Đối với tin xấu rằng sẽ gặp mặt Lộ Thanh Vũ tại hội đặt hàng sách báo, chẳng bao lâu đã bị Thích Niên ném ra sau đầu và không để ý nữa.
Bây giờ cô có chuyện quan trọng hơn...Liên quan tới việc phải thẳng thắn với Kỷ Ngôn Tín, Thích Niên suy đi nghĩ lại rồi thận trọng quyết định —— phải tìm một thời gian nào đó thiên thời địa lợi và Kỷ Ngôn Tín có tâm trạng tốt.
Cái gì gọi là thiên thời địa lợi?
Chính là...lúc không trụ được nữa, thấy tình thế không ổn thì có một nơi để chạy.
Một ngày trước khi Chu Hân Hân đến thành phố Z.
Ban đêm.
Tại nhà trọ của Kỷ Ngôn Tín.
Lúc chiều tối ăn cơm xong, Thích Niên lấy cớ nhớ Thất Bảo theo anh về nhà. Cô còn chưa kịp nói câu dạo đầu tâm trạng anh hôm nay có tốt không thì đã bị Kỷ Ngôn Tín dặn dò vài lời, rồi anh đi thẳng vào thư phòng xem báo cáo.
Thích Niên khoanh chân ngồi trên thảm, điều hòa không khí hơi nóng nên cô cởi áo khoác ra, chỉ mặc một cái áo len màu vàng nhạt rộng rãi. Ống tay áo được xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng nõn, đầu ngón tay cầm một cây bút, đang tập trung vẽ cái gì đó. Loại này không chút nào kéo dài, tật vẽ này xuất hiện đều là lúc cô phiền não, cần phải tỉnh táo.
Nhưng hôm nay phương pháp này hoàn toàn không có hiệu quả.
Thích Niên cau mày, bôi bôi vẽ vẽ loạn xạ vài đường rồi vùi đầu vào hai gối.
Không được! Nói thẳng với Kỷ Ngôn Tín rằng cô yy anh trên weibo mấy tháng nay, cô còn to gan lấy chuyện này để vẽ truyện tranh khi chưa được sự đồng ý của anh... Quá hơn nữa là bộ truyện này danh tiếng không tệ, từ 170 ngàn fans đã lên đến 300 ngàn...
Mà...
Mà còn rất nhiều fans cùng yy với cô, luôn luôn quan tâm đến tiến triển của hai người, mỗi ngày đều giật giây bảo cô dũng cảm bổ nhào vào anh. Bây giờ top comments toàn cmt bậy bạ.
Không được không được.
Lỡ anh nổi trận lôi đình thì làm sao?
Sẽ chia tay ư?
Thích Niên cắn môi, gõ mạnh bút vào đầu hai cái.
Không lẽ ấy ấy trước?
Gần đây hình như anh rất thích...hôn cô nhỉ? Nếu như ấy ấy thành công, chắc là có thể giảm đi một nửa nguy hiểm? Thích Niên ôm đầu rối mù, với tay lấy điện thoại bị ném trên salon, lên weibo động viên bản thân.
Thất Tể: Tối nay định nói thật với nam thần tất cả, nghĩ đến mấy phương án dập lửa như đè tường đè tủ đè ghế chặn miệng và cưa đổ tại chỗ, nếu như một tiếng sau tôi không lên báo bình an, xin hãy bỏ qua vì tôi drop hố Mỹ nhân nghi tu .
Đăng xong, Thích Niên trịnh trọng ôm Thất Bảo vẫn luôn đợi sờ đợi xoa đợi ôm, rồi hiên ngang đi đến thư phòng.
Kỷ Ngôn Tín đang họp video, ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi hỏi bằng ánh mắt: Chuyện gì thế?
Bị cặp mắt đẹp đẽ kia nhìn chằm chằm, sự can đảm vừa trỗi dậy đột nhiên lại biến mất. Thích Niên đỏ mặt, hỏi vòng vo: Anh muốn uống nước không?
Kỷ Ngôn Tín nhìn cô rồi gật đầu.
Thích Niên nhanh chóng lui ra ngoài, dựa vào tường thở hổn hển hai cái...nhắm mắt đầy thất bại.
Anh đang họp, không thể quấy rầy anh.
Thích Niên đưa xong trà liền nhẹ nhàng đi ra, ngồi xuống thảm lướt mạng. Bài đăng vừa rồi vượt hai ngàn bình luận, đang nhanh chóng tăng lên.
Thành Cũ Trường An Không Có Ánh Sáng Trước Đây: Tui không thèm làm việc mà cứ lướt weibo của Đại Đại 10 giây một lần, chờ trực tiếp các loại đè tường đè tủ đè ghế chặn miệng và cưa đổ tại chỗ.
Na Lam: Phụt! Đột nhiên bị cái gì kích thích mà can đảm thế?
Hồ Ly Thích Ăn Gạo: Thật đáng sợ, chẳng lẽ chỉ có một mình tui để ý hả. Có lẽ Thất Tể bảo bối đang ở nhà nam thần đấy...
P Văn: Tôi có linh cảm, mấy cái đè tường đè tủ đè ghế kiểu gì cũng biến thành Đại Đại bị đè cho coi, không tin thì đợi đi.
Thích Niên rầu, chẳng, có, lòng, tin với cô thế ư!
Ngón tay cô lướt lướt, đến khi thấy một bình luận: Cá một trăm trái dưa leo, mị cược là Đại Đại và nam thần chắc chắn quen nhau lúc ở thành cổ ngõ bắc. Nếu không thì giải thích thế nào cho chuyện hoãn chương cả tháng? Đại Đại ra đây đi, nếu chị nói không phải, em sẽ live stream ăn shit luôn , thì oán thầm: Làm gì nợ một tháng! Trong khoảng thời gian đó cũng có...xới đất chứ bộ! .
Nhưng điều quan trọng không phải chỗ này!
Thích Niên uể oải vùi đầu vào gối tựa thoang thoảng mùi hoa cỏ. Cô còn chưa ngửi kĩ, chùm tóc đuôi ngựa đã bị nhấc lên, sức lực đủ để da đầu cô căng ra. Thuận thế ngẩng lên, Thích Niên thấy Kỷ Ngôn Tín đang đứng sau lưng mình, nhìn cô từ trên cao. Ánh mắt đen láy như mực nhìn cô có phần truy xét, giọng nói hơi khàn khàn: Họp xong rồi.
Thích Niên và anh nhìn nhau một hồi, mãi đến khi đau cổ, cô mới đưa tay ra vuốt gáy rồi bị Kỷ Ngôn Tín nắm cổ tay kéo dậy.
Thất Bảo lười biếng nằm sấp trên tấm nệm của mình, vung vẩy đuôi và gâu gâu hai tiếng, nhằm thông báo sự có mặt của mình.
Kỷ Ngôn Tín nâng cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó kéo nhẹ đuôi ngựa bị anh nắm cho lỏng lẻo: Không còn sớm nữa, anh đưa em về thôi.
Thích Niên ngạc nhiên nhìn anh: Bây giờ ạ? Cô cô cô cô còn có lời muốn nói mà!.
Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tín thu chân về, nhìn cô chằm chằm đầy hứng thú và cong môi hỏi: Không muốn đi?
Không biết là do giọng anh khàn khàn hay do cách nhả chữ mập mờ, Thích Niên nghe có mùi...như trêu đùa.
Cô vội vàng lắc đầu: Hai...hai ngày trước em có nói với anh là mai có một người bạn của em tới chơi, anh còn nhớ không? Kỷ Ngôn Tín nhớ lại một chút, hình như hơi có ấn tượng.
Ngày đó trên đường nhựa ngoài trời của sân vận động...dẫn Thất Bảo đi dạo? Hôm ấy nhiệt độ hạ thấp, sân vận động không có ai, cho nên anh nới lỏng dây, để nó tự bắt đuổi với cái đuôi của mình. Thích Niên kiểu gì cũng muốn khoe với anh rằng cô có thể leo lên xà đơn, sợ cô bất cẩn té nên anh đứng bên cạnh trông. Hình như đúng là...không nắm chắc, xém té. Bị hù một lần, cô gái nhỏ mới an phận, sau đó dựa vào xà đơn nghĩ linh tinh. Cô nói rất nhiều, từ chuyện vì sao phải chuyển ra khỏi ký túc xá của đại học J đến những chuyện thú vị gần đây ở đại học Z... Ừm, còn phổ cập cho anh những thánh địa hẹn hò nổi tiếng của đại học Z.
Sau đó...
Ghét cô ồn ào, anh đè vào cột xà đơn và che miệng cô lại.
Kỷ Ngôn Tín khẽ híp mắt, lẳng lặng thu hồi chút hứng thú khác thường nơi đáy mắt, nhàn nhạt lên tiếng: Ừ, nhớ.
Thích Niên cân nhắc từ ngữ, hỏi: Ngày mai em mượn xe anh đi đón cô ấy được không?
Lúc trước nói là con gái nhỉ?
Kỷ Ngôn Tín nới lỏng cổ áo, ra hiệu cho cô vừa đi vừa nói: Anh đi lấy chìa khóa xe, em cứ nói tiếp.
Thích Niên nói ra lời thoại mình đã tưởng tượng và chuẩn bị kĩ lưỡng: Tâm trạng anh hiện giờ tốt chứ? Em nói cho anh chuyện này được không?
Kỷ Ngôn Tín mở đèn trên tường, kéo tủ quần áo ra nhìn mấy lần. Bấy giờ Thích Niên mới chợt nhận ra...mình đã đi theo Kỷ Ngôn Tín vào phòng ngủ của anh.
Kỷ Ngôn Tín lấy ra một bộ quần áo mặc ở nhà rồi quay đầu nhìn cô mộtcái: Sao không nói nữa?
Dứt lời, dường như cuống họng hơi khó chịu, anh ho khan hai tiếng. Thấy Thích Niên vô thức cắn môi, biết là cô khẩn trương, Kỷ Ngôn Tín im lặng mấy giây rồi ngồi xuống giường: Không phải có lời muốn nói à? Thừa dịp tâm trạng của anh bây giờ không tệ thì nói đi.
Thích Niên à một cái rồi vặn ngón tay, nhỏ giọng nói thầm: Hình như em còn chưa nói với anh nickname trên mạng của em...
Kỷ Ngôn Tín ừ , ánh mắt lập tức hơi vi diệu.
Thích Niên không dám nhìn anh, cho nên đương nhiên cũng không thấy được khóe môi cong cong và ánh mắt đầy thâm ý của anh. Cô nói: Trên mạng em tên là Thất Tể.
Cô lặng lẽ liếc nhìn Kỷ Ngôn Tín, thấy anh không có biểu cảm gì, đột nhiên bắp chân hơi run run. Thích Niên liếm môi, cố gắng dùng từ mềm mỏng: Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tại bãi đậu xe, em...đã thích anh. Sau này biết anh là giáo sư của viện hóa sinh thuộc đại học Z, em bèn to gan quyết tâm theo đuổi anh, chuyện sau đó anh cũng biết mà. Rồi...
Thích Niên đỏ mặt, bối rối vặn vặn tay mình nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: Em nói em có hứng thú với viện hóa sinh và muốn học tập, rồi mượn phương thức vẽ tranh cho mọi người để tham gia lớp học...Thật ra, thật ra...
Kỷ Ngôn Tín đứng lên, cơ thể cao ráo đứng trước người cô, nháy mắt che đi ánh đèn, bao phủ cô dưới bóng râm: Thật ra cái gì?
Hơi thở toát ra từ người anh gần như ngang ngược đè nén lồng ngực cô, khiến Thích Niên thở gấp trong nháy mắt. Cô nhắm chặt mắt lại, vô cùng chột dạ: Thật ra...em cảm thấy hứng thú với anh.
Đối với đáp án này, Kỷ Ngôn Tín cũng chẳng lấy làm bất ngờ, chỉ có hơi nhướng mày đầy thích thú. Anh đã biết chuyện weibo của Thích Niên từ trước, rồi thuận tiện đọc cuốn truyện tranh Mỹ nhân nghi tu mà nghe nói xem hết sẽ làm bùng nổ trái tim thiếu nữ. Đến nay anh vẫn nhớ sự giải thích của cô về tựa sách Mỹ nhân nghi tu là: Mỹ yếu miễu hề nghi tu, bái ngô thừa hề quế chu.
Cô nói, cô là người đàn ông đẩy thuyền quế kia.
Kỷ Ngôn Tín nhịn cười, trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc lúc đi học, rồi nhíu mày nhìn cô: Tiếp theo có phải em định nói về Mỹ nhân nghi tu , về những điều em đã làm đúng không?
Thích Niên trợn mắt há mồm, không dám tin: Anh anh anh biết hết rồi hả?
Kỷ Ngôn Tín nhìn cô vài giây, cười như không cười: To gan nhỉ, muốn cưa đổ anh?
0.0 cưa, cưa đổ?
Thích Niên lập tức...chín người. Cô đỏ mặt, tai nóng lên, đầu óc càng không thể hoạt động. Trong đầu đều là...mẹ nó, sao lúc nãy cô lại đăng cái trạng thái mấy phương án dập lửa như đè tường đè tủ đè ghế chặn miệng và cưa đổ tại chỗ cơ chứ!
Dường như đoán được cô đang nghĩ gì, Kỷ Ngôn Tín từng bước tới gần, đến khi gót chân Thích Niên đụng vào thành giường, không còn chỗ lui. Anh im lặng, cởi từng nút áo sơ mi.Thích Niên chỉ nghe thấy tiếng tim đập nhức óc đinh tai của mình, thịch thịch thịch , đến nỗi màng nhĩ cô bỗng đau nhói.
Bắt đầu từ đâu đây? Giọng anh khàn khàn, vừa ậm ờ vừa gợi cảm, hỏi: Đè tường đè tủ hay đè ghế?
Trái tim Thích Niên đã tê dại, vành tai nóng bỏng đến nỗi cô không chịu nổi đành đưa tay che mặt. Khi lên tiếng, giọng nói đã có vài phần nức nở: Em sai rồi, Kỷ Ngôn Tín em sai rồi...
Khi toàn bộ nút áo của anh đã cởi hết, lộ ra lồng ngực rắn chắc đẹp đẽ, anh mới khom người dán sát vào, hỏi nhỏ: Muốn anh phối hợp với em không?
Hiệu quả thị giác đột ngột bị phóng đại dọa Thích Niên nhắm chặt hai mắt, cô thực sự sợ câu hỏi muốn hay không này của anh. Thích Niên bèn chui thẳng vào trong chăn, không ngừng nhận lỗi: Em sai rồi em sai rồi em thật sự sai rồi...
Vô dụng thôi...
Một giây sau, Kỷ Ngôn Tín đè lên, vẫn với dáng vẻ cười như không cười: Thật sự không cần à? Nhưng trên những bình luận hàng đầu, fans của em đều bảo anh mau mau... Anh thoáng dừng, cười nhẹ: Lên trên.
Bây giờ cô có chuyện quan trọng hơn...Liên quan tới việc phải thẳng thắn với Kỷ Ngôn Tín, Thích Niên suy đi nghĩ lại rồi thận trọng quyết định —— phải tìm một thời gian nào đó thiên thời địa lợi và Kỷ Ngôn Tín có tâm trạng tốt.
Cái gì gọi là thiên thời địa lợi?
Chính là...lúc không trụ được nữa, thấy tình thế không ổn thì có một nơi để chạy.
Một ngày trước khi Chu Hân Hân đến thành phố Z.
Ban đêm.
Tại nhà trọ của Kỷ Ngôn Tín.
Lúc chiều tối ăn cơm xong, Thích Niên lấy cớ nhớ Thất Bảo theo anh về nhà. Cô còn chưa kịp nói câu dạo đầu tâm trạng anh hôm nay có tốt không thì đã bị Kỷ Ngôn Tín dặn dò vài lời, rồi anh đi thẳng vào thư phòng xem báo cáo.
Thích Niên khoanh chân ngồi trên thảm, điều hòa không khí hơi nóng nên cô cởi áo khoác ra, chỉ mặc một cái áo len màu vàng nhạt rộng rãi. Ống tay áo được xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng nõn, đầu ngón tay cầm một cây bút, đang tập trung vẽ cái gì đó. Loại này không chút nào kéo dài, tật vẽ này xuất hiện đều là lúc cô phiền não, cần phải tỉnh táo.
Nhưng hôm nay phương pháp này hoàn toàn không có hiệu quả.
Thích Niên cau mày, bôi bôi vẽ vẽ loạn xạ vài đường rồi vùi đầu vào hai gối.
Không được! Nói thẳng với Kỷ Ngôn Tín rằng cô yy anh trên weibo mấy tháng nay, cô còn to gan lấy chuyện này để vẽ truyện tranh khi chưa được sự đồng ý của anh... Quá hơn nữa là bộ truyện này danh tiếng không tệ, từ 170 ngàn fans đã lên đến 300 ngàn...
Mà...
Mà còn rất nhiều fans cùng yy với cô, luôn luôn quan tâm đến tiến triển của hai người, mỗi ngày đều giật giây bảo cô dũng cảm bổ nhào vào anh. Bây giờ top comments toàn cmt bậy bạ.
Không được không được.
Lỡ anh nổi trận lôi đình thì làm sao?
Sẽ chia tay ư?
Thích Niên cắn môi, gõ mạnh bút vào đầu hai cái.
Không lẽ ấy ấy trước?
Gần đây hình như anh rất thích...hôn cô nhỉ? Nếu như ấy ấy thành công, chắc là có thể giảm đi một nửa nguy hiểm? Thích Niên ôm đầu rối mù, với tay lấy điện thoại bị ném trên salon, lên weibo động viên bản thân.
Thất Tể: Tối nay định nói thật với nam thần tất cả, nghĩ đến mấy phương án dập lửa như đè tường đè tủ đè ghế chặn miệng và cưa đổ tại chỗ, nếu như một tiếng sau tôi không lên báo bình an, xin hãy bỏ qua vì tôi drop hố Mỹ nhân nghi tu .
Đăng xong, Thích Niên trịnh trọng ôm Thất Bảo vẫn luôn đợi sờ đợi xoa đợi ôm, rồi hiên ngang đi đến thư phòng.
Kỷ Ngôn Tín đang họp video, ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi hỏi bằng ánh mắt: Chuyện gì thế?
Bị cặp mắt đẹp đẽ kia nhìn chằm chằm, sự can đảm vừa trỗi dậy đột nhiên lại biến mất. Thích Niên đỏ mặt, hỏi vòng vo: Anh muốn uống nước không?
Kỷ Ngôn Tín nhìn cô rồi gật đầu.
Thích Niên nhanh chóng lui ra ngoài, dựa vào tường thở hổn hển hai cái...nhắm mắt đầy thất bại.
Anh đang họp, không thể quấy rầy anh.
Thích Niên đưa xong trà liền nhẹ nhàng đi ra, ngồi xuống thảm lướt mạng. Bài đăng vừa rồi vượt hai ngàn bình luận, đang nhanh chóng tăng lên.
Thành Cũ Trường An Không Có Ánh Sáng Trước Đây: Tui không thèm làm việc mà cứ lướt weibo của Đại Đại 10 giây một lần, chờ trực tiếp các loại đè tường đè tủ đè ghế chặn miệng và cưa đổ tại chỗ.
Na Lam: Phụt! Đột nhiên bị cái gì kích thích mà can đảm thế?
Hồ Ly Thích Ăn Gạo: Thật đáng sợ, chẳng lẽ chỉ có một mình tui để ý hả. Có lẽ Thất Tể bảo bối đang ở nhà nam thần đấy...
P Văn: Tôi có linh cảm, mấy cái đè tường đè tủ đè ghế kiểu gì cũng biến thành Đại Đại bị đè cho coi, không tin thì đợi đi.
Thích Niên rầu, chẳng, có, lòng, tin với cô thế ư!
Ngón tay cô lướt lướt, đến khi thấy một bình luận: Cá một trăm trái dưa leo, mị cược là Đại Đại và nam thần chắc chắn quen nhau lúc ở thành cổ ngõ bắc. Nếu không thì giải thích thế nào cho chuyện hoãn chương cả tháng? Đại Đại ra đây đi, nếu chị nói không phải, em sẽ live stream ăn shit luôn , thì oán thầm: Làm gì nợ một tháng! Trong khoảng thời gian đó cũng có...xới đất chứ bộ! .
Nhưng điều quan trọng không phải chỗ này!
Thích Niên uể oải vùi đầu vào gối tựa thoang thoảng mùi hoa cỏ. Cô còn chưa ngửi kĩ, chùm tóc đuôi ngựa đã bị nhấc lên, sức lực đủ để da đầu cô căng ra. Thuận thế ngẩng lên, Thích Niên thấy Kỷ Ngôn Tín đang đứng sau lưng mình, nhìn cô từ trên cao. Ánh mắt đen láy như mực nhìn cô có phần truy xét, giọng nói hơi khàn khàn: Họp xong rồi.
Thích Niên và anh nhìn nhau một hồi, mãi đến khi đau cổ, cô mới đưa tay ra vuốt gáy rồi bị Kỷ Ngôn Tín nắm cổ tay kéo dậy.
Thất Bảo lười biếng nằm sấp trên tấm nệm của mình, vung vẩy đuôi và gâu gâu hai tiếng, nhằm thông báo sự có mặt của mình.
Kỷ Ngôn Tín nâng cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó kéo nhẹ đuôi ngựa bị anh nắm cho lỏng lẻo: Không còn sớm nữa, anh đưa em về thôi.
Thích Niên ngạc nhiên nhìn anh: Bây giờ ạ? Cô cô cô cô còn có lời muốn nói mà!.
Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tín thu chân về, nhìn cô chằm chằm đầy hứng thú và cong môi hỏi: Không muốn đi?
Không biết là do giọng anh khàn khàn hay do cách nhả chữ mập mờ, Thích Niên nghe có mùi...như trêu đùa.
Cô vội vàng lắc đầu: Hai...hai ngày trước em có nói với anh là mai có một người bạn của em tới chơi, anh còn nhớ không? Kỷ Ngôn Tín nhớ lại một chút, hình như hơi có ấn tượng.
Ngày đó trên đường nhựa ngoài trời của sân vận động...dẫn Thất Bảo đi dạo? Hôm ấy nhiệt độ hạ thấp, sân vận động không có ai, cho nên anh nới lỏng dây, để nó tự bắt đuổi với cái đuôi của mình. Thích Niên kiểu gì cũng muốn khoe với anh rằng cô có thể leo lên xà đơn, sợ cô bất cẩn té nên anh đứng bên cạnh trông. Hình như đúng là...không nắm chắc, xém té. Bị hù một lần, cô gái nhỏ mới an phận, sau đó dựa vào xà đơn nghĩ linh tinh. Cô nói rất nhiều, từ chuyện vì sao phải chuyển ra khỏi ký túc xá của đại học J đến những chuyện thú vị gần đây ở đại học Z... Ừm, còn phổ cập cho anh những thánh địa hẹn hò nổi tiếng của đại học Z.
Sau đó...
Ghét cô ồn ào, anh đè vào cột xà đơn và che miệng cô lại.
Kỷ Ngôn Tín khẽ híp mắt, lẳng lặng thu hồi chút hứng thú khác thường nơi đáy mắt, nhàn nhạt lên tiếng: Ừ, nhớ.
Thích Niên cân nhắc từ ngữ, hỏi: Ngày mai em mượn xe anh đi đón cô ấy được không?
Lúc trước nói là con gái nhỉ?
Kỷ Ngôn Tín nới lỏng cổ áo, ra hiệu cho cô vừa đi vừa nói: Anh đi lấy chìa khóa xe, em cứ nói tiếp.
Thích Niên nói ra lời thoại mình đã tưởng tượng và chuẩn bị kĩ lưỡng: Tâm trạng anh hiện giờ tốt chứ? Em nói cho anh chuyện này được không?
Kỷ Ngôn Tín mở đèn trên tường, kéo tủ quần áo ra nhìn mấy lần. Bấy giờ Thích Niên mới chợt nhận ra...mình đã đi theo Kỷ Ngôn Tín vào phòng ngủ của anh.
Kỷ Ngôn Tín lấy ra một bộ quần áo mặc ở nhà rồi quay đầu nhìn cô mộtcái: Sao không nói nữa?
Dứt lời, dường như cuống họng hơi khó chịu, anh ho khan hai tiếng. Thấy Thích Niên vô thức cắn môi, biết là cô khẩn trương, Kỷ Ngôn Tín im lặng mấy giây rồi ngồi xuống giường: Không phải có lời muốn nói à? Thừa dịp tâm trạng của anh bây giờ không tệ thì nói đi.
Thích Niên à một cái rồi vặn ngón tay, nhỏ giọng nói thầm: Hình như em còn chưa nói với anh nickname trên mạng của em...
Kỷ Ngôn Tín ừ , ánh mắt lập tức hơi vi diệu.
Thích Niên không dám nhìn anh, cho nên đương nhiên cũng không thấy được khóe môi cong cong và ánh mắt đầy thâm ý của anh. Cô nói: Trên mạng em tên là Thất Tể.
Cô lặng lẽ liếc nhìn Kỷ Ngôn Tín, thấy anh không có biểu cảm gì, đột nhiên bắp chân hơi run run. Thích Niên liếm môi, cố gắng dùng từ mềm mỏng: Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tại bãi đậu xe, em...đã thích anh. Sau này biết anh là giáo sư của viện hóa sinh thuộc đại học Z, em bèn to gan quyết tâm theo đuổi anh, chuyện sau đó anh cũng biết mà. Rồi...
Thích Niên đỏ mặt, bối rối vặn vặn tay mình nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: Em nói em có hứng thú với viện hóa sinh và muốn học tập, rồi mượn phương thức vẽ tranh cho mọi người để tham gia lớp học...Thật ra, thật ra...
Kỷ Ngôn Tín đứng lên, cơ thể cao ráo đứng trước người cô, nháy mắt che đi ánh đèn, bao phủ cô dưới bóng râm: Thật ra cái gì?
Hơi thở toát ra từ người anh gần như ngang ngược đè nén lồng ngực cô, khiến Thích Niên thở gấp trong nháy mắt. Cô nhắm chặt mắt lại, vô cùng chột dạ: Thật ra...em cảm thấy hứng thú với anh.
Đối với đáp án này, Kỷ Ngôn Tín cũng chẳng lấy làm bất ngờ, chỉ có hơi nhướng mày đầy thích thú. Anh đã biết chuyện weibo của Thích Niên từ trước, rồi thuận tiện đọc cuốn truyện tranh Mỹ nhân nghi tu mà nghe nói xem hết sẽ làm bùng nổ trái tim thiếu nữ. Đến nay anh vẫn nhớ sự giải thích của cô về tựa sách Mỹ nhân nghi tu là: Mỹ yếu miễu hề nghi tu, bái ngô thừa hề quế chu.
Cô nói, cô là người đàn ông đẩy thuyền quế kia.
Kỷ Ngôn Tín nhịn cười, trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc lúc đi học, rồi nhíu mày nhìn cô: Tiếp theo có phải em định nói về Mỹ nhân nghi tu , về những điều em đã làm đúng không?
Thích Niên trợn mắt há mồm, không dám tin: Anh anh anh biết hết rồi hả?
Kỷ Ngôn Tín nhìn cô vài giây, cười như không cười: To gan nhỉ, muốn cưa đổ anh?
0.0 cưa, cưa đổ?
Thích Niên lập tức...chín người. Cô đỏ mặt, tai nóng lên, đầu óc càng không thể hoạt động. Trong đầu đều là...mẹ nó, sao lúc nãy cô lại đăng cái trạng thái mấy phương án dập lửa như đè tường đè tủ đè ghế chặn miệng và cưa đổ tại chỗ cơ chứ!
Dường như đoán được cô đang nghĩ gì, Kỷ Ngôn Tín từng bước tới gần, đến khi gót chân Thích Niên đụng vào thành giường, không còn chỗ lui. Anh im lặng, cởi từng nút áo sơ mi.Thích Niên chỉ nghe thấy tiếng tim đập nhức óc đinh tai của mình, thịch thịch thịch , đến nỗi màng nhĩ cô bỗng đau nhói.
Bắt đầu từ đâu đây? Giọng anh khàn khàn, vừa ậm ờ vừa gợi cảm, hỏi: Đè tường đè tủ hay đè ghế?
Trái tim Thích Niên đã tê dại, vành tai nóng bỏng đến nỗi cô không chịu nổi đành đưa tay che mặt. Khi lên tiếng, giọng nói đã có vài phần nức nở: Em sai rồi, Kỷ Ngôn Tín em sai rồi...
Khi toàn bộ nút áo của anh đã cởi hết, lộ ra lồng ngực rắn chắc đẹp đẽ, anh mới khom người dán sát vào, hỏi nhỏ: Muốn anh phối hợp với em không?
Hiệu quả thị giác đột ngột bị phóng đại dọa Thích Niên nhắm chặt hai mắt, cô thực sự sợ câu hỏi muốn hay không này của anh. Thích Niên bèn chui thẳng vào trong chăn, không ngừng nhận lỗi: Em sai rồi em sai rồi em thật sự sai rồi...
Vô dụng thôi...
Một giây sau, Kỷ Ngôn Tín đè lên, vẫn với dáng vẻ cười như không cười: Thật sự không cần à? Nhưng trên những bình luận hàng đầu, fans của em đều bảo anh mau mau... Anh thoáng dừng, cười nhẹ: Lên trên.
/92
|