“Xèo xèo…” Mạc Từ vội vàng rút tay lui về, mút vào mu bàn tay bị dầu văng, kêu một tiếng.
“Nhóc con ngu ngốc, ta cũng đã dặn trước, khi nguyên liệu nấu ăn bị nổ dầu phải bỏ thêm một chút muối vào trong chảo, dầu mới không dễ nổ văng. Chậc, cứ đem lời nói của ta gió thoảng bên tai!” Ông cụ nghe thấy tiếng, xoay người đi đến, đen mặt giáo huấn Mạc Từ, đem ngạn ngữ ‘Bất thính lão nhân ngôn, cật khuy tại nhãn tiền’* đọng bên miệng, cặp mắt kia rõ ràng đang nói ‘Con xem đi, con xem đi.”
*不听老人言, 吃亏在眼前: Ý nói lời của tiền nhân mà không nghe thì sẽ gặp nguy ngay trước mắt.
“Cha…Chỉ là bị phỏng chút xíu, người không cần phải phê bình nữa.” Mạc Từ lắc đầu, liều mạng nhịn xuống xúc động muốn che lỗ tai, phải biết rằng khi cha bắt đầu giáo huấn cậu, nói đến gần nửa ngày cũng sẽ không cảm thấy miệng lưỡi khô đắng.
“Hừ, biết rõ là tốt rồi, không nghe lời của ta, dù sao có hại cũng là thằng nhóc ngu ngốc cậu!” Ông cụ nặng nề hừ một tiếng càu nhàu rồi tiếp tục nấu ăn.
Mạc Từ nhẹ nhàng xoa nhẹ một chút mu bàn tay, nhìn thấy cha vừa rồi xoay người thì đặt thuốc mỡ mát rượi ở cạnh cậu, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.
Ở trong nồi chảo thêm một chút muối, Mạc Từ lúc này mới tiếp tục xào thức ăn.
Cha dạy cho cậu không ít ‘Bí quyết vặt’, nhưng muốn nhớ kỹ toàn bộ, vậy thì có chút khó khăn. Hiện tại cậu phải làm, vẫn là nhiều lần lặp đi lặp lại quá trình nấu ăn, nhớ kỹ bí quyết đơn giản nhất.
Mạc Từ cho vào chảo mấy viên mỡ đảo qua đảo lại.
Đã là đồ chiên thì không thể thêm bột dày* vào chảo, mà ứng với những thành phẩm sắp trên dĩa để chế xối bột vào dĩa, hoặc đổ trám một ít vào chén thức ăn, dùng mỡ chiên để duy trì xốp thơm mềm cho sản phảm.
*Bột dày cho vào món ăn trong khi nấu để nước sốt được đặ dính, nguyên liệu thấm gia vị hơn, cải thiện hương vị và màu sắc.
Thịt viên nhỏ1 được chiên mỡ nhìn như bình thường, kỳ thật có một chút rất không giống với bình thường, bởi vì bên trong bỏ thêm một loại nguyên liệu đặc thù, làm cho thịt viên không ngấy, rồi lại cảm giác siêu ngon, cảm thấy càng thêm trơm mềm ngon miệng.
Thịt viên nhỏ ăn ngon, có thể để ăn riêng, còn có thể dùng trong món ăn, món xào, hầm canh đều là hết sức mỹ vị.
Nhân thịt là nửa mỡ nửa nạc hoặc là bốn nạc sáu mỡ, một quả trứng gà, hai thìa nhỏ tinh bột, nửa củ hành, gừng một củ, tương, rượu gia vị, muối, một cái bánh bao chính là nguyên liệu cần thiết.
Cách làm thịt viên nhỏ vô cùng đơn giản, đem bánh bao xé đi lớp ngoài, rồi rót nước vào trong chén nước, cho da bánh bao vào ngâm. Sau khi ngâm thấm toàn bộ, lấy ra bánh bao, lấy tay vắt nước trong bánh bao, gắng sức đem toàn bộ nước vắt khô. Tiếp theo, đem nhân thịt trộn đánh thật hăng vào, phân biệt thêm vào hành băm, gừng, trứng gà, tinh bột trộn đều hết, thêm vào tương, rượu gia vị, muối. Sau đó, thêm vào bánh bao đã vắt khô, trộn đều. Cuối cùng đun dầu nóng lên, tay lấy một chút nhân thịt, từ lòng bàn tay vo thành viên nhỏ, bỏ vào chảo chiên đến chín vàng.
Một phần ít thịt viên nhỏ rất dễ luyện tập, Mạc Từ học là được, mà bị phỏng do dầu văng chỉ là ngoài ý muốn.
Dùng đũa gắp một viên thịt chiên, chậm rãi nếm, Mạc Từ cũng không có phát hiện bên trong có loại hương vị ‘Vui sướng’ mà cha nói.
Hồi tưởng một chút quá trình nấu ăn, Mạc Từ tâm vô tạp niệm, chỉ là đơn thuần muốn làm tốt việc nấu ăn này, chuyên tâm đem toàn bộ quá trình nấu ăn hoàn thành. Vớt ra một viên, sau khi để vào trong dĩa thì thần kinh mới buông lỏng…
Chẳng lẽ, đây là cảm giác đặc thù như lời của cha?
Tập trung tinh thần trăm phần trăm, tất có thu hoạch.
Thân là tay ngang Mạc Từ mơ hồ mò tới một ít bí quyết. Nhưng những bí quyết này không phải tuyệt đối chính xác, giống như một đệ tử mới vào Phật môn, nhập môn thì chỉ cảm thấy Phật pháp vô biên, tìm kiếm không ra môn đạo, đọc cuốn kinh Phật rồi sau đó thiền tĩnh tâm suy ngẫm, bắt đầu hiểu được quan niệm con đường Phật môn, lòng sinh cảm giác mơ hồ, bắt đầu có phương hướng, vì vậy thiện căn thâm hậu, theo đuổi tiếp xúc với môn đạo, có chút thừa nhận cảm ngộ. Trước đó không hiểu được, đi vào thì hơi tâm đắc. Càng tiến vào sâu một tầng để tham thảo thì như tiến vào một tầng cảnh giới khác.
Tình huống hiện tại của Mạc Từ chính là như vậy, biết rõ phương pháp nhưng không có đọc qua sách, lại không có suy nghĩ sâu xa, không có tự mình đi làm nghiên cứu, thì vĩnh viễn không đột phá qua được tầng băng gạt mông lung đó, một người rảo bước tiến lên một cấp bậc mới cũng sẽ vĩnh viễn không có tiến bộ.
Chắc hẳn cha hiện tại là chuẩn bị dạy cậu kiến thức cơ bản, sau đó rèn luyện năng lực cá nhân của cậu, tự mình hoàn thành món ăn.
Bỏ xuống cái xẻng chảo, Mạc Từ ngóng nhìn bóng lưng của cha, đợi cha hết bận rộn.
Cha đang làm một đạo món xào, tay trái cầm bình rượu hất vào trong chảo, trong chảo sắt lập tức nổ lên phát ra tiếng vang, sau đó bốc lên một luồng hơi nước. Động tác thuần thục nối tiếp, không chút nào dây dưa, vào cái xào trở mình, món ăn xào xong đựng vào dĩa.
Mạc Từ biết rõ, ở trong chế biến món ăn, dùng rượu vô cùng quan trọng, rượu có thể trừ tanh nâng hương, làm cho món ăn ngon miệng, nhưng phải vừa đúng, nếu không khó đạt hiệu quả, thậm chí hoàn toàn trái ngược.
Tác dụng quan trọng của rượu là khử tanh nâng hương, mấu chốt ở chỗ rượu có thể bay hơi. Cho nên trong quá trình chế biến thức ăn, thời gian dùng rượu phải hợp lý nhất, nên là lúc nhiệt độ chảo cao nhất trong toàn bộ quá trình nấu ăn. Ví dụ như xào thịt heo thái miếng, rượu nên cho vào lúc vừa mới xào xong. Cá kho tàu, nhất định phải bỏ rượu vào sau khi chiên cá xong; Xào rau, chiên thức ăn, hầm thức ăn, đổ một ngụm rượu vào, phát ra tiếng vang, bốc lên hơi nước, ví dụ như cha sử dụng phương pháp vừa rồi, mới là chính xác. Phải chú ý chính là, bột Guahu cũng phải dùng rượu, nhưng không thể nhiều nếu không sẽ bốc hơi hết toàn bộ.
Mạc Từ đời trước thường xuyên làm một đạo món ăn, chính là thịt xào bia2, miếng thịt xào là dùng bột guaha, đổ vào một chút bia, hương vị món ăn lập tức trở nên phá lệ thơm ngon mỹ vị. Men bia có thể nhanh chóng phân giải protein trong thịt. Miếng thịt xào thông thường trải qua gia công này, hương vị tốt lên, thao tác món ăn cũng đơn giản dễ làm.
Nghĩ đi nghĩ lại, cái ót Mạc Từ đột nhiên bị người hung hăng thưởng một cái ‘Hạt dẻ’.
Ôm cái ót bị đánh đau, Mạc Từ giương mắt nhìn sắc mặt đen thui của cha, râu mép bên môi liên tục run run, tức sùi bọt mép.
“Cha…” Mạc Từ vừa mở miệng đã bị ông cụ nổi giận đùng đùng cắt đứt.
“Thằng nhóc hư đốn, lại không tập trung? Ta cũng không muốn để cho đứa con đệ nhất đảo ngược làm chuyện cười trong miệng người khác!”
“Cha, người đừng tức giận. Con không phải không tập trung…” Mạc Từ đột nhiên cảm thấy cha rất giống chủ nhiệm lớp nghiêm khắc ngang ngược thời trung học, khuôn mặt cả ngày đen thui, đứng ở bên ngoài cửa sổ quan sát những mờ ám của ‘Học sinh cá biệt’ bọn họ, tùy thời mai phục phóng ra.
“Vậy cậu ôm cái não hạt dưa ở trong này thất thần làm gì?” Ông cụ trước mặt người khác tuy rằng hiền lành, nhưng ở phương diện giáo dục con cái, chính là thiết diện vô tư. Không chừa đường lui tiến hành phê bình giáo dục, ông ở dưới chính sách mặt sắt đưa ra một thành quả tốt nhất, vì thế mà ai cũng hâm mộ đứa con trai gương mẫu Mạc Ngôn. Mạc Từ đứa con nhỏ sau khi tính cách đại biến, ông lại thay đổi một loại chiến lược quanh co, dùng ngôn ngữ Mạc Từ sợ nhất tiến công, bức cậu tước vũ khí đầu hàng.
“Con đang tự hỏi tác dụng của rượu.” Mạc Từ cúp lỗ tai, nhỏ giọng giải thích.
“Điểm phương pháp nhỏ này cậu còn không học được? Phải phạt!” Ông cụ rất muốn kéo kéo lỗ tai Mạc Từ, có phải là mỗi một câu của ông nó đều như gió thoảng bên tai.
Khuôn mặt đen trầm chuyển xanh, ông cụ đằng hắng vài tiếng, cố ý làm cho Mạc Từ dưới cái bóng của ông thụt lui về sau vài bước, ngăn cách một khoảng.
Tròng mắt đảo quanh, ông cụ trong lòng cười thầm, hai tay sau lưng, chậm rì rì chuyển tới bên kia phòng bếp, để cho Mạc Từ mang con heo sữa trên mặt đất đặt ngay ngắn trên bàn.
“Cha, người muốn con chuyển heo làm cái gì?” Mạc Từ nhíu mày, sau lưng nổi lên hàn ý lạnh lẽo, vô thức tiếp tục lui về sau.
“Ăn.” Ông cụ trả lời rất đơn giản, điều này làm cho Mạc Từ trong nội tâm bất an lảo đảo một cái, thiếu chút nữa trượt chân trên mặt đất.
“Để con ăn cái con heo này!” Lông mày Mạc Từ thoáng giãn ra, nhưng đầu lại vẽ đầy chấm hỏi, “Cha, người sẽ không là để cho con dùng cái con heo này nấu ăn đi.”
“Nhóc hồ đồ, con còn chưa tính là quá ngu ngốc!” Ông cụ nhướng nhướng mày, cảm giác ra một hơi ác khí, sắc mặt trở lại bình thường, trong nội tâm mơ hồ đắc ý khoát tay, để cho Mạc Từ chuyển heo lên bàn.
Khẩu khí nghẹn lại, Mạc Từ miễn cưỡng di chuyển cái con heo sữa này, vẫn là vẻ mặt nghi vấn nhìn dính vào tay áo cha.
Chỉ thấy ông cụ tay lớn vung lên, chỉ hướng đầu lợn sữa mới bị xử lý kia, sắc mặt nghiêm chỉnh, bắt đầu lên tiếng.
“Thằng nhóc ngu ngốc, con nói xem kết cấu khung xương cùng bắp thịt phân bố như thế nào?” Ông cụ đem ngón tay chỉ hướng con heo sữa.
“Cái này…” Mạc Từ thoáng bị hỏi, há to miệng, phải nói sao.
“Đầu, lưỡi, móng trước, lòng heo…” Mạc Từ miễn cưỡng nhổ ra vài cái, chứng minh chung chung, nhìn nhìn cha đứng bên cạnh.
“Không nên xem thường con heo này, có thể trên người nó học được nhiều kiến thức đó.” Ông cụ khí định thần nhàn, lắc đầu, đem ánh mắt dời về phía con heo sữa trên bàn.
“Đầu, đuôi, não, vai trước, thịt cổ, khớp trước, sườn, sườn non, thịt ba chỉ, thịt đùi, mông, mông sấn, khớp sau, chân sau.” Ông cụ mỗi lần nói một từ đều dừng lại, đem ngón tay chỉ tới vị trí tương ứng trên con heo sữa.
“Tai heo, lưỡi heo, não heo, đầu heo, đuôi heo, thịt cổ heo, não trên heo, khớp trước heo, sườn heo, sườn non heo, heo ba chỉ, thịt đùi, mông…Lòng, phổi, tim, máu, ruột non, da heo…Con biết công dụng của chúng nó chứ?”
Ông cụ một hơi nói ra, hơi chút dừng lại lại cực kỳ trôi chảy.
Nhưng mỗi lần nói một từ, nội tâm Mạc Từ muốn trầm xuống vài phần; Mỗi lần dừng lại, đầu muốn thấp vài phần.
Cậu chưa từng nghiên cứu qua những điểm rất nhỏ này, cha cho cậu sách dạy nấu ăn nhập môn, cậu từ trước đến nay là lướt mà qua, không có miệt mài theo đuổi. Một mặt theo đuổi con đường nấu ăn, chú trọng phương pháp, bí quyết nhưng ngược lại không để mắt đến kiến thức cơ bản quan trọng nhất…
Từ nhỏ đã được cha mưa dầm thấm đất, am hiểu sâu phương pháp phân giải bò của người đầu bếp.
“Tay tiếp xúc, vai tựa vào, chân đứng vững, khụy một chân, vút một hướng như thế này, dùng dao cũng như thế đó. Hợp với vũ điệu ‘Rừng dâu’, chính là trong ‘Kinh điển nhất’ của lễ hội.” Đã từng ở dưới sự giám sát của cha không ít hơn trăm lần.
Khi một người đầu bếp phân giải bò, tay, vai, chân, gối động tác nhanh nhẹn lưu loát, như là một vũ điệu; Dùng dao chia giải bò thì phát ra âm thanh như là nghe âm nhạc bình thường, ở trong tiếng nhạc đem thịt bò cùng xương bò, huyết quản phân chia ra, tài nghệ siêu quần tuyệt luân, do đó kỹ thuật mới quen thuộc như thế.
Kiến thức cơ bản của đầu bếp phải nắm chắc, bắt đầu ở việc chăm chỉ khổ luyện nhiều năm.
Cha từng nói qua, có một vị tiền bối Mạc gia, lúc còn trẻ đã từng liên tục năm năm mỗi ngày sớm muộn gì cũng dùng chảo có cán lắc cát, mới đầu chỉ có thể lắc nửa kí, cuối cùng có thể dùng chảo lớn lắc năm kí, hơn nữa một hạt cũng không rơi xuống; Rồi lại luyện quay khăn, trước là quay khăn ướt khá nặng, sau quay khăn khô, cuối cùng mở rộng ra dùng tờ giấy mỏng phẳng mà quay.
Bất luận tiến bộ cái tài nghệ gì phía sau đều có vất vả, mình làm sao có thể bỏ qua cái kiến thức cơ bản rất trọng yếu này?”
Mạc Từ ngẫm lại bản thân sau khi được thụ huấn sâu sắc, nhìn mũi chân mình, nhếch môi, vẫn không nhúc nhích nghe lời của cha.
Là bản thân quá cấp công cận lợi (chỉ vì điều trước mắt)…
Mạc Từ hít sâu một hơi, mới nâng đầu cúi xuống lên, chống lại đôi mắt tràn ngập kỳ vọng của cha: “Cha, là con quá nóng lòng.”
Ông cụ gương mặt hiện ra nhu hòa không ít, tiến lên đưa tay đáp lên vai Mạc Từ, dùng sức vỗ.
“Ta hiểu rõ, A Từ, cha cũng không muốn cho con áp lực này. Dù sao ước nguyện ban đầu của ta là để con từ trong quá trình nấu ăn cảm nhận được vui vẻ, con đường đầu bếp này, con đi hoặc không đi, đều là ta không thể một lời kết luận. Con đường này…Chỉ có thể do chính con đưa ra lựa chọn.”
“Ta đối với con tràn ngập kỳ vọng, A Từ.” Ông cụ bổ sung tiếp, lộ ra một cái nụ cười không bình thường, mang theo cổ vũ.
“Con sẽ gắng sức.” Mạc Từ bị cha cảm hóa, nắm tay thả xuống nắm chặt, âm thầm hạ quyết tâm.
“Tốt, như vậy kế tiếp, con nhân tiện dùng cái con heo này, đem mỗi cái bộ vị trên người heo làm một đường chia ra.” Ông cụ một câu vô cùng đơn giản, đem Mạc Từ đánh trở lại nguyên hình.
“Cha…”
“Gọi ta cũng vô dụng, chính con xem sách dạy nấu ăn, chú ý, ba ngày sau ta sẽ tới xem kết quả con làm ra.” Vỗ vỗ bả vai Mạc Từ, rút cánh tay lại, trên mặt một vòng nho nhỏ tính toán lóe lên.
“Cha…”
“Hảo hảo cố gắng đi!” Ông cụ cảm thán một tiếng, bước đi thong thả chạy trốn khỏi phòng bếp.
_____________
1. Thịt viên nhỏ
2. Thịt xào bia
“Nhóc con ngu ngốc, ta cũng đã dặn trước, khi nguyên liệu nấu ăn bị nổ dầu phải bỏ thêm một chút muối vào trong chảo, dầu mới không dễ nổ văng. Chậc, cứ đem lời nói của ta gió thoảng bên tai!” Ông cụ nghe thấy tiếng, xoay người đi đến, đen mặt giáo huấn Mạc Từ, đem ngạn ngữ ‘Bất thính lão nhân ngôn, cật khuy tại nhãn tiền’* đọng bên miệng, cặp mắt kia rõ ràng đang nói ‘Con xem đi, con xem đi.”
*不听老人言, 吃亏在眼前: Ý nói lời của tiền nhân mà không nghe thì sẽ gặp nguy ngay trước mắt.
“Cha…Chỉ là bị phỏng chút xíu, người không cần phải phê bình nữa.” Mạc Từ lắc đầu, liều mạng nhịn xuống xúc động muốn che lỗ tai, phải biết rằng khi cha bắt đầu giáo huấn cậu, nói đến gần nửa ngày cũng sẽ không cảm thấy miệng lưỡi khô đắng.
“Hừ, biết rõ là tốt rồi, không nghe lời của ta, dù sao có hại cũng là thằng nhóc ngu ngốc cậu!” Ông cụ nặng nề hừ một tiếng càu nhàu rồi tiếp tục nấu ăn.
Mạc Từ nhẹ nhàng xoa nhẹ một chút mu bàn tay, nhìn thấy cha vừa rồi xoay người thì đặt thuốc mỡ mát rượi ở cạnh cậu, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.
Ở trong nồi chảo thêm một chút muối, Mạc Từ lúc này mới tiếp tục xào thức ăn.
Cha dạy cho cậu không ít ‘Bí quyết vặt’, nhưng muốn nhớ kỹ toàn bộ, vậy thì có chút khó khăn. Hiện tại cậu phải làm, vẫn là nhiều lần lặp đi lặp lại quá trình nấu ăn, nhớ kỹ bí quyết đơn giản nhất.
Mạc Từ cho vào chảo mấy viên mỡ đảo qua đảo lại.
Đã là đồ chiên thì không thể thêm bột dày* vào chảo, mà ứng với những thành phẩm sắp trên dĩa để chế xối bột vào dĩa, hoặc đổ trám một ít vào chén thức ăn, dùng mỡ chiên để duy trì xốp thơm mềm cho sản phảm.
*Bột dày cho vào món ăn trong khi nấu để nước sốt được đặ dính, nguyên liệu thấm gia vị hơn, cải thiện hương vị và màu sắc.
Thịt viên nhỏ1 được chiên mỡ nhìn như bình thường, kỳ thật có một chút rất không giống với bình thường, bởi vì bên trong bỏ thêm một loại nguyên liệu đặc thù, làm cho thịt viên không ngấy, rồi lại cảm giác siêu ngon, cảm thấy càng thêm trơm mềm ngon miệng.
Thịt viên nhỏ ăn ngon, có thể để ăn riêng, còn có thể dùng trong món ăn, món xào, hầm canh đều là hết sức mỹ vị.
Nhân thịt là nửa mỡ nửa nạc hoặc là bốn nạc sáu mỡ, một quả trứng gà, hai thìa nhỏ tinh bột, nửa củ hành, gừng một củ, tương, rượu gia vị, muối, một cái bánh bao chính là nguyên liệu cần thiết.
Cách làm thịt viên nhỏ vô cùng đơn giản, đem bánh bao xé đi lớp ngoài, rồi rót nước vào trong chén nước, cho da bánh bao vào ngâm. Sau khi ngâm thấm toàn bộ, lấy ra bánh bao, lấy tay vắt nước trong bánh bao, gắng sức đem toàn bộ nước vắt khô. Tiếp theo, đem nhân thịt trộn đánh thật hăng vào, phân biệt thêm vào hành băm, gừng, trứng gà, tinh bột trộn đều hết, thêm vào tương, rượu gia vị, muối. Sau đó, thêm vào bánh bao đã vắt khô, trộn đều. Cuối cùng đun dầu nóng lên, tay lấy một chút nhân thịt, từ lòng bàn tay vo thành viên nhỏ, bỏ vào chảo chiên đến chín vàng.
Một phần ít thịt viên nhỏ rất dễ luyện tập, Mạc Từ học là được, mà bị phỏng do dầu văng chỉ là ngoài ý muốn.
Dùng đũa gắp một viên thịt chiên, chậm rãi nếm, Mạc Từ cũng không có phát hiện bên trong có loại hương vị ‘Vui sướng’ mà cha nói.
Hồi tưởng một chút quá trình nấu ăn, Mạc Từ tâm vô tạp niệm, chỉ là đơn thuần muốn làm tốt việc nấu ăn này, chuyên tâm đem toàn bộ quá trình nấu ăn hoàn thành. Vớt ra một viên, sau khi để vào trong dĩa thì thần kinh mới buông lỏng…
Chẳng lẽ, đây là cảm giác đặc thù như lời của cha?
Tập trung tinh thần trăm phần trăm, tất có thu hoạch.
Thân là tay ngang Mạc Từ mơ hồ mò tới một ít bí quyết. Nhưng những bí quyết này không phải tuyệt đối chính xác, giống như một đệ tử mới vào Phật môn, nhập môn thì chỉ cảm thấy Phật pháp vô biên, tìm kiếm không ra môn đạo, đọc cuốn kinh Phật rồi sau đó thiền tĩnh tâm suy ngẫm, bắt đầu hiểu được quan niệm con đường Phật môn, lòng sinh cảm giác mơ hồ, bắt đầu có phương hướng, vì vậy thiện căn thâm hậu, theo đuổi tiếp xúc với môn đạo, có chút thừa nhận cảm ngộ. Trước đó không hiểu được, đi vào thì hơi tâm đắc. Càng tiến vào sâu một tầng để tham thảo thì như tiến vào một tầng cảnh giới khác.
Tình huống hiện tại của Mạc Từ chính là như vậy, biết rõ phương pháp nhưng không có đọc qua sách, lại không có suy nghĩ sâu xa, không có tự mình đi làm nghiên cứu, thì vĩnh viễn không đột phá qua được tầng băng gạt mông lung đó, một người rảo bước tiến lên một cấp bậc mới cũng sẽ vĩnh viễn không có tiến bộ.
Chắc hẳn cha hiện tại là chuẩn bị dạy cậu kiến thức cơ bản, sau đó rèn luyện năng lực cá nhân của cậu, tự mình hoàn thành món ăn.
Bỏ xuống cái xẻng chảo, Mạc Từ ngóng nhìn bóng lưng của cha, đợi cha hết bận rộn.
Cha đang làm một đạo món xào, tay trái cầm bình rượu hất vào trong chảo, trong chảo sắt lập tức nổ lên phát ra tiếng vang, sau đó bốc lên một luồng hơi nước. Động tác thuần thục nối tiếp, không chút nào dây dưa, vào cái xào trở mình, món ăn xào xong đựng vào dĩa.
Mạc Từ biết rõ, ở trong chế biến món ăn, dùng rượu vô cùng quan trọng, rượu có thể trừ tanh nâng hương, làm cho món ăn ngon miệng, nhưng phải vừa đúng, nếu không khó đạt hiệu quả, thậm chí hoàn toàn trái ngược.
Tác dụng quan trọng của rượu là khử tanh nâng hương, mấu chốt ở chỗ rượu có thể bay hơi. Cho nên trong quá trình chế biến thức ăn, thời gian dùng rượu phải hợp lý nhất, nên là lúc nhiệt độ chảo cao nhất trong toàn bộ quá trình nấu ăn. Ví dụ như xào thịt heo thái miếng, rượu nên cho vào lúc vừa mới xào xong. Cá kho tàu, nhất định phải bỏ rượu vào sau khi chiên cá xong; Xào rau, chiên thức ăn, hầm thức ăn, đổ một ngụm rượu vào, phát ra tiếng vang, bốc lên hơi nước, ví dụ như cha sử dụng phương pháp vừa rồi, mới là chính xác. Phải chú ý chính là, bột Guahu cũng phải dùng rượu, nhưng không thể nhiều nếu không sẽ bốc hơi hết toàn bộ.
Mạc Từ đời trước thường xuyên làm một đạo món ăn, chính là thịt xào bia2, miếng thịt xào là dùng bột guaha, đổ vào một chút bia, hương vị món ăn lập tức trở nên phá lệ thơm ngon mỹ vị. Men bia có thể nhanh chóng phân giải protein trong thịt. Miếng thịt xào thông thường trải qua gia công này, hương vị tốt lên, thao tác món ăn cũng đơn giản dễ làm.
Nghĩ đi nghĩ lại, cái ót Mạc Từ đột nhiên bị người hung hăng thưởng một cái ‘Hạt dẻ’.
Ôm cái ót bị đánh đau, Mạc Từ giương mắt nhìn sắc mặt đen thui của cha, râu mép bên môi liên tục run run, tức sùi bọt mép.
“Cha…” Mạc Từ vừa mở miệng đã bị ông cụ nổi giận đùng đùng cắt đứt.
“Thằng nhóc hư đốn, lại không tập trung? Ta cũng không muốn để cho đứa con đệ nhất đảo ngược làm chuyện cười trong miệng người khác!”
“Cha, người đừng tức giận. Con không phải không tập trung…” Mạc Từ đột nhiên cảm thấy cha rất giống chủ nhiệm lớp nghiêm khắc ngang ngược thời trung học, khuôn mặt cả ngày đen thui, đứng ở bên ngoài cửa sổ quan sát những mờ ám của ‘Học sinh cá biệt’ bọn họ, tùy thời mai phục phóng ra.
“Vậy cậu ôm cái não hạt dưa ở trong này thất thần làm gì?” Ông cụ trước mặt người khác tuy rằng hiền lành, nhưng ở phương diện giáo dục con cái, chính là thiết diện vô tư. Không chừa đường lui tiến hành phê bình giáo dục, ông ở dưới chính sách mặt sắt đưa ra một thành quả tốt nhất, vì thế mà ai cũng hâm mộ đứa con trai gương mẫu Mạc Ngôn. Mạc Từ đứa con nhỏ sau khi tính cách đại biến, ông lại thay đổi một loại chiến lược quanh co, dùng ngôn ngữ Mạc Từ sợ nhất tiến công, bức cậu tước vũ khí đầu hàng.
“Con đang tự hỏi tác dụng của rượu.” Mạc Từ cúp lỗ tai, nhỏ giọng giải thích.
“Điểm phương pháp nhỏ này cậu còn không học được? Phải phạt!” Ông cụ rất muốn kéo kéo lỗ tai Mạc Từ, có phải là mỗi một câu của ông nó đều như gió thoảng bên tai.
Khuôn mặt đen trầm chuyển xanh, ông cụ đằng hắng vài tiếng, cố ý làm cho Mạc Từ dưới cái bóng của ông thụt lui về sau vài bước, ngăn cách một khoảng.
Tròng mắt đảo quanh, ông cụ trong lòng cười thầm, hai tay sau lưng, chậm rì rì chuyển tới bên kia phòng bếp, để cho Mạc Từ mang con heo sữa trên mặt đất đặt ngay ngắn trên bàn.
“Cha, người muốn con chuyển heo làm cái gì?” Mạc Từ nhíu mày, sau lưng nổi lên hàn ý lạnh lẽo, vô thức tiếp tục lui về sau.
“Ăn.” Ông cụ trả lời rất đơn giản, điều này làm cho Mạc Từ trong nội tâm bất an lảo đảo một cái, thiếu chút nữa trượt chân trên mặt đất.
“Để con ăn cái con heo này!” Lông mày Mạc Từ thoáng giãn ra, nhưng đầu lại vẽ đầy chấm hỏi, “Cha, người sẽ không là để cho con dùng cái con heo này nấu ăn đi.”
“Nhóc hồ đồ, con còn chưa tính là quá ngu ngốc!” Ông cụ nhướng nhướng mày, cảm giác ra một hơi ác khí, sắc mặt trở lại bình thường, trong nội tâm mơ hồ đắc ý khoát tay, để cho Mạc Từ chuyển heo lên bàn.
Khẩu khí nghẹn lại, Mạc Từ miễn cưỡng di chuyển cái con heo sữa này, vẫn là vẻ mặt nghi vấn nhìn dính vào tay áo cha.
Chỉ thấy ông cụ tay lớn vung lên, chỉ hướng đầu lợn sữa mới bị xử lý kia, sắc mặt nghiêm chỉnh, bắt đầu lên tiếng.
“Thằng nhóc ngu ngốc, con nói xem kết cấu khung xương cùng bắp thịt phân bố như thế nào?” Ông cụ đem ngón tay chỉ hướng con heo sữa.
“Cái này…” Mạc Từ thoáng bị hỏi, há to miệng, phải nói sao.
“Đầu, lưỡi, móng trước, lòng heo…” Mạc Từ miễn cưỡng nhổ ra vài cái, chứng minh chung chung, nhìn nhìn cha đứng bên cạnh.
“Không nên xem thường con heo này, có thể trên người nó học được nhiều kiến thức đó.” Ông cụ khí định thần nhàn, lắc đầu, đem ánh mắt dời về phía con heo sữa trên bàn.
“Đầu, đuôi, não, vai trước, thịt cổ, khớp trước, sườn, sườn non, thịt ba chỉ, thịt đùi, mông, mông sấn, khớp sau, chân sau.” Ông cụ mỗi lần nói một từ đều dừng lại, đem ngón tay chỉ tới vị trí tương ứng trên con heo sữa.
“Tai heo, lưỡi heo, não heo, đầu heo, đuôi heo, thịt cổ heo, não trên heo, khớp trước heo, sườn heo, sườn non heo, heo ba chỉ, thịt đùi, mông…Lòng, phổi, tim, máu, ruột non, da heo…Con biết công dụng của chúng nó chứ?”
Ông cụ một hơi nói ra, hơi chút dừng lại lại cực kỳ trôi chảy.
Nhưng mỗi lần nói một từ, nội tâm Mạc Từ muốn trầm xuống vài phần; Mỗi lần dừng lại, đầu muốn thấp vài phần.
Cậu chưa từng nghiên cứu qua những điểm rất nhỏ này, cha cho cậu sách dạy nấu ăn nhập môn, cậu từ trước đến nay là lướt mà qua, không có miệt mài theo đuổi. Một mặt theo đuổi con đường nấu ăn, chú trọng phương pháp, bí quyết nhưng ngược lại không để mắt đến kiến thức cơ bản quan trọng nhất…
Từ nhỏ đã được cha mưa dầm thấm đất, am hiểu sâu phương pháp phân giải bò của người đầu bếp.
“Tay tiếp xúc, vai tựa vào, chân đứng vững, khụy một chân, vút một hướng như thế này, dùng dao cũng như thế đó. Hợp với vũ điệu ‘Rừng dâu’, chính là trong ‘Kinh điển nhất’ của lễ hội.” Đã từng ở dưới sự giám sát của cha không ít hơn trăm lần.
Khi một người đầu bếp phân giải bò, tay, vai, chân, gối động tác nhanh nhẹn lưu loát, như là một vũ điệu; Dùng dao chia giải bò thì phát ra âm thanh như là nghe âm nhạc bình thường, ở trong tiếng nhạc đem thịt bò cùng xương bò, huyết quản phân chia ra, tài nghệ siêu quần tuyệt luân, do đó kỹ thuật mới quen thuộc như thế.
Kiến thức cơ bản của đầu bếp phải nắm chắc, bắt đầu ở việc chăm chỉ khổ luyện nhiều năm.
Cha từng nói qua, có một vị tiền bối Mạc gia, lúc còn trẻ đã từng liên tục năm năm mỗi ngày sớm muộn gì cũng dùng chảo có cán lắc cát, mới đầu chỉ có thể lắc nửa kí, cuối cùng có thể dùng chảo lớn lắc năm kí, hơn nữa một hạt cũng không rơi xuống; Rồi lại luyện quay khăn, trước là quay khăn ướt khá nặng, sau quay khăn khô, cuối cùng mở rộng ra dùng tờ giấy mỏng phẳng mà quay.
Bất luận tiến bộ cái tài nghệ gì phía sau đều có vất vả, mình làm sao có thể bỏ qua cái kiến thức cơ bản rất trọng yếu này?”
Mạc Từ ngẫm lại bản thân sau khi được thụ huấn sâu sắc, nhìn mũi chân mình, nhếch môi, vẫn không nhúc nhích nghe lời của cha.
Là bản thân quá cấp công cận lợi (chỉ vì điều trước mắt)…
Mạc Từ hít sâu một hơi, mới nâng đầu cúi xuống lên, chống lại đôi mắt tràn ngập kỳ vọng của cha: “Cha, là con quá nóng lòng.”
Ông cụ gương mặt hiện ra nhu hòa không ít, tiến lên đưa tay đáp lên vai Mạc Từ, dùng sức vỗ.
“Ta hiểu rõ, A Từ, cha cũng không muốn cho con áp lực này. Dù sao ước nguyện ban đầu của ta là để con từ trong quá trình nấu ăn cảm nhận được vui vẻ, con đường đầu bếp này, con đi hoặc không đi, đều là ta không thể một lời kết luận. Con đường này…Chỉ có thể do chính con đưa ra lựa chọn.”
“Ta đối với con tràn ngập kỳ vọng, A Từ.” Ông cụ bổ sung tiếp, lộ ra một cái nụ cười không bình thường, mang theo cổ vũ.
“Con sẽ gắng sức.” Mạc Từ bị cha cảm hóa, nắm tay thả xuống nắm chặt, âm thầm hạ quyết tâm.
“Tốt, như vậy kế tiếp, con nhân tiện dùng cái con heo này, đem mỗi cái bộ vị trên người heo làm một đường chia ra.” Ông cụ một câu vô cùng đơn giản, đem Mạc Từ đánh trở lại nguyên hình.
“Cha…”
“Gọi ta cũng vô dụng, chính con xem sách dạy nấu ăn, chú ý, ba ngày sau ta sẽ tới xem kết quả con làm ra.” Vỗ vỗ bả vai Mạc Từ, rút cánh tay lại, trên mặt một vòng nho nhỏ tính toán lóe lên.
“Cha…”
“Hảo hảo cố gắng đi!” Ông cụ cảm thán một tiếng, bước đi thong thả chạy trốn khỏi phòng bếp.
_____________
1. Thịt viên nhỏ
2. Thịt xào bia
/103
|