Tống Tiềm dặn dò phu xe cẩn thận xem xét xem đứa trẻ còn thở hay không. Phu xe vỗ vỗ gương mặt lạnh cóng của đứa bé, chỉ nghe cậu bé rên khẽ một hai tiếng, có thể thấy được vẫn còn sống.
Nâng nó lên xe ngựa rồi đưa về!
Mệnh lệnh của Tống Tiềm làm phu xe và hộ vệ bên người sợ hết hồn, nhưng lão gia đã ra lệnh thì không thể không làm, chỉ đành phải tuân theo.
Đứa bé mới có mấy tuổi mà lại ở ngoài trời lạnh như thế… Tiểu Ngọc cũng rất đau lòng cho đứa nhỏ này, suốt đường đi không ngừng thúc giục phu xe chạy nhanh một chút, sớm trở về chữa trị tốt cho nó.
Đám phu xe không hiểu tại sao quan ngự sử lại đối xử nhân từ với một đứa trẻ ăn xin ven đường như vậy, mùa đông trong thành, số trẻ em ăn xin chết rét không đến một trăm thì cũng có đến mấy chục, đáng thương thì đáng thương thật, nhưng làm sao mà trông nom hết cho được?
Tiểu Ngọc thấy vẻ mặt Tống Tiềm hơi đau thương, biết Tống Tiềm bị chuyện ngoài ý muốn này gợi lại kí ức kinh khủng kia. Chàng đã từng luân lạc làm ăn mày, lang thang đầu đường, mắc bệnh nặng, thiếu chút nữa thì chết nơi đất khách quê người.
Cho nên lúc làm Lâm An tri phủ, Tống Tiềm cũng đặc biệt chú trọng giúp đỡ ăn mày, hơn nữa còn sắp xếp đưa những người ăn mày khỏe mạnh ra biên quan làm binh sĩ, vừa giải quyết được chuyện cơm áo cho ăn mày vừa gia tăng binh lực, rất được tán dương.
Trở lại phủ, Tống Tiềm để hai hộ vệ đưa đứa bé ăn xin đến phòng khách, còn gọi thêm người nấu canh gừng cho nó uống sưởi ấm.
Tiểu Ngọc ở trong phòng tẩy trang, Lê Hoa mới vừa thay xiêm y mặc ở nhà cho nàng thì Tống Tiềm đã trở về phòng.
Đứa bé kia đã tỉnh lại rồi hả? Tiểu Ngọc hỏi.
Tống Tiềm nhoẻn miệng cười: Tỉnh rồi, ta còn sai người đi mời đại phu đến, nói chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là ổn rồi.
Tiểu Ngọc thấy Tống Tiềm thoải mái, cũng mừng thay cho chàng.
Ngày hôm sau Tống Tiềm đến quan phủ giải quyết công việc, Tiểu Ngọc nhớ tới đứa bé ăn xin kia, lập tức cất bước đến phòng khách thăm nó.
Phu nhân… Chỗ đó bẩn thỉu, ngài đừng đến gần. Lê Hoa muốn nói lại thôi, Tiểu Ngọc biết nàng sợ trên người đứa bé ăn xin kia mang theo bệnh gì truyền nhiễm. Nàng khẽ lắc đầu một cái, vẫn đi về phía phòng khách, Lê Hoa bất đắc dĩ chỉ đành phải theo sau nàng vào bên trong.
Sức sống của đứa bé ăn xin này thật mạnh mẽ, tối hôm qua còn mang dáng vẻ trông cứ như sắp chết vì rét mà hiện tại lại đã có thể xuống giường đi lại rồi. Khi Tiểu Ngọc tới, nó đang ăn ngấu nghiến một chén mì sợi nóng.
Tiểu đệ đệ, em khỏe hơn chưa? Tiểu Ngọc thân thiết hỏi nó.
Gia nhân bên cạnh vội nói cho nó biết đây chính là vị phu nhân đã cứu nó về. Đứa bé ăn xin vội lau miệng, bất ngờ nhào về phía Tiểu Ngọc. Lê Hoa bị dọa sợ che chắn trước người Tiểu Ngọc, nhưng chỉ thấy đứa bé kia bái lạy hai lạy ở trên đất, miệng không ngừng gọi Bồ Tát sống, cũng không có ác ý, mới buông lỏng tinh thần.
Tiểu Ngọc oán trách nhìn Lê Hoa một cái, đỡ đứa bé ăn xin dậy để nó tiếp tục ăn mỳ.
Tiểu đệ đệ, em là người ở đâu? Trong nhà có còn người lớn không?
Đứa bé ăn xin vừa nghe Tiểu Ngọc hỏi vậy thì hốc mắt đỏ lên. Thì ra tên nó là Cẩu Nhi, trong trận chiến năm ngoái, nó theo cha mẹ trốn từ Kim quốc về. Vốn tưởng rằng về đây thì sẽ không bị người ta đối xử chẳng khác gì heo chó như bên Kim quốc nữa. Nhưng sau khi trở về, cả nhà bọn họ dùng mọi cách để kiếm sống, vì không có ai thân thích nên không thể làm gì khác hơn là toàn bộ luân lạc làm ăn mày. Mùa đông năm nay vô cùng lạnh, không xin được cái gì để ăn, phụ thân mẫu thân mọi người đều nối nhau chết đói chết rét hết cả rồi. Tối hôm qua nếu không phải gặp được Tống Tiềm và Tiểu Ngọc, nó hẳn cũng đã chết rét ngoài đường…
Tiểu Ngọc vừa nghe Cẩu Nhi nói hết, trước mắt không hiểu sao lại hiện lên phòng tiệc xanh vàng rực rỡ đêm qua cùng với những món ngon trân quý kia… Một bên là lê dân bách tính chịu đủ nỗi khổ của chiến tranh, một bên là quan viên Hải Châu vô cùng xa xỉ, hai bức tranh không ngừng chuyển đổi qua lại trong đầu Tiểu Ngọc, khiến cho tâm tình của nàng càng thêm nặng nề.
Nhưng mà ngay vào lúc này, Tiểu Ngọc chợt thấy một tia sáng thoáng qua, nàng biết mình nên làm
Nâng nó lên xe ngựa rồi đưa về!
Mệnh lệnh của Tống Tiềm làm phu xe và hộ vệ bên người sợ hết hồn, nhưng lão gia đã ra lệnh thì không thể không làm, chỉ đành phải tuân theo.
Đứa bé mới có mấy tuổi mà lại ở ngoài trời lạnh như thế… Tiểu Ngọc cũng rất đau lòng cho đứa nhỏ này, suốt đường đi không ngừng thúc giục phu xe chạy nhanh một chút, sớm trở về chữa trị tốt cho nó.
Đám phu xe không hiểu tại sao quan ngự sử lại đối xử nhân từ với một đứa trẻ ăn xin ven đường như vậy, mùa đông trong thành, số trẻ em ăn xin chết rét không đến một trăm thì cũng có đến mấy chục, đáng thương thì đáng thương thật, nhưng làm sao mà trông nom hết cho được?
Tiểu Ngọc thấy vẻ mặt Tống Tiềm hơi đau thương, biết Tống Tiềm bị chuyện ngoài ý muốn này gợi lại kí ức kinh khủng kia. Chàng đã từng luân lạc làm ăn mày, lang thang đầu đường, mắc bệnh nặng, thiếu chút nữa thì chết nơi đất khách quê người.
Cho nên lúc làm Lâm An tri phủ, Tống Tiềm cũng đặc biệt chú trọng giúp đỡ ăn mày, hơn nữa còn sắp xếp đưa những người ăn mày khỏe mạnh ra biên quan làm binh sĩ, vừa giải quyết được chuyện cơm áo cho ăn mày vừa gia tăng binh lực, rất được tán dương.
Trở lại phủ, Tống Tiềm để hai hộ vệ đưa đứa bé ăn xin đến phòng khách, còn gọi thêm người nấu canh gừng cho nó uống sưởi ấm.
Tiểu Ngọc ở trong phòng tẩy trang, Lê Hoa mới vừa thay xiêm y mặc ở nhà cho nàng thì Tống Tiềm đã trở về phòng.
Đứa bé kia đã tỉnh lại rồi hả? Tiểu Ngọc hỏi.
Tống Tiềm nhoẻn miệng cười: Tỉnh rồi, ta còn sai người đi mời đại phu đến, nói chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là ổn rồi.
Tiểu Ngọc thấy Tống Tiềm thoải mái, cũng mừng thay cho chàng.
Ngày hôm sau Tống Tiềm đến quan phủ giải quyết công việc, Tiểu Ngọc nhớ tới đứa bé ăn xin kia, lập tức cất bước đến phòng khách thăm nó.
Phu nhân… Chỗ đó bẩn thỉu, ngài đừng đến gần. Lê Hoa muốn nói lại thôi, Tiểu Ngọc biết nàng sợ trên người đứa bé ăn xin kia mang theo bệnh gì truyền nhiễm. Nàng khẽ lắc đầu một cái, vẫn đi về phía phòng khách, Lê Hoa bất đắc dĩ chỉ đành phải theo sau nàng vào bên trong.
Sức sống của đứa bé ăn xin này thật mạnh mẽ, tối hôm qua còn mang dáng vẻ trông cứ như sắp chết vì rét mà hiện tại lại đã có thể xuống giường đi lại rồi. Khi Tiểu Ngọc tới, nó đang ăn ngấu nghiến một chén mì sợi nóng.
Tiểu đệ đệ, em khỏe hơn chưa? Tiểu Ngọc thân thiết hỏi nó.
Gia nhân bên cạnh vội nói cho nó biết đây chính là vị phu nhân đã cứu nó về. Đứa bé ăn xin vội lau miệng, bất ngờ nhào về phía Tiểu Ngọc. Lê Hoa bị dọa sợ che chắn trước người Tiểu Ngọc, nhưng chỉ thấy đứa bé kia bái lạy hai lạy ở trên đất, miệng không ngừng gọi Bồ Tát sống, cũng không có ác ý, mới buông lỏng tinh thần.
Tiểu Ngọc oán trách nhìn Lê Hoa một cái, đỡ đứa bé ăn xin dậy để nó tiếp tục ăn mỳ.
Tiểu đệ đệ, em là người ở đâu? Trong nhà có còn người lớn không?
Đứa bé ăn xin vừa nghe Tiểu Ngọc hỏi vậy thì hốc mắt đỏ lên. Thì ra tên nó là Cẩu Nhi, trong trận chiến năm ngoái, nó theo cha mẹ trốn từ Kim quốc về. Vốn tưởng rằng về đây thì sẽ không bị người ta đối xử chẳng khác gì heo chó như bên Kim quốc nữa. Nhưng sau khi trở về, cả nhà bọn họ dùng mọi cách để kiếm sống, vì không có ai thân thích nên không thể làm gì khác hơn là toàn bộ luân lạc làm ăn mày. Mùa đông năm nay vô cùng lạnh, không xin được cái gì để ăn, phụ thân mẫu thân mọi người đều nối nhau chết đói chết rét hết cả rồi. Tối hôm qua nếu không phải gặp được Tống Tiềm và Tiểu Ngọc, nó hẳn cũng đã chết rét ngoài đường…
Tiểu Ngọc vừa nghe Cẩu Nhi nói hết, trước mắt không hiểu sao lại hiện lên phòng tiệc xanh vàng rực rỡ đêm qua cùng với những món ngon trân quý kia… Một bên là lê dân bách tính chịu đủ nỗi khổ của chiến tranh, một bên là quan viên Hải Châu vô cùng xa xỉ, hai bức tranh không ngừng chuyển đổi qua lại trong đầu Tiểu Ngọc, khiến cho tâm tình của nàng càng thêm nặng nề.
Nhưng mà ngay vào lúc này, Tiểu Ngọc chợt thấy một tia sáng thoáng qua, nàng biết mình nên làm
/199
|