Dưới người của hai người sóng đỏ cuồn cuộn ngất trời, mỗi người sảng khoái đủ rồi, Hoàng thị mới miễn cưỡng kêu nha hoàn theo gả Đông Vũ, để đưa nước nóng và khăn tay vào.
Giang Đồ kia ân cần giúp đỡ Hoàng thị lau sạch sẽ thân thể, con ngươi đảo một vòng liền nhìn chằm chằm một chỗ, muốn mượn cơ hội sờ bụng hơi nhô lên của nàng một cái.
Trong bụng này đúng là mang máu mủ của hắn đấy! Một thị vệ hạ đẳng như hắn, có thể ôm lấy một dòng chính nữ của phủ Quốc Công, bây giờ là phu nhân Thế tử, quả thực là phúc phận đã tu luyện tám đời, hiện tại lại mang thai con của hắn, đây chính là chuyện tốt mà hắn nằm mộng cũng không nghĩ tới.
Vốn chỉ là mạng cưới thôn phụ hương dã, nhưng bây giờ ôm lấy tiểu thư thế gia cao quý như thế. . . . . . Hắn tự có lòng hư vinh và tự ti.
Hoàng thị nhìn lại lập tức trừng, ửng hồng trên mặt cũng không biến mất đi hết toàn bộ, nụ cười gió xuân gì đó cũng không thấy, lạnh lùng nói: Hài nhi này đúng là ngươi có thể si tâm vọng tưởng hay sao?
Giang Đồ ngượng ngùng thu tay lại, đương nhiên nghe hiểu ý phu nhân. Nàng là muốn cho đứa nhỏ này làm đích công tử Hầu phủ, cho nên Giang Đồ cũng không gấp, chờ đứa bé ra đời trưởng thành. Tóm lại là huyết mạch phụ tử cắt không đứt, đến lúc đó. . . . . . Hắc hắc. . . . . . Hắn cũng muốn thể nghiệm tư vị Thái Thượng Hoàng một phen.
Cho nên càng nhún nhường nằm ở bên giường, Là tiểu nhân lỗ mãng rồi, phu nhân đừng tức giận, tức hư thân thể thì lại không tốt. Nói xong vẫn không quên ôm ôm mỹ nhân, dụ dỗ bảo đảm nói: Tiểu nhân tuyệt đối không dám có ý đồ không an phận đối với những thứ khác, trong lòng chỉ cần phu nhân ngài tốt chính là tâm nguyện to lớn nhất của tiểu nhân.
Tuy Hoàng thị chán ghét sắc mặt đê tiện cố ý lấy lòng kia của hắn, nhưng vẫn nặn ra một đường cong, cười cười thúc giục, Giang lang, những lời dụ dỗ người êm tai này vẫn là giữ lại lần tới sẽ nói với thiếp đi. Được rồi, chàng mau chóng thu dọn rời đi, đừng để cho người ta phát hiện.
Lúc này Giang Đồ cũng không phải là một kẻ ngu, coi như biết được tiến lùi, mặc dù tham luyến cảm thụ đang lúc trên giường, nhưng cũng biết nếu để cho người phát hiện, hậu quả không dám suy nghĩ, nhất là cái mạng nhỏ này của hắn e rằng sẽ khó bảo toàn.
Tiễn đưa Giang Đồ đi, Hoàng thị nằm ở trên giường cũng không nhúc nhích, mới vừa rồi giãy dụa quá mức, ngang eo lại có chua xót, nhưng bệnh nhẹ trên thân thể này sao lại có thể so với cô đơn và cay đắng trong lòng.
Vốn nam nhân nằm ở trên người của nàng phải là trượng phu của mình, Tiêu Thụy, nhưng hôm nay từng bước một càng diễn biến thành loại tình huống hiện tại này, đã ép nàng không còn đường lui.
Nàng đã từng, lòng tràn đầy vui mừng gả vào Hầu phủ, cho là bắt đầu hạnh phúc, bộ dáng Tiêu Thụy tuấn nhã lại là Thế tử Hầu phủ, nàng chính là phu nhân tương lai của Hầu phủ. Không phải nàng lưu luyến vị trí quyền thế của phu nhân Hầu phủ, nhưng cô nương đợi gả nào không hy vọng trượng phu mình ưu tú hơn.
Khi nàng mặc giá y hoa văn phượng hoàng đỏ thẫm ngồi ở bên giường, cụp mắt thẹn thùng, lúm đồng tiền như hoa chờ đợi Thế tử vén lên khăn
Giang Đồ kia ân cần giúp đỡ Hoàng thị lau sạch sẽ thân thể, con ngươi đảo một vòng liền nhìn chằm chằm một chỗ, muốn mượn cơ hội sờ bụng hơi nhô lên của nàng một cái.
Trong bụng này đúng là mang máu mủ của hắn đấy! Một thị vệ hạ đẳng như hắn, có thể ôm lấy một dòng chính nữ của phủ Quốc Công, bây giờ là phu nhân Thế tử, quả thực là phúc phận đã tu luyện tám đời, hiện tại lại mang thai con của hắn, đây chính là chuyện tốt mà hắn nằm mộng cũng không nghĩ tới.
Vốn chỉ là mạng cưới thôn phụ hương dã, nhưng bây giờ ôm lấy tiểu thư thế gia cao quý như thế. . . . . . Hắn tự có lòng hư vinh và tự ti.
Hoàng thị nhìn lại lập tức trừng, ửng hồng trên mặt cũng không biến mất đi hết toàn bộ, nụ cười gió xuân gì đó cũng không thấy, lạnh lùng nói: Hài nhi này đúng là ngươi có thể si tâm vọng tưởng hay sao?
Giang Đồ ngượng ngùng thu tay lại, đương nhiên nghe hiểu ý phu nhân. Nàng là muốn cho đứa nhỏ này làm đích công tử Hầu phủ, cho nên Giang Đồ cũng không gấp, chờ đứa bé ra đời trưởng thành. Tóm lại là huyết mạch phụ tử cắt không đứt, đến lúc đó. . . . . . Hắc hắc. . . . . . Hắn cũng muốn thể nghiệm tư vị Thái Thượng Hoàng một phen.
Cho nên càng nhún nhường nằm ở bên giường, Là tiểu nhân lỗ mãng rồi, phu nhân đừng tức giận, tức hư thân thể thì lại không tốt. Nói xong vẫn không quên ôm ôm mỹ nhân, dụ dỗ bảo đảm nói: Tiểu nhân tuyệt đối không dám có ý đồ không an phận đối với những thứ khác, trong lòng chỉ cần phu nhân ngài tốt chính là tâm nguyện to lớn nhất của tiểu nhân.
Tuy Hoàng thị chán ghét sắc mặt đê tiện cố ý lấy lòng kia của hắn, nhưng vẫn nặn ra một đường cong, cười cười thúc giục, Giang lang, những lời dụ dỗ người êm tai này vẫn là giữ lại lần tới sẽ nói với thiếp đi. Được rồi, chàng mau chóng thu dọn rời đi, đừng để cho người ta phát hiện.
Lúc này Giang Đồ cũng không phải là một kẻ ngu, coi như biết được tiến lùi, mặc dù tham luyến cảm thụ đang lúc trên giường, nhưng cũng biết nếu để cho người phát hiện, hậu quả không dám suy nghĩ, nhất là cái mạng nhỏ này của hắn e rằng sẽ khó bảo toàn.
Tiễn đưa Giang Đồ đi, Hoàng thị nằm ở trên giường cũng không nhúc nhích, mới vừa rồi giãy dụa quá mức, ngang eo lại có chua xót, nhưng bệnh nhẹ trên thân thể này sao lại có thể so với cô đơn và cay đắng trong lòng.
Vốn nam nhân nằm ở trên người của nàng phải là trượng phu của mình, Tiêu Thụy, nhưng hôm nay từng bước một càng diễn biến thành loại tình huống hiện tại này, đã ép nàng không còn đường lui.
Nàng đã từng, lòng tràn đầy vui mừng gả vào Hầu phủ, cho là bắt đầu hạnh phúc, bộ dáng Tiêu Thụy tuấn nhã lại là Thế tử Hầu phủ, nàng chính là phu nhân tương lai của Hầu phủ. Không phải nàng lưu luyến vị trí quyền thế của phu nhân Hầu phủ, nhưng cô nương đợi gả nào không hy vọng trượng phu mình ưu tú hơn.
Khi nàng mặc giá y hoa văn phượng hoàng đỏ thẫm ngồi ở bên giường, cụp mắt thẹn thùng, lúm đồng tiền như hoa chờ đợi Thế tử vén lên khăn
/103
|