Bộ dạng của nàng cũng không tồi, làm nàng dâu của ta có được không?
Nữ hồng của Tạ Lan Âm coi như cũng không kém, đương nhiên cũng không quá nổi bật, nhưng tựa như chuyện mỗi người sẽ có một chữ sở trường, viết ra sẽ đẹp mắt hơn những chữ khác, thì Tạ Lan Âm cũng sở trường là thêu đào mừng thọ, bởi vì từ đây đến thọ yến của Quách lão phu nhân chỉ còn mười ngày, thêu kiện lớn chắc chắn không kịp, Tạ Lan Âm liền quyết định thêu một bức trang tứ bình làm thọ lễ.
Trước bảo người ta đặt làm một cái khung giá, sau khi cân nhắc, Tạ Lan Âm liền chọn loại tơ tằm Tuyên Thành màu vàng nhạt, nghiêm cẩn ngồi trong Noãn các thêu. Đôi lúc nàng ngồi trong viện của mình, đôi lúc lại chạy sang chỗ mẫu thân, thêu một lúc lại chơi với đệ đệ, bởi vì có chuyện phải làm nên cũng không nghĩ đến hắn.
“Đây là để tặng Quách phu nhân sao?” Hôm nay thời tiết ấm áp, Tạ Lan Nguyệt liền dẫn muội muội Lan Bảo đến làm khách, vào nhà nhìn thấy bức tranh thêu đã hoàn thành hơn phân nửa trên giường nhỏ, cười hỏi.
Tạ Lan Âm gật đầu, cầm tấm khăn thêu hỏi Lan Bảo, “Ngũ tỷ tỷ thêu có đẹp không?”
Lan Bảo có một đôi mắt hạnh trong veo như nước, nhìn chằm chằm quả đào mừng thọ cực kì sống động trên tấm lụa tơ tằm thượng hạng, lúc nói chuyện không nhịn được khẽ nuốt nước miếng, “Rất đẹp, Ngũ tỷ tỷ thêu thật tốt, đáng tiếc hiện giờ lại không có đào.”
Nàng đột nhiên rất muốn ăn đào.
“Suốt ngày chỉ biết ăn.” Tạ Lan Nguyệt xoa đầu muội muội, nhẹ giọng dỗ dành, “Đi đến chỗ Đại bá mẫu tìm Tấn Bắc chơi đi, không phải muội thích Tấn Bắc lắm sao?” Nàng muốn cùng Tạ Lan Âm tán gẫu chút chuyện của đại cô nương, để muội muội ngốc đứng ở đây quả thực không tiện.
Nhớ đến đệ đệ trắng trẻo mập mạp miệng thổi bong bóng, Lan Bảo lập tức dẫn nha hoàn rời đi.
“Lại muốn nói gì với ta đây?” Tạ Lan Âm đặt đồ thêu sang một bên, ra hiệu cho Tạ Lan Nguyệt ngồi xuống, trên bàn có một đĩa hoa quế cao cùng mứt hạnh, hai tỷ muội vừa ăn vừa trò chuyện.
“Ta đến là muốn nhắc nhở muội.” Tạ Lan Nguyệt không chút khách khí cầm một miếng mứt hạnh bỏ vào miệng, ăn xong mới tiếp tục nói: “Quách gia có hai vị công tử, Đại công tử đã thành thân, là một người ổn trọng, chúng ta qua đó hơn phân nửa cũng không gặp hắn, Nhị công tử Quách Trừng năm nay mười sáu tuổi, từ nhỏ đã là kẻ bướng bỉnh, trưởng thành cũng không có chút đứng đắn, thường xuyên trêu cợt những cô nương đến nhà mình làm khách, lỡ may muội gặp phải hắn, trăm ngàn lần đừng có ầm ỹ với hắn, chúng ta cứ coi như không nhìn thấy, để tự hắn thấy mất mặt phải đi chỗ khác.”
Phụ thân làm việc ở Hộ bộ, quan hệ với Quách đại nhân cũng không tồi, hàng năm Tạ Lan Nguyệt đều đến Quách gia làm khách vài lần, bởi vậy đối với Quách gia khá quen thuộc.
“Sao ta nghe nói Tấn Nam khá thân thiết với hắn?” Tạ Lan Âm trêu ghẹo hỏi.
Tạ Tấn Nam là trưởng tử của Tam phòng, năm nay mười hai tuổi.
Nhắc đến tên đệ đệ không chịu học cái tốt kia Tạ Lan Nguyệt lại tức, hừ hừ nói: “Đúng vậy, cho nên mỗi ngày phụ thân đều phải răn dạy nó, kết quả vẫn chả quản được, may mắn tổ phụ đến đây, nó mới chịu thu liễm một chút. Ta nói với muội này, về sau muội không được nuông chiều Tấn Bắc, đệ đệ của ta bởi vì nhà ta đều nuông chiều nó nên lớn lên nó mới không biết sợ là gì.”
Đang từ chuyện đề phòng ngoại nam, hai tỷ muội đã nhanh chóng chuyển sang chủ đề dạy dỗ đệ đệ.
Đảo mắt đã đến mười sáu tháng chạp.
Dùng điểm tâm xong, Tạ Lan Âm cùng mẫu thân đi đến cửa Hầu phủ thì thấy Nhị phu nhân cũng đang đi từ Đông Viện tới, Tạ Lan Vi đã đính hôn, không thích hợp để xuất môn, nhưng Nhị phu nhân lại dẫn theo Phương Lăng mới tám tuổi, tiểu cô nương mặc một thân y phục màu hồng nhạt, trên đầu tết thành hai song nha kế, trên cổ đeo chiếc vòng bằng vàng ròng, trông rất xinh đẹp.
Nhìn thấy mẹ con Tạ Lan Âm, Phương Lăng nhỏ giọng chào, từ đầu đến cuối vẫn đi bên cạnh Nhị phu nhân.
Rất nhanh sau đó Tam phu nhân cũng dẫn tỷ muội Tạ Lan Nguyệt đến, Tạ Lan Âm âm thầm nhìn, phát hiện Phương Lăng cũng hề thân thiện với người của tam phòng.
Hàn huyên mấy câu đơn giản xong, người của ba phòng liền chia ra tự lên xe ngựa của mình.
Quách gia.
Lão thái thái làm đại thọ sáu mươi, tân khách của Quách gia ngập cả sảnh đường, trong phòng Quách lão phu nhân mặc một thân y phục mới màu đỏ thẫm, mặt mày hồng hào trò chuyện với đám nữ quyến, khó lắm mới có lúc rảnh rỗi thì lại nhớ đến đứa cháu trai ưa nghịch ngợm kia, Quách lão phu nhân liền hỏi đại nha hoàn thân cận Xuân Kết, “Phái người đi nhìn một cái xem giờ Nhị công tử đang làm cái gì?”
Xuân Kết lập tức rời đi, một lúc sau liền nhanh chóng quay trở lại, có chút bất an nói: “Lão thái thái, Nhị công tử không biết đã đi đâu rồi, vẫn chưa tìm được ngài ấy.”
Quách lão phu nhân thầm nghĩ hỏng bét, mỗi lần trong nhà mở tiệc tôn tử đều gây chuyện, lần này bà cũng không có ý nghĩ rằng tôn tử sẽ đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, mắt thấy bên ngoài lại có khách đến, liền nhanh chóng phái nha hoàn đi tìm, tìm được càng nhanh càng tốt. Cháu trai cũng đã đến tuổi cưới vợ, cháu dâu tương lai có khi ở trong nhóm tiểu cô nương đến mừng lễ hôm nay cũng nên, không thể để nó phá hỏng được.
“Ô, đây là cô nương nhà ai sao lại xinh đẹp đến vậy, giống như tiên nữ đó.” Lực chú ý dời đến đám khách mới tới, Quách lão phu nhân ngẩn người, hơi hơi híp mắt nhìn Tạ Lan Âm.
Khuôn mặt Lão thái thái trời sinh đã hiền lành, bình dị lại gần gũi, Tạ Lan Âm tươi cười bước lên, nhu thuận hành lễ: “Lão thái thái vạn phúc, cháu gọi là Lan Âm, là đường muội của Lan Nguyệt, tháng trước vừa mới vào kinh, cháu đã nghe Lan Nguyệt kể về người rất nhiều mà vẫn chưa có cơ hội đến thỉnh an, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp, Lan Âm chúc người ‘phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn’, năm sau lại càng minh mẫn hơn năm trước.”
Thanh âm của tiểu cô nương dễ nghe, khiến cả thân thể lẫn tinh thần người nghe đều thoải mái.
Cháu gái duy nhất của Quách lão phu nhân đã lập gia đình, đang có thai nên không thể trở về, cho nên bà rất thích nhóm các tiểu cô nương, bây giờ gặp một cô bé xinh đẹp như hoa, giọng nói lại ngọt ngào như mật, Quách lão phu nhân cực kì thích, lúc nhận lễ vật do Tạ Lan Âm đưa lên, cười cực kì vui vẻ: “Ta sống đến từng tuổi này mà chưa từng nhìn thấy trái đào mừng thọ nào thêu đẹp như vậy như vậy, Lan Âm mau tới đây, để ta nhìn cẩn thận cháu nào.”
Tạ Lan Âm thoải mái đi qua, tuỳ ý lão nhân gia nắm tay mình đánh giá.
“Vợ của Minh Đường à, nghe nói trong nhà cháu có ba đoá hoa, sao lại chỉ dẫn mình Lan Âm đến?” Ngắm nhìn tiểu cô nương xong, Quách lão phu nhân cũng không ngại ngùng quay sang trò chuyện với Tưởng thị, Tạ gia coi như cũng là tân quý mới ở kinh thành, trong nhà có những ai bà cũng thường nghe thấy đám quý phu nhân bàn tán.
Tưởng thị cười cười đem lý do đã chuẩn bị trước nói ra, Quách lão phu nhân gật đầu, dặn dò bà lần sau nhớ mang Tạ Lan Kiều đến, lại cùng Nhị phu nhân trò chuyện với đám khách quen, lại bảo nha hoàn thân cận Hạ Đào dẫn đường, mời tỷ muội Tạ Lan Âm đến Đông Noãn Các chơi, hôm nay các vị tiểu thư đều qua đó.
Hôm nay trời đẹp, mấy tỷ muội đi phía sau tiểu nha hoàn, ngẫu nhiên lại có một tia nắng ấm áp chiếu lên người, cực kì thoải mái. Dọc con đường vòng qua hành lang, chợt thấy trên băng ghế phía trước có một tiểu nha hoàn áo đỏ, cầm chiếc khăn che nửa gương mặt, ra vẻ như đang ho khan, thấy các nàng đi tới, tiểu nha hoàn khẽ run lên rồi cúi đầu xuống, nhưng vẫn ngồi yên như ban đầu.
Hạ Đào khẽ nhíu mày, nhìn một bên mặt lộ ra của nha hoàn kia, cảm thấy rất quen mắt, nhưng lại không thể nhớ ra đây là người nào trong viện, trong lòng âm thầm quyết định sau khi đưa mấy vị cô nương Tạ gia đi sẽ về răn dạy nàng ta, lười nhác thì cũng phải biết chọn chỗ chứ, dám huênh hoang đến tận đây, đúng là không có mắt mà.
Do muốn cảnh cáo đối phương nên Hạ Đào cố ý đi gần về phía nàng ta, kết quả ánh mắt còn chưa đả động được người ta, người nọ đã nhanh chóng lui người ra, Hạ Đào bổ nhào xuống mặt đất, nói khéo không khéo, ở đó có một vũng nước đục, Hạ Đào chật vật đứng lên, quần áo trên người bị bẩn một mảng lớn.
“A, Hạ Đào tỷ tỷ ta không cố ý đâu, tỷ, tỷ mau trở về thay y phục đi, ta sẽ đưa các cô nương qua bên kia.” Tiểu nha hoàn cuống quít đứng lên, giống như biết mình gây hoạ, rũ bả vai xuống, đầu cúi thấp.
Trước mặt khách Hà Đào cũng không tiện nổi giận, nghẹn họng để nàng ta đưa khách đến Noãn Các còn bản thân thì tạ lỗi rồi rời đi trước.
Tiểu nha hoàn lúc này mới ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, mi cong như vầng trăng, môi đỏ như thoa son, càng nổi bật đôi mắt đen thăm thẳm càng nhìn càng đẹp, có điều phấn trên mặt hơi dày một chút. Nhát gan nhìn lướt qua Tạ Lan Nguyệt cùng hai cô bé bên cạnh, nàng ta khẽ cúi đầu vòng qua một bên Tạ Lan Âm, ý bảo mấy người tiếp tục đi tiếp.
Tạ Lan Nguyệt đang dắt muội muội đi đường, sợ cô bé không cẩn thận lại giẫm phải vũng nước mà ngã nên vẫn chưa lưu ý đến nàng ta.
Tạ Lan Âm lại kinh ngạc vì chiều cao của nha hoàn này, cao hơn nàng hẳn một cái đầu, không khác lắm với trưởng tỷ, nhưng đúng là vì có trưởng tỷ là ví dụ sống nên nàng cũng không cảm thấy kỳ quái nhiều.
“Vị tiểu thư này, vì sao nàng luôn nhìn ta vậy?” Ngay tại lúc Tạ Lan Âm chuẩn bị thu hồi ánh mắt, tiểu nha hoàn lại quay đầu nói chuyện với nàng, hiện tại Tạ Lan Âm đang sóng bước đi phía trước với nàng ta, bên phải là Phương Lăng, Tạ Lan Nguyệt nắm tay Tạ Lan Bảo đi phía sau.
Thanh âm của nàng ta có chút thô, giọng điệu nũng nịu cũng cực kì cổ quái, Tạ Lan Âm khẽ nhíu mày, nói có lệ: ” Nhìn vóc dáng của ngươi rất cao.”
Tiểu nha hoàn nở nụ cười, nhìn đỉnh đầu nàng, ánh mắt lại rơi xuống gương mặt nàng, “Vóc người tiểu thư cũng không thấp, nàng là Ngũ cô nương của Tạ gia đúng không? Nghe nói Ngũ cô nương của Tạ gia là người xinh đẹp nhất, quả thật là… “
“Quách Trừng!”
Hắn càng nói chuyện càng không có quy củ, Tạ Lan Nguyệt đi phía sau hung hăng nhìn hắn, rốt cuộc cũng nhận ra, lập tức buông tay muội muội, làm bộ muốn đánh hắn. Quách Trừng nhanh nhẹn nhảy tới phía trước, không có chút hoảng loạn vì bị bóc trần, ngược lại hắn khẽ ôm cánh tay, ánh mắt nhìn chằm chằm Tạ Lan Âm: “Ngũ tiểu thư đúng không, ta thấy bộ dạng của nàng không tồi, làm vợ của ta được không? Ta nói cho nàng biết, ánh mắt của ta rất cao đó, bình thường, ví dụ như nàng ta ta đều thấy chướng mắt.”
Lúc nói chuyện cố ý chỉ về phía Tạ Lan Nguyệt.
Tạ Lan Nguyệt thẹn quá thành giận, sớm đã quên lời mình dặn dò đường muội, tức giận đi tới đánh hắn ta, hai người coi như cũng quen thuộc, Tạ Lan Nguyệt cũng đã giáo huấn Quách Trừng không ít lần. Quách Trừng giống như con khỉ liên tục né tránh nàng, lại chạy tới trước mặt Tạ Lan Âm, rõ ràng đang mặc nữ trang nhưng ánh mắt lại ngả ngớn, phong lưu như một kẻ hoàn khố.
“Không cho người bắt nạt Ngũ tỷ tỷ!” Khác với Phương Lăng đã trốn sang một bên, Lan Bảo tức giận đứng chắn trước người đường tỷ.
Quách Trừng xoa đầu nàng coi như đáp lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tạ Lan Âm như cũ, “Thế nào, nàng không lo lắng chút nào sao?”
Ở Hàng Châu Tạ Lan Âm cũng đã gặp qua vài tên thiếu gia phong lưu tự phụ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ dám khen ngợi nàng vài ba câu, vừa mới gặp đã nói đến chuyện hôn nhân, thiếu niên trước mặt đúng là kẻ đầu tiên. Nhìn lớp son phấn thật dày trên mặt hắn, Tạ Lan Âm ghét bỏ nói: “Ánh mắt của ta cũng rất cao, chướng mắt kẻ đáng khinh như ngươi, lại càng không gả cho một kẻ bất nam bất nữ, Lan Bảo mặc kệ hắn ta, chúng ta đi thôi.”
Nàng nắm tay Lan Bảo muốn đi vòng qua.
Quách Trừng còn chưa hoàn hồn vì câu nói ngại hắn xấu của nàng, bản năng muốn ra tay cản lại, không ngờ sau lưng lại bị người ta đạp một cái, đau đến mức nửa người cũng run lên. Hắn quay đầu lại, liền thấy nắm tay cảnh cáo của Tạ Lan Nguyệt, “Còn dám đuổi theo, trở lại ta sẽ nói với Đại tỷ tỷ!”
Quách Trừng sao có thể vì câu nói của nàng mà lui ra, có điều không đợi đến lúc hắn đuổi theo, phía sau đã truyền đến thanh âm của Hạ Đào, rõ ràng là lúc nãy đã bất tri bất giác nhận ra hắn nên mới dẫn người tới. Quách Trừng ảo não nhìn về phía bên kia, thấy tỷ muội Tạ gia đã đi được một quãng xa, khé cắn môi, nhảy ra phía hành lang bỏ chạy.
Động tĩnh của hắn không nhỏ, Tạ Lan Nguyệt quay đầu lại nhìn, sau đó trấn an đường muội, “Lan Âm đừng nghe hắn nói bậy, hắn vẫn luôn không biết giữ mồm miệng như vậy.”
Tạ Lan Âm lắc đầu, nàng chỉ là kỳ quái một việc, “Từ lúc ta vào kinh còn chưa từng ra khỏi cửa, sao hắn lại biết chuyện về ta chứ?”
Thực ra, luận về chuyện mỹ mạo, Tạ Lan Âm vẫn cảm thấy bản thân và trưởng tỷ tương đương nhau, chẳng qua do trưởng tỷ mặc nam trang vẻ mặt lại lạnh lùng nên thành ra nhìn nàng lại đẹp hơn một chút.
Từ lúc Quách Trừng nói câu kia Tạ Lan Nguyệt đã đoán được kẻ đầu sỏ là ai, có chút tự trách nói, “Chắc chắn là Tấn Nam, quan hệ giữa hai đứa nó vẫn rất tốt, tên xú tiểu tử này, để đợi trở về ta sẽ dạy dỗ nó một trận!”
Tạ Lan Âm ngạc nhiên, lập tức nở nụ cười.
Hoá ra trong mắt vị đường đệ nhìn thì nhu thuận nhưng thực ra cực kì bướng bỉnh kia, vị ngũ tỷ tỷ là nàng lại là người đẹp nhất…
Nữ hồng của Tạ Lan Âm coi như cũng không kém, đương nhiên cũng không quá nổi bật, nhưng tựa như chuyện mỗi người sẽ có một chữ sở trường, viết ra sẽ đẹp mắt hơn những chữ khác, thì Tạ Lan Âm cũng sở trường là thêu đào mừng thọ, bởi vì từ đây đến thọ yến của Quách lão phu nhân chỉ còn mười ngày, thêu kiện lớn chắc chắn không kịp, Tạ Lan Âm liền quyết định thêu một bức trang tứ bình làm thọ lễ.
Trước bảo người ta đặt làm một cái khung giá, sau khi cân nhắc, Tạ Lan Âm liền chọn loại tơ tằm Tuyên Thành màu vàng nhạt, nghiêm cẩn ngồi trong Noãn các thêu. Đôi lúc nàng ngồi trong viện của mình, đôi lúc lại chạy sang chỗ mẫu thân, thêu một lúc lại chơi với đệ đệ, bởi vì có chuyện phải làm nên cũng không nghĩ đến hắn.
“Đây là để tặng Quách phu nhân sao?” Hôm nay thời tiết ấm áp, Tạ Lan Nguyệt liền dẫn muội muội Lan Bảo đến làm khách, vào nhà nhìn thấy bức tranh thêu đã hoàn thành hơn phân nửa trên giường nhỏ, cười hỏi.
Tạ Lan Âm gật đầu, cầm tấm khăn thêu hỏi Lan Bảo, “Ngũ tỷ tỷ thêu có đẹp không?”
Lan Bảo có một đôi mắt hạnh trong veo như nước, nhìn chằm chằm quả đào mừng thọ cực kì sống động trên tấm lụa tơ tằm thượng hạng, lúc nói chuyện không nhịn được khẽ nuốt nước miếng, “Rất đẹp, Ngũ tỷ tỷ thêu thật tốt, đáng tiếc hiện giờ lại không có đào.”
Nàng đột nhiên rất muốn ăn đào.
“Suốt ngày chỉ biết ăn.” Tạ Lan Nguyệt xoa đầu muội muội, nhẹ giọng dỗ dành, “Đi đến chỗ Đại bá mẫu tìm Tấn Bắc chơi đi, không phải muội thích Tấn Bắc lắm sao?” Nàng muốn cùng Tạ Lan Âm tán gẫu chút chuyện của đại cô nương, để muội muội ngốc đứng ở đây quả thực không tiện.
Nhớ đến đệ đệ trắng trẻo mập mạp miệng thổi bong bóng, Lan Bảo lập tức dẫn nha hoàn rời đi.
“Lại muốn nói gì với ta đây?” Tạ Lan Âm đặt đồ thêu sang một bên, ra hiệu cho Tạ Lan Nguyệt ngồi xuống, trên bàn có một đĩa hoa quế cao cùng mứt hạnh, hai tỷ muội vừa ăn vừa trò chuyện.
“Ta đến là muốn nhắc nhở muội.” Tạ Lan Nguyệt không chút khách khí cầm một miếng mứt hạnh bỏ vào miệng, ăn xong mới tiếp tục nói: “Quách gia có hai vị công tử, Đại công tử đã thành thân, là một người ổn trọng, chúng ta qua đó hơn phân nửa cũng không gặp hắn, Nhị công tử Quách Trừng năm nay mười sáu tuổi, từ nhỏ đã là kẻ bướng bỉnh, trưởng thành cũng không có chút đứng đắn, thường xuyên trêu cợt những cô nương đến nhà mình làm khách, lỡ may muội gặp phải hắn, trăm ngàn lần đừng có ầm ỹ với hắn, chúng ta cứ coi như không nhìn thấy, để tự hắn thấy mất mặt phải đi chỗ khác.”
Phụ thân làm việc ở Hộ bộ, quan hệ với Quách đại nhân cũng không tồi, hàng năm Tạ Lan Nguyệt đều đến Quách gia làm khách vài lần, bởi vậy đối với Quách gia khá quen thuộc.
“Sao ta nghe nói Tấn Nam khá thân thiết với hắn?” Tạ Lan Âm trêu ghẹo hỏi.
Tạ Tấn Nam là trưởng tử của Tam phòng, năm nay mười hai tuổi.
Nhắc đến tên đệ đệ không chịu học cái tốt kia Tạ Lan Nguyệt lại tức, hừ hừ nói: “Đúng vậy, cho nên mỗi ngày phụ thân đều phải răn dạy nó, kết quả vẫn chả quản được, may mắn tổ phụ đến đây, nó mới chịu thu liễm một chút. Ta nói với muội này, về sau muội không được nuông chiều Tấn Bắc, đệ đệ của ta bởi vì nhà ta đều nuông chiều nó nên lớn lên nó mới không biết sợ là gì.”
Đang từ chuyện đề phòng ngoại nam, hai tỷ muội đã nhanh chóng chuyển sang chủ đề dạy dỗ đệ đệ.
Đảo mắt đã đến mười sáu tháng chạp.
Dùng điểm tâm xong, Tạ Lan Âm cùng mẫu thân đi đến cửa Hầu phủ thì thấy Nhị phu nhân cũng đang đi từ Đông Viện tới, Tạ Lan Vi đã đính hôn, không thích hợp để xuất môn, nhưng Nhị phu nhân lại dẫn theo Phương Lăng mới tám tuổi, tiểu cô nương mặc một thân y phục màu hồng nhạt, trên đầu tết thành hai song nha kế, trên cổ đeo chiếc vòng bằng vàng ròng, trông rất xinh đẹp.
Nhìn thấy mẹ con Tạ Lan Âm, Phương Lăng nhỏ giọng chào, từ đầu đến cuối vẫn đi bên cạnh Nhị phu nhân.
Rất nhanh sau đó Tam phu nhân cũng dẫn tỷ muội Tạ Lan Nguyệt đến, Tạ Lan Âm âm thầm nhìn, phát hiện Phương Lăng cũng hề thân thiện với người của tam phòng.
Hàn huyên mấy câu đơn giản xong, người của ba phòng liền chia ra tự lên xe ngựa của mình.
Quách gia.
Lão thái thái làm đại thọ sáu mươi, tân khách của Quách gia ngập cả sảnh đường, trong phòng Quách lão phu nhân mặc một thân y phục mới màu đỏ thẫm, mặt mày hồng hào trò chuyện với đám nữ quyến, khó lắm mới có lúc rảnh rỗi thì lại nhớ đến đứa cháu trai ưa nghịch ngợm kia, Quách lão phu nhân liền hỏi đại nha hoàn thân cận Xuân Kết, “Phái người đi nhìn một cái xem giờ Nhị công tử đang làm cái gì?”
Xuân Kết lập tức rời đi, một lúc sau liền nhanh chóng quay trở lại, có chút bất an nói: “Lão thái thái, Nhị công tử không biết đã đi đâu rồi, vẫn chưa tìm được ngài ấy.”
Quách lão phu nhân thầm nghĩ hỏng bét, mỗi lần trong nhà mở tiệc tôn tử đều gây chuyện, lần này bà cũng không có ý nghĩ rằng tôn tử sẽ đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, mắt thấy bên ngoài lại có khách đến, liền nhanh chóng phái nha hoàn đi tìm, tìm được càng nhanh càng tốt. Cháu trai cũng đã đến tuổi cưới vợ, cháu dâu tương lai có khi ở trong nhóm tiểu cô nương đến mừng lễ hôm nay cũng nên, không thể để nó phá hỏng được.
“Ô, đây là cô nương nhà ai sao lại xinh đẹp đến vậy, giống như tiên nữ đó.” Lực chú ý dời đến đám khách mới tới, Quách lão phu nhân ngẩn người, hơi hơi híp mắt nhìn Tạ Lan Âm.
Khuôn mặt Lão thái thái trời sinh đã hiền lành, bình dị lại gần gũi, Tạ Lan Âm tươi cười bước lên, nhu thuận hành lễ: “Lão thái thái vạn phúc, cháu gọi là Lan Âm, là đường muội của Lan Nguyệt, tháng trước vừa mới vào kinh, cháu đã nghe Lan Nguyệt kể về người rất nhiều mà vẫn chưa có cơ hội đến thỉnh an, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp, Lan Âm chúc người ‘phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn’, năm sau lại càng minh mẫn hơn năm trước.”
Thanh âm của tiểu cô nương dễ nghe, khiến cả thân thể lẫn tinh thần người nghe đều thoải mái.
Cháu gái duy nhất của Quách lão phu nhân đã lập gia đình, đang có thai nên không thể trở về, cho nên bà rất thích nhóm các tiểu cô nương, bây giờ gặp một cô bé xinh đẹp như hoa, giọng nói lại ngọt ngào như mật, Quách lão phu nhân cực kì thích, lúc nhận lễ vật do Tạ Lan Âm đưa lên, cười cực kì vui vẻ: “Ta sống đến từng tuổi này mà chưa từng nhìn thấy trái đào mừng thọ nào thêu đẹp như vậy như vậy, Lan Âm mau tới đây, để ta nhìn cẩn thận cháu nào.”
Tạ Lan Âm thoải mái đi qua, tuỳ ý lão nhân gia nắm tay mình đánh giá.
“Vợ của Minh Đường à, nghe nói trong nhà cháu có ba đoá hoa, sao lại chỉ dẫn mình Lan Âm đến?” Ngắm nhìn tiểu cô nương xong, Quách lão phu nhân cũng không ngại ngùng quay sang trò chuyện với Tưởng thị, Tạ gia coi như cũng là tân quý mới ở kinh thành, trong nhà có những ai bà cũng thường nghe thấy đám quý phu nhân bàn tán.
Tưởng thị cười cười đem lý do đã chuẩn bị trước nói ra, Quách lão phu nhân gật đầu, dặn dò bà lần sau nhớ mang Tạ Lan Kiều đến, lại cùng Nhị phu nhân trò chuyện với đám khách quen, lại bảo nha hoàn thân cận Hạ Đào dẫn đường, mời tỷ muội Tạ Lan Âm đến Đông Noãn Các chơi, hôm nay các vị tiểu thư đều qua đó.
Hôm nay trời đẹp, mấy tỷ muội đi phía sau tiểu nha hoàn, ngẫu nhiên lại có một tia nắng ấm áp chiếu lên người, cực kì thoải mái. Dọc con đường vòng qua hành lang, chợt thấy trên băng ghế phía trước có một tiểu nha hoàn áo đỏ, cầm chiếc khăn che nửa gương mặt, ra vẻ như đang ho khan, thấy các nàng đi tới, tiểu nha hoàn khẽ run lên rồi cúi đầu xuống, nhưng vẫn ngồi yên như ban đầu.
Hạ Đào khẽ nhíu mày, nhìn một bên mặt lộ ra của nha hoàn kia, cảm thấy rất quen mắt, nhưng lại không thể nhớ ra đây là người nào trong viện, trong lòng âm thầm quyết định sau khi đưa mấy vị cô nương Tạ gia đi sẽ về răn dạy nàng ta, lười nhác thì cũng phải biết chọn chỗ chứ, dám huênh hoang đến tận đây, đúng là không có mắt mà.
Do muốn cảnh cáo đối phương nên Hạ Đào cố ý đi gần về phía nàng ta, kết quả ánh mắt còn chưa đả động được người ta, người nọ đã nhanh chóng lui người ra, Hạ Đào bổ nhào xuống mặt đất, nói khéo không khéo, ở đó có một vũng nước đục, Hạ Đào chật vật đứng lên, quần áo trên người bị bẩn một mảng lớn.
“A, Hạ Đào tỷ tỷ ta không cố ý đâu, tỷ, tỷ mau trở về thay y phục đi, ta sẽ đưa các cô nương qua bên kia.” Tiểu nha hoàn cuống quít đứng lên, giống như biết mình gây hoạ, rũ bả vai xuống, đầu cúi thấp.
Trước mặt khách Hà Đào cũng không tiện nổi giận, nghẹn họng để nàng ta đưa khách đến Noãn Các còn bản thân thì tạ lỗi rồi rời đi trước.
Tiểu nha hoàn lúc này mới ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, mi cong như vầng trăng, môi đỏ như thoa son, càng nổi bật đôi mắt đen thăm thẳm càng nhìn càng đẹp, có điều phấn trên mặt hơi dày một chút. Nhát gan nhìn lướt qua Tạ Lan Nguyệt cùng hai cô bé bên cạnh, nàng ta khẽ cúi đầu vòng qua một bên Tạ Lan Âm, ý bảo mấy người tiếp tục đi tiếp.
Tạ Lan Nguyệt đang dắt muội muội đi đường, sợ cô bé không cẩn thận lại giẫm phải vũng nước mà ngã nên vẫn chưa lưu ý đến nàng ta.
Tạ Lan Âm lại kinh ngạc vì chiều cao của nha hoàn này, cao hơn nàng hẳn một cái đầu, không khác lắm với trưởng tỷ, nhưng đúng là vì có trưởng tỷ là ví dụ sống nên nàng cũng không cảm thấy kỳ quái nhiều.
“Vị tiểu thư này, vì sao nàng luôn nhìn ta vậy?” Ngay tại lúc Tạ Lan Âm chuẩn bị thu hồi ánh mắt, tiểu nha hoàn lại quay đầu nói chuyện với nàng, hiện tại Tạ Lan Âm đang sóng bước đi phía trước với nàng ta, bên phải là Phương Lăng, Tạ Lan Nguyệt nắm tay Tạ Lan Bảo đi phía sau.
Thanh âm của nàng ta có chút thô, giọng điệu nũng nịu cũng cực kì cổ quái, Tạ Lan Âm khẽ nhíu mày, nói có lệ: ” Nhìn vóc dáng của ngươi rất cao.”
Tiểu nha hoàn nở nụ cười, nhìn đỉnh đầu nàng, ánh mắt lại rơi xuống gương mặt nàng, “Vóc người tiểu thư cũng không thấp, nàng là Ngũ cô nương của Tạ gia đúng không? Nghe nói Ngũ cô nương của Tạ gia là người xinh đẹp nhất, quả thật là… “
“Quách Trừng!”
Hắn càng nói chuyện càng không có quy củ, Tạ Lan Nguyệt đi phía sau hung hăng nhìn hắn, rốt cuộc cũng nhận ra, lập tức buông tay muội muội, làm bộ muốn đánh hắn. Quách Trừng nhanh nhẹn nhảy tới phía trước, không có chút hoảng loạn vì bị bóc trần, ngược lại hắn khẽ ôm cánh tay, ánh mắt nhìn chằm chằm Tạ Lan Âm: “Ngũ tiểu thư đúng không, ta thấy bộ dạng của nàng không tồi, làm vợ của ta được không? Ta nói cho nàng biết, ánh mắt của ta rất cao đó, bình thường, ví dụ như nàng ta ta đều thấy chướng mắt.”
Lúc nói chuyện cố ý chỉ về phía Tạ Lan Nguyệt.
Tạ Lan Nguyệt thẹn quá thành giận, sớm đã quên lời mình dặn dò đường muội, tức giận đi tới đánh hắn ta, hai người coi như cũng quen thuộc, Tạ Lan Nguyệt cũng đã giáo huấn Quách Trừng không ít lần. Quách Trừng giống như con khỉ liên tục né tránh nàng, lại chạy tới trước mặt Tạ Lan Âm, rõ ràng đang mặc nữ trang nhưng ánh mắt lại ngả ngớn, phong lưu như một kẻ hoàn khố.
“Không cho người bắt nạt Ngũ tỷ tỷ!” Khác với Phương Lăng đã trốn sang một bên, Lan Bảo tức giận đứng chắn trước người đường tỷ.
Quách Trừng xoa đầu nàng coi như đáp lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tạ Lan Âm như cũ, “Thế nào, nàng không lo lắng chút nào sao?”
Ở Hàng Châu Tạ Lan Âm cũng đã gặp qua vài tên thiếu gia phong lưu tự phụ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ dám khen ngợi nàng vài ba câu, vừa mới gặp đã nói đến chuyện hôn nhân, thiếu niên trước mặt đúng là kẻ đầu tiên. Nhìn lớp son phấn thật dày trên mặt hắn, Tạ Lan Âm ghét bỏ nói: “Ánh mắt của ta cũng rất cao, chướng mắt kẻ đáng khinh như ngươi, lại càng không gả cho một kẻ bất nam bất nữ, Lan Bảo mặc kệ hắn ta, chúng ta đi thôi.”
Nàng nắm tay Lan Bảo muốn đi vòng qua.
Quách Trừng còn chưa hoàn hồn vì câu nói ngại hắn xấu của nàng, bản năng muốn ra tay cản lại, không ngờ sau lưng lại bị người ta đạp một cái, đau đến mức nửa người cũng run lên. Hắn quay đầu lại, liền thấy nắm tay cảnh cáo của Tạ Lan Nguyệt, “Còn dám đuổi theo, trở lại ta sẽ nói với Đại tỷ tỷ!”
Quách Trừng sao có thể vì câu nói của nàng mà lui ra, có điều không đợi đến lúc hắn đuổi theo, phía sau đã truyền đến thanh âm của Hạ Đào, rõ ràng là lúc nãy đã bất tri bất giác nhận ra hắn nên mới dẫn người tới. Quách Trừng ảo não nhìn về phía bên kia, thấy tỷ muội Tạ gia đã đi được một quãng xa, khé cắn môi, nhảy ra phía hành lang bỏ chạy.
Động tĩnh của hắn không nhỏ, Tạ Lan Nguyệt quay đầu lại nhìn, sau đó trấn an đường muội, “Lan Âm đừng nghe hắn nói bậy, hắn vẫn luôn không biết giữ mồm miệng như vậy.”
Tạ Lan Âm lắc đầu, nàng chỉ là kỳ quái một việc, “Từ lúc ta vào kinh còn chưa từng ra khỏi cửa, sao hắn lại biết chuyện về ta chứ?”
Thực ra, luận về chuyện mỹ mạo, Tạ Lan Âm vẫn cảm thấy bản thân và trưởng tỷ tương đương nhau, chẳng qua do trưởng tỷ mặc nam trang vẻ mặt lại lạnh lùng nên thành ra nhìn nàng lại đẹp hơn một chút.
Từ lúc Quách Trừng nói câu kia Tạ Lan Nguyệt đã đoán được kẻ đầu sỏ là ai, có chút tự trách nói, “Chắc chắn là Tấn Nam, quan hệ giữa hai đứa nó vẫn rất tốt, tên xú tiểu tử này, để đợi trở về ta sẽ dạy dỗ nó một trận!”
Tạ Lan Âm ngạc nhiên, lập tức nở nụ cười.
Hoá ra trong mắt vị đường đệ nhìn thì nhu thuận nhưng thực ra cực kì bướng bỉnh kia, vị ngũ tỷ tỷ là nàng lại là người đẹp nhất…
/71
|