Minh Tuyết bước qua đoạn đường đông đúc, đôi mắt không ngừng nhìn quanh khắp trái phải. Tuy rằng hôm trước cô đã nhìn thấy mọi người chuẩn bị và trang trí các gian hàng, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy toàn bộ khung cảnh ngôi trường trong lễ hội văn hóa vẫn không khỏi bị choáng ngợp.
Lúc này, cô có cảm giác tựa như vừa tiến vào một khu phố buôn bán thật sự chứ khôn phải là ngôi trường mình đã theo học trong tuần vừa qua, bởi vì nó trông quá khác lạ với hàng loạt những gian hàng với đầy đủ những sắc màu. Thêm vào đó là các cô bé cậu bé trong các trang phục rất thu hút, tích cực làm việc phấn đấu tới mục tiêu đạt doanh thu cao nhất.
Mới đi chưa được nửa đường, trên tay Minh Tuyết đã đầy ắp thức ăn, tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Không những thế, chúng lại càng ngày càng có xu hướng tăng thêm, mặc dù ai đó vẫn rất tích cực thả phanh ăn uống. Trước những món ăn vặt mới mẻ, sức chống cự của người con gái ấy gần như trở thành con số 0.
_ “Minh Tuyết!” – Khi cô vừa mới định đưa một xiên cá viên chiên vào miệng thưởng thức thì một giọng nói quen thuộc đột nhiên gọi tên cô giữa đám đông ồn ào.
Ngạc nhiên quay về phía sau, Minh Tuyết dễ dàng nhận ra người vừa mở miệng chính là tên yêu nghiệt Young Min, theo sau còn có hầu hết các thành viên của MS4. Sự xuất hiện đột ngột của họ ở đây khiến cô thấy thật khó hiểu.
_ “Uả! Anh! Mọi người!” – Ba thành viên của MS4 cùng xuất hiện giữa các hàng quán đông đúc, phút chốc tựa như mang đến vạn dặm hào quang, làm tất cả các cô bé đều hướng ánh mắt si mê về cùng một phía. Nhìn thấy cảnh này, Minh Tuyết cảm thấy có đôi chút lo lắng. – “Sao mọi người lại ở đây thế? Ngày hôm nay cho phép cả người ngoài trường vào đấy, các anh cũng nên chú ý một chút.”
Nếu là các cô bé học sinh trong trường thì có thể không dám, nhưng là người ngoài vào thì chắc ngần ngại lao tới vây xung quanh, la hét ầm ĩ, ảnh hưởng đến lễ hội văn hóa mất. Huống hồ hôm nay là ngày cuối cùng bọn họ ở trường, biết đâu các cô nhóc lại đột nhiên lớn mật, không thèm kiêng dè gì tới quy định của hiệu trưởng mà xông tới xin chữ ký thì sao?
_ “Không sao đâu!” – Không chút để ý nào tới những lo lắng của Minh Tuyết, Young Min rất bình thản bước tới cầm lấy tay cô bước tiếp về phía trước, vui vẻ ngắm những gian hàng bán đủ thứ đồ hai bên đường. – “Lễ hội thì phải vui chơi chứ. Hơn nữa hôm nay có rất nhiều người trong đoàn quay đi theo nên cũng không cần phải cẩn thận quá như thế đâu. Mà nhân lúc còn vắng người chúng ta cùng nhau đi dạo một vòng, đợi lát nữa đông hơn thì chắc là bọn anh cũng bị cấm đi lung tung thật.”
_ “Thế ạ?” – Nghĩ một hồi, Minh Tuyết cũng thấy có lý. Nhưng khi đưa mắt nhìn các chàng mỹ nam, rồi lại quay sang các nhân viên trong đoàn quay, cô không nhịn được nói ra điều băn khoăn của bản thân. – “Nhưng sao em cũng phải đi cùng chứ?”
Tuy nhìn không thấy nhưng cô dám chắc có ít nhất 3 chiếc máy quay ẩn ở xung quanh bọn họ, quay chụp lại những khoảnh khắc các chàng mỹ nam trong lễ hội văn hóa. Thế nên kêu Minh Tuyết đi dạo cùng khiến cô có vẻ hơi mất tự nhiên, cảm thấy sự xuất hiện của mình bên cạnh bọ họ có phần không được ổn cho lắm.
_ “Vì cô là trợ lý chứ sao?” – Đúng lúc này, Yo Seob chợt chen vào nói, tay cũng rất tự nhiên ném cho cô cầm một đống đồ ăn, gấu bông, hoa quả… và đủ thứ linh tinh được fan tặng, tựa như đó là một chuyện quá sức bình thường.
Một trợ lý đi theo cầm đồ cho các cậu thì có lọt vào khung hình cũng chẳng có ai bận tâm, anh chàng trẻ con càng nghĩ càng thấy mình thật thông minh, quyết không thừa nhận bản thân chỉ là muốn lợi dụng sức lao động miễn phí của ai đó.
_ “Không phải thế chứ!” – Minh Tuyết trợn tròn mắt nhìn đủ thứ đồ chật ních trên tay mình, không khỏi giãy nảy lên. – “Hôm nay là ngày cuối cùng rồi kia mà. Lễ hội mà còn phải làm tạp vụ thì còn gì là lễ hội nữa?”
Cô đã chăm chỉ làm việc cả tuần để có thể chơi đùa thỏa thích trong ngày hôm nay, vậy mà ai đó rất vô sỉ cướp đoạt mất cái quyền lợi duy nhất đó của cô là sao? Tại sao cô phải vất vả như vậy trong khi ai đó thảnh thơi đi dạo kia chứ? Minh Tuyết càng nghĩ càng thấy bất công, trong đầu đã mắng chửi Yo Seob đến cả chục lần.
Tuy nhiên, sự thực chứng minh kẻ nào đó mặt đủ dày, trái tim đủ sắt đá. Anh chàng trẻ con không chỉ bỏ ngoài tai tất cả lời phản bác của cô, lại còn rất ngang nhiên vừa đi vừa thu thập thêm đồ cho cô cầm.
Đang lúc người con gái ấy nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng dáng Yo Seob rủa thầm, suy nghĩ xem có nên đình công hay không thì một tiếng nói quen thuộc bất chợt vang lên ngay bên cạnh.
_ “Minh Tuyết! Em có ăn gì không? Để anh mau giúp cho” – Người nói ra câu này không phải ai khác chính là Jae Sung. Vẻ mặt tên mèo lười lúc này còn thật sự khiến Minh Tuyết giật mình sửng sốt, nghi hoặc không biết có phải cái tên này bị đổi hồn không nữa.
Jae Sung… người con trai ấy lại có ngày đi mua đồ ăn mà lại nhớ được tới cô sao? Là trời sắp có bão hay mặt trời hôm nay mọc từ phía Tây vậy? Mất một lúc lâu, Minh Tuyết vẫn không sao tin nổi vào tai mình, chỉ cho đến khi nghe xong câu nói tiếp theo của chàng mỹ nam ấy cô mới hiểu được nguyên do của sự bất thường này.
_ “Đi theo bọn anh thì các em ấy không thu tiền đâu.” – Jae Sung dùng khuôn mặt cực kì nghiêm túc để nói lên câu đó, khiến cho cô quả thật không biết nên nói gì nữa cả.
Anh à, làm ơn đi! Cho dù đó có là sự thật thì cũng không cần phải lớn tiếng nói một cách trắng trợn như vậy chứ.
Huống hồ bề ngoài nhìn như tên đàn anh đột nhiên hảo tâm nghĩ tới Minh Tuyết, sự thật là ai đó nhìn thấy đám đồ ăn không khỏi luyến tiếc, mới muốn cô cầm nhiều nhiều một chút, lúc nào đói bụng lại lôi ra cho cậu ăn mà thôi.
_ “Ra là vậy!” – Cô nhận mệnh thở dài một hơi, nhưng sau đó khi nghĩ tới đám đồ trên tay mình, đầu óc vội vã xoay chuyển, nghĩ ra biện pháp ứng phó. – “Mà anh giúp em cầm mấy thứ này nhé.”
Nhìn qua nhìn lại, Young Min thì đã đi ở tít phía trước, không hề biết gì đến việc cô bị ép buộc khổ sở như thế này, Yo Seob thì mải mê ăn uống chơi đùa, chỉ còn mỗi Jae Sung là hi vọng cuối cùng.
Ngày lễ hội văn hóa mà bắt cô theo sau làm chân tạp vụ thì đúng là quá đáng mà. Thế nên, người con gái ấy không khỏi nhìn về phía tên mèo lười trong ánh mắt chờ mong, cầu khẩn đầy đáng thương.
_ “Cái này…” – Jae Sung chần chờ nhìn đám đồ trên tay Minh Tuyết, còn thật sự dùng bộ óc trì độn của mình để đắn đo suy nghĩ. Rối rắm một hồi không biết nên làm sao, cuối cùng ai đó bối rối xoay người đi tiếp, dáng vẻ rõ ràng là đang trốn tránh. – “Anh phải đi mua đồ ăn đây.’
Cầm cái đống này thì cậu còn đi mua đồ kiểu gì, lát nữa tìm chỗ ngủ cũng không biết nên vất chúng ở đâu, Jae Sung làm sao có thể ngốc nghếch tự nhận việc vào thân như vậy kia chứ.
_ “A! Anh!” – Minh Tuyết sửng sốt không tin vào những gì xảy ra trước mắt mình nữa, nhìn bóng dáng tựa như chạy trối chết của chàng mỹ nam không khỏi giậm chân giận dữ. – “Đến anh cũng thế à?”
Đáng thương thay cho Minh Tuyết, phải tiếp tục chấp nhận số mệnh đau thương, làm kẻ sai vặt cho Yo Seon vào cái ngày cuối cùng có mặt tại ngôi trường cấp ba này.
Tuy rằng kêu Jae Sung cầm đống đồ là không thể nhưng tên mèo lười ấy cũng coi như có chút nhân tính, biết từ áy náy viết như thế nào. Vì thế, ai đó hiện đang bắt trí não chậm chạp của mình nghĩ ra được biện pháp nào đó để giúp đỡ Minh Tuyết mà bản thân không tốn chút sức lực nào.
_ “Yo Seob!” – Đi ngang qua tên đàn em đang vui vẻ ăn xiên thịt nướng vừa được tặng từ các cô bé bán hàng, trong đầu Jae Sung đột nhiên lóe lên một ý tưởng, liền mở miệng gọi tên đàn em ấy.
Làm sao mà cậu có thể quên mất bản thân là người lớn tuổi nhất trong MS4 kia chứ? Nếu đã như vậy, cậu không sử dụng quyền uy của một người đàn anh để uy hiếp người ít tuổi hơn thì thật là quá lãng phí mà.
_ “Gì thế hả anh?” – Ai đó còn rất vô tư quay lại hỏi, hoàn toàn không biết mình sắp bị cái người có trí não thấp nhất trong nhóm tính kế.
Hơn nữa còn không có quyền được phản kháng nữa chứ.
_ “Đồ của em thì em hãy tự mình cầm đi!” – Lần đầu tiên trong đời, tên mèo lười mở miệng nói một câu mệnh lệnh đầy nghiêm túc, mang theo uy thế của một bậc đàn anh chính hiệu. – “Nếu không anh sẽ đem cái đống kia ném vào thùng rác đấy.”
Đây là uy hiếp. Uy hiếp trắng trợn. Ai đó thừa biết đánh chết Yo Seob cũng không dám để cho những đồ fan tặng bị vất vào thùng rác, nên rất vô sỉ lợi dụng nó để nô dịch tên đàn em của mình.
Jae Sung à, chỉ những việc liên quan đến được ăn uống nghỉ ngơi, trốn việc thì cậu mới phát huy 100% khả năng trí lực của bản thân thôi sao?
_ “Hả? Anh à!” – Ai đó lúc này tự dưng nghe thấy tên đàn anh nói vậy không khỏi sửng sốt, ngỡ ngàng đến mức đánh rơi cả xiên thịt nướng xuống dưới đất.
Cậu không nghe nhầm phải không? Jae Sung vừa mới đe dọa bắt cậu cầm đám đồ thay cho Minh Tuyết sao?
Mất một lúc mới thoát được ra khỏi trạng thái kinh ngạc, chàng mỹ nam vừa định phản bác thì đã nhận ra tên đàn anh đã đi tít về phía đằng trước, hoàn toàn không để tâm tới ý nguyện của người bị sai phái là cậu.
Càng nghĩ càng thấy đây có lẽ là một âm mưu thâm hiểm của Minh Tuyết, cậu không nhịn được chạy lại về phía người con gái ấy chất vấn.
_ “Này! Cô đã nói gì với anh Jae Sung thế hả?” – Nếu không thì tại sao một người không màng thế sự như anh ấy bỗng dưng vì cô mà bắt cậu phải bê đồ chứ? – “Cô đã bỏ bùa gì để anh ấy giúp cô ư?”
Vừa mới định phát tiết nỗi bực bội của bản thân, nhân tiện thị uy bắt Minh Tuyết ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nhưng khi vừa mới liếc qua thấy được vẻ mặt của cô trong giây phút đó, chàng mỹ nam kinh ngạc đến mức âm thanh bị tắc lại trong họng.
Minh Tuyết lúc này… trông thật đáng sợ. Toàn thân tỏa ra khí lạnh, đôi mắt sắc bén như ngàn lưỡi dao liếc qua làm cậu chợt rùng mình, khuôn mặt như một sát thủ vừa bắt gặp đối tượng cần triệt hạ.
_ “Gì thế?” – Cô đột nhiên mở miệng, giọng nói tựa như tử thần đòi mạng, lông mày khẽ cau lại tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Lần đầu tiên trong đời, Yo Seob cảm thấy hoảng sợ bởi khí thế do người con gái ấy phát ra, bước chân cũng bất giác lùi lại như một hành động bản năng. Cậu có cảm giác cô gái trước mắt mình tựa như một con báo, có thể đột ngột xông lên cắn ngấu nghiến con mồi làm bản thân chướng mắt bất cứ lúc nào.
_ “Không! Không có gì.” – Chàng mỹ nam lắc đầu nguây nguẩy, miệng cũng thốt ra câu trả lời trước khi não kịp hoạt động. Không những thế, ai đó còn vội vàng chìa tay ra, tự động đề xuất yêu cầu để lấy lòng cô. – “Cô cứ đưa tôi cầm giúp cho là được rồi.”
Ánh nhìn của Minh Tuyết làm chàng trai cảm thấy như đang bước lên đoạn đầu đài, thế nên mới quyết định nhượng bộ mọi thứ có thể, chỉ cần cô có thể bình thường trở lại là được rồi.
Thế mới nói, cái tên này trước giờ rất vô sỉ, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu mà thôi.
_ “Thật hả?” – Vừa nghe xong câu nói của Yo Seob, vẻ mặt của Minh Tuyết đột nhiên quay ngoắt thay đổi 180 độ, cười hì hì trút bỏ mọi thứ lên tay chàng trai ấy. Tốc độ biến đổi còn nhanh hơn cả một diễn viên chuyên nghiệp. – “Anh thật là người tốt nhỉ? Hô! Hô!”
Không mất công cô cố gắng ra vẻ làm bộ dạng lạnh lùng bực bội, đến giờ cơ bắp trên mặt vẫn còn căng cứng.
Chiêu này chuyên dùng cho những kẻ tiểu nhân, hiện giờ áp dụng lên Yo Seob quả thật là hữu dụng mà. Minh Tuyết lúc này thật sung sướng khi được giải thoát, trở lại với giây phút tự do tuyệt vời.
_ “Cái gì? Cô…” – Đến bây giờ còn không hiểu được mọi chuyện là như thế nào thì Yo Seob chính là một tên ngốc.
Mất vài giây để lý giải mọi việc, sau đó là cơn giận dữ điên cuồng tập kích trí não, khiến Yo Seob thật sự muốn bóp chết ai đó ngay lập tức. Ngay chính bản thân cậu cũng không thể tin được có ngày mình bị lừa một cách đơn giản dễ dàng như thế, hơn nữa lại là bởi cái cô ngốc này nữa.
_ “Cô… Khoan đã!” – Đến khi lý trí vừa trở lại thì Yo Seob mới nhận thấy chẳng còn người quen nào xung quanh mình. Minh Tuyết đã tung tăng đi về phía trước, thích thú tham quan các gian hàng, hoàn toàn bỏ quên cái người vừa bị mình chọc giận đến phát điên kia ở đằng sau.
Không thể để cô ta đi dễ dàng thế được. Đó là tất cả những gì hiện lên trong tâm trí anh chàng trẻ con lúc đó. Tuy nhiên, hình như ngay cả ông trời cũng chống đối với Yo Seob, bởi ngay khi cậu vừa định tiến lên thì một cuộc điện thoại lại gọi đến, khiến cậu phải ngừng lại để nghe máy.
_ “Này! Minh Tuyết!” – Ngay khi được đầu dây bên kia thông báo, ai đó vội vàng gọi với theo người con gái đó. Nhưng hiển nhiên Minh Tuyết biết bản thân mà nghe theo lời cậu dừng chân lại thì mới là đồ ngốc, cứ thế bỏ ngoài tai, quán triệt nguyên tắc không biết, không nghe, không thấy. – “Khoan đi đã! Lần này có việc thật đấy! Minh Tuyết!”
* * *
_ “Minh Tuyết!” – Sau một hồi chật vật chen qua đám đông, Yo Seob cuối cùng cũng tóm được áo của cô, bản thân vừa mệt vừa bực tức. – “Đã nói là dừng lại kia mà.”
Cú điện thoai cậu vừa nhận vừa báo một chuyện quan trọng, bây giờ cần giải quyết gấp. Thế nên hiện tại không phải là lúc để bọn họ tìm cách lừa gạt trả đũa nhau, cần đặt lợi ích chung của cả lớp học lên hàng đầu.
_ “Có chuyện gì sao?” – Minh Tuyết hơi ngạc nhiên quay lại, tò mò không biết chuyện gì khiến cho chàng mỹ nam này trở nên nghiêm trọng đến vậy.
Không phải lại một trò gì mới để lừa cô vào bẫy đấy chứ? Trong một giây, Minh Tuyết không khỏi nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy thái độ còn thật sự của chàng trai, cô có thể cảm thấy đúng là có chuyện rắc rối vừa xảy ra.
_ “Đứng yên đó nghe chưa!” – Như sợ cô sẽ quay đầu bỏ trốn ngay khi vừa được lơi lỏng, Yo Seob trừng mắt đe dọa rồi mới quay sang gọi điện thoại. – “Hyung Ki hả? Sắp bắt đầu rồi à? Được rồi! Mình sẽ tới ngay!”
Vừa dứt lời, chàng mỹ nam có vẻ rất vội vàng, túm lấy tay cô bước đi mà không kèm theo một lời giải thích nào hết. Trước khi ra đi còn không quên quay lại chỗ đám đông, nơi Jae Sung và Young Min đang đứng mà hét lớn.
_ “Các anh cứ đi chơi đi nhé! Em và Minh Tuyết qua sân khấu một lát.” – Hoàn toàn coi Minh Tuyết như nhân viên tạp vụ, có chuyện thì kéo theo để sai vặt.
Trên đường đi, mấy lần người con gái ấy định mở miệng hỏi, nhưng thấy Yo Seob tỏ vẻ rất căng thẳng và khẩn trương thì lại không dám. Tuy nhiên, chỉ cần thông qua phản ứng của chàng mỹ nam, cô cũng có thể cảm nhận được có chuyện nghiêm trọng đang xảy ra.
_ “Anh đây rồi!” – Hai người vừa bước vào sau sân khấu, cô bé lớp trưởng đã hớt ha hớt hải chạy tới, vẻ mặt hoảng loạn đến mức sắp bật khóc.
Trên cơ bản, ai rơi vào tình trạng của cô bé ấy cũng không thể nào bình tĩnh nổi.
_ “Thế nào rồi?” – Yo Seob vội vàng hỏi, thái độ thực sự quan tâm, không chút giả tạo nào.
Tuy rằng không nằm trong danh sách những người diễn vở kịch hôm nay, nhưng nghe được tin nó có vấn đề thì bất kì thành viên nào trong lớp cũng đều lo lắng. Bởi vì đó chính là tâm huyết và kì vọng của mọi người, muốn để lại một ấn tượng khắc sâu trong dịp lễ hôi văn hóa này.
Khuôn mặt Yo Seob lúc này trở nên vô cùng nghiêm túc, đôi mắt trong trẻo, mất đi dáng vẻ tinh quái thường ngày, thay vào đó là một cảm giác chững chạc, đáng tin cậy, một phong thái khác biệt khiến ngay cả Minh Tuyết cũng thấy có chút ngưỡng mộ.
_ “Làm sao bây giờ?” – Cô bé lớp trưởng lúc này đang rối loạn cả lên, hoàn toàn bối rối không biết xử lý sao với tình trạng hiện tại cả. – “Bạn đóng vai lo lem vừa gọi điện thoại đến, hình như bị ốm rất nặng, lại còn kèm theo cả đau cổ họng nữa. Nói chung là không thể nào đến đây được.”
_ “Không còn ai có thể thay thế sao?” – Yo Seob nói với giọng căng thẳng.
Tình hình có vẻ còn khó khăn hơn cả cậu nghĩ. Giờ diễn đã sát nút thì nhân vật chính lại không thể đến được, như vậy thì vở kịch của bọn họ sẽ ra sao bây giờ?
_ “Mọi người bây giờ ai cũng đều có việc cả, bận đến mức còn thiếu người. Ngay cả việc trang điểm cho diễn viên vẫn chưa xong. Hơn nữa bây giờ tìm đâu ra một người phù hợp kích cỡ trang phục và đã đọc kịch bản đây?”
Tìm được người thay thế vào những giây phút cuối cùng là vấn đề quá mức khó khăn, khiến cô bé lớp trưởng loay hay rối loạn suốt từ nãy tới giờ mà vẫn chưa giải quyết được.
Mắt thấy thời gian cứ trôi qua, khán giả cũng lục tục vào chỗ, cô nhóc ấy rất muốn bản thân ngất xỉu đi cho đỡ phiền lòng. Đáng tiếc thay đến tận giây phút này cô vẫn cứ tỉnh táo, thấy đau lòng vô cùng khi chính mắt phải chứng kiến vở kịch tâm huyết của cả lớp sắp bị thất bại.
_ “Vậy phải làm sao bây giờ?” – Anh chàng trẻ con cũng có vẻ bối rối, tập trung trí não suy nghĩ xem có cách gì đó cứu vớt vở kịch ra khỏi thảm trạng hay không.
Tìm được người phù hợp với trang phục đã có, lại còn thông thuộc kịch bản còn khó hơn. Cố gắng nhớ tới những ai thường tham gia vở kịch, đối chiếu với những yêu cầu cần thiết, Yo Seob nhận thấy không ai có thể đảm đương được vị trí này cả.
Chẳng lẽ bọn họ phải trơ mắt nhìn hi vọng của cả lớp bị dập tắt như vậy ư? Yo Seob cùng cô bé lớp trưởng vẫn quyết không chịu đầu hàng, cứ đi đi lại lại suy nghĩ, chỉ riêng một mình Minh Tuyết vẫn đứng in tại chỗ nhìn mà thấy chóng mặt.
Tuy rằng cô cũng rất lo lắng nhưng lại chẳng thể làm gì giúp đỡ ngoài yên lặng cho hai người kia tập trung tìm đối sách. Nếu là kêu cô chạy chân giúp việc thì còn được, chứ bắt động não tìm kiếm người có thể thay thế đóng vai lọ lem thì cô xin chịu thua.
Vì thế nên hiện tại ở phía sau sân khấu, Minh Tuyết chính là kẻ thảnh thơi nhất. Cô vẫn chỉ đứng đó, hoàn toàn không hay biết những gì sắp xảy ra với mình cho đến khi hai người kia đột ngột dừng chân, cùng quay phắt lại nhìn về phía cô bằng ánh mắt sáng rực.
_ “Hả?” – Tia nhìn của bọn họ chiếu thẳng vào người khiến Minh Tuyết cảm thấy không được thoải mái, tựa như mình là con mồi bị đám sói hoang theo dõi. Bất giác lùi lại như một hành động bản năng, linh cảm không tốt cũng bắt đầu trào dâng một cách mãnh liệt trong trí não người con gái ấy. – “Sao thế?”
* * *
_ “Không! Không được!” – Minh Tuyết lắc đầu nguây nguẩy, bàn chân cũng lùi dần lùi dần cho đến khi bị hai người ép đến tận chân tường. – “Tôi đã bảo là không được rồi mà.”
Đây là biện pháp duy nhất mà bọn họ nghĩ ra ư? Nghe đã thấy không ổn chút nào rồi, quan trọng nhất là nó còn dính dáng đến cả cô nữa chứ.
_ “Không có gì là không thể cả.’ – Yo Seob vừa nói vừa đưa mắt quan sát kĩ lưỡng người cô từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới ngược lên trên, tựa như một món hàng sắp bị đem ra tiêu thụ. – “Cao 1m65. Dáng người cũng gần giống. Mặt mũi không đẹp nhưng cũng không đến nỗi quá xấu. Hơn nữa quan trọng là đã từng đọc qua kịch bản.”
Càng nhìn càng thấy không ai có thể thích hợp hơn, Yo Seob không nhịn được tán thưởng quyết định sáng suốt của bản thân. Nhìn hết tất cả những người trong đội kịch mà xem, còn ai phù hợp với vị trí này hơn Minh Tuyết nữa cơ chứ?
Gật đầu tỏ vẻ đã quyết định xong xuôi, ánh mắt của chàng mỹ nam lóe lên những tia sáng khiến Minh Tuyết chợt rùng mình. Không cần đoán cô cũng có thể cảm thấy được bản thân lần này khó mà trốn được khỏi vận xui.
_ “Chỉ là đọc sơ sơ thôi mà.” – Nên giờ có nhớ được gì đâu. Minh Tuyết không nhịn được phản bác.
Tuy rằng cô có xem qua cuốn kịch bản vài lần, nhưng đều là xem với tâm trạng của một người ngoài cuộc. Bây giờ đừng nói là cho cô đọc ra được đúng lời thoại, mà cụ thể nội dụng chi tiết của từng đoạn diễn thế nào cô cũng chẳng nhớ được nữa.
_ “Với lại tôi đã bao giờ đứng diễn kịch trên sân khấu đâu.” – Không đồng ý! Nhất định không thể đồng ý. Minh Tuyết hoàn toàn không thể chấp nhận phương pháp giải quyết theo kiểu không trâu bắt chó đi cày như vậy. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh mình ở trên sân khấu, lúng túng không biết nói gì, trở thành trò cười cho thiên hạ, cô thật sự muốn đập đầu vào tường chết đi cho nhẹ nợ. – “Bây giờ lên đó tôi đảm bảo sẽ run đến mức quên sạch mọi thứ đấy.”
Kêu cô lên sân khấu đóng vai lọ lem, cô hoàn toàn không có chút tự tin nào cả. Vì vậy, ai đó làm ơn tha cho cô, nghĩ ra cách giải quyết nào khác đi được không? Minh Tuyết ngước nhìn bằng ánh mắt nài nỉ, khuôn mặt rưng rưng đầy tội nghiệp.
_ “Cái đó cô không cần lo.” – Ai đó lúc này dường như quyết tâm nhận định Minh Tuyết phải nên sân khấu, cứ thế chặn đủ mọi đường lui của cô. – “Cô thích nói gì thì cứ nói. Lúc bí quá thì sẽ có người giúp.”
Giả bộ đáng thương để lấy đồng tình sao? Chiêu này cậu sử dụng suốt thì làm gì có chuyện bản thân sẽ bị mềm lòng cơ chứ. Hôm nay cô không muốn cũng phải lên sân khấu, tuyệt đối không có cơ hội nào để chạy trốn đâu.
Coi như thuận lợi giải quyết xong một nan đề. Yo Seob không chút bận tâm gì tới ý kiến của Minh Tuyết, cứ thế quay sang nói chuyện với cô bé lớp trưởng.
_ “Anh sẽ nhờ nhân viên trang điểm của chương trình tới giúp. Họ sẽ có mặt ở đây ngay thôi.” – Nói rồi chàng trai nhìn qua một lượt các cô nhóc đang tất bật làm việc ở khắp xung quanh. – “Em nhờ mọi người giúp Minh Tuyết chuẩn bị trước nhé.”
_ “Vâng!” – Cô bé lớp trưởng hào hứng gật đầu, quay lại hô lớn. Với cô bé ấy lúc này thì chỉ cần có người thay vào vị trí thiếu là được rồi, những chuyện khác thì cứ từ từ tính sau. – “Mọi người ơi! Mau lại giúp nào.”
Giây phút ấy, tiếng gọi của cô bé không khác gì tiếng chuông báo hiệu, khiến tất cả lũ học sinh cùng lớp bỏ hết mọi việc trong tay lại, nhao nhao tới quây kín mít xung quanh Minh Tuyết, không chừa một khe hở nào.
_ “Khoan! Đợi chút!” – Trông thấy cái cảnh mọi người ào ào chạy về phía mình tựa như sóng thần, người con gái ấy không khỏi hoảng hốt, vừa định nói điều gì nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị kéo tuột vào phòng thay đồ.
* * *
Đứng bên cánh gà, Yo Seob đưa mắt nhìn một lượt khắp khán đài đông kín chỗ, khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Mọi chuyện lúc này tạm thời được coi như đã giải quyết ổn thỏa, chỉ cần chờ đến giờ diễn thì bắt đầu mở màn mà thôi. Chàng trai còn cẩn trọng tự mình điểm lại tất các mục cần lưu ý trong óc, xác định chắc chắn là không còn gì bỏ quên mới thấy yên tâm.
_ “Yo Seob!” – Một tiếng gọi chợt vang lên thu hút chú ý của anh chàng trẻ con khi đó, khiến cậu quay lại nhìn người vừa lên tiếng. Trong khoảnh khắc trông thấy người đó, trong mắt cậu không giấu nổi vẻ tán thưởng.
Người vừa lên tiếng không phải ai khác mà chính là nhân vật nam chính của vở kịch hôm nay, Hyung Ki. Chàng mỹ nam ấy đang bước đến trong trang phục hoàng tử đầy quý phái, kết hợp với phong cách lạnh lùng càng làm cả người cậu tỏa ra một sức cuốn hút mãnh liệt, vô hình chung chiếm lấy hết tất cả mọi ánh nhìn.
Chỉ riêng đoạn hành lang chàng mỹ nam ấy vừa bước qua, các cô bé vừa thấy hình dáng cậu đều ngẩn ngơ bỏ quên hết mọi việc trên tay, trong mắt tràn ngập si mê.
_ “Mọi chuyện thế nào rồi.” – Chàng trai cất tiếng nói, âm điệu lạnh băng vào tai các cô bé lại càng giống phong thái của một hoàng tử thực thụ. Thậm chí còn nghĩ chỉ cần trở thành công chúa trong lòng cậu một chốc lát thì có chết cũng cam lòng.
Thế mới thấy, dù có đi đến đâu thì sức mạnh của mỹ nam vẫn thật mãnh liệt, các cô bé học sinh vốn không đủ khả năng để cưỡng lại.
_ “Không có vấn đề gì rồi.” – Yo Seob nói thật nhẹ nhàng, vì trên thực tế người chịu khổ cũng không phải là cậu. – “Đã nhờ được người thay thế vị trí lọ lem. Cậu chỉ việc diễn như lúc tập là được rồi.”
Vừa mới nói dứt lời, một tiếng thét đầy giận dữ bất chợt vang lên, khiến chàng trẻ con không khỏi giật mình khi nghe thấy tên mình.
_ “Yo Seob!” – Đi kèm với đó là hình ảnh Minh Tuyết bước tới với cơn giận tột đỉnh. Đang yên đang lành bị lôi lên sân khấu đóng vai lọ lem, trước hàng bao nhiêu người mà không có một sự chuẩn bị trước nào, cô không giận điên lên mới là lạ. – “Đồ chết tiệt! Sao tự dưng lại bắt tôi diễn cơ chứ? Bây giờ biết làm thế nào đây?”
Không nhớ lời thoại, không nhớ nội dung chính của kịch bản, không được chuẩn bị tâm lý để đứng trước đám đông, Minh Tuyết lúc này cảm thấy áp lực nặng nề, rất muốn khóc mà không thể. Nếu không phải trang phục đã mặc sẵn lên người thì cô đã bỏ trốn mất dạng rồi.
Khoảnh khắc đó, hai chàng mỹ nam cùng quay lại, sau đó cùng bị khung cảnh trước mắt làm ngây người trong một vài giây.
Làn da trắng mịn như ngọc, đôi mắt to trong trẻo tựa như búp bê, mái tóc lượn sóng nhẹ, thả dài xuống vai, kết hợp với bộ váy lộng lẫy khiến Minh Tuyết tựa như một công chúa xinh đẹp.
Người con gái ấy vừa bước đến làm cả thế giới đều trở nên rạng ngời, bất tri bất giác khiến tất cả mọi người đều không rời mắt nổi. Nhất là hai người thân cận nhất với Minh Tuyết, Yo Seob và Hyung Ki đều kinh ngạc đến mức không suy nghĩ thêm được gì nữa, chỉ ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng cô.
Lúc này cô quá mức chói mắt, quá mức xinh đẹp, so với ngày thường chính là một trời một vực.
_ “A! Chị đây rồi!” – Dường như người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi đáng kinh ngạc của Minh Tuyết chính là cô bé lớp trưởng, vừa thấy mặt cô thì chỉ nghĩ đến vở kịch sắp diễn. – “Mau chuẩn bị lên sân khấu diễn thôi. Vở kịch sắp mở màn rồi.”
Vừa nghe xong câu nói đó của lớp trưởng, khóe miệng của Minh Tuyết khẽ run rẩy, cơn tức đang định bùng phát cũng nhanh chóng xẹp mất. Trong trí não người con gái ấy khi đó chỉ còn lại suy nghĩ làm sao mà trốn được buổi diễn trong ít phút nữa.
_ “Khoan đã!” – Minh Tuyết giật mình lui lại, rất có khuynh hướng sẵn sàng quay đầu bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Đến tận giây phút này cô vẫn không sao tiếp nhận được việc mình phải lên sân khấu diễn vai lọ lem, lại càng chưa kịp chuẩn bị tâm lý đối mặt với những điều sắp xảy ra. Cô rất muốn gào thét lên thật lớn: ‘Làm ơn tha cho chị có được hay không?’
Nhưng còn chưa phản kháng, cả một âm thanh cũng chưa kịp phát ra, Minh Tuyết chỉ nhận thấy cô bé lớp trưởng nhét vội cuốn kịch bản vào tay mình rồi bị lôi đi mất. Ai đó dường như quyết tâm phải bắt cô diễn cho bằng được, không cho phép từ chối.
Thật sự là không thể được mà. Minh Tuyết lúc này rất muốn khóc, nhưng trước bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm canh chừng, cô cuối cùng chỉ có thể đâm lao thì theo lao. Hi vọng lát nữa lên sân khấu cũng không quá nỗi mất mặt là được rồi.
_ “Cô ta…” – Đến khi Minh Tuyết đã bị kéo đi mất dạng, mọi người cũng tán dần trở lại với công việc của mình, Yo Seob mới hoàn hồn, lý trí mới về với thể xác.
Chàng mỹ nam lúc ấy hoàn toàn không còn bình tĩnh để chú ý tới hình tượng của mình, miệng mở lớn mãi không khép lại được, đôi tay run run chỉ về phía trước, mãi không nói lên lời.
Rất lâu sau, ai đó mới đón nhận được sự thật trước mắt, xác định tất cả không phải là mơ, dẫu vậy vẫn không ngần ngại tiếp tục tự lừa mình dối người.
_ “Nhân viên trang điểm của chúng ta lại thiên tài như thế sao?” – Nếu không thì tại sao một con vịt xấu xí lại có thể lột xác thành thiên nga chỉ trong chốc lát như vậy chứ?
Vốn là một cô gái không chút bắt mắt, bỗng dưng trở nên xinh đẹp mê hồn, cuốn hút tầm mắt, tỏa sáng chói mắt như ngôi sao giữa bầu trời đêm, bảo sao Yo Seob lại không nghi hoặc cơ chứ?
Là do mắt cậu đột nhiên ra vấn đề hay thế giới bị đảo loạn đây? Anh chàng trẻ con vẫn tiếp tục luẩn quẩn trong những giả thiết, cố gắng tìm cớ thuyết phục bản thân.
_ “Không hẳn.” – Trong hai người, Hyung Ki hiển nhiên chính là người hồi phục và chấp nhận sự thật này nhanh nhất. Không thể không thừa nhận rằng Minh Tuyết như vậy thật quá cuốn hút, làm cậu cứ bất giác lại nhớ tới hình bóng của cô vừa nãy, cùng với cảm giác kinh diễm chưa từng có. – “Tại bình thường cô ấy không trang điểm mà thôi.”
Đảo qua toàn bộ Hàn Quốc hiện tại, có mấy ai không biết đến son phấn, càng chẳng mấy khi để ý đến hình ảnh của bản thân như Minh Tuyết nữa đây? Lúc nào những việc liên quan đến trang điểm làm đẹp cô cũng hay qua loa, khiến cho mọi người có cảm giác cô chỉ cần có chiếc máy tính viết truyện là thỏa mãn rồi.
Thế nên, khi thấy các cô bé lôi kéo cô vào phòng trang điểm, cậu đã biết trước kết quả sẽ làm cho nhiều người bất ngờ. Chỉ là không hề nghĩ rằng Minh Tuyết lại xinh đẹp đến thế, khiến ngay cả cậu cũng không khỏi thất thần.
* * *
Thời gian buổi diễn bắt đầu càng đến gần, khán đài cũng ngày càng đông kín. Chẳng mấy chốc, tất cả khán giả cũng đã vào chỗ, hồi hộp ngước nhìn lên sân khấu, chờ mong sự xuất hiện của một chàng mỹ nam nào đó trong MS4.
Tuy rằng trong số những người ở đây cũng có những người ngoài trường tới, nhưng hầu hết đều biết lớp đứng ra đóng kịch chính là lớp học may mắn được MS4 lựa chọn trong suốt 1 tuần qua. Như vậy làm sao lại có thể không hứng khởi chờ mong một buổi biểu diễn thật hành tráng xứng tầm với sự góp mặt của các chàng mỹ nam nổi tiếng bậc nhất trong giới nghệ sĩ hiện nay cơ chứ?
Hơn nữa, đối với một vài cô bé, chỉ cần có cơ hội nhìn thấy các anh diễn trong khoảng cách gần thế này cũng đủ cảm động đến rớt nước mắt rồi.
Các cô bé ngồi chờ trong chốc lát, sau đó rất nhanh nhận ra sự thay đổi của ánh đèn sân khấu, hồi hộp nhìn thấy toàn bộ ánh sáng bừng lên một lúc, báo hiệu cho sự bắt đầu của vở kịch.
_ “Bắt đầu rồi kìa.” – Một vài cô bé khẽ nhắc nhở bạn mình im lặng, tập trung xem diễn.
“Ngày xửa, ngày xưa, ở một vương quốc nọ, có một cô bé gia đình khá giả. Tuy mẹ mất sớm nhưng lại được cha hết mực yêu thương, sống một cuộc sống vô cùng vui vẻ hạnh phúc. Cho đến một ngày, người cha quyết định cưới thêm mẹ kế cho cô bé. Và ngày hôm nay cũng là ngày người mẹ kế chuyển về sống cùng.”
_ “Là giọng anh Yo Seob!” – Một vài cô bé rất nhanh nhận ra người đang thuyết minh cho câu chuyện là ai, không nhịn được hô lên sung sướng, làm cả khán đài chợt rộn lên một lát. – “Đúng là anh Yo Seob rồi.”
Thật không ngờ ai đó đã đẹp trai như thiên sứ, hát hay khiến mọi người đều mê mẩn, hiện giờ lại có một giọng nói truyền cảm như thế. Chỉ cần nghe thấy âm thanh phát ra, các cô bé không nhịn được liếc ánh mắt si mê về phía sân khấu, dường như đang xuyên qua những tấm rèm để tưởng tượng đến bóng dáng chàng mỹ nam ấy.
Cùng lúc đó, Minh Tuyết dù đã cố níu kéo van nài nhưng vẫn bị các cô nhóc đẩy mạnh lao ra chính giữa sân khấu, loạng choạng vài giây mới lấy lại được thăng bằng. Sau khi đứng vững, cô gái lúc đó mới giật mình nhận ra được bản thân đang ở đâu, hoảng hốt đưa ánh mắt nhìn xuống phía dưới.
Giây phút đó, cô có cảm giác một áp lực cực lớn đè nặng lên trái tim, khi bản thân một mình bơ vơ đứng giữa sân khấu, giữa ánh hào quang sáng rọi chiếu thẳng vào người, đối mặt với không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm.
Minh Tuyết cảm giác như có một tiếng nổ lớn trong đầu, sau đó lại càng bàng hoàng khi nhận ra trí não mình trống rỗng, không nghĩ ra được bất kì điều gì, kể cả nội dung kịch bản lẫn những lời căn dặn của cô bé lớp trưởng vừa nãy. Nhận thấy điều khủng khiếp ấy, rồi lại phải chứng kiến những ánh mắt hào hức đầy chờ mong, cô lại càng cảm thấy bản thân thật bi đát, ngay cả muốn khóc cũng không dám.
Không những thế, khi nhìn lại tình cảnh của bản thân, cô thật sự muốn lấy cục gạch đập vào đầu mình một nhát cho xong. Cũng tại mấy cô nhóc đẩy lên quá bất ngờ mà hiện tại trên tay cô vẫn còn cuốn kịch bản, áo váy thì bị lộn xộn, tóc cũng suýt nữa thì bị tuột.
Lo lắng, hoảng sợ, e ngại, một loạt cảm xúc trào dâng khiến Minh Tuyết thật sự muốn lùi bước.
Cô thật sự không thể đảm đương vai diễn này mà không có lấy một chữ trong đầu. Nghĩ vậy, ai đó xoay người về phía cánh gà cầu cứu, chỉ mong Yo Seob hảo tâm buông tha cho cô được đi xuống, hay ít ra cũng ra tay cứu cô khỏi tình trạng bi đát này.
Tuy nhiên, khi vừa liếc sang, thứ người con gái ấy nhận được chỉ là một ánh nhìn sắc bén đầy đe dọa của cậu, kèm theo một câu được nói bằng khẩu hình miệng, nội dung là: ‘Tự mà ứng phó đi! Không thì chết với tôi nghe chưa?’
Còn khuyến mại thêm cả động tác cắt cổ nữa.
Minh Tuyết ngậm ngùi quay trở lại với sân khấu lặng lẽ như tờ, hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, cố gắng bắt bộ não của mình hoạt động, nghĩ ra được biện pháp gì đó.
Tóc và váy có thể sửa sang lại, nhưng mà cô bé lọ lem thì nên phải làm gì với cuốn kịch bản trên tay để các khán giả không để ý đây? Cô nghĩ một hồi, sau đó nghiên răng quyết định liều mình một phen.
Trước những ánh nhìn tò mò của các khán giả, Minh Tuyết vẫn không nói một câu, chỉ nhẹ nhàng đi tới bên cạnh chiếc bàn được bày sẵn trên sân khấu, ngồi trên ghế mở cuốn kịch bản trên tay ra đọc, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà với phong thái đầy cao quý như một vị tiểu thư thực thụ.
Hành động diễn ra trôi chảy, tiêu sái, nhưng sự khổ sở trong đó như thế nào chỉ có một mình cô mới hiểu. Nhất là khi kịch bản mở ra ngay trước mắt, nhưng bản thân lại không có thời gian và tâm trí đọc được một chữ nào, cái cảm giác ấy khiến con người ta biết được cái gì gọi là lòng đau như cắt.
Cũng may ai đó đột nhiên có chút lương tri, rất nhanh chóng đọc thuyết minh phối hợp ăn ý với hành động của cô.
“Cha của lọ lem bận rộn làm việc ở ngoài, chỉ có một mình lo lem từ sớm đã sai người hầu dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ gọn gàng, đợi chờ người mẹ kế và hai cô con gái riêng dọn đến.”
_ “Ai vậy?” – Bên dưới sân khấu, một vài cô nhóc vừa nhìn đến Minh Tuyết xuất hiện, không khỏi ngạc nhiên, quay sang nhìn nhau. – “Học sinh trường mình có người xinh như vậy à?”
Nếu có thì không có lý do gì mà bọn họ không biết chứ? Càng nghĩ bọn họ càng thấy vở kịch hôm nay có nhiều điều đặc biệt và bất ngờ.
Mà cũng không thể trách các cô bé ấy, bởi Minh Tuyết sau khi trang điểm, kết hợp mặc bộ váy tuyệt đẹp kia hiện giờ trông khác hẳn. Đặc biệt phải nhắc đến khí chất thanh nhã, đôi mắt trong veo thuần khiết khiến mọi người chỉ có thể ngước nhìn từ xa trong ngưỡng mộ.
_ “Đó chẳng phải là trợ lý của MS4 sao?” – Quan sát một hồi, cuối cùng cũng có người nhận ra được cô gái đang đứng trên sân khấu kia là ai. Nhưng chính vì nhận ra nên mới thấy kinh ngạc. – “Cái chị vừa tầm thường vừa hâu đậu đó sao?”
Cũng do lúc bình thường Minh Tuyết cũng không chú ý lắm đến bản thân, hiện tại bỗng dưng được sự trợ giúp của các nhân viên trang điểm chuyên nghiệp, mới có thể đem lại sự oanh động như vậy.
Chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, các cô nhóc phải mất rất lâu mới có thể chấp nhận được sự thật này.
_ “Mà sao bỗng dưng chị ấy lại thành lọ lem thế?” – Vở kịch tuy nói là được giữ bí mật, nhưng bọn họ cũng nghe phong thanh được chút ít. Nhưng các cô bé nhớ rằng vai nữ chính vốn được phân công cho người khác mới đúng chứ? – “Hơn nữa lọ lem ngay từ đầu đã ăn mặc lộng lẫy đến vậy sao?”
Đâu chỉ là lộng lẫy bình thường, tất cả khán giả đều phải thừa nhận bộ váy của lọ lem rất đẹp và phù hợp với dáng người của Minh Tuyết, khiến ai chỉ cần liếc mắt một cái đều cảm giác được một sự hoàn mỹ đến tận cùng.
Việc đó cũng không có gì khó hiểu nếu bọn họ biết được trang phục trong vở diễn lần này vốn đều được thiết kế bởi những nhà thiết kế nổi tiếng. Đây cũng là ưu đãi riêng của giám đốc khi nghe thấy các chàng mỹ nam của mình sẽ có mặt trong vở diễn của lễ hội văn hóa này.
Lúc này, phía bên trong cánh gà, ba cô bé đóng vai mẹ kế và con riêng vừa mới bước ra từ phòng thay đồ, hoàn toàn không biết gì đến những việc vừa xảy ra mấy phút trước. Bọn họ lúc này ngước nhìn ra sân khấu, trông thấy dáng vẻ điềm tĩnh ngồi uống trà của ai đó, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
_ ‘Tại sao đến phút cuối lại đổi nhân vật chính cơ chứ?” – Bọn họ mới đi có một lát mà cả vở kịch cứ như bị thay đổi hết cả là sao?
Mà cho dù có muốn thay đổi vai lọ lem thì cũng không nên đến lượt một người ngoài như Minh Tuyết được thay thế mới đúng? Các cô bé hoàn toàn không nhận thấy bản thân chính là đang ghen tị với cái người trên sân khấu kia.
_ “Hơn nữa lại là cái cô trợ lý chưa từng tham gia tập chung một buổi nào nữa chứ.” – Một cô bé không nhịn nổi bất bình lên tiêng. – “Trong khi chúng ta phải ở đây và đóng vai kẻ xấu cơ đấy.”
Đúng vậy! Cho dù có thay thế thì ít ra cũng phải tìm người quen thuộc với vở kịch như bọn họ chứ? Càng nghĩ càng thấy bất công, ba cô bé không khỏi nghiến răng nghiến lợi, bắn ánh mắt oán độc về hướng cô gái đang ngồi trên sân khấu.
_ “Vậy thì chúng ta hãy cho cô ta biết kẻ xấu là như thế nào vậy.” – Nếu đã như vậy thì cũng tuyệt đối không thể để cô ta được dễ dàng. Cô bé đóng vai mẹ kế mở miệng nói, tầm mắt hướng về phía Minh Tuyết bén nhọn như hàng ngàn lưỡi dao.
Liếc sang nhìn nhau, ba cô bé dường như đã đạt chung nhận thức, quyết định khiến cho vở kịch sống động như thật, thêm thật nhiều điều phấn khích.
_ “Lọ lem!” – Mở đầu của sự hợp tác, ba cô bé cùng bước lên sân khấu, cất tiếng nói ác độc như rắn rết, thu hút mọi sự chú ý về một phía. – “Lọ lem đâu rồi?”
Minh Tuyết lúc này mới liếc nhìn sang, khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu lúc này các cô nhóc ấy còn trì hoãn không lên sân khấu thì chắc cô cũng chỉ có nước chết.
_ “Dạ! Mẹ và các chị đã đến rồi ư?” – Cô đứng dậy, khẽ mỉm cười thanh nhã tựa như gió, khiến các khán giả dường như cũng bị lạc trong đó ấy mất một vài giây. – “Con cũng đã sai người làm chuẩn bị phòng cho mọi người rồi.”
Ngoài câu này ra, Minh Tuyết đúng là không biết phải nói gì với người mẹ kế mới đến này cả. Cô hiện tại đang rất cố gắng dùng phong thái của một vị tiểu thư che giấu việc bản thân không nhớ một chữ của kịch bản nào cả, nhưng không ngờ điều đó lại đem đến một hiệu quả rất khác biệt.
Đành phải tự ứng phó, được đến đâu hay đến đấy vậy. Hi vọng khán giả không nhận ra được sự khác thường nào. Cô giá suy tư, lo lắng, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười tươi tắn.
_ “Dọn phòng? Con thử nhìn lại xung quanh xem đây là thứ mà con gọi là dọn dẹp đó sao?” – Tiếng nói đầy chanh chua phát ra từ miệng cô bé mẹ kế, tỏ vẻ hoàn toàn bất mãn với những gì cô vừa nói. Ngay sau đó, hai cô chị gái cũng rất ăn ý tiến lên, một người đẩy mạnh một cái làm cô suýt ngã, một người khoanh tay, hất mặt, dáng vẻ đầy khinh bỉ và coi thường. – “Con đây là đang cố tình thể hiện ra cho mọi người biết không đón chào chúng ta tới đây, cố tình muốn chọc tức chúng ta phải không?”
Làm ơn đi! Trên sân khấu lúc này chỉ có một bộ bàn ghế, còn phải dọn dẹp thế nào nữa đây? Lảo đảo lùi lại môt bước mới lấy lại được thăng bằng, Minh Tuyết lúc này quả thật không biết nên nói gì về ba cô nhóc trước mặt cả.
Tuy biết rằng theo vở kịch thì lọ lem sẽ bị bắt nạt, nhưng sao cô có cảm giác có thứ gì đó không đúng, dường như giữa cô với ba cô nhóc này có mối thù sâu như biển vậy.
_ “Này! Cô có biết bình thường cha cô phải nai lưng ra làm việc vất vả thế nào để kiếm tiền về nuôi cô không? Cô sống sung sướng quá nên chẳng biết gì đến xung quanh nữa hả?” – Cô bé mẹ kế không ngừng răn dạy. Cảm giác từ trên cao nhìn xuống Minh Tuyết đứng khép nép như vậy khiến cho mấy cô nhóc thấy thật khoái trá.
Không phải cô ta rất giỏi, đi cửa sau để được nhận vai lọ lem ư? Bây giờ còn không phải ngoan ngoãn đứng đây cho bọn họ mắng chửi đó sao? Giây phút này, các cô bé cũng bất chấp kịch bản ra sao, chỉ chú trọng bắt nạt lọ lem đến triệt để là được rồi.
_ “Mấy đứa này!” – Minh Tuyết bây giờ không nhận ra được khác thường thì đúng là đồ ngốc. Phản ứng thái quá của ba cô bé kia rõ ràng không phải diễn mà là làm thật, tựa như có thù hận gì đó với cô từ trước vậy.
Tuy nghĩ mãi vẫn không biết bản thân đắc tội với ba cô nhóc kia khi nào, nhưng giờ phút này Minh Tuyết cũng chỉ biết cắn răng nén giận, trong lòng không ngừng nguyền rủa Yo Seob hàng trăm lần. Nếu không phải cậu tự dưng lôi cô đến diễn, thì cô cũng không phải chịu đựng nghẹn khuất đến mức này.
_ “Yo Seob chết tiệt!” – Cô nghiến răng nghiến lợi nói thầm. – “Về nhà tôi sẽ trả đủ cho anh.”
Không xả được cơn tức giận hôm nay, cô thề không làm người.
_ “Cũng may là bây giờ có tôi về đây cai quản cái nhà này.” – Không hề biết đến những suy nghĩ trong lòng Minh Tuyết, cô bé đóng vai mẹ kế vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, đôi mắt thỉnh thoảng thoáng qua vẻ chán ghét. – “Từ giờ tôi sẽ đuổi hết lũ người làm hay tắt mắt kia đi hết. Cô sẽ chỉ phải phụ trách việc nấu nướng, dọn dẹp, lau dọn nhà cửa, giặt giũ, rửa chén bát và thỉnh thoảng làm thêm vài công việc tôi sai bảo thôi. Với lại 3 mẹ con tôi sẽ ở 3 phòng, riêng cô nhớ dọn căn gác xép rồi tự chuyển đồ của mình sang đó nhé.”
Nói xong, cô bé kiêu kì xoay người bước đi, trên mặt không giấu nổi vẻ vui sướng. Hiện tại, bọn họ dường như lấy việc bắt nạt Minh Tuyết làm vui, biến nó trở thành mục tiêu phấn đấu trong suốt vở kịch này.
_ “Diễn hay thế nhỉ?’ – Dưới khán đài, một vài tiếng thì thầm vang lên, nội dung đều là khen ngợi diễn xuất của cô bé đóng vai mẹ kế ác độc. – “Vai mụ dì ghẻ này đóng rất hợp, tựa như thật vậy.”
Kịch là giả, nhưng vụ bắt nạt căn bản là thật được không? Minh Tuyết lúc này dường như có cảm giác vai diễn của mình sắp tới sẽ chìm trong u tối, rất khó để có thể thấy được ánh mặt trời.
_ “Đúng vậy! Nhìn lọ lem đáng thương chưa kìa.” – Một vài tiếng nói đồng tình khẽ vang lên, gắn liền với hình ảnh tấm màn sân khấu dần khép lại, che khuất đi bóng dáng của cô bé lọ lem tội nghiệp.
Chỉ sau màn diễn đầu tiên, rất nhiều khán giả dường như bắt đầu bị cuốn hút vào trong câu chuyện quá mức chân thật ấy. Nhưng khiến cho vở kịch ấy khác biệt hoàn toàn với những bản đã diễn trước đó, để lại một ấn tượng sâu đậm trong trí nhớ của những khán giả thì phải kể đến những tình tiết diễn ra sau này.
Cứ như vậy, vở kịch vẫn tiếp diễn, Minh Tuyết vẫn phải ở trên sân khấu ứng phó với trí não gần như không còn gì ở trong. Tuy nhiên, trải qua lúc đầu bối rối, cô cũng dần nắm bắt được nhịp điệu, tạm thời khiến khán giả không thấy có gì bất thường.
Đến giây phút này, cô cũng coi như hoàn thành khá ổn vai trò của một lọ lem tầm thường, bị bắt nạt thậm tệ và không thể nào phản kháng. Mà càng như thế, ba cô nhóc đóng vai mẹ kế con riêng kia lại càng hào hứng vùi dập lọ lem không thương tiếc, khiến Minh Tuyết không khỏi giận dữ chuyển rời hết sang mắng thầm cả họ hàng Yo Seob.
Cao trào nhất của vở kịch phải nói đến lúc Hyung Ki xuất hiện trong hình dáng một chàng hoàng tử đẹp như tranh, kết hợp với khí chất lạnh lùng làm cả sân khấu như bị nổ tung bởi những tiếng hò reo vang dội.
Còn gì hạnh phúc hơn đối với các fan khi được thấy thần tượng của mình trong bộ đồ hoàng tử màu trắng đầy quý phái. Ngắm đôi mắt sâu thẳm của chàng mỹ nam, tuy thoáng qua một tầng băng hàn nhưng lại có thể hút hết hồn phách của con người. Mê mẩn với chiếc mũi cao hoàn mỹ, đôi môi đỏ hồng một cách tự nhiên của cậu. Hơn tất cả là một khuôn mặt hội tụ tất cả những sản phẩm hoàn hảo của tạo hóa lại với nhau thành tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.
_ “Woa! Anh Hyung Ki!” – Các cô bé vừa thấy cậu đã lâm vào điên cuồng, không ngừng thét lên tên của chàng mỹ nam ấy. Nếu không phải sợ cản trở đến vở diễn của Hyung Ki thì chắc có không ít cô bé đã liều mạng lao lên sân khấu chỉ vì được ở gần thần tượng của mình một chút. – “Hoàng tử!”
Vai diễn hoàng tử của chàng mỹ nam gây ra một sự náo động quá lớn, khiến ngay cả Minh Tuyết đứng sau cánh gà cũng phải toát cả mồ hôi. Khẽ đưa tay lên lau trán, người con gái ấy không khỏi suy tư, nếu lát nữa đóng thành một đôi với cậu, cô không biết liệu có bị các fan làm thịt ngay tại trận không nữa.
Tuy vậy, người con gái ấy vẫn không nén được vui mừng khi trông thấy phàn ứng của các cô bé khán giả lúc này. Đây là một dấu hiệu tốt cho thấy vở kịch có khả năng sẽ thành công vang dội, khiến công sức tất cả đã bỏ ra nhiều ngày qua được đền đáp xứng đáng.
Nhưng còn chưa kịp vui mừng được ít lâu thì một giọng nói quen thuộc lại vang lên sau cánh gà, âm điệu đầy khủng hoảng.
_ “Anh Yo Seob! Không hay rồi!”” – Cô bé lớp trưởng chạy vội đến chỗ chàng trai ấy, hơi thở dồn dập vì phải chạy suốt một quãng đường dài, khuôn mặt xanh xám không còn giọt máu, cả người trong tình trạng hoảng loạn. – “Chết rồi! Phải làm thế nào bây giờ?”
Khoảnh khắc này, cô bé ấy thật sự rất muốn khóc. Cô thật không hiểu nổi tại sao bản thân đã dự trù trước cẩn thận như vậy mà vẫn có thể xảy ra sự cố, mà đáng sợ hơn là những sự cố này lại đợi đến khi sát giờ mới phát sinh, khiến cô trở tay không kịp.
_ “Lại chuyện gì nữa vậy?” – Trái ngược với dáng vẻ khẩn trương của cô bé ấy, Yo Seob lại có vẻ khá bình tĩnh, không biết là do cậu nhắc nhở bản thân trấn tĩnh để có thể đưa ra phương pháp giải quyết vấn đề, hay chỉ đơn giản là đã quen dần với đủ thứ sự cố trong ngày hôm nay rồi nữa.
_ “Bạn đóng vai bà tiên vừa nãy do ăn uống lung tung ngoài hội chợ mà giờ bị tiêu chảy mất rồi.” – Hít một hơi sâu, cô bé nói liền mạch không ngừng nghỉ, cũng đem toàn bộ sự cố tóm gọn lại trong vẻn vẹn hai câu. – “Bây giờ đang ở tuốt trong phòng vệ sinh không ra được nữa kìa.”
Với cái tình trạng như vậy thì trông chờ cô bé ấy đỡ rồi ra sân khấu diễn là điều không thể. Nhưng mà còn có mấy phút nữa thì vai diễn bà tiên sẽ xuất hiện trong vở kịch trên sân khấu, trong khi bọn họ không biết phải đào đâu ra một người thay thế cả.
Sự việc lần này quả thật quá mức nghiêm trọng đến nỗi cô bé phải thông báo ngay cho Yo Seob để tìm cách, nếu không thì vở kịch sẽ không biết phải đi đâu về đâu nữa.
_ “Sao lại…” – Nghe được tin này, Yo Seob quả thật hết nói nổi. Rốt cuộc hôm nay bọn họ đã dính vận xui từ đâu mà liên tiếp phát sinh rắc rối như vậy cơ chứ? Một người phải thay đã đành thôi, đến người thứ hai thì cậu cũng bó tay. – “Lại còn vào đúng lúc này nữa.”
Còn có vài phút, bảo bọn họ tìm người đóng thay vai bà tiên thì đúng là khó hơn lên trời.
_ “Chẳng lẽ không có ai đủ khả năng thay sao?” – Minh Tuyết cũng lo lắng hỏi lại. Vai diễn này thực ra chỉ xuất hiện trong vài phút, lời kịch cũng không nhiều, chẳng lẽ lại không có ai trong đoàn kịch lên diễn hộ được ư?
_ “Không có ai rảnh cả.” – Cô bé lớp trưởng lắc đầu. – ‘Với lại bạn ấy lại rất cao và gầy, trong đoàn không có ai dáng phù hợp cả.”
Lên sân khấu để nói vài câu là chuyện đơn giản, nhưng khó khăn là ở khuôn mặt có phù hợp với vai diễn, dáng người có vừa với trang phục không nữa. Nếu không thì cô đã hi sinh thân mình lao lên nói vài câu rồi xuống cho lẹ rồi, còn phải đau đầu nát óc nghĩ ra cách giải quyết như vậy làm gì?
Cả ba người khẽ đưa mắt liếc nhìn ra phía Hyung Ki đang diễn trên sân khấu, rồi cùng quay lại cau mày suy tư, trong nhất thời không thể nghĩ ra được đối sách. Xung quanh họ chỉ còn lại một sự im lặng, tạo thành một khí trằng hoàn toàn tách biệt với không khí bận rộn sau sân khấu lúc đó.
_ “Sắp đến cảnh tiếp theo rồi! Cô mau chuẩn bị đi!” – Mắt thấy phần diễn của hoàng tử đã chấm dứt, Yo Seob vội vàng lên tiếng nhắc nhở Minh Tuyết, người vẫn đang nhập tâm chìm trong những suy nghĩ kia.
Lên sân khấu diễn? Minh Tuyết kinh ngạc nhìn lên, cảm thấy trời đất trở nên tối tăm không có chút ánh sáng nào. Thử hỏi một lọ lem thì phải làm gì để dự lễ hội khi không có sự giúp đỡ của bà tiên đây? Cho dù cô có là một nhà văn thì cũng phải bất lực trước vấn đề khó khăn này.
_ “Không sao đâu!” – Dường như đoán được những gì cô đang nghĩ, Yo Seob vội vàng lên tiếng trấn an. Bây giờ quan trọng nhất là Minh Tuyết phải lên đó kéo dài thời gian, tránh để khán giả nhận thấy điều gì khác thường. – “Tôi sẽ cố gắng nghĩ ra cách giải quyết nhanh thôi.”
Hi vọng anh nói phải giữ lời. Minh Tuyết lưu luyến liếc nhìn chàng mỹ nam đầy thâm ý, trong lòng có ngàn vạn không muốn thì vẫn phải cất bước tiến lên sân khấu.
Đợi cho Minh Tuyết ngoan ngoãn bước lên để cho ba mẹ con bà mẹ kế chà đạp, lớp trưởng cũng lảng vảng đâu mất tiêu, Yo Seob mới rút điện thoại, ấn một cái tên trong danh bạ.
_ “Alo! Lớp phó hả?” – Bỏ đi dáng vẻ thường ngày, chàng mỹ nam nói bằng giọng nói vô cùng nghiêm túc, cũng để cho ai đó biết được sự quan trọng của vấn đề. – “Anh cần em giúp một việc.”
Khoảnh khắc đó, giữa những quán hàng táp nập, một cô bé đang vui tươi qua lại mua đồ ăn sau khi nghe xong điện thoại thì trở nên khác hẳn, tựa như nhận được mật lệnh khẩn cấp của cấp trên, vỗi vàng bỏ lại hết tất cả để chạy về phòng học.
* * *
Lướt qua những dãy hành lang vắng người, cô bé lớp phó nhanh chóng tìm đến vị trí lớp học của mình, mở cành cửa bước vào bên trong.
Ánh vào đôi mắt của cô bé ấy là hình bóng của hai chàng mỹ nam đang ngồi trên bàn, ngước nhìn ra cửa sổ, hướng về phía hội chợ đông vui. Bóng dáng thon dài, có phần như mơ ảo trước những ánh sáng nhu hòa rọi xuống đất trời, kết hợp với khung cảnh nền trời trong xanh ngoài cửa sổ làm mọi thứ trở nên tuyệt đẹp như tranh vẽ, khiến cô nhóc không khỏi thất thần mất vài giây.
Tuy nhiên, sự thất thần ấy chỉ diễn ra trong chớp mắt, cô bé cũng nhanh chóng lấy lại được ý thức để hoàn thành nốt nhiệm vụ đ
Lúc này, cô có cảm giác tựa như vừa tiến vào một khu phố buôn bán thật sự chứ khôn phải là ngôi trường mình đã theo học trong tuần vừa qua, bởi vì nó trông quá khác lạ với hàng loạt những gian hàng với đầy đủ những sắc màu. Thêm vào đó là các cô bé cậu bé trong các trang phục rất thu hút, tích cực làm việc phấn đấu tới mục tiêu đạt doanh thu cao nhất.
Mới đi chưa được nửa đường, trên tay Minh Tuyết đã đầy ắp thức ăn, tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Không những thế, chúng lại càng ngày càng có xu hướng tăng thêm, mặc dù ai đó vẫn rất tích cực thả phanh ăn uống. Trước những món ăn vặt mới mẻ, sức chống cự của người con gái ấy gần như trở thành con số 0.
_ “Minh Tuyết!” – Khi cô vừa mới định đưa một xiên cá viên chiên vào miệng thưởng thức thì một giọng nói quen thuộc đột nhiên gọi tên cô giữa đám đông ồn ào.
Ngạc nhiên quay về phía sau, Minh Tuyết dễ dàng nhận ra người vừa mở miệng chính là tên yêu nghiệt Young Min, theo sau còn có hầu hết các thành viên của MS4. Sự xuất hiện đột ngột của họ ở đây khiến cô thấy thật khó hiểu.
_ “Uả! Anh! Mọi người!” – Ba thành viên của MS4 cùng xuất hiện giữa các hàng quán đông đúc, phút chốc tựa như mang đến vạn dặm hào quang, làm tất cả các cô bé đều hướng ánh mắt si mê về cùng một phía. Nhìn thấy cảnh này, Minh Tuyết cảm thấy có đôi chút lo lắng. – “Sao mọi người lại ở đây thế? Ngày hôm nay cho phép cả người ngoài trường vào đấy, các anh cũng nên chú ý một chút.”
Nếu là các cô bé học sinh trong trường thì có thể không dám, nhưng là người ngoài vào thì chắc ngần ngại lao tới vây xung quanh, la hét ầm ĩ, ảnh hưởng đến lễ hội văn hóa mất. Huống hồ hôm nay là ngày cuối cùng bọn họ ở trường, biết đâu các cô nhóc lại đột nhiên lớn mật, không thèm kiêng dè gì tới quy định của hiệu trưởng mà xông tới xin chữ ký thì sao?
_ “Không sao đâu!” – Không chút để ý nào tới những lo lắng của Minh Tuyết, Young Min rất bình thản bước tới cầm lấy tay cô bước tiếp về phía trước, vui vẻ ngắm những gian hàng bán đủ thứ đồ hai bên đường. – “Lễ hội thì phải vui chơi chứ. Hơn nữa hôm nay có rất nhiều người trong đoàn quay đi theo nên cũng không cần phải cẩn thận quá như thế đâu. Mà nhân lúc còn vắng người chúng ta cùng nhau đi dạo một vòng, đợi lát nữa đông hơn thì chắc là bọn anh cũng bị cấm đi lung tung thật.”
_ “Thế ạ?” – Nghĩ một hồi, Minh Tuyết cũng thấy có lý. Nhưng khi đưa mắt nhìn các chàng mỹ nam, rồi lại quay sang các nhân viên trong đoàn quay, cô không nhịn được nói ra điều băn khoăn của bản thân. – “Nhưng sao em cũng phải đi cùng chứ?”
Tuy nhìn không thấy nhưng cô dám chắc có ít nhất 3 chiếc máy quay ẩn ở xung quanh bọn họ, quay chụp lại những khoảnh khắc các chàng mỹ nam trong lễ hội văn hóa. Thế nên kêu Minh Tuyết đi dạo cùng khiến cô có vẻ hơi mất tự nhiên, cảm thấy sự xuất hiện của mình bên cạnh bọ họ có phần không được ổn cho lắm.
_ “Vì cô là trợ lý chứ sao?” – Đúng lúc này, Yo Seob chợt chen vào nói, tay cũng rất tự nhiên ném cho cô cầm một đống đồ ăn, gấu bông, hoa quả… và đủ thứ linh tinh được fan tặng, tựa như đó là một chuyện quá sức bình thường.
Một trợ lý đi theo cầm đồ cho các cậu thì có lọt vào khung hình cũng chẳng có ai bận tâm, anh chàng trẻ con càng nghĩ càng thấy mình thật thông minh, quyết không thừa nhận bản thân chỉ là muốn lợi dụng sức lao động miễn phí của ai đó.
_ “Không phải thế chứ!” – Minh Tuyết trợn tròn mắt nhìn đủ thứ đồ chật ních trên tay mình, không khỏi giãy nảy lên. – “Hôm nay là ngày cuối cùng rồi kia mà. Lễ hội mà còn phải làm tạp vụ thì còn gì là lễ hội nữa?”
Cô đã chăm chỉ làm việc cả tuần để có thể chơi đùa thỏa thích trong ngày hôm nay, vậy mà ai đó rất vô sỉ cướp đoạt mất cái quyền lợi duy nhất đó của cô là sao? Tại sao cô phải vất vả như vậy trong khi ai đó thảnh thơi đi dạo kia chứ? Minh Tuyết càng nghĩ càng thấy bất công, trong đầu đã mắng chửi Yo Seob đến cả chục lần.
Tuy nhiên, sự thực chứng minh kẻ nào đó mặt đủ dày, trái tim đủ sắt đá. Anh chàng trẻ con không chỉ bỏ ngoài tai tất cả lời phản bác của cô, lại còn rất ngang nhiên vừa đi vừa thu thập thêm đồ cho cô cầm.
Đang lúc người con gái ấy nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng dáng Yo Seob rủa thầm, suy nghĩ xem có nên đình công hay không thì một tiếng nói quen thuộc bất chợt vang lên ngay bên cạnh.
_ “Minh Tuyết! Em có ăn gì không? Để anh mau giúp cho” – Người nói ra câu này không phải ai khác chính là Jae Sung. Vẻ mặt tên mèo lười lúc này còn thật sự khiến Minh Tuyết giật mình sửng sốt, nghi hoặc không biết có phải cái tên này bị đổi hồn không nữa.
Jae Sung… người con trai ấy lại có ngày đi mua đồ ăn mà lại nhớ được tới cô sao? Là trời sắp có bão hay mặt trời hôm nay mọc từ phía Tây vậy? Mất một lúc lâu, Minh Tuyết vẫn không sao tin nổi vào tai mình, chỉ cho đến khi nghe xong câu nói tiếp theo của chàng mỹ nam ấy cô mới hiểu được nguyên do của sự bất thường này.
_ “Đi theo bọn anh thì các em ấy không thu tiền đâu.” – Jae Sung dùng khuôn mặt cực kì nghiêm túc để nói lên câu đó, khiến cho cô quả thật không biết nên nói gì nữa cả.
Anh à, làm ơn đi! Cho dù đó có là sự thật thì cũng không cần phải lớn tiếng nói một cách trắng trợn như vậy chứ.
Huống hồ bề ngoài nhìn như tên đàn anh đột nhiên hảo tâm nghĩ tới Minh Tuyết, sự thật là ai đó nhìn thấy đám đồ ăn không khỏi luyến tiếc, mới muốn cô cầm nhiều nhiều một chút, lúc nào đói bụng lại lôi ra cho cậu ăn mà thôi.
_ “Ra là vậy!” – Cô nhận mệnh thở dài một hơi, nhưng sau đó khi nghĩ tới đám đồ trên tay mình, đầu óc vội vã xoay chuyển, nghĩ ra biện pháp ứng phó. – “Mà anh giúp em cầm mấy thứ này nhé.”
Nhìn qua nhìn lại, Young Min thì đã đi ở tít phía trước, không hề biết gì đến việc cô bị ép buộc khổ sở như thế này, Yo Seob thì mải mê ăn uống chơi đùa, chỉ còn mỗi Jae Sung là hi vọng cuối cùng.
Ngày lễ hội văn hóa mà bắt cô theo sau làm chân tạp vụ thì đúng là quá đáng mà. Thế nên, người con gái ấy không khỏi nhìn về phía tên mèo lười trong ánh mắt chờ mong, cầu khẩn đầy đáng thương.
_ “Cái này…” – Jae Sung chần chờ nhìn đám đồ trên tay Minh Tuyết, còn thật sự dùng bộ óc trì độn của mình để đắn đo suy nghĩ. Rối rắm một hồi không biết nên làm sao, cuối cùng ai đó bối rối xoay người đi tiếp, dáng vẻ rõ ràng là đang trốn tránh. – “Anh phải đi mua đồ ăn đây.’
Cầm cái đống này thì cậu còn đi mua đồ kiểu gì, lát nữa tìm chỗ ngủ cũng không biết nên vất chúng ở đâu, Jae Sung làm sao có thể ngốc nghếch tự nhận việc vào thân như vậy kia chứ.
_ “A! Anh!” – Minh Tuyết sửng sốt không tin vào những gì xảy ra trước mắt mình nữa, nhìn bóng dáng tựa như chạy trối chết của chàng mỹ nam không khỏi giậm chân giận dữ. – “Đến anh cũng thế à?”
Đáng thương thay cho Minh Tuyết, phải tiếp tục chấp nhận số mệnh đau thương, làm kẻ sai vặt cho Yo Seon vào cái ngày cuối cùng có mặt tại ngôi trường cấp ba này.
Tuy rằng kêu Jae Sung cầm đống đồ là không thể nhưng tên mèo lười ấy cũng coi như có chút nhân tính, biết từ áy náy viết như thế nào. Vì thế, ai đó hiện đang bắt trí não chậm chạp của mình nghĩ ra được biện pháp nào đó để giúp đỡ Minh Tuyết mà bản thân không tốn chút sức lực nào.
_ “Yo Seob!” – Đi ngang qua tên đàn em đang vui vẻ ăn xiên thịt nướng vừa được tặng từ các cô bé bán hàng, trong đầu Jae Sung đột nhiên lóe lên một ý tưởng, liền mở miệng gọi tên đàn em ấy.
Làm sao mà cậu có thể quên mất bản thân là người lớn tuổi nhất trong MS4 kia chứ? Nếu đã như vậy, cậu không sử dụng quyền uy của một người đàn anh để uy hiếp người ít tuổi hơn thì thật là quá lãng phí mà.
_ “Gì thế hả anh?” – Ai đó còn rất vô tư quay lại hỏi, hoàn toàn không biết mình sắp bị cái người có trí não thấp nhất trong nhóm tính kế.
Hơn nữa còn không có quyền được phản kháng nữa chứ.
_ “Đồ của em thì em hãy tự mình cầm đi!” – Lần đầu tiên trong đời, tên mèo lười mở miệng nói một câu mệnh lệnh đầy nghiêm túc, mang theo uy thế của một bậc đàn anh chính hiệu. – “Nếu không anh sẽ đem cái đống kia ném vào thùng rác đấy.”
Đây là uy hiếp. Uy hiếp trắng trợn. Ai đó thừa biết đánh chết Yo Seob cũng không dám để cho những đồ fan tặng bị vất vào thùng rác, nên rất vô sỉ lợi dụng nó để nô dịch tên đàn em của mình.
Jae Sung à, chỉ những việc liên quan đến được ăn uống nghỉ ngơi, trốn việc thì cậu mới phát huy 100% khả năng trí lực của bản thân thôi sao?
_ “Hả? Anh à!” – Ai đó lúc này tự dưng nghe thấy tên đàn anh nói vậy không khỏi sửng sốt, ngỡ ngàng đến mức đánh rơi cả xiên thịt nướng xuống dưới đất.
Cậu không nghe nhầm phải không? Jae Sung vừa mới đe dọa bắt cậu cầm đám đồ thay cho Minh Tuyết sao?
Mất một lúc mới thoát được ra khỏi trạng thái kinh ngạc, chàng mỹ nam vừa định phản bác thì đã nhận ra tên đàn anh đã đi tít về phía đằng trước, hoàn toàn không để tâm tới ý nguyện của người bị sai phái là cậu.
Càng nghĩ càng thấy đây có lẽ là một âm mưu thâm hiểm của Minh Tuyết, cậu không nhịn được chạy lại về phía người con gái ấy chất vấn.
_ “Này! Cô đã nói gì với anh Jae Sung thế hả?” – Nếu không thì tại sao một người không màng thế sự như anh ấy bỗng dưng vì cô mà bắt cậu phải bê đồ chứ? – “Cô đã bỏ bùa gì để anh ấy giúp cô ư?”
Vừa mới định phát tiết nỗi bực bội của bản thân, nhân tiện thị uy bắt Minh Tuyết ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nhưng khi vừa mới liếc qua thấy được vẻ mặt của cô trong giây phút đó, chàng mỹ nam kinh ngạc đến mức âm thanh bị tắc lại trong họng.
Minh Tuyết lúc này… trông thật đáng sợ. Toàn thân tỏa ra khí lạnh, đôi mắt sắc bén như ngàn lưỡi dao liếc qua làm cậu chợt rùng mình, khuôn mặt như một sát thủ vừa bắt gặp đối tượng cần triệt hạ.
_ “Gì thế?” – Cô đột nhiên mở miệng, giọng nói tựa như tử thần đòi mạng, lông mày khẽ cau lại tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Lần đầu tiên trong đời, Yo Seob cảm thấy hoảng sợ bởi khí thế do người con gái ấy phát ra, bước chân cũng bất giác lùi lại như một hành động bản năng. Cậu có cảm giác cô gái trước mắt mình tựa như một con báo, có thể đột ngột xông lên cắn ngấu nghiến con mồi làm bản thân chướng mắt bất cứ lúc nào.
_ “Không! Không có gì.” – Chàng mỹ nam lắc đầu nguây nguẩy, miệng cũng thốt ra câu trả lời trước khi não kịp hoạt động. Không những thế, ai đó còn vội vàng chìa tay ra, tự động đề xuất yêu cầu để lấy lòng cô. – “Cô cứ đưa tôi cầm giúp cho là được rồi.”
Ánh nhìn của Minh Tuyết làm chàng trai cảm thấy như đang bước lên đoạn đầu đài, thế nên mới quyết định nhượng bộ mọi thứ có thể, chỉ cần cô có thể bình thường trở lại là được rồi.
Thế mới nói, cái tên này trước giờ rất vô sỉ, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu mà thôi.
_ “Thật hả?” – Vừa nghe xong câu nói của Yo Seob, vẻ mặt của Minh Tuyết đột nhiên quay ngoắt thay đổi 180 độ, cười hì hì trút bỏ mọi thứ lên tay chàng trai ấy. Tốc độ biến đổi còn nhanh hơn cả một diễn viên chuyên nghiệp. – “Anh thật là người tốt nhỉ? Hô! Hô!”
Không mất công cô cố gắng ra vẻ làm bộ dạng lạnh lùng bực bội, đến giờ cơ bắp trên mặt vẫn còn căng cứng.
Chiêu này chuyên dùng cho những kẻ tiểu nhân, hiện giờ áp dụng lên Yo Seob quả thật là hữu dụng mà. Minh Tuyết lúc này thật sung sướng khi được giải thoát, trở lại với giây phút tự do tuyệt vời.
_ “Cái gì? Cô…” – Đến bây giờ còn không hiểu được mọi chuyện là như thế nào thì Yo Seob chính là một tên ngốc.
Mất vài giây để lý giải mọi việc, sau đó là cơn giận dữ điên cuồng tập kích trí não, khiến Yo Seob thật sự muốn bóp chết ai đó ngay lập tức. Ngay chính bản thân cậu cũng không thể tin được có ngày mình bị lừa một cách đơn giản dễ dàng như thế, hơn nữa lại là bởi cái cô ngốc này nữa.
_ “Cô… Khoan đã!” – Đến khi lý trí vừa trở lại thì Yo Seob mới nhận thấy chẳng còn người quen nào xung quanh mình. Minh Tuyết đã tung tăng đi về phía trước, thích thú tham quan các gian hàng, hoàn toàn bỏ quên cái người vừa bị mình chọc giận đến phát điên kia ở đằng sau.
Không thể để cô ta đi dễ dàng thế được. Đó là tất cả những gì hiện lên trong tâm trí anh chàng trẻ con lúc đó. Tuy nhiên, hình như ngay cả ông trời cũng chống đối với Yo Seob, bởi ngay khi cậu vừa định tiến lên thì một cuộc điện thoại lại gọi đến, khiến cậu phải ngừng lại để nghe máy.
_ “Này! Minh Tuyết!” – Ngay khi được đầu dây bên kia thông báo, ai đó vội vàng gọi với theo người con gái đó. Nhưng hiển nhiên Minh Tuyết biết bản thân mà nghe theo lời cậu dừng chân lại thì mới là đồ ngốc, cứ thế bỏ ngoài tai, quán triệt nguyên tắc không biết, không nghe, không thấy. – “Khoan đi đã! Lần này có việc thật đấy! Minh Tuyết!”
* * *
_ “Minh Tuyết!” – Sau một hồi chật vật chen qua đám đông, Yo Seob cuối cùng cũng tóm được áo của cô, bản thân vừa mệt vừa bực tức. – “Đã nói là dừng lại kia mà.”
Cú điện thoai cậu vừa nhận vừa báo một chuyện quan trọng, bây giờ cần giải quyết gấp. Thế nên hiện tại không phải là lúc để bọn họ tìm cách lừa gạt trả đũa nhau, cần đặt lợi ích chung của cả lớp học lên hàng đầu.
_ “Có chuyện gì sao?” – Minh Tuyết hơi ngạc nhiên quay lại, tò mò không biết chuyện gì khiến cho chàng mỹ nam này trở nên nghiêm trọng đến vậy.
Không phải lại một trò gì mới để lừa cô vào bẫy đấy chứ? Trong một giây, Minh Tuyết không khỏi nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy thái độ còn thật sự của chàng trai, cô có thể cảm thấy đúng là có chuyện rắc rối vừa xảy ra.
_ “Đứng yên đó nghe chưa!” – Như sợ cô sẽ quay đầu bỏ trốn ngay khi vừa được lơi lỏng, Yo Seob trừng mắt đe dọa rồi mới quay sang gọi điện thoại. – “Hyung Ki hả? Sắp bắt đầu rồi à? Được rồi! Mình sẽ tới ngay!”
Vừa dứt lời, chàng mỹ nam có vẻ rất vội vàng, túm lấy tay cô bước đi mà không kèm theo một lời giải thích nào hết. Trước khi ra đi còn không quên quay lại chỗ đám đông, nơi Jae Sung và Young Min đang đứng mà hét lớn.
_ “Các anh cứ đi chơi đi nhé! Em và Minh Tuyết qua sân khấu một lát.” – Hoàn toàn coi Minh Tuyết như nhân viên tạp vụ, có chuyện thì kéo theo để sai vặt.
Trên đường đi, mấy lần người con gái ấy định mở miệng hỏi, nhưng thấy Yo Seob tỏ vẻ rất căng thẳng và khẩn trương thì lại không dám. Tuy nhiên, chỉ cần thông qua phản ứng của chàng mỹ nam, cô cũng có thể cảm nhận được có chuyện nghiêm trọng đang xảy ra.
_ “Anh đây rồi!” – Hai người vừa bước vào sau sân khấu, cô bé lớp trưởng đã hớt ha hớt hải chạy tới, vẻ mặt hoảng loạn đến mức sắp bật khóc.
Trên cơ bản, ai rơi vào tình trạng của cô bé ấy cũng không thể nào bình tĩnh nổi.
_ “Thế nào rồi?” – Yo Seob vội vàng hỏi, thái độ thực sự quan tâm, không chút giả tạo nào.
Tuy rằng không nằm trong danh sách những người diễn vở kịch hôm nay, nhưng nghe được tin nó có vấn đề thì bất kì thành viên nào trong lớp cũng đều lo lắng. Bởi vì đó chính là tâm huyết và kì vọng của mọi người, muốn để lại một ấn tượng khắc sâu trong dịp lễ hôi văn hóa này.
Khuôn mặt Yo Seob lúc này trở nên vô cùng nghiêm túc, đôi mắt trong trẻo, mất đi dáng vẻ tinh quái thường ngày, thay vào đó là một cảm giác chững chạc, đáng tin cậy, một phong thái khác biệt khiến ngay cả Minh Tuyết cũng thấy có chút ngưỡng mộ.
_ “Làm sao bây giờ?” – Cô bé lớp trưởng lúc này đang rối loạn cả lên, hoàn toàn bối rối không biết xử lý sao với tình trạng hiện tại cả. – “Bạn đóng vai lo lem vừa gọi điện thoại đến, hình như bị ốm rất nặng, lại còn kèm theo cả đau cổ họng nữa. Nói chung là không thể nào đến đây được.”
_ “Không còn ai có thể thay thế sao?” – Yo Seob nói với giọng căng thẳng.
Tình hình có vẻ còn khó khăn hơn cả cậu nghĩ. Giờ diễn đã sát nút thì nhân vật chính lại không thể đến được, như vậy thì vở kịch của bọn họ sẽ ra sao bây giờ?
_ “Mọi người bây giờ ai cũng đều có việc cả, bận đến mức còn thiếu người. Ngay cả việc trang điểm cho diễn viên vẫn chưa xong. Hơn nữa bây giờ tìm đâu ra một người phù hợp kích cỡ trang phục và đã đọc kịch bản đây?”
Tìm được người thay thế vào những giây phút cuối cùng là vấn đề quá mức khó khăn, khiến cô bé lớp trưởng loay hay rối loạn suốt từ nãy tới giờ mà vẫn chưa giải quyết được.
Mắt thấy thời gian cứ trôi qua, khán giả cũng lục tục vào chỗ, cô nhóc ấy rất muốn bản thân ngất xỉu đi cho đỡ phiền lòng. Đáng tiếc thay đến tận giây phút này cô vẫn cứ tỉnh táo, thấy đau lòng vô cùng khi chính mắt phải chứng kiến vở kịch tâm huyết của cả lớp sắp bị thất bại.
_ “Vậy phải làm sao bây giờ?” – Anh chàng trẻ con cũng có vẻ bối rối, tập trung trí não suy nghĩ xem có cách gì đó cứu vớt vở kịch ra khỏi thảm trạng hay không.
Tìm được người phù hợp với trang phục đã có, lại còn thông thuộc kịch bản còn khó hơn. Cố gắng nhớ tới những ai thường tham gia vở kịch, đối chiếu với những yêu cầu cần thiết, Yo Seob nhận thấy không ai có thể đảm đương được vị trí này cả.
Chẳng lẽ bọn họ phải trơ mắt nhìn hi vọng của cả lớp bị dập tắt như vậy ư? Yo Seob cùng cô bé lớp trưởng vẫn quyết không chịu đầu hàng, cứ đi đi lại lại suy nghĩ, chỉ riêng một mình Minh Tuyết vẫn đứng in tại chỗ nhìn mà thấy chóng mặt.
Tuy rằng cô cũng rất lo lắng nhưng lại chẳng thể làm gì giúp đỡ ngoài yên lặng cho hai người kia tập trung tìm đối sách. Nếu là kêu cô chạy chân giúp việc thì còn được, chứ bắt động não tìm kiếm người có thể thay thế đóng vai lọ lem thì cô xin chịu thua.
Vì thế nên hiện tại ở phía sau sân khấu, Minh Tuyết chính là kẻ thảnh thơi nhất. Cô vẫn chỉ đứng đó, hoàn toàn không hay biết những gì sắp xảy ra với mình cho đến khi hai người kia đột ngột dừng chân, cùng quay phắt lại nhìn về phía cô bằng ánh mắt sáng rực.
_ “Hả?” – Tia nhìn của bọn họ chiếu thẳng vào người khiến Minh Tuyết cảm thấy không được thoải mái, tựa như mình là con mồi bị đám sói hoang theo dõi. Bất giác lùi lại như một hành động bản năng, linh cảm không tốt cũng bắt đầu trào dâng một cách mãnh liệt trong trí não người con gái ấy. – “Sao thế?”
* * *
_ “Không! Không được!” – Minh Tuyết lắc đầu nguây nguẩy, bàn chân cũng lùi dần lùi dần cho đến khi bị hai người ép đến tận chân tường. – “Tôi đã bảo là không được rồi mà.”
Đây là biện pháp duy nhất mà bọn họ nghĩ ra ư? Nghe đã thấy không ổn chút nào rồi, quan trọng nhất là nó còn dính dáng đến cả cô nữa chứ.
_ “Không có gì là không thể cả.’ – Yo Seob vừa nói vừa đưa mắt quan sát kĩ lưỡng người cô từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới ngược lên trên, tựa như một món hàng sắp bị đem ra tiêu thụ. – “Cao 1m65. Dáng người cũng gần giống. Mặt mũi không đẹp nhưng cũng không đến nỗi quá xấu. Hơn nữa quan trọng là đã từng đọc qua kịch bản.”
Càng nhìn càng thấy không ai có thể thích hợp hơn, Yo Seob không nhịn được tán thưởng quyết định sáng suốt của bản thân. Nhìn hết tất cả những người trong đội kịch mà xem, còn ai phù hợp với vị trí này hơn Minh Tuyết nữa cơ chứ?
Gật đầu tỏ vẻ đã quyết định xong xuôi, ánh mắt của chàng mỹ nam lóe lên những tia sáng khiến Minh Tuyết chợt rùng mình. Không cần đoán cô cũng có thể cảm thấy được bản thân lần này khó mà trốn được khỏi vận xui.
_ “Chỉ là đọc sơ sơ thôi mà.” – Nên giờ có nhớ được gì đâu. Minh Tuyết không nhịn được phản bác.
Tuy rằng cô có xem qua cuốn kịch bản vài lần, nhưng đều là xem với tâm trạng của một người ngoài cuộc. Bây giờ đừng nói là cho cô đọc ra được đúng lời thoại, mà cụ thể nội dụng chi tiết của từng đoạn diễn thế nào cô cũng chẳng nhớ được nữa.
_ “Với lại tôi đã bao giờ đứng diễn kịch trên sân khấu đâu.” – Không đồng ý! Nhất định không thể đồng ý. Minh Tuyết hoàn toàn không thể chấp nhận phương pháp giải quyết theo kiểu không trâu bắt chó đi cày như vậy. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh mình ở trên sân khấu, lúng túng không biết nói gì, trở thành trò cười cho thiên hạ, cô thật sự muốn đập đầu vào tường chết đi cho nhẹ nợ. – “Bây giờ lên đó tôi đảm bảo sẽ run đến mức quên sạch mọi thứ đấy.”
Kêu cô lên sân khấu đóng vai lọ lem, cô hoàn toàn không có chút tự tin nào cả. Vì vậy, ai đó làm ơn tha cho cô, nghĩ ra cách giải quyết nào khác đi được không? Minh Tuyết ngước nhìn bằng ánh mắt nài nỉ, khuôn mặt rưng rưng đầy tội nghiệp.
_ “Cái đó cô không cần lo.” – Ai đó lúc này dường như quyết tâm nhận định Minh Tuyết phải nên sân khấu, cứ thế chặn đủ mọi đường lui của cô. – “Cô thích nói gì thì cứ nói. Lúc bí quá thì sẽ có người giúp.”
Giả bộ đáng thương để lấy đồng tình sao? Chiêu này cậu sử dụng suốt thì làm gì có chuyện bản thân sẽ bị mềm lòng cơ chứ. Hôm nay cô không muốn cũng phải lên sân khấu, tuyệt đối không có cơ hội nào để chạy trốn đâu.
Coi như thuận lợi giải quyết xong một nan đề. Yo Seob không chút bận tâm gì tới ý kiến của Minh Tuyết, cứ thế quay sang nói chuyện với cô bé lớp trưởng.
_ “Anh sẽ nhờ nhân viên trang điểm của chương trình tới giúp. Họ sẽ có mặt ở đây ngay thôi.” – Nói rồi chàng trai nhìn qua một lượt các cô nhóc đang tất bật làm việc ở khắp xung quanh. – “Em nhờ mọi người giúp Minh Tuyết chuẩn bị trước nhé.”
_ “Vâng!” – Cô bé lớp trưởng hào hứng gật đầu, quay lại hô lớn. Với cô bé ấy lúc này thì chỉ cần có người thay vào vị trí thiếu là được rồi, những chuyện khác thì cứ từ từ tính sau. – “Mọi người ơi! Mau lại giúp nào.”
Giây phút ấy, tiếng gọi của cô bé không khác gì tiếng chuông báo hiệu, khiến tất cả lũ học sinh cùng lớp bỏ hết mọi việc trong tay lại, nhao nhao tới quây kín mít xung quanh Minh Tuyết, không chừa một khe hở nào.
_ “Khoan! Đợi chút!” – Trông thấy cái cảnh mọi người ào ào chạy về phía mình tựa như sóng thần, người con gái ấy không khỏi hoảng hốt, vừa định nói điều gì nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị kéo tuột vào phòng thay đồ.
* * *
Đứng bên cánh gà, Yo Seob đưa mắt nhìn một lượt khắp khán đài đông kín chỗ, khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Mọi chuyện lúc này tạm thời được coi như đã giải quyết ổn thỏa, chỉ cần chờ đến giờ diễn thì bắt đầu mở màn mà thôi. Chàng trai còn cẩn trọng tự mình điểm lại tất các mục cần lưu ý trong óc, xác định chắc chắn là không còn gì bỏ quên mới thấy yên tâm.
_ “Yo Seob!” – Một tiếng gọi chợt vang lên thu hút chú ý của anh chàng trẻ con khi đó, khiến cậu quay lại nhìn người vừa lên tiếng. Trong khoảnh khắc trông thấy người đó, trong mắt cậu không giấu nổi vẻ tán thưởng.
Người vừa lên tiếng không phải ai khác mà chính là nhân vật nam chính của vở kịch hôm nay, Hyung Ki. Chàng mỹ nam ấy đang bước đến trong trang phục hoàng tử đầy quý phái, kết hợp với phong cách lạnh lùng càng làm cả người cậu tỏa ra một sức cuốn hút mãnh liệt, vô hình chung chiếm lấy hết tất cả mọi ánh nhìn.
Chỉ riêng đoạn hành lang chàng mỹ nam ấy vừa bước qua, các cô bé vừa thấy hình dáng cậu đều ngẩn ngơ bỏ quên hết mọi việc trên tay, trong mắt tràn ngập si mê.
_ “Mọi chuyện thế nào rồi.” – Chàng trai cất tiếng nói, âm điệu lạnh băng vào tai các cô bé lại càng giống phong thái của một hoàng tử thực thụ. Thậm chí còn nghĩ chỉ cần trở thành công chúa trong lòng cậu một chốc lát thì có chết cũng cam lòng.
Thế mới thấy, dù có đi đến đâu thì sức mạnh của mỹ nam vẫn thật mãnh liệt, các cô bé học sinh vốn không đủ khả năng để cưỡng lại.
_ “Không có vấn đề gì rồi.” – Yo Seob nói thật nhẹ nhàng, vì trên thực tế người chịu khổ cũng không phải là cậu. – “Đã nhờ được người thay thế vị trí lọ lem. Cậu chỉ việc diễn như lúc tập là được rồi.”
Vừa mới nói dứt lời, một tiếng thét đầy giận dữ bất chợt vang lên, khiến chàng trẻ con không khỏi giật mình khi nghe thấy tên mình.
_ “Yo Seob!” – Đi kèm với đó là hình ảnh Minh Tuyết bước tới với cơn giận tột đỉnh. Đang yên đang lành bị lôi lên sân khấu đóng vai lọ lem, trước hàng bao nhiêu người mà không có một sự chuẩn bị trước nào, cô không giận điên lên mới là lạ. – “Đồ chết tiệt! Sao tự dưng lại bắt tôi diễn cơ chứ? Bây giờ biết làm thế nào đây?”
Không nhớ lời thoại, không nhớ nội dung chính của kịch bản, không được chuẩn bị tâm lý để đứng trước đám đông, Minh Tuyết lúc này cảm thấy áp lực nặng nề, rất muốn khóc mà không thể. Nếu không phải trang phục đã mặc sẵn lên người thì cô đã bỏ trốn mất dạng rồi.
Khoảnh khắc đó, hai chàng mỹ nam cùng quay lại, sau đó cùng bị khung cảnh trước mắt làm ngây người trong một vài giây.
Làn da trắng mịn như ngọc, đôi mắt to trong trẻo tựa như búp bê, mái tóc lượn sóng nhẹ, thả dài xuống vai, kết hợp với bộ váy lộng lẫy khiến Minh Tuyết tựa như một công chúa xinh đẹp.
Người con gái ấy vừa bước đến làm cả thế giới đều trở nên rạng ngời, bất tri bất giác khiến tất cả mọi người đều không rời mắt nổi. Nhất là hai người thân cận nhất với Minh Tuyết, Yo Seob và Hyung Ki đều kinh ngạc đến mức không suy nghĩ thêm được gì nữa, chỉ ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng cô.
Lúc này cô quá mức chói mắt, quá mức xinh đẹp, so với ngày thường chính là một trời một vực.
_ “A! Chị đây rồi!” – Dường như người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi đáng kinh ngạc của Minh Tuyết chính là cô bé lớp trưởng, vừa thấy mặt cô thì chỉ nghĩ đến vở kịch sắp diễn. – “Mau chuẩn bị lên sân khấu diễn thôi. Vở kịch sắp mở màn rồi.”
Vừa nghe xong câu nói đó của lớp trưởng, khóe miệng của Minh Tuyết khẽ run rẩy, cơn tức đang định bùng phát cũng nhanh chóng xẹp mất. Trong trí não người con gái ấy khi đó chỉ còn lại suy nghĩ làm sao mà trốn được buổi diễn trong ít phút nữa.
_ “Khoan đã!” – Minh Tuyết giật mình lui lại, rất có khuynh hướng sẵn sàng quay đầu bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Đến tận giây phút này cô vẫn không sao tiếp nhận được việc mình phải lên sân khấu diễn vai lọ lem, lại càng chưa kịp chuẩn bị tâm lý đối mặt với những điều sắp xảy ra. Cô rất muốn gào thét lên thật lớn: ‘Làm ơn tha cho chị có được hay không?’
Nhưng còn chưa phản kháng, cả một âm thanh cũng chưa kịp phát ra, Minh Tuyết chỉ nhận thấy cô bé lớp trưởng nhét vội cuốn kịch bản vào tay mình rồi bị lôi đi mất. Ai đó dường như quyết tâm phải bắt cô diễn cho bằng được, không cho phép từ chối.
Thật sự là không thể được mà. Minh Tuyết lúc này rất muốn khóc, nhưng trước bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm canh chừng, cô cuối cùng chỉ có thể đâm lao thì theo lao. Hi vọng lát nữa lên sân khấu cũng không quá nỗi mất mặt là được rồi.
_ “Cô ta…” – Đến khi Minh Tuyết đã bị kéo đi mất dạng, mọi người cũng tán dần trở lại với công việc của mình, Yo Seob mới hoàn hồn, lý trí mới về với thể xác.
Chàng mỹ nam lúc ấy hoàn toàn không còn bình tĩnh để chú ý tới hình tượng của mình, miệng mở lớn mãi không khép lại được, đôi tay run run chỉ về phía trước, mãi không nói lên lời.
Rất lâu sau, ai đó mới đón nhận được sự thật trước mắt, xác định tất cả không phải là mơ, dẫu vậy vẫn không ngần ngại tiếp tục tự lừa mình dối người.
_ “Nhân viên trang điểm của chúng ta lại thiên tài như thế sao?” – Nếu không thì tại sao một con vịt xấu xí lại có thể lột xác thành thiên nga chỉ trong chốc lát như vậy chứ?
Vốn là một cô gái không chút bắt mắt, bỗng dưng trở nên xinh đẹp mê hồn, cuốn hút tầm mắt, tỏa sáng chói mắt như ngôi sao giữa bầu trời đêm, bảo sao Yo Seob lại không nghi hoặc cơ chứ?
Là do mắt cậu đột nhiên ra vấn đề hay thế giới bị đảo loạn đây? Anh chàng trẻ con vẫn tiếp tục luẩn quẩn trong những giả thiết, cố gắng tìm cớ thuyết phục bản thân.
_ “Không hẳn.” – Trong hai người, Hyung Ki hiển nhiên chính là người hồi phục và chấp nhận sự thật này nhanh nhất. Không thể không thừa nhận rằng Minh Tuyết như vậy thật quá cuốn hút, làm cậu cứ bất giác lại nhớ tới hình bóng của cô vừa nãy, cùng với cảm giác kinh diễm chưa từng có. – “Tại bình thường cô ấy không trang điểm mà thôi.”
Đảo qua toàn bộ Hàn Quốc hiện tại, có mấy ai không biết đến son phấn, càng chẳng mấy khi để ý đến hình ảnh của bản thân như Minh Tuyết nữa đây? Lúc nào những việc liên quan đến trang điểm làm đẹp cô cũng hay qua loa, khiến cho mọi người có cảm giác cô chỉ cần có chiếc máy tính viết truyện là thỏa mãn rồi.
Thế nên, khi thấy các cô bé lôi kéo cô vào phòng trang điểm, cậu đã biết trước kết quả sẽ làm cho nhiều người bất ngờ. Chỉ là không hề nghĩ rằng Minh Tuyết lại xinh đẹp đến thế, khiến ngay cả cậu cũng không khỏi thất thần.
* * *
Thời gian buổi diễn bắt đầu càng đến gần, khán đài cũng ngày càng đông kín. Chẳng mấy chốc, tất cả khán giả cũng đã vào chỗ, hồi hộp ngước nhìn lên sân khấu, chờ mong sự xuất hiện của một chàng mỹ nam nào đó trong MS4.
Tuy rằng trong số những người ở đây cũng có những người ngoài trường tới, nhưng hầu hết đều biết lớp đứng ra đóng kịch chính là lớp học may mắn được MS4 lựa chọn trong suốt 1 tuần qua. Như vậy làm sao lại có thể không hứng khởi chờ mong một buổi biểu diễn thật hành tráng xứng tầm với sự góp mặt của các chàng mỹ nam nổi tiếng bậc nhất trong giới nghệ sĩ hiện nay cơ chứ?
Hơn nữa, đối với một vài cô bé, chỉ cần có cơ hội nhìn thấy các anh diễn trong khoảng cách gần thế này cũng đủ cảm động đến rớt nước mắt rồi.
Các cô bé ngồi chờ trong chốc lát, sau đó rất nhanh nhận ra sự thay đổi của ánh đèn sân khấu, hồi hộp nhìn thấy toàn bộ ánh sáng bừng lên một lúc, báo hiệu cho sự bắt đầu của vở kịch.
_ “Bắt đầu rồi kìa.” – Một vài cô bé khẽ nhắc nhở bạn mình im lặng, tập trung xem diễn.
“Ngày xửa, ngày xưa, ở một vương quốc nọ, có một cô bé gia đình khá giả. Tuy mẹ mất sớm nhưng lại được cha hết mực yêu thương, sống một cuộc sống vô cùng vui vẻ hạnh phúc. Cho đến một ngày, người cha quyết định cưới thêm mẹ kế cho cô bé. Và ngày hôm nay cũng là ngày người mẹ kế chuyển về sống cùng.”
_ “Là giọng anh Yo Seob!” – Một vài cô bé rất nhanh nhận ra người đang thuyết minh cho câu chuyện là ai, không nhịn được hô lên sung sướng, làm cả khán đài chợt rộn lên một lát. – “Đúng là anh Yo Seob rồi.”
Thật không ngờ ai đó đã đẹp trai như thiên sứ, hát hay khiến mọi người đều mê mẩn, hiện giờ lại có một giọng nói truyền cảm như thế. Chỉ cần nghe thấy âm thanh phát ra, các cô bé không nhịn được liếc ánh mắt si mê về phía sân khấu, dường như đang xuyên qua những tấm rèm để tưởng tượng đến bóng dáng chàng mỹ nam ấy.
Cùng lúc đó, Minh Tuyết dù đã cố níu kéo van nài nhưng vẫn bị các cô nhóc đẩy mạnh lao ra chính giữa sân khấu, loạng choạng vài giây mới lấy lại được thăng bằng. Sau khi đứng vững, cô gái lúc đó mới giật mình nhận ra được bản thân đang ở đâu, hoảng hốt đưa ánh mắt nhìn xuống phía dưới.
Giây phút đó, cô có cảm giác một áp lực cực lớn đè nặng lên trái tim, khi bản thân một mình bơ vơ đứng giữa sân khấu, giữa ánh hào quang sáng rọi chiếu thẳng vào người, đối mặt với không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm.
Minh Tuyết cảm giác như có một tiếng nổ lớn trong đầu, sau đó lại càng bàng hoàng khi nhận ra trí não mình trống rỗng, không nghĩ ra được bất kì điều gì, kể cả nội dung kịch bản lẫn những lời căn dặn của cô bé lớp trưởng vừa nãy. Nhận thấy điều khủng khiếp ấy, rồi lại phải chứng kiến những ánh mắt hào hức đầy chờ mong, cô lại càng cảm thấy bản thân thật bi đát, ngay cả muốn khóc cũng không dám.
Không những thế, khi nhìn lại tình cảnh của bản thân, cô thật sự muốn lấy cục gạch đập vào đầu mình một nhát cho xong. Cũng tại mấy cô nhóc đẩy lên quá bất ngờ mà hiện tại trên tay cô vẫn còn cuốn kịch bản, áo váy thì bị lộn xộn, tóc cũng suýt nữa thì bị tuột.
Lo lắng, hoảng sợ, e ngại, một loạt cảm xúc trào dâng khiến Minh Tuyết thật sự muốn lùi bước.
Cô thật sự không thể đảm đương vai diễn này mà không có lấy một chữ trong đầu. Nghĩ vậy, ai đó xoay người về phía cánh gà cầu cứu, chỉ mong Yo Seob hảo tâm buông tha cho cô được đi xuống, hay ít ra cũng ra tay cứu cô khỏi tình trạng bi đát này.
Tuy nhiên, khi vừa liếc sang, thứ người con gái ấy nhận được chỉ là một ánh nhìn sắc bén đầy đe dọa của cậu, kèm theo một câu được nói bằng khẩu hình miệng, nội dung là: ‘Tự mà ứng phó đi! Không thì chết với tôi nghe chưa?’
Còn khuyến mại thêm cả động tác cắt cổ nữa.
Minh Tuyết ngậm ngùi quay trở lại với sân khấu lặng lẽ như tờ, hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, cố gắng bắt bộ não của mình hoạt động, nghĩ ra được biện pháp gì đó.
Tóc và váy có thể sửa sang lại, nhưng mà cô bé lọ lem thì nên phải làm gì với cuốn kịch bản trên tay để các khán giả không để ý đây? Cô nghĩ một hồi, sau đó nghiên răng quyết định liều mình một phen.
Trước những ánh nhìn tò mò của các khán giả, Minh Tuyết vẫn không nói một câu, chỉ nhẹ nhàng đi tới bên cạnh chiếc bàn được bày sẵn trên sân khấu, ngồi trên ghế mở cuốn kịch bản trên tay ra đọc, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà với phong thái đầy cao quý như một vị tiểu thư thực thụ.
Hành động diễn ra trôi chảy, tiêu sái, nhưng sự khổ sở trong đó như thế nào chỉ có một mình cô mới hiểu. Nhất là khi kịch bản mở ra ngay trước mắt, nhưng bản thân lại không có thời gian và tâm trí đọc được một chữ nào, cái cảm giác ấy khiến con người ta biết được cái gì gọi là lòng đau như cắt.
Cũng may ai đó đột nhiên có chút lương tri, rất nhanh chóng đọc thuyết minh phối hợp ăn ý với hành động của cô.
“Cha của lọ lem bận rộn làm việc ở ngoài, chỉ có một mình lo lem từ sớm đã sai người hầu dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ gọn gàng, đợi chờ người mẹ kế và hai cô con gái riêng dọn đến.”
_ “Ai vậy?” – Bên dưới sân khấu, một vài cô nhóc vừa nhìn đến Minh Tuyết xuất hiện, không khỏi ngạc nhiên, quay sang nhìn nhau. – “Học sinh trường mình có người xinh như vậy à?”
Nếu có thì không có lý do gì mà bọn họ không biết chứ? Càng nghĩ bọn họ càng thấy vở kịch hôm nay có nhiều điều đặc biệt và bất ngờ.
Mà cũng không thể trách các cô bé ấy, bởi Minh Tuyết sau khi trang điểm, kết hợp mặc bộ váy tuyệt đẹp kia hiện giờ trông khác hẳn. Đặc biệt phải nhắc đến khí chất thanh nhã, đôi mắt trong veo thuần khiết khiến mọi người chỉ có thể ngước nhìn từ xa trong ngưỡng mộ.
_ “Đó chẳng phải là trợ lý của MS4 sao?” – Quan sát một hồi, cuối cùng cũng có người nhận ra được cô gái đang đứng trên sân khấu kia là ai. Nhưng chính vì nhận ra nên mới thấy kinh ngạc. – “Cái chị vừa tầm thường vừa hâu đậu đó sao?”
Cũng do lúc bình thường Minh Tuyết cũng không chú ý lắm đến bản thân, hiện tại bỗng dưng được sự trợ giúp của các nhân viên trang điểm chuyên nghiệp, mới có thể đem lại sự oanh động như vậy.
Chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, các cô nhóc phải mất rất lâu mới có thể chấp nhận được sự thật này.
_ “Mà sao bỗng dưng chị ấy lại thành lọ lem thế?” – Vở kịch tuy nói là được giữ bí mật, nhưng bọn họ cũng nghe phong thanh được chút ít. Nhưng các cô bé nhớ rằng vai nữ chính vốn được phân công cho người khác mới đúng chứ? – “Hơn nữa lọ lem ngay từ đầu đã ăn mặc lộng lẫy đến vậy sao?”
Đâu chỉ là lộng lẫy bình thường, tất cả khán giả đều phải thừa nhận bộ váy của lọ lem rất đẹp và phù hợp với dáng người của Minh Tuyết, khiến ai chỉ cần liếc mắt một cái đều cảm giác được một sự hoàn mỹ đến tận cùng.
Việc đó cũng không có gì khó hiểu nếu bọn họ biết được trang phục trong vở diễn lần này vốn đều được thiết kế bởi những nhà thiết kế nổi tiếng. Đây cũng là ưu đãi riêng của giám đốc khi nghe thấy các chàng mỹ nam của mình sẽ có mặt trong vở diễn của lễ hội văn hóa này.
Lúc này, phía bên trong cánh gà, ba cô bé đóng vai mẹ kế và con riêng vừa mới bước ra từ phòng thay đồ, hoàn toàn không biết gì đến những việc vừa xảy ra mấy phút trước. Bọn họ lúc này ngước nhìn ra sân khấu, trông thấy dáng vẻ điềm tĩnh ngồi uống trà của ai đó, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
_ ‘Tại sao đến phút cuối lại đổi nhân vật chính cơ chứ?” – Bọn họ mới đi có một lát mà cả vở kịch cứ như bị thay đổi hết cả là sao?
Mà cho dù có muốn thay đổi vai lọ lem thì cũng không nên đến lượt một người ngoài như Minh Tuyết được thay thế mới đúng? Các cô bé hoàn toàn không nhận thấy bản thân chính là đang ghen tị với cái người trên sân khấu kia.
_ “Hơn nữa lại là cái cô trợ lý chưa từng tham gia tập chung một buổi nào nữa chứ.” – Một cô bé không nhịn nổi bất bình lên tiêng. – “Trong khi chúng ta phải ở đây và đóng vai kẻ xấu cơ đấy.”
Đúng vậy! Cho dù có thay thế thì ít ra cũng phải tìm người quen thuộc với vở kịch như bọn họ chứ? Càng nghĩ càng thấy bất công, ba cô bé không khỏi nghiến răng nghiến lợi, bắn ánh mắt oán độc về hướng cô gái đang ngồi trên sân khấu.
_ “Vậy thì chúng ta hãy cho cô ta biết kẻ xấu là như thế nào vậy.” – Nếu đã như vậy thì cũng tuyệt đối không thể để cô ta được dễ dàng. Cô bé đóng vai mẹ kế mở miệng nói, tầm mắt hướng về phía Minh Tuyết bén nhọn như hàng ngàn lưỡi dao.
Liếc sang nhìn nhau, ba cô bé dường như đã đạt chung nhận thức, quyết định khiến cho vở kịch sống động như thật, thêm thật nhiều điều phấn khích.
_ “Lọ lem!” – Mở đầu của sự hợp tác, ba cô bé cùng bước lên sân khấu, cất tiếng nói ác độc như rắn rết, thu hút mọi sự chú ý về một phía. – “Lọ lem đâu rồi?”
Minh Tuyết lúc này mới liếc nhìn sang, khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu lúc này các cô nhóc ấy còn trì hoãn không lên sân khấu thì chắc cô cũng chỉ có nước chết.
_ “Dạ! Mẹ và các chị đã đến rồi ư?” – Cô đứng dậy, khẽ mỉm cười thanh nhã tựa như gió, khiến các khán giả dường như cũng bị lạc trong đó ấy mất một vài giây. – “Con cũng đã sai người làm chuẩn bị phòng cho mọi người rồi.”
Ngoài câu này ra, Minh Tuyết đúng là không biết phải nói gì với người mẹ kế mới đến này cả. Cô hiện tại đang rất cố gắng dùng phong thái của một vị tiểu thư che giấu việc bản thân không nhớ một chữ của kịch bản nào cả, nhưng không ngờ điều đó lại đem đến một hiệu quả rất khác biệt.
Đành phải tự ứng phó, được đến đâu hay đến đấy vậy. Hi vọng khán giả không nhận ra được sự khác thường nào. Cô giá suy tư, lo lắng, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười tươi tắn.
_ “Dọn phòng? Con thử nhìn lại xung quanh xem đây là thứ mà con gọi là dọn dẹp đó sao?” – Tiếng nói đầy chanh chua phát ra từ miệng cô bé mẹ kế, tỏ vẻ hoàn toàn bất mãn với những gì cô vừa nói. Ngay sau đó, hai cô chị gái cũng rất ăn ý tiến lên, một người đẩy mạnh một cái làm cô suýt ngã, một người khoanh tay, hất mặt, dáng vẻ đầy khinh bỉ và coi thường. – “Con đây là đang cố tình thể hiện ra cho mọi người biết không đón chào chúng ta tới đây, cố tình muốn chọc tức chúng ta phải không?”
Làm ơn đi! Trên sân khấu lúc này chỉ có một bộ bàn ghế, còn phải dọn dẹp thế nào nữa đây? Lảo đảo lùi lại môt bước mới lấy lại được thăng bằng, Minh Tuyết lúc này quả thật không biết nên nói gì về ba cô nhóc trước mặt cả.
Tuy biết rằng theo vở kịch thì lọ lem sẽ bị bắt nạt, nhưng sao cô có cảm giác có thứ gì đó không đúng, dường như giữa cô với ba cô nhóc này có mối thù sâu như biển vậy.
_ “Này! Cô có biết bình thường cha cô phải nai lưng ra làm việc vất vả thế nào để kiếm tiền về nuôi cô không? Cô sống sung sướng quá nên chẳng biết gì đến xung quanh nữa hả?” – Cô bé mẹ kế không ngừng răn dạy. Cảm giác từ trên cao nhìn xuống Minh Tuyết đứng khép nép như vậy khiến cho mấy cô nhóc thấy thật khoái trá.
Không phải cô ta rất giỏi, đi cửa sau để được nhận vai lọ lem ư? Bây giờ còn không phải ngoan ngoãn đứng đây cho bọn họ mắng chửi đó sao? Giây phút này, các cô bé cũng bất chấp kịch bản ra sao, chỉ chú trọng bắt nạt lọ lem đến triệt để là được rồi.
_ “Mấy đứa này!” – Minh Tuyết bây giờ không nhận ra được khác thường thì đúng là đồ ngốc. Phản ứng thái quá của ba cô bé kia rõ ràng không phải diễn mà là làm thật, tựa như có thù hận gì đó với cô từ trước vậy.
Tuy nghĩ mãi vẫn không biết bản thân đắc tội với ba cô nhóc kia khi nào, nhưng giờ phút này Minh Tuyết cũng chỉ biết cắn răng nén giận, trong lòng không ngừng nguyền rủa Yo Seob hàng trăm lần. Nếu không phải cậu tự dưng lôi cô đến diễn, thì cô cũng không phải chịu đựng nghẹn khuất đến mức này.
_ “Yo Seob chết tiệt!” – Cô nghiến răng nghiến lợi nói thầm. – “Về nhà tôi sẽ trả đủ cho anh.”
Không xả được cơn tức giận hôm nay, cô thề không làm người.
_ “Cũng may là bây giờ có tôi về đây cai quản cái nhà này.” – Không hề biết đến những suy nghĩ trong lòng Minh Tuyết, cô bé đóng vai mẹ kế vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, đôi mắt thỉnh thoảng thoáng qua vẻ chán ghét. – “Từ giờ tôi sẽ đuổi hết lũ người làm hay tắt mắt kia đi hết. Cô sẽ chỉ phải phụ trách việc nấu nướng, dọn dẹp, lau dọn nhà cửa, giặt giũ, rửa chén bát và thỉnh thoảng làm thêm vài công việc tôi sai bảo thôi. Với lại 3 mẹ con tôi sẽ ở 3 phòng, riêng cô nhớ dọn căn gác xép rồi tự chuyển đồ của mình sang đó nhé.”
Nói xong, cô bé kiêu kì xoay người bước đi, trên mặt không giấu nổi vẻ vui sướng. Hiện tại, bọn họ dường như lấy việc bắt nạt Minh Tuyết làm vui, biến nó trở thành mục tiêu phấn đấu trong suốt vở kịch này.
_ “Diễn hay thế nhỉ?’ – Dưới khán đài, một vài tiếng thì thầm vang lên, nội dung đều là khen ngợi diễn xuất của cô bé đóng vai mẹ kế ác độc. – “Vai mụ dì ghẻ này đóng rất hợp, tựa như thật vậy.”
Kịch là giả, nhưng vụ bắt nạt căn bản là thật được không? Minh Tuyết lúc này dường như có cảm giác vai diễn của mình sắp tới sẽ chìm trong u tối, rất khó để có thể thấy được ánh mặt trời.
_ “Đúng vậy! Nhìn lọ lem đáng thương chưa kìa.” – Một vài tiếng nói đồng tình khẽ vang lên, gắn liền với hình ảnh tấm màn sân khấu dần khép lại, che khuất đi bóng dáng của cô bé lọ lem tội nghiệp.
Chỉ sau màn diễn đầu tiên, rất nhiều khán giả dường như bắt đầu bị cuốn hút vào trong câu chuyện quá mức chân thật ấy. Nhưng khiến cho vở kịch ấy khác biệt hoàn toàn với những bản đã diễn trước đó, để lại một ấn tượng sâu đậm trong trí nhớ của những khán giả thì phải kể đến những tình tiết diễn ra sau này.
Cứ như vậy, vở kịch vẫn tiếp diễn, Minh Tuyết vẫn phải ở trên sân khấu ứng phó với trí não gần như không còn gì ở trong. Tuy nhiên, trải qua lúc đầu bối rối, cô cũng dần nắm bắt được nhịp điệu, tạm thời khiến khán giả không thấy có gì bất thường.
Đến giây phút này, cô cũng coi như hoàn thành khá ổn vai trò của một lọ lem tầm thường, bị bắt nạt thậm tệ và không thể nào phản kháng. Mà càng như thế, ba cô nhóc đóng vai mẹ kế con riêng kia lại càng hào hứng vùi dập lọ lem không thương tiếc, khiến Minh Tuyết không khỏi giận dữ chuyển rời hết sang mắng thầm cả họ hàng Yo Seob.
Cao trào nhất của vở kịch phải nói đến lúc Hyung Ki xuất hiện trong hình dáng một chàng hoàng tử đẹp như tranh, kết hợp với khí chất lạnh lùng làm cả sân khấu như bị nổ tung bởi những tiếng hò reo vang dội.
Còn gì hạnh phúc hơn đối với các fan khi được thấy thần tượng của mình trong bộ đồ hoàng tử màu trắng đầy quý phái. Ngắm đôi mắt sâu thẳm của chàng mỹ nam, tuy thoáng qua một tầng băng hàn nhưng lại có thể hút hết hồn phách của con người. Mê mẩn với chiếc mũi cao hoàn mỹ, đôi môi đỏ hồng một cách tự nhiên của cậu. Hơn tất cả là một khuôn mặt hội tụ tất cả những sản phẩm hoàn hảo của tạo hóa lại với nhau thành tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.
_ “Woa! Anh Hyung Ki!” – Các cô bé vừa thấy cậu đã lâm vào điên cuồng, không ngừng thét lên tên của chàng mỹ nam ấy. Nếu không phải sợ cản trở đến vở diễn của Hyung Ki thì chắc có không ít cô bé đã liều mạng lao lên sân khấu chỉ vì được ở gần thần tượng của mình một chút. – “Hoàng tử!”
Vai diễn hoàng tử của chàng mỹ nam gây ra một sự náo động quá lớn, khiến ngay cả Minh Tuyết đứng sau cánh gà cũng phải toát cả mồ hôi. Khẽ đưa tay lên lau trán, người con gái ấy không khỏi suy tư, nếu lát nữa đóng thành một đôi với cậu, cô không biết liệu có bị các fan làm thịt ngay tại trận không nữa.
Tuy vậy, người con gái ấy vẫn không nén được vui mừng khi trông thấy phàn ứng của các cô bé khán giả lúc này. Đây là một dấu hiệu tốt cho thấy vở kịch có khả năng sẽ thành công vang dội, khiến công sức tất cả đã bỏ ra nhiều ngày qua được đền đáp xứng đáng.
Nhưng còn chưa kịp vui mừng được ít lâu thì một giọng nói quen thuộc lại vang lên sau cánh gà, âm điệu đầy khủng hoảng.
_ “Anh Yo Seob! Không hay rồi!”” – Cô bé lớp trưởng chạy vội đến chỗ chàng trai ấy, hơi thở dồn dập vì phải chạy suốt một quãng đường dài, khuôn mặt xanh xám không còn giọt máu, cả người trong tình trạng hoảng loạn. – “Chết rồi! Phải làm thế nào bây giờ?”
Khoảnh khắc này, cô bé ấy thật sự rất muốn khóc. Cô thật không hiểu nổi tại sao bản thân đã dự trù trước cẩn thận như vậy mà vẫn có thể xảy ra sự cố, mà đáng sợ hơn là những sự cố này lại đợi đến khi sát giờ mới phát sinh, khiến cô trở tay không kịp.
_ “Lại chuyện gì nữa vậy?” – Trái ngược với dáng vẻ khẩn trương của cô bé ấy, Yo Seob lại có vẻ khá bình tĩnh, không biết là do cậu nhắc nhở bản thân trấn tĩnh để có thể đưa ra phương pháp giải quyết vấn đề, hay chỉ đơn giản là đã quen dần với đủ thứ sự cố trong ngày hôm nay rồi nữa.
_ “Bạn đóng vai bà tiên vừa nãy do ăn uống lung tung ngoài hội chợ mà giờ bị tiêu chảy mất rồi.” – Hít một hơi sâu, cô bé nói liền mạch không ngừng nghỉ, cũng đem toàn bộ sự cố tóm gọn lại trong vẻn vẹn hai câu. – “Bây giờ đang ở tuốt trong phòng vệ sinh không ra được nữa kìa.”
Với cái tình trạng như vậy thì trông chờ cô bé ấy đỡ rồi ra sân khấu diễn là điều không thể. Nhưng mà còn có mấy phút nữa thì vai diễn bà tiên sẽ xuất hiện trong vở kịch trên sân khấu, trong khi bọn họ không biết phải đào đâu ra một người thay thế cả.
Sự việc lần này quả thật quá mức nghiêm trọng đến nỗi cô bé phải thông báo ngay cho Yo Seob để tìm cách, nếu không thì vở kịch sẽ không biết phải đi đâu về đâu nữa.
_ “Sao lại…” – Nghe được tin này, Yo Seob quả thật hết nói nổi. Rốt cuộc hôm nay bọn họ đã dính vận xui từ đâu mà liên tiếp phát sinh rắc rối như vậy cơ chứ? Một người phải thay đã đành thôi, đến người thứ hai thì cậu cũng bó tay. – “Lại còn vào đúng lúc này nữa.”
Còn có vài phút, bảo bọn họ tìm người đóng thay vai bà tiên thì đúng là khó hơn lên trời.
_ “Chẳng lẽ không có ai đủ khả năng thay sao?” – Minh Tuyết cũng lo lắng hỏi lại. Vai diễn này thực ra chỉ xuất hiện trong vài phút, lời kịch cũng không nhiều, chẳng lẽ lại không có ai trong đoàn kịch lên diễn hộ được ư?
_ “Không có ai rảnh cả.” – Cô bé lớp trưởng lắc đầu. – ‘Với lại bạn ấy lại rất cao và gầy, trong đoàn không có ai dáng phù hợp cả.”
Lên sân khấu để nói vài câu là chuyện đơn giản, nhưng khó khăn là ở khuôn mặt có phù hợp với vai diễn, dáng người có vừa với trang phục không nữa. Nếu không thì cô đã hi sinh thân mình lao lên nói vài câu rồi xuống cho lẹ rồi, còn phải đau đầu nát óc nghĩ ra cách giải quyết như vậy làm gì?
Cả ba người khẽ đưa mắt liếc nhìn ra phía Hyung Ki đang diễn trên sân khấu, rồi cùng quay lại cau mày suy tư, trong nhất thời không thể nghĩ ra được đối sách. Xung quanh họ chỉ còn lại một sự im lặng, tạo thành một khí trằng hoàn toàn tách biệt với không khí bận rộn sau sân khấu lúc đó.
_ “Sắp đến cảnh tiếp theo rồi! Cô mau chuẩn bị đi!” – Mắt thấy phần diễn của hoàng tử đã chấm dứt, Yo Seob vội vàng lên tiếng nhắc nhở Minh Tuyết, người vẫn đang nhập tâm chìm trong những suy nghĩ kia.
Lên sân khấu diễn? Minh Tuyết kinh ngạc nhìn lên, cảm thấy trời đất trở nên tối tăm không có chút ánh sáng nào. Thử hỏi một lọ lem thì phải làm gì để dự lễ hội khi không có sự giúp đỡ của bà tiên đây? Cho dù cô có là một nhà văn thì cũng phải bất lực trước vấn đề khó khăn này.
_ “Không sao đâu!” – Dường như đoán được những gì cô đang nghĩ, Yo Seob vội vàng lên tiếng trấn an. Bây giờ quan trọng nhất là Minh Tuyết phải lên đó kéo dài thời gian, tránh để khán giả nhận thấy điều gì khác thường. – “Tôi sẽ cố gắng nghĩ ra cách giải quyết nhanh thôi.”
Hi vọng anh nói phải giữ lời. Minh Tuyết lưu luyến liếc nhìn chàng mỹ nam đầy thâm ý, trong lòng có ngàn vạn không muốn thì vẫn phải cất bước tiến lên sân khấu.
Đợi cho Minh Tuyết ngoan ngoãn bước lên để cho ba mẹ con bà mẹ kế chà đạp, lớp trưởng cũng lảng vảng đâu mất tiêu, Yo Seob mới rút điện thoại, ấn một cái tên trong danh bạ.
_ “Alo! Lớp phó hả?” – Bỏ đi dáng vẻ thường ngày, chàng mỹ nam nói bằng giọng nói vô cùng nghiêm túc, cũng để cho ai đó biết được sự quan trọng của vấn đề. – “Anh cần em giúp một việc.”
Khoảnh khắc đó, giữa những quán hàng táp nập, một cô bé đang vui tươi qua lại mua đồ ăn sau khi nghe xong điện thoại thì trở nên khác hẳn, tựa như nhận được mật lệnh khẩn cấp của cấp trên, vỗi vàng bỏ lại hết tất cả để chạy về phòng học.
* * *
Lướt qua những dãy hành lang vắng người, cô bé lớp phó nhanh chóng tìm đến vị trí lớp học của mình, mở cành cửa bước vào bên trong.
Ánh vào đôi mắt của cô bé ấy là hình bóng của hai chàng mỹ nam đang ngồi trên bàn, ngước nhìn ra cửa sổ, hướng về phía hội chợ đông vui. Bóng dáng thon dài, có phần như mơ ảo trước những ánh sáng nhu hòa rọi xuống đất trời, kết hợp với khung cảnh nền trời trong xanh ngoài cửa sổ làm mọi thứ trở nên tuyệt đẹp như tranh vẽ, khiến cô nhóc không khỏi thất thần mất vài giây.
Tuy nhiên, sự thất thần ấy chỉ diễn ra trong chớp mắt, cô bé cũng nhanh chóng lấy lại được ý thức để hoàn thành nốt nhiệm vụ đ
/26
|