Tiếng tuýt còi vang lên, rất nhanh đã bị tiếng hoan hô vang dội lấn át, các đồng đội đội khoa Luật nhanh nhảu chạy đến ôm đồng đội trên sân. Khoa công nghệ vật liệu quá yếu, trận này tỷ số 5 vs 0, thua khó coi. Nhưng cũng do mấy bàn thắng đội khoa Luật ghi được quá ư là xuất sắc, đám đông vây xem vỗ tay nhiệt liệt hồi lâu vẫn chưa rời đi.
Một cô gái xinh xắn ở ngoài lề vọt vào sân bóng, nhào vào trong lòng một chàng trai đội bóng khoa Luật, cánh tay rắn rỏi của chàng trai đỡ lấy cô nàng, cô nàng trao cho anh chàng một nụ hôn nơi chóp mũi.
Trang Lộ nhìn hình ảnh này, cảm thấy rất là tốt đẹp, nàng giống như ăn phải thuốc hưng phấn lại vỗ tay cái nữa, anh bạn kia là tiền đạo của đội khoa Luật, là ánh dương rực rỡ nhất trận đấu này.
Trang Lộ chỉ lo xem đôi tình lữ, chờ đến khi nàng thu hồi ánh mắt hào hứng của mình thì Ôn Trác đã bị một nhóm nữ sinh vây quanh.
Ngô Niệm Hi thấy cảnh tượng này, với tư cách là bạn của Trang Lộ, đương nhiên trong giọng điệu cũng nghe hơi khó chịu: "Có vẻ được chào đón ghê ta, chim oanh chim yến thật là náo nhiệt".
Trang Lộ thản nhiên cười nói: "Đúng vậy. Đẹp trai, có tài, đá cũng rất cừ".
Bằng đôi mắt ươn ướt, Ngô Niệm Hi vứt ra một cái nhìn xem thường.
"Ha ha" - Trang Lộ lại cười toe toét, tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Cậu có đói không? Mình đi ăn nha?"
Ngô Niệm Hi nhìn Ôn Trác bị đám đông vây quanh, lại quay sang Trang Lộ đang chăm chăm nhìn mình, không biết vì sao thở dài một tiếng: "Đi thôi, mình muốn ăn bánh rán Jianbing".
Hai người rời khỏi đám đông ồn ào, Trang Lộ một tay nắm tay Ngô Niệm Hi, một tay lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Ôn Trác —— Đàn anh đá hay lắm!
"Cậu làm gì đấy?" - Ngô Niệm Hi hỏi.
"Khen đàn anh chút. Phải rồi lớp phó học tập, tiết bài tập môn Văn học đương đại mình không có ai cộng tác, thế nhưng mình đã tự làm xong hết rồi, tiết tiếp theo không phải đến lượt lớp mình lên sao, nếu như không có ai lên thì cậu cứ sắp xếp cho mình nhé".
Ngô Niệm Hi nhíu mày: "Sao cậu không nói sớm, mình có thể thêm cậu vào chung nhóm với mình rồi, một mình cậu làm mệt xỉu".
Trang Lộ cười cười: "Không có gì to tát đâu".
Hai người đi đến phố hủ bại*, Ngô Niệm Hi không muốn bánh rán Jianbing nữa, lượng calo trong bánh rán không thấp nên cô do dự.
*phố hủ bại: bán đủ thứ có giá rất rẻ cho sinh viên.
Trang Lộ hoàn toàn không nghĩ tới điều này, vừa nghe nói người đẹp không muốn ăn bánh rán lập tức ôm người đẹp đến quán mì mình thích nhất.
Đó là một hàng quán nhỏ, Ngô Niệm Hi tò mò đánh giá quán nhỏ này, nhìn qua cũ kĩ in hằn giấu vết thời gian. Bên trong tối tăm chỉ có bốn chiếc bàn gỗ, cũng không cần bóc số, một cậu nhóc choai choai mặc đồ học sinh cầm hai cái bát lớn đưa cho Trang Lộ cùng Ngô Niệm Hi, rồi quay đi không thèm cười một cái.
Ngô Niệm Hi đưa Trang Lộ đôi đũa đã được cô tráng qua nước nóng: "Cậu thường đến đây ăn không? Là quán cậu thích nhất hả?"
"Nhà này có cửa hiệu lâu đời rồi, hương vị chuẩn đặc trưng".
Trang Lộ húp hết cả nước dùng, mới không nhịn được ợ một cái no nê: "Vẫn ngon như ngày nào! Sao? Có phải ăn ngon lắm đúng không?"
Ngô Niệm Hi vẫn chưa có ăn xong, cô rút một tờ khăn giấy đưa cho Trang Lộ.
"Mình cảm giác đây là món mì ngon nhất mà mình từng ăn đến giờ" - Trang Lộ chép miệng, vẫn còn dư vị.
Ngô Niệm Hi vừa ăn mì vừa nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Chắc đây là món mì xếp thứ sáu mình ăn".
"À há?" - Trang Lộ không tin nói: "Vậy trước đó là món gì?"
"Mì phay Sơn Tây, mì Dương Xuân, mì hầm Hà Nam, mì khô nóng Vũ Hán, mì xào tương Bắc Kinh".
Đôi mắt của Trang Lộ sáng lên: "Món nào nghe cũng thấy ngon hết!"
Nhìn thấy vẻ mặt Trang Lộ mơ màng suy nghĩ, Ngô Niệm Hi cũng nhịn không được bật cười.
Trang Lộ nhìn Ngô Niệm Hi tao nhã ăn mì, không để cuộc trò chuyện bị nhạt đi, nàng nói như nắm trong lòng bàn tay:
"Mình là người phương nam, nói về món trứng sợi chiên đi, ở thành phố Cẩm Châu khác, nổi tiếng nhất là trứng sợi ở tiệm Ba Ngàn có vị giòn rụm, đậm mùi trứng, không quá ngọt không quá nhạt, vừa đủ không béo, đó là chỗ mình thấy là ăn ngon nhất. Khách sạn Gia Hoa thì nổi tiếng món trứng sợi cứng, nhưng màu sắc rất đẹp, mùi vị thì bình thường. Khách sạn Đông Hồ có lẽ xếp thứ hai, hơi ngọt, nhưng cái ngọt của nó rất dịu, không làm mất đi cái mềm mại của trứng. Còn bánh mè đường, vẫn là tiệm Ba Ngàn được làm bằng công thức cổ xưa nhất, mình yêu Ba Ngàn chết đi được, chỉ là giá cả hơi mắc. Hay nhất cái là một tiệm gần đường Phục Xuyên ở khu Bắc Xuyên, chắc cũng làm bằng đường mía, nhưng có lẽ bỏ thêm bơ đậu phộng, rắc lên chút hạt dẻ, bánh mè đường mềm mại nhưng không có chút dầu mỡ nào, mùi vị rất ngon, bánh mè đường là món truyền thống của vùng Chiết Giang, Phúc Kiến, Giang Tây, chắc cậu chưa thử bao giờ đúng không?"
Đôi mắt của Ngô Niệm Hi sáng lên: "Mình ăn rồi, đợt trước căn tin phá lệ làm một lần, chỉ là ăn hơi dính răng".
"À há? Khi nào vậy? Mình chưa được ăn bánh mè đường của đại học Kinh Đại" - Trang Lộ vô cùng đau đớn: "Mình còn tự xưng là bậc thầy bánh mè đường!"
Ngô Niệm Hi lại bị Trang Lộ chọc cười, cười đến khóe mắt cũng cong lên, đường nét xinh đẹp bỗng trở nên dịu dàng.
Cơm nước xong, thừa dịp ánh mặt trời phía tây còn chiếu rọi, Ngô Niệm Hi nhất quyết nắm tay Trang Lộ tản bộ đến Quảng trường Văn hoá để tiêu thực.
Trang Lộ nhạy bén thấy được Ôn Trác mặc chiếc áo da sang trọng cùng các bạn nam trong đội bóng đá khoa Luật đến phố hủ bại. Khoảng cách khá xa nên Trang Lộ không gọi lại, chỉ là lặng lẽ lấy điện thoại ra, nhưng không thấy Ôn Trác trả lời, giao diện tin nhắn trắng tinh, chỉ có một lời khen trơ trọi.
"Trang Trang, mình gọi cậu là Trang Trang được không?" - Ngô Niệm Hi cười hì hì hỏi.
Trang Lộ thả điện thoại lại vào túi, đôi mày cau lại của nàng dần giãn ra khi nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Ngô Niệm Hi, tâm tình vẫn dễ chịu.
"Cậu muốn sao cũng được hết" - Nàng vẫn giữ phong thái thoải mái vô lo.
"Trang Trang ơi!" Ngô Niệm Hi giống như tóm được chìa khoá bí mật, ngọt ngào kêu một tiếng.
Ngô Niệm Hi xem như là bạn nữ đầu tiên trong đời Trang Lộ, cũng không biết biểu đạt thế nào, mọi thứ chỉ có thể làm theo Ngô Niệm Hi, cô làm gì nàng làm đó, cô nói thì nàng nghe, thỉnh thoảng còn nói lên suy nghĩ của bản thân mình. Hai cô nàng đều là sinh viên khoa Văn, nên đương nhiên không đề cập đến mấy cái sinh vật hóa học, mà là nói về các tác giả tác phẩm.
Ngô Niệm Hi đặc biệt yêu thích Kinh Thi, cũng thích thơ ca, bây giờ tiết học Thanh từ như là nguồn sống của cô vậy.
Cô đọc thơ như đang ngâm nga điệu ca trữ tình —— trai yêu rồi trai còn biết gỡ, gái yêu rồi sao gái biết ra (*).
(*)Trích bài thơ "Manh 3" của Khổng Tử. Mình có làm full bài để trong cmt.
Trang Lộ suy nghĩ một chút thì nhớ ra đây là một câu trong trong bài《 Manh 》thể loại Kinh Thi, khuyên răn những người con gái mê muội ái tình, bài này cũng nói về phụ nữ giống trong bài tập Văn học đương đại nàng làm, chỉ là một cái nói về tình yêu, một cái nói về cuộc đời.
Nàng khẽ nắm chặt tay Ngô Niệm Hi, nhìn vào mắt Ngô Niệm Hi, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ đến khó hiểu nói: "Đến tiết Văn học đương đại, tác phẩm mình muốn chia sẻ là《Cô gái trong gương》, trong đó có đoạn khá giống bài này".
"Mình chưa đọc tác phẩm đó bao giờ cả".
"Mình thuộc, để mình đọc cậu nghe".
Trang Lộ đọc vài câu thơ mà nàng nhớ trong lòng bằng giọng điệu nhẹ nhàng mà nàng chưa từng nói bao giờ, dường như có một chiếc lông vũ đè nén bầu không khí xung quanh hai người họ, cho đến khi phá vỡ tất cả mới vùi vào những chiếc lá rơi.
"—— —— Thấp thoáng
Gương soi bóng nàng tà áo Kinh Thi
Hẹn với chàng tường rào thấp sau nhà
Họ trao nhau ngàn lời yêu thiết tha
Và cùng làm
Năm ba chuyện với nhau
Đôi tình lữ hứa hẹn với mai sau
Mà đại ý là
Chàng muốn nàng vững tin và chờ đợi
Chàng sẽ cưỡi tuấn mã đến hiên mời
Rước nàng về dinh
Mà ngờ đâu không như nàng đã tin
Sự đã rõ ngươi cũng thấy rồi đó
Giấu làm sao được cái bụng dần dần to
Thân xác đành gửi vào trong dòng nước hiu vắng
Khi ấy ánh trăng quyện cùng canh gió lạnh
Không còn nghe tiếng chim hót vọng trường
Chỉ còn nghe tiếng nước trôi dào dạt
Như lệ nàng ướt mi
Và tiếng nấc ai oán của nàng".
===
Editor lảm nhảm:
Edit trúng mấy bài thơ quằn ghê, cái nào có sẵn bản dịch để trích thì còn đỡ, cái nào chưa có ai làm thì tốn đúng nhiều thời gian luôn
Một cô gái xinh xắn ở ngoài lề vọt vào sân bóng, nhào vào trong lòng một chàng trai đội bóng khoa Luật, cánh tay rắn rỏi của chàng trai đỡ lấy cô nàng, cô nàng trao cho anh chàng một nụ hôn nơi chóp mũi.
Trang Lộ nhìn hình ảnh này, cảm thấy rất là tốt đẹp, nàng giống như ăn phải thuốc hưng phấn lại vỗ tay cái nữa, anh bạn kia là tiền đạo của đội khoa Luật, là ánh dương rực rỡ nhất trận đấu này.
Trang Lộ chỉ lo xem đôi tình lữ, chờ đến khi nàng thu hồi ánh mắt hào hứng của mình thì Ôn Trác đã bị một nhóm nữ sinh vây quanh.
Ngô Niệm Hi thấy cảnh tượng này, với tư cách là bạn của Trang Lộ, đương nhiên trong giọng điệu cũng nghe hơi khó chịu: "Có vẻ được chào đón ghê ta, chim oanh chim yến thật là náo nhiệt".
Trang Lộ thản nhiên cười nói: "Đúng vậy. Đẹp trai, có tài, đá cũng rất cừ".
Bằng đôi mắt ươn ướt, Ngô Niệm Hi vứt ra một cái nhìn xem thường.
"Ha ha" - Trang Lộ lại cười toe toét, tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Cậu có đói không? Mình đi ăn nha?"
Ngô Niệm Hi nhìn Ôn Trác bị đám đông vây quanh, lại quay sang Trang Lộ đang chăm chăm nhìn mình, không biết vì sao thở dài một tiếng: "Đi thôi, mình muốn ăn bánh rán Jianbing".
Hai người rời khỏi đám đông ồn ào, Trang Lộ một tay nắm tay Ngô Niệm Hi, một tay lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Ôn Trác —— Đàn anh đá hay lắm!
"Cậu làm gì đấy?" - Ngô Niệm Hi hỏi.
"Khen đàn anh chút. Phải rồi lớp phó học tập, tiết bài tập môn Văn học đương đại mình không có ai cộng tác, thế nhưng mình đã tự làm xong hết rồi, tiết tiếp theo không phải đến lượt lớp mình lên sao, nếu như không có ai lên thì cậu cứ sắp xếp cho mình nhé".
Ngô Niệm Hi nhíu mày: "Sao cậu không nói sớm, mình có thể thêm cậu vào chung nhóm với mình rồi, một mình cậu làm mệt xỉu".
Trang Lộ cười cười: "Không có gì to tát đâu".
Hai người đi đến phố hủ bại*, Ngô Niệm Hi không muốn bánh rán Jianbing nữa, lượng calo trong bánh rán không thấp nên cô do dự.
*phố hủ bại: bán đủ thứ có giá rất rẻ cho sinh viên.
Trang Lộ hoàn toàn không nghĩ tới điều này, vừa nghe nói người đẹp không muốn ăn bánh rán lập tức ôm người đẹp đến quán mì mình thích nhất.
Đó là một hàng quán nhỏ, Ngô Niệm Hi tò mò đánh giá quán nhỏ này, nhìn qua cũ kĩ in hằn giấu vết thời gian. Bên trong tối tăm chỉ có bốn chiếc bàn gỗ, cũng không cần bóc số, một cậu nhóc choai choai mặc đồ học sinh cầm hai cái bát lớn đưa cho Trang Lộ cùng Ngô Niệm Hi, rồi quay đi không thèm cười một cái.
Ngô Niệm Hi đưa Trang Lộ đôi đũa đã được cô tráng qua nước nóng: "Cậu thường đến đây ăn không? Là quán cậu thích nhất hả?"
"Nhà này có cửa hiệu lâu đời rồi, hương vị chuẩn đặc trưng".
Trang Lộ húp hết cả nước dùng, mới không nhịn được ợ một cái no nê: "Vẫn ngon như ngày nào! Sao? Có phải ăn ngon lắm đúng không?"
Ngô Niệm Hi vẫn chưa có ăn xong, cô rút một tờ khăn giấy đưa cho Trang Lộ.
"Mình cảm giác đây là món mì ngon nhất mà mình từng ăn đến giờ" - Trang Lộ chép miệng, vẫn còn dư vị.
Ngô Niệm Hi vừa ăn mì vừa nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Chắc đây là món mì xếp thứ sáu mình ăn".
"À há?" - Trang Lộ không tin nói: "Vậy trước đó là món gì?"
"Mì phay Sơn Tây, mì Dương Xuân, mì hầm Hà Nam, mì khô nóng Vũ Hán, mì xào tương Bắc Kinh".
Đôi mắt của Trang Lộ sáng lên: "Món nào nghe cũng thấy ngon hết!"
Nhìn thấy vẻ mặt Trang Lộ mơ màng suy nghĩ, Ngô Niệm Hi cũng nhịn không được bật cười.
Trang Lộ nhìn Ngô Niệm Hi tao nhã ăn mì, không để cuộc trò chuyện bị nhạt đi, nàng nói như nắm trong lòng bàn tay:
"Mình là người phương nam, nói về món trứng sợi chiên đi, ở thành phố Cẩm Châu khác, nổi tiếng nhất là trứng sợi ở tiệm Ba Ngàn có vị giòn rụm, đậm mùi trứng, không quá ngọt không quá nhạt, vừa đủ không béo, đó là chỗ mình thấy là ăn ngon nhất. Khách sạn Gia Hoa thì nổi tiếng món trứng sợi cứng, nhưng màu sắc rất đẹp, mùi vị thì bình thường. Khách sạn Đông Hồ có lẽ xếp thứ hai, hơi ngọt, nhưng cái ngọt của nó rất dịu, không làm mất đi cái mềm mại của trứng. Còn bánh mè đường, vẫn là tiệm Ba Ngàn được làm bằng công thức cổ xưa nhất, mình yêu Ba Ngàn chết đi được, chỉ là giá cả hơi mắc. Hay nhất cái là một tiệm gần đường Phục Xuyên ở khu Bắc Xuyên, chắc cũng làm bằng đường mía, nhưng có lẽ bỏ thêm bơ đậu phộng, rắc lên chút hạt dẻ, bánh mè đường mềm mại nhưng không có chút dầu mỡ nào, mùi vị rất ngon, bánh mè đường là món truyền thống của vùng Chiết Giang, Phúc Kiến, Giang Tây, chắc cậu chưa thử bao giờ đúng không?"
Đôi mắt của Ngô Niệm Hi sáng lên: "Mình ăn rồi, đợt trước căn tin phá lệ làm một lần, chỉ là ăn hơi dính răng".
"À há? Khi nào vậy? Mình chưa được ăn bánh mè đường của đại học Kinh Đại" - Trang Lộ vô cùng đau đớn: "Mình còn tự xưng là bậc thầy bánh mè đường!"
Ngô Niệm Hi lại bị Trang Lộ chọc cười, cười đến khóe mắt cũng cong lên, đường nét xinh đẹp bỗng trở nên dịu dàng.
Cơm nước xong, thừa dịp ánh mặt trời phía tây còn chiếu rọi, Ngô Niệm Hi nhất quyết nắm tay Trang Lộ tản bộ đến Quảng trường Văn hoá để tiêu thực.
Trang Lộ nhạy bén thấy được Ôn Trác mặc chiếc áo da sang trọng cùng các bạn nam trong đội bóng đá khoa Luật đến phố hủ bại. Khoảng cách khá xa nên Trang Lộ không gọi lại, chỉ là lặng lẽ lấy điện thoại ra, nhưng không thấy Ôn Trác trả lời, giao diện tin nhắn trắng tinh, chỉ có một lời khen trơ trọi.
"Trang Trang, mình gọi cậu là Trang Trang được không?" - Ngô Niệm Hi cười hì hì hỏi.
Trang Lộ thả điện thoại lại vào túi, đôi mày cau lại của nàng dần giãn ra khi nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Ngô Niệm Hi, tâm tình vẫn dễ chịu.
"Cậu muốn sao cũng được hết" - Nàng vẫn giữ phong thái thoải mái vô lo.
"Trang Trang ơi!" Ngô Niệm Hi giống như tóm được chìa khoá bí mật, ngọt ngào kêu một tiếng.
Ngô Niệm Hi xem như là bạn nữ đầu tiên trong đời Trang Lộ, cũng không biết biểu đạt thế nào, mọi thứ chỉ có thể làm theo Ngô Niệm Hi, cô làm gì nàng làm đó, cô nói thì nàng nghe, thỉnh thoảng còn nói lên suy nghĩ của bản thân mình. Hai cô nàng đều là sinh viên khoa Văn, nên đương nhiên không đề cập đến mấy cái sinh vật hóa học, mà là nói về các tác giả tác phẩm.
Ngô Niệm Hi đặc biệt yêu thích Kinh Thi, cũng thích thơ ca, bây giờ tiết học Thanh từ như là nguồn sống của cô vậy.
Cô đọc thơ như đang ngâm nga điệu ca trữ tình —— trai yêu rồi trai còn biết gỡ, gái yêu rồi sao gái biết ra (*).
(*)Trích bài thơ "Manh 3" của Khổng Tử. Mình có làm full bài để trong cmt.
Trang Lộ suy nghĩ một chút thì nhớ ra đây là một câu trong trong bài《 Manh 》thể loại Kinh Thi, khuyên răn những người con gái mê muội ái tình, bài này cũng nói về phụ nữ giống trong bài tập Văn học đương đại nàng làm, chỉ là một cái nói về tình yêu, một cái nói về cuộc đời.
Nàng khẽ nắm chặt tay Ngô Niệm Hi, nhìn vào mắt Ngô Niệm Hi, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ đến khó hiểu nói: "Đến tiết Văn học đương đại, tác phẩm mình muốn chia sẻ là《Cô gái trong gương》, trong đó có đoạn khá giống bài này".
"Mình chưa đọc tác phẩm đó bao giờ cả".
"Mình thuộc, để mình đọc cậu nghe".
Trang Lộ đọc vài câu thơ mà nàng nhớ trong lòng bằng giọng điệu nhẹ nhàng mà nàng chưa từng nói bao giờ, dường như có một chiếc lông vũ đè nén bầu không khí xung quanh hai người họ, cho đến khi phá vỡ tất cả mới vùi vào những chiếc lá rơi.
"—— —— Thấp thoáng
Gương soi bóng nàng tà áo Kinh Thi
Hẹn với chàng tường rào thấp sau nhà
Họ trao nhau ngàn lời yêu thiết tha
Và cùng làm
Năm ba chuyện với nhau
Đôi tình lữ hứa hẹn với mai sau
Mà đại ý là
Chàng muốn nàng vững tin và chờ đợi
Chàng sẽ cưỡi tuấn mã đến hiên mời
Rước nàng về dinh
Mà ngờ đâu không như nàng đã tin
Sự đã rõ ngươi cũng thấy rồi đó
Giấu làm sao được cái bụng dần dần to
Thân xác đành gửi vào trong dòng nước hiu vắng
Khi ấy ánh trăng quyện cùng canh gió lạnh
Không còn nghe tiếng chim hót vọng trường
Chỉ còn nghe tiếng nước trôi dào dạt
Như lệ nàng ướt mi
Và tiếng nấc ai oán của nàng".
===
Editor lảm nhảm:
Edit trúng mấy bài thơ quằn ghê, cái nào có sẵn bản dịch để trích thì còn đỡ, cái nào chưa có ai làm thì tốn đúng nhiều thời gian luôn
/9
|