Hắn đặt tôi ra giữa giường rồi ôm tôi cứng ngắt, hắn phủ chăn lên cả hai. Ren lầm bầm gì đó hình như là phép thuật.
Cả người tôi ấm lên hẳn. Tuyệt vời ghê. Thì ra là vậy.
– Này… làm như vậy thì cần quái gì phải…
– Nếu không cởi thì quần áo có thể bị cháy xém. Nguy hiểm. – hắn như hiểu được tôi đang nghĩ gì, từ tốn giải thích. Ren vuốt nhẹ mái tóc tôi – Nhưng tại sao cô lại biến cả căn phòng thành hồ bơi như vậy?
Nghe hắn nói vậy, bình tĩnh của tôi bay theo gió cả. Tôi òa khóc như một đứa con nít. Nghĩ lại thật là nhục nhã quá…
– Tại cậu chứ ai vào đây nữa. Cậu sao lại hiểu lầm tôi như thế? Tôi thấy cậu hôn Izumo thì rất đau lòng, về tới kí túc xá thấy anh Ajita vì chờ tôi dưới mưa mà sốt cao, cảm động chứ! Tôi đã chăm sóc cho anh ấy, vậy thì tại sao cậu lại khó chịu với tôi?
Ren im lặng. Hắn siết nhẹ tôi, suy nghĩ gì đó, giọng hắn nhẹ nhàng vô cùng dịu dàng chứ không có cau có cộc cằn như mọi khi:
– Tôi xin lỗi. Chỉ là tôi…
– Ghen…? – tôi cười tinh nghịch ngước mặt nhìn hắn với đôi mắt đầy nước mắt. Trong vòng tay hắn, tôi thấy tôi thật nhỏ bé.
Ren cười hiền cúi xuống hôn phớt qua môi tôi. Hắn lại cười thật dịu dàng:
– Ừ đấy tôi ghen. Tôi không muốn cô động vào người con trai khác… huống hồ gì, cô ôm lấy anh ta.
Tôi chớp chớp mắt. Biểu cảm của hắn khi ghen cũng đáng yêu thật a…
– Vậy đừng lạnh lùng với tôi như thế. – tôi nói, nước mắt lại chảy ra.
Ren hôn lên mi mắt tôi thay cho cái lau. Ren nhẹ gật đầu, hắn kéo tôi nằm sát hắn, khuôn mặt cả hai chỉ cách nhau vài mm.
– Anh xin lỗi. Anh yêu em.
– Ừ. – tôi nhếch mép… tên này thi thoảng cũng sến súa gớm.
– Này. Phản ứng của em chỉ có thế thôi hả? – mặt hắn đen lại… hì lại như những lúc bình thường rồi… khuôn mặt hắn từ đen sang đỏ ửng, hình như đang ngượng.
– Anh muốn em nói gì nào? – tôi trêu hắn – Em yêu anh?
– Nhỏ ngốc này! – hắn búng tay vào trán tôi.
– Em mà ngốc á? – tôi lè lưỡi.
– Ngốc hơn anh là được rồi. Em ăn gì chưa? – Ren đảo mắt.
– Chưa. Anh nhắc tới làm gì khiến cái bụng em nó đánh trống. – tôi cười méo xẹo.
– Nằm đây chờ anh.
Ren bẹo má tôi rồi bước xuống giường, hắn vơ bừa cái đầm treo trong tủ quần áo của tôi vứt lên người tôi:
– Mặc vào.
Hắn búng tay một cái, tất cả nước đọng lại trên sàn nhà đều bốc hơi hết cả. Tuyệt thật!
Hắn vào bếp, bắt đầu nấu bữa tối cho tôi. Tôi mặc cái đầm vào và lấy cái áo sơ mi cho Ren. Tôi lon ton chạy vào bếp, đứng sau lưng hắn, tôi cười:
– Ren. Quay lại đây.
– Có chuyện gì? – hắn vẫn quay lưng về phía tôi. Hừ.
– Nhanh nào.
– Được rồi. – hắn quay về phía tôi. Có một ít đường dính trên môi của Ren. Tôi đưa tay gạt nó đi cho vào miệng, một chút ngọt lan tỏa. Tôi vứt lên đầu hắn cái sơ mi trong khi hắn vẫn sững sờ vì chưa kịp tiêu hóa hết hành động của tôi.
Tôi ủn hắn ra bước vào nấu ăn, ngân nga hát. Từ khi hắn và tôi lại làm lành, tôi thấy trái tim mình, à không, cả cơ thể đều nhẹ tênh… thoải mái dễ chịu thật!!
Đột nhiên tôi thấy lưng mình thật ấm. Hai cánh tay của ai đó rào tôi lại. Ren đứng sau lưng tôi chống hai tay lên bàn bếp. Hắn nói, giọng có chút cười:
– Từ khi nào em lại cao ngạo như thế?
– Từ khi phải nghĩ cách đối phó với anh.
– Ấy chà… Cứng rắn nhỉ? – hắn thổi cái phèo vào vành tai tôi khiến nó nóng ran, tôi giật mình phóng con dao đang cầm về phía trước… theo phản xạ. May là phản xạ nó khiến tôi phóng về phía trước chứ về sau thì… không những hắn tiêu tùng mà đời tôi cũng tiêu tàn theo. Nghĩ tới đã thấy rùng mình – Trò chơi mới hả Yuki? Phóng dao à?
– À… chuyện này… Anh tránh ra đi, nếu không làm sao em tập trung nấu ăn được? – tôi lầm bầm, với tay lấy con dao.
Ren bước sang tủ lạnh lấy ra vài trái táo, và cái dĩa… hắn gọt trái cây kìa… ôi trời ạ! Vỏ được gọt bỏ mỏng dính, còn đều nữa. Ren à… rốt cuộc anh có thật là con trai không… Còn có thể đảm đang đến vậy?
Tôi rùng mình… hy vọng mình không thích phải gay.
…
Sáng hôm sau,… một ngày chủ nhật đẹp trời.
Tôi dậy từ sớm, thực chất rất muốn ngủ, nhưng phải vì sự nghiệp thôi… Tiffa thẳng tiến.
Trước khi ra khỏi phòng, tôi ngoái nhìn Ren, mỉm cười.
Sáng nay khi thức dậy, cũng vẫn là khuôn mặt ấy hiện ra đầu tiên, nhưng sao hôm nay tôi lại thấy nó thật đáng yêu… có cảm giác như cả ngày hôm nay của tôi đều một màu tỏa sáng.
Hắn vẫn còn ngủ, đêm qua chúng tôi dường như thức trắng. (tất nhiên là để nấu ăn và thưởng thức :3 ) Tôi cứ để hắn ngủ vậy. Tôi đã viết lại cho hắn vài lời nhắn.
…
– Yuki hả em? – một cô gái tóc xoăn màu nâu đỏ, với khuôn mặt trái xoan, đôi mắt long lanh xinh đẹp vô cùng… vâng, chị ấy là em gái ruột của bà chủ… quái lạ, trong khi bà ta vừa xấu vừa… vừa vân vân… có lẽ một người giống bố một người giống mẹ. Hơn nữa, chị ấy tính tình dễ thương vô cùng, dịu dàng, hiền hậu với tất cả mọi người. Tôi thích chị ấy.
– Dạ, chào chị ạ. – tôi lễ phép chào.
– Ừ. Ren hôm nay không đến cùng em à? – chị ấy nhìn quanh tôi rồi hỏi. Đừng nghĩ chị ấy cũng thích vẻ ngoài hào nhoáng và hoành tráng của Ren, bật mí một bí mật… chị ấy là les… cô người yêu của chị ấy cũng đẹp ngất ngây luôn, tính cách cũng đáng yêu vô cùng.
– Dạ, anh ấy còn ngủ ạ. – tôi mỉm cười, rồi chợt phát hiện mình… hố!
– Á… à… hai đứa… sống chung hả? – đúng như tôi nghĩ, chị ấy cười gian với tôi.
– Hehehe… – tôi cười trừ rồi đi thẳng vào phòng thay đồ – E… Em đi thay quần áo.
…
Tôi vừa thay quần áo xong, cầm mâm bước ra ngoài, Chito từ phía ngoài chạy vào ôm chầm lấy tôi, khuôn mặt nhỏ gần như khóc. Cô nàng thút thít:
– Yuki! Tớ muốn… hức… tâm sự với cậu!
– Chị ơi… em… – tôi bối rối quay sang chị ấy.
– Đi đi em. – chị ấy cười nói – Dù sao khách vẫn chưa đông, chị sẽ xử lí được thôi.
– Cám ơn chị nhé. – thấy chưa nào, chị ấy là dễ thương nhất rồi!
…
Tôi và Chito ra công viên gần đó nói chuyện. Nhỏ hôm nay dễ thương vô đối. Làn da trắng, đôi mắt to, đôi môi hồng hồng với gò má hơi đỏ, mái tóc nâu dài, mái nhỏ cắt ngang, phối hợp với mắt kính cận không tròng bản to. Nhỏ mặc áo thun vàng với quần sọt đen, giày ba ta và cái lắc chân thanh mảnh, nhìn nhỏ như một thiên thần… chả bù với con bé ngồi bên là tôi…
– Có chuyện gì à? – tôi hỏi nhỏ… như động vào nỗi đau, nhỏ gần như khóc.
– Tớ nghĩ tớ không ổn rồi Yuki à.
– Ai đó ăn hiếp cậu à?
– Tớ nghĩ tớ bệnh nặng lắm rồi. – Chito không nén nổi tiếng thở dài.
– Bệnh gì cơ. – tôi thò tay sờ trán nhỏ – Nhiệt độ bình thường mà.
– Tớ không sốt. Bệnh của tớ không có thuốc chữa.
– Ung thư á?
– Không… Yuki à cậu bình tĩnh đi. Tớ mắc bệnh tương tư rồi.
Ôi trời ơi!! Thật kinh khủng! Thật đáng sợ! Không!!! Ôi không!!! Thôi tiêu rồi! Chito… cô ấy… mắc bệnh… tương… tư…
Trời ạ…
– Cậu thích ai?
– Là một người rất đẹp trai, rất tinh tế và chính chắn, vô cùng trưởng thành, tốt bụng, dịu dàng, nam tính,…
Và cô ấy thỏa thích tâng bốc cái người-nào-đó.
– Ừ. Tớ biết nếu lọt vào được mắt xanh của cậu, chứng tỏ đó phải là một người hoàn hảo, cái tớ muốn biết chính là danh tính cơ. Đừng nói là cái tên gì đó lần trước dám trêu tớ…
– Không phải?! Cái tên dở hơi hãm tài ấy làm sao mà tớ thích cho được!
– Vậy thì ai hả? – tôi nghiêng đầu thắc mắc vô cùng. Cái con người được tâng bốc vô cùng ấy rốt cuộc là ai có thể làm con bạn tôi điên đảo đến phát khóc, phát cuồng như thế này chứ?
– Người đó cậu cũng biết đấy. – cô ấy khơi dậy tính tò mò của tôi, những người con trai tôi quen biết thì có mấy ai đâu… hơn nữa là cả tôi và nhỏ đều có quen biết… chẳng lẽ lại là… – Là thầy Ajita.
Tôi trợn mắt, bình tĩnh đi Yuki à… coi chừng lọt ghế đấy.
Là Ajita sao…? Bản thân là người đứng giữa, tôi vừa vui vừa buồn… cảm xúc đang phức tạp lẫn lộn, tâm trạng theo đó mà rối rắm vô cùng.
Buồn ư? Tất nhiên vì tôi lo sợ Ajita sẽ vì có tình cảm với tôi mà từ chối Chito, tôi không muốn nhỏ tổn thương đâu. Chơi thân với nhỏ lâu thế, tôi biết rằng, bên ngoài nhỏ mạnh mẽ thế thôi thực chất trái tim rất mong manh và dễ vỡ, hệt thủy tinh, động nhẹ vào đã có khả năng làm nó vỡ tan tành. Nếu chịu một cú sốc e là khó có thể hàn gắn lại được…
Vui ư? Một bên là người anh trai thân thiết tôi từng và đang yêu mến, một bên là người bạn đáng yêu của tôi, nếu hai người có thể gạt bỏ hết quá khứ, hết những khúc mắc của mình mà đến với nhau thì thật tốt biết bao nhiêu!! Nếu Chito có thể dùng tình cảm của mình mà xóa đi nỗi đau tôi gây ra trong lòng anh thì tôi là người cảm thấy thư thái nhất! Thế có phải là vẹn cả đôi đường không chứ!
Vậy nên tình cảm này của nhỏ, tôi hy vọng là nó đủ sâu sắc, đủ ấm áp có thể chuyển hướng trái tim của anh. Túm lại thì tôi chắc chắn sẽ đứng về phía Chito, tích cực vun đắp cho chuyện của hai người ngày một tốt đẹp, có thể đảm nhiệm hoàn hảo vai trò của một đứa em gái, và của một đứa bạn thân.
Tuyệt vời! Tình cảm của nhỏ lúc này có thể coi là cứu cánh cho tôi. Cuối cùng cũng có cách để sưởi ấm lại trái tim của anh, cảm giác tội lỗi trong tôi cũng sẽ không còn nữa.
Không quan tâm Chito đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, tôi thỏa sức tưởng tượng, vẽ ra những khung cảnh lãng mạn để ghép đôi hai người.
Tôi tự mình nghĩ, tự mình cười hì hì như một con dở. Chito thở dài một cái, đánh mắt qua tôi:
– Được rồi… cậu không còn phản ứng nào… bình thường hơn thế à?
Tôi như bừng tỉnh… bình thường hơn thế… vậy khuôn mặt của tôi bây giờ rất không bình thường à?
– Nhìn cậu bây giờ rất ngu ngốc. – Chito hiểu được suy nghĩ của tôi kể cả khi tôi không nói ra, đã trả lời luôn.
Tôi quê độ chẹp miệng ngồi nhìn đàn kiến đang lò mò dưới đất.
Cả người tôi ấm lên hẳn. Tuyệt vời ghê. Thì ra là vậy.
– Này… làm như vậy thì cần quái gì phải…
– Nếu không cởi thì quần áo có thể bị cháy xém. Nguy hiểm. – hắn như hiểu được tôi đang nghĩ gì, từ tốn giải thích. Ren vuốt nhẹ mái tóc tôi – Nhưng tại sao cô lại biến cả căn phòng thành hồ bơi như vậy?
Nghe hắn nói vậy, bình tĩnh của tôi bay theo gió cả. Tôi òa khóc như một đứa con nít. Nghĩ lại thật là nhục nhã quá…
– Tại cậu chứ ai vào đây nữa. Cậu sao lại hiểu lầm tôi như thế? Tôi thấy cậu hôn Izumo thì rất đau lòng, về tới kí túc xá thấy anh Ajita vì chờ tôi dưới mưa mà sốt cao, cảm động chứ! Tôi đã chăm sóc cho anh ấy, vậy thì tại sao cậu lại khó chịu với tôi?
Ren im lặng. Hắn siết nhẹ tôi, suy nghĩ gì đó, giọng hắn nhẹ nhàng vô cùng dịu dàng chứ không có cau có cộc cằn như mọi khi:
– Tôi xin lỗi. Chỉ là tôi…
– Ghen…? – tôi cười tinh nghịch ngước mặt nhìn hắn với đôi mắt đầy nước mắt. Trong vòng tay hắn, tôi thấy tôi thật nhỏ bé.
Ren cười hiền cúi xuống hôn phớt qua môi tôi. Hắn lại cười thật dịu dàng:
– Ừ đấy tôi ghen. Tôi không muốn cô động vào người con trai khác… huống hồ gì, cô ôm lấy anh ta.
Tôi chớp chớp mắt. Biểu cảm của hắn khi ghen cũng đáng yêu thật a…
– Vậy đừng lạnh lùng với tôi như thế. – tôi nói, nước mắt lại chảy ra.
Ren hôn lên mi mắt tôi thay cho cái lau. Ren nhẹ gật đầu, hắn kéo tôi nằm sát hắn, khuôn mặt cả hai chỉ cách nhau vài mm.
– Anh xin lỗi. Anh yêu em.
– Ừ. – tôi nhếch mép… tên này thi thoảng cũng sến súa gớm.
– Này. Phản ứng của em chỉ có thế thôi hả? – mặt hắn đen lại… hì lại như những lúc bình thường rồi… khuôn mặt hắn từ đen sang đỏ ửng, hình như đang ngượng.
– Anh muốn em nói gì nào? – tôi trêu hắn – Em yêu anh?
– Nhỏ ngốc này! – hắn búng tay vào trán tôi.
– Em mà ngốc á? – tôi lè lưỡi.
– Ngốc hơn anh là được rồi. Em ăn gì chưa? – Ren đảo mắt.
– Chưa. Anh nhắc tới làm gì khiến cái bụng em nó đánh trống. – tôi cười méo xẹo.
– Nằm đây chờ anh.
Ren bẹo má tôi rồi bước xuống giường, hắn vơ bừa cái đầm treo trong tủ quần áo của tôi vứt lên người tôi:
– Mặc vào.
Hắn búng tay một cái, tất cả nước đọng lại trên sàn nhà đều bốc hơi hết cả. Tuyệt thật!
Hắn vào bếp, bắt đầu nấu bữa tối cho tôi. Tôi mặc cái đầm vào và lấy cái áo sơ mi cho Ren. Tôi lon ton chạy vào bếp, đứng sau lưng hắn, tôi cười:
– Ren. Quay lại đây.
– Có chuyện gì? – hắn vẫn quay lưng về phía tôi. Hừ.
– Nhanh nào.
– Được rồi. – hắn quay về phía tôi. Có một ít đường dính trên môi của Ren. Tôi đưa tay gạt nó đi cho vào miệng, một chút ngọt lan tỏa. Tôi vứt lên đầu hắn cái sơ mi trong khi hắn vẫn sững sờ vì chưa kịp tiêu hóa hết hành động của tôi.
Tôi ủn hắn ra bước vào nấu ăn, ngân nga hát. Từ khi hắn và tôi lại làm lành, tôi thấy trái tim mình, à không, cả cơ thể đều nhẹ tênh… thoải mái dễ chịu thật!!
Đột nhiên tôi thấy lưng mình thật ấm. Hai cánh tay của ai đó rào tôi lại. Ren đứng sau lưng tôi chống hai tay lên bàn bếp. Hắn nói, giọng có chút cười:
– Từ khi nào em lại cao ngạo như thế?
– Từ khi phải nghĩ cách đối phó với anh.
– Ấy chà… Cứng rắn nhỉ? – hắn thổi cái phèo vào vành tai tôi khiến nó nóng ran, tôi giật mình phóng con dao đang cầm về phía trước… theo phản xạ. May là phản xạ nó khiến tôi phóng về phía trước chứ về sau thì… không những hắn tiêu tùng mà đời tôi cũng tiêu tàn theo. Nghĩ tới đã thấy rùng mình – Trò chơi mới hả Yuki? Phóng dao à?
– À… chuyện này… Anh tránh ra đi, nếu không làm sao em tập trung nấu ăn được? – tôi lầm bầm, với tay lấy con dao.
Ren bước sang tủ lạnh lấy ra vài trái táo, và cái dĩa… hắn gọt trái cây kìa… ôi trời ạ! Vỏ được gọt bỏ mỏng dính, còn đều nữa. Ren à… rốt cuộc anh có thật là con trai không… Còn có thể đảm đang đến vậy?
Tôi rùng mình… hy vọng mình không thích phải gay.
…
Sáng hôm sau,… một ngày chủ nhật đẹp trời.
Tôi dậy từ sớm, thực chất rất muốn ngủ, nhưng phải vì sự nghiệp thôi… Tiffa thẳng tiến.
Trước khi ra khỏi phòng, tôi ngoái nhìn Ren, mỉm cười.
Sáng nay khi thức dậy, cũng vẫn là khuôn mặt ấy hiện ra đầu tiên, nhưng sao hôm nay tôi lại thấy nó thật đáng yêu… có cảm giác như cả ngày hôm nay của tôi đều một màu tỏa sáng.
Hắn vẫn còn ngủ, đêm qua chúng tôi dường như thức trắng. (tất nhiên là để nấu ăn và thưởng thức :3 ) Tôi cứ để hắn ngủ vậy. Tôi đã viết lại cho hắn vài lời nhắn.
…
– Yuki hả em? – một cô gái tóc xoăn màu nâu đỏ, với khuôn mặt trái xoan, đôi mắt long lanh xinh đẹp vô cùng… vâng, chị ấy là em gái ruột của bà chủ… quái lạ, trong khi bà ta vừa xấu vừa… vừa vân vân… có lẽ một người giống bố một người giống mẹ. Hơn nữa, chị ấy tính tình dễ thương vô cùng, dịu dàng, hiền hậu với tất cả mọi người. Tôi thích chị ấy.
– Dạ, chào chị ạ. – tôi lễ phép chào.
– Ừ. Ren hôm nay không đến cùng em à? – chị ấy nhìn quanh tôi rồi hỏi. Đừng nghĩ chị ấy cũng thích vẻ ngoài hào nhoáng và hoành tráng của Ren, bật mí một bí mật… chị ấy là les… cô người yêu của chị ấy cũng đẹp ngất ngây luôn, tính cách cũng đáng yêu vô cùng.
– Dạ, anh ấy còn ngủ ạ. – tôi mỉm cười, rồi chợt phát hiện mình… hố!
– Á… à… hai đứa… sống chung hả? – đúng như tôi nghĩ, chị ấy cười gian với tôi.
– Hehehe… – tôi cười trừ rồi đi thẳng vào phòng thay đồ – E… Em đi thay quần áo.
…
Tôi vừa thay quần áo xong, cầm mâm bước ra ngoài, Chito từ phía ngoài chạy vào ôm chầm lấy tôi, khuôn mặt nhỏ gần như khóc. Cô nàng thút thít:
– Yuki! Tớ muốn… hức… tâm sự với cậu!
– Chị ơi… em… – tôi bối rối quay sang chị ấy.
– Đi đi em. – chị ấy cười nói – Dù sao khách vẫn chưa đông, chị sẽ xử lí được thôi.
– Cám ơn chị nhé. – thấy chưa nào, chị ấy là dễ thương nhất rồi!
…
Tôi và Chito ra công viên gần đó nói chuyện. Nhỏ hôm nay dễ thương vô đối. Làn da trắng, đôi mắt to, đôi môi hồng hồng với gò má hơi đỏ, mái tóc nâu dài, mái nhỏ cắt ngang, phối hợp với mắt kính cận không tròng bản to. Nhỏ mặc áo thun vàng với quần sọt đen, giày ba ta và cái lắc chân thanh mảnh, nhìn nhỏ như một thiên thần… chả bù với con bé ngồi bên là tôi…
– Có chuyện gì à? – tôi hỏi nhỏ… như động vào nỗi đau, nhỏ gần như khóc.
– Tớ nghĩ tớ không ổn rồi Yuki à.
– Ai đó ăn hiếp cậu à?
– Tớ nghĩ tớ bệnh nặng lắm rồi. – Chito không nén nổi tiếng thở dài.
– Bệnh gì cơ. – tôi thò tay sờ trán nhỏ – Nhiệt độ bình thường mà.
– Tớ không sốt. Bệnh của tớ không có thuốc chữa.
– Ung thư á?
– Không… Yuki à cậu bình tĩnh đi. Tớ mắc bệnh tương tư rồi.
Ôi trời ơi!! Thật kinh khủng! Thật đáng sợ! Không!!! Ôi không!!! Thôi tiêu rồi! Chito… cô ấy… mắc bệnh… tương… tư…
Trời ạ…
– Cậu thích ai?
– Là một người rất đẹp trai, rất tinh tế và chính chắn, vô cùng trưởng thành, tốt bụng, dịu dàng, nam tính,…
Và cô ấy thỏa thích tâng bốc cái người-nào-đó.
– Ừ. Tớ biết nếu lọt vào được mắt xanh của cậu, chứng tỏ đó phải là một người hoàn hảo, cái tớ muốn biết chính là danh tính cơ. Đừng nói là cái tên gì đó lần trước dám trêu tớ…
– Không phải?! Cái tên dở hơi hãm tài ấy làm sao mà tớ thích cho được!
– Vậy thì ai hả? – tôi nghiêng đầu thắc mắc vô cùng. Cái con người được tâng bốc vô cùng ấy rốt cuộc là ai có thể làm con bạn tôi điên đảo đến phát khóc, phát cuồng như thế này chứ?
– Người đó cậu cũng biết đấy. – cô ấy khơi dậy tính tò mò của tôi, những người con trai tôi quen biết thì có mấy ai đâu… hơn nữa là cả tôi và nhỏ đều có quen biết… chẳng lẽ lại là… – Là thầy Ajita.
Tôi trợn mắt, bình tĩnh đi Yuki à… coi chừng lọt ghế đấy.
Là Ajita sao…? Bản thân là người đứng giữa, tôi vừa vui vừa buồn… cảm xúc đang phức tạp lẫn lộn, tâm trạng theo đó mà rối rắm vô cùng.
Buồn ư? Tất nhiên vì tôi lo sợ Ajita sẽ vì có tình cảm với tôi mà từ chối Chito, tôi không muốn nhỏ tổn thương đâu. Chơi thân với nhỏ lâu thế, tôi biết rằng, bên ngoài nhỏ mạnh mẽ thế thôi thực chất trái tim rất mong manh và dễ vỡ, hệt thủy tinh, động nhẹ vào đã có khả năng làm nó vỡ tan tành. Nếu chịu một cú sốc e là khó có thể hàn gắn lại được…
Vui ư? Một bên là người anh trai thân thiết tôi từng và đang yêu mến, một bên là người bạn đáng yêu của tôi, nếu hai người có thể gạt bỏ hết quá khứ, hết những khúc mắc của mình mà đến với nhau thì thật tốt biết bao nhiêu!! Nếu Chito có thể dùng tình cảm của mình mà xóa đi nỗi đau tôi gây ra trong lòng anh thì tôi là người cảm thấy thư thái nhất! Thế có phải là vẹn cả đôi đường không chứ!
Vậy nên tình cảm này của nhỏ, tôi hy vọng là nó đủ sâu sắc, đủ ấm áp có thể chuyển hướng trái tim của anh. Túm lại thì tôi chắc chắn sẽ đứng về phía Chito, tích cực vun đắp cho chuyện của hai người ngày một tốt đẹp, có thể đảm nhiệm hoàn hảo vai trò của một đứa em gái, và của một đứa bạn thân.
Tuyệt vời! Tình cảm của nhỏ lúc này có thể coi là cứu cánh cho tôi. Cuối cùng cũng có cách để sưởi ấm lại trái tim của anh, cảm giác tội lỗi trong tôi cũng sẽ không còn nữa.
Không quan tâm Chito đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, tôi thỏa sức tưởng tượng, vẽ ra những khung cảnh lãng mạn để ghép đôi hai người.
Tôi tự mình nghĩ, tự mình cười hì hì như một con dở. Chito thở dài một cái, đánh mắt qua tôi:
– Được rồi… cậu không còn phản ứng nào… bình thường hơn thế à?
Tôi như bừng tỉnh… bình thường hơn thế… vậy khuôn mặt của tôi bây giờ rất không bình thường à?
– Nhìn cậu bây giờ rất ngu ngốc. – Chito hiểu được suy nghĩ của tôi kể cả khi tôi không nói ra, đã trả lời luôn.
Tôi quê độ chẹp miệng ngồi nhìn đàn kiến đang lò mò dưới đất.
/188
|