Có một thế hệ người Tống, bá tánh bình dân cũng có thói quen dùng cơm bên ngoài. Lúc giới quý tộc còn ở Đông kinh Biện Lương, thì khắp thành tửu lâu cũng có hơn bảy mươi hai tiệm, quán nhỏ nhiều không kể nổi.
Mà sau khi nhà Tống nam hạ, kinh tế Lâm An nhanh chóng phát triển, tuy chỉ có nửa giang san, nhưng cũng ca múa mừng cảnh thái bình, "Cứ xem Hàng Châu thành Biện Châu" , cho nên tửu lâu Lâm An có thể so sánh với ở Tokyo, chỉ hơn chứ không kém.
Tửu lâu Lâm An trang trí chi hoa lệ, thức ăn đa dạng, Tiểu Ngọc cảm thấy như vậy cũng đủ rồi. Nhưng kho rượu của quan phủ chỉ có vài chục cái, còn lại các kho rượu tư nhân phân tán khắp các ngõ phố trong thành có phần nhiều hơn.
Tiểu Ngọc từ sau khi mở tửu lâu Mỹ vị cư, cũng coi như biết thêm nhiều về ngành kinh doanh ăn uống ở Lâm An. Phải duy trì một số nguyên tắc nhất định, nàng phải làm sao tiến hành điều tra thị trường cho Mỹ vị cư bây giờ.
"Ai. . . . . . Không được!"
Trong thư phòng Tống phủ, Tiểu Ngọc hai tay ôm đầu trầm tư, nhìn một xấp giấy tờ trước mặt buông tiếng thở dài.
"Sao vậy?"
Tống Tiềm từ trong sách vở ngẩng đầu lên, ân cần hỏi. Kỳ thi mùa xuân sắp tới, Tống Tiềm càng cố gắng hơn, ban ngày ở thư quán trao đổi với bạn học, buổi tối về nhà cũng dốc lòng khổ học. Tuy nói hắn không muốn để Tiểu Ngọc làm gì quá nổi bậc, nhưng chuyện Mỹ vị cư hắn cũng không quá xen vào, rất nhiều chuyện Tiểu Ngọc vẫn quản lí.
Tiểu Ngọc biết rõ đạo lí ông chủ lớn không thể cứ làm việc nhỏ, theo những tửu lâu khác mướn quản lý chuyên nghiệp, một Phương chưởng quỹ quản việc chiêu đãi khách trong tửu lâu, lo sắp xếp người, một La chưởng quỹ quản việc tiền bạc, phòng bếp nấu nướng, tất cả mọi việc, rất có trật tự. Nếu không chuyện gì nàng cũng phải xử lí, nàng chú ý được này đầu không lo được đầu kia, khó tránh khỏi xảy ra sai sót.
Bây giờ Tiểu Ngọc là một chưởng quỹ tay mơ, chẳng qua chuyện thu chi nàng nhất định phải nắm rõ, bao gồm cả tài chính của Mỹ Ngọc phường nàng cũng hai ngày kiểm tra một lần, tuyệt không cho phép xuất hiện vấn đề tiền bạc. Nhưng vấn đề khai thác thị trường này nàng cũng không thể qua loa được, phải làm sao để càng có nhiều người quảng bá Mỹ vị cư? Dựa hết vào mấy chiêu bài dược thiện, vẫn còn chưa đủ đâu!
Nàng bảo Phương chưởng quỹ phái người tới những tửu lâu lớn ngầm điều tra, xem giá tiền rượu của bọn họ, món ăn như thế nào, tuyên truyền quảng cáo ra sao, để xem nếu cạnh tranh Mỹ vị cư có ưu thế gì hay không. Bây giờ kết quả điều tra đặt trước mắt nàng, khiến nàng thất vọng là, dược thiện của Mỹ vị cư tuy đặc biệt, nhưng các món còn lại so với tửu lâu khác cũng chẳng có gì nổi trội, không trách được buôn bán từ sau Tết bắt đầu tuột dốc. Giải quyết làm sao đây?
"Thiên Thành, ta đang khổ não làm thế nào để có nhiều người hơn đến Mỹ vị cư của chúng ta ăn cơm. Bán dược thiện, chỉ có thể duy trì tửu lâu đưa vào hoạt động, nhiều lắm là có chút lợi nhuận. Muốn kiếm nhiều tiền, vẫn nên để nhiều người tới quán chúng ta mới phải. Bây giờ nhìn lại, là do những món ăn khác trong tiệm, thật không có gì đặc sắc!"
Tống Tiềm để quyển sách xuống, ngồi bên cạnh Tiểu Ngọc cùng nàng nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Hắn không phải thương nhân, nhưng đối với ngành ăn uống trong thành Lâm An tất nhiên hiểu biết nhiều hơn Tiểu Ngọc.
"Tửu lâu Lâm An, nếu nằm trên đường lớn, đa phần là treo cờ bạc, treo bình bầu, can rượu, cũng có một số người mời những người nổi tiếng tới kể chuyện trong quán, hiệu quả cao hơn, dĩ nhiên chi phí cũng nhiều."
Tiểu Ngọc tự lẩm bẩm: "Cờ rượu. . . . . . Không có gì hiệu quả." Cờ rượu cũng coi như dấu hiệu của quán rượu, Mỹ vị cư đương nhiên phải treo. Nhưng nhà ai bán rượu mà không có rượu? Tất cả đều treo chữ "Rượu" to bự, ai cũng như ai, không quá mức đặc biệt.
Tống Tiềm không nhanh không chậm nói ra một đề nghị: "Nếu như chúng ta thay đổi chữ trên cờ rượu thì sao?"
"Đổi cái gì?" Tiểu Ngọc hăng hái, hiếm có dịp Thiên Thành nghĩ cách cho nàng. Nàng hiểu Thiên Thành, bình thường sẽ không ăn nói bừa bãi, nếu đã mở miệng, chắc chắn đã suy nghĩ kỹ càng.
Tống Tiềm khẽ mỉm cười, đi tới cạnh bàn đọc sách, trải ra một tờ giấy trắng như tuyết, cầm bút chấm mực, động cổ tay múa bút viết xuống tám chữ to, Tiểu Ngọc vừa nhìn qua ——
"Nghe hương xuống ngựa, biết vị dừng xe?" Tiểu Ngọc mừng rỡ thốt lên.
Hay, thật sự rất hay! Tiểu Ngọc không nhịn được vỗ tay ba tiếng: "Thiên Thành, chàng thật lợi hại!"
Tống Tiềm trước giờ không mấy để ý lời chê khen bên ngoài, duy chỉ có nghe Tiểu Ngọc tán dương lại làm cho hắn vô cùng vui vẻ. Hắn suy tư liên tục, lại viết xuống một lèo:
"Năm châu tân khách đến, cùng nếm ngũ vị hương; Cùng món ăn ly rượu, nếm được vị khác nhau!" (bản chém gió của editor, cũng gần đúng nghĩa rồi, chỉ là vần không khớp thôi)
"Oa, thật có khí thế! Vậy hoành phi đâu?" Tiểu Ngọc trong lòng vui vẻ, nữ nhi đối với người mình yêu luôn có một cảm giác sùng bái, cho dù Tống Tiềm viết câu"Trà ngon rượu ngon đồ ăn ngon" nàng cũng sẽ thấy hay, huống chi hôm nay thực sự hắn viết hay? Tiểu Ngọc dầu gì cũng tốt nghiệp hệ Hán ngữ bằng ưu tú, sẽ không phải chỉ biết đọc biết viết, phân tích tác phẩm tất nhiên phải biết.
Tống Tiềm lại múa bút viết xuống bốn chữ hoành phi ——
"Mà say nửa đời!"
Tiểu Ngọc đối với tài văn chương của Tống Tiềm vô cùng khâm phục.
Đến ngày kế, nàng bảo Phương chưởng quỹ phái người làm nhanh cờ rượu treo trước cửa, rồi mua hai tấm gỗ mun huyền ghi câu đối treo hai bên cửa Mỹ vị cư, quả nhiên hấp dẫn không ít kẻ sĩ phong nhã tới dùng cơm.
Mà ở lối vào lầu hai, cũng mới treo một bộ câu đối:
"Thành tâm thành ý chí thiện; Vị chính vị mỹ vị tiên."
Đây là Thích Thăng sau khi nhìn câu đối của Tống Tiềm nhất thời cao hứng viết xuống, mặc dù không có khí khái như Tống Tiềm, nhưng cũng coi như có mấy phần ý vị.
Phương chưởng quỹ thấy sau khi treo câu đối có rất nhiều khách mới, rất phấn chấn. Ông vốn là người trung niên phúc hậu, mặt mũi cả ngày tươi cười, cứ như phật Di Lặc. Ngược lại với Phương chưởng quỹ, La chưởng quỹ trông nom phòng bếp là một người gầy, thật không biết mỗi ngày nếm nhiều món ăn như thế mà ông vẫn gầy vậy, hơn nữa sở hữu khuôn mặt nửa tươi cười.
Hôm nay Tiểu Ngọc vừa tới Mỹ vị cư, liền bị La chưởng quỹ cản lại.
"Nội đương gia, nói với ngươi chuyện này." Trong Mỹ vị cư mọi người đều gọi Tiểu Ngọc là "Nội đương gia", bởi vì Mỹ vị cư hơn phân nửa là vốn của Tống gia, chỉ có gần một nửa là của Thích Thăng. Thích Thăng chú trọng việc buôn bán dược liệu, có điều tất cả mọi người đều rất ăn ý đẩy Thích Thăng ra ngoài sáng, hắn cũng rất vui lòng gánh chịu tiếng tăm dùm Tiểu Ngọc.
La chưởng quỹ cười như không cười làm Tiểu Ngọc có chút kính sợ, sau lại phát hiện ông làm việc đặc biệt nghiêm túc tỉ mỉ, nên cũng không quá để ý tính tình cổ quái của ông.
"Sao vậy? Phòng bếp có vấn đề gì?"
La chưởng quỹ gật đầu một cái. Hai người tới phòng thu chi ngồi xuống, La chưởng quỹ nói: "Nội đương gia, chúng ta phải đổi đầu bếp. Những đầu bếp mới mời tới này, nấu ăn cũng quá tầm thường, chính nhờ dược thiện nấu ra có chút đặc sắc, những món khác không thể nào so được với tửu lâu lớn của người ta."
Tiểu Ngọc có chút nhức đầu, bảo nàng đi đâu tìm đầu bếp giỏi bây giờ? Cũng không có trường đào tạo đầu bếp cho nàng tới tuyển dụng nhân tài. Thì ra những đầu bếp này đều mời từ các tửu lâu khác, bởi vì tửu lâu của nàng mới khai trương, những sư phụ danh tiếng nấu món chính tất nhiên không chịu.
Vậy còn dán thông báo tuyển đầu bếp? Điều này cũng có thể coi là một biện pháp. La chưởng quỹ nói, cho dù đầu bếp mới tới, cũng phải thử tay nghề của bọn họ trước mới xem thuê được không.
Tiểu Ngọc lặng lẽ cắm móng tay suy nghĩ, có còn cách nào tốt hơn không?
Mà sau khi nhà Tống nam hạ, kinh tế Lâm An nhanh chóng phát triển, tuy chỉ có nửa giang san, nhưng cũng ca múa mừng cảnh thái bình, "Cứ xem Hàng Châu thành Biện Châu" , cho nên tửu lâu Lâm An có thể so sánh với ở Tokyo, chỉ hơn chứ không kém.
Tửu lâu Lâm An trang trí chi hoa lệ, thức ăn đa dạng, Tiểu Ngọc cảm thấy như vậy cũng đủ rồi. Nhưng kho rượu của quan phủ chỉ có vài chục cái, còn lại các kho rượu tư nhân phân tán khắp các ngõ phố trong thành có phần nhiều hơn.
Tiểu Ngọc từ sau khi mở tửu lâu Mỹ vị cư, cũng coi như biết thêm nhiều về ngành kinh doanh ăn uống ở Lâm An. Phải duy trì một số nguyên tắc nhất định, nàng phải làm sao tiến hành điều tra thị trường cho Mỹ vị cư bây giờ.
"Ai. . . . . . Không được!"
Trong thư phòng Tống phủ, Tiểu Ngọc hai tay ôm đầu trầm tư, nhìn một xấp giấy tờ trước mặt buông tiếng thở dài.
"Sao vậy?"
Tống Tiềm từ trong sách vở ngẩng đầu lên, ân cần hỏi. Kỳ thi mùa xuân sắp tới, Tống Tiềm càng cố gắng hơn, ban ngày ở thư quán trao đổi với bạn học, buổi tối về nhà cũng dốc lòng khổ học. Tuy nói hắn không muốn để Tiểu Ngọc làm gì quá nổi bậc, nhưng chuyện Mỹ vị cư hắn cũng không quá xen vào, rất nhiều chuyện Tiểu Ngọc vẫn quản lí.
Tiểu Ngọc biết rõ đạo lí ông chủ lớn không thể cứ làm việc nhỏ, theo những tửu lâu khác mướn quản lý chuyên nghiệp, một Phương chưởng quỹ quản việc chiêu đãi khách trong tửu lâu, lo sắp xếp người, một La chưởng quỹ quản việc tiền bạc, phòng bếp nấu nướng, tất cả mọi việc, rất có trật tự. Nếu không chuyện gì nàng cũng phải xử lí, nàng chú ý được này đầu không lo được đầu kia, khó tránh khỏi xảy ra sai sót.
Bây giờ Tiểu Ngọc là một chưởng quỹ tay mơ, chẳng qua chuyện thu chi nàng nhất định phải nắm rõ, bao gồm cả tài chính của Mỹ Ngọc phường nàng cũng hai ngày kiểm tra một lần, tuyệt không cho phép xuất hiện vấn đề tiền bạc. Nhưng vấn đề khai thác thị trường này nàng cũng không thể qua loa được, phải làm sao để càng có nhiều người quảng bá Mỹ vị cư? Dựa hết vào mấy chiêu bài dược thiện, vẫn còn chưa đủ đâu!
Nàng bảo Phương chưởng quỹ phái người tới những tửu lâu lớn ngầm điều tra, xem giá tiền rượu của bọn họ, món ăn như thế nào, tuyên truyền quảng cáo ra sao, để xem nếu cạnh tranh Mỹ vị cư có ưu thế gì hay không. Bây giờ kết quả điều tra đặt trước mắt nàng, khiến nàng thất vọng là, dược thiện của Mỹ vị cư tuy đặc biệt, nhưng các món còn lại so với tửu lâu khác cũng chẳng có gì nổi trội, không trách được buôn bán từ sau Tết bắt đầu tuột dốc. Giải quyết làm sao đây?
"Thiên Thành, ta đang khổ não làm thế nào để có nhiều người hơn đến Mỹ vị cư của chúng ta ăn cơm. Bán dược thiện, chỉ có thể duy trì tửu lâu đưa vào hoạt động, nhiều lắm là có chút lợi nhuận. Muốn kiếm nhiều tiền, vẫn nên để nhiều người tới quán chúng ta mới phải. Bây giờ nhìn lại, là do những món ăn khác trong tiệm, thật không có gì đặc sắc!"
Tống Tiềm để quyển sách xuống, ngồi bên cạnh Tiểu Ngọc cùng nàng nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Hắn không phải thương nhân, nhưng đối với ngành ăn uống trong thành Lâm An tất nhiên hiểu biết nhiều hơn Tiểu Ngọc.
"Tửu lâu Lâm An, nếu nằm trên đường lớn, đa phần là treo cờ bạc, treo bình bầu, can rượu, cũng có một số người mời những người nổi tiếng tới kể chuyện trong quán, hiệu quả cao hơn, dĩ nhiên chi phí cũng nhiều."
Tiểu Ngọc tự lẩm bẩm: "Cờ rượu. . . . . . Không có gì hiệu quả." Cờ rượu cũng coi như dấu hiệu của quán rượu, Mỹ vị cư đương nhiên phải treo. Nhưng nhà ai bán rượu mà không có rượu? Tất cả đều treo chữ "Rượu" to bự, ai cũng như ai, không quá mức đặc biệt.
Tống Tiềm không nhanh không chậm nói ra một đề nghị: "Nếu như chúng ta thay đổi chữ trên cờ rượu thì sao?"
"Đổi cái gì?" Tiểu Ngọc hăng hái, hiếm có dịp Thiên Thành nghĩ cách cho nàng. Nàng hiểu Thiên Thành, bình thường sẽ không ăn nói bừa bãi, nếu đã mở miệng, chắc chắn đã suy nghĩ kỹ càng.
Tống Tiềm khẽ mỉm cười, đi tới cạnh bàn đọc sách, trải ra một tờ giấy trắng như tuyết, cầm bút chấm mực, động cổ tay múa bút viết xuống tám chữ to, Tiểu Ngọc vừa nhìn qua ——
"Nghe hương xuống ngựa, biết vị dừng xe?" Tiểu Ngọc mừng rỡ thốt lên.
Hay, thật sự rất hay! Tiểu Ngọc không nhịn được vỗ tay ba tiếng: "Thiên Thành, chàng thật lợi hại!"
Tống Tiềm trước giờ không mấy để ý lời chê khen bên ngoài, duy chỉ có nghe Tiểu Ngọc tán dương lại làm cho hắn vô cùng vui vẻ. Hắn suy tư liên tục, lại viết xuống một lèo:
"Năm châu tân khách đến, cùng nếm ngũ vị hương; Cùng món ăn ly rượu, nếm được vị khác nhau!" (bản chém gió của editor, cũng gần đúng nghĩa rồi, chỉ là vần không khớp thôi)
"Oa, thật có khí thế! Vậy hoành phi đâu?" Tiểu Ngọc trong lòng vui vẻ, nữ nhi đối với người mình yêu luôn có một cảm giác sùng bái, cho dù Tống Tiềm viết câu"Trà ngon rượu ngon đồ ăn ngon" nàng cũng sẽ thấy hay, huống chi hôm nay thực sự hắn viết hay? Tiểu Ngọc dầu gì cũng tốt nghiệp hệ Hán ngữ bằng ưu tú, sẽ không phải chỉ biết đọc biết viết, phân tích tác phẩm tất nhiên phải biết.
Tống Tiềm lại múa bút viết xuống bốn chữ hoành phi ——
"Mà say nửa đời!"
Tiểu Ngọc đối với tài văn chương của Tống Tiềm vô cùng khâm phục.
Đến ngày kế, nàng bảo Phương chưởng quỹ phái người làm nhanh cờ rượu treo trước cửa, rồi mua hai tấm gỗ mun huyền ghi câu đối treo hai bên cửa Mỹ vị cư, quả nhiên hấp dẫn không ít kẻ sĩ phong nhã tới dùng cơm.
Mà ở lối vào lầu hai, cũng mới treo một bộ câu đối:
"Thành tâm thành ý chí thiện; Vị chính vị mỹ vị tiên."
Đây là Thích Thăng sau khi nhìn câu đối của Tống Tiềm nhất thời cao hứng viết xuống, mặc dù không có khí khái như Tống Tiềm, nhưng cũng coi như có mấy phần ý vị.
Phương chưởng quỹ thấy sau khi treo câu đối có rất nhiều khách mới, rất phấn chấn. Ông vốn là người trung niên phúc hậu, mặt mũi cả ngày tươi cười, cứ như phật Di Lặc. Ngược lại với Phương chưởng quỹ, La chưởng quỹ trông nom phòng bếp là một người gầy, thật không biết mỗi ngày nếm nhiều món ăn như thế mà ông vẫn gầy vậy, hơn nữa sở hữu khuôn mặt nửa tươi cười.
Hôm nay Tiểu Ngọc vừa tới Mỹ vị cư, liền bị La chưởng quỹ cản lại.
"Nội đương gia, nói với ngươi chuyện này." Trong Mỹ vị cư mọi người đều gọi Tiểu Ngọc là "Nội đương gia", bởi vì Mỹ vị cư hơn phân nửa là vốn của Tống gia, chỉ có gần một nửa là của Thích Thăng. Thích Thăng chú trọng việc buôn bán dược liệu, có điều tất cả mọi người đều rất ăn ý đẩy Thích Thăng ra ngoài sáng, hắn cũng rất vui lòng gánh chịu tiếng tăm dùm Tiểu Ngọc.
La chưởng quỹ cười như không cười làm Tiểu Ngọc có chút kính sợ, sau lại phát hiện ông làm việc đặc biệt nghiêm túc tỉ mỉ, nên cũng không quá để ý tính tình cổ quái của ông.
"Sao vậy? Phòng bếp có vấn đề gì?"
La chưởng quỹ gật đầu một cái. Hai người tới phòng thu chi ngồi xuống, La chưởng quỹ nói: "Nội đương gia, chúng ta phải đổi đầu bếp. Những đầu bếp mới mời tới này, nấu ăn cũng quá tầm thường, chính nhờ dược thiện nấu ra có chút đặc sắc, những món khác không thể nào so được với tửu lâu lớn của người ta."
Tiểu Ngọc có chút nhức đầu, bảo nàng đi đâu tìm đầu bếp giỏi bây giờ? Cũng không có trường đào tạo đầu bếp cho nàng tới tuyển dụng nhân tài. Thì ra những đầu bếp này đều mời từ các tửu lâu khác, bởi vì tửu lâu của nàng mới khai trương, những sư phụ danh tiếng nấu món chính tất nhiên không chịu.
Vậy còn dán thông báo tuyển đầu bếp? Điều này cũng có thể coi là một biện pháp. La chưởng quỹ nói, cho dù đầu bếp mới tới, cũng phải thử tay nghề của bọn họ trước mới xem thuê được không.
Tiểu Ngọc lặng lẽ cắm móng tay suy nghĩ, có còn cách nào tốt hơn không?
/199
|