Hoàn Nhan Lượng và mấy mưu sĩ cùng nhau nhảy lên như thể dưới mông gắn lò xo.
Âm thanh binh khí đánh nhau bên ngoài ngày càng ồn ào, nghe không giống như là thích khách hạng xoàng!
Hai binh lính thở hổn hển chạy vào lều chủ soái, nói với Hoàn Nhan Lượng: Bệ hạ, có người mưu phản!
Sắc mặt Hoàn Nhan Lượng tái xanh, cuối cùng chuyện hắn lo lắng nhất cũng xảy ra!
Viu!
Một mũi tên bắn thủng lều của chủ soái rồi cắm xuống mặt đất, mọi người trong lều rối rít cầm vũ khí lên chuẩn bị nghênh chiến. Chỉ là kẻ địch của trận chiến này không phải là người Tống, mà là người của mình!
Thì Quý Phong không nghĩ tới tối nay hắn lẻn vào đây lại gặp phải người Kim nội đấu, quả là trùng hợp. Trong lòng hắn mừng rỡ, nắm chặt đạn pháo trong tay áo, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp liền phát tín hiệu cho Ngu Duẫn Văn trong thành Trấn Giang xa xôi, trong ứng ngoài hợp, giết người Kim không chừa mảnh giáp!
Việc mưu phản tối ngày hôm nay không phải vô duyên vô cớ, mà là Hoàn Nhan Lượng gieo tiếng ác.
Gần đây trong quân binh lính trốn đi rất nhiều, Hoàn Nhan Lượng tức tối muốn truy cứu trách nhiệm thuộc hạ. Ban ngày, hắn nói với thuộc hạ: Sáng sớm ngày mai ta sẽ điểm danh, nếu như đội nào thiếu thành viên nghiêm trọng, ta sẽ giết chết trưởng quan đội đó, các ngươi xem xét mà làm!
Những tướng lĩnh này biết Hoàn Nhan Lượng hung tàn, nhưng trong tất cả hàng tướng lĩnh, sợ nhất là Binh Bộ Thượng Thư, bởi vì ông đứng đầu các đội, Hoàn Nhan Lượng nói chỉ cần có người chạy trốn thì giết trưởng quan, vậy khẳng định cuối cùng ông sẽ bị giết!
Binh Bộ Thượng Thư nghĩ kiểu gì cũng chết, không bằng đánh cược một lần. Tối nay ông đi tìm nhi tử của mình là Hoàn Nhan Vương Tường, hỏi hắn bây giờ nên làm cái gì?
Hoàn Nhan Vương Tường nói: Phụ thân, việc đã đến nước này, tân thiên tử đã được sắc phong ở Liêu Dương, bây giờ Hoàn Nhan Lượng chỉ là đồ thất bại! Chúng ta giết chết Hoàn Nhan Lượng, đi tranh công với tân thiên tử, cha con ta sẽ không mất đi vị trí vương hầu!
Hoàn Nhan Lượng không biết tối nay trong doanh trại của hắn xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết chuyện đã phát triển đến lúc càng ngày càng tệ !
Quân đâu, nhanh chóng tiêu diệt phản tặc! Hoàn Nhan Lượng đi ra khỏi lều soái thét khàn cả giọng.
Thì Quý Phong núp trong bóng tối, rút đoản kiếm trong tay ra, hắn cách Hoàn Nhan Lượng chỉ mười bước. Nhất định phải nắm chắc cơ hội này, một kiếm chém hắn ngã ngựa!
Bệ hạ, bệ hạ! Người của chúng ta bị giết rất nhiều. Binh lính đầu đầy vết máu chạy đến trước mặt Hoàn Nhan Lượng báo cáo, Hoàn Nhan Lượng hừ một tiếng, nói: Ta sẽ tự mình đi tiêu diệt những phản tặc này! Bọn chúng ở chỗ nào?
Chợt một mũi tên phá gió lao đến, nhắm ngay đỉnh đầu Hoàn Nhan Lượng!
Hoàn Nhan Lượng không hổ là chiến sĩ kinh nghiệm đầy mình, nghiêng đầu tránh được tấn công bất ngờ.
Tặc tử, ngươi dám! Hoàn Nhan Lượng thét to một tiếng, có mấy phần khí phách Vương tử.
Hoàn Nhan Lượng, ngươi mới là loạn thần tặc tử, ai ai cũng muốn giết! Trong tiếng đao kiếm, Hoàn Nhan Vương Tường dẫn quân sĩ vọt tới trước lều soái, binh lính hai phe bắt đầu giao chiến một trận!
Hoàn Nhan Lượng cầm đao trong tay, nhìn chăm chú phản đồ phía trước, đột nhiên trên lưng cảm thấy vô cùng đau nhức!
A… hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, mọi người nghe tiếng đồng loạt nhìn về phía Hoàn Nhan Lượng, chỉ thấy một thanh kiếm nhuốm máu đâm xuyên qua ngực Hoàn Nhan Lượng!
Là ai?
Hoàn Nhan Vương Tường cho là thủ hạ của mình, vui mừng quá đỗi: Đã giết Bạo Quân! Các huynh đệ, chúng ta thắng rồi!
Bọn phản đồ lâm vào phấn khích, càng ra sức truy đuổi phe cánh của Hoàn Nhan Lượng. Không ai biết rằng người giết Hoàn Nhan Lượng là một nam tử áo đen với khuôn mặt xa lạ!
Thi Quý Phong thừa dịp Hoàn Nhan Lượng không để ý liền đâm hắn một kiếm, rút kiếm ra lại cắt đầu Hoàn Nhan Lượng thật nhanh, một cước đá bay thi thể của hắn, cánh tay vung lên liền lấy đạn pháo bắn lên không trung.
Bùm!
Đạn pháo bắn lên trên bầu trời đêm tạo ra đóa hoa tươi đẹp màu đỏ, quân Tống bắt đầu đánh lén ban đêm!
Trong giây phút đạn pháo được bắn lên, thân phận của Thì Quý Phong bị quân Kim phát hiện. Lúc này bọn họ mới biết, thì ra người giết Hoàn Nhan Lượng không phải quân Kim, mà là người Tống lẻn vào!
Có gian tế!
Hoàn Nhan Vương Tường là người đầu tiên phản ứng kịp, chỉ huy binh lính vây quanh Thì Quý Phong. Giết hắn, đoạt đầu Hoàn Nhan Lượng! Tuyệt không thể để người Tống lấy đầu hắn đi!
Hàng trăm binh lính nhanh chóng bao vây Thì Qúy Phong ở giữa. Thì Quý Phong có võ công cao cường nhưng không thể chống lại quân địch lấy đông hiếp yếu, mấy lần mắt thấy thể lực cạn kiệt, suýt bị kẻ địch giết. Hắn giữ chặt kiếm của kẻ địch, trong lòng la lên Ta không thể chết được! .
Trong thời khắc vô cùng khẩn trương này, trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt tươi cười của Tiểu Ngọc.
Nếu như mình chết rồi, liệu Tiểu Ngọc có đau lòng không?
Đột nhiên có ánh sáng hồng lóe lên trong bầu trời đêm, một vật tròn khổng lồ màu đen rơi vào đám người Kim, lập tức nổ tung!
Bùm bùm bùm!
Đạn đen chẳng những phát ra ánh lửa hừng hực, còn phun ra rất nhiều vôi trắng, tướng sĩ quân Kim bị sặc không mở mắt được.
Đây là… đây là yêu pháp gì! Hoàn Nhan Vương Tường giương mắt nhìn mọi thứ trước mặt, bầu trời đêm đã bị pháo lửa nhuộm đỏ, tiếng kêu của quân Kim vốn đã rung trời giờ càng hỗn loạn.
Hỏa dược của đại nhân Ngu Duẫn Văn mang tới quả nhiên lợi hại.
Toàn thân Thì Quý Phong dính đầy máu tươi cười ha ha, tối nay sẽ là ngày chết của người Kim!
Chiến đấu suốt đêm kết thúc, người Kim chết thảm, nhưng binh lính Tống quốc cũng bị thương không ít.
Dưới sự hướng dẫn của Hoàn Nhan Vương Tường, người Kim rút lui đến phía bắc Trường Giang, bảo vệ chiến tuyến Trấn Giang!
Thì Quý Phong không ngờ mình có thể còn sống trở về.
Thừa dịp doanh trại tràn ngập khói lửa, hắn phấn khởi chém giết không ít quân Kim, ôm đầu của Hoàn Nhan Lượng chạy khỏi doanh trại, hội họp với người của mình!
Nhưng toàn thân hắn gần như có trên trăm vết thương, mà vết thương lớn thì có hơn mười.
Quân y cũng phải bó tay không có cách nào, nhiều nhất bọn họ cũng chỉ có thể cầm máu cho Thì Quý Phong, song quả thực không có biện pháp hay ho nào đối với thương thế của hắn.
Thì Quý Phong sốt cao, cả người nóng rực.
Ngu Duẫn Văn kích động kêu quân y: Các ngươi mau nghĩ cách giúp Thì đại nhân hạ sốt!
Mấy quân y hai mặt nhìn nhau, cách bọn họ có thể nghĩ đều đã nghĩ hết rồi, hiện tại Thì Quý Phong đã cận kề cái chết, chỉ là vấn đề thời gian thôi!
Ngu đại nhân, không nên trách bọn họ, bọn họ đã hết sức. Thì Quý Phong mở mắt nói: Sau khi ta chết, tạm thời đừng nói với phụ thân của ta.
Lúc này phụ thân của hắn cũng đang chiến đấu ở trên chiến trường.
Thì Quý Phong lại ngất đi. Ngay lúc mọi người cố nén bi thương nghĩ là chuẩn bị hậu sự thay Thì Quý Phong, thì đột nhiên có một giọng nói vang lên: Để tôi thử một chút!
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nam tử tuấn tú trẻ tuổi chen vào đám người.
Hắn giữ chặt miệng Thì Quý Phong : Quý Phong, ngươi mau tỉnh lại!
Âm thanh binh khí đánh nhau bên ngoài ngày càng ồn ào, nghe không giống như là thích khách hạng xoàng!
Hai binh lính thở hổn hển chạy vào lều chủ soái, nói với Hoàn Nhan Lượng: Bệ hạ, có người mưu phản!
Sắc mặt Hoàn Nhan Lượng tái xanh, cuối cùng chuyện hắn lo lắng nhất cũng xảy ra!
Viu!
Một mũi tên bắn thủng lều của chủ soái rồi cắm xuống mặt đất, mọi người trong lều rối rít cầm vũ khí lên chuẩn bị nghênh chiến. Chỉ là kẻ địch của trận chiến này không phải là người Tống, mà là người của mình!
Thì Quý Phong không nghĩ tới tối nay hắn lẻn vào đây lại gặp phải người Kim nội đấu, quả là trùng hợp. Trong lòng hắn mừng rỡ, nắm chặt đạn pháo trong tay áo, chỉ chờ đến thời cơ thích hợp liền phát tín hiệu cho Ngu Duẫn Văn trong thành Trấn Giang xa xôi, trong ứng ngoài hợp, giết người Kim không chừa mảnh giáp!
Việc mưu phản tối ngày hôm nay không phải vô duyên vô cớ, mà là Hoàn Nhan Lượng gieo tiếng ác.
Gần đây trong quân binh lính trốn đi rất nhiều, Hoàn Nhan Lượng tức tối muốn truy cứu trách nhiệm thuộc hạ. Ban ngày, hắn nói với thuộc hạ: Sáng sớm ngày mai ta sẽ điểm danh, nếu như đội nào thiếu thành viên nghiêm trọng, ta sẽ giết chết trưởng quan đội đó, các ngươi xem xét mà làm!
Những tướng lĩnh này biết Hoàn Nhan Lượng hung tàn, nhưng trong tất cả hàng tướng lĩnh, sợ nhất là Binh Bộ Thượng Thư, bởi vì ông đứng đầu các đội, Hoàn Nhan Lượng nói chỉ cần có người chạy trốn thì giết trưởng quan, vậy khẳng định cuối cùng ông sẽ bị giết!
Binh Bộ Thượng Thư nghĩ kiểu gì cũng chết, không bằng đánh cược một lần. Tối nay ông đi tìm nhi tử của mình là Hoàn Nhan Vương Tường, hỏi hắn bây giờ nên làm cái gì?
Hoàn Nhan Vương Tường nói: Phụ thân, việc đã đến nước này, tân thiên tử đã được sắc phong ở Liêu Dương, bây giờ Hoàn Nhan Lượng chỉ là đồ thất bại! Chúng ta giết chết Hoàn Nhan Lượng, đi tranh công với tân thiên tử, cha con ta sẽ không mất đi vị trí vương hầu!
Hoàn Nhan Lượng không biết tối nay trong doanh trại của hắn xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết chuyện đã phát triển đến lúc càng ngày càng tệ !
Quân đâu, nhanh chóng tiêu diệt phản tặc! Hoàn Nhan Lượng đi ra khỏi lều soái thét khàn cả giọng.
Thì Quý Phong núp trong bóng tối, rút đoản kiếm trong tay ra, hắn cách Hoàn Nhan Lượng chỉ mười bước. Nhất định phải nắm chắc cơ hội này, một kiếm chém hắn ngã ngựa!
Bệ hạ, bệ hạ! Người của chúng ta bị giết rất nhiều. Binh lính đầu đầy vết máu chạy đến trước mặt Hoàn Nhan Lượng báo cáo, Hoàn Nhan Lượng hừ một tiếng, nói: Ta sẽ tự mình đi tiêu diệt những phản tặc này! Bọn chúng ở chỗ nào?
Chợt một mũi tên phá gió lao đến, nhắm ngay đỉnh đầu Hoàn Nhan Lượng!
Hoàn Nhan Lượng không hổ là chiến sĩ kinh nghiệm đầy mình, nghiêng đầu tránh được tấn công bất ngờ.
Tặc tử, ngươi dám! Hoàn Nhan Lượng thét to một tiếng, có mấy phần khí phách Vương tử.
Hoàn Nhan Lượng, ngươi mới là loạn thần tặc tử, ai ai cũng muốn giết! Trong tiếng đao kiếm, Hoàn Nhan Vương Tường dẫn quân sĩ vọt tới trước lều soái, binh lính hai phe bắt đầu giao chiến một trận!
Hoàn Nhan Lượng cầm đao trong tay, nhìn chăm chú phản đồ phía trước, đột nhiên trên lưng cảm thấy vô cùng đau nhức!
A… hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, mọi người nghe tiếng đồng loạt nhìn về phía Hoàn Nhan Lượng, chỉ thấy một thanh kiếm nhuốm máu đâm xuyên qua ngực Hoàn Nhan Lượng!
Là ai?
Hoàn Nhan Vương Tường cho là thủ hạ của mình, vui mừng quá đỗi: Đã giết Bạo Quân! Các huynh đệ, chúng ta thắng rồi!
Bọn phản đồ lâm vào phấn khích, càng ra sức truy đuổi phe cánh của Hoàn Nhan Lượng. Không ai biết rằng người giết Hoàn Nhan Lượng là một nam tử áo đen với khuôn mặt xa lạ!
Thi Quý Phong thừa dịp Hoàn Nhan Lượng không để ý liền đâm hắn một kiếm, rút kiếm ra lại cắt đầu Hoàn Nhan Lượng thật nhanh, một cước đá bay thi thể của hắn, cánh tay vung lên liền lấy đạn pháo bắn lên không trung.
Bùm!
Đạn pháo bắn lên trên bầu trời đêm tạo ra đóa hoa tươi đẹp màu đỏ, quân Tống bắt đầu đánh lén ban đêm!
Trong giây phút đạn pháo được bắn lên, thân phận của Thì Quý Phong bị quân Kim phát hiện. Lúc này bọn họ mới biết, thì ra người giết Hoàn Nhan Lượng không phải quân Kim, mà là người Tống lẻn vào!
Có gian tế!
Hoàn Nhan Vương Tường là người đầu tiên phản ứng kịp, chỉ huy binh lính vây quanh Thì Quý Phong. Giết hắn, đoạt đầu Hoàn Nhan Lượng! Tuyệt không thể để người Tống lấy đầu hắn đi!
Hàng trăm binh lính nhanh chóng bao vây Thì Qúy Phong ở giữa. Thì Quý Phong có võ công cao cường nhưng không thể chống lại quân địch lấy đông hiếp yếu, mấy lần mắt thấy thể lực cạn kiệt, suýt bị kẻ địch giết. Hắn giữ chặt kiếm của kẻ địch, trong lòng la lên Ta không thể chết được! .
Trong thời khắc vô cùng khẩn trương này, trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt tươi cười của Tiểu Ngọc.
Nếu như mình chết rồi, liệu Tiểu Ngọc có đau lòng không?
Đột nhiên có ánh sáng hồng lóe lên trong bầu trời đêm, một vật tròn khổng lồ màu đen rơi vào đám người Kim, lập tức nổ tung!
Bùm bùm bùm!
Đạn đen chẳng những phát ra ánh lửa hừng hực, còn phun ra rất nhiều vôi trắng, tướng sĩ quân Kim bị sặc không mở mắt được.
Đây là… đây là yêu pháp gì! Hoàn Nhan Vương Tường giương mắt nhìn mọi thứ trước mặt, bầu trời đêm đã bị pháo lửa nhuộm đỏ, tiếng kêu của quân Kim vốn đã rung trời giờ càng hỗn loạn.
Hỏa dược của đại nhân Ngu Duẫn Văn mang tới quả nhiên lợi hại.
Toàn thân Thì Quý Phong dính đầy máu tươi cười ha ha, tối nay sẽ là ngày chết của người Kim!
Chiến đấu suốt đêm kết thúc, người Kim chết thảm, nhưng binh lính Tống quốc cũng bị thương không ít.
Dưới sự hướng dẫn của Hoàn Nhan Vương Tường, người Kim rút lui đến phía bắc Trường Giang, bảo vệ chiến tuyến Trấn Giang!
Thì Quý Phong không ngờ mình có thể còn sống trở về.
Thừa dịp doanh trại tràn ngập khói lửa, hắn phấn khởi chém giết không ít quân Kim, ôm đầu của Hoàn Nhan Lượng chạy khỏi doanh trại, hội họp với người của mình!
Nhưng toàn thân hắn gần như có trên trăm vết thương, mà vết thương lớn thì có hơn mười.
Quân y cũng phải bó tay không có cách nào, nhiều nhất bọn họ cũng chỉ có thể cầm máu cho Thì Quý Phong, song quả thực không có biện pháp hay ho nào đối với thương thế của hắn.
Thì Quý Phong sốt cao, cả người nóng rực.
Ngu Duẫn Văn kích động kêu quân y: Các ngươi mau nghĩ cách giúp Thì đại nhân hạ sốt!
Mấy quân y hai mặt nhìn nhau, cách bọn họ có thể nghĩ đều đã nghĩ hết rồi, hiện tại Thì Quý Phong đã cận kề cái chết, chỉ là vấn đề thời gian thôi!
Ngu đại nhân, không nên trách bọn họ, bọn họ đã hết sức. Thì Quý Phong mở mắt nói: Sau khi ta chết, tạm thời đừng nói với phụ thân của ta.
Lúc này phụ thân của hắn cũng đang chiến đấu ở trên chiến trường.
Thì Quý Phong lại ngất đi. Ngay lúc mọi người cố nén bi thương nghĩ là chuẩn bị hậu sự thay Thì Quý Phong, thì đột nhiên có một giọng nói vang lên: Để tôi thử một chút!
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nam tử tuấn tú trẻ tuổi chen vào đám người.
Hắn giữ chặt miệng Thì Quý Phong : Quý Phong, ngươi mau tỉnh lại!
/199
|