà hàng rất độc đáo, đem lại cho người ta một cảm giác thần bí.

Bắt đầu chú ý tới anh là hôm sinh nhật cô. Anh mang theo một bó hoa hồng xinh đẹp và cùng cô thưởng thức bữa tối, mặc dù đã cũ nhưng cũng không khiến người ta thấy ghét. Cô vẫn cô đơn phảng phất như nhìn thấy tình cảm đã lâu không gặp. Khi hoa không thể nở chính là lúc kết quả, hoa vô dụng, nhưng tư dung của hoa có ai không thích?

Mỗi lần tình cảm đều hơi giống như đánh bạc, quy tắc là mọi người đều vui vẻ. Có một số người mà cả đời cô cũng không quên được ánh mắt của người ta, nhưng có những người ngay cả cái tên cô cũng không nhớ được. Thì ra tưởng rằng tình yêu là thứ vô cùng thần bí, thực ra là vì cô đơn mới tương ngộ, vì hiểu nhau nên mới chia tay.

Nhưng lần này với cô mà nói chắc là không giống những lần trước. Sự run rẩy mà những vuốt ve mang lại khiến cô cảm thấy mình tồn tại rất chân thực, phảng phất như ở giữa biển và nhìn thấy ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. Quen nhau thật chẳng dễ dàng, có ai mà dễ dàng từ bỏ? Quay đi quay lại, những cảm nhận đó đều không thể nào quên.

Sự thân mật hình thành trong giây lát, cô cảm thấy những điều này sẽ không mang lại họa hay phúc gì cho cô.

Dần dần, cô bắt đầu nhớ anh. Đêm đó, cô đưa anh tới nơi mà cô cho rằng đẹp nhất ở Thượng Hải – ngồi trên ban công ở tầng ba của khách sạn Shangri La ngắm bãi cát. Anh nói năm mười tám tuổi tới hai mươi tám tuổi, anh luôn là một người lang thang, giờ anh đã gặp được cô, sự độc lập và chăm chỉ của cô, năng lực và tài năng của cô đều khiến anh có cảm giác rất an tâm. Cô mặc chiếc váy dài màu ấm, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn, trông cô càng thêm xinh đẹp. Họ đứng đối diện với nhau, cô hát một câu tiếng Anh, hát được một nữa thì điện thoại di động của anh đổ chuông, sau đó không kêu nữa. Cô nói:

- Anh nghe điện thoại đi.

- Không cần đâu. –Anh nhẹ nhàng nói.

Sau đó anh tiếp tục nhìn cô. Bị anh nhìn trong im lặng, cô cảm thấy rất tự hào, không cần biết điều đó từ đâu tới.

Sau đó cô hỏi anh:

- Sau này chúng ra sẽ như thế này mãi chứ?

Anh hiểu ý của cô, nhưng nói:

- Thực ra anh chẳng có gì, không tiền, không xe, không nhà, anh chỉ là người tay trắng.

Nước sông Hoàng Phố vẫn vậy, nhưng nụ cười đã biến thành nước mắt.

- Anh không phải là người Thượng Hải, không có hộ khẩu ở đây, sự nghiệp cũng chẳng có gì nổi bật, mặc dù bình thường công việc bận rộn, hình như có rất nhiều người nghe lời anh, nhưng năm ngoái anh đã thay đổi phương thức sống của mình vì người bạn gái “đá” anh. Anh biết như thế không tốt, nhưng rất khó để thay đổi hoàn toàn. Cú điện thoại vừa nãy là cô ấy gọi cho anh. Hơn nữa, tổng công ty lúc nào cũng có thể phái anh quay về, nếu anh về rồi, em có về cùng anh không? Em sẽ không đâu, em có sự thông minh và đáng yêu của con gái Thượng Hải, em có sự nghiệp của em, thành phố lớn nhất Trung Quốc khiến em không thể nào vì một người mà thay đổi quá nhiều. Vả lại nơi đó không thích hợp với em.

- Đó là nơi nào?

- Thanh Đảo.

Lại là Thanh Đảo được vây bởi biển cả! Lại là Thanh Đảo, nơi mà nhớ lại vẫn khiến vết thương cũ của cô đau nhói!

- Anh dựa vào đâu mà khẳng định rằng em sẽ không tới Thanh Đảo? – Cô đau lòng hỏi.

Giữa hiện đại và truyền thống, cô đau đớn khóc lên, sợ bị người ta nghe thấy, thế là cô cố nhịn lại, đúng là đau khổ. Cô phát hiện ra mình phấn đấu suốt nữa ngày nhưng không tìm được một góc nào để an tâm nghỉ ngơi. Ngoài việc đứng nhìn người trước mặt như một con ngốc, cô chẳng biết phải làm gì. Cô thấy gương mặt của anh như bị cái gì đó đánh thức rồi lại cố che giấu.

Cô hỏi:

- Em không muốn chúng ta chỉ là mối quan hệ giữa điện ảnh và cà phê.

Khi nói câu này, cô có vẻ gì như tuyệt vọng và mê đắm.

Từ một người này tới bên một người khác, chiếc ghế mới đã ướt rồi lại khô, màu sắc khác nhau tạo nên ánh sáng đẹp nhất và hiện thực xấu xa nhất, giờ dừng lại chỉ là kết quả của một trái tim không nơi nào phát tiết, giống như tâm hồn của con người cứ mãi loanh quanh giữa cô độc.

Cô hỏi anh:

- Anh còn nhớ một bài hát có tên Tay trắng không? Trong đó có một câu: “Em nói với anh, em yêu anh tay trắng”. Nó chính là điều em muốn nói với anh.

- Ôi... khi nào em đi cùng anh... Ôi, khi nào em đi cùng anh...

Anh gật đầu, rồi lại đốt thuốc. Anh lớn ở nông thôn, từ nhỏ đã làm bạn với ruộng vườn và các công việc nhà nông, đi học đại học, toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà chỉ có hơn một nghìn tệ. Mẹ anh không được đi học, cô của anh vì chăm lo cho anh và em trai anh mà cũng không đi học. Ở nông thôn, thậm chí bất cứ lúc nào cũng thấy có trẻ con vứt trước của nhà anh. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh chuyển tới làm trong một doanh nghiệp nhà nước rất nổi tiếng, ký hợp đồng mười năm, năm ngoái được phái tới Thượng Hải.

Một tuần sau, rất nhiều biểu hiện khó chịu khiến cô có một dự cảm. Cô tới bệnh viện kiểm tra, vạch đỏ trên tờ giấy thử thai và chuẩn đóan của các bác sĩ khiến cô phát hiện ra một sự thật vô cùng đáng kinh ngạc. Cô mang thai rồi! Bác sĩ liếc mắt hỏi Tiểu Liên:

- Cô muốn đứa con này không?

- Muốn. – Cô nói rất kiên quyết, nhưng trong lòng cũng thầm thấy một cái gì đó đang nuốt chửng mình.

Anh thì ở nơi khác, không nhìn thấy tương lai, cũng không có khoảng tiền tiết kiệm nào. Nhưng anh không biết những điều này không có nghĩa là trắng tay thực sự. Anh còn có Tiểu Liên, và cả một thứ nữa mà anh không đoán được.

Cô chỉ nhớ những hồi ức mà họ từng nắm tay nhau đi qua khiến cô thấy ấm áp, đi trên đường, quên mất mình đang ở nơi nào, chỉ nhớ từng cái cây nối tiếp nhau, đôi chân tê mỏi nhưng trong lòng lại thấy thật ngọt ngào. Trong điện thoại, cô kể cho anh nghe sự thay đổi của Thượng Hải chục năm trở lại đây, từ cây cầu vượt cho tới những tòa nhà cao tầng, rồi cả kiến thiết thành phố xanh, từng bước chân in dấu dưới mặt đường. Nhưng cô cũng muốn hỏi anh sẽ ở lại Thượng Hải bao lâu.

Tiểu Liên không nói chuyện kia cho anh, cô sợ đôi mắt sâu thẳm ấy sẽ càng thêm u buồn. Một mình cô gánh chịu, đó là cảm giác vừa hạnh phúc vừa đau khổ, một mặt là chịu đựng những phản ứng thai nghén thời kỳ đầu khiến cơ thể cô khó chịu, mặt khác, cô phát hiện ra cô và anh thêm một mối liên hệ nữa, điều này có nghĩa là họ càng gần nhau hơn. Mặc dù tình yêu chỉ yếu ớt như giọt sương mai, nhưng vì người ấy, cô cảm thấy như thế cũng đáng.

Những ngày tháng mang thai thật khó chịu, buồn nôn, chướng bụng, tâm trạng bất ổn, Tiểu Liên rất muốn giữ lại đứa con này, bởi vì bố của nó là người mà cô yêu. Nhưng cô biết suy nghĩ này thật ấu trĩ lại quá lý tưởng hóa, cô biết muốn nuôi dạy một đứa con thật chất là đang trả nợ của kiếp trước, cũng là lời vĩnh biệt với tuổi trẻ hưởng thụ của mình. Nhưng đứa trẻ này là kết quả tình yêu, nó không hề có tội.

Anh vẫn bận rộn với công việc mà đi công tác, cô vẫn không nói với anh sự thật, không muốn dùng nó để anh cảm thấy mình đang muốn trói buộc anh. Anh từng nói, con người không thể hối hận về những việc mình đã làm, chỉ có thể hối hận vì những việc mình chưa làm. Cô rất muốn hưởng thụ niềm vui của việc mang thai trong sự bảo vệ của anh, nhưng cô không thể.

Một hôm, để đuổi kịp chuyến xe buýt, Tiểu Liên phải chạy nhanh, không cẩn thận vấp chân và ngã, không thể nào đứng lên được. Cũng may người đi đường đỡ cô lên xe. Ngồi trên xe, mọi người xung quanh thấy sắc mặt của cô không tốt, khuyên cô đừng làm việc quá mệt nhọc, hãy chú ý giữ gìn sức khỏe.

Trong ánh sáng của mặt trời buổi sớm, Tiểu Liên luôn miệng nói vâng, nhưng không biết vì sao mình lại bị những người xa lạ như thế này thấy thương hại. Mặc dù họ đều có ý tốt, nhưng đối với cô, nó chẳng khác nào sự mỉa mai. Về tới công ty, cô càng lúc càng thấy có một cơn đau âm ỉ khó chịu và một áp lực rất lớn như đang muốn bùng phát.

Vốn tưởng rằng mang trong mình một sinh mạng nhỏ là một việc rất đáng để kỳ vọng, nhưng hiện thực lại đánh tan cái vỏ ngoài đẹp đẽ ấy. Buổi chiều, cô lại ngồi trước mặt vị bác sĩ đó. Lãng mạn là điểm cuối cùng, cái giá cũng cần phải tự lượng sức mình. Vốn tưởng mình có đủ kiên cường để biến lá dâu thành áo lụa, nhưng sự thực vẫn là sự thực.

Đi ra khỏi bệnh viện, khi Tiểu Liên tay cầm Mifepristone chờ xe buýt lúc chiều tối, anh gọi điện thoại tới. Giây phút đó, chiếc xe lại gần vẫn không hề dừng lại, anh nói thời gian này anh phải cùng lãnh đạo công ty đi công tác, bởi vậy sẽ rất bận. Giọng nói nghe có vẻ tích cực của anh khiến cô muốn khóc, khiến muốn nói, trong túi cô đang cầm một món đồ có thể giết chết con của họ, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là:

- Em không sao đâu, anh cứ làm việc đi.

Uống thuốc ba ngày, sức khỏe của Tiểu Liên dần dần hồi phục. Tới ngày thứ tư, cô lại bệnh viện kiểm tra. Tất cả những điều này anh đều không biết.

Sau khi anh đi công tác trở về, dường như tới lượt cô nói mình chẳng còn gì. Cô không mất tiền bạc hay vật chất, bởi vì những thứ đó mất rồi có thể lấy lại được, thứ cô mất là cảm giác hy vọng quý giá. Những ngày tháng không có anh khiến cô suy nghĩ rất nhiều, nếu yêu một người mà bắt mình chịu nhiều đau khổ như thế, vậy thì cô nguyện con người thà không có tình cảm.

Anh mặc chiếc áo gió với những hoa văn nhẹ, nói:

- Trong thành phố này, anh có rất nhiều bạn bè, cũng có sự quan tâm của em, anh rất cảm ơn. Anh đã thích cái thành phố đang ngày càng đổi mới này rồi, những công trình kiến trúc ở đây mang lại cho một người tỉnh ngoài như anh sức mạnh và niềm tin.

Có thể thời gian rời khỏi Thượng Hải hơi dài nên anh có thêm nhiều cảm xúc về thành phố này.

Cô không biết anh nói những điều này để làm gì?

Tiểu Liên hy vọng anh nói, mặc dù anh là người ngoại tỉnh, nhưng anh vẫn đang tranh thủ từng giây từng phút để được ở lại đây, như thế thì có thể ở bên cô. Chẳng ai biết mình yêu chân thực nhiều như thế nào, nhưng chỉ cần nghiêm túc làm việc thì sẽ có tương lai, có hy vọng.

Nước mắt viền quanh mi, cô chậm rãi nói điều mà cô vẫn muốn nói:

- Em yêu sự tay trắng của anh.

Bi kịch ấy cô vẫn chưa dám nói với anh, không muốn anh cảm thấy có lỗi và mang nợ, quan trọng hơn là, cô tự tin với tình cảm của cả hai người.

Một đêm thu, Tiểu Liên và Đại Vân ngồi đối mặt với nhau trong Trà Ấm Đình. Trong hai tháng từ khi khai trương, nhà hàng đã thu hồi gần đủ vốn. Họ ngồi nghe giọng ca trong vắt của Sarah Brightman và nói chuyện. Tiểu Liên cảm ơn sự giúp đỡ của Đại Vân, Đại Vân lại không mấy quan tâm tới điều này. Cô có một đám bạn ngoại quốc thường tới đây tiêu xài, họ luôn miệng khen ngợi những món hải sản mà Tiểu Liên làm.

- Tiểu Liên, tớ cảm thấy rất kỳ lạ, công ty mà cậu làm tốt như thế, cậu lại không phải không có việc gì làm, lấy đâu ra động lực mà mở nhà hàng này? Chẳng lẽ chỉ vì Lưu Hoa thôi sao? – Đại Vân vốn không muốn nhắc tới tên anh, nhưng vẫn không nhịn được, lên tiếng hỏi.

Đại Vân hoàn toàn không biết sự tồn tại của Chương Minh, cô ấy chỉ quen Lưu Hoa. Trong một đêm tối mưa bụi lất phất, Tiểu Liên từng tới tìm cô. Đại Vân hỏi:

- Sao anh cậu lại thiếu đi một người?

Tiểu Liên khóc. Đại Vân không nói gì nhiều, chỉ cho cô nghe CD do một người bạn tự thu. Tiếng hát buồn bã cất lên:You said goodbye time. I am nearly crazy. We never know what we’ve got until we lose it.

Tiểu Liên tỉnh dậy từ trong hồi ức, nói:

- Nỗi đau của Lưu Hoa quá nhiều, nhưng tớ lại không có cơ hội xóa mờ những nỗi đau đó, tớ chỉ muốn làm thật tốt mới khiến cái cảm giác tội lỗi mờ đi. Tớ luôn cảm thấy hình như anh ấy đang nhìn tớ, tớ chỉ biết cố gắng mà thôi.

Tiểu Liên lại hỏi:

- Sắp tới Tết rồi, cậu có dự định gì?

- Tập tản văn của tớ sắp xuất bản rồi, cuối năm có một cuộc họp báo, mời rất nhiều người, cậu cũng phải tham gia đấy nhé! Ngoài ra có thể tớ sẽ sang Đức.

Cậu muốn rời khỏi Trung Quốc sao?

- Đúng thế. Tớ có một bạn trai người Đức, giờ anh ấy ở bên đó đang chuẩn bị đón Noel, mặc dù còn hơn một tháng nữa nhưng anh ấy muốn tớ sang đó. Năm sau, khi nào nhà hàng của cậu đi vào quỹ đạo, có thể tớ sẽ từ chức.

- Đi kết hôn với anh ấy sao?

- Anh ấy không nói, tớ cũng không hỏi. Anh ấy mở một công ty chocolate ở Heidelberg. Tớ cảm thấy điểm khác biệt giữa đàn ông phương Tây và phương Đông chính là đàn ông phương Tây thì direct, còn đàn ông phương Đông chính làimplicit. Anh ấy là một người đàn ông rất thú vị,quan trọng hơn là anh ấy không lừa gạt người khác, sự tận tâm của anh ấy đã khiến tớ cảm động, và anh ấy cũng dạy tớ nhiều điều khác. Anh ấy dạy tớ nghe nhạc Pháp, nói tiếng Pháp, dạy tớ chơi trống. Khi anh ấy ở Thượng Hải, từng là người chủ xướng trong một ban nhạc, còn tớ là tay chơi trống, ban nhạc đường phố cũng vậy, ban nhạc không nổi tiếng cũng vậy, bọn tớ đều khôngquan tâm người khác đánh giá gì về mình. Bọn tớ hát tới rất khuya, sau đó thì đi trên đường Tư Nam vào lúc sáng sớm. Anh ấy cao lắm, 1m9 cơ, lúc sang đường, anh ấy gần như bế tớ lên. Chân tớ cách mặt đất một đoạn, cảm giác như đang bay. – Nói mãi, nói mãi, Đại Vân mỉm cười. – Có lúc chúng tớ nhìn nhau, một người mắt đen, một người mắt xanh, chẳng nói câu nào. Cái cảm giác thương yêu trong ánh mắt còn hơn hàng vạn lời nói, như thế có thể đọc được suy nghĩ của người kia. Cậu từng nghe nói chưa? Bà Browning vì có tình yêu mà có thể lại đứng trên đôi chân tàn tật đã nhiều năm. Tớ cảm thấy linh hồn của một người khi đứng trước linh hồn của người mà mình yêu giống như vị thần Venus trong sáng và thần thánh.

- Đại Vân, có những lúc tớ thực sự muốn hỏi cậu, rốt cuộc tình yêu chân chính là yêu nghiệt đến đâu? – Tiểu Liên muốn tìn kiếm đáp án từ người khác.

Đại Vân nói với cô như an ủi:

- Khi yêu tưởng rằng tình yêu của mình cảm động đất nước, nhưng tình yêu không thể cân đo đong đếm được. Đời người là sự lựa chọn không ngừng, tớ không quá cứng nhắc khi nhìn nhận về cuộc sống. Tình yêu như cái nón, che được nắng nhưng chẳng che được mưa. Tớ thích mình thích hợp làm việc gì và không thích hợp làm việc gì. Tiểu Liên, cậu nên tìm một người, trước Lưu Hoa, cậu không có ai sao?

Tiểu Liên suýt chút nữa thì buột miệng nói ra cái tên đó, nhưng cô lại nuốt vào, cô chỉ nói:

- Tình yêu giống như một giấc mơ đẹp, tiền bạc lại có thể thức tỉnh nó.

- Thế thì chắc chắn là anh ta rất coi trọng tiền bạc, người đàn ông như thế không có còn hơn.

- Được rồi, chúng ta đừng nói về đàn ông nữa. Những người đàn ông mà chúng ta gặp trong cuộc sống còn ít sao?

- Nhưng... – Đại Vân định nói gì đó rồi thôi, sau đó chuyển chủ đề. – Tớ vẫn chưa hỏi cậu, ban đầu cậu nghĩ thế nào khi trang hoàng nhà hàng như thế?

- Tớ từng theo Lưu Hoa đi ăn đồ nướng Hàn Quốc, bỗng tớ nghĩ nếu kết hợp đồ Nhật với Hàn lại thì không biết sẽ có hiệu quả ra sao. Thực ra ẩm thực không những phải ngon, hơn nữa còn có hàm nghĩa văn hóa rất sâu sắc. Cậu nghĩ mà xem, quốc hoa của người Nhật là hoa anh đào, hoa nở rất ngắn, chỉ có 10 ngày, sau đó sẽ tàn, quốc hoa của Hàn Quốc là hoa Vô cùng (hay còn gọi là hoa Mugung), kỳ hoa nở rất dài, tượng trưng cho mùa đông kéo dài của Hàn Quốc, bản thân nó đã là một sự so sánh rất mạnh mẽ, tớ nghĩ mình có thể khai thác điểm này, lạnh và nóng, nhạt và đậm, sự khác biệt này có thể làm hài lòng khẩu vị của không ít người. Nhưng không thể chỉ làm những thứ đồ của người nước ngoài, thế là tớ nghĩ tới trà. Người hiện đại thực ra rất cô đơn, họ thà uống một vài ngụm trà hay cà phê chứ không muốn tâm sự với người khác, tâm lý đó sẽ được kéo dài rất lâu. Trên thế giới, bất cứ việc gì không liên quan đều có thể liên kết với nhau và tạo ra hiệu ứng kỳ lạ, vấn đề là liên kết thế nào mà thôi. Hơn nữa tớ có một người bạn hợp tác tuyệt như cậu, mang lại bao nhiêu khách hàng, chắc chắn tớ sẽ thành công.

- Tiểu Liên, tớ rất thích tính cách của cậu. Có lúc cậu giống như một đứa trẻ sơ sinh, trẻ sơ sinh nhìn thấy gì mới lạ sẽ chạm vào nó, vô cùng đáng yêu. Có lúc cậu lại khiến tớ cảm thấy cậu như đám mây, hình dạng thoát tục, vân du bốn phương, không cố định ở một nơi nào nhưng cũng có thời gian dừng lại làm những chuyện mà cậu cho là đáng, buổi sáng khi mặt trời lên, mây chính là ánh bình minh, khi mặt trời lặn, mây biến thành ráng chiều.

- Nhà văn ơi, cậu thật biết so sánh, nếu thực sự như thế thì tớ đẹp quá đi mất.

Họ vui vẻ trò chuyện với nhau, giọng ca của Sarah Brightman vẫn quấn quýt bên tai, tiếng ca của cô có cả thơ và họa, lại chứa chan tình ý, giống như họ có lúc cũng thấy hoang mang, có lúc lại thảnh thơi lắng nghe. Họ biết, cuộc sống có từ trường, tình yêu là từ lực, để mặc cho người mê, để mặt cho người sầu.

Giám đốc bộ phận nhân sự của công ty, bà Trương gọi Tiểu Liên vào văn phòng. Dáng vẻ nghiêm túc của bà khiến Tiểu Liên có một dự cảm không lành. Thời gian này, mặc dù Tiểu Liên vẫn giữ kín chuyện mở nhà hàng với mọi người, cũng không hề có bất cứ sai sót gì trong công việc, bởi vậy cô hoàn toàn không hiểu được tình hình lúc này.

- Gần đây tôi thường nhận được điện thoại của một người, nói là bạn của cô.

Nụ cười trên gương mặt Tiểu Liên đông cứng lại, hai bàn tay đan chặt vào nhau, ngồi yên.

- Chúng tôi không có quyền hỏi về đời sống riêng tư của cô. Nhưng những gì mà họ nói về cô khiến chúng tôi không thể không suy nghĩ. Họ nói cô ở ngoài kia vay tiền không trả, hơn nữa chiều qua Diana còn gặp một cô gái họ Khống, nói là cô vay tiền của bạn trai cô ta không trả, cô còn uy hiếp cô ta làm cái gì đó. Tôi vốn không muốn quản lý những chuyện phức tạp như thế này, nhưng nó lại xảy ra với một nhân viên bình thường có biểu hiện rất ưu tú trong công việc. Tôi cảm thấy hơi đáng tiếc.

Nhìn đôi môi đỏ chót của viên giám đốc nhân sự đang mấp máy, Tiểu Liên gần như á khẩu.

- Chúng tôi hy vọng cô đừng vay tiền của người ta nữa. Mặc dù chúng tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chúng tôi vẫn phải nhắc nhở cô, là một nhân viên tốt, trước tiên hãy là một người hoàn hảo về nhân cách và đạo đức.

Đây là lần đầu tiên từ khi Tiểu Liên vào công ty mà bị người ta lên giọng giáo huấn. Cô luôn hoàn thành rất xuất sắc công việc của mình, được công ty coi là tấm gương cho mọi người noi theo, cô luôn hành sự rất cẩn thận, suy nghĩ hậu quả trước sau. Nhưng lần này lại bị chịu một trận giáo huấn vô lý, hơn nữa còn không có chỗ để phản bác.

- Thời gian này đang là lúc công ty có điều chỉnh về tiền lương và việc thăng chức, công ty vốn suy nghĩ cho cô chức vụ phó giám đốc phòng PR. Nhưng giờ xem ra cô đã nhường cơ hội này cho người khác mất rồi. Chúng tôi quyết định không cho cô đảm nhiệm chức vụ Phó giám đốc PR nữa.

Trong văn phòng của giám đốc nhân sự, Tiểu Liên mím chặt môi, sắc mặt nghiêm túc. Cô không thế nào nói ra nguyên do và quá trình của toàn bộ sự việc trước mặt một người xa lạ như bà Trương, quá khứ đó cô đã cố tình quên đi. Việc đến tận nơi này tố cáo là việc mà Khống Tình Nhiên hoàn toàn có thể làm, chỉ có điều cô không dự liệu được trước mà thôi.

Sau cuộc nói chuyện với giám đốc nhân sự, cô luôn cảm thấy ánh mắt người khác nhìn mình có vẻ kỳ quái. Công ty là một nơi tập trung toàn nhân tài, ai cũng hy vọng vừa có thể hào nhập được vào với tập thể, lại có thể là người nổi bật. Rất nhiều người vì được tăng lương hoặc thăng chức mà từ bỏ hai ngày nghỉ cuối tuần của mình, làm thêm tới chín giờ tối là chuyện bình thường. Tiểu Liên cũng từng vì tiền bạc và hiện thực, vì lời khen và sự cổ vũ của cấp trên mà làm một người bận rộn, mặc dù làm thêm mãi mãi không có cơ hội mua được nhà lầu xe hơi, nhưng cô luôn cho rằng, làm tốt công việc của mình cũng có thể giúp giấc mơ của mình thành hiện thực.

Nhưng giờ đây, Tiểu Liên bỗng dưng cảm thấy nội dung công việc của mình đã thay đổi. Công việc của cô do một đồng nghiệp nữ chuyển từ bộ phận khác tên là Hoa Cẩn làm cùng, trong công ty có lời đồn rằng Hoa Cẩn sẽ trở thành Leader[1] của Tiểu Liên. Còn Hoa Cẩm cũng thường bắt Tiểu Liên làm việc này việc kia bằng thái độ sai bảo. Khi Tiểu Liên nói chuyện với cô ta, luôn nhắc nhở mình là phải mỉm cười mặc dù cô thực sự không muốn cười, ánh mắt cũng không còn nhanh nhẹn như trước. Dần dần, cô không làm thêm nữa, thậm chí cô còn coi thường cái từ “làm thêm” trong miệng mọi người, và coi thường cả những đồng nghiệp ham hư vinh. Đương nhiên, trên bề mặt, cô vẫn chủ động nói cười với họ, thậm chí có lúc còn không tiếc lời khen ngợi cách trang điểm, ăn mặc của họ. Cô cảm thấy tầm thường hơn trước rất nhiều, rõ ràng trong lòng thì nghĩ một đằng, nhưng ra miệng lại nói một nẻo.

[1]: lãnh đạo

Dần dần, cô hiểu ra công ty AFR chỉ là một nơi diễn xuất, một nơi dùng sự thay đổi các mối quan hệ nhân sự là tình tiết, dùng các tài liệu, văn kiện làm đạo cụ, dùng thư từ, ngôn ngữ làm lời thoại.

Sớm muộn gì cô cũng phải đi.

Mùa đông năm 1991

Cỏ xanh đã làm, ngày đông đã tới. Tôi không còn được như xưa.

Chớp mắt mùa xuân đã lại tới gần, Tiểu Liên bất chấp cơ thể suy nhược sau khi sảy thai, vẫn đi du lịch,muốn để khung cảnh núi non hùng vĩ lấp đầy, khoảng trống trong tâm hồn. Các bạn bè đều sức khỏe dồi dào, còn cô mới đi được một nửa đã không nhấc nổi cước chân, nhưng cuối cùng cô vẫn leo lên đỉnh cao nhất để ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh rồi chìm đắm vào trong đó. Ngọn núi này có lẽ không nổi tiếng, nhưng lại là một nơi rất thích hợp để du lịch và ngắm cảnh đẹp. Nơi xa nhất mà tầm mắt chạm tới là cảnh sắc của những hòn đảo nhỏ và cửa biển Đông, cảnh đẹp của biển khiến người ta muốn được cưỡi mây ngắm nhìn. Bất giác cô nghĩ, nơi mình đang đứng đã từng là biển cả mênh mông, nó đã phải trải qua bao lần biến đổi của vỏ trái đất mới hình thành nên cảnh đẹp ngày hôm nay.

Đi qua rất nhiều sông núi nổi tiếng, nhưng những nơi có vẻ đẹp hùng vĩ và một khung cảnh yên tĩnh như ở đây thì rất hiếm. Cũng giống như người đàn ông mà cô đang yêu, trong tất cả những người có thực lực khác, anh không phải là rất xuất sắc, nhưng cái khí chất ôn hòa trong anh lại khiến người ta nhớ mãi. Đứng giữa nơi này, linh hồn không còn thấy bất an, nỗi khát khao cũng kéo dài vô tận. Lúc này cô mới hiểu, tự nhiên vốn dĩ không phân biệt tốt xấu, quan trọng là bạn có một trái tim để phát hiện ra cái “tốt” hay không.

Sau những ngày tết náo nhiệt, Tiểu Liên lại trở về với thành phố phồn hoa và cô độc. Cô bị ốm mất hai ngày, uống thuốc xong rồi một lòng một dạ chờ anh đi công tác quay về.

Anh trở về vào một đêm tối lạnh lẽo, vừa về tới nơi đã gọi điện thoại cho Tiểu Liên, trong điện thoại, giọng nói của anh đã mất đi sức sống. Anh mang tới cho Tiểu Liên một cái tin mà cô không bao giờ ngờ tới, người bạn gái cũ đã dũng cảm một mình về quê tìm anh, sau một tuần ở cùng với người nhà anh, cô ta cùng anh ngồi tàu hỏa mười bảy tiếng đồng hồ để quay về Thượng Hải. Giờ anh đang sắp xếp cho cô ta vào nhà nghỉ ngơi, định ngày kia thì về Thanh Đảo.

Tiểu Liên nắm chặt điện thoại không nói nên lời. Cô có thể tưởng tượng được cảnh tượng khi họ từ biệt người nhà, cô có thể tưởng tượng được từng biểu cảm gương mặt của họ khi ăn cơm, cô có thể tưởng tượng được cảnh tượng họ cùng ngắm mặt trời lặn ở quê, cô thậm chí còn có tưởng tượng được tâm trạng của họ khi trò chuyện cùng nhau. Cô rất muốn người ở cùng anh khi đó là cô, nhưng tưởng tượng khiến người ta sụp đổ, hiện thực thì không có sự an ủi, đến điểm cuối cùng của tình yêu cô mới biết, khi cô đang một mình buồn bã cáo biệt một sinh mạng nhỏ thì anh đang đi trên con đường tới với người khác.

Quê anh vẫn nghèo nàn, có lẽ còn không bằng khu ngoại ô của Thượng Hải, người đàn bà đó vẫn si tình như thế, bất chấp sự tồn tại của Tiểu Liên và cho rằng tình cảm của họ đã không ai có thể thay thế được. Công việc của anh vẫn nhàm chán, còn cô thì vẫn đợi chờ trong ngu muội. Có lẽ chính vì vậy khiến anh cảm thấy áp lực, bởi vậy mới lựa chọn sự chạy trốn.

Anh nói:

- Ở quê anh chẳng có gì phát triển cả. Nhưng bạn bè thân thích ở đó hy vọng anh sẽ tìm được cho họ một công việc tốt ở Thượng Hải. Họ coi Thượng Hải là mảnh đất đào vàng, em trai anh vốn không tài cán gì, có một cô bạn gái người Quảng Tây, chỉ học hết tiểu học. Mẹ anh thì chỉ giục anh lấy vợ, nhưng tiền cưới vợ của anh đã mang xây nhà, giờ họ chuyển vào nhà mới ở cả rồi. Anh không có tiền, Tiểu Liên, anh chẳng có gì tốt cả, anh cũng không dám chắc là mình có thể mang lại hạnh phúc cho em. Còn điều kiện của em thì tốt như thế, em nên có được hạnh phúc lớn hơn. Cô bạn gái đó đầu năm ngoái chia tay anh vì quen người mới, khi đó anh cảm thấy rất đau khổ. Nhưng khi anh quyết định sẽ yêu em thì cô ấy lại liên tục liên lạc với anh. Cô ấy rất đáng thương, bạn trai đi Singapore, cô ấy cảm thấy anh tốt hơn, muốn cưới anh, cô ấy từ xa tới tìm anh thật chẳng dễ dáng gì...

- Đừng nói nữa. – Tiểu Liên ngắt lời anh bằng giọng điệu giận dữ, nhưng rồi cũng bất lực. Trong điện thoại, cô bật khóc – Anh định làm thế nào?

- Anh... anh cũng không biết. Anh... anh chẳng cần ai trong hai người nữa.

Thất vọng.

Khi cô hiểu cuộc trò chuyện này với anh chẳng có bất cứ ý nghĩa nào thì đã là năm giờ sáng. Cúp điện thoại, trời đổ mưa lớn, cô biết, ông trời đang khóc giùm cô.

Chiều hôm sau tỉnh lại, một mình cô tới quán karaoke hát suốt hai tiếng đồng hồ. Lúc đặt phòng ở đại sảnh của quán, nhân viên phục vụ hỏi cô tới một người sao, cô vội vàng nói:

- Không, hai người.

- Thưa cô, thế thì cô hãy nhắn cho người còn lại.

Cô ngượng ngùng, rồi lại không tiện từ chối, bèn cầm bút lên, tay run run, viết lên hai chữ “Chương Minh” trên một tờ giấy và viết thêm chữ “mau tới”. Mặc dù cô biết anh sẽ không tới, nhưng cô còn nhớ anh từng nói rằng mỗi lần đi hát, anh đều chọn những bài hát có đề tài về mẹ.

Mấy ngày sau, Tiểu Liên nhận được điện thoại của cô gái đó. Cô ta yêu cầu được gặp Tiểu Liên, nhưng Tiểu Liên đã từ chối ngay trong điện thoại. Tiểu Liên biết ý đồ của cô ta là gì, đó là một lời tuyên chiến không lời, hoặc là một sự thách thức, nhưng cô không muốn chơi cùng. Thực ra cô hiểu tình cảm của mối tình đầu, đó là gặp nhau thuở còn trẻ và nỗi nhớ lớn dần theo năm tháng, số phận có lúc đã sắp đặt sẵn câu chuyện phát triển theo hướng nào.

Tiểu Liên hận cô ta, nhưng chỉ có thể chúc phúc cho cô ta, bởi vậy không thể gặp cô ta được.

Hôm chia tay với anh là vào tết Nguyên tiêu, Tiểu Liên thậm chí vẫn còn cười, cô không biết lúc nào nên thật là lúc nào nên đóng kịch. Một nghệ nhân từng nói, trong lòng có bao nhiêu nước mắt thì trên mặt có bấy nhiêu nụ cười. Có thể cô cũng như vậy. Cô không muốn về nhà, anh bảo cô về phòng anh. Cô nằm trên giường của anh, anh ngồi ở cạnh giường chăm sóc cô, dịu dàng nhìn cô, sau đó hôn cô, vẫn như một người tình, nhưng lời nói của anh thì như người qua đường.

Anh nói:

- Tiểu Liên, em từng nói trong thành phố này, tình yêu thực ra là việc dễ phát sinh nhất.

- Em nói vậy sao?

Đúng là cô quên rồi, nhưng anh vẫn nhớ lời của cô.

- Đúng thế, em từng nói vậy. Nhưng em biết không, cũng cùng trong thành phố này, muốn duy trì một tình yêu lại rất khó. Sau đó anh nói. – Không phải quên con người anh, mà là quên tình cảm này. Chúng ta hãy đánh cược đi, xem ai có con trước!

Chắc chắn là anh. – Tiểu Liên nói, cô không còn muốn nghe thấy từ “trẻ con” nữa. Khi đàn ông ngôn hành bất nhất còn đáng sợ hơn cả một chiếc máy bay đang bay trong cơn dông, nhưng vẻ đẹp bên ngoài lời nói dối lại luôn khiến đàn bà phải động lòng. Mặc sù đau khổ là điều khó tránh, nhưng có lúc cũng có thể dùng để hưởng thụ. Đàn bà có thể chịu đựng được nhiều đau khổ hơn, bởi vậy đàn bà trường thọ hơn đàn ông.

Anh vẫn mỉm cười bảo cô ngủ trên giường của anh, còn anh thì trải chiếu xuống đất.

Họ nằm trên hai chiếc giường khác nhau, mọi thứ trước mắt giờ đã khác trước đây. Cô cảm thấy anh trăn trở không ngủ được. Một tiếng đồng hồ sau, anh bật đèn, châm thuốc, ngồi bên mép giường. Anh nói, thành tích kinh doanh của anh không tốt. Cô không biết anh nói gì, đương nhiên những điều này cũng không liên quan gì tới cô, cô chỉ biết lặng lẽ nhìn người đàn ông không còn thuộc về mình, cò một nỗi đau của người bàng quan. Mặc dù không liên quan tới cô, nhưng dù sao cũng đã từng liên quan, bởi vậy cô vẫn đau khổ với nỗi đau của anh.

Anh hút thuốc, nói là anh muốn nằm trên giường, cô lắc đầu.

Khi đó, anh lại gần, Tiểu Liên dịu dàng dùng tay và ánh mắt từ chối anh, mặc dù cô cũng rất muốn thân mật với anh lần nữa, nhưng giờ đây cô đã không thể nào làm được nữa rồi. Cái cảm giác quấn quýt trước đây không còn trong sáng nữa, không còn chân thực nữa, sự thân mật của họ đã biến thành một cánh đồng hoang bởi sự thay đổi của thái độ. Trong đầu cô lúc này không thể nào còn cái cảm giác đê mê và say đắm nữa, ngược lại, chỉ có sự đau khổ.

Anh nói, anh sắp rời khỏi thành phố này. Cô không đáp lời.

Khi anh phát hiện ra nỗi đau của cô, anh mới khôi phục lại lý trí, nói:

- Không nên như thế, chúng ta đừng làm gì nữa.

Rồi anh cố kìm nén sự kích động của mình, mặc quần áo vào.

Bên tai phải là tiếng xe ngoài cửa sổ, bên tai trái là tiếng ngáy của Chương Minh, Tiểu Liên không ngủ được, cô thề sẽ không bao giờ tới cái nơi kinh khủng này để ngủ nữa, thực sự không biết sao trước đây cô có thể ngủ được ở cái nơi ồn ào như thế này?

Trời đã sáng, ánh mặt trời rực rỡ, ánh mặt trời mùa đông có một sức quyến rũ khiến người ta thấy u buồn. Khi cô mở mắt ra, thấy ánh mặt trời buổi sớm đang trải đều trên khuôn mặt say ngủ của anh, anh thực sự đã rút chân ra khỏi tình yêu này rồi sao? Anh nói anh sẽ rời khỏi cái thành phố khiến anh luôn căng thẳng này, còn cô thì vì vậy mà phát hiện ra sự lạnh lùng của anh, lời nguyền tình yêu mà anh dành cho cô đã được giải trừ, có thể đây là lần cuối cùng cô tỉnh dậy bên cạnh anh. Cô vẫn mỉm cười, không phân biệt được nụ cười này là vì anh hay vì bản thân mình.

Trước đó, cô cúi đầu xuống nói với Chương Minh:

- Khi mới quen anh, em nhớ tới một câu mà Mark Twain từng nói: “Có lúc cuộc sống hiện thực còn tàn khốc hơn cả trong tiểu thuyết, bởi vậy câu chuyện trong tiểu thuyết, bởi vậy câu chuyện trong tiểu thuyết có logic, còn cuộc sống hiện thực lại chẳng có logic gì cả”. Khi đó em không hiểu lắm, nhưng giờ thì em hiểu rồi, bởi vì em với anh chính là ví dụ sống động nhất.

Lúc đi ra khỏi cửa cô mới phát hiện ra không khí lạnh lại đã tràn về.

Rất nhiều chuyện đều không có quy luật, cơ duyên chỉ trong một khoảnh khắc. Cô cho rằng bản thân cuộc sống chính là chuyện của mình, không cần phải quan tâm tới ánh mắt của người khác, theo đuổi những hồi ức đẹp nhất trong một giây phút nào đó, nhưng quá thích thú điều đó thì sẽ bị lừa gạt.

Anh vẫn thường xuyên gọi điện thoại quan tâm cô, chỉ có điều không thể cho cô một cuộc hôn nhân. Tất c

/3

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status