Thành phố Z trước lập đông, hiếm khi được ngày nắng.
Giáo sư Thẩm vừa tự đắc ngâm nga tiểu khúc vừa pha trà Bích Loa Xuân, sau đó nghe thấy hai tiếng gõ cửa qua loa. Ông ngẩng đầu nhìn lên. Kỷ Ngôn Tín còn chưa thu tay lại, thấy ông nhìn thì cầm hộp giữ ấm đi vào.
Giáo sư Thẩm vội vàng giấu hộp trà vào tủ, tỏ ra phòng bị: Lại đây lấy trà nữa hả? Không cho đâu. Dứt lời, ông mềm giọng hơn: Trà này là ba con tặng chú, con muốn thì hỏi ông ấy, đừng có hai ba ngày lại chạy đến chỗ chú uống trà.
Kỷ Ngôn Tín dừng bước, dở khóc dở cười.
Mấy ngày nay bởi vì cần làm luận văn nhanh hơn một chút, ai ngờ...
Kỷ Ngôn Tín đặt hộp giữ ấm màu xanh da trời lên mặt bàn, thờ ơ nói: Chỗ con còn có Hoàng Sơn Mao Phong, Quân Sơn Ngân Châm, Lư Sơn Vân Vụ, Đống Đỉnh Ô Long... Chú Thẩm có thích thì lấy mà uống.
Hai mắt Giáo sư Thẩm sáng rực lên, mãi đến khi Kỷ Ngôn Tín quay đầu nhìn qua thì ông mới ho nhẹ vài tiếng, tỏ ra kiêu ngạo: Tìm chú có việc à?
Kỷ Ngôn Tín dựa vào bàn, vỗ vỗ hộp giữ ấm bên cạnh: Đưa bữa sáng cho chú đây.
Mặt trời mọc đằng tây à...
Giáo sư Thẩm nghi ngờ nhìn nhìn anh vài lần, nói thầm: Hôm nay bị gió nào thổi trúng vậy, còn biết hiếu kính tôi nữa đấy. Vừa nói ông vừa mở hộp giữ ấm ra xem, bên trong được bọc bằng giấy bạc, bên cạnh có một hộp sữa tươi, trên ống hút còn cột một cái nơ bướm màu đỏ...
Vẻ mặt giáo sư Thẩm rất ngoạn mục. Đương nhiên Kỷ Ngôn Tín cũng thấy, lông mày anh nhíu lại, cảm thấy càng đau đầu hơn.
Thẩm mĩ quái quỷ gì vậy?
Là của con bé Thích Niên kia phải không? Giáo sư Thẩm cầm miếng sandwich, mở lớp giấy bạc ra. Ồ, rất phong phú. Chà bông, trứng gà, thịt lưng lợn muối xông khói, lòng nướng... Thơm đến nỗi nước miếng ông không ngừng ứa ra.
Kỷ Ngôn Tín cúi đầu vuốt vuốt chìa khóa, không trả lời.
Đây là ngầm thừa nhận...
Giáo sư Thẩm lập tức bỏ miếng sandwich xuống: Chú không ăn đâu, đây là tâm ý của con gái người ta cho con, chú ăn lại giảm thọ mất.
Cô ấy đưa, con nhận. Ai ăn thì có quan trọng gì? Kỷ Ngôn Tín thuận tay nhét chìa khóa vào túi quần, ngón tay thon dài gõ gõ hai cái lên hộp giữ ấm: Không ăn mới là lãng phí.
Giáo sư Thẩm cười đầy ẩn ý: Ngại phiền phức thì nhận làm gì? Nhận xong còn muốn chú thủ tiêu tang vật.
Kỷ Ngôn Tín nhíu mày, không phản bác. Đồng ý nhận, hoàn toàn là vì...
Anh nhớ lại ánh mắt ướt sũng của Thích Niên lúc nãy, cảm thấy trái tim có chút sụp đổ không nói nên lời, cảm giác rất kì lạ. Có lẽ la tối hôm qua không nghỉ ngơi đủ cho nên mới có loại ảo giác này. Kỷ Ngôn Tín đè nhẹ lên hai huyệt thái dương, không biết có phải là do hôm qua quên đóng cửa sổ hay không, sáng nay dậy anh đã thấy đau đầu.
Cứ để chỗ chú trước đi, hai ngày nữa con đến lấy. Dứt lời, anh đứng dậy đi mất.
Mới đi được vài bước thì nghe thấy âm thanh mập mờ của giáo sư Thẩm vang lên: Hôm qua chú với ba con đi đánh golf, ông ấy hỏi chú có biết Thích Niên không.
Kỷ Ngôn Tín dừng bước.
Giáo sư Thẩm cười như mèo trộm được cá: Lớn tuổi rồi, nói năng chẳng biết giữ mồm gì nữa, hình như có nói vài thứ không nên nói đấy.
Gân xanh trên mu bàn tay Kỷ Ngôn Tín dựng thẳng lên, khàn giọng hỏi: Chú đã nói gì rồi?
Cũng không có gì. Giáo sư Thẩm cầm ly lên, hít hà hương vị Bích Loa Xuân, vui vẻ nói: Chỉ cảm thấy con đối với cô bé kia không bình thường, rất để bụng thôi.
Kỷ Ngôn Tín mệt mỏi nhắm mặt lại, mím môi, không nói lời nào rồi đi mất.
——
Thích Niên gục xuống bàn vẽ hình nguyên lí, thấy Kỷ Ngôn Tín đến thì cô mới cất giấy đi rồi lấy vở ra.
Giống như thường ngày, viết xong tiêu đề anh mới bắt đầu vào bài. Kỷ Ngôn Tín dạy học rất ít khi viết bảng, những chỗ trọng tâm đều nói miệng, hoặc làm thí nghiệm thực tế cho biết. Dù có viết bảng thì đa phần đều là từ chuyên ngành hoặc vẽ biểu đồ nguyên lí làm ví dụ.
Với tư cách là người ngoài ngành, hai mắt Thích Niên bắt đầu lèm nhèm, không biết lúc nào nên ghi và cái gì nên ghi. Đôi lúc Kỷ Ngôn Tín nhìn lướt qua thì đều thấy cô chống cằm ngậm bút, vẻ mặt như thâm thù đại hận.
Sau khi xong tiết học chẳng hiểu gì cả , Kỷ Ngôn Tín bị sinh viên giữ lại hỏi bài, còn Thích Niên nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đứng ngoài phòng học chờ anh.
Hiếm khi trời nắng, gió lại to.
Thích Niên đứng trong hành lang cả buổi, hai tay trở nên lạnh buốt. Cô vừa đưa tay lên miệng hà hơi, vừa quay đầu nhìn người đi qua đi lại. Đợi khoảng mười phút phút thì Kỷ Ngôn Tín cầm sách giáo khoa đi xuống.
Thích Niên đang muốn chạy ra đón, chân vừa bước thì đã thấy sau Kỷ Ngôn Tín hai bước là một nữ sinh. Có lẽ nhận ra mình đi hơi nhanh, Kỷ Ngôn Tín đứng đợi ở góc rẽ cầu thang vài giây để nữ sinh kia theo kịp.
Thích Niên À một tiếng, yên lặng rút chân về. Là nữ sinh còn lại ngoại trừ Lưu Hạ.
Ồ...... Nghe nói đã xuất khẩu rồi nhỉ?
Thích Niên đứng nhìn trộm, khi không thấy bóng dáng của hai người họ nữa thì mới đi theo.
Kết quả là...
Vừa đến bậc thang đầu lầu một, đã nhìn thấy Kỷ Ngôn Tín đang đứng ôm cây đợi thỏ.
Con thỏ kia —— đương nhiên là cô.
Thích Niên né không kịp, bị bắt quả tang, chỉ có thể sờ sờ mũi, ỉu xìu đi qua: Thầy Kỷ.
Kỷ Ngôn Tín nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của cô thì nhíu mày: Đi theo tôi?
Thích Niên vội vàng lắc đầu, lấy cuốn vở trong balo ra: Em tìm thầy để hỏi bài mà.
Kỷ Ngôn Tín lấy cuốn vở trong tay cô lật hai trang. Dưới góc mỗi trang đều vẽ một hình vẽ nhỏ, trang cuối còn vẽ hai con Golden đang chơi bóng.
Anh đảo mắt nhìn cô, im lặng hỏi dò.
Thích Niên xấu hổ cắn cắn môi: Hình này vẽ lúc Thất Bảo vẫn còn ở nhà em...
Cô lặng lẽ nhìn, dùng ngón tay chỉ vào một con Golden, giải thích: Đây là em, tên là Thất Tể...
Lúc Thất Bảo được gởi nuôi ở nhà Thích Niên, sau khi về nhà thì cô thường bớt chút thời gian chơi với nó, có khi là chơi bóng. Nhưng vì phòng trọ hơi nhỏ nên không thể phát huy, bình thường chỉ ném mấy trái bóng để Thất Bảo nhặt về, mượn trò ban thưởng mà bắt đầu giở trò với Thất Bảo...
Ví dụ như sờ lông ngực, sờ đầu, nắn móng vuốt.
Sau đó, vào một đêm đầu óc chập mạch và thế là vẽ ra hai con Golden này. Một con gọi là Thất Bảo, một con gọi là Thất Tể. Vốn muốn đăng lên weibo, nhưng cuối cùng lại trở thành vật tư được giấu trong vở.
Kỷ Ngôn Tín nhìn một lúc rồi mới dời mắt, lật vở về mấy trang trước. Chữ của cô rất thanh tú ngay ngắn, xếp cùng một chỗ thật là cảnh đẹp ý vui. Chỉ là, nội dung cô viết, thật sự không biết nói gì. Kỷ Ngôn Tín lại tiện tay lật vài tờ phía trước, trên cơ bản là bài nào cũng chỉ có một cái tên, một hình vẽ nguyên lí, còn lại toàn hình cô tiện tay vẽ bậy. Xem ra, đi học cũng làm không ít chuyện linh tinh.
Anh ngẩng lên nhìn cô: Muốn hỏi cái gì. Kỷ Ngôn Tín hỏi.
Thích Niên Ừm một tiếng, tai bắt đầu đỏ lên, nhỏ giọng trả lời: Muốn hỏi nhiều lắm, em cũng không biết nên hỏi cái gì. Từ chuyên ngành nhiều như vậy, cô chỉ nhớ được mấy cái, mà ngay cả hỏi...cũng khó.
Một lúc lâu vẫn là Kỷ Ngôn Tín hỏi: Chép bài cho Lưu Hạ?
Thích Niên gật gật đầu.
À, vậy không cần đâu. Kỷ Ngôn Tín trả cuốn vở cho cô: Em có chép kĩ hơn nữa thì có lẽ cô ấy cũng không hiểu.
Thích Niên: ...
Kỷ Ngôn Tín làm như không thấy vẻ mặt của cô, giọng điệu nhàn nhạt: Còn vấn đề gì không?
Thích Niên lắc đầu, nói một cách mất mát: Dạ không.
Thấy anh muốn đi, Thích Niên vội vàng giơ tay: Có! Có một chuyện nữa!
——
Đợi đến tối.
Hết giờ học, Thích Niên bèn gọi điện cho Lưu Hạ hỏi thăm tình hình. Rạng sáng hôm qua Thích Niên đã ngủ rồi. Lưu Hạ chỉ nhắn lại một tin, báo rằng cô nàng đã đến bệnh viện an toàn.
Giữa trưa Thích Niên gọi lại thì không ai bắt máy.
Tình huống đặc biệt như vậy, chắc là cô nàng không rảnh hoặc không để ý. Thích Niên cũng không làm phiền thêm, có Lý Việt ở bên cạnh cho nên cô rất yên tâm.
Vào một buổi trưa của tiết chuyên ngành, cộng với hợp đồng Chu Hân Hân đưa, cô chỉ xem một lát là đã thấy choáng váng.
Trước kia, lúc cô và Lộ Thanh Vũ vẫn là bạn tốt, mấy hợp đồng này đều giao cho Lộ Thanh Vũ. Nhưng cũng do quá mức tin tưởng cô ta, mới tạo thành phong ba bão táp mấy năm nay.
Lưu Hạ nói cô không khôn ngoan. Thích Niên nghĩ nghĩ, cảm thấy rất đúng. Khi đó dù cho không hiểu chuyện, cũng quá thiếu mắt nhìn... Còn không phải là thiếu khôn ngoan à.
Cô thở dài một hơi. Lưu Hạ đã nhận điện thoại, giọng nói hơi khàn khàn nhưng rất có tinh thần: Than thở cái gì, có phải là làm chuyện gì ngu ngốc rồi, đang chờ mình cứu vớt phải không?
Làm gì có! Thích Niên thì thầm, hỏi: Bà ngoại có khỏe không?
Ừ, lúc mình xuống sân bay, mẹ mới nói cho mình biết. Bà ngoại không sao nữa, tuy vẫn trong thời kì nguy hiểm. Nhưng mà tin tức như vậy đã là tin tốt đối với mình rồi.
Thích Niên rũ mắt, hơi đau lòng: Sờ sờ cậu nè.
Thôi đi. Lưu Hạ nở nụ cười: Mình có bồ rồi, còn cần cậu sờ hả.
Thích Niên: ... Biến! Cậu có bồ thì cậu giỏi lắm.
Cô hừ một tiếng, cầm cái tô khuấy khuấy mì ăn liền nóng hổi rồi hít một hơi thật sâu. Lưu Hạ nghe tiếng này, cách điện thoại vẫn có thể ngửi thấy mùi mì thịt bò: Lại không ăn cơm à?
Tan học trễ. Thích Niên ăn một đũa mì, ngồm ngoàm nói: Không muốn nấu ăn, lại ngán cơm tiệm...
Lưu Hạ Ừ , hỏi cô: Hôm nay là ngày đầu tiên cậu phát động tấn công, có tiến triển gì không?
Cô nàng vừa hỏi đến thì Thích Niên như bị giẫm phải đuôi, im luôn không nói gì được.
Thế này....
Lưu Hạ đoán: Thảm thiết?
...
Vô cùng thảm thiết?
Thích Niên nuốt miếng mì tôm, thở dài: Mình thật sự tin rằng Kỷ Ngôn Tín là người dầu muối không ăn rồi, sáng nay mình đưa đồ ăn sáng thế là bị thầy ấy từ chối. Mình giúp cậu chép bài thì bị thầy ấy sỉ nhục! Mình, mình...mình tức muốn chết!
Lưu Hạ rất bình tĩnh: Bình thường.
Nhưng mình cũng làm thầy ấy chịu thua rồi!
Lưu Hạ: Hả?
******
Chỗ cầu thang này nhiều người tới lui.
Kỷ Ngôn Tín không tiện đứng đây lâu cùng cô, thế là anh hất cằm ra hiệu vừa đi vừa nói chuyện. Đương nhiên Thích Niên nhanh nhảu đi theo, đi đến con đường đá đầy cỏ, cô mới nói: Cuối tuần em có thể đến thăm Thất Bảo không?
Vốn ý chí chiến đấu của cô sôi sùng sục, mặt dày muốn bám lấy anh không thôi. Nhưng từ vụ trong phòng giáo viên hôm bữa, cứ trường kì kháng chiến như vậy thì không ổn, vì vậy cô linh hoạt nghĩ ra chủ ý này!
Kết quả...
Kỷ Ngôn Tín dừng lại, cười như không cười nhìn cô, giọng điệu lạnh nhạt bình tĩnh: Thích Niên, ý đồ của em đối với tôi có cần lộ liễu vậy không?
Thích Niên sửng sốt một chút rồi gật đầu, trả lời như thể đương nhiên: Em biết chứ. Ý đồ rõ ràng và mãnh liệt như vậy mới có thể để thầy thấy được quyết tâm của em...
Giáo sư Thẩm vừa tự đắc ngâm nga tiểu khúc vừa pha trà Bích Loa Xuân, sau đó nghe thấy hai tiếng gõ cửa qua loa. Ông ngẩng đầu nhìn lên. Kỷ Ngôn Tín còn chưa thu tay lại, thấy ông nhìn thì cầm hộp giữ ấm đi vào.
Giáo sư Thẩm vội vàng giấu hộp trà vào tủ, tỏ ra phòng bị: Lại đây lấy trà nữa hả? Không cho đâu. Dứt lời, ông mềm giọng hơn: Trà này là ba con tặng chú, con muốn thì hỏi ông ấy, đừng có hai ba ngày lại chạy đến chỗ chú uống trà.
Kỷ Ngôn Tín dừng bước, dở khóc dở cười.
Mấy ngày nay bởi vì cần làm luận văn nhanh hơn một chút, ai ngờ...
Kỷ Ngôn Tín đặt hộp giữ ấm màu xanh da trời lên mặt bàn, thờ ơ nói: Chỗ con còn có Hoàng Sơn Mao Phong, Quân Sơn Ngân Châm, Lư Sơn Vân Vụ, Đống Đỉnh Ô Long... Chú Thẩm có thích thì lấy mà uống.
Hai mắt Giáo sư Thẩm sáng rực lên, mãi đến khi Kỷ Ngôn Tín quay đầu nhìn qua thì ông mới ho nhẹ vài tiếng, tỏ ra kiêu ngạo: Tìm chú có việc à?
Kỷ Ngôn Tín dựa vào bàn, vỗ vỗ hộp giữ ấm bên cạnh: Đưa bữa sáng cho chú đây.
Mặt trời mọc đằng tây à...
Giáo sư Thẩm nghi ngờ nhìn nhìn anh vài lần, nói thầm: Hôm nay bị gió nào thổi trúng vậy, còn biết hiếu kính tôi nữa đấy. Vừa nói ông vừa mở hộp giữ ấm ra xem, bên trong được bọc bằng giấy bạc, bên cạnh có một hộp sữa tươi, trên ống hút còn cột một cái nơ bướm màu đỏ...
Vẻ mặt giáo sư Thẩm rất ngoạn mục. Đương nhiên Kỷ Ngôn Tín cũng thấy, lông mày anh nhíu lại, cảm thấy càng đau đầu hơn.
Thẩm mĩ quái quỷ gì vậy?
Là của con bé Thích Niên kia phải không? Giáo sư Thẩm cầm miếng sandwich, mở lớp giấy bạc ra. Ồ, rất phong phú. Chà bông, trứng gà, thịt lưng lợn muối xông khói, lòng nướng... Thơm đến nỗi nước miếng ông không ngừng ứa ra.
Kỷ Ngôn Tín cúi đầu vuốt vuốt chìa khóa, không trả lời.
Đây là ngầm thừa nhận...
Giáo sư Thẩm lập tức bỏ miếng sandwich xuống: Chú không ăn đâu, đây là tâm ý của con gái người ta cho con, chú ăn lại giảm thọ mất.
Cô ấy đưa, con nhận. Ai ăn thì có quan trọng gì? Kỷ Ngôn Tín thuận tay nhét chìa khóa vào túi quần, ngón tay thon dài gõ gõ hai cái lên hộp giữ ấm: Không ăn mới là lãng phí.
Giáo sư Thẩm cười đầy ẩn ý: Ngại phiền phức thì nhận làm gì? Nhận xong còn muốn chú thủ tiêu tang vật.
Kỷ Ngôn Tín nhíu mày, không phản bác. Đồng ý nhận, hoàn toàn là vì...
Anh nhớ lại ánh mắt ướt sũng của Thích Niên lúc nãy, cảm thấy trái tim có chút sụp đổ không nói nên lời, cảm giác rất kì lạ. Có lẽ la tối hôm qua không nghỉ ngơi đủ cho nên mới có loại ảo giác này. Kỷ Ngôn Tín đè nhẹ lên hai huyệt thái dương, không biết có phải là do hôm qua quên đóng cửa sổ hay không, sáng nay dậy anh đã thấy đau đầu.
Cứ để chỗ chú trước đi, hai ngày nữa con đến lấy. Dứt lời, anh đứng dậy đi mất.
Mới đi được vài bước thì nghe thấy âm thanh mập mờ của giáo sư Thẩm vang lên: Hôm qua chú với ba con đi đánh golf, ông ấy hỏi chú có biết Thích Niên không.
Kỷ Ngôn Tín dừng bước.
Giáo sư Thẩm cười như mèo trộm được cá: Lớn tuổi rồi, nói năng chẳng biết giữ mồm gì nữa, hình như có nói vài thứ không nên nói đấy.
Gân xanh trên mu bàn tay Kỷ Ngôn Tín dựng thẳng lên, khàn giọng hỏi: Chú đã nói gì rồi?
Cũng không có gì. Giáo sư Thẩm cầm ly lên, hít hà hương vị Bích Loa Xuân, vui vẻ nói: Chỉ cảm thấy con đối với cô bé kia không bình thường, rất để bụng thôi.
Kỷ Ngôn Tín mệt mỏi nhắm mặt lại, mím môi, không nói lời nào rồi đi mất.
——
Thích Niên gục xuống bàn vẽ hình nguyên lí, thấy Kỷ Ngôn Tín đến thì cô mới cất giấy đi rồi lấy vở ra.
Giống như thường ngày, viết xong tiêu đề anh mới bắt đầu vào bài. Kỷ Ngôn Tín dạy học rất ít khi viết bảng, những chỗ trọng tâm đều nói miệng, hoặc làm thí nghiệm thực tế cho biết. Dù có viết bảng thì đa phần đều là từ chuyên ngành hoặc vẽ biểu đồ nguyên lí làm ví dụ.
Với tư cách là người ngoài ngành, hai mắt Thích Niên bắt đầu lèm nhèm, không biết lúc nào nên ghi và cái gì nên ghi. Đôi lúc Kỷ Ngôn Tín nhìn lướt qua thì đều thấy cô chống cằm ngậm bút, vẻ mặt như thâm thù đại hận.
Sau khi xong tiết học chẳng hiểu gì cả , Kỷ Ngôn Tín bị sinh viên giữ lại hỏi bài, còn Thích Niên nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đứng ngoài phòng học chờ anh.
Hiếm khi trời nắng, gió lại to.
Thích Niên đứng trong hành lang cả buổi, hai tay trở nên lạnh buốt. Cô vừa đưa tay lên miệng hà hơi, vừa quay đầu nhìn người đi qua đi lại. Đợi khoảng mười phút phút thì Kỷ Ngôn Tín cầm sách giáo khoa đi xuống.
Thích Niên đang muốn chạy ra đón, chân vừa bước thì đã thấy sau Kỷ Ngôn Tín hai bước là một nữ sinh. Có lẽ nhận ra mình đi hơi nhanh, Kỷ Ngôn Tín đứng đợi ở góc rẽ cầu thang vài giây để nữ sinh kia theo kịp.
Thích Niên À một tiếng, yên lặng rút chân về. Là nữ sinh còn lại ngoại trừ Lưu Hạ.
Ồ...... Nghe nói đã xuất khẩu rồi nhỉ?
Thích Niên đứng nhìn trộm, khi không thấy bóng dáng của hai người họ nữa thì mới đi theo.
Kết quả là...
Vừa đến bậc thang đầu lầu một, đã nhìn thấy Kỷ Ngôn Tín đang đứng ôm cây đợi thỏ.
Con thỏ kia —— đương nhiên là cô.
Thích Niên né không kịp, bị bắt quả tang, chỉ có thể sờ sờ mũi, ỉu xìu đi qua: Thầy Kỷ.
Kỷ Ngôn Tín nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của cô thì nhíu mày: Đi theo tôi?
Thích Niên vội vàng lắc đầu, lấy cuốn vở trong balo ra: Em tìm thầy để hỏi bài mà.
Kỷ Ngôn Tín lấy cuốn vở trong tay cô lật hai trang. Dưới góc mỗi trang đều vẽ một hình vẽ nhỏ, trang cuối còn vẽ hai con Golden đang chơi bóng.
Anh đảo mắt nhìn cô, im lặng hỏi dò.
Thích Niên xấu hổ cắn cắn môi: Hình này vẽ lúc Thất Bảo vẫn còn ở nhà em...
Cô lặng lẽ nhìn, dùng ngón tay chỉ vào một con Golden, giải thích: Đây là em, tên là Thất Tể...
Lúc Thất Bảo được gởi nuôi ở nhà Thích Niên, sau khi về nhà thì cô thường bớt chút thời gian chơi với nó, có khi là chơi bóng. Nhưng vì phòng trọ hơi nhỏ nên không thể phát huy, bình thường chỉ ném mấy trái bóng để Thất Bảo nhặt về, mượn trò ban thưởng mà bắt đầu giở trò với Thất Bảo...
Ví dụ như sờ lông ngực, sờ đầu, nắn móng vuốt.
Sau đó, vào một đêm đầu óc chập mạch và thế là vẽ ra hai con Golden này. Một con gọi là Thất Bảo, một con gọi là Thất Tể. Vốn muốn đăng lên weibo, nhưng cuối cùng lại trở thành vật tư được giấu trong vở.
Kỷ Ngôn Tín nhìn một lúc rồi mới dời mắt, lật vở về mấy trang trước. Chữ của cô rất thanh tú ngay ngắn, xếp cùng một chỗ thật là cảnh đẹp ý vui. Chỉ là, nội dung cô viết, thật sự không biết nói gì. Kỷ Ngôn Tín lại tiện tay lật vài tờ phía trước, trên cơ bản là bài nào cũng chỉ có một cái tên, một hình vẽ nguyên lí, còn lại toàn hình cô tiện tay vẽ bậy. Xem ra, đi học cũng làm không ít chuyện linh tinh.
Anh ngẩng lên nhìn cô: Muốn hỏi cái gì. Kỷ Ngôn Tín hỏi.
Thích Niên Ừm một tiếng, tai bắt đầu đỏ lên, nhỏ giọng trả lời: Muốn hỏi nhiều lắm, em cũng không biết nên hỏi cái gì. Từ chuyên ngành nhiều như vậy, cô chỉ nhớ được mấy cái, mà ngay cả hỏi...cũng khó.
Một lúc lâu vẫn là Kỷ Ngôn Tín hỏi: Chép bài cho Lưu Hạ?
Thích Niên gật gật đầu.
À, vậy không cần đâu. Kỷ Ngôn Tín trả cuốn vở cho cô: Em có chép kĩ hơn nữa thì có lẽ cô ấy cũng không hiểu.
Thích Niên: ...
Kỷ Ngôn Tín làm như không thấy vẻ mặt của cô, giọng điệu nhàn nhạt: Còn vấn đề gì không?
Thích Niên lắc đầu, nói một cách mất mát: Dạ không.
Thấy anh muốn đi, Thích Niên vội vàng giơ tay: Có! Có một chuyện nữa!
——
Đợi đến tối.
Hết giờ học, Thích Niên bèn gọi điện cho Lưu Hạ hỏi thăm tình hình. Rạng sáng hôm qua Thích Niên đã ngủ rồi. Lưu Hạ chỉ nhắn lại một tin, báo rằng cô nàng đã đến bệnh viện an toàn.
Giữa trưa Thích Niên gọi lại thì không ai bắt máy.
Tình huống đặc biệt như vậy, chắc là cô nàng không rảnh hoặc không để ý. Thích Niên cũng không làm phiền thêm, có Lý Việt ở bên cạnh cho nên cô rất yên tâm.
Vào một buổi trưa của tiết chuyên ngành, cộng với hợp đồng Chu Hân Hân đưa, cô chỉ xem một lát là đã thấy choáng váng.
Trước kia, lúc cô và Lộ Thanh Vũ vẫn là bạn tốt, mấy hợp đồng này đều giao cho Lộ Thanh Vũ. Nhưng cũng do quá mức tin tưởng cô ta, mới tạo thành phong ba bão táp mấy năm nay.
Lưu Hạ nói cô không khôn ngoan. Thích Niên nghĩ nghĩ, cảm thấy rất đúng. Khi đó dù cho không hiểu chuyện, cũng quá thiếu mắt nhìn... Còn không phải là thiếu khôn ngoan à.
Cô thở dài một hơi. Lưu Hạ đã nhận điện thoại, giọng nói hơi khàn khàn nhưng rất có tinh thần: Than thở cái gì, có phải là làm chuyện gì ngu ngốc rồi, đang chờ mình cứu vớt phải không?
Làm gì có! Thích Niên thì thầm, hỏi: Bà ngoại có khỏe không?
Ừ, lúc mình xuống sân bay, mẹ mới nói cho mình biết. Bà ngoại không sao nữa, tuy vẫn trong thời kì nguy hiểm. Nhưng mà tin tức như vậy đã là tin tốt đối với mình rồi.
Thích Niên rũ mắt, hơi đau lòng: Sờ sờ cậu nè.
Thôi đi. Lưu Hạ nở nụ cười: Mình có bồ rồi, còn cần cậu sờ hả.
Thích Niên: ... Biến! Cậu có bồ thì cậu giỏi lắm.
Cô hừ một tiếng, cầm cái tô khuấy khuấy mì ăn liền nóng hổi rồi hít một hơi thật sâu. Lưu Hạ nghe tiếng này, cách điện thoại vẫn có thể ngửi thấy mùi mì thịt bò: Lại không ăn cơm à?
Tan học trễ. Thích Niên ăn một đũa mì, ngồm ngoàm nói: Không muốn nấu ăn, lại ngán cơm tiệm...
Lưu Hạ Ừ , hỏi cô: Hôm nay là ngày đầu tiên cậu phát động tấn công, có tiến triển gì không?
Cô nàng vừa hỏi đến thì Thích Niên như bị giẫm phải đuôi, im luôn không nói gì được.
Thế này....
Lưu Hạ đoán: Thảm thiết?
...
Vô cùng thảm thiết?
Thích Niên nuốt miếng mì tôm, thở dài: Mình thật sự tin rằng Kỷ Ngôn Tín là người dầu muối không ăn rồi, sáng nay mình đưa đồ ăn sáng thế là bị thầy ấy từ chối. Mình giúp cậu chép bài thì bị thầy ấy sỉ nhục! Mình, mình...mình tức muốn chết!
Lưu Hạ rất bình tĩnh: Bình thường.
Nhưng mình cũng làm thầy ấy chịu thua rồi!
Lưu Hạ: Hả?
******
Chỗ cầu thang này nhiều người tới lui.
Kỷ Ngôn Tín không tiện đứng đây lâu cùng cô, thế là anh hất cằm ra hiệu vừa đi vừa nói chuyện. Đương nhiên Thích Niên nhanh nhảu đi theo, đi đến con đường đá đầy cỏ, cô mới nói: Cuối tuần em có thể đến thăm Thất Bảo không?
Vốn ý chí chiến đấu của cô sôi sùng sục, mặt dày muốn bám lấy anh không thôi. Nhưng từ vụ trong phòng giáo viên hôm bữa, cứ trường kì kháng chiến như vậy thì không ổn, vì vậy cô linh hoạt nghĩ ra chủ ý này!
Kết quả...
Kỷ Ngôn Tín dừng lại, cười như không cười nhìn cô, giọng điệu lạnh nhạt bình tĩnh: Thích Niên, ý đồ của em đối với tôi có cần lộ liễu vậy không?
Thích Niên sửng sốt một chút rồi gật đầu, trả lời như thể đương nhiên: Em biết chứ. Ý đồ rõ ràng và mãnh liệt như vậy mới có thể để thầy thấy được quyết tâm của em...
/92
|