Thích Niên còn đang ngủ mơ, phía chân trời đã tỏa ra ánh sáng mờ mờ.
Trong mộng, cô đang chơi bóng với Thất Bảo trên bãi cỏ ở sân vận động. Lúc chạy nhảy, cơ thể đẹp đẽ của Golden tạo thành một đường cong hoàn mỹ, lập lòe phát sáng. Cô ném bóng đi, Thất Bảo quay đầu đuổi theo, chạy tới chỗ toàn sương mù dày đặc. Cô sợ làm mất Thất Bảo thì không thể nào ăn nói với Kỷ Ngôn Tín, vì vậy sốt ruột chạy theo. Trong màn sương mù còn chẳng thấy tay đâu, cô chỉ nghe tiếng tim đập của mình, vang lên từng nhịp từng nhịp một...
Đang bị giày vò mệt mỏi trong mơ, điện thoại đặt trên đầu giường của cô đột nhiên đổ chuông.
Thích Niên bừng tỉnh, xoay người với lấy điện thoại: Alo?
Mấy ngày nay nhiệt độ hạ liên tục, nhanh đến nỗi làm người ta chưa kịp có thời gian thích ứng.
Tối hôm qua lúc mẹ Thích gọi điện thoại cho Thích Niên, giọng nói của cô đã uể oải yếu ớt, vì sợ cô bị cảm nên sáng sớm bà gọi điện để nhắc nhở Thích Niên nhớ mặc thêm đồ. Thích Niên từ từ nhắm mắt lại, lầm bầm một tiếng: Còn sớm mà mẹ...con còn chưa dậy nữa đây này.
Sớm cái gì, mẹ đã ra ngoài mua đồ ăn rồi đấy.
Lại bị mẹ lôi kéo nói thêm vài câu, Thích Niên tỉnh táo hơn nhiều, cô kéo chăn rồi rụt người vào.
Hôm nay con có về không? Tuần trước đã nói là muốn theo mẹ dạo phố mà. Mẹ Thích hỏi.
Bà nhắc thì Thích Niên mới nhớ ra. Sắp đến sinh nhật mẹ Thích rồi, tuần trước nhận được tiền nhuận bút, Thích Niên còn vỗ ngực bảo sinh nhật năm nay của bà, cô bao hết... Kết quả, nếu không nhờ mẹ Thích nhắc, cô cũng quên mất tiêu.
Sau khi cúp điện thoại, Thích Niên ôm chăn ngồi dậy, nhìn bầu trời dần sáng tỏ, cô mới đi đánh răng rửa mặt.
——
Sinh nhật mẹ Thích.
Chiều chủ nhật, Thích Niên lấy cớ phải về trường học rồi đi đến tiệm bánh ngọt. Tối qua Lưu Hạ đề cử tiệm này với cô, cũng không tệ, chỉ là hơi xa.
Thích Niên đi bảy chuyến tàu điện ngầm mới tìm được vị trí cụ thể của tiệm bánh ngọt. Biển số nhà màu xám đậm, có bốn cửa hàng rộng lớn.
Bên trên tủ kính bày đủ loại bánh mì và kẹo khác nhau, bên dưới khay chứa đồ là một chiếc bóng đèn nhỏ, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ lan khắp cả tủ kính. Dường như cách một khoảng xa vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm của bánh mì.
Thích Niên đẩy cửa vào làm chuông gió treo trước cửa phát ra âm thanh lanh lảnh, hòa với hương thơm nồng đậm vị ngọt.
Thích Niên hít một hơi thật sâu, nhìn bánh ngọt xinh xắn và các thứ khác trên khay, yên lặng nuốt nước miếng một cách thèm thuồng.
Có nhân viên đi tới chỉ dẫn, biết cô muốn đặt bánh thì đưa cô đi xem khuôn mẫu. Thứ hai và thứ ba Thích Niên đều có tiết, cho nên chỉ có thể đặt bánh vào hôm nay. Cuối cùng, cô chọn một chiếc bánh trái cây mười tấc, xác định thời gian rồi trả tiền cọc.
Tiếng chuông gió lại nhẹ nhàng vang lên, có người đẩy cửa đi vào.
Thích Niên đang cúi đầu xem những chiếc bánh macaron xinh xắn đầy màu sắc thì nghe thấy âm thanh, bèn quay lại nhìn. Nhìn một cái, ánh mắt lập tức đông lại.
Bốn giờ chiều, hoàng hôn buông xuống, sắc trời tối tăm.
Trong tiệm lại sáng như ban ngày, ánh đèn như kim cương, như vì sao. Lúc anh đẩy cửa vào, giống như từ bóng tối đi đến ánh sáng.
Ngón tay dài mảnh của anh còn nắm tay cầm, Kỷ Thu nhỏ nhắn bên cạnh đã nhảy dựng lên, khoác tay anh rồi đẩy cửa đi vào. Kỷ Ngôn Tín cúi đầu, tay trái cầm balo màu hồng nhạt. Có lẽ là hơi nặng, anh dùng sức khiến các khớp xương trở nên trắng bệch. Sườn mặt kia với hình dáng rõ nét hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng trông dịu dàng hơn dưới ánh đèn, dường như còn tỏa sáng, bờ môi mím nhẹ, nhìn không ra cảm xúc.
Vóc người cao gầy, diện mạo tuấn tú, thu hút sự chú ý.
Anh lại không quan tâm, vẻ mặt lành lạnh, làm như không thấy những ánh mắt xung quanh, chỉ chăm chú nghe Kỷ Thu nói chuyện. Sau khi cửa thủy tinh dần khép lại, âm thanh trong trẻo của chuông gió cũng dần yếu đi.
Thích Niên ngạc nhiên há to miệng, uầy, trùng hợp như vậy à?
Dường như đúng lúc ấy, Kỷ Thu cũng phát hiện ra cô, ngạc nhiên lắc lắc cánh tay Kỷ Ngôn Tín: Anh họ, Thích Niên kìa!
Giọng nói đó quá mức vui vẻ, có hơi chói tai, nhưng Kỷ Ngôn Tín vẫn nghe rõ. Anh ngẩng lên, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm lẳng lặng nhìn về phía cô. Không có bất ngờ, không có vui vẻ, trong mắt anh, đây chỉ như một lần gặp mặt bình thường chứ không hề có gì khác.
Thích Niên ngơ ngác nhìn hai người, hồi lâu mới kịp phản ứng, mặt đỏ lên: Thầy Kỷ, Kỷ Thu.
Kỷ Ngôn Tín nhẹ nhàng gật đầu, vỗ vỗ tay Kỷ Thu: Đi lấy bánh ngọt đi.
Kỷ Thu Dạ , thả tay Kỷ Ngôn Tín ra, lúc đi ngang qua người Thích Niên còn lén lút chớp mắt vài cái.
Thích Niên: ...
Cô không hiểu lắm, vì sao mỗi lần gặp cô, Kỷ Thu đều có mấy cái ám hiệu mờ ám như vậy? Chẳng lẽ, ý đồ của cô với Kỷ Ngôn Tín viết rõ trên mặt vậy à, còn mỗi anh không nhìn ra thôi?
Sao em lại ở đây? Anh đến gần, nhìn vào tờ phiếu trên tay cô: Sinh nhật em?
Thích Niên lắc đầu: Không phải em, là sinh nhật của mẹ em, em đến đây đặt bánh sớm. Nghiêm túc trả lời xong, Thích Niên quay đầu nhìn Kỷ Thu đang nói chuyện với đầu bếp, hỏi: Sinh nhật Kỷ Thu ạ?
Cô nhớ sinh nhật Kỷ Ngôn Tín vào mùa đông cơ.
Ừ. Kỷ Ngôn Tín lấy phiếu đặt trước đưa cho người bán hàng, lại thuận miệng hỏi cô: Tí nữa trở về trường học à?
Thích Niên vẫn chưa trả lời, vai phải đã bị vỗ mạnh một cái. Không biết Kỷ Thu quay lại từ lúc nào, cô bé khoác tay cô, hỏi Kỷ Ngôn Tín: Em có thể mời Thích Niên đến dự sinh nhật em không?
Hình như Kỷ Ngôn Tín hơi ngớ ra, đảo qua mặt Kỷ Thu và Thích Niên một lượt, nghĩ vài giây: Nếu như buổi tối em rảnh thì tới đi.
Thích Niên ngây người.
Đây đây đây, đây là lại được tới...nhà nam thần à!
Kỷ Thu đứng bên cạnh nhéo Thích Niên một cái, đôi mắt xinh đẹp long lanh ngấn nước. Sợ Thích Niên từ chối, bèn làm nũng: Tới đi nha, nếu trễ thì để anh ấy đưa chị về. Sinh nhật hằng năm của em đều chẳng có bạn bè gì cả, buồn muốn chết, nha chị?
Tim Thích Niên đã mềm như nước, nhưng vẫn không gật đầu.
Cô cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Kỷ Ngôn Tín chắc chắn là đang thăm dò cô... Nếu cô gật đầu, vậy chẳng khác nào thừa nhận cô có ý đồ với anh, chỉ cần có cơ hội ở gần anh là đều nắm chặt.
Không cần suy nghĩ quá nhiều. Giọng nói của Kỷ Ngôn Tín từ tốn, lại làm Thích Niên không biết cảm xúc thật của anh là gì: Tối nay tôi phải về trường một chuyến, có thể tiện đường đưa em đi.
Giọng điệu lạnh nhạt, trầm thấp rót vào tai. Lỗ tai Thích Niên mềm nhũn, chóp mũi nóng hừng hực. Cô sờ sờ mũi, nhẹ nhàng gật đầu: Vậy thì...làm phiền thầy Kỷ.
——
Kỷ Thu và Thích Niên đều ngồi ghế sau.
Đôi tay ấm áp của Kỷ Thu nắm lấy tay cô, cho dù trước mặt Kỷ Ngôn Tín cũng không che giấu sự yêu thích của mình với Thích Niên: Chị gọi anh của em là thầy, vậy chị là sinh viên của anh ấy à?
Thầy trò yêu nhau cái gì đó, cũng quá cấm kị rồi!
Thích Niên lén lút liếc mắt nhìn Kỷ Ngôn Tín đang chuyên tâm lái xe, cười xấu hổ: Nghiêm túc mà nói, chắc là không phải. Chị học chuyên ngành văn học cổ đại...
Kỷ Thu cái hiểu cái không mà À một tiếng, liếc nhìn Kỷ Ngôn Tín, lại hỏi: Vậy sao chị biết anh của em?
Thích Niên bị hỏi đến mức đầu mồ hôi lạnh.
Tại sao biết?
Chính là do cô có âm mưu làm quen...cho nên biết thôi.
Người trong cuộc còn ở đây, mà với quan hệ của Kỷ Ngôn Tín với cô bé này, đánh chết cô cũng không nói. Nghĩ nghĩ, Thích Niên trả lời: Có lẽ là vì Thất Bảo...
Kỷ Thu mở to mắt, tò mò đến nỗi muốn dính vào người Thích Niên: Thất Bảo?
Đèn vàng ở ngã tư nhấp nháy hai cái rồi chuyển thành màu đỏ.
Kỷ Ngôn Tín từ từ dừng xe lại, liếc nhìn Thích Niên đang bối rối qua kính chiếu hậu, rốt cuộc lên tiếng ngăn cản: Kỷ Thu, ngồi xuống.
Kỷ Thu không vui lắm mà Dạ một cái, ngoan ngoãn dịch ra sau, không dám lên tiếng nữa.
Khoảng một phút chờ đợi, đèn xanh sáng lên.
Kỷ Thu cũng chỉ yên tĩnh được trong thời gian đèn đỏ mà thôi, thấy Kỷ Ngôn Tín không chú ý thì lặng lẽ kéo tay áo Thích Niên, nhỏ giọng nói: Nghe nói kết quả của lần kiểm tra đột xuất này kém lắm, cho nên tâm trạng của anh em cũng không tốt.
Thích Niên rùng mình, cả người lập tức tỉnh hẳn....
Kiểm tra đột xuất trên lớp!
Hiển nhiên, Kỷ Ngôn Tín cũng nghe thấy: Ai nói với em vậy?
Kỷ Thu buột miệng: Ông Thẩm ạ.
Kỷ Ngôn Tín cũng không bất ngờ lắm, nhíu mày: Ông ấy nói với em khi nào?
Ông Thẩm nghe nói hôm nay là sinh nhật em, cố ý gọi điện thoại đến chúc mừng em. Nói một hồi rồi hỏi anh đang làm gì... Kỷ Thu dừng một chút mới nói: Em nói anh đang ở trong thư phòng, dường như tâm trạng không tốt lắm...
...
Giáo sư Thẩm nhớ tới lúc mình đưa bài kiểm tra đột xuất cho Kỷ Ngôn Tín, lập tức giải thích: Lần kiểm tra đột xuất này kết quả thấp quá, tâm trạng nó không tốt thì con đừng nên trêu vào, đến lúc đó nó giận chó đánh mèo.
Kỷ Thu nhớ lại xong, lại bổ sung một câu: Anh họ, sau này anh không thể tùy tiện đi công tác nha, anh vừa đi thì không có ai trông coi, điểm trung bình thấp đến mức không nỡ nhìn.
Thích Niên ngồi bên cạnh dỏng tai lên nghe...
Cô cũng không quên, lúc giáo sư Thẩm lấy bài của cô thì nhìn cô với ánh mắt rất thâm thúy. Với lại, bài thi kiểu nào, cô chỉ dùng đầu ngón chân cũng biết được. Cái người có điểm trung bình thấp kia...không phải cô thì ai vào đây?
Kỷ Ngôn Tín quay đầu lại nhìn người nào đó đang chột dạ: Nghe thấy chưa?
Mặt Thích Niên như đưa đám, ỉu xìu gật đầu: Nghe thấy rồi...
Kỷ Thu: ...
Cô bé nhìn nhìn Thích Niên, lại nhìn nhìn Kỷ Ngôn Tín, giả bộ nghe không hiểu rồi cúi đầu chơi điện thoại. Cái người nhiều chuyện nào đó...ngoan ngoãn không hề hé môi.
Trong mộng, cô đang chơi bóng với Thất Bảo trên bãi cỏ ở sân vận động. Lúc chạy nhảy, cơ thể đẹp đẽ của Golden tạo thành một đường cong hoàn mỹ, lập lòe phát sáng. Cô ném bóng đi, Thất Bảo quay đầu đuổi theo, chạy tới chỗ toàn sương mù dày đặc. Cô sợ làm mất Thất Bảo thì không thể nào ăn nói với Kỷ Ngôn Tín, vì vậy sốt ruột chạy theo. Trong màn sương mù còn chẳng thấy tay đâu, cô chỉ nghe tiếng tim đập của mình, vang lên từng nhịp từng nhịp một...
Đang bị giày vò mệt mỏi trong mơ, điện thoại đặt trên đầu giường của cô đột nhiên đổ chuông.
Thích Niên bừng tỉnh, xoay người với lấy điện thoại: Alo?
Mấy ngày nay nhiệt độ hạ liên tục, nhanh đến nỗi làm người ta chưa kịp có thời gian thích ứng.
Tối hôm qua lúc mẹ Thích gọi điện thoại cho Thích Niên, giọng nói của cô đã uể oải yếu ớt, vì sợ cô bị cảm nên sáng sớm bà gọi điện để nhắc nhở Thích Niên nhớ mặc thêm đồ. Thích Niên từ từ nhắm mắt lại, lầm bầm một tiếng: Còn sớm mà mẹ...con còn chưa dậy nữa đây này.
Sớm cái gì, mẹ đã ra ngoài mua đồ ăn rồi đấy.
Lại bị mẹ lôi kéo nói thêm vài câu, Thích Niên tỉnh táo hơn nhiều, cô kéo chăn rồi rụt người vào.
Hôm nay con có về không? Tuần trước đã nói là muốn theo mẹ dạo phố mà. Mẹ Thích hỏi.
Bà nhắc thì Thích Niên mới nhớ ra. Sắp đến sinh nhật mẹ Thích rồi, tuần trước nhận được tiền nhuận bút, Thích Niên còn vỗ ngực bảo sinh nhật năm nay của bà, cô bao hết... Kết quả, nếu không nhờ mẹ Thích nhắc, cô cũng quên mất tiêu.
Sau khi cúp điện thoại, Thích Niên ôm chăn ngồi dậy, nhìn bầu trời dần sáng tỏ, cô mới đi đánh răng rửa mặt.
——
Sinh nhật mẹ Thích.
Chiều chủ nhật, Thích Niên lấy cớ phải về trường học rồi đi đến tiệm bánh ngọt. Tối qua Lưu Hạ đề cử tiệm này với cô, cũng không tệ, chỉ là hơi xa.
Thích Niên đi bảy chuyến tàu điện ngầm mới tìm được vị trí cụ thể của tiệm bánh ngọt. Biển số nhà màu xám đậm, có bốn cửa hàng rộng lớn.
Bên trên tủ kính bày đủ loại bánh mì và kẹo khác nhau, bên dưới khay chứa đồ là một chiếc bóng đèn nhỏ, ngọn đèn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ lan khắp cả tủ kính. Dường như cách một khoảng xa vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm của bánh mì.
Thích Niên đẩy cửa vào làm chuông gió treo trước cửa phát ra âm thanh lanh lảnh, hòa với hương thơm nồng đậm vị ngọt.
Thích Niên hít một hơi thật sâu, nhìn bánh ngọt xinh xắn và các thứ khác trên khay, yên lặng nuốt nước miếng một cách thèm thuồng.
Có nhân viên đi tới chỉ dẫn, biết cô muốn đặt bánh thì đưa cô đi xem khuôn mẫu. Thứ hai và thứ ba Thích Niên đều có tiết, cho nên chỉ có thể đặt bánh vào hôm nay. Cuối cùng, cô chọn một chiếc bánh trái cây mười tấc, xác định thời gian rồi trả tiền cọc.
Tiếng chuông gió lại nhẹ nhàng vang lên, có người đẩy cửa đi vào.
Thích Niên đang cúi đầu xem những chiếc bánh macaron xinh xắn đầy màu sắc thì nghe thấy âm thanh, bèn quay lại nhìn. Nhìn một cái, ánh mắt lập tức đông lại.
Bốn giờ chiều, hoàng hôn buông xuống, sắc trời tối tăm.
Trong tiệm lại sáng như ban ngày, ánh đèn như kim cương, như vì sao. Lúc anh đẩy cửa vào, giống như từ bóng tối đi đến ánh sáng.
Ngón tay dài mảnh của anh còn nắm tay cầm, Kỷ Thu nhỏ nhắn bên cạnh đã nhảy dựng lên, khoác tay anh rồi đẩy cửa đi vào. Kỷ Ngôn Tín cúi đầu, tay trái cầm balo màu hồng nhạt. Có lẽ là hơi nặng, anh dùng sức khiến các khớp xương trở nên trắng bệch. Sườn mặt kia với hình dáng rõ nét hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng trông dịu dàng hơn dưới ánh đèn, dường như còn tỏa sáng, bờ môi mím nhẹ, nhìn không ra cảm xúc.
Vóc người cao gầy, diện mạo tuấn tú, thu hút sự chú ý.
Anh lại không quan tâm, vẻ mặt lành lạnh, làm như không thấy những ánh mắt xung quanh, chỉ chăm chú nghe Kỷ Thu nói chuyện. Sau khi cửa thủy tinh dần khép lại, âm thanh trong trẻo của chuông gió cũng dần yếu đi.
Thích Niên ngạc nhiên há to miệng, uầy, trùng hợp như vậy à?
Dường như đúng lúc ấy, Kỷ Thu cũng phát hiện ra cô, ngạc nhiên lắc lắc cánh tay Kỷ Ngôn Tín: Anh họ, Thích Niên kìa!
Giọng nói đó quá mức vui vẻ, có hơi chói tai, nhưng Kỷ Ngôn Tín vẫn nghe rõ. Anh ngẩng lên, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm lẳng lặng nhìn về phía cô. Không có bất ngờ, không có vui vẻ, trong mắt anh, đây chỉ như một lần gặp mặt bình thường chứ không hề có gì khác.
Thích Niên ngơ ngác nhìn hai người, hồi lâu mới kịp phản ứng, mặt đỏ lên: Thầy Kỷ, Kỷ Thu.
Kỷ Ngôn Tín nhẹ nhàng gật đầu, vỗ vỗ tay Kỷ Thu: Đi lấy bánh ngọt đi.
Kỷ Thu Dạ , thả tay Kỷ Ngôn Tín ra, lúc đi ngang qua người Thích Niên còn lén lút chớp mắt vài cái.
Thích Niên: ...
Cô không hiểu lắm, vì sao mỗi lần gặp cô, Kỷ Thu đều có mấy cái ám hiệu mờ ám như vậy? Chẳng lẽ, ý đồ của cô với Kỷ Ngôn Tín viết rõ trên mặt vậy à, còn mỗi anh không nhìn ra thôi?
Sao em lại ở đây? Anh đến gần, nhìn vào tờ phiếu trên tay cô: Sinh nhật em?
Thích Niên lắc đầu: Không phải em, là sinh nhật của mẹ em, em đến đây đặt bánh sớm. Nghiêm túc trả lời xong, Thích Niên quay đầu nhìn Kỷ Thu đang nói chuyện với đầu bếp, hỏi: Sinh nhật Kỷ Thu ạ?
Cô nhớ sinh nhật Kỷ Ngôn Tín vào mùa đông cơ.
Ừ. Kỷ Ngôn Tín lấy phiếu đặt trước đưa cho người bán hàng, lại thuận miệng hỏi cô: Tí nữa trở về trường học à?
Thích Niên vẫn chưa trả lời, vai phải đã bị vỗ mạnh một cái. Không biết Kỷ Thu quay lại từ lúc nào, cô bé khoác tay cô, hỏi Kỷ Ngôn Tín: Em có thể mời Thích Niên đến dự sinh nhật em không?
Hình như Kỷ Ngôn Tín hơi ngớ ra, đảo qua mặt Kỷ Thu và Thích Niên một lượt, nghĩ vài giây: Nếu như buổi tối em rảnh thì tới đi.
Thích Niên ngây người.
Đây đây đây, đây là lại được tới...nhà nam thần à!
Kỷ Thu đứng bên cạnh nhéo Thích Niên một cái, đôi mắt xinh đẹp long lanh ngấn nước. Sợ Thích Niên từ chối, bèn làm nũng: Tới đi nha, nếu trễ thì để anh ấy đưa chị về. Sinh nhật hằng năm của em đều chẳng có bạn bè gì cả, buồn muốn chết, nha chị?
Tim Thích Niên đã mềm như nước, nhưng vẫn không gật đầu.
Cô cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Kỷ Ngôn Tín chắc chắn là đang thăm dò cô... Nếu cô gật đầu, vậy chẳng khác nào thừa nhận cô có ý đồ với anh, chỉ cần có cơ hội ở gần anh là đều nắm chặt.
Không cần suy nghĩ quá nhiều. Giọng nói của Kỷ Ngôn Tín từ tốn, lại làm Thích Niên không biết cảm xúc thật của anh là gì: Tối nay tôi phải về trường một chuyến, có thể tiện đường đưa em đi.
Giọng điệu lạnh nhạt, trầm thấp rót vào tai. Lỗ tai Thích Niên mềm nhũn, chóp mũi nóng hừng hực. Cô sờ sờ mũi, nhẹ nhàng gật đầu: Vậy thì...làm phiền thầy Kỷ.
——
Kỷ Thu và Thích Niên đều ngồi ghế sau.
Đôi tay ấm áp của Kỷ Thu nắm lấy tay cô, cho dù trước mặt Kỷ Ngôn Tín cũng không che giấu sự yêu thích của mình với Thích Niên: Chị gọi anh của em là thầy, vậy chị là sinh viên của anh ấy à?
Thầy trò yêu nhau cái gì đó, cũng quá cấm kị rồi!
Thích Niên lén lút liếc mắt nhìn Kỷ Ngôn Tín đang chuyên tâm lái xe, cười xấu hổ: Nghiêm túc mà nói, chắc là không phải. Chị học chuyên ngành văn học cổ đại...
Kỷ Thu cái hiểu cái không mà À một tiếng, liếc nhìn Kỷ Ngôn Tín, lại hỏi: Vậy sao chị biết anh của em?
Thích Niên bị hỏi đến mức đầu mồ hôi lạnh.
Tại sao biết?
Chính là do cô có âm mưu làm quen...cho nên biết thôi.
Người trong cuộc còn ở đây, mà với quan hệ của Kỷ Ngôn Tín với cô bé này, đánh chết cô cũng không nói. Nghĩ nghĩ, Thích Niên trả lời: Có lẽ là vì Thất Bảo...
Kỷ Thu mở to mắt, tò mò đến nỗi muốn dính vào người Thích Niên: Thất Bảo?
Đèn vàng ở ngã tư nhấp nháy hai cái rồi chuyển thành màu đỏ.
Kỷ Ngôn Tín từ từ dừng xe lại, liếc nhìn Thích Niên đang bối rối qua kính chiếu hậu, rốt cuộc lên tiếng ngăn cản: Kỷ Thu, ngồi xuống.
Kỷ Thu không vui lắm mà Dạ một cái, ngoan ngoãn dịch ra sau, không dám lên tiếng nữa.
Khoảng một phút chờ đợi, đèn xanh sáng lên.
Kỷ Thu cũng chỉ yên tĩnh được trong thời gian đèn đỏ mà thôi, thấy Kỷ Ngôn Tín không chú ý thì lặng lẽ kéo tay áo Thích Niên, nhỏ giọng nói: Nghe nói kết quả của lần kiểm tra đột xuất này kém lắm, cho nên tâm trạng của anh em cũng không tốt.
Thích Niên rùng mình, cả người lập tức tỉnh hẳn....
Kiểm tra đột xuất trên lớp!
Hiển nhiên, Kỷ Ngôn Tín cũng nghe thấy: Ai nói với em vậy?
Kỷ Thu buột miệng: Ông Thẩm ạ.
Kỷ Ngôn Tín cũng không bất ngờ lắm, nhíu mày: Ông ấy nói với em khi nào?
Ông Thẩm nghe nói hôm nay là sinh nhật em, cố ý gọi điện thoại đến chúc mừng em. Nói một hồi rồi hỏi anh đang làm gì... Kỷ Thu dừng một chút mới nói: Em nói anh đang ở trong thư phòng, dường như tâm trạng không tốt lắm...
...
Giáo sư Thẩm nhớ tới lúc mình đưa bài kiểm tra đột xuất cho Kỷ Ngôn Tín, lập tức giải thích: Lần kiểm tra đột xuất này kết quả thấp quá, tâm trạng nó không tốt thì con đừng nên trêu vào, đến lúc đó nó giận chó đánh mèo.
Kỷ Thu nhớ lại xong, lại bổ sung một câu: Anh họ, sau này anh không thể tùy tiện đi công tác nha, anh vừa đi thì không có ai trông coi, điểm trung bình thấp đến mức không nỡ nhìn.
Thích Niên ngồi bên cạnh dỏng tai lên nghe...
Cô cũng không quên, lúc giáo sư Thẩm lấy bài của cô thì nhìn cô với ánh mắt rất thâm thúy. Với lại, bài thi kiểu nào, cô chỉ dùng đầu ngón chân cũng biết được. Cái người có điểm trung bình thấp kia...không phải cô thì ai vào đây?
Kỷ Ngôn Tín quay đầu lại nhìn người nào đó đang chột dạ: Nghe thấy chưa?
Mặt Thích Niên như đưa đám, ỉu xìu gật đầu: Nghe thấy rồi...
Kỷ Thu: ...
Cô bé nhìn nhìn Thích Niên, lại nhìn nhìn Kỷ Ngôn Tín, giả bộ nghe không hiểu rồi cúi đầu chơi điện thoại. Cái người nhiều chuyện nào đó...ngoan ngoãn không hề hé môi.
/92
|