Đêm đó, Sử Hạo liền đến Phổ An vương phủ tìm Triệu Bá Tông thương nghị việc này. Tiểu Ngọc vẫn mãi thỉnh cầu Sử Hạo, trăm ngàn lần đừng ở trước mặt Triệu Bá Tông nhắc tới tên nàng. Lý do của nàng là: “Bởi vì sự tình quá mức khẩn cấp, thiếp thân mới không tiếc vi phạm lệnh cấm xin đại nhân giúp đỡ, nhưng phụ nhân tham gia vào chính sự chưa bao giờ là điều tốt, mong đại nhân thứ lỗi, chớ nói ra đây là thiếp thân gây nên.”
Sử Hạo nhưng lại tiếp nhận lí do thoái thác của nàng, trong lòng Tiểu Ngọc bình tĩnh hơn. Thanh danh của nàng vốn đã không tốt, bị người ta mắng thêm vài câu cũng chẳng sao, nhưng nàng cũng không muốn Triệu Bá Tông biết Gia Nhi nhắc tới việc này với người ngoài.
Nghĩ đến Gia Nhi tiều tụy, Tiểu Ngọc lại thổn thức một phen. Chỉ hy vọng Triệu Bá Tông có thể xử lý tốt chuyện các nữ nhân khác trong phủ, đừng làm cho Gia Nhi chịu uất ức nữa. Chuyện trong nhà người ta, một người ngoài như nàng thì giúp được gì đâu?
Quả nhiên như trong trí nhớ của Tiểu Ngọc, mấy ngày sau, hai mươi cung nữ đều bị triệu hồi về cung.
Tiểu Ngọc biết đây là chuẩn bị kiểm tra sức khỏe cho các nàng.
Nàng rất khẩn trương, không biết đêm đó Sử Hạo có vượt qua hay không?
Cũng không biết, bên Ân Bình quận vương Triệu Bá Cửu có giống như trong lịch sử hay không, lâm hạnh toàn bộ mười cung nữ được ban cho gã.
Loại chuyện này, mình cũng không tiện thám thính tin tức. Tiểu Ngọc chỉ dám lo lắng trong lòng, làm sao để lộ ra ngoài mặt được.
La chưởng quầy và Phương chưởng quầy của Mỹ Vị cư đều là người thành thật, nghe nói nữ chủ nhân có thai, nhà mình vốn mở dược thiện tửu lâu, liền dặn dò đầu bếp trong quán mỗi ngày nấu dược thiện thích hợp với phụ nữ có thai mang tới Tống phủ.
Tiểu Ngọc là phụ nữ hiện đại, tất nhiên sẽ không khẩn trương như phụ nữ có thai ở cổ đại, đi đứng cũng sợ ảnh hưởng tới thai nhi. Tuy nàng y thuật không tinh, nhưng cũng biết muốn sinh con khỏe, thai phụ đừng bao giờ chiều chuộng mình quá mức, mà sinh hoạt cũng giống như thường ngày, ăn uống đừng cứ nghĩ phải bổ sung dinh dưỡng – ngày thường mình ăn đã dinh dưỡng lắm rồi, cố ý bồi bổ ngược lại là tốt quá hoá cùi bắp >_.
Giải thích theo quan niệm đời sau, chính là phụ nữ có thai bụng lớn ăn nhiều làm cho thời gian mang thai bệnh tiểu đường, đường máu hơi cao, gây khó sanh. Bởi vậy đối với đề nghị của bọn La chưởng quầy, Tiểu Ngọc ngay từ đầu không tán thành. Nhưng lúc này Thích Thăng và Tần Xuân Nhạn hình như đã thông đồng với nhau rồi, cùng nhau phản bác lời nàng nói, ăn dược thiện không phải là đại thực đại bổ, mà là cùng để ý điều hòa thân thể, làm cho tinh lực của nàng càng dư thừa, càng khỏe mạnh.
Hai danh y liên hợp lại, Tiểu Ngọc đành phải giơ cờ trắng đầu hàng, ngoan ngoãn ăn mỗi ngày một món dược thiện.
Nhưng đầu bếp của Mỹ Vị cư Trâu Chú lại sửa thói quen nấu nướng không thịt không vui ngày xưa, cư nhiên mỗi ngày đều làm món ăn nhẹ. Có lẽ nghĩ rằng phụ nữ có thai ăn dược thiện đã đầy thịt cá gà vịt, không thể nghĩ Trâu Chú cẩn thận như vậy, đều làm thức ăn chay hoặc đồ ngọt.
“Hôm nay đưa tới đậu đỏ?”
Tiểu Ngọc mở chung ra, ngửi được mùi đậu đỏ ngọt, có một tia thoáng vui mừng.
Tế cô, nữ nhân viên của Mỹ Vị cư cười nói: “Món đậu đỏ này, thực hiện thật ra cực kì đơn giản. Đem đậu đỏ rửa sạch, cho nước vào nấu nhừ, tới khi đậu đỏ nở lớn, vỏ và ruột tách ra thì thêm đường đỏ, nấu tới khi đường tan. Mấu chốt cũng chỉ ở hai chữ ‘Cẩn thận’ thôi.”
Tiểu Ngọc vừa ăn vừa nói: “Ừ, đậu đỏ này ngọt mà không ngấy, hương vị vừa phải, gần đây khẩu vị của ta không tốt lắm, ăn cái này rất ngon. Không thể tưởng được Trâu Râu Xồm nhìn hào phóng, lại cẩn thận như vậy nha!”
Tế cô che miệng nhẹ nhàng cười nói: “Phu nhân, không phải trâu sư phụ làm, là Y cô nương làm rồi bảo chúng tôi đưa tới. Nàng nói đậu đỏ là hàng thượng phẩm bổ máu, có bổ dưỡng cường tráng, kiện tì dưỡng vị, lợi thủy khu thấp, điều hòa khí huyết, thanh nóng giải độc, có tác dụng thông sữa, thích hợp nhất cho phụ nữ có thai.”
“Y cô nương?” Tiểu Ngọc sửng sốt, chuyện Y Từ Tâm thường đến Mỹ Vị cư, Tần Xuân Nhạn cũng từng nhắc với nàng, từ khi nào Y Từ Tâm nhiệt tình như vậy? Tuy rằng nàng từng mời Y Từ Tâm đến giúp xem thực đơn của Mỹ Vị cư, nhưng nhiệt tình của Y Từ Tâm vẫn có chút gì đó kì quái.
Tiểu Ngọc nghe được trong lời nói của Tế cô có mùi Tám chuyện, ngoắc Tế cô tới gần, nhỏ giọng hỏi: “Y cô nương thường đến Mỹ Vị cư của chúng ta?”
Tế cô cũng là người hay nói chuyện, thấy Tiểu Ngọc có vẻ tò mò, liền ghé vào bên tai Tiểu Ngọc nói: “Y cô nương coi trọng Trâu sư phụ, toàn bộ Mỹ Vị cư có ai nhìn không ra?”
A?
Tiểu Ngọc nhớ tới bộ dáng thùy mị như hoa của Y Từ Tâm, rồi nghĩ tới Trâu Chú kia như cây cột sắt lại thêm hàm râu quai nón, khóe miệng của nàng liền nhịn không được run rẩy -- hay – thật là xứng đôi, ha ha --
Ăn xong chè đậu đỏ, Tiểu Ngọc trầm ngâm một hồi, dặn Tế cô mang thêm một phần nóng lại đây, nàng muốn mang theo đến thăm Gia Nhi. Theo lời Tần Xuân Nhạn, Gia Nhi từ sau ngày khóc trước mặt nàng, buồn bực thiêu giảm, phản ứng mang thai cũng không mãnh liệt như vậy nữa. Có điều Tiểu Ngọc vẫn không yên lòng, muốn mượn cơ hội đưa điểm tâm đi thăm nàng.
Tỳ nữ đưa Tiểu Ngọc vào phòng ngủ của Gia Nhi, Gia Nhi nhìn thấy Tiểu Ngọc đến thăm nàng, bảo tiểu tỳ bên cạnh đỡ dậy nghênh đón.
“Tỷ tỷ của ta, cứ ngồi đi.” Tiểu Ngọc bảo Gia Nhi ngồi xuống, chính mình cũng ngồi ở ghế dành cho khách, mang chè đậu đỏ cho Gia Nhi nếm thử. Gia Nhi thoạt nhìn so với vài ngày trước tốt hơn nhiều, xem ra nàng chính là cần một người lắng nghe phiền não của nàng, đúng là vẫn còn có thể điều chỉnh tâm tính của mình.
Gia Nhi ăn khen không dứt miệng, hai người tán gẫu vài câu, bất giác trời ngã về tây. Tiểu Ngọc đang muốn cáo từ, Gia Nhi đột nhiên nói với tỳ nữ bên người: “Các ngươi lui ra đi.”
Bọn thị nữ rời khỏi, Gia Nhi mời Tiểu Ngọc ngồi xuống cạnh nàng, đột nhiên nói khẽ với Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc muội muội, bên Sử đại nhân, là muội thông báo cho ông ta phải không.”
Tiểu Ngọc mặt sắc bình tĩnh, cũng không có khẳng định cũng không phủ nhận.
Trên mặt Gia Nhi đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Kỳ thật ngay từ đầu, ta còn không nghĩ tới là muội. Sau đêm ta nói với muội chuyện cung nữ. Sử đại nhân đột nhiên đến thăm, cùng vương gia thương nghị bí mật trong thư phòng hồi lâu. Vương gia đột nhiên đem mười cung nữ kia vào ở hậu viện, vừa không cho các nàng làm việc, lại càng không triệu các nàng hầu hạ -- qua vài ngày, những cung nữ đó đột nhiên bị hoàng thượng triệu hồi.”
“Nếu ta còn nhìn không ra nơi nào có vấn đề, coi như uổng đọc thi thư. Chẳng qua -- Tiểu Ngọc, đầu óc muội sao nhanh nhạy như vậy, ta còn không rõ lai lịch những cung nữ này, muội đã nghĩ đến nhiều như vậy?”
Trong mắt Gia Nhi thần thái sáng láng, giống như lúc Tiểu Ngọc mới gặp nàng lần đầu tiên.
Tiểu Ngọc vui mừng nghĩ, Gia Nhi thủy chung là Gia Nhi, vẫn chưa vì hào môn trạch đấu mà biến thành tiểu nữ nhân chỉ biết nói chuyện nhà.
“Gia Nhi -- chỉ cần suy nghĩ một chút những chuyện không hợp lí, sẽ hiểu được, việc này tất có mờ ám. Thái hậu vừa hoăng, hoàng thượng sao lại ban cung nữ cho hai vị vương gia? Việc này là hành vi hiếu đạo sao.” Tiểu Ngọc đương nhiên không thể nói mình đã biết trước mọi chuyện, đành phải trưng ra một loạt lí luận giải thích hành vi của mình, đây cũng đồng nghĩa thừa nhận chuyện Gia Nhi nói mình đi tìm Sử Hạo.
Gia Nhi lộ vẻ ưu sầu: “Hoàng thượng lần này -- đối với vương gia, là vui, hay là buồn đây?”
Sử Hạo nhưng lại tiếp nhận lí do thoái thác của nàng, trong lòng Tiểu Ngọc bình tĩnh hơn. Thanh danh của nàng vốn đã không tốt, bị người ta mắng thêm vài câu cũng chẳng sao, nhưng nàng cũng không muốn Triệu Bá Tông biết Gia Nhi nhắc tới việc này với người ngoài.
Nghĩ đến Gia Nhi tiều tụy, Tiểu Ngọc lại thổn thức một phen. Chỉ hy vọng Triệu Bá Tông có thể xử lý tốt chuyện các nữ nhân khác trong phủ, đừng làm cho Gia Nhi chịu uất ức nữa. Chuyện trong nhà người ta, một người ngoài như nàng thì giúp được gì đâu?
Quả nhiên như trong trí nhớ của Tiểu Ngọc, mấy ngày sau, hai mươi cung nữ đều bị triệu hồi về cung.
Tiểu Ngọc biết đây là chuẩn bị kiểm tra sức khỏe cho các nàng.
Nàng rất khẩn trương, không biết đêm đó Sử Hạo có vượt qua hay không?
Cũng không biết, bên Ân Bình quận vương Triệu Bá Cửu có giống như trong lịch sử hay không, lâm hạnh toàn bộ mười cung nữ được ban cho gã.
Loại chuyện này, mình cũng không tiện thám thính tin tức. Tiểu Ngọc chỉ dám lo lắng trong lòng, làm sao để lộ ra ngoài mặt được.
La chưởng quầy và Phương chưởng quầy của Mỹ Vị cư đều là người thành thật, nghe nói nữ chủ nhân có thai, nhà mình vốn mở dược thiện tửu lâu, liền dặn dò đầu bếp trong quán mỗi ngày nấu dược thiện thích hợp với phụ nữ có thai mang tới Tống phủ.
Tiểu Ngọc là phụ nữ hiện đại, tất nhiên sẽ không khẩn trương như phụ nữ có thai ở cổ đại, đi đứng cũng sợ ảnh hưởng tới thai nhi. Tuy nàng y thuật không tinh, nhưng cũng biết muốn sinh con khỏe, thai phụ đừng bao giờ chiều chuộng mình quá mức, mà sinh hoạt cũng giống như thường ngày, ăn uống đừng cứ nghĩ phải bổ sung dinh dưỡng – ngày thường mình ăn đã dinh dưỡng lắm rồi, cố ý bồi bổ ngược lại là tốt quá hoá cùi bắp >_.
Giải thích theo quan niệm đời sau, chính là phụ nữ có thai bụng lớn ăn nhiều làm cho thời gian mang thai bệnh tiểu đường, đường máu hơi cao, gây khó sanh. Bởi vậy đối với đề nghị của bọn La chưởng quầy, Tiểu Ngọc ngay từ đầu không tán thành. Nhưng lúc này Thích Thăng và Tần Xuân Nhạn hình như đã thông đồng với nhau rồi, cùng nhau phản bác lời nàng nói, ăn dược thiện không phải là đại thực đại bổ, mà là cùng để ý điều hòa thân thể, làm cho tinh lực của nàng càng dư thừa, càng khỏe mạnh.
Hai danh y liên hợp lại, Tiểu Ngọc đành phải giơ cờ trắng đầu hàng, ngoan ngoãn ăn mỗi ngày một món dược thiện.
Nhưng đầu bếp của Mỹ Vị cư Trâu Chú lại sửa thói quen nấu nướng không thịt không vui ngày xưa, cư nhiên mỗi ngày đều làm món ăn nhẹ. Có lẽ nghĩ rằng phụ nữ có thai ăn dược thiện đã đầy thịt cá gà vịt, không thể nghĩ Trâu Chú cẩn thận như vậy, đều làm thức ăn chay hoặc đồ ngọt.
“Hôm nay đưa tới đậu đỏ?”
Tiểu Ngọc mở chung ra, ngửi được mùi đậu đỏ ngọt, có một tia thoáng vui mừng.
Tế cô, nữ nhân viên của Mỹ Vị cư cười nói: “Món đậu đỏ này, thực hiện thật ra cực kì đơn giản. Đem đậu đỏ rửa sạch, cho nước vào nấu nhừ, tới khi đậu đỏ nở lớn, vỏ và ruột tách ra thì thêm đường đỏ, nấu tới khi đường tan. Mấu chốt cũng chỉ ở hai chữ ‘Cẩn thận’ thôi.”
Tiểu Ngọc vừa ăn vừa nói: “Ừ, đậu đỏ này ngọt mà không ngấy, hương vị vừa phải, gần đây khẩu vị của ta không tốt lắm, ăn cái này rất ngon. Không thể tưởng được Trâu Râu Xồm nhìn hào phóng, lại cẩn thận như vậy nha!”
Tế cô che miệng nhẹ nhàng cười nói: “Phu nhân, không phải trâu sư phụ làm, là Y cô nương làm rồi bảo chúng tôi đưa tới. Nàng nói đậu đỏ là hàng thượng phẩm bổ máu, có bổ dưỡng cường tráng, kiện tì dưỡng vị, lợi thủy khu thấp, điều hòa khí huyết, thanh nóng giải độc, có tác dụng thông sữa, thích hợp nhất cho phụ nữ có thai.”
“Y cô nương?” Tiểu Ngọc sửng sốt, chuyện Y Từ Tâm thường đến Mỹ Vị cư, Tần Xuân Nhạn cũng từng nhắc với nàng, từ khi nào Y Từ Tâm nhiệt tình như vậy? Tuy rằng nàng từng mời Y Từ Tâm đến giúp xem thực đơn của Mỹ Vị cư, nhưng nhiệt tình của Y Từ Tâm vẫn có chút gì đó kì quái.
Tiểu Ngọc nghe được trong lời nói của Tế cô có mùi Tám chuyện, ngoắc Tế cô tới gần, nhỏ giọng hỏi: “Y cô nương thường đến Mỹ Vị cư của chúng ta?”
Tế cô cũng là người hay nói chuyện, thấy Tiểu Ngọc có vẻ tò mò, liền ghé vào bên tai Tiểu Ngọc nói: “Y cô nương coi trọng Trâu sư phụ, toàn bộ Mỹ Vị cư có ai nhìn không ra?”
A?
Tiểu Ngọc nhớ tới bộ dáng thùy mị như hoa của Y Từ Tâm, rồi nghĩ tới Trâu Chú kia như cây cột sắt lại thêm hàm râu quai nón, khóe miệng của nàng liền nhịn không được run rẩy -- hay – thật là xứng đôi, ha ha --
Ăn xong chè đậu đỏ, Tiểu Ngọc trầm ngâm một hồi, dặn Tế cô mang thêm một phần nóng lại đây, nàng muốn mang theo đến thăm Gia Nhi. Theo lời Tần Xuân Nhạn, Gia Nhi từ sau ngày khóc trước mặt nàng, buồn bực thiêu giảm, phản ứng mang thai cũng không mãnh liệt như vậy nữa. Có điều Tiểu Ngọc vẫn không yên lòng, muốn mượn cơ hội đưa điểm tâm đi thăm nàng.
Tỳ nữ đưa Tiểu Ngọc vào phòng ngủ của Gia Nhi, Gia Nhi nhìn thấy Tiểu Ngọc đến thăm nàng, bảo tiểu tỳ bên cạnh đỡ dậy nghênh đón.
“Tỷ tỷ của ta, cứ ngồi đi.” Tiểu Ngọc bảo Gia Nhi ngồi xuống, chính mình cũng ngồi ở ghế dành cho khách, mang chè đậu đỏ cho Gia Nhi nếm thử. Gia Nhi thoạt nhìn so với vài ngày trước tốt hơn nhiều, xem ra nàng chính là cần một người lắng nghe phiền não của nàng, đúng là vẫn còn có thể điều chỉnh tâm tính của mình.
Gia Nhi ăn khen không dứt miệng, hai người tán gẫu vài câu, bất giác trời ngã về tây. Tiểu Ngọc đang muốn cáo từ, Gia Nhi đột nhiên nói với tỳ nữ bên người: “Các ngươi lui ra đi.”
Bọn thị nữ rời khỏi, Gia Nhi mời Tiểu Ngọc ngồi xuống cạnh nàng, đột nhiên nói khẽ với Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc muội muội, bên Sử đại nhân, là muội thông báo cho ông ta phải không.”
Tiểu Ngọc mặt sắc bình tĩnh, cũng không có khẳng định cũng không phủ nhận.
Trên mặt Gia Nhi đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Kỳ thật ngay từ đầu, ta còn không nghĩ tới là muội. Sau đêm ta nói với muội chuyện cung nữ. Sử đại nhân đột nhiên đến thăm, cùng vương gia thương nghị bí mật trong thư phòng hồi lâu. Vương gia đột nhiên đem mười cung nữ kia vào ở hậu viện, vừa không cho các nàng làm việc, lại càng không triệu các nàng hầu hạ -- qua vài ngày, những cung nữ đó đột nhiên bị hoàng thượng triệu hồi.”
“Nếu ta còn nhìn không ra nơi nào có vấn đề, coi như uổng đọc thi thư. Chẳng qua -- Tiểu Ngọc, đầu óc muội sao nhanh nhạy như vậy, ta còn không rõ lai lịch những cung nữ này, muội đã nghĩ đến nhiều như vậy?”
Trong mắt Gia Nhi thần thái sáng láng, giống như lúc Tiểu Ngọc mới gặp nàng lần đầu tiên.
Tiểu Ngọc vui mừng nghĩ, Gia Nhi thủy chung là Gia Nhi, vẫn chưa vì hào môn trạch đấu mà biến thành tiểu nữ nhân chỉ biết nói chuyện nhà.
“Gia Nhi -- chỉ cần suy nghĩ một chút những chuyện không hợp lí, sẽ hiểu được, việc này tất có mờ ám. Thái hậu vừa hoăng, hoàng thượng sao lại ban cung nữ cho hai vị vương gia? Việc này là hành vi hiếu đạo sao.” Tiểu Ngọc đương nhiên không thể nói mình đã biết trước mọi chuyện, đành phải trưng ra một loạt lí luận giải thích hành vi của mình, đây cũng đồng nghĩa thừa nhận chuyện Gia Nhi nói mình đi tìm Sử Hạo.
Gia Nhi lộ vẻ ưu sầu: “Hoàng thượng lần này -- đối với vương gia, là vui, hay là buồn đây?”
/199
|