Bá Tông hôm nay tâm trạng tốt hơn hôm qua rất nhiều.
Sáng sớm hôm này, hắn đã viết tấu chương dâng hoàng thượng, nói nhi thần không phải muốn đoạt binh quyền, mà là muốn bảo vệ an nguy cho phụ hoàng. Hoàng đế không phải người có tâm tử nhạy bén, vừa nghe con xuất phát từ hiếu tâm, cũng không thể trách móc nặng nề, liền hạ ý chỉ, giải trừ lệnh cấm tiến cung của hắn, còn bảo nội thị dâng điểm tâm cho hắn.
Được hoàng thượng ngợi khen, Triệu Bá Tông tuy tính khiêm tốn, nhưng vẫn vô cùng vui vẻ.
Hắn không phải người có dã tâm, so với huynh trưởng Triệu Bá Cửu, hắn cũng không có ưu thế gì.
Từ sau khi con trai duy nhất của đương kim hoàng đế Triệu Cấu chết đi, dòng dõi vương thất đã gần như không còn người thừa kế.
Quần thần dâng tấu, đề nghị chọn hậu nhân của Thái tổ làm người nối nghiệp, vì thế Triệu Cấu mới sai Tông nhân phủ đến các nơi điều tra con cháu của Thái tổ. Tông nhân phủ từ năm ngàn người con cháu của Thái tổ chọn ra hắn và Triệu Bá Cửu, đưa vào cung để Triệu Cấu quyết định sẽ chọn ai.
Ngày vào cung hôm đó, hắn vĩnh viễn nhớ mãi.
Khi đó hắn gầy teo ốm yếu, mà Triệu Bá Cửu mày rậm mắt to, béo tốt cường tráng, hoàng đế liếc mắt một cái đã nhìn trúng Triệu Bá Cửu. Hoàng đế còn thấp giọng nói với nội thị bên người: "Đứa nhỏ này, mày rậm mắt to, mặt lớn, thế này mới giống hậu nhân của Thái tổ! Có tướng đế vương!"
Hoàng đế nhìn trong chốc lát, đã nói với nội thị: "Giữ đứa béo kia lại, cho đứa nhỏ gầy kia ba trăm lượng bạc, đưa hắn ra cung."
Khi đó hắn quá nhỏ, còn chưa biết cái gì gọi là thất vọng, chỉ nhớ sinh phụ (cha ruột) không ngừng dặn dò hắn, vào cung phải giữ phép tắc, biết nghe lời, đừng lộn xộn...... Vì thế hắn nhận ba trăm lượng bạc của nội thị rồi cung kính tạ lễ hoàng đế, ôm bạc đi ra ngoài. Nhưng mà, hắn vốn không thể ôm một bao bạc lớn như vậy, đành phải khẩn cầu vị nội thị kia giúp hắn.
Mà phía sau, Triệu Bá Cửu vẫn đang cười đắc ý, thấy có con mèo chạy qua trước mặt, không kiên nhẫn giơ chân đá một cước, đá con mèo đi thật xa.
Hoàng đế vừa thấy liền lắc đầu, nói: "Đứa nhỏ này tính tình không tốt, không bằng đứa kia...... Quên đi, đều giữ lại, chờ bọn hắn lớn hơn một chút lại nói sau."
Lần giữ lại này, chính là hai mươi năm.
Nếu không phải Triệu Bá Cửu đá một cước kia......
Bây giờ mình vẫn là con trai nhỏ của một huyện thừa, đang làm việc ở một vùng quê nho nhỏ nào đó?
Người nuôi hắn lúc hắn tiến cung, là dưỡng mẫu (mẹ nuôi) Trương Uyển nghi, mà dưỡng mẫu của Triệu Bá Cửu là Ngô Tài tử. Vốn Trương Uyển nghi vì để hoàng thượng vui lòng, đối với con nuôi như hắn cũng coi như yêu thương, nhưng Vi thái hậu cảm thấy hắn quá mức chất phác, mà thiên vị Triệu Bá Cửu hoạt bát hiếu động.
Đến sau này, Trương Uyển nghi được phong Hiền phi, không lâu sau nhiễm bệnh qua đời. Mà Ngô tài tử lúc đầu được phong làm Uyển nghi, lại được lập làm hoàng hậu, địa vị củaTriệu Bá Cửu lại càng thêm vững chắc. Tuy rằng Ngô hoàng hậu cũng đã nhận nuôi Triệu Bá Tông, nhưng có quan niệm vào trước làm chủ, tự nhiên là chính mình một tay mang đại Triệu Bá Cửu càng thêm thuận mắt.
Hoàng thượng đối với hai người bọn họ, vẫn còn công bằng, thái độ thản nhiên, không nhìn ra coi trọng ai hơn. Nhưng hoàng thượng kính trọng Ngô hoàng hậu, cả nước đều biết. Lúc hoàng thượng lâm nguy, quân Kim không ngừng truy kích, Ngô hoàng hậu mặc nhung trang, vẫn đi theo Cao Tông. Lúc binh biến, vào cung ép hỏi hoàng thượng ở đâu, Ngô hoàng hậu lừa vệ sĩ đưa hoàng thượng đi tránh họa. Ý kiến của Ngô hoàng hậu, hoàng thượng luôn cân nhắc thiệt hơn, cho nên từ lâu trong tâm khảm của Triệu Bá Tông, đã không muốn tranh đoạt vương vị nữa.
Nhưng có thể được hoàng thượng trọng dụng, bất luận như thế nào, luôn một tin tức tốt.
Tuy hoàng thượng không bài xích mình, nhưng đối với nguy nan của quốc gia có thể giải quyết được gì đâu? Hoàn Nhan Lượng tàn bạo không để ý hiệp nghị giữa hai nước, tùy ý xuất binh, đã triệu tập không ít binh mã. Tuy nói tình chiến trận ở tiền tuyến chưa tính là nguy cấp, nhưng hoàng thượng cho tới bây giờ còn chưa quyết định nghênh chiến thế nào, thật sự là gấp chết người!
Đang lúc này, quản gia vương phủ tiến vào thông báo với hắn.
"Vương gia, bên ngoài có một dân nữ nói muốn gặp ngài, chúng tôi khuyên thế nào cũng không đi. Là gia nhân của Thì đại tướng quân đưa nàng tới, ngài xem......"
"Thì đại tướng quân?" Thì Ngộ Hào tướng quân đang trấn thủ biên quan, Triệu Bá Tông rất có hảo cảm với ông. "Dân nữ kia vì sao muốn gặp ta?"
"Nàng nói trượng phu của nàng là Tống Tiềm, những việc khác thì không chịu nói."
"Là Tống phu nhân? Mời nàng vào đi!"
Tiểu Ngọc đi theo gia nhân vào Vương phủ, nàng ngẩng đầu nhìn trời đã thấy một màu đêm đen. Bây giờ thời gian Tống Tiềm bị bắt đi ngày càng lâu, còn kịp không?
"Bắt hắn lại!"
Triệu Bá Cửu không nghĩ nhiều, vẫn hạ lệnh bắt lấy Thì Quý Phong.
Cho dù Thì Quý Phong nói đúng, gã xuất hành không có vệ binh mở đường, va chạm với dân chúng là lỗi của gã, nhưng cung quy này ai quan tâm chứ? Lấy sự sủng ái thái hậu và hoàng hậu dành cho gã, sao gã lại phải e ngại?
Thì Quý Phong vừa nghe Triệu Bá Cửu hạ lệnh, lập tức từ sau lưng rút ra một cái trường côn, bỗng nhiên thét lớn một tiếng vang dội, hai mắt tỏa sáng, quát: "Ai dám đi lên!"
Hắn đã bất chấp tất cả, nhất định phải cứu được Tống Tiềm. Nếu hắn để Tống Tiềm bị phạt trượng, Tiểu Ngọc không biết sẽ đau lòng đến nhường nào?
Hộ vệ của Ân Bình quận Vương phủ cũng không phải đám ăn không ngồi rồi, tuy rằng bị uy thế của Thì Quý Phong làm kinh sợ, nhưng vẫn đang tấn công về phía hắn!
Nhóm hộ vệ tổng cộng có năm người, trừ bỏ người canh giữ Tống Tiềm, bốn người khác cưỡi ngựa chia làm hai đường tiến công về phía Thì Quý Phong.
"Hây!"
Một người cầm trường kiếm mang theo kình phong quét về phía cánh tay trái của Thì Quý Phong, động tác dứt khoát tới kinh ngạc, mà một người khác cũng đang tấn công về phía hai chân của hắn!
Tống Tiềm úp sấp trên lưng ngựa không thấy rõ tình hình chiến đấu, nhưng biết Thì Quý Phong lấy ít địch nhiều, sợ hắn chịu thiệt, nhưng chỉ có thể âm thầm lo lắng.
Thì Quý Phong vô cùng bình tĩnh, ngồi trên lưng ngựa dùng trường côn đánh trả, đao kiếm của hai tên hộ vệ đều rơi mất.
Thì Quý Phong cười lạnh một tiếng, trường côn vừa ra, đầu tiên là đánh trúng vó trước của một con ngựa, con ngựa kia điên cuồng dậm chân, hất ngã tên kỵ sĩ xuống đất.
Không đợi người nọ rơi xuống đất, Thì Quý Phong lại đánh một côn, lúc này trực tiếp đánh trúng ngực của hộ vệ trên lưng ngựa, người nọ bị Thì Quý Phong đánh trúng, thân thể cường tráng bị bậc về phía sau, vừa vặn rơi trúng người đầu tiên rơi xuống đất, hai người ngã dính chùm một chỗ.
Hai người khác cũng học khôn, nhìn ra Thì Quý Phong dùng trường côn tấn công chân ngựa, hai người cùng nhau tập kích trên đầu Thì Quý Phong!
Thì Quý Phong giơ trường côn lên đỡ, hai thanh đao bị Thì Quý Phong hất văng, một cỗ kình khí theo đó đánh thẳng vào hai người, hai người bị chấn động, nhảy lên cao tránh Thì Quý Phong.
Thì Quý Phong không cho bọn họ cơ hội trở tay, thuận thế đá một cước vào ngực một trong hai người, người nọ bị hắn đá bay văng lên xe ngựa của Triệu Bá Cửu!
"Rầm"!
Hộ vệ kia rơi xuống xe, thân xe bị chấn động, Triệu Bá Cửu rốt cục cũng ngồi không yên!
Sáng sớm hôm này, hắn đã viết tấu chương dâng hoàng thượng, nói nhi thần không phải muốn đoạt binh quyền, mà là muốn bảo vệ an nguy cho phụ hoàng. Hoàng đế không phải người có tâm tử nhạy bén, vừa nghe con xuất phát từ hiếu tâm, cũng không thể trách móc nặng nề, liền hạ ý chỉ, giải trừ lệnh cấm tiến cung của hắn, còn bảo nội thị dâng điểm tâm cho hắn.
Được hoàng thượng ngợi khen, Triệu Bá Tông tuy tính khiêm tốn, nhưng vẫn vô cùng vui vẻ.
Hắn không phải người có dã tâm, so với huynh trưởng Triệu Bá Cửu, hắn cũng không có ưu thế gì.
Từ sau khi con trai duy nhất của đương kim hoàng đế Triệu Cấu chết đi, dòng dõi vương thất đã gần như không còn người thừa kế.
Quần thần dâng tấu, đề nghị chọn hậu nhân của Thái tổ làm người nối nghiệp, vì thế Triệu Cấu mới sai Tông nhân phủ đến các nơi điều tra con cháu của Thái tổ. Tông nhân phủ từ năm ngàn người con cháu của Thái tổ chọn ra hắn và Triệu Bá Cửu, đưa vào cung để Triệu Cấu quyết định sẽ chọn ai.
Ngày vào cung hôm đó, hắn vĩnh viễn nhớ mãi.
Khi đó hắn gầy teo ốm yếu, mà Triệu Bá Cửu mày rậm mắt to, béo tốt cường tráng, hoàng đế liếc mắt một cái đã nhìn trúng Triệu Bá Cửu. Hoàng đế còn thấp giọng nói với nội thị bên người: "Đứa nhỏ này, mày rậm mắt to, mặt lớn, thế này mới giống hậu nhân của Thái tổ! Có tướng đế vương!"
Hoàng đế nhìn trong chốc lát, đã nói với nội thị: "Giữ đứa béo kia lại, cho đứa nhỏ gầy kia ba trăm lượng bạc, đưa hắn ra cung."
Khi đó hắn quá nhỏ, còn chưa biết cái gì gọi là thất vọng, chỉ nhớ sinh phụ (cha ruột) không ngừng dặn dò hắn, vào cung phải giữ phép tắc, biết nghe lời, đừng lộn xộn...... Vì thế hắn nhận ba trăm lượng bạc của nội thị rồi cung kính tạ lễ hoàng đế, ôm bạc đi ra ngoài. Nhưng mà, hắn vốn không thể ôm một bao bạc lớn như vậy, đành phải khẩn cầu vị nội thị kia giúp hắn.
Mà phía sau, Triệu Bá Cửu vẫn đang cười đắc ý, thấy có con mèo chạy qua trước mặt, không kiên nhẫn giơ chân đá một cước, đá con mèo đi thật xa.
Hoàng đế vừa thấy liền lắc đầu, nói: "Đứa nhỏ này tính tình không tốt, không bằng đứa kia...... Quên đi, đều giữ lại, chờ bọn hắn lớn hơn một chút lại nói sau."
Lần giữ lại này, chính là hai mươi năm.
Nếu không phải Triệu Bá Cửu đá một cước kia......
Bây giờ mình vẫn là con trai nhỏ của một huyện thừa, đang làm việc ở một vùng quê nho nhỏ nào đó?
Người nuôi hắn lúc hắn tiến cung, là dưỡng mẫu (mẹ nuôi) Trương Uyển nghi, mà dưỡng mẫu của Triệu Bá Cửu là Ngô Tài tử. Vốn Trương Uyển nghi vì để hoàng thượng vui lòng, đối với con nuôi như hắn cũng coi như yêu thương, nhưng Vi thái hậu cảm thấy hắn quá mức chất phác, mà thiên vị Triệu Bá Cửu hoạt bát hiếu động.
Đến sau này, Trương Uyển nghi được phong Hiền phi, không lâu sau nhiễm bệnh qua đời. Mà Ngô tài tử lúc đầu được phong làm Uyển nghi, lại được lập làm hoàng hậu, địa vị củaTriệu Bá Cửu lại càng thêm vững chắc. Tuy rằng Ngô hoàng hậu cũng đã nhận nuôi Triệu Bá Tông, nhưng có quan niệm vào trước làm chủ, tự nhiên là chính mình một tay mang đại Triệu Bá Cửu càng thêm thuận mắt.
Hoàng thượng đối với hai người bọn họ, vẫn còn công bằng, thái độ thản nhiên, không nhìn ra coi trọng ai hơn. Nhưng hoàng thượng kính trọng Ngô hoàng hậu, cả nước đều biết. Lúc hoàng thượng lâm nguy, quân Kim không ngừng truy kích, Ngô hoàng hậu mặc nhung trang, vẫn đi theo Cao Tông. Lúc binh biến, vào cung ép hỏi hoàng thượng ở đâu, Ngô hoàng hậu lừa vệ sĩ đưa hoàng thượng đi tránh họa. Ý kiến của Ngô hoàng hậu, hoàng thượng luôn cân nhắc thiệt hơn, cho nên từ lâu trong tâm khảm của Triệu Bá Tông, đã không muốn tranh đoạt vương vị nữa.
Nhưng có thể được hoàng thượng trọng dụng, bất luận như thế nào, luôn một tin tức tốt.
Tuy hoàng thượng không bài xích mình, nhưng đối với nguy nan của quốc gia có thể giải quyết được gì đâu? Hoàn Nhan Lượng tàn bạo không để ý hiệp nghị giữa hai nước, tùy ý xuất binh, đã triệu tập không ít binh mã. Tuy nói tình chiến trận ở tiền tuyến chưa tính là nguy cấp, nhưng hoàng thượng cho tới bây giờ còn chưa quyết định nghênh chiến thế nào, thật sự là gấp chết người!
Đang lúc này, quản gia vương phủ tiến vào thông báo với hắn.
"Vương gia, bên ngoài có một dân nữ nói muốn gặp ngài, chúng tôi khuyên thế nào cũng không đi. Là gia nhân của Thì đại tướng quân đưa nàng tới, ngài xem......"
"Thì đại tướng quân?" Thì Ngộ Hào tướng quân đang trấn thủ biên quan, Triệu Bá Tông rất có hảo cảm với ông. "Dân nữ kia vì sao muốn gặp ta?"
"Nàng nói trượng phu của nàng là Tống Tiềm, những việc khác thì không chịu nói."
"Là Tống phu nhân? Mời nàng vào đi!"
Tiểu Ngọc đi theo gia nhân vào Vương phủ, nàng ngẩng đầu nhìn trời đã thấy một màu đêm đen. Bây giờ thời gian Tống Tiềm bị bắt đi ngày càng lâu, còn kịp không?
"Bắt hắn lại!"
Triệu Bá Cửu không nghĩ nhiều, vẫn hạ lệnh bắt lấy Thì Quý Phong.
Cho dù Thì Quý Phong nói đúng, gã xuất hành không có vệ binh mở đường, va chạm với dân chúng là lỗi của gã, nhưng cung quy này ai quan tâm chứ? Lấy sự sủng ái thái hậu và hoàng hậu dành cho gã, sao gã lại phải e ngại?
Thì Quý Phong vừa nghe Triệu Bá Cửu hạ lệnh, lập tức từ sau lưng rút ra một cái trường côn, bỗng nhiên thét lớn một tiếng vang dội, hai mắt tỏa sáng, quát: "Ai dám đi lên!"
Hắn đã bất chấp tất cả, nhất định phải cứu được Tống Tiềm. Nếu hắn để Tống Tiềm bị phạt trượng, Tiểu Ngọc không biết sẽ đau lòng đến nhường nào?
Hộ vệ của Ân Bình quận Vương phủ cũng không phải đám ăn không ngồi rồi, tuy rằng bị uy thế của Thì Quý Phong làm kinh sợ, nhưng vẫn đang tấn công về phía hắn!
Nhóm hộ vệ tổng cộng có năm người, trừ bỏ người canh giữ Tống Tiềm, bốn người khác cưỡi ngựa chia làm hai đường tiến công về phía Thì Quý Phong.
"Hây!"
Một người cầm trường kiếm mang theo kình phong quét về phía cánh tay trái của Thì Quý Phong, động tác dứt khoát tới kinh ngạc, mà một người khác cũng đang tấn công về phía hai chân của hắn!
Tống Tiềm úp sấp trên lưng ngựa không thấy rõ tình hình chiến đấu, nhưng biết Thì Quý Phong lấy ít địch nhiều, sợ hắn chịu thiệt, nhưng chỉ có thể âm thầm lo lắng.
Thì Quý Phong vô cùng bình tĩnh, ngồi trên lưng ngựa dùng trường côn đánh trả, đao kiếm của hai tên hộ vệ đều rơi mất.
Thì Quý Phong cười lạnh một tiếng, trường côn vừa ra, đầu tiên là đánh trúng vó trước của một con ngựa, con ngựa kia điên cuồng dậm chân, hất ngã tên kỵ sĩ xuống đất.
Không đợi người nọ rơi xuống đất, Thì Quý Phong lại đánh một côn, lúc này trực tiếp đánh trúng ngực của hộ vệ trên lưng ngựa, người nọ bị Thì Quý Phong đánh trúng, thân thể cường tráng bị bậc về phía sau, vừa vặn rơi trúng người đầu tiên rơi xuống đất, hai người ngã dính chùm một chỗ.
Hai người khác cũng học khôn, nhìn ra Thì Quý Phong dùng trường côn tấn công chân ngựa, hai người cùng nhau tập kích trên đầu Thì Quý Phong!
Thì Quý Phong giơ trường côn lên đỡ, hai thanh đao bị Thì Quý Phong hất văng, một cỗ kình khí theo đó đánh thẳng vào hai người, hai người bị chấn động, nhảy lên cao tránh Thì Quý Phong.
Thì Quý Phong không cho bọn họ cơ hội trở tay, thuận thế đá một cước vào ngực một trong hai người, người nọ bị hắn đá bay văng lên xe ngựa của Triệu Bá Cửu!
"Rầm"!
Hộ vệ kia rơi xuống xe, thân xe bị chấn động, Triệu Bá Cửu rốt cục cũng ngồi không yên!
/199
|