Báo án chính là một gia đình trong khu Hoàng Vân, đó là tiệm tạp hóa nằm bên cạnh quảng trường Vạn Đạt, cái chỗ này cách chợ cũng không xa lắm, mấy phút sau thì Triệu Cương Băng đã chở Hoàng Linh Linh chạy tới hiện trường.
Chờ đến trước cửa tiệm tạp hóa thì Triệu Cương Băng và Hoàng Linh Linh đều bỗng chốc kinh hãi.
Chỉ thấy trước cửa tiệm tạp hóa có khoảng mười tên nam nhân đầu trọc đang cầm nào là ghế dựa rồi bình chữa cháy, v.v.., dùng hết sức đập lên trên một cái cửa cuốn, lúc này cái cửa cuốn kia đã sớm bị đập cho biến dạng nhưng vẫn chưa bị đập bể.
Ở bên cạnh cửa cuốn có một người đầu trọc đang đứng, trên cổ của tên đầu trọc này có xâm hình một con bò cạp, cả người nhìn rất cao to, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc.
Nếu nói như vậy thì cũng còn bình thường, nhưng ở bên cạnh tên đầu trọc kia còn có một người nam nhân cũng mặc cảnh phục đang hút thuốc cùng với tên đầu trọc, họ vừa cười vừa nói thì có chút không bình thường nha.
Bên này thì đang phá cửa của người ta, bên kia thì hắn đang cùng với người kia vừa cười vừa nói? Đây là tình huống gì đây?
Hoàng Linh Linh từ trên xe nhảy xuống, hít sâu một hơi rồi nói với Triệu Cương Băng:
- Cậu ngồi ở bên này nhìn thôi, tôi đi qua đó thực thi nhiệm vụ, nhiệm vụ này rất nguy hiểm, cậu đừng tham gia vào, làm không tốt có thể bị thương đó.
Nói xong, Hoàng Linh Linh liền đi thẳng tới tiệm tạp hóa.
Triệu Cương Băng cũng là hai tay khoanh trước ngực, nhìn vẻ mặt Hoàng Linh Linh thật là giống như một người liệt sĩ đang đi đến pháp trường vậy, khóe miệng cong lên mỉm cười.
- Làm gì vậy, các người đang làm cái gì đó?
Hoàng Linh Linh đi tới trước mặt một đám côn đồ đang đập cửa, la lớn.
- Chúng tôi đang làm gì sao? Cô không thấy hay sao mà hỏi?
Một tên côn đồ gầy yếu nghiêng mắt nhìn Hoàng Linh Linh, sau đó kinh ngạc nói:
- Ơ, là một nữ cảnh sát mà!
- Này Linh Linh, qua đây đi!
Một người đàn ông trung niên đang đứng hút thuốc cùng một chỗ với tên nam đầu trọc vẫy vẫy tay với Hoàng Linh Linh.
Hoàng Linh Linh nghi ngờ đi tới trước mặt của người kia, nói:
- Lão Lý, chuyện gì xảy ra vậy?
- Mấy người anh em này tới đây tìm một người nói chuyện thôi mà.
Người trung niên kia được gọi là lão Lý, hắn ta nhìn một chút về phía cánh cửa cuốn bị đập cho càng ngày càng biến dạng, nói:
- Linh Linh, chuyện này đừng để ý đến.
- Lão Lý, tại sao lại có thể làm như vậy?
Hoàng Linh Linh trừng mắt, nói:
- Người ta báo án, họ vẫn còn ở trong đó, chúng ta làm sao có thể làm ngơ mặc kệ chứ?
- Này, đây là Quang Đầu.
Lão Lý cũng không trả lời câu hỏi của Hoàng Linh Linh mà chỉ giơ tay ra nắm lấy bờ vai của một người đàn ông đầu trọc đứng bên cạnh, nói:
- Quang Đầu lăn lộn điều khiển ở khu Hoàng Vân này đó.
- Cái này cũng không nên nói như vậy, Lý ca.
Quang Đầu vừa cười vừa nói:
- Nếu không phải thường ngày là do Lý ca chiếu cố thì tôi lăn lộn điều khiển cái rắm ấy! Người này là đồng nghiệp của Lý ca sao? Ha ha, tuổi quá trẻ đã làm một thành viên cảnh sát, thực sự là hậu sinh khả úy mà, ha ha!
Quang Đầu vừa cười vừa nói.
- Linh Linh, Quang Đầu là bằng hữu của tôi, chuyện này thôi đi, đây là chuyện riêng của Quang đầu, chúng ta chỉ đứng nhìn thôi nha, thế nào? Cũng nên nể mặt cho lão Lý tôi chứ?
Lão Lý nói.
- Không được!
Hoàng Linh Linh quả quyết lắc đầu nói:
- Cái này làm sao có thể chứ! Trước mặt mọi người lại ngang nhiên đập phá cửa nhà người ta, đây là coi thường pháp luật, lão Lý, tại sao ông lại như vậy chứ, trên người còn đang mặc cảnh phục đó! Lúc chúng ta gia nhập vào cảnh sát đã tuyên thệ những gì, ông quên hết rồi sao?
- Linh Linh, đừng quên cô chỉ là một người mới tới, cô không có tư cách nói chuyện như vậy với tôi.
Lão Lý kia hình như không nghĩ tới Hoàng Linh Linh sẽ không nể mặt hắn như thế, sắc mặt trầm xuống nói:
- Chuyện này cô đừng xía vào, bây giờ đi đến nơi nào đi, lúc đến sở tôi tự biết nói thế nào với Vương sở.
- Không được!
Hoàng Linh Linh lắc đầu, nói:
- Mặc kệ ông, tôi cứ để ý tới.
Nói xong, Hoàng Linh Linh quay người chạy về hướng mấy tên côn đồ đang đập phá cửa, đứng trước bọn chúng, hét lớn:
- Tất cả dừng tay cho tôi, tôi là cảnh sát!
Mấy tên côn đồ kia vốn đang vui sướng đập phá, nghe được tiếng của Hoàng Linh Linh thì đều dừng tay lại, sau đó nhìn một chút qua Quang Đầu.
Quang Đầu híp mắt, nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Hoàng Linh Linh, nói:
- Cảnh quan à, mọi người ở đây đều là kiếm sống thôi mà, cho tôi một chút mặt mũi đi, chuyện này cô làm như không thấy đi, chờ sau khi xong chuyện Quang Đầu tôi tất nhiên sẽ có đại lễ đưa cho cô.
- Vần còn công khai hối lộ cảnh sát hả?
Hoàng Linh Linh trợn to hai mắt, kêu lên:
- Lập tức dừng tay cho tôi, nếu không tôi đều bắt các người vào trong sở hết! Không giam mấy người ít hơn mười ngày thì mấy người đừng hòng đi ra ngoài!
- Bắt nhốt hả, cô có gan bắt nhốt sao?
Một tên côn đồ tóc vàng từng bước từng bước đi tới trước mặt của Hoàng Linh Linh, nhìn Hoàng Linh Linh từ trên xuống dưới rồi nói:
- Quang ca của chúng tôi nể mặt cô mà gọi cô một tiếng cảnh quan, nếu như mất hứng sẽ gọi cô là tam bát đó! Tam bát, không có việc gì thì về nhà chơi với chim con của thằng đàn ông của mình đấy, đừng ở đây quấy rầy đến chúng tôi, hay là cô muốn chơi đùa với chim con của chúng tôi? Cái này cũng có thể đó, nhưng mà chim mấy anh đây đều đã lớn hết rồi, cô muốn chơi không? Ha ha ha!
Tên tóc vàng vừa nói xong liền cười thật to, mà mấy tên côn đồ xung quanh cũng đều phá lên cười.
- Các người ... cái người!!!
Tiếng của Hoàng Linh Linh trở nên run rẩy, chỉ vào cái tên tóc vàng kia, nói to:
- Ngươi dám lặp lại lần nữa không? Tôi liền bắt nhốt ngươi lại.
- Muốn nói thì sẽ nói ... tam ....
Tóc vàng hình như còn muốn nói gì đó, Quang Đầu cũng đã nói ngay:
- Hoàng mao, chớ nhiều chuyện!
- Biết rồi Quang ca, hì hì, cảnh quan, Quang ca của chúng tôi lăn lộn ở khu Hoàng Vân này, nói một là một, nói hai thì chính là hai, cô vẫn là không nên đắc tội với Quang ca của chúng tôi thì tốt hơn.
Nói xong, Hoàng mao cười cười khinh khỉnh, đi tới bên kia.
- Lão Lý, chuyện này ông thấy thế nào? Tôi nể mặt ông, để cho ông nói đó.
Quang Đầu nhìn lão Lý, nói:
- Ông chủ cửa hàng này đắc tội với chúng tôi, chúng tôi chẳng qua cũng chỉ đến đây đòi một chút lẽ phải mà thôi.
- Chuyện này a ...
Lão Lý do dự liếc nhìn Hoàng Linh Linh một cái, sau đó lại nhìn Quang đầu một cái, thấp giọng nói:
- Tiểu nha đầu này là lính mới, là con ghé con nên không sợ cọp nhưng mà không có chuyện gì đâu, tình hình trong nhà cô ấy tôi biết rất rõ, một người cha nghiện rượu, sinh hoạt thì không tốt, chỉ cần chuẩn bị một chút thì đoán chừng cũng không có vấn đề gì, bây giờ tôi sẽ khuyên cô ấy mấy câu ... Đừng thấy bây giờ cô ấy nhìn có vẻ rất oai phong nha, cô nàng này là một người miệng cọp gan thỏ thôi, thu xếp thật tốt là được, lại dùng làm điểm tâm, không chừng có thể lên giường của Quang Đầu ngươi đó chứ, đến lúc đó không chừng là sự nghiệp lăn lộn của ngươi càng được phát huy ấy chứ!
Quang Đầu thoáng cái liền nở nụ cười tà ác, nói:
- Lão Lý, cái suy nghĩ này của ông so với chúng tôi thì càng hư hỏng hơn nhiều đấy, đều nói các người làm quan các ông mới thật sự là thổ phỉ đó, lời này thật sự là không sai mà, nhưng mà tôi thích ông, ha ha, cô nàng này nhìn không tệ nha, tôi sẽ làm theo như lời ông nói, cho nàng một chút mặt mũi, chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi.
Nói xong, Quang Đầu nhìn về phía Hoàng Linh Linh, nói:
- Cảnh quan, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật, hôm nay có cô ở đây, tôi nể mặt cô, cho cô thể diện đó! Các anh em, chúng ta quay về đi uống rượu thôi!
Hoàng Linh Linh nhìn một đám côn đồ ầm ĩ kéo nhau đi, sau đó hai chân liền cảm thấy mềm nhũn, chân cảm thấy tê liệt liền ngồi xuống dưới đất.
Đúng lúc này, cánh tay của một người mạnh mẽ cũng từ bên cạnh liền đưa tới, đỡ Hoàng Linh Linh dậy.
Chờ đến trước cửa tiệm tạp hóa thì Triệu Cương Băng và Hoàng Linh Linh đều bỗng chốc kinh hãi.
Chỉ thấy trước cửa tiệm tạp hóa có khoảng mười tên nam nhân đầu trọc đang cầm nào là ghế dựa rồi bình chữa cháy, v.v.., dùng hết sức đập lên trên một cái cửa cuốn, lúc này cái cửa cuốn kia đã sớm bị đập cho biến dạng nhưng vẫn chưa bị đập bể.
Ở bên cạnh cửa cuốn có một người đầu trọc đang đứng, trên cổ của tên đầu trọc này có xâm hình một con bò cạp, cả người nhìn rất cao to, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc.
Nếu nói như vậy thì cũng còn bình thường, nhưng ở bên cạnh tên đầu trọc kia còn có một người nam nhân cũng mặc cảnh phục đang hút thuốc cùng với tên đầu trọc, họ vừa cười vừa nói thì có chút không bình thường nha.
Bên này thì đang phá cửa của người ta, bên kia thì hắn đang cùng với người kia vừa cười vừa nói? Đây là tình huống gì đây?
Hoàng Linh Linh từ trên xe nhảy xuống, hít sâu một hơi rồi nói với Triệu Cương Băng:
- Cậu ngồi ở bên này nhìn thôi, tôi đi qua đó thực thi nhiệm vụ, nhiệm vụ này rất nguy hiểm, cậu đừng tham gia vào, làm không tốt có thể bị thương đó.
Nói xong, Hoàng Linh Linh liền đi thẳng tới tiệm tạp hóa.
Triệu Cương Băng cũng là hai tay khoanh trước ngực, nhìn vẻ mặt Hoàng Linh Linh thật là giống như một người liệt sĩ đang đi đến pháp trường vậy, khóe miệng cong lên mỉm cười.
- Làm gì vậy, các người đang làm cái gì đó?
Hoàng Linh Linh đi tới trước mặt một đám côn đồ đang đập cửa, la lớn.
- Chúng tôi đang làm gì sao? Cô không thấy hay sao mà hỏi?
Một tên côn đồ gầy yếu nghiêng mắt nhìn Hoàng Linh Linh, sau đó kinh ngạc nói:
- Ơ, là một nữ cảnh sát mà!
- Này Linh Linh, qua đây đi!
Một người đàn ông trung niên đang đứng hút thuốc cùng một chỗ với tên nam đầu trọc vẫy vẫy tay với Hoàng Linh Linh.
Hoàng Linh Linh nghi ngờ đi tới trước mặt của người kia, nói:
- Lão Lý, chuyện gì xảy ra vậy?
- Mấy người anh em này tới đây tìm một người nói chuyện thôi mà.
Người trung niên kia được gọi là lão Lý, hắn ta nhìn một chút về phía cánh cửa cuốn bị đập cho càng ngày càng biến dạng, nói:
- Linh Linh, chuyện này đừng để ý đến.
- Lão Lý, tại sao lại có thể làm như vậy?
Hoàng Linh Linh trừng mắt, nói:
- Người ta báo án, họ vẫn còn ở trong đó, chúng ta làm sao có thể làm ngơ mặc kệ chứ?
- Này, đây là Quang Đầu.
Lão Lý cũng không trả lời câu hỏi của Hoàng Linh Linh mà chỉ giơ tay ra nắm lấy bờ vai của một người đàn ông đầu trọc đứng bên cạnh, nói:
- Quang Đầu lăn lộn điều khiển ở khu Hoàng Vân này đó.
- Cái này cũng không nên nói như vậy, Lý ca.
Quang Đầu vừa cười vừa nói:
- Nếu không phải thường ngày là do Lý ca chiếu cố thì tôi lăn lộn điều khiển cái rắm ấy! Người này là đồng nghiệp của Lý ca sao? Ha ha, tuổi quá trẻ đã làm một thành viên cảnh sát, thực sự là hậu sinh khả úy mà, ha ha!
Quang Đầu vừa cười vừa nói.
- Linh Linh, Quang Đầu là bằng hữu của tôi, chuyện này thôi đi, đây là chuyện riêng của Quang đầu, chúng ta chỉ đứng nhìn thôi nha, thế nào? Cũng nên nể mặt cho lão Lý tôi chứ?
Lão Lý nói.
- Không được!
Hoàng Linh Linh quả quyết lắc đầu nói:
- Cái này làm sao có thể chứ! Trước mặt mọi người lại ngang nhiên đập phá cửa nhà người ta, đây là coi thường pháp luật, lão Lý, tại sao ông lại như vậy chứ, trên người còn đang mặc cảnh phục đó! Lúc chúng ta gia nhập vào cảnh sát đã tuyên thệ những gì, ông quên hết rồi sao?
- Linh Linh, đừng quên cô chỉ là một người mới tới, cô không có tư cách nói chuyện như vậy với tôi.
Lão Lý kia hình như không nghĩ tới Hoàng Linh Linh sẽ không nể mặt hắn như thế, sắc mặt trầm xuống nói:
- Chuyện này cô đừng xía vào, bây giờ đi đến nơi nào đi, lúc đến sở tôi tự biết nói thế nào với Vương sở.
- Không được!
Hoàng Linh Linh lắc đầu, nói:
- Mặc kệ ông, tôi cứ để ý tới.
Nói xong, Hoàng Linh Linh quay người chạy về hướng mấy tên côn đồ đang đập phá cửa, đứng trước bọn chúng, hét lớn:
- Tất cả dừng tay cho tôi, tôi là cảnh sát!
Mấy tên côn đồ kia vốn đang vui sướng đập phá, nghe được tiếng của Hoàng Linh Linh thì đều dừng tay lại, sau đó nhìn một chút qua Quang Đầu.
Quang Đầu híp mắt, nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Hoàng Linh Linh, nói:
- Cảnh quan à, mọi người ở đây đều là kiếm sống thôi mà, cho tôi một chút mặt mũi đi, chuyện này cô làm như không thấy đi, chờ sau khi xong chuyện Quang Đầu tôi tất nhiên sẽ có đại lễ đưa cho cô.
- Vần còn công khai hối lộ cảnh sát hả?
Hoàng Linh Linh trợn to hai mắt, kêu lên:
- Lập tức dừng tay cho tôi, nếu không tôi đều bắt các người vào trong sở hết! Không giam mấy người ít hơn mười ngày thì mấy người đừng hòng đi ra ngoài!
- Bắt nhốt hả, cô có gan bắt nhốt sao?
Một tên côn đồ tóc vàng từng bước từng bước đi tới trước mặt của Hoàng Linh Linh, nhìn Hoàng Linh Linh từ trên xuống dưới rồi nói:
- Quang ca của chúng tôi nể mặt cô mà gọi cô một tiếng cảnh quan, nếu như mất hứng sẽ gọi cô là tam bát đó! Tam bát, không có việc gì thì về nhà chơi với chim con của thằng đàn ông của mình đấy, đừng ở đây quấy rầy đến chúng tôi, hay là cô muốn chơi đùa với chim con của chúng tôi? Cái này cũng có thể đó, nhưng mà chim mấy anh đây đều đã lớn hết rồi, cô muốn chơi không? Ha ha ha!
Tên tóc vàng vừa nói xong liền cười thật to, mà mấy tên côn đồ xung quanh cũng đều phá lên cười.
- Các người ... cái người!!!
Tiếng của Hoàng Linh Linh trở nên run rẩy, chỉ vào cái tên tóc vàng kia, nói to:
- Ngươi dám lặp lại lần nữa không? Tôi liền bắt nhốt ngươi lại.
- Muốn nói thì sẽ nói ... tam ....
Tóc vàng hình như còn muốn nói gì đó, Quang Đầu cũng đã nói ngay:
- Hoàng mao, chớ nhiều chuyện!
- Biết rồi Quang ca, hì hì, cảnh quan, Quang ca của chúng tôi lăn lộn ở khu Hoàng Vân này, nói một là một, nói hai thì chính là hai, cô vẫn là không nên đắc tội với Quang ca của chúng tôi thì tốt hơn.
Nói xong, Hoàng mao cười cười khinh khỉnh, đi tới bên kia.
- Lão Lý, chuyện này ông thấy thế nào? Tôi nể mặt ông, để cho ông nói đó.
Quang Đầu nhìn lão Lý, nói:
- Ông chủ cửa hàng này đắc tội với chúng tôi, chúng tôi chẳng qua cũng chỉ đến đây đòi một chút lẽ phải mà thôi.
- Chuyện này a ...
Lão Lý do dự liếc nhìn Hoàng Linh Linh một cái, sau đó lại nhìn Quang đầu một cái, thấp giọng nói:
- Tiểu nha đầu này là lính mới, là con ghé con nên không sợ cọp nhưng mà không có chuyện gì đâu, tình hình trong nhà cô ấy tôi biết rất rõ, một người cha nghiện rượu, sinh hoạt thì không tốt, chỉ cần chuẩn bị một chút thì đoán chừng cũng không có vấn đề gì, bây giờ tôi sẽ khuyên cô ấy mấy câu ... Đừng thấy bây giờ cô ấy nhìn có vẻ rất oai phong nha, cô nàng này là một người miệng cọp gan thỏ thôi, thu xếp thật tốt là được, lại dùng làm điểm tâm, không chừng có thể lên giường của Quang Đầu ngươi đó chứ, đến lúc đó không chừng là sự nghiệp lăn lộn của ngươi càng được phát huy ấy chứ!
Quang Đầu thoáng cái liền nở nụ cười tà ác, nói:
- Lão Lý, cái suy nghĩ này của ông so với chúng tôi thì càng hư hỏng hơn nhiều đấy, đều nói các người làm quan các ông mới thật sự là thổ phỉ đó, lời này thật sự là không sai mà, nhưng mà tôi thích ông, ha ha, cô nàng này nhìn không tệ nha, tôi sẽ làm theo như lời ông nói, cho nàng một chút mặt mũi, chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi.
Nói xong, Quang Đầu nhìn về phía Hoàng Linh Linh, nói:
- Cảnh quan, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật, hôm nay có cô ở đây, tôi nể mặt cô, cho cô thể diện đó! Các anh em, chúng ta quay về đi uống rượu thôi!
Hoàng Linh Linh nhìn một đám côn đồ ầm ĩ kéo nhau đi, sau đó hai chân liền cảm thấy mềm nhũn, chân cảm thấy tê liệt liền ngồi xuống dưới đất.
Đúng lúc này, cánh tay của một người mạnh mẽ cũng từ bên cạnh liền đưa tới, đỡ Hoàng Linh Linh dậy.
/86
|