Thích Niên ngẩn ra...
Dỗ cái gì?
Cô nhìn anh, không hiểu: Anh không vui à?
Không nhận ra? Ánh mắt anh phiếm cười.
Không nhận ra thật...
Nhưng...không vui, vậy thì phải dỗ dành rồi.
Cô chần chừ rồi vươn tay ra ôm lấy anh, trúc trắc vỗ vỗ sau lưng anh. Động tác rất dịu dàng, nhẹ đến nỗi gần như không cảm thấy cô dùng sức.
Kỷ Ngôn Tín phối hợp cúi người xuống, đặt hết sức nặng cơ thể lên người cô. Thật ra Thích Niên cũng không hiểu anh lắm, từ lúc bắt đầu đã biết anh không dễ tiếp cận, đến bây giờ xác định quan hệ yêu đương, cô vẫn giống như đi trên mây. Dù cho hiện tại, cô cũng không hề mất cảm giác sợ hãi lo được lo mất. Kỷ Ngôn Tín không nói, Thích Niên cũng không hỏi, cứ ôm như vậy một lúc. Thất Bảo đang lăn qua lăn lại trên thảm bỗng nhiên đứng thẳng lên, nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Lập tức, điện thoại Thích Niên vang lên.
Có lẽ đồ ăn giao đến rồi... Thích Niên buông anh ra, vì nhón mũi chân hơi mệt nên cô dựa vào bồn bếp nhận điện thoại.
Thất Bảo đã đến cạnh cửa, lúc ngửi thấy hương vị quen thuộc thì kêu lên hai tiếng báo hiệu.
Kỷ Ngôn Tín: Anh đi lấy.
Thích Niên đặt cơm khoai tây thịt bò, cách nhà trọ không xa nên mới tới nhanh như vậy.
Ngửi ngửi mùi cơm chín, Thất Bảo đã ăn no vẫn ngồi xổm trước phòng ăn, nhìn chằm chằm Thích Niên và Kỷ Ngôn Tín. Thích Niên bị nhìn sắp hết muốn ăn rồi, nhưng ở trước mặt Kỷ Ngôn Tín, cô cũng không dám lén cho Thất Bảo ăn những thứ này. Vì vậy ăn vài miếng, ngắm vài cái...
Không cần để ý đến nó. Kỷ Ngôn Tín uống một ngụm canh, ánh mắt lành lạnh nhìn Thất Bảo không ngừng thè lưỡi liếm mũi: Nó chỉ nhìn rồi thèm đấy.
Em biết rồi... Thích Niên đếm hạt cơm, mềm lòng.
Đợi lát nữa cho nó thêm chút đồ ăn vặt...
Tối nay anh định dẫn Thất Bảo về không?
Kỷ Ngôn Tín ngẫm nghĩ vài giây: Có dẫn về...
Thích Niên à một cái, hoàn toàn không muốn ăn nữa: Em ăn no rồi, em đi thu dọn đồ đạc cho Thất Bảo đây.
Không cần thu dọn làm gì. Kỷ Ngôn Tín cũng buông đũa xuống, uống trà Bích Loa Xuân: Dù sao sau này cũng thường xuyên tới.
Ồ...
Sau này thường xuyên tới...
Hửm?
Đợi chút...!
Thường xuyên tới?
Thế nên, Thích Niên mặt ủ mày chau lập tức như được bơm đầy máu, đi thu dọn đồ đạc. Nếu đã thường xuyên tới thì cũng không cần dọn nhiều. Chỉ cần một vài thứ đồ ăn vặt và đồ chơi, còn những thứ khác trong nhà Kỷ Ngôn Tín đều có cả.
Thất Bảo nhìn không chớp mắt vào mấy món đồ chơi bị xếp vào trong túi, há miệng ngậm cái quai không muốn buông. Đôi mắt của Golden trưởng thành không còn đen nhánh nữa mà hiện ra màu vàng sáng như hổ phách, lẳng lặng nhìn mình làm cho người ta không cách nào cưỡng lại.
Không còn sớm nữa, Kỷ Ngôn Tín ngồi xổm xuống thắt vòng cổ cho Thất Bảo, rồi gắn dây dẫn vào. Anh muốn xách cái túi nhưng nó ngậm chặt không nhả, vì vậy để nó ngậm luôn.
Thích Niên tiễn anh ra ngoài, đang muốn đưa anh xuống lầu thì đã bị anh ngăn ở cửa: Trị an ở đây không tốt, để anh tự xuống, em đóng cửa kĩ vào, nhớ khóa chặt.
Khó trách vừa rồi anh đều dạo qua từng cửa sổ một vòng.
Thích Niên lùi chân về, tựa cửa đưa mắt tiễn anh ra thang máy.
Thường ngày lúc cô dắt Thất Bảo ra ngoài, tuy nó rất thân thiết, luôn giữ tốc độ di chuyển song song với cô, nhưng vẫn là một con chó to uy phong lẫm liệt. Thế mà bây giờ Thất Bảo được Kỷ Ngôn Tín dắt trong tay...cảm giác cứ như một con cừu non ngoan ngoãn, còn đâu sức chiến đấu hừng hực có thể tấn công người khác bất cứ lúc nào...
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Thích Niên, Thất Bảo quay lại nhìn cô một cái rồi lắc đuôi.
Thích Niên cười, vẫy tay chào nó.
——
Đang trên đường, Kỷ Ngôn Tín nhận được điện thoại của Thiệu Túy.
Thiệu Túy vừa đưa cháu gái của giáo sư Thẩm về nhà, tức giận không chỗ trút bèn đến nhà Kỷ Ngôn Tín tìm người. Ai ngờ, đèn nhà trọ chưa bật, người cũng chưa về. Thiệu Túy vừa đứng trong gió lạnh hút thuốc vừa chờ đợi, qua khoảng nửa tiếng, rốt cuộc không đợi được nữa vì thế gọi điện thoại cho Kỷ Ngôn Tín hỏi anh ở đâu.
Trên đường về nhà. Kỷ Ngôn Tín giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, sáng tỏ: Đang đợi mình à?
Thiệu Túy cười lạnh hai tiếng, cúp điện thoại thẳng tay.
Lửa giận vẫn còn lớn vậy?
Thiệu Túy phát hỏa lớn như vậy...hoàn toàn là vì đêm nay bị lừa đi xem mắt. Kỷ Ngôn Tín nói tối nay anh và giáo sư Thẩm hẹn nhau tại quán lẩu ở đại học Z, hỏi hắn có đi hay không. Dù sao phòng thí nghiệm cũng không có gì làm, hắn tiện đường qua luôn. Không ngờ, khi tới cửa thì thấy Kỷ Ngôn Tín đang đứng dưới lầu chờ hắn.
Ngay lập tức, Thiệu Túy cảm thấy hồi hộp, có hơi bất an. Kết quả...đúng là bố trí cho hắn một bữa tiệc xem mắt. Nhất là khi...người vốn phải xem mắt với cháu gái nhà giáo sư Thẩm là Kỷ Ngôn Tín! Với tư cách là một người vô tội nằm không cũng trúng đạn, Thiệu Túy nhẫn nhịn cả đêm đến nỗi muốn bùng cháy.
Đợi bao lâu mới thấy Kỷ Ngôn Tín về nhà, nhưng hắn bị Thất Bảo làm nũng cọ cọ một lúc...bao nhiêu lửa giận chuẩn bị phát tác tắt ngấm gần hết.
Vất vả đẩy Thất Bảo qua một bên, hắn xoa xoa huyệt thái dương, hai mắt nổi tơ máu hồng hồng: Mình nói này, có ai lừa người khác như cậu không? Giao tiệc xem mắt lại cho mình thì thôi, ít nhiều gì cũng phải nói sớm cho mình biết một tiếng để mình chuẩn bị tâm lý chứ.
Kỷ Ngôn Tín mở chai rượu vang, rót cho hắn: Nói sớm cho cậu biết để chờ cậu tìm cớ thoái thác hả?
Thiệu Túy bị nghẹn họng, tận tình khuyên bảo: Người khác giới thiệu thì sao cũng được, nhưng cháu gái của giáo sư Thẩm mà cậu cũng đẩy qua cho mình à?
Giáo sư Thẩm rất thích kết bạn với thanh niên tài tuấn, từ sau lần quen biết lúc Thiệu Túy được mời đến đại học Z diễn thuyết, ông còn bảo có rảnh thì hẹn nhau ra ngoài uống chút rượu...
Tối nay xem mắt với cháu gái của giáo sư Thẩm rồi, con gái người ta rất xinh đẹp, điều kiện của mọi phương diện nhìn chung rất tốt... Nhất là cô gái đó còn khá hứng thú với bề ngoài của hắn. Nếu hắn từ chối thẳng thừng, thế không phải làm giáo sư Thẩm mất mặt à? Nhưng tiếp tục qua lại thì làm khó bản thân...
Ánh mắt lành lạnh của Kỷ Ngôn Tín quét qua hắn một cái, ung dung đáp: Cậu cũng trưởng thành rồi, dì Thiệu vẫn luôn thúc giục mình giới thiệu bạn gái cho cậu đấy. Mình thấy cháu gái của chú Thẩm rất được, giới thiệu cho cậu thì sao lại làm khó cậu như vậy?
Thiệu Túy hoàn toàn bực bội: Thấy rất được thì sao cậu không quan tâm bản thân trước đi? Cậu biết mình thích...
Kỷ Ngôn Tín cắt ngang: Mình có bạn gái rồi.
Thiệu Túy: ...
Có cái gì? Hắn do dự hỏi lại.
Bạn gái. Kỷ Ngôn Tín lắc lư ly rượu, không thèm ngước mắt lên mà chỉ thờ ơ nói: Cậu cũng quen.
Thiệu Túy cảm thấy lúc này đây mình quả thật mất đi khả năng nói chuyện.
Một hồi lâu, hắn mới chần chừ phun ra một cái tên: Thích Niên?
Hình như...không quá bất ngờ...
Hắn đã nghe lén hai lần...nếu hai người kia mà không có chút gì đó mới là không bình thường.
Cho nên, Thiệu Túy rất bình tĩnh à một cái: Vậy Kỷ Thu biết không?
Kỷ Ngôn Tín khó hiểu: Vì sao nó phải biết?
Thiệu Túy: ...
Xác định lúc ở thành cổ ngõ bắc đấy, chưa nói với người trong nhà... Cậu nhớ giữ kín cái miệng. Dứt lời, anh chuyển mắt, hỏi: Còn vấn đề gì không?
Còn. Thiệu Túy liếm môi dưới, hơi lắp bắp: Cậu biết mình thích Kỷ Thu chứ?
Động tác lắc ly rượu chợt khựng lại, Kỷ Ngôn Tín thong thả nhìn hắn: Nếu như cậu thông minh thì đã không nên hỏi mình, tốt nhất là...đừng để mình biết.
Sau đó bổ sung thêm: Con bé còn nhỏ, Thiệu Túy.
——
Cuộc sống chính là như vậy, có người thuận buồm xuôi gió, có người gập ghềnh rối ren. Có người đắc ý, cũng có người ngã lòng.
Lúc Lộ Thanh Vũ thêm Thích Niên vào danh sách bạn bè, cô đang ở trên lớp mơ màng lười biếng nên giật mình đến nỗi bút bay ra ngoài...sau đó cô vội vàng nhặt lại, cúi đầu ngồi xuống. Sợ mình nhìn nhầm, cô xoa xoa mắt mình xong mới tin là thật.
Tin nhắn xác nhận của Lộ Thanh Vũ là: A Tể, là chị.
Avatar quen thuộc và cái tên cũ...Thích Niên không hề nhận nhầm. Cô nhíu mày khó hiểu, đã cắt đứt nhiều năm như thế rồi, đúng lúc này thêm cô lại để làm gì?
Những tin đồn trên mạng hai ngày nay không phải Thích Niên không thấy, chỉ là không quan tâm và không để trong lòng. Dù sao bây giờ người này sống ra sao thì có liên quan gì đến cô đâu.
Xích mích giữa Thích Niên và Lộ Thanh Vũ nói ra khá dài dòng.
Lúc Thích Niên vừa bước vào thế giới này thì quen được Lộ Thanh Vũ trong một đám họa sĩ, khi đó cô ta đã có chút tiếng tăm, mỗi lần xuất hiện không phải được cả đám họa sĩ lấy lòng thì cũng là được vây quanh bàn luận xem bản thảo sẽ kí với nhà xuất bản nào, ai đã hợp tác cùng cô ta...
Cụ thể vì sao quen biết thì Thích Niên không nhớ rõ, Lộ Thanh Vũ ở cùng Thích Niên không hề lạnh lùng như biểu hiện bên ngoài, cô ta hay nói giỡn, kể một vài truyện ngắn rồi cười ha ha. Bởi vì quan hệ tốt nên hai người thường xuyên tương tác trên weibo, trong khoảng thời gian quan hệ tốt nhất, hai người gần như bị ship thành couple.
Dù Lộ Thanh Vũ tham gia phỏng vấn hay tùy tiện đăng weibo thì cũng đều có fans hỏi về cô.
Khi đó Thích Niên chẳng hề biết gì, trái lại bởi vì vừa mới bước vào thế giới họa sĩ mà được Lộ Thanh Vũ sẵn lòng dìu dắt nên cảm thấy rất vui sướng. Cho nên sau đó, lúc Lộ Thanh Vũ nói hai người dùng chung một nick để đăng tác phẩm thì Thích Niên đồng ý không chút do dự.
Hai người suy nghĩ ra vài cốt truyện, Thích Niên đưa vào dàn ý. Cùng dùng chung một nick nhỏ không ai biết, hai người tự làm tự vui.
Mãi đến khi Lộ Thanh Vũ cảm thấy lặng lẽ vẽ như vậy quá chán, vì nhân khí, cô ta thương lượng với Thích Niên, nick chung này xem như là nick phụ của cô ta. Tuy khi ấy Thích Niên láng máng cảm thấy không ổn, cũng không tốt, nhưng nghĩ đến bản thân chỉ là một họa sĩ nhỏ không có tên tuổi, không muốn phá hư tình bạn này nên đã đồng ý.
Nhưng Thích Niên tuyệt đối không nghĩ rằng, sự đồng ý này lại khiến cô lâm vào một thời kì bị hắc đau đớn. Bất cứ tác phẩm nào có bút danh Thất Tể của cô cũng đều bị coi là copy, tất cả tác phẩm đã kí với các nhà xuất bản đều bị ảnh hưởng bởi chuyện này, bị nhà xuất bản yêu cầu bồi thường mọi tổn thất, gánh chịu toàn bộ tiền vi phạm hợp đồng. Trong một đêm, cô biến thành kẻ copy độc giả ghét nhất. Mà người khởi xướng thì tỏ vẻ mình là người bị hại, thờ ơ mặc kệ.
Không phải không quan tâm.
Chỉ là cô bất lực trước dư luận.
Tấm lòng chân thành bị chà đạp không chút quý trọng, Thích Niên cho rằng...thời gian trôi qua mấy năm rồi, cô đã không sao. Nhưng khi người này lại xuất hiện trước mặt cô, cô phát hiện...
Rất nhiều chuyện bạn cho rằng đã qua, thật ra, không qua được.
Dỗ cái gì?
Cô nhìn anh, không hiểu: Anh không vui à?
Không nhận ra? Ánh mắt anh phiếm cười.
Không nhận ra thật...
Nhưng...không vui, vậy thì phải dỗ dành rồi.
Cô chần chừ rồi vươn tay ra ôm lấy anh, trúc trắc vỗ vỗ sau lưng anh. Động tác rất dịu dàng, nhẹ đến nỗi gần như không cảm thấy cô dùng sức.
Kỷ Ngôn Tín phối hợp cúi người xuống, đặt hết sức nặng cơ thể lên người cô. Thật ra Thích Niên cũng không hiểu anh lắm, từ lúc bắt đầu đã biết anh không dễ tiếp cận, đến bây giờ xác định quan hệ yêu đương, cô vẫn giống như đi trên mây. Dù cho hiện tại, cô cũng không hề mất cảm giác sợ hãi lo được lo mất. Kỷ Ngôn Tín không nói, Thích Niên cũng không hỏi, cứ ôm như vậy một lúc. Thất Bảo đang lăn qua lăn lại trên thảm bỗng nhiên đứng thẳng lên, nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Lập tức, điện thoại Thích Niên vang lên.
Có lẽ đồ ăn giao đến rồi... Thích Niên buông anh ra, vì nhón mũi chân hơi mệt nên cô dựa vào bồn bếp nhận điện thoại.
Thất Bảo đã đến cạnh cửa, lúc ngửi thấy hương vị quen thuộc thì kêu lên hai tiếng báo hiệu.
Kỷ Ngôn Tín: Anh đi lấy.
Thích Niên đặt cơm khoai tây thịt bò, cách nhà trọ không xa nên mới tới nhanh như vậy.
Ngửi ngửi mùi cơm chín, Thất Bảo đã ăn no vẫn ngồi xổm trước phòng ăn, nhìn chằm chằm Thích Niên và Kỷ Ngôn Tín. Thích Niên bị nhìn sắp hết muốn ăn rồi, nhưng ở trước mặt Kỷ Ngôn Tín, cô cũng không dám lén cho Thất Bảo ăn những thứ này. Vì vậy ăn vài miếng, ngắm vài cái...
Không cần để ý đến nó. Kỷ Ngôn Tín uống một ngụm canh, ánh mắt lành lạnh nhìn Thất Bảo không ngừng thè lưỡi liếm mũi: Nó chỉ nhìn rồi thèm đấy.
Em biết rồi... Thích Niên đếm hạt cơm, mềm lòng.
Đợi lát nữa cho nó thêm chút đồ ăn vặt...
Tối nay anh định dẫn Thất Bảo về không?
Kỷ Ngôn Tín ngẫm nghĩ vài giây: Có dẫn về...
Thích Niên à một cái, hoàn toàn không muốn ăn nữa: Em ăn no rồi, em đi thu dọn đồ đạc cho Thất Bảo đây.
Không cần thu dọn làm gì. Kỷ Ngôn Tín cũng buông đũa xuống, uống trà Bích Loa Xuân: Dù sao sau này cũng thường xuyên tới.
Ồ...
Sau này thường xuyên tới...
Hửm?
Đợi chút...!
Thường xuyên tới?
Thế nên, Thích Niên mặt ủ mày chau lập tức như được bơm đầy máu, đi thu dọn đồ đạc. Nếu đã thường xuyên tới thì cũng không cần dọn nhiều. Chỉ cần một vài thứ đồ ăn vặt và đồ chơi, còn những thứ khác trong nhà Kỷ Ngôn Tín đều có cả.
Thất Bảo nhìn không chớp mắt vào mấy món đồ chơi bị xếp vào trong túi, há miệng ngậm cái quai không muốn buông. Đôi mắt của Golden trưởng thành không còn đen nhánh nữa mà hiện ra màu vàng sáng như hổ phách, lẳng lặng nhìn mình làm cho người ta không cách nào cưỡng lại.
Không còn sớm nữa, Kỷ Ngôn Tín ngồi xổm xuống thắt vòng cổ cho Thất Bảo, rồi gắn dây dẫn vào. Anh muốn xách cái túi nhưng nó ngậm chặt không nhả, vì vậy để nó ngậm luôn.
Thích Niên tiễn anh ra ngoài, đang muốn đưa anh xuống lầu thì đã bị anh ngăn ở cửa: Trị an ở đây không tốt, để anh tự xuống, em đóng cửa kĩ vào, nhớ khóa chặt.
Khó trách vừa rồi anh đều dạo qua từng cửa sổ một vòng.
Thích Niên lùi chân về, tựa cửa đưa mắt tiễn anh ra thang máy.
Thường ngày lúc cô dắt Thất Bảo ra ngoài, tuy nó rất thân thiết, luôn giữ tốc độ di chuyển song song với cô, nhưng vẫn là một con chó to uy phong lẫm liệt. Thế mà bây giờ Thất Bảo được Kỷ Ngôn Tín dắt trong tay...cảm giác cứ như một con cừu non ngoan ngoãn, còn đâu sức chiến đấu hừng hực có thể tấn công người khác bất cứ lúc nào...
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Thích Niên, Thất Bảo quay lại nhìn cô một cái rồi lắc đuôi.
Thích Niên cười, vẫy tay chào nó.
——
Đang trên đường, Kỷ Ngôn Tín nhận được điện thoại của Thiệu Túy.
Thiệu Túy vừa đưa cháu gái của giáo sư Thẩm về nhà, tức giận không chỗ trút bèn đến nhà Kỷ Ngôn Tín tìm người. Ai ngờ, đèn nhà trọ chưa bật, người cũng chưa về. Thiệu Túy vừa đứng trong gió lạnh hút thuốc vừa chờ đợi, qua khoảng nửa tiếng, rốt cuộc không đợi được nữa vì thế gọi điện thoại cho Kỷ Ngôn Tín hỏi anh ở đâu.
Trên đường về nhà. Kỷ Ngôn Tín giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, sáng tỏ: Đang đợi mình à?
Thiệu Túy cười lạnh hai tiếng, cúp điện thoại thẳng tay.
Lửa giận vẫn còn lớn vậy?
Thiệu Túy phát hỏa lớn như vậy...hoàn toàn là vì đêm nay bị lừa đi xem mắt. Kỷ Ngôn Tín nói tối nay anh và giáo sư Thẩm hẹn nhau tại quán lẩu ở đại học Z, hỏi hắn có đi hay không. Dù sao phòng thí nghiệm cũng không có gì làm, hắn tiện đường qua luôn. Không ngờ, khi tới cửa thì thấy Kỷ Ngôn Tín đang đứng dưới lầu chờ hắn.
Ngay lập tức, Thiệu Túy cảm thấy hồi hộp, có hơi bất an. Kết quả...đúng là bố trí cho hắn một bữa tiệc xem mắt. Nhất là khi...người vốn phải xem mắt với cháu gái nhà giáo sư Thẩm là Kỷ Ngôn Tín! Với tư cách là một người vô tội nằm không cũng trúng đạn, Thiệu Túy nhẫn nhịn cả đêm đến nỗi muốn bùng cháy.
Đợi bao lâu mới thấy Kỷ Ngôn Tín về nhà, nhưng hắn bị Thất Bảo làm nũng cọ cọ một lúc...bao nhiêu lửa giận chuẩn bị phát tác tắt ngấm gần hết.
Vất vả đẩy Thất Bảo qua một bên, hắn xoa xoa huyệt thái dương, hai mắt nổi tơ máu hồng hồng: Mình nói này, có ai lừa người khác như cậu không? Giao tiệc xem mắt lại cho mình thì thôi, ít nhiều gì cũng phải nói sớm cho mình biết một tiếng để mình chuẩn bị tâm lý chứ.
Kỷ Ngôn Tín mở chai rượu vang, rót cho hắn: Nói sớm cho cậu biết để chờ cậu tìm cớ thoái thác hả?
Thiệu Túy bị nghẹn họng, tận tình khuyên bảo: Người khác giới thiệu thì sao cũng được, nhưng cháu gái của giáo sư Thẩm mà cậu cũng đẩy qua cho mình à?
Giáo sư Thẩm rất thích kết bạn với thanh niên tài tuấn, từ sau lần quen biết lúc Thiệu Túy được mời đến đại học Z diễn thuyết, ông còn bảo có rảnh thì hẹn nhau ra ngoài uống chút rượu...
Tối nay xem mắt với cháu gái của giáo sư Thẩm rồi, con gái người ta rất xinh đẹp, điều kiện của mọi phương diện nhìn chung rất tốt... Nhất là cô gái đó còn khá hứng thú với bề ngoài của hắn. Nếu hắn từ chối thẳng thừng, thế không phải làm giáo sư Thẩm mất mặt à? Nhưng tiếp tục qua lại thì làm khó bản thân...
Ánh mắt lành lạnh của Kỷ Ngôn Tín quét qua hắn một cái, ung dung đáp: Cậu cũng trưởng thành rồi, dì Thiệu vẫn luôn thúc giục mình giới thiệu bạn gái cho cậu đấy. Mình thấy cháu gái của chú Thẩm rất được, giới thiệu cho cậu thì sao lại làm khó cậu như vậy?
Thiệu Túy hoàn toàn bực bội: Thấy rất được thì sao cậu không quan tâm bản thân trước đi? Cậu biết mình thích...
Kỷ Ngôn Tín cắt ngang: Mình có bạn gái rồi.
Thiệu Túy: ...
Có cái gì? Hắn do dự hỏi lại.
Bạn gái. Kỷ Ngôn Tín lắc lư ly rượu, không thèm ngước mắt lên mà chỉ thờ ơ nói: Cậu cũng quen.
Thiệu Túy cảm thấy lúc này đây mình quả thật mất đi khả năng nói chuyện.
Một hồi lâu, hắn mới chần chừ phun ra một cái tên: Thích Niên?
Hình như...không quá bất ngờ...
Hắn đã nghe lén hai lần...nếu hai người kia mà không có chút gì đó mới là không bình thường.
Cho nên, Thiệu Túy rất bình tĩnh à một cái: Vậy Kỷ Thu biết không?
Kỷ Ngôn Tín khó hiểu: Vì sao nó phải biết?
Thiệu Túy: ...
Xác định lúc ở thành cổ ngõ bắc đấy, chưa nói với người trong nhà... Cậu nhớ giữ kín cái miệng. Dứt lời, anh chuyển mắt, hỏi: Còn vấn đề gì không?
Còn. Thiệu Túy liếm môi dưới, hơi lắp bắp: Cậu biết mình thích Kỷ Thu chứ?
Động tác lắc ly rượu chợt khựng lại, Kỷ Ngôn Tín thong thả nhìn hắn: Nếu như cậu thông minh thì đã không nên hỏi mình, tốt nhất là...đừng để mình biết.
Sau đó bổ sung thêm: Con bé còn nhỏ, Thiệu Túy.
——
Cuộc sống chính là như vậy, có người thuận buồm xuôi gió, có người gập ghềnh rối ren. Có người đắc ý, cũng có người ngã lòng.
Lúc Lộ Thanh Vũ thêm Thích Niên vào danh sách bạn bè, cô đang ở trên lớp mơ màng lười biếng nên giật mình đến nỗi bút bay ra ngoài...sau đó cô vội vàng nhặt lại, cúi đầu ngồi xuống. Sợ mình nhìn nhầm, cô xoa xoa mắt mình xong mới tin là thật.
Tin nhắn xác nhận của Lộ Thanh Vũ là: A Tể, là chị.
Avatar quen thuộc và cái tên cũ...Thích Niên không hề nhận nhầm. Cô nhíu mày khó hiểu, đã cắt đứt nhiều năm như thế rồi, đúng lúc này thêm cô lại để làm gì?
Những tin đồn trên mạng hai ngày nay không phải Thích Niên không thấy, chỉ là không quan tâm và không để trong lòng. Dù sao bây giờ người này sống ra sao thì có liên quan gì đến cô đâu.
Xích mích giữa Thích Niên và Lộ Thanh Vũ nói ra khá dài dòng.
Lúc Thích Niên vừa bước vào thế giới này thì quen được Lộ Thanh Vũ trong một đám họa sĩ, khi đó cô ta đã có chút tiếng tăm, mỗi lần xuất hiện không phải được cả đám họa sĩ lấy lòng thì cũng là được vây quanh bàn luận xem bản thảo sẽ kí với nhà xuất bản nào, ai đã hợp tác cùng cô ta...
Cụ thể vì sao quen biết thì Thích Niên không nhớ rõ, Lộ Thanh Vũ ở cùng Thích Niên không hề lạnh lùng như biểu hiện bên ngoài, cô ta hay nói giỡn, kể một vài truyện ngắn rồi cười ha ha. Bởi vì quan hệ tốt nên hai người thường xuyên tương tác trên weibo, trong khoảng thời gian quan hệ tốt nhất, hai người gần như bị ship thành couple.
Dù Lộ Thanh Vũ tham gia phỏng vấn hay tùy tiện đăng weibo thì cũng đều có fans hỏi về cô.
Khi đó Thích Niên chẳng hề biết gì, trái lại bởi vì vừa mới bước vào thế giới họa sĩ mà được Lộ Thanh Vũ sẵn lòng dìu dắt nên cảm thấy rất vui sướng. Cho nên sau đó, lúc Lộ Thanh Vũ nói hai người dùng chung một nick để đăng tác phẩm thì Thích Niên đồng ý không chút do dự.
Hai người suy nghĩ ra vài cốt truyện, Thích Niên đưa vào dàn ý. Cùng dùng chung một nick nhỏ không ai biết, hai người tự làm tự vui.
Mãi đến khi Lộ Thanh Vũ cảm thấy lặng lẽ vẽ như vậy quá chán, vì nhân khí, cô ta thương lượng với Thích Niên, nick chung này xem như là nick phụ của cô ta. Tuy khi ấy Thích Niên láng máng cảm thấy không ổn, cũng không tốt, nhưng nghĩ đến bản thân chỉ là một họa sĩ nhỏ không có tên tuổi, không muốn phá hư tình bạn này nên đã đồng ý.
Nhưng Thích Niên tuyệt đối không nghĩ rằng, sự đồng ý này lại khiến cô lâm vào một thời kì bị hắc đau đớn. Bất cứ tác phẩm nào có bút danh Thất Tể của cô cũng đều bị coi là copy, tất cả tác phẩm đã kí với các nhà xuất bản đều bị ảnh hưởng bởi chuyện này, bị nhà xuất bản yêu cầu bồi thường mọi tổn thất, gánh chịu toàn bộ tiền vi phạm hợp đồng. Trong một đêm, cô biến thành kẻ copy độc giả ghét nhất. Mà người khởi xướng thì tỏ vẻ mình là người bị hại, thờ ơ mặc kệ.
Không phải không quan tâm.
Chỉ là cô bất lực trước dư luận.
Tấm lòng chân thành bị chà đạp không chút quý trọng, Thích Niên cho rằng...thời gian trôi qua mấy năm rồi, cô đã không sao. Nhưng khi người này lại xuất hiện trước mặt cô, cô phát hiện...
Rất nhiều chuyện bạn cho rằng đã qua, thật ra, không qua được.
/92
|