Kỷ Ngôn Tín thật sự không muốn phát biểu ý kiến gì đối với áo ngủ hình con thỏ màu hồng nhạt của Thích Niên, bèn ngoắc ngoắc tay.
Thích Niên hiên ngang xông tới.
Kỷ Ngôn Tín đứng ở đầu bậc cầu thang cả một lúc lâu, ngón tay mát lạnh nhấn nhấn nhẹ vào mi tâm cô. Thừa dịp cô không chú ý, anh với tay kia rút lấy chiếc điện thoại thò ra khỏi túi áo của cô.
Thích Niên ê một tiếng, nhớ đến album hình ảnh có mấy tấm hình quý giá độc nhất vô nhị kia thì giơ tay định cướp về.
Kỷ Ngôn Tín đã có chuẩn bị từ lâu, cầm chặt cổ tay cô khiến cô nhanh chóng mất khả năng phản kháng: Vẫn còn đang đứng trên cầu thang, không được lộn xộn.
Thầy lấy điện thoại của em. Thích Niên thấy anh nhấn vào nút home thì sốt ruột: Không được xem.
Cô giãy giụa cật lực, Kỷ Ngôn Tín dứt khoát cầm chặt cổ tay cô bắt chéo ra sau lưng rồi áp người lên, dùng tư thế ôm áp chế làm cô không thể động đậy.
Hơi thở nam tính bỗng nhiên dán sát, thoang thoảng mùi hương mát lạnh.
Chóp mũi Thích Niên đụng vào ngực anh, trên áo khoác mềm mại của anh còn vương cái mát lạnh của buổi đêm. Đụng không hề đau, nhưng nghe thấy tiếng mở khóa, Thích Niên lập tức ấm ức muốn khóc.
Kỷ Ngôn Tín vừa tìm được thứ anh muốn ở trong album hình ảnh thì xương quai xanh tê nhức, bị Thích Niên cắn mạnh.
Anh hít hà một tiếng, thả tay ra nắm cằm cô: Cắn đau, nhả ra.
Tay Thích Niên khôi phục tự do, mặt dày tiến lên ôm chặt lấy anh rồi hơi thả lỏng hàm răng, nói như khiêu chiến: Thầy trả điện thoại thì em sẽ nhả ra.
Thân thể dán sát lập tức cảm nhận được nhiệt độ của nhau, Kỷ Ngôn Tín bị cô ôm chặt, nhất thời đúng thật là không có biện pháp trị cô.
Anh cười, đè bả vai cô: Thực sự không nhả?
Thích Niên lắc đầu, đôi môi mềm mại lại dán vào xương quai xanh của anh. Cử động nho nhỏ kia giống như gió nhẹ thổi vào mồi lửa, đánh thức ngọn lửa bùng cháy. Cơ thể Kỷ Ngôn Tín cứng đờ, lúc nói chuyện lần nữa, âm thanh đã có phần khàn khàn: Đừng lộn xộn, tôi trả lại cho em.
Hơi thở ấm áp phả bên tai, vành tai Thích Niên nóng lên rồi vùi đầu vào ngực anh. Sau đó, cô cảm thấy một cánh tay trượt theo tay mình, vòng ra sau thắt lưng trả điện thoại cho cô. Thích Niên vuốt điện thoại di động rồi nhả miệng ra, nhanh nhẹn giấu di động ra sau lưng, đứng ở lan can nhìn anh đề phòng: Thầy Kỷ, thầy lấy điện thoại của em làm gì thế?
Kỷ Ngôn Tín đang nhíu mày vuốt vuốt chỗ xương quai xanh bị cắn, vừa ngẩng lên thấy hốc mắt cô ửng đỏ thì giật mình: Nếu không trả điện thoại cho em, có phải em muốn khóc cho tôi xem không hả?
Nước mắt vừa rồi chỉ là dâng trào trong nháy mắt thôi, bây giờ hết xúc động thì Thích Niên mới cảm thấy có hơi xấu hổ. Tay cô gẩy gẩy phích cắm của ấm nước, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Thích Niên ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi quay người bỏ chạy.
Kỷ Ngôn Tín nghe tiếng dép bộp bộp bộp thì đau đầu nhéo nhéo mi tâm.
Ý của anh vốn...không phải như thế.
Đối diện cửa sổ gần cầu thang chính là một con sông, gió thổi mặt nước lăn tăn mát thấu tim gan người.
Kỷ Ngôn Tín bước lên vài bước.
Dưới ánh đèn hai bên bờ sông, làn nước tối màu lăn tăn gợn sóng, một con thuyền trôi trên mặt sông với đầy tiếng hoan hô hò reo, biến toàn bộ cảnh đêm thành một mớ ánh sáng hỗn tạp, mờ nhạt nhìn không rõ. Xa xa trên núi có một chiếc đèn rọi soi sáng rời, chùm sáng kia như muốn xuyên qua chân trời, xé toang một nửa trời mây. Mọi âm thanh đều tĩnh lặng thì mới có thể nghe thấy tiếng nhạc sống động của nơi được xưng là Quán bar nhất khu phố , phía sau ngõ bắc. Nó không hợp với thành cổ, nhưng lại vô cùng hợp với cảnh đêm.
Anh đóng cửa sổ lại, xoa xoa huyệt thái dương đau âm ỉ. Đi thẳng đến cửa phòng, đang nắm tay cầm định mở cửa thì đuôi mắt liếc thấy một màu hồng phấn, bèn ngẩng đầu nhìn sang. Ánh mắt lành lạnh kèm theo dáng vẻ hơi mệt mỏi của Kỷ Ngôn Tín làm cho Thích Niên xém chút thất thần, thấy anh nhìn mình, cô ngại ngùng gãi gãi đầu, nhỏ giọng giải thích: Em...em quên mang thẻ phòng rồi.
Không hề ngạc nhiên chút nào.
Kỷ Ngôn Tín bất đắc dĩ nhìn cô một cái: Em chờ tôi một chút.
Thích Niên còn chưa phản ứng thì anh đã quẹt thẻ vào phòng, không khóa cửa, thậm chí không thèm mở đèn mà cứ thể đi thẳng vào. Tiếng bước chân vững vàng ngày càng xa, dần dần không nghe thấy nữa. Thích Niên không nhịn nổi bèn nhìn vào trong vài vòng, trong hoàn cảnh đen kịt, cô chẳng thấy rõ thứ gì. Chỉ có thể dựa vào đèn treo tường trên hành lang mà nhìn thấy khung tranh tinh xảo trước cửa. Bên trong là một bộ hình thêu chữ thập hoa hồng nở rộ đẹp đẽ.
Kỷ Ngôn Tín không chần chừ quá lâu, cầm một chiếc áo khoác dài ra rồi thuận tay đóng cửa lại: Ở cửa ngõ có quán hoành thánh, ăn một chén hoành thánh gà rồi về nhé?
Tuy là giọng điệu hỏi thăm nhưng hành động lại hiển nhiên...không cho cô cơ hội từ chối.
Kỷ Ngôn Tín đưa áo khoác cho cô: Tự mặc hay để tôi giúp em?
Thích Niên nhận lấy: Tự mặc...
——
Bên ngoài vẫn còn mưa, mặc dù có mái nhà che nhưng vẫn có một ít mưa dột. Kỷ Ngôn Tín mượn ông chủ một cái dù rồi đưa cô ra ngoài. Ở cửa ngõ có một tiệm hoành thánh xây bằng gỗ, ông chủ là một cụ già đã hơn sáu mươi đang gõ mõ mời khách tới ăn.
Kỷ Ngôn Tín gập dù lại, vào tiệm chọn một chỗ ngồi rồi gọi hai chén hoành thánh gà.
Mặc dù cảnh đêm tối mờ, nhưng vẫn có không ít du khách lưu luyến không muốn trở về, căng dù đi dạo từ tốn trong ngõ cổ. Bọt nước không ngừng rơi xuống dù rồi đáp xuống mặt đất dọc theo bước chân họ. Vài người lục đục tiến vào quán hoành thánh, hoành thánh ở ngõ bắc rất đặc biệt, người tới đây hầu như không ai không nếm thử. Nhất là ông cụ gõ mõ, dáng dấp thong dong thoải mái kia tựa như pháo hoa ấm áp bắn ra trong đêm tối.
Duy chỉ có bàn của Thích Niên —— Yên tĩnh, yên tĩnh, vẫn là yên tĩnh.
Mãi đến khi hoành thánh gà được bưng ra, ông cụ hắng giọng nói từ từ thưởng thức , Kỷ Ngôn Tín mới rút đôi đũa trong ống ra, cẩn thận lau sạch sẽ rồi đưa cho cô.
Thích Niên gắp một đũa hoành thánh, lặng lẽ liếc nhìn anh một cái.
Dưới ánh đèn cũ kĩ, một bên sườn mặt của Kỷ Ngôn Tín bị che mờ, một bên được ánh sáng ấm áp chiếu vào, dường như bớt đi một chút lạnh lẽo, nhiều thêm một phần dịu dàng.
Ông ơi, sao muộn thế rồi mà ông vẫn chưa dọn quá, vất vả lắm không ạ?
Ông cụ bưng hoành thánh lên, mặt mày có vài phần vui vẻ: Cũng được. Nhà của tôi ở ngay trong ngõ, chút nữa sẽ đóng cửa.
Du khách nhìn theo hướng ông cụ chỉ, trong ngõ nhỏ, cách một đoạn đường lại có một chiếc đèn vàng mờ, tô điểm cho ngõ nhỏ vừa yên bình vừa huyền bí.
Người khách lại hỏi: Một mình ông dọn quán có được không?
Bà cụ nhà tôi ở nhà đan mũ rơm, ngủ trễ, nên thường thường đến giờ là tới thu dọn cùng tôi... Ông cụ lại gõ mõ lần nữa, tiếng mõ nặng nặng thanh thanh chìm trong cảnh đêm, nghe xa xăm yên tĩnh.
Ông cụ rất thích nói chuyện với khách, khách không hỏi thì ông cũng tự nói: Trước kia ngõ bắc không náo nhiệt như vậy, tôi chịu trách nhiệm gõ mõ cả con hẻm. Con trai tôi nói tôi lớn tuổi rồi, cho nên dựng một cái quán cho tôi ở đây. Đừng thấy tôi già, hoành thánh này là gia truyền đấy, đặc biệt lắm. Hoành thánh của tôi cũng được minh tinh tới ăn thử đó, tên Tần cái gì Noãn ấy. Lần trước đến quay phim, mỗi ngày đều đến quán tôi ăn...
Càng nói chuyện, không khí ở quán càng trở nên thân thiện.
Thích Niên dựng thẳng tai lên nghe, miệng nhỏ húp nước, mùi vị rất ngon. Bất thình lình nghe thấy Kỷ Ngôn Tín gọi tên mình, Thích Niên quay đầu lại, ánh sáng trong mắt vẫn còn nguyên, long lanh nhìn anh.
Kỷ Ngôn Tín thoáng nhớ lại buổi tối, lúc sau tấm bình phong ở lầu hai, khi anh hôn cô, ánh mắt cô cũng như vậy. Chỉ có điều, khi đó còn có thêm vài phần hoang mang và khó tin, mềm nhũn bị vây trong lồng ngực anh. Chỗ mềm mại nơi tận sâu đáy lòng hoàn toàn sụp đổ, anh trầm giọng, nói: Chúng ta hãy thử xem.
Muỗng của Thích Niên cạch một tiếng đụng vào thành chén, vài giọt nước canh nóng bắn lên mu bàn tay cô hơi đau. Cô lại giống như không phát hiện, chỉ lo nhìn anh chằm chằm, lo sợ nếu chuyển mắt một cái thì tất cả những điều mắt thấy tai nghe đều sẽ vỡ vụn như cảnh trong mơ.
Đợi một chút... Cô che ngực, hít một hơi thật sâu, giọng run run hỏi: Thầy Kỷ, thầy có thể lặp lại lần nữa không?
Kỷ Ngôn Tín im lặng vài giây, nhéo nhéo mi tâm rồi rút mấy tờ khăn giấy, không nói tiếng nào mà chỉ xoa xoa mu bàn tay cô. Ngay lúc Thích Niên cho rằng anh đã đổi ý thì anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nơi quầng sáng từ từ lắng đọng. Anh vừa mở miệng, tim Thích Niên đã nhảy đến tận họng, tất cả cảm giác đều ngưng tụ ở trái tim.
Hồi hộp quá, hồi hộp chết mất...
Muốn nói hơi nhiều.
Kỷ Ngôn Tín sắp xếp lại ngôn ngữ: Trước kia tôi từng nói với em, tôi có một mối tình tự nhiên chấm dứt, em còn nhớ không?
Thích Niên gật đầu, sao có thể không nhớ... Vô cùng khắc sâu!
Đó là lần đầu tiên anh chủ động kể về bản thân cho cô, còn khiến cô đau lòng những vài ngày... Cho nên tối nay gọi cô tới là vì hồi Tết gặp lại bạn gái cũ, và muốn tìm cô để kể lại mối tình đầu?
Nghĩ như thế, Thích Niên lập tức không yên.
Tâm tư của cô đều viết thẳng lên mặt, Kỷ Ngôn Tín mỉm cười, hiếm khi vui sướng. Anh nhấn nhấn vào mi tâm trướng đau, nói một cách lạnh nhạt: Cô ấy và tôi bằng tuổi, chúng tôi là bạn cùng lớp. Bởi vì cùng một giáo sư, lại làm chung một đề tài, không đến mức sớm chiều ở chung thì cũng thường xuyên ở cạnh nhau. Tôi và cô ấy đều là học trò xuất sắc của giáo sư, cô ấy hiếu thắng, cũng kiêu ngạo. Nhưng ngoại trừ cái đó ra thì những thứ khác đều rất tốt...
Kỷ Ngôn Tín dừng lại, nhìn Thích Niên cúi đầu như sắp khóc thì cố gắng đè nén sự vui sướng nơi đáy mắt: Thích Niên, em hãy nghe tôi nói hết trước đã.
Thích Niên buồn bực uống nước canh, bởi vì câu nói kia của anh mà vành tai nóng hổi đã bị gió đêm thổi lạnh, lạnh đến nỗi muốn thấm vào lòng cô.
Trong tiếng mõ thuần hậu, giọng nói của anh vẫn từ tốn như trước: Bạn học, cộng sự, quan hệ như vậy duy trì sau vài năm, tất cả mọi người cảm thấy có lẽ chúng tôi đều yêu nhau, kể cả tôi cũng cảm thấy ở bên cô ấy cũng là một chuyện không phải khó chấp nhận. Lễ Noel năm đó, cô ấy tỏ tình với tôi, thế là chúng tôi ở bên nhau. Không có bất ngờ, cho nên sau khi yêu đương cũng không có gì thay đổi.
Ánh mắt lành lạnh của Kỷ Ngôn Tín nhìn về phía ông cụ gõ mõ, ngọn đèn mờ nhạt phản chiếu nơi đáy mắt anh, lấp lánh như đá quý.
Tiếng mưa tích tí đập vào nhà gỗ, giọng điệu của anh không có chút vui vẻ gì khi nhớ là chuyện cũ, chỉ có lạnh nhạt như âm thanh của cảnh đêm, trầm thấp như đàn violin: Khi đó bận rộn làm thí nghiệm, bình thường vì một tham số mà có thể thức trắng vài ngày, nhiều lần làm thí nghiệm, nhiều lần thay đổi uốn nắn. Không có hẹn hò, tất cả trao đổi đều xoay quanh thí nghiệm và số liệu thí nghiệm. Kiểu ở chung này không thể tránh được một ít tranh chấp, kết quả chính là ảnh hưởng đến thí nghiệm, mà tình cảm này cũng chỉ duy trì ngắn ngủi được hai tháng...
Sườn mặt anh bị ánh sáng chia làm hai nửa, nửa sáng nửa tối, trông vô cùng gai góc. Đôi mắt sâu thẳm kia như hai viên đá đen trong vắt, chỉ nhìn bạn thôi cũng đủ để bạn cảm thấy như bị cuốn vào một vòng xoáy quay cuồng.
Thích Niên bị anh nhìn như vậy thì thấy ngực phập phồng, vừa yên lặng không bao lâu, tiếng tim đập đinh tai nhức óc lại tiếp tục lấp đầy hai tai cô.
Sau đó, tôi phát hiện cảm giác với cô ấy chỉ là thói quen khi có đối phương ở bên cạnh, ngay cả thích cũng không tới. Hơn nữa khi đó ông nội suốt ngày kêu ca, cô ấy lại hiểu chuyện... Kỷ Ngôn Tín dừng một chút, tiếng nói càng trầm hơn: Ở bên tôi, rất vất vả.
Lồng ngực Thích Niên vừa khó chịu vừa đau đớn: Thầy nói cho em biết những chuyện này...để làm gì?
Nghe không hiểu à? Kỷ Ngôn Tín hỏi.
Cơ thể Thích Niên hơi cứng đờ, đứng ngồi không yên. Cô phải hiểu cái gì...?
Kỷ Ngôn Tín mệt mỏi nhắm mắt lại, tuy giọng điệu không tốt nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: Em không có kinh nghiệm yêu đương, tôi cũng không thể im lặng mà bắt đầu với em, cho nên tôi đang thẳng thắn. Bất luận em có để ý hay không, tôi vẫn nói cho em biết để em cân nhắc.
Thích Niên hiên ngang xông tới.
Kỷ Ngôn Tín đứng ở đầu bậc cầu thang cả một lúc lâu, ngón tay mát lạnh nhấn nhấn nhẹ vào mi tâm cô. Thừa dịp cô không chú ý, anh với tay kia rút lấy chiếc điện thoại thò ra khỏi túi áo của cô.
Thích Niên ê một tiếng, nhớ đến album hình ảnh có mấy tấm hình quý giá độc nhất vô nhị kia thì giơ tay định cướp về.
Kỷ Ngôn Tín đã có chuẩn bị từ lâu, cầm chặt cổ tay cô khiến cô nhanh chóng mất khả năng phản kháng: Vẫn còn đang đứng trên cầu thang, không được lộn xộn.
Thầy lấy điện thoại của em. Thích Niên thấy anh nhấn vào nút home thì sốt ruột: Không được xem.
Cô giãy giụa cật lực, Kỷ Ngôn Tín dứt khoát cầm chặt cổ tay cô bắt chéo ra sau lưng rồi áp người lên, dùng tư thế ôm áp chế làm cô không thể động đậy.
Hơi thở nam tính bỗng nhiên dán sát, thoang thoảng mùi hương mát lạnh.
Chóp mũi Thích Niên đụng vào ngực anh, trên áo khoác mềm mại của anh còn vương cái mát lạnh của buổi đêm. Đụng không hề đau, nhưng nghe thấy tiếng mở khóa, Thích Niên lập tức ấm ức muốn khóc.
Kỷ Ngôn Tín vừa tìm được thứ anh muốn ở trong album hình ảnh thì xương quai xanh tê nhức, bị Thích Niên cắn mạnh.
Anh hít hà một tiếng, thả tay ra nắm cằm cô: Cắn đau, nhả ra.
Tay Thích Niên khôi phục tự do, mặt dày tiến lên ôm chặt lấy anh rồi hơi thả lỏng hàm răng, nói như khiêu chiến: Thầy trả điện thoại thì em sẽ nhả ra.
Thân thể dán sát lập tức cảm nhận được nhiệt độ của nhau, Kỷ Ngôn Tín bị cô ôm chặt, nhất thời đúng thật là không có biện pháp trị cô.
Anh cười, đè bả vai cô: Thực sự không nhả?
Thích Niên lắc đầu, đôi môi mềm mại lại dán vào xương quai xanh của anh. Cử động nho nhỏ kia giống như gió nhẹ thổi vào mồi lửa, đánh thức ngọn lửa bùng cháy. Cơ thể Kỷ Ngôn Tín cứng đờ, lúc nói chuyện lần nữa, âm thanh đã có phần khàn khàn: Đừng lộn xộn, tôi trả lại cho em.
Hơi thở ấm áp phả bên tai, vành tai Thích Niên nóng lên rồi vùi đầu vào ngực anh. Sau đó, cô cảm thấy một cánh tay trượt theo tay mình, vòng ra sau thắt lưng trả điện thoại cho cô. Thích Niên vuốt điện thoại di động rồi nhả miệng ra, nhanh nhẹn giấu di động ra sau lưng, đứng ở lan can nhìn anh đề phòng: Thầy Kỷ, thầy lấy điện thoại của em làm gì thế?
Kỷ Ngôn Tín đang nhíu mày vuốt vuốt chỗ xương quai xanh bị cắn, vừa ngẩng lên thấy hốc mắt cô ửng đỏ thì giật mình: Nếu không trả điện thoại cho em, có phải em muốn khóc cho tôi xem không hả?
Nước mắt vừa rồi chỉ là dâng trào trong nháy mắt thôi, bây giờ hết xúc động thì Thích Niên mới cảm thấy có hơi xấu hổ. Tay cô gẩy gẩy phích cắm của ấm nước, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Thích Niên ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi quay người bỏ chạy.
Kỷ Ngôn Tín nghe tiếng dép bộp bộp bộp thì đau đầu nhéo nhéo mi tâm.
Ý của anh vốn...không phải như thế.
Đối diện cửa sổ gần cầu thang chính là một con sông, gió thổi mặt nước lăn tăn mát thấu tim gan người.
Kỷ Ngôn Tín bước lên vài bước.
Dưới ánh đèn hai bên bờ sông, làn nước tối màu lăn tăn gợn sóng, một con thuyền trôi trên mặt sông với đầy tiếng hoan hô hò reo, biến toàn bộ cảnh đêm thành một mớ ánh sáng hỗn tạp, mờ nhạt nhìn không rõ. Xa xa trên núi có một chiếc đèn rọi soi sáng rời, chùm sáng kia như muốn xuyên qua chân trời, xé toang một nửa trời mây. Mọi âm thanh đều tĩnh lặng thì mới có thể nghe thấy tiếng nhạc sống động của nơi được xưng là Quán bar nhất khu phố , phía sau ngõ bắc. Nó không hợp với thành cổ, nhưng lại vô cùng hợp với cảnh đêm.
Anh đóng cửa sổ lại, xoa xoa huyệt thái dương đau âm ỉ. Đi thẳng đến cửa phòng, đang nắm tay cầm định mở cửa thì đuôi mắt liếc thấy một màu hồng phấn, bèn ngẩng đầu nhìn sang. Ánh mắt lành lạnh kèm theo dáng vẻ hơi mệt mỏi của Kỷ Ngôn Tín làm cho Thích Niên xém chút thất thần, thấy anh nhìn mình, cô ngại ngùng gãi gãi đầu, nhỏ giọng giải thích: Em...em quên mang thẻ phòng rồi.
Không hề ngạc nhiên chút nào.
Kỷ Ngôn Tín bất đắc dĩ nhìn cô một cái: Em chờ tôi một chút.
Thích Niên còn chưa phản ứng thì anh đã quẹt thẻ vào phòng, không khóa cửa, thậm chí không thèm mở đèn mà cứ thể đi thẳng vào. Tiếng bước chân vững vàng ngày càng xa, dần dần không nghe thấy nữa. Thích Niên không nhịn nổi bèn nhìn vào trong vài vòng, trong hoàn cảnh đen kịt, cô chẳng thấy rõ thứ gì. Chỉ có thể dựa vào đèn treo tường trên hành lang mà nhìn thấy khung tranh tinh xảo trước cửa. Bên trong là một bộ hình thêu chữ thập hoa hồng nở rộ đẹp đẽ.
Kỷ Ngôn Tín không chần chừ quá lâu, cầm một chiếc áo khoác dài ra rồi thuận tay đóng cửa lại: Ở cửa ngõ có quán hoành thánh, ăn một chén hoành thánh gà rồi về nhé?
Tuy là giọng điệu hỏi thăm nhưng hành động lại hiển nhiên...không cho cô cơ hội từ chối.
Kỷ Ngôn Tín đưa áo khoác cho cô: Tự mặc hay để tôi giúp em?
Thích Niên nhận lấy: Tự mặc...
——
Bên ngoài vẫn còn mưa, mặc dù có mái nhà che nhưng vẫn có một ít mưa dột. Kỷ Ngôn Tín mượn ông chủ một cái dù rồi đưa cô ra ngoài. Ở cửa ngõ có một tiệm hoành thánh xây bằng gỗ, ông chủ là một cụ già đã hơn sáu mươi đang gõ mõ mời khách tới ăn.
Kỷ Ngôn Tín gập dù lại, vào tiệm chọn một chỗ ngồi rồi gọi hai chén hoành thánh gà.
Mặc dù cảnh đêm tối mờ, nhưng vẫn có không ít du khách lưu luyến không muốn trở về, căng dù đi dạo từ tốn trong ngõ cổ. Bọt nước không ngừng rơi xuống dù rồi đáp xuống mặt đất dọc theo bước chân họ. Vài người lục đục tiến vào quán hoành thánh, hoành thánh ở ngõ bắc rất đặc biệt, người tới đây hầu như không ai không nếm thử. Nhất là ông cụ gõ mõ, dáng dấp thong dong thoải mái kia tựa như pháo hoa ấm áp bắn ra trong đêm tối.
Duy chỉ có bàn của Thích Niên —— Yên tĩnh, yên tĩnh, vẫn là yên tĩnh.
Mãi đến khi hoành thánh gà được bưng ra, ông cụ hắng giọng nói từ từ thưởng thức , Kỷ Ngôn Tín mới rút đôi đũa trong ống ra, cẩn thận lau sạch sẽ rồi đưa cho cô.
Thích Niên gắp một đũa hoành thánh, lặng lẽ liếc nhìn anh một cái.
Dưới ánh đèn cũ kĩ, một bên sườn mặt của Kỷ Ngôn Tín bị che mờ, một bên được ánh sáng ấm áp chiếu vào, dường như bớt đi một chút lạnh lẽo, nhiều thêm một phần dịu dàng.
Ông ơi, sao muộn thế rồi mà ông vẫn chưa dọn quá, vất vả lắm không ạ?
Ông cụ bưng hoành thánh lên, mặt mày có vài phần vui vẻ: Cũng được. Nhà của tôi ở ngay trong ngõ, chút nữa sẽ đóng cửa.
Du khách nhìn theo hướng ông cụ chỉ, trong ngõ nhỏ, cách một đoạn đường lại có một chiếc đèn vàng mờ, tô điểm cho ngõ nhỏ vừa yên bình vừa huyền bí.
Người khách lại hỏi: Một mình ông dọn quán có được không?
Bà cụ nhà tôi ở nhà đan mũ rơm, ngủ trễ, nên thường thường đến giờ là tới thu dọn cùng tôi... Ông cụ lại gõ mõ lần nữa, tiếng mõ nặng nặng thanh thanh chìm trong cảnh đêm, nghe xa xăm yên tĩnh.
Ông cụ rất thích nói chuyện với khách, khách không hỏi thì ông cũng tự nói: Trước kia ngõ bắc không náo nhiệt như vậy, tôi chịu trách nhiệm gõ mõ cả con hẻm. Con trai tôi nói tôi lớn tuổi rồi, cho nên dựng một cái quán cho tôi ở đây. Đừng thấy tôi già, hoành thánh này là gia truyền đấy, đặc biệt lắm. Hoành thánh của tôi cũng được minh tinh tới ăn thử đó, tên Tần cái gì Noãn ấy. Lần trước đến quay phim, mỗi ngày đều đến quán tôi ăn...
Càng nói chuyện, không khí ở quán càng trở nên thân thiện.
Thích Niên dựng thẳng tai lên nghe, miệng nhỏ húp nước, mùi vị rất ngon. Bất thình lình nghe thấy Kỷ Ngôn Tín gọi tên mình, Thích Niên quay đầu lại, ánh sáng trong mắt vẫn còn nguyên, long lanh nhìn anh.
Kỷ Ngôn Tín thoáng nhớ lại buổi tối, lúc sau tấm bình phong ở lầu hai, khi anh hôn cô, ánh mắt cô cũng như vậy. Chỉ có điều, khi đó còn có thêm vài phần hoang mang và khó tin, mềm nhũn bị vây trong lồng ngực anh. Chỗ mềm mại nơi tận sâu đáy lòng hoàn toàn sụp đổ, anh trầm giọng, nói: Chúng ta hãy thử xem.
Muỗng của Thích Niên cạch một tiếng đụng vào thành chén, vài giọt nước canh nóng bắn lên mu bàn tay cô hơi đau. Cô lại giống như không phát hiện, chỉ lo nhìn anh chằm chằm, lo sợ nếu chuyển mắt một cái thì tất cả những điều mắt thấy tai nghe đều sẽ vỡ vụn như cảnh trong mơ.
Đợi một chút... Cô che ngực, hít một hơi thật sâu, giọng run run hỏi: Thầy Kỷ, thầy có thể lặp lại lần nữa không?
Kỷ Ngôn Tín im lặng vài giây, nhéo nhéo mi tâm rồi rút mấy tờ khăn giấy, không nói tiếng nào mà chỉ xoa xoa mu bàn tay cô. Ngay lúc Thích Niên cho rằng anh đã đổi ý thì anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nơi quầng sáng từ từ lắng đọng. Anh vừa mở miệng, tim Thích Niên đã nhảy đến tận họng, tất cả cảm giác đều ngưng tụ ở trái tim.
Hồi hộp quá, hồi hộp chết mất...
Muốn nói hơi nhiều.
Kỷ Ngôn Tín sắp xếp lại ngôn ngữ: Trước kia tôi từng nói với em, tôi có một mối tình tự nhiên chấm dứt, em còn nhớ không?
Thích Niên gật đầu, sao có thể không nhớ... Vô cùng khắc sâu!
Đó là lần đầu tiên anh chủ động kể về bản thân cho cô, còn khiến cô đau lòng những vài ngày... Cho nên tối nay gọi cô tới là vì hồi Tết gặp lại bạn gái cũ, và muốn tìm cô để kể lại mối tình đầu?
Nghĩ như thế, Thích Niên lập tức không yên.
Tâm tư của cô đều viết thẳng lên mặt, Kỷ Ngôn Tín mỉm cười, hiếm khi vui sướng. Anh nhấn nhấn vào mi tâm trướng đau, nói một cách lạnh nhạt: Cô ấy và tôi bằng tuổi, chúng tôi là bạn cùng lớp. Bởi vì cùng một giáo sư, lại làm chung một đề tài, không đến mức sớm chiều ở chung thì cũng thường xuyên ở cạnh nhau. Tôi và cô ấy đều là học trò xuất sắc của giáo sư, cô ấy hiếu thắng, cũng kiêu ngạo. Nhưng ngoại trừ cái đó ra thì những thứ khác đều rất tốt...
Kỷ Ngôn Tín dừng lại, nhìn Thích Niên cúi đầu như sắp khóc thì cố gắng đè nén sự vui sướng nơi đáy mắt: Thích Niên, em hãy nghe tôi nói hết trước đã.
Thích Niên buồn bực uống nước canh, bởi vì câu nói kia của anh mà vành tai nóng hổi đã bị gió đêm thổi lạnh, lạnh đến nỗi muốn thấm vào lòng cô.
Trong tiếng mõ thuần hậu, giọng nói của anh vẫn từ tốn như trước: Bạn học, cộng sự, quan hệ như vậy duy trì sau vài năm, tất cả mọi người cảm thấy có lẽ chúng tôi đều yêu nhau, kể cả tôi cũng cảm thấy ở bên cô ấy cũng là một chuyện không phải khó chấp nhận. Lễ Noel năm đó, cô ấy tỏ tình với tôi, thế là chúng tôi ở bên nhau. Không có bất ngờ, cho nên sau khi yêu đương cũng không có gì thay đổi.
Ánh mắt lành lạnh của Kỷ Ngôn Tín nhìn về phía ông cụ gõ mõ, ngọn đèn mờ nhạt phản chiếu nơi đáy mắt anh, lấp lánh như đá quý.
Tiếng mưa tích tí đập vào nhà gỗ, giọng điệu của anh không có chút vui vẻ gì khi nhớ là chuyện cũ, chỉ có lạnh nhạt như âm thanh của cảnh đêm, trầm thấp như đàn violin: Khi đó bận rộn làm thí nghiệm, bình thường vì một tham số mà có thể thức trắng vài ngày, nhiều lần làm thí nghiệm, nhiều lần thay đổi uốn nắn. Không có hẹn hò, tất cả trao đổi đều xoay quanh thí nghiệm và số liệu thí nghiệm. Kiểu ở chung này không thể tránh được một ít tranh chấp, kết quả chính là ảnh hưởng đến thí nghiệm, mà tình cảm này cũng chỉ duy trì ngắn ngủi được hai tháng...
Sườn mặt anh bị ánh sáng chia làm hai nửa, nửa sáng nửa tối, trông vô cùng gai góc. Đôi mắt sâu thẳm kia như hai viên đá đen trong vắt, chỉ nhìn bạn thôi cũng đủ để bạn cảm thấy như bị cuốn vào một vòng xoáy quay cuồng.
Thích Niên bị anh nhìn như vậy thì thấy ngực phập phồng, vừa yên lặng không bao lâu, tiếng tim đập đinh tai nhức óc lại tiếp tục lấp đầy hai tai cô.
Sau đó, tôi phát hiện cảm giác với cô ấy chỉ là thói quen khi có đối phương ở bên cạnh, ngay cả thích cũng không tới. Hơn nữa khi đó ông nội suốt ngày kêu ca, cô ấy lại hiểu chuyện... Kỷ Ngôn Tín dừng một chút, tiếng nói càng trầm hơn: Ở bên tôi, rất vất vả.
Lồng ngực Thích Niên vừa khó chịu vừa đau đớn: Thầy nói cho em biết những chuyện này...để làm gì?
Nghe không hiểu à? Kỷ Ngôn Tín hỏi.
Cơ thể Thích Niên hơi cứng đờ, đứng ngồi không yên. Cô phải hiểu cái gì...?
Kỷ Ngôn Tín mệt mỏi nhắm mắt lại, tuy giọng điệu không tốt nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: Em không có kinh nghiệm yêu đương, tôi cũng không thể im lặng mà bắt đầu với em, cho nên tôi đang thẳng thắn. Bất luận em có để ý hay không, tôi vẫn nói cho em biết để em cân nhắc.
/92
|