- Kéo thì kéo! (xuy trong câu này là thổi/kéo, chắc là kéo một hơi hết chai bia ak)
Hàn Điềm Điềm dường như tửu lượng cũng không tệ lắm, liền cầm lên một chai bia, nói:
- Mỗi người một chai, không được nghỉ, thế nào?
- Dzoooo!
Triệu Cương Băng gật đầu cười, nói:
- Nhưng mà, tôi đúng là không ngờ tới, Điềm Điềm cô lại có thể kéo thế này đấy.
Đó là ...
Hàn Điềm Điềm ngạo nghễ hất càm lên, nhưng mà, khi nhìn thấy nụ cười xấu xa của Triệu Cương Băng, trong đầu của Hàn Điềm Điềm đột nhiên xuất hiện một cái gì đó giữa trai gái.
- Cô nghĩ đến cái gì rồi?
Hàn Điềm Điềm trừng mắt, nói:
- Là kéo bia!
- Dĩ nhiên là kéo bia rồi, tôi lại không có nói đến thổi khí cầu cũng chưa nói đến là thổi một khúc nhạc, đúng không?
Triệu Cương Băng cười nói.
- Anh! Anh phát tờ rơi, không ngờ tới anh còn là một người bậy bạ như vậy nha!
Mặt mày Hàn Điềm Điềm vừa chuyển một cái, nói:
- Dù sao thì cũng không dài dòng với anh nhiều nữa, dzooo, một người một chai.
- Dzooo!
Triệu Cương Băng nhận lấy chai bia, ngửa đầu liền bắt đầu uống.
Chỉ là hơn mười giây, một chai bia đầy đã được uống cạn, mà tốc độ kéo bia của Hàn Điềm Điềm cũng không chậm, sau khi Triệu Cương Băng kéo hết một chai bia thì không bao lâu sau chai bia của Hàn Điềm Điềm cũng đã được uống cạn.
- Kéo cũng không tệ nha!
Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói:
- Khẩu hình gì gì đó, vừa nhìn thì biết là tay sành điệu rồi.
- Anh! Trong câu nói của anh có hàm ý gì hả?
Hàn Điềm Điềm nhìn Triệu Cương Băng, nói:
- Biến thái! Anh phát tờ rơi, anh thực sự quá biến thái nha!
- Tàm tạm thôi!
Triệu Cương Băng sờ sờ đầu.
Lúc này, mấy người bên cạnh cũng lần lượt qua bên này uống bia với Triệu Cương Băng.
Triệu Cương Băng dĩ nhiên là ai đến cũng không cự tuyệt, một người thêm mấy ly, rất nhanh, năm kết bia cũng đã uống sạch.
- Điềm Điềm, anh phát tờ rơi này có thể uống khá lắm đấy. Một mình anh ta uống ít nhất cũng một kết bia ấy.
Tiểu Tứ thầm nói.
- Đúng rồi a. Không được, tối hôm nay nếu không làm cho anh ấy gục xuống dưới bàn, chúng ta làm sao có thể lăn lộn trong giang hồ chứ!
Hàn Điềm Điềm cắn răng, nói:
- Lại thêm 5 kết nữa!
- Được!
Tiểu Tứ gật đầu.
Đang lúc này!
- A, trời mưa sao?
Tiểu Tứ sờ sờ mặt của mình, không biết là thứ gì đã phun vào trên mặt mình.
- Mẹ kiếp, có người tạt bia!
Hàn Điềm Điềm liền đứng lên, la to:
- Con mẹ nó, đứa nào tạt bia đấy?
Một cái bàn ở đằng trước cái bàn của Hàn Điềm Điềm, nằm tít ở bên trong, một người đàn ông cao lớn thô kệch cầm ly bia quay đầu lại nhìn Hàn Điềm Điềm, la lên:
- Bố mày tạt đấy, thế nào? Không phục sao?
- Thần kinh, bia không uống mà đem hất đi, mẹ ông dạy dỗ ông thế nào đấy?
- Ơ, tiểu nha đầu ngươi chưa lớn mà mồm mép lại thật độc địa, bố mày uống thoải mái, hất đi mấy ly thì nhóc con quản được sao? Thế nào? Làm cô ướt rồi sao? Ha ha ha!
Tên nam nhân kia cười to nói.
- Biến mẹ ông đi!
Hàn Điềm Điềm cũng không biết là chai bia cứng như thế nào, liền cầm lên một chai ném về phía đó.
Nhưng mà rất tiếc, bất luận là sức hay là độ chính xác, đều có chút không đúng kiểu, chai bia lượn vòng mấy cái rồi rơi xuống trên mặt đất, bể tan tành.
Nhưng mà, cái chai bia này bay tới, không khác nào chính là khiêu khích.
- Chó chết!
Tên đàn ông trung niên kia liền cầm lấy ly bia nện xuống sàn, cùng với mấy tên đàn ông khác cùng nhau đứng lên.
Lúc này Hàn Điềm Điềm mới phát hiện, người của đối phương hình như rất nhiều nha. Thoạt nhìn cũng phải có đến 7, 8 người, hơn nữa 7,8 người kia của đối phương cũng không giống với bên này, bọn họ vừa nhìn thì đã biết không phải là người tốt lành gì, tóc để 1 phân đều, còn có hình xăm trên cổ trên tay nữa.
Bộ dáng này vừa nhìn thì liền biết ngay chính là chuẩn của tụi côn đồ nha!
- Tiểu nha đầu, cô to gan rồi đấy.
Tên trung niên liền nhảy qua ghế sô pha, đi tới chỗ ghế ngồi của nhóm Hàn Điềm Điềm, nói:
- Lại dám ném chai bia vào mặt tao sao? Biết Mã vương gia ngươi có mấy con mắt không?
- Muốn chết sao?
Bằng hữu của tên nam nhân kia cũng nhảy qua ghế sô pha đi tới chỗ của bọn Hàn Điềm Điềm, những người này thoạt nhìn thì khí thế rất hung hăng, làm cho mấy tên nhóc chừng mười mấy tuổi đầu bên này thoáng cái đã bị trấn áp, mà sắc mặt của Hàn Điềm Điềm cũng hết sức khó coi.
- Tiểu nha đầu, nhìn dáng vẻ của cô cũng không lớn mấy, còn nhỏ tuổi mà đã dám đến quán bar chơi rồi, mẹ cô dạy dỗ cô thế nào đấy?
- Ông..!
Hàn Điềm Điềm căm tức nhìn tên trung niên kia, nói:
- Ai cho ông tạt rượu chứ?
- Ở đây là khu Đức Hóa, Kiều tam gia tao muốn tạt bia ai thì liền tạt vào người đó, cô quản được sao? Ai dám quản hả?
Tên nam nhân với khuôn mặt coi thường người khác tự xưng là Kiều tam gia.
- Chỉ với mấy tên tiểu tử tụi mày sao? Cũng dám xen vào việc của Kiều tam gia tao? Ngứa da phải không?
- Ông ... ông đừng hù dọa người khác! Chúng tôi ... chúng tôi không sợ ông đâu.
Tiểu Tứ tuy là cơ thể đã phát run lên, nhưng cũng nói:
- Nơi này là khu vực công cộng, các người đừng có làm loạn.
- Tao làm loạn đó, thế nào?
Kiều tam gia nói, liền một tay đưa ra nắm lấy cằm của Hàn Điềm Điềm, trêu tức nhìn Hàn Điềm Điềm, nói:
- Tiểu nha đầu, cho mày một cơ hội, theo tao qua đó uống vài chai, một mình mày mời hết tất cả mọi người tụi tao thì tao sẽ không tìm mày gây phiền phức, cũng không tìm bạn bè của mày gây phiền phức!
- Đừng động đến cô ấy!
Tiểu Tứ la lên.
Bốp!
Tuy là trong quán bar hết sức ồn ào, nhưng mà tiếng cái bạt tai này cũng hết sức lớn.
Oa oa oa!
Một người đầu đinh, dáng gầy đét đứng bên cạnh Tiểu Tứ, vẫy vẫy tay nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Tiểu Tứ, nói:
- Dám nói nữa, đánh chết mày!
Lần này, Tiểu Tứ liền ngậm miệng.
Mà những người khác ở xung quanh cũng bị hành động của tên đầu đinh kia làm cho trấn áp lại.
- Thế nào? Không phải vừa rồi rất uy phong sao? Ỷ vào việc tụi mày nhiều người muốn ức hiếp tụi tao sao?
Kiều tam gia khinh thường nhìn xung quanh, nói:
- Từ lúc bố mày ra đời thì những tiểu tử thối chúng mày vẫn còn đang được thụ tinh đấy, mẹ nó, dám ném chai bia vào mặt tao sao, muốn chết hả? Tiểu nha đầu, tới đây cho lão tử.
Nói xong, Kiều tam gia đưa cái tay còn lại nắm lấy tay của Hàn Điềm Điềm.
- Aaaa!
Hàn Điềm Điềm muốn la lên, nhưng mà quai hàm đã bị Kiều tam gia nắm lấy, toàn bộ cũng không nói nên lời.
- Trẻ con không hiểu chuyện, dạy dỗ một chút là được rồi, tội gì lại đi ức hiếp người ta.
Đang lúc này, một thanh âm có phần bất đắc dĩ vang lên.
Triệu Cương Băng dựa vào hàng rào bảo vệ bằng gỗ bên cạnh, nói:
- Kiều tam gia, ông ra đời sớm chắc cũng đã thấy nhiều việc rồi, cần gì phải tranh chấp với những đứa nhóc này chứ?
- Ơ, vẫn còn có đứa nói tiếng người hả?
Kiều tam gia buông tay ra, nhìn Triệu Cương Băng, nói:
- Tiểu tử, xem phần khí phách này của cậu thì đã mãnh mẽ hơn mấy đứa nhóc này nhiều, nhưng mà, hôm nay tâm tình Kiều tam gia tôi không tốt, còn thêm việc con tiểu nha đầu này ném chai bia nữa chứ, vậy cũng chỉ có thể trách các ngươi gặp xui xẻo rồi.
- Ức hiếp con nít, nói ra không sợ mất mặt sao?
Triệu Cương Băng nghiêng đầu hỏi.
- Lúc nào đến phiên mày nói chuyện!
Tên đầu đinh lúc trước tát Tiểu Tứ một cái vọt tới trước mặt Triệu Cương Băng, liền nhấc chân lên muốn đạp một cái.
Triệu Cương Băng nhìn tên đầu đinh một cái, cơ thể hơi tránh, một đấm hướng thẳng vào mặt tên đầu đinh kia mà vỗ tới.
Ầm!
Cơ thể của tên đầu đinh liền bay về phía sau, ngã lăn trên đất.
- Lúc nào đến lượt ngươi nói chuyện?
Triệu Cương Băng vẫy vẫy tay, nói.
Hàn Điềm Điềm dường như tửu lượng cũng không tệ lắm, liền cầm lên một chai bia, nói:
- Mỗi người một chai, không được nghỉ, thế nào?
- Dzoooo!
Triệu Cương Băng gật đầu cười, nói:
- Nhưng mà, tôi đúng là không ngờ tới, Điềm Điềm cô lại có thể kéo thế này đấy.
Đó là ...
Hàn Điềm Điềm ngạo nghễ hất càm lên, nhưng mà, khi nhìn thấy nụ cười xấu xa của Triệu Cương Băng, trong đầu của Hàn Điềm Điềm đột nhiên xuất hiện một cái gì đó giữa trai gái.
- Cô nghĩ đến cái gì rồi?
Hàn Điềm Điềm trừng mắt, nói:
- Là kéo bia!
- Dĩ nhiên là kéo bia rồi, tôi lại không có nói đến thổi khí cầu cũng chưa nói đến là thổi một khúc nhạc, đúng không?
Triệu Cương Băng cười nói.
- Anh! Anh phát tờ rơi, không ngờ tới anh còn là một người bậy bạ như vậy nha!
Mặt mày Hàn Điềm Điềm vừa chuyển một cái, nói:
- Dù sao thì cũng không dài dòng với anh nhiều nữa, dzooo, một người một chai.
- Dzooo!
Triệu Cương Băng nhận lấy chai bia, ngửa đầu liền bắt đầu uống.
Chỉ là hơn mười giây, một chai bia đầy đã được uống cạn, mà tốc độ kéo bia của Hàn Điềm Điềm cũng không chậm, sau khi Triệu Cương Băng kéo hết một chai bia thì không bao lâu sau chai bia của Hàn Điềm Điềm cũng đã được uống cạn.
- Kéo cũng không tệ nha!
Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói:
- Khẩu hình gì gì đó, vừa nhìn thì biết là tay sành điệu rồi.
- Anh! Trong câu nói của anh có hàm ý gì hả?
Hàn Điềm Điềm nhìn Triệu Cương Băng, nói:
- Biến thái! Anh phát tờ rơi, anh thực sự quá biến thái nha!
- Tàm tạm thôi!
Triệu Cương Băng sờ sờ đầu.
Lúc này, mấy người bên cạnh cũng lần lượt qua bên này uống bia với Triệu Cương Băng.
Triệu Cương Băng dĩ nhiên là ai đến cũng không cự tuyệt, một người thêm mấy ly, rất nhanh, năm kết bia cũng đã uống sạch.
- Điềm Điềm, anh phát tờ rơi này có thể uống khá lắm đấy. Một mình anh ta uống ít nhất cũng một kết bia ấy.
Tiểu Tứ thầm nói.
- Đúng rồi a. Không được, tối hôm nay nếu không làm cho anh ấy gục xuống dưới bàn, chúng ta làm sao có thể lăn lộn trong giang hồ chứ!
Hàn Điềm Điềm cắn răng, nói:
- Lại thêm 5 kết nữa!
- Được!
Tiểu Tứ gật đầu.
Đang lúc này!
- A, trời mưa sao?
Tiểu Tứ sờ sờ mặt của mình, không biết là thứ gì đã phun vào trên mặt mình.
- Mẹ kiếp, có người tạt bia!
Hàn Điềm Điềm liền đứng lên, la to:
- Con mẹ nó, đứa nào tạt bia đấy?
Một cái bàn ở đằng trước cái bàn của Hàn Điềm Điềm, nằm tít ở bên trong, một người đàn ông cao lớn thô kệch cầm ly bia quay đầu lại nhìn Hàn Điềm Điềm, la lên:
- Bố mày tạt đấy, thế nào? Không phục sao?
- Thần kinh, bia không uống mà đem hất đi, mẹ ông dạy dỗ ông thế nào đấy?
- Ơ, tiểu nha đầu ngươi chưa lớn mà mồm mép lại thật độc địa, bố mày uống thoải mái, hất đi mấy ly thì nhóc con quản được sao? Thế nào? Làm cô ướt rồi sao? Ha ha ha!
Tên nam nhân kia cười to nói.
- Biến mẹ ông đi!
Hàn Điềm Điềm cũng không biết là chai bia cứng như thế nào, liền cầm lên một chai ném về phía đó.
Nhưng mà rất tiếc, bất luận là sức hay là độ chính xác, đều có chút không đúng kiểu, chai bia lượn vòng mấy cái rồi rơi xuống trên mặt đất, bể tan tành.
Nhưng mà, cái chai bia này bay tới, không khác nào chính là khiêu khích.
- Chó chết!
Tên đàn ông trung niên kia liền cầm lấy ly bia nện xuống sàn, cùng với mấy tên đàn ông khác cùng nhau đứng lên.
Lúc này Hàn Điềm Điềm mới phát hiện, người của đối phương hình như rất nhiều nha. Thoạt nhìn cũng phải có đến 7, 8 người, hơn nữa 7,8 người kia của đối phương cũng không giống với bên này, bọn họ vừa nhìn thì đã biết không phải là người tốt lành gì, tóc để 1 phân đều, còn có hình xăm trên cổ trên tay nữa.
Bộ dáng này vừa nhìn thì liền biết ngay chính là chuẩn của tụi côn đồ nha!
- Tiểu nha đầu, cô to gan rồi đấy.
Tên trung niên liền nhảy qua ghế sô pha, đi tới chỗ ghế ngồi của nhóm Hàn Điềm Điềm, nói:
- Lại dám ném chai bia vào mặt tao sao? Biết Mã vương gia ngươi có mấy con mắt không?
- Muốn chết sao?
Bằng hữu của tên nam nhân kia cũng nhảy qua ghế sô pha đi tới chỗ của bọn Hàn Điềm Điềm, những người này thoạt nhìn thì khí thế rất hung hăng, làm cho mấy tên nhóc chừng mười mấy tuổi đầu bên này thoáng cái đã bị trấn áp, mà sắc mặt của Hàn Điềm Điềm cũng hết sức khó coi.
- Tiểu nha đầu, nhìn dáng vẻ của cô cũng không lớn mấy, còn nhỏ tuổi mà đã dám đến quán bar chơi rồi, mẹ cô dạy dỗ cô thế nào đấy?
- Ông..!
Hàn Điềm Điềm căm tức nhìn tên trung niên kia, nói:
- Ai cho ông tạt rượu chứ?
- Ở đây là khu Đức Hóa, Kiều tam gia tao muốn tạt bia ai thì liền tạt vào người đó, cô quản được sao? Ai dám quản hả?
Tên nam nhân với khuôn mặt coi thường người khác tự xưng là Kiều tam gia.
- Chỉ với mấy tên tiểu tử tụi mày sao? Cũng dám xen vào việc của Kiều tam gia tao? Ngứa da phải không?
- Ông ... ông đừng hù dọa người khác! Chúng tôi ... chúng tôi không sợ ông đâu.
Tiểu Tứ tuy là cơ thể đã phát run lên, nhưng cũng nói:
- Nơi này là khu vực công cộng, các người đừng có làm loạn.
- Tao làm loạn đó, thế nào?
Kiều tam gia nói, liền một tay đưa ra nắm lấy cằm của Hàn Điềm Điềm, trêu tức nhìn Hàn Điềm Điềm, nói:
- Tiểu nha đầu, cho mày một cơ hội, theo tao qua đó uống vài chai, một mình mày mời hết tất cả mọi người tụi tao thì tao sẽ không tìm mày gây phiền phức, cũng không tìm bạn bè của mày gây phiền phức!
- Đừng động đến cô ấy!
Tiểu Tứ la lên.
Bốp!
Tuy là trong quán bar hết sức ồn ào, nhưng mà tiếng cái bạt tai này cũng hết sức lớn.
Oa oa oa!
Một người đầu đinh, dáng gầy đét đứng bên cạnh Tiểu Tứ, vẫy vẫy tay nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Tiểu Tứ, nói:
- Dám nói nữa, đánh chết mày!
Lần này, Tiểu Tứ liền ngậm miệng.
Mà những người khác ở xung quanh cũng bị hành động của tên đầu đinh kia làm cho trấn áp lại.
- Thế nào? Không phải vừa rồi rất uy phong sao? Ỷ vào việc tụi mày nhiều người muốn ức hiếp tụi tao sao?
Kiều tam gia khinh thường nhìn xung quanh, nói:
- Từ lúc bố mày ra đời thì những tiểu tử thối chúng mày vẫn còn đang được thụ tinh đấy, mẹ nó, dám ném chai bia vào mặt tao sao, muốn chết hả? Tiểu nha đầu, tới đây cho lão tử.
Nói xong, Kiều tam gia đưa cái tay còn lại nắm lấy tay của Hàn Điềm Điềm.
- Aaaa!
Hàn Điềm Điềm muốn la lên, nhưng mà quai hàm đã bị Kiều tam gia nắm lấy, toàn bộ cũng không nói nên lời.
- Trẻ con không hiểu chuyện, dạy dỗ một chút là được rồi, tội gì lại đi ức hiếp người ta.
Đang lúc này, một thanh âm có phần bất đắc dĩ vang lên.
Triệu Cương Băng dựa vào hàng rào bảo vệ bằng gỗ bên cạnh, nói:
- Kiều tam gia, ông ra đời sớm chắc cũng đã thấy nhiều việc rồi, cần gì phải tranh chấp với những đứa nhóc này chứ?
- Ơ, vẫn còn có đứa nói tiếng người hả?
Kiều tam gia buông tay ra, nhìn Triệu Cương Băng, nói:
- Tiểu tử, xem phần khí phách này của cậu thì đã mãnh mẽ hơn mấy đứa nhóc này nhiều, nhưng mà, hôm nay tâm tình Kiều tam gia tôi không tốt, còn thêm việc con tiểu nha đầu này ném chai bia nữa chứ, vậy cũng chỉ có thể trách các ngươi gặp xui xẻo rồi.
- Ức hiếp con nít, nói ra không sợ mất mặt sao?
Triệu Cương Băng nghiêng đầu hỏi.
- Lúc nào đến phiên mày nói chuyện!
Tên đầu đinh lúc trước tát Tiểu Tứ một cái vọt tới trước mặt Triệu Cương Băng, liền nhấc chân lên muốn đạp một cái.
Triệu Cương Băng nhìn tên đầu đinh một cái, cơ thể hơi tránh, một đấm hướng thẳng vào mặt tên đầu đinh kia mà vỗ tới.
Ầm!
Cơ thể của tên đầu đinh liền bay về phía sau, ngã lăn trên đất.
- Lúc nào đến lượt ngươi nói chuyện?
Triệu Cương Băng vẫy vẫy tay, nói.
/86
|