Mỹ Vị Nhân Sinh

Q.2 - Chương 17 - Chương 17

/103


Đoạn Phong từ trước đến nay chính là không tùy tiện để lộ tâm tình ra ngoài, anh quen đem tất cả cảm xúc pha trộn ở trong bụng, cho đến khi mất đi.

Làm Quý Thừa Phong trong hai năm, tính anh không thích nói chuyện chẳng những không được cải thiện, ngược lại còn trầm trọng thêm.

Ở trong hoàn cảnh sinh tồn chân không cao áp, tùy thời phải ứng đối khảo nghiệm của ông lão tự xưng là quan hệ huyết thống với mình. Trong tòa nhà lớn trống trải lạnh lẽo, ngoại trừ ánh nắng, tia mặt trời mỗi ngày chiếu vào gian nhà làm cho người ta tăng cường ấm áp, còn lại đều là lạnh lẽo như không có nhiệt độ. Trên người chảy dòng máu giống nhau, bởi vì pha loãng nhiều đời mà trở nên nhạt đi không ít, dinh thự trăm năm không chút nào giảm bớt rét lạnh.

Đoạn Phong ở tại Quý gia không có bạn bè chân chính đúng nghĩa, cấp trên và cấp dưới, mệnh lệnh và phục tùng, đầu tiên là bắt đầu với trình tự đã đặt ra, ngày qua ngày, năm qua năm mà chuẩn xác thực thi. Quý gia biểu tình chất phác hay cao ngạo cũng không cùng Đoạn Phong chủ động trao đổi, cảnh này khiến Đoạn Phong vốn là đã thiếu hụt giao tiếp càng thêm trầm mặc, huấn luyện thì bày ra khuôn mặt poker bất cẩu ngôn tiếu.

Ngũ quan tuấn lãng bởi vì hàm dưới căng chặt, có vẻ lạnh lùng, làm cho người ta cảm thấy không dễ thân cận. Ở dưới thời gian bốn năm đã tạo ra dấu vết, cũng bao gồm cả đường nếp nhăn nhạt lưu lại ở mi tâm, khuôn mặt anh tuấn ở dưới năm tháng mà điêu khắc trở nên sâu sắc. Đường nét ngây ngô cứng ngắc bị đập vỡ thành đường cong trơn tru mà lại thích hợp, đường nét góc cạnh nối liền nhau chặt chẽ nghiêm túc.

Nếu như nói Đoạn Phong bốn năm trước vẫn còn già dặn ổn trọng, xen giữa thiếu niên và thanh niên, như vậy hiện tại, anh đã hoàn toàn cởi ra cảm giác lão thành vốn có, đem ổn trọng sáp nhập vào trong khí chất của mình, chuyển hóa thành thành thục xâm nhập vào tận xương.

Quý gia bồi dưỡng một cái Quý Thừa Phong đội danh hiệu con riêng, đã hủy diệt Đoạn Phong người mà cha mẹ đều mất, đơn giản già dặn.

Thời gian hai năm không quá dài, không quá ngắn, lại có thể làm cho thân phận của một người bình thường biến hóa nhanh chóng, nhanh chóng phát triển, bơi ở trong xã hội thượng lưu xem trọng vật chất. Tri thức trước kia chưa bao giờ tiếp xúc qua, ở trong hơn bảy trăm cái ngày đêm, cưỡng chế truyền thụ vào trong đầu, cưỡng chế yêu cầu tính thấu hiểu.

Dưới thân phận người thừa kế người được tuyển chọn của Quý gia, ở trong sự tổ chức lại cơ cấu kiến thức lại biến thành mây đen che phủ trên đỉnh đầu, gạt đi không được.

Một thằng nhóc nghèo ở tầng thấp nhất của xã hội hơn hai mươi năm, được Quý gia thuê nhiều vị giáo sư bắt tay rèn luyện mà trở thành con cháu nhà giàu khí chất trời sinh, trà trộn vào xã hội thượng tầng. Đoạn Phong thỉnh thoảng sẽ nghĩ, cái Quý gia chỉ cùng anh quan hệ huyết thống này, cũng là một cái áo khoác hoa lệ, tập đoàn lừa đảo thủ đoạn cao siêu. Anh ăn, mặc, ở, đi lại, nhanh chóng mà mạnh tay, đóng gói đến trong trong ngoài ngoài.

Trong thời gian phát triển đó cần một cái giá lớn, vinh quang cũng dùng một cái giá lớn ngang bằng đến trao đổi, Đoạn Phong mất đi tự do của người thường. Lưng mang gánh nặng bắt đầu thực thi trên người anh, cùng cháu ruột của ông cụ Quý gia, em trai cùng cha khác mẹ của anh Quý Thừa Bách, cùng chung thực hiện cái thân phận người thừa kế chính tông vinh quang vô tận.

Không được phép lựa chọn con đường, mang theo mặt nạ giả dối mà sống. Đoạn Phong lần này bị Quý lão gia chuyển công tác đến công ty chi nhánh của Quý thị ở Châu Âu, sáng nâng lên tối hạ thấp, thực tế là khảo nghiệm đầu tiên về năng lực của anh.

Tích lũy kinh nghiệm làm việc, hoàn thành thu mua dự án khó giải quyết của công ty chi nhánh nước F, làm rõ mục đích chuyến này của Đoạn Phong.

Vừa tới hai ngày, công ty chi nhánh phái phụ tá cho anh là người nước C di dân, nhìn thấy anh không thích ứng cơm Tây của nước F, liền dốc sức đề cử nhà hàng món nước C có chút danh tiếng. Đoạn Phong may mắn có thể bớt thời gian đến đó dùng cơm, để rồi gặp lại bạn thân đã xa cách bốn năm.

Cái chàng trai thích cười, mặt mày phi dương kia đã lột đi u buồn ngây ngô trên người, tính tình nóng nảy như cũ, dung mạo nảy nở, che giấu không được kiêu ngạo và tự tin.

Đây là thần thái phi dương lúc dĩ vãng chưa bao giờ thấy qua. Cười khẽ ngoảnh nhìn, nốt ruồi nhỏ trên má phái tôn lên tự tin ngập tràn trên mặt của chàng trai. Giống như một vùng hoa tulip nở rộ giữa đồng, xán lạn hoa lệ.

Đoạn Phong suy nghĩ, nhịn xuống xúc động muốn véo má Mạc Từ một phen, đem ánh mắt cưỡng chế dời đi, rơi vào trên đỉnh nóc nhà nhon nhọn mang kiến trúc Gothic.

Trên má trái chàng trai mang theo nụ cười nhạt, đảm nhiệm hướng dẫn viên du lịch bản địa, một đường tinh tế thuyết minh. Một hồi thì hứng thú bừng bừng nói về chuyện xưa phía sau của tòa nhà niên đại đã lâu, một hồi thì cau mày, thẹn thùng dừng lại tự thuật, gãi gãi đầu, xin lỗi nói mình không nhớ rõ lắm.

Thần sắc đa dạng được nhất nhất rơi vào trong mắt Đoạn Phong, Đoạn Phong gần như tham lam nhìn đến tận cùng biểu tình sinh động của Mạc Từ, từ trên người Mạc Từ hấp thu sức sống tươi trẻ đã lâu không gặp.

Người ta luôn hướng tới sự vật tốt đẹp.

Mạc Từ đời này vẫn là trước sau như một đơn thuần, đây là cậu đau khổ đấu tranh, nhẫn nhục hướng lên để tìm trở về gì đó.

Đoạn Phong đúng lúc Mạc Từ dừng lại một chỗ mà cúi đầu, theo ngón tay của chàng trai đẹp đẽ tinh thuần lại mang giảo hoạt nhìn qua, ở đó tòa nhà cao ngất đứng ở trên bờ sông, tùy ý cho dòng chảy ở phía trước tĩnh lặng hoặc lao nhanh chảy qua phía trước.

Mái vòng nhọn nhọn và mặt tường cổ xưa, tinh thể kết thành nghệ thuật, dấu vết năm tháng khắc ở mặt ngoài tòa nhà, nhiều thêm vài phần tang thương, sinh ra mấy dòng nội tình lịch sử.

Đoạn Phong đi theo Mạc Từ đi vào một nhà thờ lớn có tiếng gần xa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ thủy tinh màu lưu ly xuyên thấu qua thủy tinh màu sắc rực rỡ, chiếu vào giữa đại điện giáo đường.

Ánh mặt trời vàng rực trải qua tầng tầng bóng chiếu, nhẹ nhàng rơi vào trên điêu khắc đường cong nhu hòa, làm điêu khắc kỳ công được phủ lên vẻ tự nhiên, ở giữa ánh sáng và bóng mờ giao đan bừng tỉnh sức sống mới.

Các du khách lẳng lặng đứng yên tĩnh một bên, đánh giá đồ trang trí duy trì phong cách thế kỷ mười tám trong giáo đường, ở dưới sự dẫn dắt của hướng dẫn du lịch, tiến vào sảnh ngoài kế tiếp.

Mạc Từ theo dòng người, để anh cùng đi phía sau, đem mỗi một cái sảnh đều đi thăm một lần, lúc này mới đem anh từ thiên môn đi ra, thần sắc tự đắc, hỏi cảm nhận của anh.

Ánh mặt trời rơi vào trên hai gò má của chàng trai, đem ngũ quan bao phủ trong một mảnh rực rỡ, phía sau Mạc Từ dường như tỏa ra ánh sáng mạnh, ảo giác trong chớp mắt khiến Đoạn Phong đưa tay chạm vào.

“Hũ Nút, anh muốn làm gì?” Chàng trai thỉnh thoảng lại nhạy bén reo lên, linh hoạt tránh né, né đi bàn tay của anh.

Đoạn Phong mím môi không nói, mặt mày giãn ra, tiếp nhận tên hiệu Mạc Từ đặt cho anh, làm một cái động tác thả tay.

“Anh hiện tại đói hay không đói bụng, đi, tôi mang anh đi ăn một bữa tiệc lớn!” Chàng trai không đếm xỉa thư thế tay anh, kéo kéo góc áo trang phục mùa đông, nhiệt tình đề nghị.

“Được.” Ánh mắt dịu dàng của Đoạn Phong rơi trên người Mạc Từ, duy trì bước chân ổn định, hai người mới hướng đến nhà hàng vừa nói đến đi bộ tới gần.

Khoảng cách từ nhà thờ lớn cách cái nhà hàng này một con đường cùng một cái quảng trường cực to, Mạc Từ lúc đầu đi ở phía trước Đoạn Phong, hào khí bừng bừng, nhưng sau một hồi cùng Đoạn Phong khoa tay múa chân vui vẻ, khí lực không đủ, cước bộ thả chậm, đã tuột ở phía sau Đoạn Phong.

Mạc Từ hữu khí vô lực ở phía sau kéo Đoạn Phong, trong lòng bàn tay bắt đầu chảy mồ hồi, tức giận trừng mắt Đoạn Phong, trong mắt rất nhiều bất mãn, làm cho Đoạn Phong âm thầm cười trộm không thể không dừng bước, đi một đoạn đường, liền dừng lại để Mạc Từ bắt kịp.

“Sớm biết cái quảng trường này lớn như vậy, tôi nên ngồi xe du lãm, Hũ Nút, anh đi đường xa như vậy, không mệt hả?”

Mạc Từ than phiền nói.

“Không mệt, chỉ là đi bộ mà thôi, quảng trường nước ngoài rộng lớn hơn so với trong nước, đi bộ cũng là rèn luyện, cùng nhau chậm rãi đi thôi.” Đoạn Phong đưa khăn giấy cho Mạc Từ, nhìn Mạc Từ hai gò má đỏ bừng, tâm biến thành mềm mại.

“Anh là quái vậy a, bỏ đi, tôi không mang anh đi dạo nữa, tôi mua cho anh một tấm bản đồ, chính anh xem đi.” Mạc Từ khoát tay, đi vài bước, đối với nhiệm vụ hướng dẫn du lịch hôm nay tỏ vẻ vô lực.

Đoạn Phong đối với cậu tạm thời thất hứa không chút nào buồn bực, tiến lên vỗ lưng Mạc Từ, “Bằng không tôi cõng cậu đi?”

“Hả?” Con mắt Mạc Từ trừng lớn, dùng sức lắc đầu, đem mái tóc lắc đến rối, “Nói giỡn gì vậy, Hũ Nút, anh có thể có bao nhiêu khí lực cõng tôi…”

“Hơn nữa cõng đi cũng xấu hổ.” Mạc Từ biều tình không được tự nhiên bị Đoạn Phong xem thành mắc cỡ.

“Tôi nhận qua huấn luyện, cõng cậu chạy một vòng không thành vấn đề.”

“Thôi thôi, chỉ nói nói thế thôi, tôi đã đói bụng, nhanh lên đi ăn mỹ thực.” Mạc Từ khoát tay, tránh qua, tránh Đoạn Phong duỗi hướng tay cậu, thoáng đánh giá một cái người đi đường tốp năm tốp ba trên quảng trường.

Cũng không phải con nít, cõng đi sẽ bị người hiểu lầm đó…

Đi qua giữa quảng trường, một đám bồ câu tuyết trắng chặn bước chân hai người.

Đoạn Phong rất có hứng thú ngồi xổm xuống, để cho mấy con bồ câu đậu trên bờ vai của anh.

Mạc Từ bĩu môi ra, ở trong khu điểm tham quan gần đó mua mấy miếng bánh mì, đem bánh mì xé thành mảnh vụn, thả ở trong lòng bàn tay trống không của Đoạn Phong.”

“Nè, cầm cái này dụ, bồ câu thích ăn vụn bánh mì.”

“Ừ.” Đoạn Phong đem vụn bánh mì rải lên mép nổi của quảng trường, lập tức có hơn mười con bồ câu đập cánh, chém giết vụn bánh mì trên mặt đất.

Đoạn Phong đứng tại chỗ, đều đều rải vụn bánh mì, Mạc Từ thấy anh làm đến nhập thần, ngữ khí trở nên chua lòm, “Chúng ta còn chưa ăn cơm, gì chứ còn muốn dụ bồ câu, đút nhanh lên, nghe nói lúc cho ăn, bồ câu sẽ đem vật bài tiết thải trên người cho, anh cẩn thận một chút.”

Âm thanh Mạc Từ truyền vào tai Đoạn Phong, Đoạn Phong cười nhẹ, phủi bàn tay, đáp tiếng trả lời.

Mấy con bồ câu trên vai Đoạn Phong được đút no, mắt tinh nhìn thấy nửa cái bánh mì ở trên tay Mạc Từ, dường như là đối với Mạc Từ bôi nhọ tỏ vẻ bất mãn, vội đập cánh, từ trên vai Đoạn Phong bay xuống, dùng mỏ cứng cứng mổ nửa cái bánh mì trên tay Mạc Từ.

Vài con bồ câu như tâm linh tương thông giống như một trước một sau giáp công, phát ra tiếng kêu, đưa tới một đám đồng bọn.

Âm thanh đập cánh cùng tiếng kêu bồ câu áp đi âm thanh kêu gào của Mạc Từ, Đoạn Phong mỉm cười nhìn Mạc Từ bị bồ câu vây quanh, ôm cánh tay, xem nhẹ Mạc Từ phát ra cầu cứu.

“Hũ Nút, cứu mạng a, help, help…Tôi sắp bị bồ câu mổ chết…”

Đoạn Phong nghe như Mạc Từ nóng nảy gọi, mới tiến lên, vung đuổi bầy chim bồ câu, đợi cho bồ câu hoàn toàn tản đi, mũ áo Mạc Từ đã không ngay ngắn. Trên ống tay áo mang theo nếp nhăn còn dính vật bài tiết màu xám.

Trên đầu Mạc Từ bốc lên khói xanh, âm thanh biến sắc: “Đoạn Phong! Anh tại sao không sớm chút bắt bọn nó đuổi đi!”

Trên thực tế, lòng trả thù của bầy chim chóc, cũng rất là mạnh.

Mạc Từ nổi giận trừng mắt Đoạn Phong giúp cậu chà lau bẩn bậy trên y phục, khóc không ra nước mắt.

/103

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status