Sau khi bóng dáng xinh đẹp kia chạy vọt vào WC, liền đi thẳng tới mở ngay cửa của một phòng vệ sinh, kết quả là mấy cánh cửa trước đều đã bị đóng lại.
Trên mặt cô gái hiện lên vẻ lo lắng, rốt cuộc, lúc mở đến cánh cửa thứ năm, cửa mới mở ra được.
Sau đêm nay, Triệu Cương Băng xin thề, sau này bản thân đi wc nhất định sẽ đóng chặt cửa lại.
Triệu Cương Băng uống nửa kết bia, hàng tích trữ hiển nhiên rất nhiều, cái cảm giác đi tiểu thế này hiển nhiên là vô cùng nhẹ nhõm.
- A! Lại còn có một con tiểu cường!
Triệu Cương Băng thấy bên cạnh có một con gián đang bò trên mặt đất, Triệu Cương Băng có hơi say ngà ngà say, cầm súng trường dưới người, nhắm ngay tiểu cường mà xuỵt tới.
Tiểu cường vội vàng tránh né, Triệu Cương Băng vui sướng đung đưa tiểu cương băng trong đũng quần của mình.
Kết quả, tiểu Cường thoáng cái lập tức chạy ra phía sau lưng Triệu Cương Băng.
Triệu Cương Băng xoay người một cái, hướng về tiểu Cường, quát to một tiếng:
- Xem bổn thiếu gia bắn chết người!
Cũng chính vào lúc này.
Cánh cửa.
Mở ra.
Một mỹ nữ che miệng, xuất hiện ở trước mặt hắn.
Toàn bộ hình ảnh, ngưng lại.
Tiểu cương băng dưới người Triệu Cương Băng vẫn còn đang siêng năng xuỵt xuỵt, có lẽ mọi người đều biết, lúc một người đang đi tiểu thì không dễ dàng dừng lại được, cho nên, Triệu Cương Băng vẫn đang duy trì trạng trái xuỵt xuỵt kéo dài đến ba giây tiếp.
Mà bàng quang của Triệu Cương Băng khá có lực, rào rào kéo dài trong ba giây này, trực tiếp bắn vào trên chân của cô gái đang đứng ở chỗ cách đó không tới một thước.
Mỹ nữ, là đang mặc váy ngắn.
Cho nên, nước tiểu này, rốt cuộc cũng là đi tiểu vào trên bắp chân của mỹ nữ.
Lúc đi tiểu cũng chính là lúc hàng tích trữ cả một buổi tối của Triệu Cương Băng đều được dùng hết.
Triệu Cương Băng chợt rùng mình một cái, tiểu cương băng dưới người vẫn còn run rẩy mấy cái.
Cô gái đứng ở trước người Triệu Cương Băng sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng, há miệng, còn chưa kịp la lên.
Ụa!
Cô gái bay thẳng về phía Triệu Cương Băng mà nôn ra.
Triệu Cương Băng vốn là hết sức rầu rĩ.
Chó chết, bổn thiếu gia là đang đi tiểu đó, vậy mà cô lại không biết xấu hổ đi mở cửa phòng vệ sinh, mở ra thì chứ! Mẹ kiếp, lại vừa đúng lúc bổn thiếu gia muốn bắn một con gián, bắn thì bắn chứ, chó chết, vừa đúng lúc con gián chạy ra tới cửa.
Trời xui đất khiến, bổn thiếu gia liền bắn vào trên chân của cô.
Hắn rốt cuộc là nên tự mình xin lỗi vì đã bắn vào trên chân của cô, hay là cần phải nghĩa chính ngôn từ xem thường cô tùy tiện đi vào nhà WC nam, lại tùy tiện hành động không biết xấu hổ mở cửa phòng wc của người khác.
Kết quả bản thân lại đang do dự, cô em gái kia vậy mà lại nôn ra nữa chứ.
Nhưng còn là hướng vào trên người của hắn mà nôn.
Chó chết, là bị cự vật dưới người của bổn thiếu gia dọa đến mức phải nôn hay sao?
Nhất định rồi! Dù sao cũng không có khả năng là bị buồn nôn chứ?
Phòng vệ sinh vốn là nhỏ hẹp, chỉ có thể để cho một người ở trong phòng wc, Triệu Cương Băng căn bản cũng là muốn tránh mà không tránh được, liền bị đối phương công kích nôn thẳng vào trên người, trong nháy mắt tỉnh táo lại ngay.
- Con mẹ nó, cô làm cái gì thế!
Triệu Cương Băng lui về phía sau tránh đi, cố gắng muốn né tránh những thứ chứa đầy vị cồn kia.
- Xin lỗi! Ụa ...
Sau khi cô gái chật vật nới lời xin lỗi thì lại quả quyết hướng về phía Triệu Cương Băng nôn tiếp.
Triệu Cương Băng cứng họng không nói nên lời.
Lúc này, Triệu Cương Băng cũng phát hiện, người đứng ở trước mặt, có vẻ chính là cô gái xinh đẹp Lâm Sảnh Như lúc nãy à nha.
Thực sự là đời người nơi nào mà không tương phùng chứ, đang ở trong wc lại đụng phải cô ta, chẳng lẽ đây chính là duyên số.
Nhưng mà hình ảnh hiện trường ít nhiều cũng có chút sỉ nhục hai chữ duyên số.
Trên sàn nhà đầy vật dơ bẩn, ngay cả nước tiểu cũng có.
- Người đâu?
Đang lúc này, trong wc lại vang lên âm thanh của mấy người.
- Không chừng là đã chạy vào wc nữ rồi, vào đó xem thử xem.
Lại có người nói.
Sau đó, trong nhà wc nữ vang lên một hồi thanh âm la hét.
- Xem ra không có, chắc trong wc nam kia đấy.
Lâm Sảnh Như liền biến sắc, trực tiếp xoay người đóng cửa phòng wc lại.
- Đừng nói chuyện, van xin cậu đấy.
Lâm Sảnh Như nhìn Triệu Cương Băng khẩn cầu.
Triệu Cương Băng nhìn thứ bẩn thỉu trên người mình một chút, lại nhìn Lâm Sảnh Như, nói:
- Giúp tôi giặt quần áo.
- Được!
Đang lúc nói chuyện, ngoài phòng wc nam vang lên hàng loạt tiếng bước chân, sau đó chính là có người đi gõ cửa từng toilet một.
Chờ đang lúc gõ đến phòng của Triệu Cương Băng bên này.
- Con mẹ nó, làm gì đấy? Vừa mới kéo quần ra đấy.
Triệu Cương Băng la lên.
- Có thấy một cô gái vào đây hay không?
Người ở bên ngoài hỏi.
- Con gái thì không có, shit thì có một đống.
Thanh âm của Triệu Cương Băng có hơi ậm ờ mà nói.
- Muốn chết sao ...
Người ở bên ngoài vừa mới mắng một cái, người bên cạnh cũng liền nói:
- Một con ma men mà thôi, không cần để ý đến hắn, mẹ kiếp, vậy mà để cho Lâm Sảnh Như chạy mất, khó có đêm nào chuốc rượu cô ta say như vậy được.
Nói xong, thanh âm ở bên ngoài dần dần nhỏ xuống, đoán chừng là đã đi khỏi.
Lâm Sảnh Như thở phào nhẹ nhỏm, nhìn Triệu Cương Băng, nói:
- Cảm ơn cậu.
- Cảm ơn tôi trước, sau đó thì giúp tôi giặt quần áo đi.
Triệu Cương Băng cúi đầu xuống nhìn thân thể mình một chút, lại nói:
- Còn có cả cái quần, rồi còn quần lót nữa chứ.
- Ừ!
Lâm Sảnh Như gật đầu, sau đó liền biến sắc.
- Cmn, sẽ không thêm lần nữa đó chứ?
Triệu Cương Băng liền thay đổi sắc mặt.
Đúng như dự đoán!
- Ụa ....
Lâm Sảnh Như lại hướng về phía người của Triệu Cương Băng, nôn tiếp.
- Chẳng lẽ đây chính là cách cô giặt quần áo cho bổn thiếu gia tôi sao?
Mấy phút sau, Lâm Sảnh Như cuối cùng cũng ói xong hết, mở cửa phòng vệ sinh đi ra, mà Triệu Cương Băng thì đi theo ở phía sau.
- Đi theo tôi!
Lâm Sảnh Như nói với Triệu Cương Băng:
- Tôi dẫn cậu đi thay quần áo.
Nói xong, Lâm Sảnh Như dẫn đầu đi ra ngoài.
Triệu Cương Băng đi theo sau.
Đi được một lúc khoảng chừng hơn một phút đồng hồ, Lâm Sảnh Như dẫn Triệu Cương Băng vào trong một cái phòng.
Mới vừa vào phòng Triệu Cương Băng liền sững người.
Trong phòng còn có mấy cô gái rất xinh.
Hơn nữa những cô gái này đều mặc quần áo hở hang hết sức khiêu gợi, thậm chí còn có người chỉ mặc quần áo lót.
Mấy cô gái thấy Triệu Cương Băng thì vẻ mặt cũng không có gì là kinh ngạc, hình như đã trở thành thói quen vậy, hút thuốc vẫn tiếp tục hút thuốc, mà say rượu thì vẫn tiếp tục nằm ở trên bàn mà say rượu.
- Đây là phòng thay đồ của vũ công.
Lâm Sảnh Như nói, đi tới bên kia, sau đó Lâm Sảnh Như cầm một bộ quần áo của người phục vụ xuất hiện ở trước mặt của Triệu Cương Băng, cầm quần áo đưa cho Triệu Cương Băng, nói:
- Thật ngại quá, chỉ có thể đưa cho cậu mặc cái này.
- Không có sao.
Triệu Cương Băng nhận lấy quần áo, nói:
- Ta đi thay thử xem sao.
Sau khi thay quần áo xong, Triệu Cương Băng nhìn mình ở trong gương, quả nhiên là con người ta dựa vào y trang nha, bản thân mặc vào bộ quần áo này, nhìn cứ như một người phục vụ vậy.
- Ơ, cậu không phải là cái ... tên khốn kia sao?
Lúc này Lâm Sảnh Như mở to hai mắt nhìn Triệu Cương Băng, nói:
- Chính là người lần trước nhặt điện thoại di động của tôi.
- Bây giờ cô mới nhận ra tôi?
Triệu Cương Băng lại nói tiếp:
- Vừa rồi không phải cô đã thấy tôi rồi sao?
- Tôi vừa rồi chỉ thấy cậu ...
Lâm Sảnh Như nói, cúi đầu nhìn một chút nơi hạ bộ của Triệu Cương Băng.
Triệu Cương Băng liền biến sắc, nói:
- Cô cái gì cũng không thấy.
- Được rồi, coi như không thấy hì hì .. Chuyện lúc trước, coi như là xóa bỏ đi, vừa rồi thực sự cảm ơn cậu, nếu không thì mấy tên khốn kiếp kia nhất định sẽ lôi tôi đi rồi.
Lâm Sảnh Như hung hãn nói.
Trên mặt cô gái hiện lên vẻ lo lắng, rốt cuộc, lúc mở đến cánh cửa thứ năm, cửa mới mở ra được.
Sau đêm nay, Triệu Cương Băng xin thề, sau này bản thân đi wc nhất định sẽ đóng chặt cửa lại.
Triệu Cương Băng uống nửa kết bia, hàng tích trữ hiển nhiên rất nhiều, cái cảm giác đi tiểu thế này hiển nhiên là vô cùng nhẹ nhõm.
- A! Lại còn có một con tiểu cường!
Triệu Cương Băng thấy bên cạnh có một con gián đang bò trên mặt đất, Triệu Cương Băng có hơi say ngà ngà say, cầm súng trường dưới người, nhắm ngay tiểu cường mà xuỵt tới.
Tiểu cường vội vàng tránh né, Triệu Cương Băng vui sướng đung đưa tiểu cương băng trong đũng quần của mình.
Kết quả, tiểu Cường thoáng cái lập tức chạy ra phía sau lưng Triệu Cương Băng.
Triệu Cương Băng xoay người một cái, hướng về tiểu Cường, quát to một tiếng:
- Xem bổn thiếu gia bắn chết người!
Cũng chính vào lúc này.
Cánh cửa.
Mở ra.
Một mỹ nữ che miệng, xuất hiện ở trước mặt hắn.
Toàn bộ hình ảnh, ngưng lại.
Tiểu cương băng dưới người Triệu Cương Băng vẫn còn đang siêng năng xuỵt xuỵt, có lẽ mọi người đều biết, lúc một người đang đi tiểu thì không dễ dàng dừng lại được, cho nên, Triệu Cương Băng vẫn đang duy trì trạng trái xuỵt xuỵt kéo dài đến ba giây tiếp.
Mà bàng quang của Triệu Cương Băng khá có lực, rào rào kéo dài trong ba giây này, trực tiếp bắn vào trên chân của cô gái đang đứng ở chỗ cách đó không tới một thước.
Mỹ nữ, là đang mặc váy ngắn.
Cho nên, nước tiểu này, rốt cuộc cũng là đi tiểu vào trên bắp chân của mỹ nữ.
Lúc đi tiểu cũng chính là lúc hàng tích trữ cả một buổi tối của Triệu Cương Băng đều được dùng hết.
Triệu Cương Băng chợt rùng mình một cái, tiểu cương băng dưới người vẫn còn run rẩy mấy cái.
Cô gái đứng ở trước người Triệu Cương Băng sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng, há miệng, còn chưa kịp la lên.
Ụa!
Cô gái bay thẳng về phía Triệu Cương Băng mà nôn ra.
Triệu Cương Băng vốn là hết sức rầu rĩ.
Chó chết, bổn thiếu gia là đang đi tiểu đó, vậy mà cô lại không biết xấu hổ đi mở cửa phòng vệ sinh, mở ra thì chứ! Mẹ kiếp, lại vừa đúng lúc bổn thiếu gia muốn bắn một con gián, bắn thì bắn chứ, chó chết, vừa đúng lúc con gián chạy ra tới cửa.
Trời xui đất khiến, bổn thiếu gia liền bắn vào trên chân của cô.
Hắn rốt cuộc là nên tự mình xin lỗi vì đã bắn vào trên chân của cô, hay là cần phải nghĩa chính ngôn từ xem thường cô tùy tiện đi vào nhà WC nam, lại tùy tiện hành động không biết xấu hổ mở cửa phòng wc của người khác.
Kết quả bản thân lại đang do dự, cô em gái kia vậy mà lại nôn ra nữa chứ.
Nhưng còn là hướng vào trên người của hắn mà nôn.
Chó chết, là bị cự vật dưới người của bổn thiếu gia dọa đến mức phải nôn hay sao?
Nhất định rồi! Dù sao cũng không có khả năng là bị buồn nôn chứ?
Phòng vệ sinh vốn là nhỏ hẹp, chỉ có thể để cho một người ở trong phòng wc, Triệu Cương Băng căn bản cũng là muốn tránh mà không tránh được, liền bị đối phương công kích nôn thẳng vào trên người, trong nháy mắt tỉnh táo lại ngay.
- Con mẹ nó, cô làm cái gì thế!
Triệu Cương Băng lui về phía sau tránh đi, cố gắng muốn né tránh những thứ chứa đầy vị cồn kia.
- Xin lỗi! Ụa ...
Sau khi cô gái chật vật nới lời xin lỗi thì lại quả quyết hướng về phía Triệu Cương Băng nôn tiếp.
Triệu Cương Băng cứng họng không nói nên lời.
Lúc này, Triệu Cương Băng cũng phát hiện, người đứng ở trước mặt, có vẻ chính là cô gái xinh đẹp Lâm Sảnh Như lúc nãy à nha.
Thực sự là đời người nơi nào mà không tương phùng chứ, đang ở trong wc lại đụng phải cô ta, chẳng lẽ đây chính là duyên số.
Nhưng mà hình ảnh hiện trường ít nhiều cũng có chút sỉ nhục hai chữ duyên số.
Trên sàn nhà đầy vật dơ bẩn, ngay cả nước tiểu cũng có.
- Người đâu?
Đang lúc này, trong wc lại vang lên âm thanh của mấy người.
- Không chừng là đã chạy vào wc nữ rồi, vào đó xem thử xem.
Lại có người nói.
Sau đó, trong nhà wc nữ vang lên một hồi thanh âm la hét.
- Xem ra không có, chắc trong wc nam kia đấy.
Lâm Sảnh Như liền biến sắc, trực tiếp xoay người đóng cửa phòng wc lại.
- Đừng nói chuyện, van xin cậu đấy.
Lâm Sảnh Như nhìn Triệu Cương Băng khẩn cầu.
Triệu Cương Băng nhìn thứ bẩn thỉu trên người mình một chút, lại nhìn Lâm Sảnh Như, nói:
- Giúp tôi giặt quần áo.
- Được!
Đang lúc nói chuyện, ngoài phòng wc nam vang lên hàng loạt tiếng bước chân, sau đó chính là có người đi gõ cửa từng toilet một.
Chờ đang lúc gõ đến phòng của Triệu Cương Băng bên này.
- Con mẹ nó, làm gì đấy? Vừa mới kéo quần ra đấy.
Triệu Cương Băng la lên.
- Có thấy một cô gái vào đây hay không?
Người ở bên ngoài hỏi.
- Con gái thì không có, shit thì có một đống.
Thanh âm của Triệu Cương Băng có hơi ậm ờ mà nói.
- Muốn chết sao ...
Người ở bên ngoài vừa mới mắng một cái, người bên cạnh cũng liền nói:
- Một con ma men mà thôi, không cần để ý đến hắn, mẹ kiếp, vậy mà để cho Lâm Sảnh Như chạy mất, khó có đêm nào chuốc rượu cô ta say như vậy được.
Nói xong, thanh âm ở bên ngoài dần dần nhỏ xuống, đoán chừng là đã đi khỏi.
Lâm Sảnh Như thở phào nhẹ nhỏm, nhìn Triệu Cương Băng, nói:
- Cảm ơn cậu.
- Cảm ơn tôi trước, sau đó thì giúp tôi giặt quần áo đi.
Triệu Cương Băng cúi đầu xuống nhìn thân thể mình một chút, lại nói:
- Còn có cả cái quần, rồi còn quần lót nữa chứ.
- Ừ!
Lâm Sảnh Như gật đầu, sau đó liền biến sắc.
- Cmn, sẽ không thêm lần nữa đó chứ?
Triệu Cương Băng liền thay đổi sắc mặt.
Đúng như dự đoán!
- Ụa ....
Lâm Sảnh Như lại hướng về phía người của Triệu Cương Băng, nôn tiếp.
- Chẳng lẽ đây chính là cách cô giặt quần áo cho bổn thiếu gia tôi sao?
Mấy phút sau, Lâm Sảnh Như cuối cùng cũng ói xong hết, mở cửa phòng vệ sinh đi ra, mà Triệu Cương Băng thì đi theo ở phía sau.
- Đi theo tôi!
Lâm Sảnh Như nói với Triệu Cương Băng:
- Tôi dẫn cậu đi thay quần áo.
Nói xong, Lâm Sảnh Như dẫn đầu đi ra ngoài.
Triệu Cương Băng đi theo sau.
Đi được một lúc khoảng chừng hơn một phút đồng hồ, Lâm Sảnh Như dẫn Triệu Cương Băng vào trong một cái phòng.
Mới vừa vào phòng Triệu Cương Băng liền sững người.
Trong phòng còn có mấy cô gái rất xinh.
Hơn nữa những cô gái này đều mặc quần áo hở hang hết sức khiêu gợi, thậm chí còn có người chỉ mặc quần áo lót.
Mấy cô gái thấy Triệu Cương Băng thì vẻ mặt cũng không có gì là kinh ngạc, hình như đã trở thành thói quen vậy, hút thuốc vẫn tiếp tục hút thuốc, mà say rượu thì vẫn tiếp tục nằm ở trên bàn mà say rượu.
- Đây là phòng thay đồ của vũ công.
Lâm Sảnh Như nói, đi tới bên kia, sau đó Lâm Sảnh Như cầm một bộ quần áo của người phục vụ xuất hiện ở trước mặt của Triệu Cương Băng, cầm quần áo đưa cho Triệu Cương Băng, nói:
- Thật ngại quá, chỉ có thể đưa cho cậu mặc cái này.
- Không có sao.
Triệu Cương Băng nhận lấy quần áo, nói:
- Ta đi thay thử xem sao.
Sau khi thay quần áo xong, Triệu Cương Băng nhìn mình ở trong gương, quả nhiên là con người ta dựa vào y trang nha, bản thân mặc vào bộ quần áo này, nhìn cứ như một người phục vụ vậy.
- Ơ, cậu không phải là cái ... tên khốn kia sao?
Lúc này Lâm Sảnh Như mở to hai mắt nhìn Triệu Cương Băng, nói:
- Chính là người lần trước nhặt điện thoại di động của tôi.
- Bây giờ cô mới nhận ra tôi?
Triệu Cương Băng lại nói tiếp:
- Vừa rồi không phải cô đã thấy tôi rồi sao?
- Tôi vừa rồi chỉ thấy cậu ...
Lâm Sảnh Như nói, cúi đầu nhìn một chút nơi hạ bộ của Triệu Cương Băng.
Triệu Cương Băng liền biến sắc, nói:
- Cô cái gì cũng không thấy.
- Được rồi, coi như không thấy hì hì .. Chuyện lúc trước, coi như là xóa bỏ đi, vừa rồi thực sự cảm ơn cậu, nếu không thì mấy tên khốn kiếp kia nhất định sẽ lôi tôi đi rồi.
Lâm Sảnh Như hung hãn nói.
/86
|