Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 69: Hội hoa đăng Nguyên tiêu

/199


Trước nhà đèn sáng ba năm, trăng sáng như sương, người tựa tranh vẽ. Trong trướng tỏa hương thơm, không vương bụi trần. (chẳng biết bài gì nữa, bạn chém thôi)

Tô Đông Pha lưu lại bài thiên cổ giai từ này, để cho Tiểu Ngọc đối với hội hoa đăng Nguyên Tiêu ở Lâm An tràn ngập chờ mong. Trăng đèn cùng sáng, mặc đẹp ra đường, hai người dọc theo Tây Hồ từ từ tản bộ, bực nào ý vị?

Sau đó tưởng tượng tốt đẹp bao nhiêu, thực tế tàn khốc bấy nhiêu. Ăn cơm tối xong sớm, Tiểu Ngọc vội vàng ăn mặc tỉ mỉ đến phòng khách, lại thấy hai khách không mời mà đến —— bạn học của Tống Tiềm, Cố Ái Sinh và Hình Quang.

"Tiểu Ngọc, Ái Sinh tới mời chúng ta cùng đi dạo." Tống Tiềm nhìn thấy Tiểu Ngọc mặc áo màu trắng xanh, váy màu hồng đào, xinh đẹp động lòng người, trước mắt bất giác sáng lên. Hắn lại nói với Tiểu Ngọc như thế, trong lòng mất mác lắm. . . . . . Thế giới hai người lãng mạng vì thế mà sụp đổ!

Bốn người cũng không gọi kiệu, cứ như vậy lửng thững bước trên đường.

Cố Ái Sinh, Hình Quang đều là người Lâm An, Tống Tiềm năm trước cũng thường tới đây ngắm hoa đăng, trong bốn người chỉ có Tiểu Ngọc là chưa từng tham dự. Nàng rất hiếu kì, dọc theo đường nhìn không rời mắt, trong lòng nảy ra vô số vấn đề, thỉnh thoảng dừng lại hỏi lung tung này kia. Tống Tiềm đối với những thắc mắc của Tiểu Ngọc luôn kiên nhẫn giải thích cặn kẽ, không thấy phiền chán, ngược lại cảm thấy nói chuyện phiếm cùng Tiểu Ngọc là chuyện làm cho tâm tình thư thái hơn.

Hai kỳ đà cản mũi phía sau đi theo vợ chồng người ta dạo phố, dần dần phát hiện mình dư thừa —— nhìn hai người này nói chuyện, không phải là không cho người khác xen vào sao? Thật là ân ái mà!

"Thiên Thành, chúng ta đi bao nhiêu thì nhìn thấy bấy nhiêu hoa đăng, chẳng lẽ cả thành đều là đèn?" Tiểu Ngọc kinh ngạc, đèn đuốc huy hoàng trình độ này có thể sánh ngang Newyork thế kỷ 21 rồi!

Tống Tiềm cười: "Trong ngày Nguyên tiêu, Lâm An nam tới Long sơn, bắc tới Tân kiều, bốn mươi dặm ánh đèn không dứt, thành này trên dưới trăm vạn người, từng nhà đều có treo đèn, nàng xem Huệ nương trong nhà chúng ta không phải cũng chuẩn bị rất nhiều đèn sao?"

Huệ nương bây giờ nghiễm nhiên là quản gia Tống phủ, chăm lo sinh hoạt của mười mấy miệng ăn rất thỏa đáng, Tiểu Ngọc rất hài lòng với chị.

Tống Tiềm cùng Tiểu Ngọc đi dạo, nói tên từng loại đèn cho Tiểu Ngọc biết: "Nàng xem, đó là sa diễn đăng, đó là kỵ mã đăng, đó là hỏa thiết đăng, còn có tượng sinh ngư đăng, nhất thanh bổng đăng, hải sản đăng, nhật nguyệt đăng, thi bài quyên đèn, kính đăng, kéo quân đăng, phượng đăng, thủy đăng, Lưu Ly đăng. . . . . ."

Tiểu Ngọc nghe những tên gọi này, cảm giác hai tai hai mắt đều không đủ dùng, người lao động cổ đại quả nhiên trí tuệ phi phàm! Nàng nhìn thấy dọc theo đường đi rất nhiều người đang giải câu đố, Cố Ái Sinh và Hình Quang ở phía sau đang đoán câu đố, rất vui vẻ. Đáng tiếc những câu đố cổ đại này Tiểu Ngọc tuyệt không hiểu, thật may thân phận của mình là phụ nữ trong nhà, không phải nói nữ nhi không tài chính là đức sao! Yên tâm thoải mái làm một người nửa mù chữ là được.

Nàng xem hoa đăng hồi lâu, lại đem chú ý lực đặt ở đội múa trên phố. Đầy đường đều là những đội múa biểu diễn tạp kĩ, múa chèo thuyền, đi cà kheo, đánh đu, trò chơi dân gian, xiếc thú, ảo thuật, người đeo mặt nạ, những ca nương hát xướng, thu hút đông đảo du khách vây xem. Nhất là những đứa bé để tóc trái đào, đang cười khanh khách đuổi theo xem những nghệ nhân diễn tuồng, vô cùng đáng yêu.

"Ô? Đó không phải Gia Nhi sao?" Tiểu Ngọc đột nhiên phát hiện Chu Gia Nhi trong đám người, hôm nay nàng mặc nữ trang, người bên cạnh. . . . . . Không phải Thanh Tranh thì còn ai?

"Gia Nhi, Thanh Tranh! Hai người các ngươi cũng ra ngoài đi dạo sao?" Tiểu Ngọc vui mừng chạy tới lôi kéo tay hai người lắc lắc, hai người cũng bị nàng chọc cười. Tống Tiềm, Cố Ái Sinh và Hình Quan cũng tới chào hỏi.

Ở nơi náo nhiệt thế này, Thanh Tranh trước giờ trên mặt lạnh lùng cũng có nụ cười, nàng cười nói: "Gia Nhi sợ ta ở nhà một mình sẽ buồn, đặc biệt tới mời ta cùng đi ra ngoài." Các nàng kể từ khi quen biết ở Tống phủ, vẫn thường lui tới. Gia Nhi thuở nhỏ đi học cùng phụ thân, khả năng may vá cũng rất tầm thường, bây giờ đang theo Thanh Tranh học thêu thùa.

Bốn người biến thành sáu người, ba cô gái ở phía trước cười cười nói nói, các nam nhân ở phía sau chọn lựa chơi đố đèn, làm thơ. Đi tới bên Tây Hồ, chỉ thấy đèn đuốc lung linh, làm hoa mắt người ta, thì ra là trên hồ tụ tập mấy trăm chiếc thuyền hoa, tiếng hát, tiếng cười không dứt, thoáng như tiên cảnh.

"Gia Nhi, bọn họ là chuẩn bị du thuyền đêm ở Tây Hồ?" Tiểu Ngọc nhìn thấy bên hồ rất nhiều du khách rối rít chèo thuyền con ra hồ, trong lòng cũng hơi ngứa ngáy.

Gia Nhi ở tại bên Tây Hồ, dĩ nhiên rất rành rẽ. Nàng thấy Tiểu Ngọc bộ dạng nhao nhao muốn thử, cười nói: "Đúng vậy, bơi thuyền ra Tây Hồ ngắm hoa đăng, rất nên thơ nha. Tỷ có muốn thử không?"

Tiểu Ngọc rất muốn đi, nhưng nàng nhớ tới mình là một con vịt cạn (không biết bơi), không khỏi lùi bước .

Tống Tiềm nghe được, đột nhiên kéo tay nàng nói: "Đi, ta dẫn nàng đi."

"A, Thiên Thành chàng thật tốt!" Tiểu Ngọc nghe Tống Tiềm từng nói hắn biết bơi, nhưng không biết hắn còn có thể chèo thuyền. Như thế thật là tốt!

Bốn người khác thấy vợ chồng họ muốn xuống hồ du thuyền, cũng đi theo. Bọn họ thuê ba chiếc thuyền nhỏ của ngư dân, Tống Tiềm Tiểu Ngọc một thuyền, Gia Nhi Thanh Tranh một thuyền, Ái Sinh Hình Quang một thuyền, trước sau lần lượt xuống hồ.

Khí trời còn rất lạnh, nhưng Tiểu Ngọc rúc vào trong lòng Tống Tiềm, cảm thụ thanh cảnh Tây Hồ, cả người tràn ngập cảm giác ấm áp hạnh phúc. Như vậy mới là ước hẹn chứ! Cuối cùng cũng bỏ rơi được kỳ đà cản mũi!

Tiếc rằng có câu "Vui quá hóa buồn" . Tiểu Ngọc đang nhắm mắt lại hưởng thụ thời gian lãng mạn hiếm có, chợt nghe Tống Tiềm hô nhỏ một tiếng, một tay ôm lấy nàng!

Không đợi Tiểu Ngọc kịp phản ứng, "Ào" một tiếng thật lớn, Tiểu Ngọc chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, kèm theo tiếng hai cô gái thét chói tai, đầu chìm xuống nước!

"Oa!" Tiểu Ngọc tay chân dùng sức quơ loạn xạ, xong rồi xong rồi, làm sao sẽ rơi xuống nước? Nàng không biết bơi mà!

Chỉ trong nháy mắt, Tiểu Ngọc bị uống vài ngụm nước, nước hồ lạnh như băng rót vào khí quản và cổ họng, lạnh lẽo từng trong ra ngoài, nàng tuyệt vọng nhớ lại lần chết chìm rồi xuyên qua lúc trước —— không phải nàng sẽ trở thành cô gái sông Nile thứ hai cứ xuyên qua xuyên lại chứ?

"Tiểu Ngọc, đừng động, đừng động! Có ta đây!"

Giọng nói của Tống Tiềm như tiếng người trời vang lên bên tai nàng, giống như thuốc trợ tim khiến nàng nhanh chóng tỉnh táo. Tống Tiềm vẫn lôi kéo nàng không có buông tay, nhìn nàng rốt cục ngưng giãy giụa, hơi yên tâm, một tay ôm nàng rồi đạp nước trồi lên mặt hồ.

Thật may là lúc này thuyền của Cố Ái Sinh và Chu Gia Nhi cũng đã phát hiện khác thường của bọn họ, cùng nhau chèo tới bên này. Tống Tiềm đạp một cái trồi lên đã nhìn thấy thuyền của Cố Ái Sinh, vươn tay bám lấy mép thuyền, để Cố Ái Sinh kéo Tiểu Ngọc lên trước, sau đó mới trèo lên thuyền.

Lúc này Tiểu Ngọc mới biết được, bọn họ là bị một chiếc thuyền khác mất khống chế đụng phải. Nhớ lại lúc rơi xuống nước nghe tiếng kêu của hai cô gái, người ngồi trên thuyền là nữ nhân? Các nàng có phải cũng bị lật thuyền không?

Tiểu Ngọc gấp gáp hỏi Cố Ái Sinh có nhìn chỗ thuyền bọn họ bị va chạm. Hình Quang an ủi nàng nói: "Tẩu tẩu đừng lo lắng, tẩu xem đi!"

Mượn ánh đèn trên hồ, Tống Tiềm và Tiểu Ngọc thấy có hai chiếc thuyền hơi lớn đã ôm hai cô gái lên, thời gian các nàng rơi xuống nước rất ngắn, thoạt nhìn sẽ không có gì nguy hiểm tánh mạng.

"Làm sao đang yên lành lại đụng thuyền với người ta?" Cố Ái Sinh cởi áo ngoài cho Tiểu Ngọc để nàng chống lạnh, mấy người vội vàng chèo về phía bờ hồ.

"Là cô gái trên thuyền kia nhất thời vuột tay. . . . . . Thôi, hai bên không sao là tốt rồi. Mau trở về thôi, ta sợ vợ ta bị lạnh."

Tiểu Ngọc đã nhảy mũi nhiều lần, lạnh đến phát run, đang tưởng tượng mình thành nạn nhân được cứu sau vụ chìm tàu Titanic —— lạnh quá hà!

"Ừ?" Hình Quang chợt thấy có con thuyền đang chèo về phía bọn họ, không phải tìm họ tính sổ chứ?

"Khách trên thuyền bên kia, xin chờ một chút!"

Một giọng nam hùng hồn cách mặt nước xa xa truyền tới.

Tống Tiềm nói: "Ái Sinh, hãy dừng lại." Hắn nghe tiếng người kia lễ độ, không giống có ác ý, tựa như muốn nói chuyện.

Thuyền kia chèo tới thật nhanh, chớp mắt đã đến trước mũi thuyền.

Một thanh niên mặc áo lam ngang nhiên đứng ở mũi thuyền, gió lạnh thổi ào ào dán chặt y bào của hắn, hiện ra cơ thể cao lớn hoàn mỹ, trên khuôn mặt màu cổ đồng là một đôi mắt hổ sáng quắc sinh uy, nhưng khóe miệng cười ôn hòa khiến cho ngoại hình cường tráng của hắn trở nên nhu hòa rất nhiều.

Nam tử kia nhìn thấy Tống Tiềm chờ liền ôm quyền, nói: "Vừa rồi đụng ngã thuyền của hai vị, là chủ tử của tại hạ. Chủ tử nói, khí trời giá rét, hai vị bị giật mình rơi xuống nước, nếu chậm trễ thay quần áo sưởi ấm, sợ là sẽ lưu lại bệnh căn. Kính xin chư vị theo ta đến làm khách trên thuyền của chủ tử ta được không? Thuyền chủ tử nhà ta ở bên đó."

Hắn tự tay chỉ một hoa sảnh hoa lệ ở phía trước, phía trên thấp thoáng bóng người, cho thấy là nhà phú quý đang du thuyền.

Tống Tiềm nhìn Tiểu Ngọc trong ngực đang dùng sức nhảy mũi, gật đầu nói: "Được, vậy thì làm phiền!"

Nếu là một mình hắn rơi xuống nước, tất nhiên sẽ không chấp nhận đề nghị này. Nhưng Tiểu Ngọc thân thể yếu đuối, có thể chống lại gió rét hay sao? Nghĩ đến tình cảnh lúc mình gặp thủy tặc, Tống Tiềm sợ hãi, biết rõ rơi xuống nước không kịp chẩn trị sẽ mắc bệnh.

Nam tử anh vĩ kia dẫn hai người bọn họ đến chiếc thuyền lớn bên kia, tự có người nhà đón họ lên thuyền. Vài người vú già sớm có chuẩn bị, Tống Tiềm cùng Tiểu Ngọc vừa lên tới liền bị bọn họ mời đi thay quần áo, bốn người Cố Ái Sinh, Hình Quang, Chu Gia Nhi, Thanh Tranh thì được mời đến nghỉ ngơi ở hoa sảnh trên thuyền.

Hoa sảnh ở Tây Hồ thật ra thì không phải là du thuyền, mà tựa như biệt thự nhỏ lơ lững, bên trên bố trí phòng ốc không khác gì nhà giàu đại hộ, chẳng qua mọi thứ nhỏ hơn một chút.

Cố Ái Sinh là con nhà quan, kiến thức rộng rãi, vừa nhìn cung cách trang trí hoa sảnh này, cũng biết chủ nhân này tuyệt không phải người thường. Chủ nhân nơi này là quan lại hay là vương công đây?

Đang suy nghĩ, một thanh niên công tử được đám người dẫn vào trong sảnh.

Công tử kia tuổi chừng trên dưới ba mươi, ngũ quan tuy nói đoan chính, nhưng không thấy có gì đặc biệt. Vậy mà lúc hắn đi lại có cảm giác khỏe khoắn như rồng hổ, giữa hai lông mày lộ ra khí độ uy nghiêm, cho dù đứng giữa một đám tráng hán, hắn vẫn là người bắt mắt nhất.

Cố Ái Sinh biết, vị này tất nhiên là chủ nhân nơi này! Hắn đến tột cùng có thân phận gì?


/199

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status