Edit + Beta: coki
Chu thị nghe Tứ tẩu nói sư phụ nhuộm vải là một cô nương trẻ tuổi thì không khỏi nhíu mày.
Thời buổi này nữ nhân làm thợ là chuyện cực kỳ bình thường, nhiều nhất là dệt, hái trà cũng đều sử dụng nữ tử. Cho nên việc một nữ nhân nhuộm vải thì không kỳ lạ chút nào, có lạ là lạ ở chỗ biện pháp nhuộm vải của nàng rất mới mẻ, độc đáo, đặc biệt. Lai lịch của nữ nhân này ra sao đây?
Quả thật Tứ tẩu đã rất cố gắng, mặc dù Hải Đường cật lực phong tỏa tin tức nhưng nàng ta vẫn điều tra ra được tình huống của Thanh Tranh.
Nữ nhân này là người từ vùng khác đi theo thuyền của Hải Đường tới đây, nghe nói là tiện nhân này quen nàng ta ở Lâm An Túc.
Quen biết nhau tại Lâm An Túc ư? Vậy thì phiền toái rồi, xem ra rất khó lôi kéo sư phụ nhuộm vải này tới nhà mình làm việc.
Tứ tẩu, vất vả cho ngươi rồi. Nếu đã như vậy. . . . . . Ta đành phải nghĩ biện pháp khác thôi. Trong bụng Chu thị lại bắt đầu tính toán chi li nhưng giờ phút này nàng còn chưa biết Hải Đường đã phái người đi lôi kéo các nhà dệt vải và các nhà có máy dệt để bảo đảm nguồn cung cấp.
——— ————
Tam thiếu gia! Tam thiếu gia! Một tên tiểu tử mặc đồ màu xanh đột nhiên kéo y phục của Trần Văn Vũ, khiến Trần Văn Vũ từ trong mơ hồ tỉnh táo lại.
Thạch Đầu, ngươi kéo ta làm gì? Trần Văn Vũ không kiên nhẫn nhìn gã sai vặt của mình.
Tam thiếu gia, người đã ngây người cả một ngày rồi. . . Người xem thử trong tiệm một chút đi, không có vị khách nào cả. Thạch Đầu rất uất ức nhìn Trần Văn Vũ, từ nhỏ hắn đã đi theo bên cạnh Trần Văn Vũ. Vị Tam thiếu gia này không có vẻ kiêu ngạo, xưa nay lại đối xử với hắn rất hiền hòa, tại sao hai ngày nay tính khí lại kỳ lạ như vậy? Chẳng lẽ có liên quan đến việc buôn bán kém của tiệm?
Vừa nghe Thạch Đầu nói đến việc buôn bán trong tiệm, Trần Văn Vũ không khỏi nở nụ cười khổ.
Hắn không có nguồn cung cấp từ trong tộc nên chỉ có thể đi thu mua vải vóc của những nhà dệt vải ở nông thôn với giá cao. Ai biết Hải Đường chỉ mới vừa đi thu mua có mấy lần mà số vải vóc còn lại của những nhà đó đã bán hết bảy tám phần rồi. Còn dư lại vải vụn vải lẻ kia quả thật không thể vừa mắt nổi, đến dùng làm khăn lau cũng ngại thô ráp nữa là.
Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể nhìn cửa tiệm đóng cửa sao? Trước kia Trần Văn Vũ thường đi theo đại ca làm việc, đối với buôn bán cũng không ngu dốt cho nên bây giờ cũng đã đoán ra được dụng tâm hiểm ác của Chu thị. Không phải là muốn cướp cửa tiệm của hắn sao? Haizz, đại ca đi sớm, lại để cho loại nữ nhân âm hiểm có ánh mắt thiển cận này quản gia, sớm muộn gì cũng bị hại cho thua hết sạch.
Ngày hôm qua Trần Văn Vũ vội vã đi ra ngoài, đến xin nhị ca Trần Kế Tổ giúp đỡ nhưng từ trước đến giờ tình cảm của hắn với Trần Kế Tổ rất lạnh nhạt, lần này là nể mặt huynh đệ nên mới miễn cưỡng chia 300 cuộn vải cho hắn nhưng cũng tuyên bố là tuyệt đối không có lần sau. Vẫn là đại ca lúc còn sống tốt hơn rất nhiều!
Đại ca đi sớm, cũng không chỉ có hắn bị đại tẩu ác độc này lấn áp, nghe nói tiểu tẩu tử cũng bị nàng ta chèn ép quá mức. Nhớ tới Hải Đường, Trần Văn Vũ không khỏi nghĩ tới chuyện ngày hôm qua mình vô ý đụng vào vị cô nương kia ——
Nàng là tỷ muội của tiểu tẩu tử sao?
Thu Lam đã nhận ra thân phận của hắn, hắn cũng không tiện ở lại nữa, liên tục nói xin lỗi mấy tiếng rồi rời đi. Sau khi trở lại cửa hàng hắn mới bắt đầu hối tiếc —— tại sao lại không trò chuyện với vị cô nương kia nhiều hơn mấy câu chứ? Nhìn trang phục của nàng hẳn là chưa xuất giá, có lẽ. . . . . .
——— ————————
Thích Thăng lại cảm thán về tiềm lực của Tống Tiềm một lần nữa.
Lúc hắn mặc quan phục xuất hiện tại quan phủ Nghiêm Châu lần nữa thì bề ngoài đã hoàn toàn khôi phục như lúc trước. Chẳng những hắn có thể thuận miệng kêu bất kỳ một cái tên của thuộc hạ nào, hơn nữa còn xử lý công việc rất là nhanh chóng, hoàn toàn không giống như một người bị mất trí nhớ.
Thích Thăng cũng hiểu được Tống Tiềm đang phải hao tốn cực nhiều tinh lực để làm bài tập, để trong thời gian ngắn nhất khiến bản thân có thể dung nhập vào trong hoàn cảnh sinh hoạt ở nơi này.
Nhìn thấy hắn đã thích ứng với chức vụ Thông Phán Nghiêm Châu này thì Thích Thăng đã có thể yên tâm rời Nghiêm Châu rồi. Bởi vì một mình hắn lên đường thì không cần vòng vèo qua đường biển mà trực tiếp vượt qua đồi núi rồi đi tới đồng bằng, dễ dàng hơn rất nhiều.
Chi Vấn, gần đây quân Kim áp sát, bên Trấn Giang đánh đến không có thời gian nghỉ ngơi, ngươi cũng nên cẩn thận!” Đối với người bằng hữu tốt đã cứu mình từ trong khe núi ra này, Tống Tiềm vô cùng cảm kích, nếu không có Thích Thăng chắc hẳn bây giờ hắn vẫn còn đang ở trong khe núi trồng trọt, lại càng không biết mình là người nào.
Thích Thăng cười nói: Người bình thường không thể động đến thân thể của ta được đâu, ngươi yên tâm đi. Nhất định ta sẽ báo tin tức ngươi bình yên vô sự cho thê tử Tiểu Ngọc của ngươi!
Nghe thấy Thích Thăng nhắc tới tên tuổi của Tiểu Ngọc, Tống Tiềm không khỏi có chút thất thần. Thê tử đang mang thai đau khổ chờ hắn trở về. . . . . . Nhưng tại sao hắn lại không nhớ về nàng một chút nào cả?
Dung mạo của nàng, giọng nói của nàng, những điều nàng đã nói. . . . . .
Dù chỉ là một chút thôi, hắn cũng không nhớ nổi!
Thích Thăng không ngờ Tiểu Ngọc không có ở tại Lâm An mà ở Minh Châu chỉ cách Nghiêm Châu không xa.
Hắn lại càng không nghĩ tới việc hắn không phải là người nói tin tức Tống Tiềm còn sống cho Tiểu Ngọc.
Mà là Tần Xuân Nhạn!
Hôm đó Tiểu Ngọc đang ngủ trưa ở trong phòng giống như bình thường. Tần Xuân Nhạn đã dặn dò qua bây giờ sau bữa cơm trưa mỗi ngày, tốt nhất nàng nên ngủ một lúc, như vậy thì mới có lợi đối với thân thể.
Ai ngờ nàng mới ngủ chưa được bao lâu, giữa lúc mơ mơ màng màng thì cảm thấy có người lay bả vai của nàng.
Tiểu Ngọc tỷ tỷ, Tống đại nhân trở lại rồi! Hắn vẫn còn sống!
Tần Xuân Nhạn ôm bả vai Tiểu Ngọc, vui mừng nói: Đại nhân nhà chúng ta đã trở lại Nghiêm Châu, hắn nói Tống đại nhân trở lại Nghiêm Châu rồi, Tống đại nhân không chết!
Thiên Thành. . . . Còn sống trở về rồi sao?
Tin tức này như một tia chớp thoáng qua trong đầu Tiểu Ngọc, nàng không biết đây là thực hay vẫn là mộng, nàng giơ tay lên cắn một cái thật đau!
Ai da! Tiểu Ngọc bị đau kêu lên thành tiếng, Tần Xuân Nhạn vội vàng nắm tay của nàng nói: Tiểu Ngọc tỷ tỷ, có phải tỷ vui mừng nên hóa ngốc rồi hay không? Tại sao lại tự cắn mình như vậy.
Tiểu Ngọc cảm thấy cánh tay đau đớn, nàng nhìn dấu răng hồng hồng rồi bật cười: Đau là tốt, đau là tốt!
Tiểu Ngọc tỷ tỷ! Tần Xuân Nhạn nhìn phản ứng kỳ lạ của Tiểu Ngọc, ngược lại chính mình bị hù sợ.
Thiên Thành còn sống. . . . . . Thật tốt quá. . . . . . Tiểu Ngọc dùng sức ôm lấy Tần Xuân Nhạn, khóc sụt sùi.
Từ trong thâm tâm Tần Xuân Nhạn cảm thấy vui mừng thay cho Tiểu Ngọc, nàng âm thầm cầu nguyện: Ông trời, đừng tra tấn đôi phu thê số khổ này nữa!
Đợi đến khi tâm tình Tiểu Ngọc bình phục lại, Tần Xuân Nhạn mới nói ngọn nguồn của tin tức này.
Bởi vì Nghiêm Châu và Minh Châu cách nhau không xa, cho nên thỉnh thoảng Tần Xuân Nhạn cho gia nhân đến Nghiêm Châu dò thám tin tức, xem thử có tiến triển gì mới hay không. Nhưng nàng thật sự nghĩ rằng nếu bên Nghiêm Châu có thể phát hiện thi thể của Tống Tiềm thì để Tiểu Ngọc có thể đưa quan tài tới nhận trở về, ít nhất đây cũng là một điều an ủi. Không nghĩ tới lần này gia nhân được phái đi trở lại nói Thông Phán Nghiêm Châu Tống đại nhân còn sống trở về như một kì tích, do một đại phu anh tuấn trẻ tuổi đưa về.
Chắc đại phu đó là Chi Vấn rồi. Tiểu Ngọc lau khô nước mắt trên khóe mắt.
Ừ, đúng, ta cũng nghĩ như vậy. Tại sao hắn lại rời kinh thành rồi? Lúc nói lời này đáy lòng Tần Xuân Nhạn khe khẽ thở dài.
Tại sao Thích Thăng lại rời kinh, Tần Xuân Nhạn còn không rõ ràng hay sao?
Tình cảm nóng bỏng ở trong mắt hắn đối với Tiểu Ngọc... người có tâm đều có thể nhìn ra được. Huống chi. . . . Thích Thăng chỉ chung tình với một mình nàng?
Tuy rằng Tần Xuân Nhạn không tính là tâm cao khí ngạo nhưng cũng có rất ít nam tử lọt vào mắt nàng. Sau khi gặp Thích Thăng ở Tô Đê, nàng liền tràn đầy hảo cảm đối với đại phu cực kì tuấn tú này. Hơn nữa sau khi Thích Thăng nghĩ ra biện pháp cứu cha nàng là Tần Vịnh, Tần Xuân Nhạn đã ngầm giao trái tim cho Thích Thăng, nghĩ tới chuyện nếu có thể cùng hắn phu xướng phụ tùy, vậy cũng. . . . Không tồi.
Nhưng trong mắt của Thích Thăng chỉ có Tiểu Ngọc!
Nữ nhân rất mẫn cảm với những chuyện như thế này, người khác có nhìn ra hay không thì nàng không biết, nhưng nàng. . . nhìn thấy rất rõ ràng.
Thích Chi Vấn này vậy mà lại có thể tìm ra Thiên Thành. . . Không biết hắn dùng biện pháp gì nữa! Cả quan binh Nghiêm Châu, Châu Thành cùng đi tìm đều không tìm ra được kia. Thật là lợi hại. . . . . . Không hổ là cao thủ võ lâm! Tiểu Ngọc cực kì vui mừng, nghĩ tới nhất định phải cảm tạ Thích Thăng thật tốt mới được.
Tiểu Ngọc tỷ tỷ, Thích đại phu biết võ công sao? Từ trong mắt Thích Thăng, Tần Xuân Nhạn có thể mơ hồ nhìn ra được nội công thâm hậu của hắn nhưng người học y có nhiều người luyện khí công, nhưng không nhất định phải biết võ nghệ.
Biết, hơn nữa còn rất lợi hại đấy. Chỉ là không biết hai ngươi ai lợi hại hơn ai? Hì hì, lại nói các ngươi thật đúng là xứng đôi! Hiện tại tâm tình của Tiểu Ngọc thật sự rất tốt, không khỏi trêu ghẹo Tần Xuân Nhạn.
Tỷ tỷ, tỷ nói bậy cái gì vậy! Tỷ. . . Tỷ còn như vậy thì ta không để ý tới tỷ nữa đâu! Tần Xuân Nhạn chưa từng nghĩ đến lại bị một câu của Tiểu Ngọc vạch trần tâm sự của mình, thế là trong lòng nàng thấp thỏm không yên, trên mặt lại thẹn thùng.
Được rồi, được rồi, là do tỷ tỷ ta vui mừng quá nên hồ đồ ...ăn nói lung tung, đừng trách ta! Không phải Tiểu Ngọc đang nói lung tung. Nàng rất trì độn về chuyện tình cảm của bản thân, ngược lại hiểu rất rõ chuyện của người khác, nàng đã sớm cảm thấy ánh mắt Tần Xuân Nhạn nhìn Thích Thăng không bình thường. Cộng thêm ít ngày trước Tần Xuân Nhạn đã thổ lộ tâm tình nữ nhi cho nàng nghe, cho nên Tiểu Ngọc đoán được mấy phần tâm tư của Tần Xuân Nhạn giành cho Thích Thăng.
Ừm, chờ đến khi gặp được Thích Chi Vấn, nàng nhất định phải cố gắng tác hợp cho bọn họ!
Nhưng mà bây giờ chuyện gấp gáp nhất là phải gặp được Tống Tiềm!
Tiểu Ngọc lật người xuống giường, đi tới trước tủ treo y phục, mở hộc tủ ra.
Tỷ tỷ, tỷ làm gì đấy?
Tần Xuân Nhạn vội ngăn cản nàng: Bây giờ tỷ không thể đi gặp Tống đại nhân được!
Tại sao? Tiểu Ngọc kinh hãi: Chẳng lẽ Thiên Thành. . . . . . Bị thương nặng?
Tần Xuân Nhạn nhìn dáng vẻ nóng nảy của Tiểu Ngọc, vội vàng giải thích: Không phải vậy, người của ta nói Tống đại nhân đã ra ngoài xử lí công việc, xem ra khẳng định thân thể không có gì đáng ngại. Ta là đang nói tỷ! Tỷ không ngồi xe ngựa được!
Tiểu Ngọc yên lặng. Sao nàng lại không biết vì mình tùy hứng mà thai nhi đã cực kỳ yếu ớt, vất vả lắm mới bảo vệ được. Hiện tại nếu như nàng khăng khăng muốn đi. . . . . . Thai nhi này, nói không chừng thật sự không thể giữ nổi rồi.
Nhưng hiện giờ nàng khát khao được nhìn thấy Thiên Thành đến dường nào!
Chu thị nghe Tứ tẩu nói sư phụ nhuộm vải là một cô nương trẻ tuổi thì không khỏi nhíu mày.
Thời buổi này nữ nhân làm thợ là chuyện cực kỳ bình thường, nhiều nhất là dệt, hái trà cũng đều sử dụng nữ tử. Cho nên việc một nữ nhân nhuộm vải thì không kỳ lạ chút nào, có lạ là lạ ở chỗ biện pháp nhuộm vải của nàng rất mới mẻ, độc đáo, đặc biệt. Lai lịch của nữ nhân này ra sao đây?
Quả thật Tứ tẩu đã rất cố gắng, mặc dù Hải Đường cật lực phong tỏa tin tức nhưng nàng ta vẫn điều tra ra được tình huống của Thanh Tranh.
Nữ nhân này là người từ vùng khác đi theo thuyền của Hải Đường tới đây, nghe nói là tiện nhân này quen nàng ta ở Lâm An Túc.
Quen biết nhau tại Lâm An Túc ư? Vậy thì phiền toái rồi, xem ra rất khó lôi kéo sư phụ nhuộm vải này tới nhà mình làm việc.
Tứ tẩu, vất vả cho ngươi rồi. Nếu đã như vậy. . . . . . Ta đành phải nghĩ biện pháp khác thôi. Trong bụng Chu thị lại bắt đầu tính toán chi li nhưng giờ phút này nàng còn chưa biết Hải Đường đã phái người đi lôi kéo các nhà dệt vải và các nhà có máy dệt để bảo đảm nguồn cung cấp.
——— ————
Tam thiếu gia! Tam thiếu gia! Một tên tiểu tử mặc đồ màu xanh đột nhiên kéo y phục của Trần Văn Vũ, khiến Trần Văn Vũ từ trong mơ hồ tỉnh táo lại.
Thạch Đầu, ngươi kéo ta làm gì? Trần Văn Vũ không kiên nhẫn nhìn gã sai vặt của mình.
Tam thiếu gia, người đã ngây người cả một ngày rồi. . . Người xem thử trong tiệm một chút đi, không có vị khách nào cả. Thạch Đầu rất uất ức nhìn Trần Văn Vũ, từ nhỏ hắn đã đi theo bên cạnh Trần Văn Vũ. Vị Tam thiếu gia này không có vẻ kiêu ngạo, xưa nay lại đối xử với hắn rất hiền hòa, tại sao hai ngày nay tính khí lại kỳ lạ như vậy? Chẳng lẽ có liên quan đến việc buôn bán kém của tiệm?
Vừa nghe Thạch Đầu nói đến việc buôn bán trong tiệm, Trần Văn Vũ không khỏi nở nụ cười khổ.
Hắn không có nguồn cung cấp từ trong tộc nên chỉ có thể đi thu mua vải vóc của những nhà dệt vải ở nông thôn với giá cao. Ai biết Hải Đường chỉ mới vừa đi thu mua có mấy lần mà số vải vóc còn lại của những nhà đó đã bán hết bảy tám phần rồi. Còn dư lại vải vụn vải lẻ kia quả thật không thể vừa mắt nổi, đến dùng làm khăn lau cũng ngại thô ráp nữa là.
Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể nhìn cửa tiệm đóng cửa sao? Trước kia Trần Văn Vũ thường đi theo đại ca làm việc, đối với buôn bán cũng không ngu dốt cho nên bây giờ cũng đã đoán ra được dụng tâm hiểm ác của Chu thị. Không phải là muốn cướp cửa tiệm của hắn sao? Haizz, đại ca đi sớm, lại để cho loại nữ nhân âm hiểm có ánh mắt thiển cận này quản gia, sớm muộn gì cũng bị hại cho thua hết sạch.
Ngày hôm qua Trần Văn Vũ vội vã đi ra ngoài, đến xin nhị ca Trần Kế Tổ giúp đỡ nhưng từ trước đến giờ tình cảm của hắn với Trần Kế Tổ rất lạnh nhạt, lần này là nể mặt huynh đệ nên mới miễn cưỡng chia 300 cuộn vải cho hắn nhưng cũng tuyên bố là tuyệt đối không có lần sau. Vẫn là đại ca lúc còn sống tốt hơn rất nhiều!
Đại ca đi sớm, cũng không chỉ có hắn bị đại tẩu ác độc này lấn áp, nghe nói tiểu tẩu tử cũng bị nàng ta chèn ép quá mức. Nhớ tới Hải Đường, Trần Văn Vũ không khỏi nghĩ tới chuyện ngày hôm qua mình vô ý đụng vào vị cô nương kia ——
Nàng là tỷ muội của tiểu tẩu tử sao?
Thu Lam đã nhận ra thân phận của hắn, hắn cũng không tiện ở lại nữa, liên tục nói xin lỗi mấy tiếng rồi rời đi. Sau khi trở lại cửa hàng hắn mới bắt đầu hối tiếc —— tại sao lại không trò chuyện với vị cô nương kia nhiều hơn mấy câu chứ? Nhìn trang phục của nàng hẳn là chưa xuất giá, có lẽ. . . . . .
——— ————————
Thích Thăng lại cảm thán về tiềm lực của Tống Tiềm một lần nữa.
Lúc hắn mặc quan phục xuất hiện tại quan phủ Nghiêm Châu lần nữa thì bề ngoài đã hoàn toàn khôi phục như lúc trước. Chẳng những hắn có thể thuận miệng kêu bất kỳ một cái tên của thuộc hạ nào, hơn nữa còn xử lý công việc rất là nhanh chóng, hoàn toàn không giống như một người bị mất trí nhớ.
Thích Thăng cũng hiểu được Tống Tiềm đang phải hao tốn cực nhiều tinh lực để làm bài tập, để trong thời gian ngắn nhất khiến bản thân có thể dung nhập vào trong hoàn cảnh sinh hoạt ở nơi này.
Nhìn thấy hắn đã thích ứng với chức vụ Thông Phán Nghiêm Châu này thì Thích Thăng đã có thể yên tâm rời Nghiêm Châu rồi. Bởi vì một mình hắn lên đường thì không cần vòng vèo qua đường biển mà trực tiếp vượt qua đồi núi rồi đi tới đồng bằng, dễ dàng hơn rất nhiều.
Chi Vấn, gần đây quân Kim áp sát, bên Trấn Giang đánh đến không có thời gian nghỉ ngơi, ngươi cũng nên cẩn thận!” Đối với người bằng hữu tốt đã cứu mình từ trong khe núi ra này, Tống Tiềm vô cùng cảm kích, nếu không có Thích Thăng chắc hẳn bây giờ hắn vẫn còn đang ở trong khe núi trồng trọt, lại càng không biết mình là người nào.
Thích Thăng cười nói: Người bình thường không thể động đến thân thể của ta được đâu, ngươi yên tâm đi. Nhất định ta sẽ báo tin tức ngươi bình yên vô sự cho thê tử Tiểu Ngọc của ngươi!
Nghe thấy Thích Thăng nhắc tới tên tuổi của Tiểu Ngọc, Tống Tiềm không khỏi có chút thất thần. Thê tử đang mang thai đau khổ chờ hắn trở về. . . . . . Nhưng tại sao hắn lại không nhớ về nàng một chút nào cả?
Dung mạo của nàng, giọng nói của nàng, những điều nàng đã nói. . . . . .
Dù chỉ là một chút thôi, hắn cũng không nhớ nổi!
Thích Thăng không ngờ Tiểu Ngọc không có ở tại Lâm An mà ở Minh Châu chỉ cách Nghiêm Châu không xa.
Hắn lại càng không nghĩ tới việc hắn không phải là người nói tin tức Tống Tiềm còn sống cho Tiểu Ngọc.
Mà là Tần Xuân Nhạn!
Hôm đó Tiểu Ngọc đang ngủ trưa ở trong phòng giống như bình thường. Tần Xuân Nhạn đã dặn dò qua bây giờ sau bữa cơm trưa mỗi ngày, tốt nhất nàng nên ngủ một lúc, như vậy thì mới có lợi đối với thân thể.
Ai ngờ nàng mới ngủ chưa được bao lâu, giữa lúc mơ mơ màng màng thì cảm thấy có người lay bả vai của nàng.
Tiểu Ngọc tỷ tỷ, Tống đại nhân trở lại rồi! Hắn vẫn còn sống!
Tần Xuân Nhạn ôm bả vai Tiểu Ngọc, vui mừng nói: Đại nhân nhà chúng ta đã trở lại Nghiêm Châu, hắn nói Tống đại nhân trở lại Nghiêm Châu rồi, Tống đại nhân không chết!
Thiên Thành. . . . Còn sống trở về rồi sao?
Tin tức này như một tia chớp thoáng qua trong đầu Tiểu Ngọc, nàng không biết đây là thực hay vẫn là mộng, nàng giơ tay lên cắn một cái thật đau!
Ai da! Tiểu Ngọc bị đau kêu lên thành tiếng, Tần Xuân Nhạn vội vàng nắm tay của nàng nói: Tiểu Ngọc tỷ tỷ, có phải tỷ vui mừng nên hóa ngốc rồi hay không? Tại sao lại tự cắn mình như vậy.
Tiểu Ngọc cảm thấy cánh tay đau đớn, nàng nhìn dấu răng hồng hồng rồi bật cười: Đau là tốt, đau là tốt!
Tiểu Ngọc tỷ tỷ! Tần Xuân Nhạn nhìn phản ứng kỳ lạ của Tiểu Ngọc, ngược lại chính mình bị hù sợ.
Thiên Thành còn sống. . . . . . Thật tốt quá. . . . . . Tiểu Ngọc dùng sức ôm lấy Tần Xuân Nhạn, khóc sụt sùi.
Từ trong thâm tâm Tần Xuân Nhạn cảm thấy vui mừng thay cho Tiểu Ngọc, nàng âm thầm cầu nguyện: Ông trời, đừng tra tấn đôi phu thê số khổ này nữa!
Đợi đến khi tâm tình Tiểu Ngọc bình phục lại, Tần Xuân Nhạn mới nói ngọn nguồn của tin tức này.
Bởi vì Nghiêm Châu và Minh Châu cách nhau không xa, cho nên thỉnh thoảng Tần Xuân Nhạn cho gia nhân đến Nghiêm Châu dò thám tin tức, xem thử có tiến triển gì mới hay không. Nhưng nàng thật sự nghĩ rằng nếu bên Nghiêm Châu có thể phát hiện thi thể của Tống Tiềm thì để Tiểu Ngọc có thể đưa quan tài tới nhận trở về, ít nhất đây cũng là một điều an ủi. Không nghĩ tới lần này gia nhân được phái đi trở lại nói Thông Phán Nghiêm Châu Tống đại nhân còn sống trở về như một kì tích, do một đại phu anh tuấn trẻ tuổi đưa về.
Chắc đại phu đó là Chi Vấn rồi. Tiểu Ngọc lau khô nước mắt trên khóe mắt.
Ừ, đúng, ta cũng nghĩ như vậy. Tại sao hắn lại rời kinh thành rồi? Lúc nói lời này đáy lòng Tần Xuân Nhạn khe khẽ thở dài.
Tại sao Thích Thăng lại rời kinh, Tần Xuân Nhạn còn không rõ ràng hay sao?
Tình cảm nóng bỏng ở trong mắt hắn đối với Tiểu Ngọc... người có tâm đều có thể nhìn ra được. Huống chi. . . . Thích Thăng chỉ chung tình với một mình nàng?
Tuy rằng Tần Xuân Nhạn không tính là tâm cao khí ngạo nhưng cũng có rất ít nam tử lọt vào mắt nàng. Sau khi gặp Thích Thăng ở Tô Đê, nàng liền tràn đầy hảo cảm đối với đại phu cực kì tuấn tú này. Hơn nữa sau khi Thích Thăng nghĩ ra biện pháp cứu cha nàng là Tần Vịnh, Tần Xuân Nhạn đã ngầm giao trái tim cho Thích Thăng, nghĩ tới chuyện nếu có thể cùng hắn phu xướng phụ tùy, vậy cũng. . . . Không tồi.
Nhưng trong mắt của Thích Thăng chỉ có Tiểu Ngọc!
Nữ nhân rất mẫn cảm với những chuyện như thế này, người khác có nhìn ra hay không thì nàng không biết, nhưng nàng. . . nhìn thấy rất rõ ràng.
Thích Chi Vấn này vậy mà lại có thể tìm ra Thiên Thành. . . Không biết hắn dùng biện pháp gì nữa! Cả quan binh Nghiêm Châu, Châu Thành cùng đi tìm đều không tìm ra được kia. Thật là lợi hại. . . . . . Không hổ là cao thủ võ lâm! Tiểu Ngọc cực kì vui mừng, nghĩ tới nhất định phải cảm tạ Thích Thăng thật tốt mới được.
Tiểu Ngọc tỷ tỷ, Thích đại phu biết võ công sao? Từ trong mắt Thích Thăng, Tần Xuân Nhạn có thể mơ hồ nhìn ra được nội công thâm hậu của hắn nhưng người học y có nhiều người luyện khí công, nhưng không nhất định phải biết võ nghệ.
Biết, hơn nữa còn rất lợi hại đấy. Chỉ là không biết hai ngươi ai lợi hại hơn ai? Hì hì, lại nói các ngươi thật đúng là xứng đôi! Hiện tại tâm tình của Tiểu Ngọc thật sự rất tốt, không khỏi trêu ghẹo Tần Xuân Nhạn.
Tỷ tỷ, tỷ nói bậy cái gì vậy! Tỷ. . . Tỷ còn như vậy thì ta không để ý tới tỷ nữa đâu! Tần Xuân Nhạn chưa từng nghĩ đến lại bị một câu của Tiểu Ngọc vạch trần tâm sự của mình, thế là trong lòng nàng thấp thỏm không yên, trên mặt lại thẹn thùng.
Được rồi, được rồi, là do tỷ tỷ ta vui mừng quá nên hồ đồ ...ăn nói lung tung, đừng trách ta! Không phải Tiểu Ngọc đang nói lung tung. Nàng rất trì độn về chuyện tình cảm của bản thân, ngược lại hiểu rất rõ chuyện của người khác, nàng đã sớm cảm thấy ánh mắt Tần Xuân Nhạn nhìn Thích Thăng không bình thường. Cộng thêm ít ngày trước Tần Xuân Nhạn đã thổ lộ tâm tình nữ nhi cho nàng nghe, cho nên Tiểu Ngọc đoán được mấy phần tâm tư của Tần Xuân Nhạn giành cho Thích Thăng.
Ừm, chờ đến khi gặp được Thích Chi Vấn, nàng nhất định phải cố gắng tác hợp cho bọn họ!
Nhưng mà bây giờ chuyện gấp gáp nhất là phải gặp được Tống Tiềm!
Tiểu Ngọc lật người xuống giường, đi tới trước tủ treo y phục, mở hộc tủ ra.
Tỷ tỷ, tỷ làm gì đấy?
Tần Xuân Nhạn vội ngăn cản nàng: Bây giờ tỷ không thể đi gặp Tống đại nhân được!
Tại sao? Tiểu Ngọc kinh hãi: Chẳng lẽ Thiên Thành. . . . . . Bị thương nặng?
Tần Xuân Nhạn nhìn dáng vẻ nóng nảy của Tiểu Ngọc, vội vàng giải thích: Không phải vậy, người của ta nói Tống đại nhân đã ra ngoài xử lí công việc, xem ra khẳng định thân thể không có gì đáng ngại. Ta là đang nói tỷ! Tỷ không ngồi xe ngựa được!
Tiểu Ngọc yên lặng. Sao nàng lại không biết vì mình tùy hứng mà thai nhi đã cực kỳ yếu ớt, vất vả lắm mới bảo vệ được. Hiện tại nếu như nàng khăng khăng muốn đi. . . . . . Thai nhi này, nói không chừng thật sự không thể giữ nổi rồi.
Nhưng hiện giờ nàng khát khao được nhìn thấy Thiên Thành đến dường nào!
/199
|