Cả bữa sáng, Thích Niên đều đắm chìm trong cảm giác không yên.
Thỉnh thoảng liếc nhìn, rồi cúi đầu nhét bánh bao vào miệng, lại ngẩng đầu, rồi lại lặng lẽ nhét bánh bao vào miệng.
Thất Bảo ở dưới bàn gấp đến độ nuốt nước miếng. Nhìn thấy cái bánh bao cuối cùng đi vào miệng Thích Niên, nó ủ rũ nằm sấp xuống sàn, gục mặt cúi đầu, suy sụp như mất đi trụ cột tinh thần.
Vừa ăn xong, Chu Hân Hân đã phát tin tức cho cô trên weibo một cách chuẩn xác.
Thích Niên rửa đũa xong, biết nhất định là chuyện ngày hôm qua nên không thèm lau tay mà chỉ chà chà lên quần hai cái. Mới quay người, cô đã đâm đầu vào ngực Kỷ Ngôn Tín, xém chút văng cả điện thoại. Thích Niên giật mình nhét điện thoại vào túi áo, xoa xoa đầu, ngơ ngác nhìn anh. Sau khi đối mặt vài giây, Kỷ Ngôn Tín lẳng lặng cầm khăn lau khô tay cho cô, thuận miệng hỏi: “Chuyện tối hôm qua còn nhớ bao nhiêu?”
Thích Niên nhìn theo những ngón tay thon dài của anh đến ngẩn người, hỏi lại: “Anh chỉ lúc nào?”
“Sau khi vào nhà.” Kỷ Ngôn Tín ngước mắt, trong cặp mắt sâu thẳm kia như có ánh dương chợt lóe. Không đợi Thích Niên nhìn rõ, anh lại cúi đầu.
Sau khi vào nhà…
Thích Niên cố gắng nhớ lại một chút.
Rất nhiều năm rồi cô không đau lòng như thế. Cảm giác đó chỉ cần nghĩ tới liền quanh quẩn ở ngực, chặn lại khiến cô không thở nổi. Tối hôm qua, bị một câu “Khóc đi, anh không nhìn đâu” của anh kích thích tuyến lệ, làm cô khóc trọn một giờ, còn nói rất nhiều câu…không có đầu óc.
Mà khi đó, bất luận là cái ôm chặt nghiêng người, nụ hôn vỗ về ở bên tai, hay tiếng dỗ dành êm ái như nuông chiều một đứa bé bị tủi thân, cô đều nhớ rõ. Cũng vô cùng may mắn, tại thời điểm ấy, anh không hỏi nguyên nhân, mà dành cho cô một không gian tự do vừa đủ, để mặc cô phát tiết nỗi oan ức.
Thích Niên gật đầu: “Trước khi ngủ em đều nhớ.”
Dứt lời, cô ngờ vực nhìn anh một cái, lại bắt đầu suy đoán xem câu nói đầy ẩn ý “Đến giờ tay vẫn còn tê” lúc sáng rốt cuộc có phải là trêu cô hay không.
“Anh rất bao che khuyết điểm.” Kỷ Ngôn Tín cầm ngón áp út của cô, bình tĩnh đo đếm. Trước khi cô cúi đầu nhìn, anh lại thả ra như không có chuyện gì, treo khăn về chỗ cũ rồi tiếp tục nói: “Cho nên, trước khi anh nhúng tay vào, tự mình xử lý cho tốt đi.”
Thích Niên sửng sốt, đôi mắt đen láy long lanh mở to nhìn anh, môi động đậy hai cái nhưng lại không nói nên lời.
Việc này vốn không liên quan đến anh, Thích Niên chưa bao giờ nghĩ rằng cô bị oan ức trên mạng, Kỷ Ngôn Tín sẽ đòi lại thay cô. Nhưng nghe anh nói vậy, chỗ sâu nhất trong lòng cô ầm ầm sụp đổ, âm thanh đó đinh tai nhức óc, làm cô không thốt nên lời.
“Thầy, thầy Kỷ.” Thích Niên không ý thức được, xưng hô mình bật ra khỏi miệng lại biến thành thầy. Cô muốn kéo tay anh theo bản năng, đưa tay ra chộp đại, lại chỉ nắm được ngón cái.
Kỷ Ngôn Tín không ngờ câu nói của mình lại làm cô có phản ứng lớn như vậy, rồi cười như không cười nhìn cô, “ừ” nhẹ một cái và chờ cô nói xong.
“Không có gì…” Thích Niên đè nén nỗi xúc động đã muốn vọt tới cổ họng, cô hít hít mũi rồi nhào vào lòng anh và ôm anh thật chặt. Dường như như thế còn chưa biểu đạt đủ tâm trạng dào dạt của cô lúc này, Thích Niên lại nhón chân cọ cọ cổ anh, cảm thán: “Quả nhiên là có nguyên nhân cho nên em mới yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.”
Kỷ Ngôn Tín cười, lấy ngón trỏ đẩy đầu Thích Niên ra, rồi tiện tay chỉnh sửa đầu tóc lộn xộn cho cô. Ngón tay man mát trượt từ trán xuống mi tâm Thích Niên, rồi đẩy nhẹ một cái: “Vậy thì xử lý nhanh lên, đừng làm anh lo lắng.”
Tâm hồn thiếu nữ của Thích Niên đều đã bị Kỷ Ngôn Tín đốt cháy, thuộc tính háo sắc bị kích thích lần nữa.
Cô si mê nhìn anh, nghĩ thầm muốn tỏ ra “mềm yếu không xương” để tựa vào lòng anh, cọ cọ hay ôm ôm đều được, chỉ muốn dính vào anh thôi. Nhưng vẻ mặt Kỷ Ngôn Tín lúc này rất nghiêm túc, nên cô chỉ có thể đứng im đàng hoàng, gật đầu mạnh hai cái.
Chờ đến lúc Thích Niên bò lên máy tính thì đã là mười lăm phút sau.
Chu Hân Hân dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, chắc chắn là sắc đẹp hại người, cho nên chị ta cũng chẳng thèm trêu chọc gì mà thuận miệng hỏi: “Nam thần của em ở nhà em hả?”
“Vừa đi xong.”
Chu Hân Hân “ồ” một cái, cảm thấy kỳ lạ: “Hôm nay không phải đến nhà nam thần ăn cơm à? Chị còn sợ em không lên mạng chứ.”
Thích Niên đang định trả lời, nhìn lên nửa câu trước thì…đại não chết máy tạm thời.
Khoan!
Cô đè mạnh xuống bàn phím, tròng mắt muốn lòi ra ngoài.
Tiêu rồi tiêu rồi, cô đã quên mất việc này rồi a a a!
Mặc kệ Chu Hân Hân, Thích Niên nhanh chóng gọi điện thoại cho Kỷ Ngôn Tín để xác nhận thời gian.
Hôm kia, Thích Niên còn nhớ chuyện này kĩ hơn kì kiểm tra, mấy cái liên quan đến “Làm sao để tiến công chiếm đóng phụ huynh của bạn trai”, “Lần đầu về gặp phụ huynh làm sao để được trọn điểm” có thể viết thành một bài luận văn luôn rồi…
Không chỉ chuẩn bị xong quà gặp mặt tặng cho ông cụ, mà ngay cả em chồng ở nhà cũng không bỏ sót.
May quá may quá.
Thích Niên nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi ngồi lại trước máy tính, cảm giác vì câu nói kia của Kỷ Ngôn Tín mà bản thân như bong bóng bị đâm thủng, nháy mắt mất tinh thần. Nhưng sau khi Chu Hân Hân nói cho cô nghe tình hình trên weibo, Thích Niên lập tức ném tình cảm cá nhân ra sau gáy.
Chu Hân Hân bình tĩnh xong, đêm ngủ không ngon, trời còn chưa sáng đã mở một gian phòng yy* rồi kéo chủ biên bị chị ta đánh thức vào, phân tích phương pháp đối phó.
*Phần mềm YY của Trung Quốc. Mỗi người đều có thể tự tạo một gian phòng riêng để nói chuyện, ca hát…
Chờ đến bình minh, đoán chừng ông tổng của tổng bộ Mạn Thảo đã đi làm, Chu Hân Hân bèn gửi một bức thư tự kiểm điểm với lời lẽ rất thành khẩn. Có lẽ tối qua ông tổng miệt mài quá độ, không còn sức mắng chị ta nữa. Sau khi than thở xong, ông ta lấy số phòng yy, đi vào nghe tình hình cụ thể.
Lúc Thích Niên vào thì cũng là lúc đang nghỉ ngơi.
Ông tổng của Mạn Thảo không thèm nể mặt mà chửi Chu Hân Hân trước mặt chủ biên chi nhánh: “Tôi đã nói cô này người nhỏ gan to mà, lúc vừa nhậm chức, có một bộ sách hot một cái là dám vỗ bàn nói với tôi rằng có thể nâng Thất Tể. Cử cô này đi là một sai lầm, đang yên đang lành cũng gây chuyện cho tôi được….”
Chủ biên cười: “Có lẽ tiền thưởng cuối năm của anh dầy quá rồi.”
Ông tổng không ngừng gật đầu, liên tục đồng ý.
Vốn Thích Niên tưởng là sẽ gặp phải tình cảnh tàn sát khốc liệt, cho nên không dám lộ diện. Nhưng hai người phụ trách lại thoải mái như không có chuyện gì, càng làm cho Thích Niên cảm thấy…áp lực nhân đôi.
Chu Hân Hân có khổ mà không dám nói, bèn lúng túng nhắc nhở hai vị thủ trưởng: “Thất Tể tới rồi.”
Âm thanh của kênh nói chuyện đột nhiên im bặt, sau đó chào hỏi nhau, chỉnh đốn bầu không khí và mở một cuộc họp nhỏ.
Nửa tiếng sau, cuộc họp kết thúc.
Thích Niên nghe câu nói kia của ông tổng Mạn Thảo trước khi rời đi. Cô sờ sờ bàn phím, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
Ông ấy nói: “Mạn Thảo đứng về phía em, cũng không phải tin 100% chuyện lúc đầu em là người bị hại. Bọn anh không ai là đương sự, cho nên không có cách nào phân biệt đúng sai. Nhưng giống như bốn năm trước, Hân Hâm dám vỗ bàn cam kết với anh rằng em ấy có thể nâng em, cho nên anh cũng dám đánh cược bằng lợi ích của công ty. Các bài viết của em đều do anh duyệt, anh biết em bỏ ra bao nhiêu công sức trong đó. Nói thật, Mạn Thảo có người lãnh đạo thưởng thức quá mức như anh đúng là một bất hạnh của nó. Nhưng không có biện pháp, anh là một người có lương tâm, không thể che mắt mình bằng món lợi bất chính. Mạn Thảo là công ty của em, cũng sẽ là hậu thuẫn mạnh nhất của em.”
Yên lặng hồi lâu.
Chủ biên mở miệng nói: “Không cần quá cảm động.”
Chu Hân Hân phụ trách bổ sung: “Ông tổng của chúng ta hay thích nói triết lý, phần đầu và phần cuối của hội nghị mỗi tuần đều có một đoạn súp gà cho tâm hồn, nói là cổ vũ chúng ta có thêm sự nhiệt tình trong cuộc sống, thật ra chỉ là để thoải mãn thói văn nghệ và hủ lậu của ông ấy thôi. Em nghĩ về đôi mắt nhỏ ti tí thô bỉ như hạt đậu xanh của ông ấy đi… Bao nhiêu cảm động cũng mất sạch.”
Thích Niên cười “phụt” một cái.
Bốn năm trước, cô nhỏ bé, yếu ớt, không có tiếng nói. Nhưng hôm nay, cánh chim của cô đã rộng, không còn là cô gái chỉ biết rút ổ điện trốn chạy khi bị dư luận chèn ép nữa. Cô đã có sức mạnh, cũng có tiếng nói vang dội. Trước kia nhượng bộ, không có nghĩa là không đấu tranh, mà là trở lại mạnh mẽ hơn ở hiện tại.
Chu Hân Hân vẫn còn ở trong khách sạn, vốn là xế chiều nay phải lên máy bay về tổng bộ. Nhưng vì đột ngột phát sinh sự kiện này, cho nên ông tổng đã phê thêm cho chị ta vài ngày, toàn quyền xử lý.
Chuyện đầu tiên phải làm, chính là đáp lại Lộ Thanh Vũ.
Tối qua Thích Niên không lên weibo, cho nên cũng chưa có phản ứng lại với lời của Lộ Thanh Vũ. Bây giờ ở weibo, diễn đàn toàn những thứ gọi là chuyện xấu của Thất Tể. Ví dụ như chuyện sao chép bốn năm trước, còn mạnh miệng không xin lỗi. Ví dụ như cái gọi là người biết chuyện tiết lộ, “Mỹ nhân nghi tu” là do Thất Tể hư cấu, vì Thất Tể muốn thu hút người xem mới nói là chuyện thật của bản thân. Cô vẫn như bốn năm trước, hoàn toàn là một kẻ lừa gạt.
Chúng nó ùn ùn kéo đến một cách đều đặn, dẫn đến những người hâm mộ Thích Niên cũng bắt đầu bị giao động.
Thích Niên thở hắt một hơi, tắt tất cả trang mạng, rồi từ từ nhắm mắt để bình tĩnh vài phút. Máu nóng như thiêu đốt cơ thể, làm cô không nén được mà run run ngón tay, phát ra bài đăng thứ nhất.
Thất Tể: Tôi đến đây.
Ba chữ và một dấu chấm câu cũng đã hút hết sức lực của cô.
Tất cả hiện tại như quay về bốn năm trước.
Ban đầu cũng như thế này, dư luận nghiêng về một phía, người xem nghe tiếng mà đến, những bình luận mắng nhiếc và sỉ nhục chói mắt dưới weibo.
Rõ ràng bọn họ đều không nhìn thấy chân tướng, chỉ bị mấy bài báo nhiều chữ dẫn dắt, coi mình như vũ khí trừng trị tội ác, vung kiếm chém tới. Cũng không rõ, người bị bọn họ trừng phạt kia có thật sự tội ác tày trời hay không, có thể chịu được hay không.
Thích Niên che mặt, để cho những ngón tay lạnh lẽo dán vào gò má nóng rực của mình. Hơi ấm men theo đầu ngón tay, rốt cuộc làm cho bàn tác cứng ngắc của cô lại có thể gập duỗi.
Cô nhìn số lượng bình luận điên cuồng gia tăng rồi khẽ thở dài, chờ ổn định tâm trạng xong mới mở văn bản lên, chuẩn bị biên tập câu trả lời của mình.
Âm thanh có tin nhắn của weibo vang lên.
Thích Niên ngước nhìn, chỗ thông báo vừa được cô thanh lý sạch sẽ lại tăng thêm một fan và một tin nhắn.
Không hiểu sao, đột nhiên cô có một loại dự cảm mãnh liệt.
Thích Niên rê chuột mở hộp tin nhắn.
Nội dung tin nhắn còn không được xem là một câu… Chỉ có hai chữ lời ít ý nhiều, lại làm Thích Niên rung động không thôi.
Tiên sinh J: Là anh.
Thỉnh thoảng liếc nhìn, rồi cúi đầu nhét bánh bao vào miệng, lại ngẩng đầu, rồi lại lặng lẽ nhét bánh bao vào miệng.
Thất Bảo ở dưới bàn gấp đến độ nuốt nước miếng. Nhìn thấy cái bánh bao cuối cùng đi vào miệng Thích Niên, nó ủ rũ nằm sấp xuống sàn, gục mặt cúi đầu, suy sụp như mất đi trụ cột tinh thần.
Vừa ăn xong, Chu Hân Hân đã phát tin tức cho cô trên weibo một cách chuẩn xác.
Thích Niên rửa đũa xong, biết nhất định là chuyện ngày hôm qua nên không thèm lau tay mà chỉ chà chà lên quần hai cái. Mới quay người, cô đã đâm đầu vào ngực Kỷ Ngôn Tín, xém chút văng cả điện thoại. Thích Niên giật mình nhét điện thoại vào túi áo, xoa xoa đầu, ngơ ngác nhìn anh. Sau khi đối mặt vài giây, Kỷ Ngôn Tín lẳng lặng cầm khăn lau khô tay cho cô, thuận miệng hỏi: “Chuyện tối hôm qua còn nhớ bao nhiêu?”
Thích Niên nhìn theo những ngón tay thon dài của anh đến ngẩn người, hỏi lại: “Anh chỉ lúc nào?”
“Sau khi vào nhà.” Kỷ Ngôn Tín ngước mắt, trong cặp mắt sâu thẳm kia như có ánh dương chợt lóe. Không đợi Thích Niên nhìn rõ, anh lại cúi đầu.
Sau khi vào nhà…
Thích Niên cố gắng nhớ lại một chút.
Rất nhiều năm rồi cô không đau lòng như thế. Cảm giác đó chỉ cần nghĩ tới liền quanh quẩn ở ngực, chặn lại khiến cô không thở nổi. Tối hôm qua, bị một câu “Khóc đi, anh không nhìn đâu” của anh kích thích tuyến lệ, làm cô khóc trọn một giờ, còn nói rất nhiều câu…không có đầu óc.
Mà khi đó, bất luận là cái ôm chặt nghiêng người, nụ hôn vỗ về ở bên tai, hay tiếng dỗ dành êm ái như nuông chiều một đứa bé bị tủi thân, cô đều nhớ rõ. Cũng vô cùng may mắn, tại thời điểm ấy, anh không hỏi nguyên nhân, mà dành cho cô một không gian tự do vừa đủ, để mặc cô phát tiết nỗi oan ức.
Thích Niên gật đầu: “Trước khi ngủ em đều nhớ.”
Dứt lời, cô ngờ vực nhìn anh một cái, lại bắt đầu suy đoán xem câu nói đầy ẩn ý “Đến giờ tay vẫn còn tê” lúc sáng rốt cuộc có phải là trêu cô hay không.
“Anh rất bao che khuyết điểm.” Kỷ Ngôn Tín cầm ngón áp út của cô, bình tĩnh đo đếm. Trước khi cô cúi đầu nhìn, anh lại thả ra như không có chuyện gì, treo khăn về chỗ cũ rồi tiếp tục nói: “Cho nên, trước khi anh nhúng tay vào, tự mình xử lý cho tốt đi.”
Thích Niên sửng sốt, đôi mắt đen láy long lanh mở to nhìn anh, môi động đậy hai cái nhưng lại không nói nên lời.
Việc này vốn không liên quan đến anh, Thích Niên chưa bao giờ nghĩ rằng cô bị oan ức trên mạng, Kỷ Ngôn Tín sẽ đòi lại thay cô. Nhưng nghe anh nói vậy, chỗ sâu nhất trong lòng cô ầm ầm sụp đổ, âm thanh đó đinh tai nhức óc, làm cô không thốt nên lời.
“Thầy, thầy Kỷ.” Thích Niên không ý thức được, xưng hô mình bật ra khỏi miệng lại biến thành thầy. Cô muốn kéo tay anh theo bản năng, đưa tay ra chộp đại, lại chỉ nắm được ngón cái.
Kỷ Ngôn Tín không ngờ câu nói của mình lại làm cô có phản ứng lớn như vậy, rồi cười như không cười nhìn cô, “ừ” nhẹ một cái và chờ cô nói xong.
“Không có gì…” Thích Niên đè nén nỗi xúc động đã muốn vọt tới cổ họng, cô hít hít mũi rồi nhào vào lòng anh và ôm anh thật chặt. Dường như như thế còn chưa biểu đạt đủ tâm trạng dào dạt của cô lúc này, Thích Niên lại nhón chân cọ cọ cổ anh, cảm thán: “Quả nhiên là có nguyên nhân cho nên em mới yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.”
Kỷ Ngôn Tín cười, lấy ngón trỏ đẩy đầu Thích Niên ra, rồi tiện tay chỉnh sửa đầu tóc lộn xộn cho cô. Ngón tay man mát trượt từ trán xuống mi tâm Thích Niên, rồi đẩy nhẹ một cái: “Vậy thì xử lý nhanh lên, đừng làm anh lo lắng.”
Tâm hồn thiếu nữ của Thích Niên đều đã bị Kỷ Ngôn Tín đốt cháy, thuộc tính háo sắc bị kích thích lần nữa.
Cô si mê nhìn anh, nghĩ thầm muốn tỏ ra “mềm yếu không xương” để tựa vào lòng anh, cọ cọ hay ôm ôm đều được, chỉ muốn dính vào anh thôi. Nhưng vẻ mặt Kỷ Ngôn Tín lúc này rất nghiêm túc, nên cô chỉ có thể đứng im đàng hoàng, gật đầu mạnh hai cái.
Chờ đến lúc Thích Niên bò lên máy tính thì đã là mười lăm phút sau.
Chu Hân Hân dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, chắc chắn là sắc đẹp hại người, cho nên chị ta cũng chẳng thèm trêu chọc gì mà thuận miệng hỏi: “Nam thần của em ở nhà em hả?”
“Vừa đi xong.”
Chu Hân Hân “ồ” một cái, cảm thấy kỳ lạ: “Hôm nay không phải đến nhà nam thần ăn cơm à? Chị còn sợ em không lên mạng chứ.”
Thích Niên đang định trả lời, nhìn lên nửa câu trước thì…đại não chết máy tạm thời.
Khoan!
Cô đè mạnh xuống bàn phím, tròng mắt muốn lòi ra ngoài.
Tiêu rồi tiêu rồi, cô đã quên mất việc này rồi a a a!
Mặc kệ Chu Hân Hân, Thích Niên nhanh chóng gọi điện thoại cho Kỷ Ngôn Tín để xác nhận thời gian.
Hôm kia, Thích Niên còn nhớ chuyện này kĩ hơn kì kiểm tra, mấy cái liên quan đến “Làm sao để tiến công chiếm đóng phụ huynh của bạn trai”, “Lần đầu về gặp phụ huynh làm sao để được trọn điểm” có thể viết thành một bài luận văn luôn rồi…
Không chỉ chuẩn bị xong quà gặp mặt tặng cho ông cụ, mà ngay cả em chồng ở nhà cũng không bỏ sót.
May quá may quá.
Thích Niên nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi ngồi lại trước máy tính, cảm giác vì câu nói kia của Kỷ Ngôn Tín mà bản thân như bong bóng bị đâm thủng, nháy mắt mất tinh thần. Nhưng sau khi Chu Hân Hân nói cho cô nghe tình hình trên weibo, Thích Niên lập tức ném tình cảm cá nhân ra sau gáy.
Chu Hân Hân bình tĩnh xong, đêm ngủ không ngon, trời còn chưa sáng đã mở một gian phòng yy* rồi kéo chủ biên bị chị ta đánh thức vào, phân tích phương pháp đối phó.
*Phần mềm YY của Trung Quốc. Mỗi người đều có thể tự tạo một gian phòng riêng để nói chuyện, ca hát…
Chờ đến bình minh, đoán chừng ông tổng của tổng bộ Mạn Thảo đã đi làm, Chu Hân Hân bèn gửi một bức thư tự kiểm điểm với lời lẽ rất thành khẩn. Có lẽ tối qua ông tổng miệt mài quá độ, không còn sức mắng chị ta nữa. Sau khi than thở xong, ông ta lấy số phòng yy, đi vào nghe tình hình cụ thể.
Lúc Thích Niên vào thì cũng là lúc đang nghỉ ngơi.
Ông tổng của Mạn Thảo không thèm nể mặt mà chửi Chu Hân Hân trước mặt chủ biên chi nhánh: “Tôi đã nói cô này người nhỏ gan to mà, lúc vừa nhậm chức, có một bộ sách hot một cái là dám vỗ bàn nói với tôi rằng có thể nâng Thất Tể. Cử cô này đi là một sai lầm, đang yên đang lành cũng gây chuyện cho tôi được….”
Chủ biên cười: “Có lẽ tiền thưởng cuối năm của anh dầy quá rồi.”
Ông tổng không ngừng gật đầu, liên tục đồng ý.
Vốn Thích Niên tưởng là sẽ gặp phải tình cảnh tàn sát khốc liệt, cho nên không dám lộ diện. Nhưng hai người phụ trách lại thoải mái như không có chuyện gì, càng làm cho Thích Niên cảm thấy…áp lực nhân đôi.
Chu Hân Hân có khổ mà không dám nói, bèn lúng túng nhắc nhở hai vị thủ trưởng: “Thất Tể tới rồi.”
Âm thanh của kênh nói chuyện đột nhiên im bặt, sau đó chào hỏi nhau, chỉnh đốn bầu không khí và mở một cuộc họp nhỏ.
Nửa tiếng sau, cuộc họp kết thúc.
Thích Niên nghe câu nói kia của ông tổng Mạn Thảo trước khi rời đi. Cô sờ sờ bàn phím, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
Ông ấy nói: “Mạn Thảo đứng về phía em, cũng không phải tin 100% chuyện lúc đầu em là người bị hại. Bọn anh không ai là đương sự, cho nên không có cách nào phân biệt đúng sai. Nhưng giống như bốn năm trước, Hân Hâm dám vỗ bàn cam kết với anh rằng em ấy có thể nâng em, cho nên anh cũng dám đánh cược bằng lợi ích của công ty. Các bài viết của em đều do anh duyệt, anh biết em bỏ ra bao nhiêu công sức trong đó. Nói thật, Mạn Thảo có người lãnh đạo thưởng thức quá mức như anh đúng là một bất hạnh của nó. Nhưng không có biện pháp, anh là một người có lương tâm, không thể che mắt mình bằng món lợi bất chính. Mạn Thảo là công ty của em, cũng sẽ là hậu thuẫn mạnh nhất của em.”
Yên lặng hồi lâu.
Chủ biên mở miệng nói: “Không cần quá cảm động.”
Chu Hân Hân phụ trách bổ sung: “Ông tổng của chúng ta hay thích nói triết lý, phần đầu và phần cuối của hội nghị mỗi tuần đều có một đoạn súp gà cho tâm hồn, nói là cổ vũ chúng ta có thêm sự nhiệt tình trong cuộc sống, thật ra chỉ là để thoải mãn thói văn nghệ và hủ lậu của ông ấy thôi. Em nghĩ về đôi mắt nhỏ ti tí thô bỉ như hạt đậu xanh của ông ấy đi… Bao nhiêu cảm động cũng mất sạch.”
Thích Niên cười “phụt” một cái.
Bốn năm trước, cô nhỏ bé, yếu ớt, không có tiếng nói. Nhưng hôm nay, cánh chim của cô đã rộng, không còn là cô gái chỉ biết rút ổ điện trốn chạy khi bị dư luận chèn ép nữa. Cô đã có sức mạnh, cũng có tiếng nói vang dội. Trước kia nhượng bộ, không có nghĩa là không đấu tranh, mà là trở lại mạnh mẽ hơn ở hiện tại.
Chu Hân Hân vẫn còn ở trong khách sạn, vốn là xế chiều nay phải lên máy bay về tổng bộ. Nhưng vì đột ngột phát sinh sự kiện này, cho nên ông tổng đã phê thêm cho chị ta vài ngày, toàn quyền xử lý.
Chuyện đầu tiên phải làm, chính là đáp lại Lộ Thanh Vũ.
Tối qua Thích Niên không lên weibo, cho nên cũng chưa có phản ứng lại với lời của Lộ Thanh Vũ. Bây giờ ở weibo, diễn đàn toàn những thứ gọi là chuyện xấu của Thất Tể. Ví dụ như chuyện sao chép bốn năm trước, còn mạnh miệng không xin lỗi. Ví dụ như cái gọi là người biết chuyện tiết lộ, “Mỹ nhân nghi tu” là do Thất Tể hư cấu, vì Thất Tể muốn thu hút người xem mới nói là chuyện thật của bản thân. Cô vẫn như bốn năm trước, hoàn toàn là một kẻ lừa gạt.
Chúng nó ùn ùn kéo đến một cách đều đặn, dẫn đến những người hâm mộ Thích Niên cũng bắt đầu bị giao động.
Thích Niên thở hắt một hơi, tắt tất cả trang mạng, rồi từ từ nhắm mắt để bình tĩnh vài phút. Máu nóng như thiêu đốt cơ thể, làm cô không nén được mà run run ngón tay, phát ra bài đăng thứ nhất.
Thất Tể: Tôi đến đây.
Ba chữ và một dấu chấm câu cũng đã hút hết sức lực của cô.
Tất cả hiện tại như quay về bốn năm trước.
Ban đầu cũng như thế này, dư luận nghiêng về một phía, người xem nghe tiếng mà đến, những bình luận mắng nhiếc và sỉ nhục chói mắt dưới weibo.
Rõ ràng bọn họ đều không nhìn thấy chân tướng, chỉ bị mấy bài báo nhiều chữ dẫn dắt, coi mình như vũ khí trừng trị tội ác, vung kiếm chém tới. Cũng không rõ, người bị bọn họ trừng phạt kia có thật sự tội ác tày trời hay không, có thể chịu được hay không.
Thích Niên che mặt, để cho những ngón tay lạnh lẽo dán vào gò má nóng rực của mình. Hơi ấm men theo đầu ngón tay, rốt cuộc làm cho bàn tác cứng ngắc của cô lại có thể gập duỗi.
Cô nhìn số lượng bình luận điên cuồng gia tăng rồi khẽ thở dài, chờ ổn định tâm trạng xong mới mở văn bản lên, chuẩn bị biên tập câu trả lời của mình.
Âm thanh có tin nhắn của weibo vang lên.
Thích Niên ngước nhìn, chỗ thông báo vừa được cô thanh lý sạch sẽ lại tăng thêm một fan và một tin nhắn.
Không hiểu sao, đột nhiên cô có một loại dự cảm mãnh liệt.
Thích Niên rê chuột mở hộp tin nhắn.
Nội dung tin nhắn còn không được xem là một câu… Chỉ có hai chữ lời ít ý nhiều, lại làm Thích Niên rung động không thôi.
Tiên sinh J: Là anh.
/92
|