– Còn không nhìn thì anh sẽ hôn em.
Tôi lập tức quay đầu… số phận của Yuki tôi là đời đời kiếp kiếp phải nghe theo người ta, thuận theo ý của người ta, không bao giờ ngóc đầu lên được. Thật là tủi thân mà.
Xuyên qua những chùm dây cước mắc vào bóng bay, tôi trông thấy một cái lều bằng da khá lớn, trên lớp da thuộc ấy trang trí rất nhiều, rất nhiều thứ.
Tôi hưng phấn đá Ren sang một bên, chạy vùn vụt. Hắn bơ phờ:
– Này con nhỏ kia!
Chạy sang căn lều đáng yêu đó, chính là thoát khỏi rừng bóng bay này, mà chạy sang một công viên bóng bay khác.
Lúc này những chùm bóng bay xếp thành hai hàng tạo thành một đường đi. Tôi quay sang Ren hớn hở:
– Này này. Cái này là gì vậy?
Hắn lúc này mặt nặng mày nhẹ đi đến bên tôi, hắn nhíu mày đầy khó chịu liếc tôi một cái:
– Đồ con nít. Bỏ cả anh.
Tôi nhoẻn miệng cười trừ:
– Cái này là anh chuẩn bị hả? – tôi vừa dứt lời, khuôn mặt sân xỉa của Ren đã chuyển thành tươi cười rạng rỡ, hớn ha hớn hở chạy sang tôi.
– Ừ. Thích không? – hắn ôm eo tôi kéo đi – Đi thôi. Bên trong có hai người đang chờ em.
Tôi tò mò đi theo hắn. Hình ảnh trong lều khiến tôi giật mình đỏ mặt.
Chito chui vào lòng Ajita ngủ ngoan ngoãn như một con mèo con. Anh nằm bên cạnh cũng ngủ rất bình yên, tay vô thức vuốt vuốt tóc nhỏ.
Bên cạnh nơi họ nằm chỉ toàn thức ăn, từ đồ sống đến đồ chín. Bên ngoài tôi để ý có đặt một cái bàn lớn, cạnh đó lại có một lò nướng bằng than.
Xung quanh những quả bong bóng đầy màu sắc lơ lửng khắp nơi xen lẫn vào những bóng đèn dây tóc thật nổi bật.
– Hai người này á? – tôi nhìn nhìn liếc liếc.
– Ừ. Ba người tụi anh đã bí mật chuẩn bị cho em một bữa tiệc sinh nhật thật hoàng tráng.
Tôi cảm động không nói nên lời, chỉ biết vòng tay qua ôm Ren… từ nãy đến giờ mới nói một câu nghe được.
– Cả là tiệc sinh nhật của anh nữa.
– …
– Thành thật mà nói, tất cả đều là do họ làm, anh chỉ đứng ra tổ chức thôi. Chắc họ mệt lắm rồi, cứ để họ ngủ một chút.
– …
– Chúng ta đi tâm tình. – hắn nói rồi cầm lấy tay tôi kéo đi.
…
Ngồi giữa một cánh đồng bong bóng bay, tôi ngồi sát Ren tựa đầu vào vai hắn. Ren choàng tay qua ôm vai tôi. Ren đột ngột kéo tôi nằm dài ra cỏ. Tôi liền bĩu môi:
– Cái đống bong bóng này là ý tưởng của anh à?
– Sao… không thích hả? – hắn lo lắng thấy rõ, lập tức quay sang nhìn tôi chằm chằm như đang chờ đợi một câu trả lời.
– Không có. Không phải là không thích, chỉ là… sau bữa tiệc này… ai sẽ dọn nó đây?
– Chuyện đó… chỉ cần chích cho chúng bể hết đi là được. – hắn cười nhăn răng. Tôi nghe tới đây lườm cho hắn một cái, mới chầm chậm trả lời.
– Thật là ô nhiễm môi trường.
– …
Nhìn cái mặt hắn càng ngày càng khó coi, tôi phì cười.
Ha… tôi đến giờ mới có thể làm khó hắn. Cảm giác thật tuyệt.
– Được rồi, em chỉ đùa thôi mà. – tôi cười xòa với Ren.
– Xì… Em có biết để chuẩn bị cả rừng bóng bay như thế này. Tụi anh đã phải vất vả như thế nào không hả? Đêm hôm trước tụi anh đã thức trắng đó đồ ngốc à.
– Đêm qua anh lại vì em mà không ngủ… em xin lỗi. Em rất là thích mà. – tôi nói mà đôi mắt long lanh. Khóe mắt tôi nóng ran, có cảm giác là chỉ cần một tác động nhỏ thôi tôi cũng sẽ òa khóc mất.
– Anh không có ý như vậy. Em đừng có thấy tội l… – tôi đưa tay chặn miệng Ren khi hắn trông thật bối rối. Ánh mắt hắn rõ ràng đang thể hiện sự lo lắng cho tôi, hắn không muốn tôi phải buồn vì hắn. Nếu hắn còn nói nữa, nếu hắn còn thể hiện cái khuôn mặt đó, tôi chắc chắn sẽ khóc lên vì cảm kích mất.
Tôi ôm chặt lấy hắn. Ren lại dịu dàng xoa đầu tôi. Cảm giác thích thật. Cứ thế này thì bảo sao tôi có thể ghét bỏ hắn… dù hắn thường xuyên bày trò bắt nạt tôi.
Tôi bây giờ chỉ có thể cam tâm tình nguyện để cho hắn bắt nạt mình a. Hình như tôi vốn có máu M mà bây giờ thì nó đang dần bộc lộ ra ngoài. Thật là chết chưa…
Chỉ là khi ôm hắn mà được hắn ôm lại thì rất là thích… không thể cự tuyệt tên này được. Tôi đột ngột ngồi dậy:
– Anh ngủ một chút đi. Em đi nấu ăn, một lát nữa gọi anh vào ăn nhé.
Hắn cũng ngồi dậy:
– Sao được. Để anh giúp em, bên trong nhiều thức ăn lắm.
– Không sao đâu, em ổn mà. Anh nghĩ em là ai hả? Mau, ngoan, ngủ đi. – tôi đè hắn xuống cỏ.
– Thế sao được. Anh không để em làm một mình được. Em nghĩ là nhìn thấy em vất vả, anh có thể ngủ được sao? – hắn mếu máo. Tôi nuốt nước bọt cái ực… cái thể loại gương mặt cún con này tôi thật sự không có sức đề kháng.
Không được! Không được! Tôi không thể mềm lòng.
– Mau ngủ đi đồ ngốc. Đêm qua anh không có ngủ mà. Vả lại, thức ăn cũng đã làm sạch và cắt gọn hết rồi, em chỉ việc nêm nếm với nướng lên thôi mà. Vô cùng đơn giản.
– Vậy sao được. – hắn lại ương bướng cãi, nhưng thấy khuôn mặt đầy nghiêm trọng của tôi, hắn liền nhún nhường – Nhưng ít ra cũng để anh nhóm lửa cho em.
– Được rồi. Nhóm xong anh phải ngoan ngoãn đi ngủ cho em đấy.
– Ừ ừ. Biết rồi. Đi thôi. – hắn nhanh chóng đứng dậy chìa tay sang tôi, tôi nắm lấy tay Ren để hắn kéo tôi dậy.
Chúng tôi nắm chặt tay nhau đi trên con đường hai bên là những chùm bong bóng tràn ngập sắc màu.
Ren vô cùng thuần thục, áo vest ngoài đã bị hắn cởi bỏ từ lâu, áo sơ mi bây giờ vô cùng xộc xệch vì ban nãy nằm trên cỏ, cả vạt áo đều ra khỏi quần hết rồi, mà cúc áo cũng bị gỡ bỏ không thương tiếc. Hắn xắn tay áo lên, bắt đầu nhóm lửa. Còn tôi thì nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh Ren, dùng tay vuốt vuốt lại vạt áo, lưng áo cho hắn, khi tay tôi gián tiếp chạm vào lưng hắn, tôi có cảm giác Ren rùng mình một cái. Hắn quay sang lườm tôi, nhưng tôi chả quan tâm tiếp tục công việc chỉnh chu lại y phục cho Ren.
Chỉnh xong, tôi mới ngồi sang một bên ngắm hắn làm… một cách chăm chú. Lúc này nhìn hắn rất là nam tính a!!! Hắn cầm ống trụ chứa nguyên tố lửa trên tay, bắt đầu làm. (ở chợ MS có bán các nguyên tố như lửa, nước, gió,… chúng được đựng trong một cái ống hình trụ, khi sử dụng chỉ việc đặt một tay lên một đầu ống, đầu còn lại đưa về phía mình cần rồi dồn khí đẩy chúng ra)
Một tay Ren đã đặt lên một đầu ống, đầu kia hướng thẳng về than trong bếp. Không hiểu sao bàn tay của hắn lúc này nhìn quyến rũ thật a… Ực… nam tính quá đi mất!
Hắn sau khi nhóm lửa thì ngồi lên chiếc ghế đặt kế bên cái bàn đặt đầy thức ăn còn tươi rói. Mà cơ bản là tôi đang đứng ngay cái bàn đó.
Thế là Ren cứ ngồi nhìn chằm chằm tôi làm thức ăn, với vẻ mặt rất chi là khó đỡ. Tôi bối rối đỏ ửng mặt quát lớn:
– Anh đang làm cái trò gì thế hả? Ngủ mau!!
– Ừ. Đang ngủ đây. Anh đang tập luyện phương pháp ngủ mà không cần nhắm mắt.
– …
Aaaa!!!! Tôi sắp chết vì tức rồi đấy!!! Ngủ mà mở mắt là cái thể loại ngủ gì chứ! Tôi giằn mạnh miếng thịt lên vỉ nướng, xem nó là cái mặt hắn mà đâm đâm. Ren vẫn ngồi im thin thít xem tôi làm.
Không phải là hắn thật sự muốn học cái trò ngủ mà vẫn mở mắt thật đấy chứ… Nó có cái gì lí thú đâu, chỉ tổ dọa người nằm cạnh thôi. Tưởng tượng xem giữa đêm đang ngủ thì bạn giật mình tỉnh giấc, nhìn bên cạnh mình là một người nằm im mà mắt mở to thao láo, không chớp mắt, không động đậy lây một cái, hơn nữa, còn có thân nhiệt lạnh lẽo như Ren… khác nào nằm cạnh một xác chết đâu…
Ầy… nhất định phải bảo hắn bỏ cái trò này mới được.
Tôi đã nướng xong hết thịt, chuyển sang nướng cá thì bên trong căn lều có tiếng sột soạt, lát sau, Chito và Ajita bước ra, mặt hớn ha hớn hở. Chito hỏi tôi, cũng đeo bao tay một bên, giúp tôi nướng cá:
– Hai người đến sao không nói gì cả vậy?
– Nói rất nhiều, chỉ là do cậu không có nghe mà thôi. – tôi cười trừ, mắt liếc liếc sang Ren, hắn vẫn ngồi im bất động không nhúc nhích. Hai người kia cũng bắt đầu chuyển sự chú ý từ tôi sang hắn.
– Ren đang làm cái trò gì vậy? – Chito không kiềm được tò mò, nuốt nước bọt hỏi.
– Ngủ mà không nhắm mắt. Tớ thật không biết ai dạy cái trò đấy cho anh ấy nữa. – tôi xoa mi tâm nhất thời thở dài một cái.
– Có thể ngủ mà không nhắm mắt thật sao? – Chito ngờ ngạc.
– Phì… anh chỉ đùa thôi, không ngờ em lại tin, hơn nữa còn có một người khác cũng vô cùng ngây thơ tin soái cổ. – hắn đột nhiên cất tiếng, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, tay hắn thò sang lấy miếng thịt cho vào miệng – Viện lí do như vậy chỉ để tiện ngắm em mà thôi. Đồ ngốc em sao suốt ngày cứ hết lần này đến lần khác bị người khác lừa thế nhỉ?
– Ren!!!! – tôi lườm hắn một cái – Em gắp than bỏ vào áo anh!!!
Ren thấy tôi dùng cái gắp than gắp gắp hòn than đỏ hồng, không những không có chút sợ hãi, còn cười ha hả lên, thủ thế chuẩn bị bỏ chạy.
Tôi cầm trên tay cái gắp than với một hòn than lớn, lăm le lườm Ren.
– Anh… đứng… yên… đó… cho em!!
– Haha! Em đừng có dại dột nha Yuki! Sẽ gây cháy rừng đấy! – hắn nói rồi thụt lùi thụt lùi về sau, mà điều khiến tôi thấy hết sức điên tiết, chính là trên môi hắn vẫn là một nụ cười.
– Em không quan tâm! Anh đứng lại đó! – tôi rượt theo hắn, í a í ới.
– Hai người cứ tiếp tục chơi đi, để tụi này nướng cho. – Ajita điềm đạm đeo cái găng của tôi vào, tiến tới đứng cạnh Chito, tỉnh bơ thò tay sang nắm tay Chito. Cô nàng mặt đỏ gay, thì thầm vào tai anh cái gì đó, tôi cũng chẳng quan tâm, bây giờ ưu tiên hàng đầu là ‘tăng thân nhiệt’ cho cái tên kia!!
Tôi đuổi theo, và hắn là người bị đuổi, mà không hiểu sao cái người bị đuổi đó cứ trưng khuôn mặt tươi cười đẹp trai đến đáng ghét kia ra. Đáng lý trong tình thế như này, hắn phải cố gắng lấy lòng tôi chứ! Chết tiệt! Chết tiệt!
Đuổi chán, tôi đứng lại thở hồng hộc, hắn không biết đã vòng ra sau tôi từ khi nào, ôm chầm lấy tôi, hòn than rơi xuống cỏ, kêu lèo xèo vài tiếng rồi đen thui trở lại. Cái gắp than cũng vì tôi giật mình mà bị thả rơi.
Hắn cười khe khẽ bên tai tôi. Tôi mới hét toáng lên:
– Buông ra đi! Đồ ngốc nhà anh!
– Anh biết anh ngốc mà. Anh sai rồi… tha lỗi cho anh đi mà… – hắn dùng chất giọng mè nheo mà thì thầm vào lỗ tai tôi.
– Đồ gian xảo.
…
– Em ăn đi. – Ajita và Ren đồng thanh quay sang hai đứa tôi sau khi cuốn xong một cuộn rau, bên trong là thịt và dưa,…
Chúng tôi há miệng ăn, Chito thì sạch sẽ gọn gàng khỏi nói, còn tôi sau khi ăn hết cuốn thì mép miệng dính đầy sốt. Ren cười lớn một hơi, lôi đâu ra cái máy chụp hình chụp lại lúc tôi không đề phòng, rồi lấy khăn giấy cho tôi, mặc dù tôi đã nói là để tôi tự thân vận động.
Nhưng vì khăn giấy nằm giữa bàn, tức là giữa tôi và Chito, tức là nằm xa hắn, nên Ren phải vươn người sang với lấy cho tôi. Cơ mà trong lúc vươn người qua, hắn tận dụng thời cơ, quay ngoắt sang nhìn chằm chằm mặt tôi, khoảng cách giữa hai người vô cùng hẹp, tôi nghe thấy một mùi hương nam tính nhè nhẹ. Mùi hương quen thuộc quyến rũ ấy làm tim tôi đập thình thịch không thôi, hơn nữa, đôi mắt sáng rực của hắn còn đang nhìn chằm chằm vào tôi. Từng cm một trên mặt tôi đều nóng rực hết lên.
Dù rất bối rối, nhưng thật sự tôi không thể đưa ánh mắt mình sang chỗ khác, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Ren mà thôi. Đôi mắt của hắn như có nam châm hút tầm nhìn của tôi vào đó… khiến tôi thấy cả người rạo rực.
Ren nhìn khuôn mặt đỏ ửng của tôi, vô cùng vừa lòng, hắn cười nhè nhẹ, nhìn thật dịu dàng. Tôi càng hoảng hơn, liền bối rối liếm môi.
Không ngờ hắn sau khi tay rút được miếng khăn giấy, đã thản nhiên hôn nhanh lên môi tôi. Tôi trợn mắt, trợn một hồi vì cay mắt thì nhíu mày đánh mắt lườm hắn một cái. Tôi đưa tay ra định lấy khăn giấy trên tay hắn thì Ren đã nhanh chóng lau giúp tôi.
Ngón tay hắn gián tiếp qua miếng khăn giấy chạm vào da tôi, cảm giác rạo rực xâm chiếm. Tôi đứng hình, không dám nhúc nhích cử động.
(Còn tiếp)
Tôi lập tức quay đầu… số phận của Yuki tôi là đời đời kiếp kiếp phải nghe theo người ta, thuận theo ý của người ta, không bao giờ ngóc đầu lên được. Thật là tủi thân mà.
Xuyên qua những chùm dây cước mắc vào bóng bay, tôi trông thấy một cái lều bằng da khá lớn, trên lớp da thuộc ấy trang trí rất nhiều, rất nhiều thứ.
Tôi hưng phấn đá Ren sang một bên, chạy vùn vụt. Hắn bơ phờ:
– Này con nhỏ kia!
Chạy sang căn lều đáng yêu đó, chính là thoát khỏi rừng bóng bay này, mà chạy sang một công viên bóng bay khác.
Lúc này những chùm bóng bay xếp thành hai hàng tạo thành một đường đi. Tôi quay sang Ren hớn hở:
– Này này. Cái này là gì vậy?
Hắn lúc này mặt nặng mày nhẹ đi đến bên tôi, hắn nhíu mày đầy khó chịu liếc tôi một cái:
– Đồ con nít. Bỏ cả anh.
Tôi nhoẻn miệng cười trừ:
– Cái này là anh chuẩn bị hả? – tôi vừa dứt lời, khuôn mặt sân xỉa của Ren đã chuyển thành tươi cười rạng rỡ, hớn ha hớn hở chạy sang tôi.
– Ừ. Thích không? – hắn ôm eo tôi kéo đi – Đi thôi. Bên trong có hai người đang chờ em.
Tôi tò mò đi theo hắn. Hình ảnh trong lều khiến tôi giật mình đỏ mặt.
Chito chui vào lòng Ajita ngủ ngoan ngoãn như một con mèo con. Anh nằm bên cạnh cũng ngủ rất bình yên, tay vô thức vuốt vuốt tóc nhỏ.
Bên cạnh nơi họ nằm chỉ toàn thức ăn, từ đồ sống đến đồ chín. Bên ngoài tôi để ý có đặt một cái bàn lớn, cạnh đó lại có một lò nướng bằng than.
Xung quanh những quả bong bóng đầy màu sắc lơ lửng khắp nơi xen lẫn vào những bóng đèn dây tóc thật nổi bật.
– Hai người này á? – tôi nhìn nhìn liếc liếc.
– Ừ. Ba người tụi anh đã bí mật chuẩn bị cho em một bữa tiệc sinh nhật thật hoàng tráng.
Tôi cảm động không nói nên lời, chỉ biết vòng tay qua ôm Ren… từ nãy đến giờ mới nói một câu nghe được.
– Cả là tiệc sinh nhật của anh nữa.
– …
– Thành thật mà nói, tất cả đều là do họ làm, anh chỉ đứng ra tổ chức thôi. Chắc họ mệt lắm rồi, cứ để họ ngủ một chút.
– …
– Chúng ta đi tâm tình. – hắn nói rồi cầm lấy tay tôi kéo đi.
…
Ngồi giữa một cánh đồng bong bóng bay, tôi ngồi sát Ren tựa đầu vào vai hắn. Ren choàng tay qua ôm vai tôi. Ren đột ngột kéo tôi nằm dài ra cỏ. Tôi liền bĩu môi:
– Cái đống bong bóng này là ý tưởng của anh à?
– Sao… không thích hả? – hắn lo lắng thấy rõ, lập tức quay sang nhìn tôi chằm chằm như đang chờ đợi một câu trả lời.
– Không có. Không phải là không thích, chỉ là… sau bữa tiệc này… ai sẽ dọn nó đây?
– Chuyện đó… chỉ cần chích cho chúng bể hết đi là được. – hắn cười nhăn răng. Tôi nghe tới đây lườm cho hắn một cái, mới chầm chậm trả lời.
– Thật là ô nhiễm môi trường.
– …
Nhìn cái mặt hắn càng ngày càng khó coi, tôi phì cười.
Ha… tôi đến giờ mới có thể làm khó hắn. Cảm giác thật tuyệt.
– Được rồi, em chỉ đùa thôi mà. – tôi cười xòa với Ren.
– Xì… Em có biết để chuẩn bị cả rừng bóng bay như thế này. Tụi anh đã phải vất vả như thế nào không hả? Đêm hôm trước tụi anh đã thức trắng đó đồ ngốc à.
– Đêm qua anh lại vì em mà không ngủ… em xin lỗi. Em rất là thích mà. – tôi nói mà đôi mắt long lanh. Khóe mắt tôi nóng ran, có cảm giác là chỉ cần một tác động nhỏ thôi tôi cũng sẽ òa khóc mất.
– Anh không có ý như vậy. Em đừng có thấy tội l… – tôi đưa tay chặn miệng Ren khi hắn trông thật bối rối. Ánh mắt hắn rõ ràng đang thể hiện sự lo lắng cho tôi, hắn không muốn tôi phải buồn vì hắn. Nếu hắn còn nói nữa, nếu hắn còn thể hiện cái khuôn mặt đó, tôi chắc chắn sẽ khóc lên vì cảm kích mất.
Tôi ôm chặt lấy hắn. Ren lại dịu dàng xoa đầu tôi. Cảm giác thích thật. Cứ thế này thì bảo sao tôi có thể ghét bỏ hắn… dù hắn thường xuyên bày trò bắt nạt tôi.
Tôi bây giờ chỉ có thể cam tâm tình nguyện để cho hắn bắt nạt mình a. Hình như tôi vốn có máu M mà bây giờ thì nó đang dần bộc lộ ra ngoài. Thật là chết chưa…
Chỉ là khi ôm hắn mà được hắn ôm lại thì rất là thích… không thể cự tuyệt tên này được. Tôi đột ngột ngồi dậy:
– Anh ngủ một chút đi. Em đi nấu ăn, một lát nữa gọi anh vào ăn nhé.
Hắn cũng ngồi dậy:
– Sao được. Để anh giúp em, bên trong nhiều thức ăn lắm.
– Không sao đâu, em ổn mà. Anh nghĩ em là ai hả? Mau, ngoan, ngủ đi. – tôi đè hắn xuống cỏ.
– Thế sao được. Anh không để em làm một mình được. Em nghĩ là nhìn thấy em vất vả, anh có thể ngủ được sao? – hắn mếu máo. Tôi nuốt nước bọt cái ực… cái thể loại gương mặt cún con này tôi thật sự không có sức đề kháng.
Không được! Không được! Tôi không thể mềm lòng.
– Mau ngủ đi đồ ngốc. Đêm qua anh không có ngủ mà. Vả lại, thức ăn cũng đã làm sạch và cắt gọn hết rồi, em chỉ việc nêm nếm với nướng lên thôi mà. Vô cùng đơn giản.
– Vậy sao được. – hắn lại ương bướng cãi, nhưng thấy khuôn mặt đầy nghiêm trọng của tôi, hắn liền nhún nhường – Nhưng ít ra cũng để anh nhóm lửa cho em.
– Được rồi. Nhóm xong anh phải ngoan ngoãn đi ngủ cho em đấy.
– Ừ ừ. Biết rồi. Đi thôi. – hắn nhanh chóng đứng dậy chìa tay sang tôi, tôi nắm lấy tay Ren để hắn kéo tôi dậy.
Chúng tôi nắm chặt tay nhau đi trên con đường hai bên là những chùm bong bóng tràn ngập sắc màu.
Ren vô cùng thuần thục, áo vest ngoài đã bị hắn cởi bỏ từ lâu, áo sơ mi bây giờ vô cùng xộc xệch vì ban nãy nằm trên cỏ, cả vạt áo đều ra khỏi quần hết rồi, mà cúc áo cũng bị gỡ bỏ không thương tiếc. Hắn xắn tay áo lên, bắt đầu nhóm lửa. Còn tôi thì nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh Ren, dùng tay vuốt vuốt lại vạt áo, lưng áo cho hắn, khi tay tôi gián tiếp chạm vào lưng hắn, tôi có cảm giác Ren rùng mình một cái. Hắn quay sang lườm tôi, nhưng tôi chả quan tâm tiếp tục công việc chỉnh chu lại y phục cho Ren.
Chỉnh xong, tôi mới ngồi sang một bên ngắm hắn làm… một cách chăm chú. Lúc này nhìn hắn rất là nam tính a!!! Hắn cầm ống trụ chứa nguyên tố lửa trên tay, bắt đầu làm. (ở chợ MS có bán các nguyên tố như lửa, nước, gió,… chúng được đựng trong một cái ống hình trụ, khi sử dụng chỉ việc đặt một tay lên một đầu ống, đầu còn lại đưa về phía mình cần rồi dồn khí đẩy chúng ra)
Một tay Ren đã đặt lên một đầu ống, đầu kia hướng thẳng về than trong bếp. Không hiểu sao bàn tay của hắn lúc này nhìn quyến rũ thật a… Ực… nam tính quá đi mất!
Hắn sau khi nhóm lửa thì ngồi lên chiếc ghế đặt kế bên cái bàn đặt đầy thức ăn còn tươi rói. Mà cơ bản là tôi đang đứng ngay cái bàn đó.
Thế là Ren cứ ngồi nhìn chằm chằm tôi làm thức ăn, với vẻ mặt rất chi là khó đỡ. Tôi bối rối đỏ ửng mặt quát lớn:
– Anh đang làm cái trò gì thế hả? Ngủ mau!!
– Ừ. Đang ngủ đây. Anh đang tập luyện phương pháp ngủ mà không cần nhắm mắt.
– …
Aaaa!!!! Tôi sắp chết vì tức rồi đấy!!! Ngủ mà mở mắt là cái thể loại ngủ gì chứ! Tôi giằn mạnh miếng thịt lên vỉ nướng, xem nó là cái mặt hắn mà đâm đâm. Ren vẫn ngồi im thin thít xem tôi làm.
Không phải là hắn thật sự muốn học cái trò ngủ mà vẫn mở mắt thật đấy chứ… Nó có cái gì lí thú đâu, chỉ tổ dọa người nằm cạnh thôi. Tưởng tượng xem giữa đêm đang ngủ thì bạn giật mình tỉnh giấc, nhìn bên cạnh mình là một người nằm im mà mắt mở to thao láo, không chớp mắt, không động đậy lây một cái, hơn nữa, còn có thân nhiệt lạnh lẽo như Ren… khác nào nằm cạnh một xác chết đâu…
Ầy… nhất định phải bảo hắn bỏ cái trò này mới được.
Tôi đã nướng xong hết thịt, chuyển sang nướng cá thì bên trong căn lều có tiếng sột soạt, lát sau, Chito và Ajita bước ra, mặt hớn ha hớn hở. Chito hỏi tôi, cũng đeo bao tay một bên, giúp tôi nướng cá:
– Hai người đến sao không nói gì cả vậy?
– Nói rất nhiều, chỉ là do cậu không có nghe mà thôi. – tôi cười trừ, mắt liếc liếc sang Ren, hắn vẫn ngồi im bất động không nhúc nhích. Hai người kia cũng bắt đầu chuyển sự chú ý từ tôi sang hắn.
– Ren đang làm cái trò gì vậy? – Chito không kiềm được tò mò, nuốt nước bọt hỏi.
– Ngủ mà không nhắm mắt. Tớ thật không biết ai dạy cái trò đấy cho anh ấy nữa. – tôi xoa mi tâm nhất thời thở dài một cái.
– Có thể ngủ mà không nhắm mắt thật sao? – Chito ngờ ngạc.
– Phì… anh chỉ đùa thôi, không ngờ em lại tin, hơn nữa còn có một người khác cũng vô cùng ngây thơ tin soái cổ. – hắn đột nhiên cất tiếng, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, tay hắn thò sang lấy miếng thịt cho vào miệng – Viện lí do như vậy chỉ để tiện ngắm em mà thôi. Đồ ngốc em sao suốt ngày cứ hết lần này đến lần khác bị người khác lừa thế nhỉ?
– Ren!!!! – tôi lườm hắn một cái – Em gắp than bỏ vào áo anh!!!
Ren thấy tôi dùng cái gắp than gắp gắp hòn than đỏ hồng, không những không có chút sợ hãi, còn cười ha hả lên, thủ thế chuẩn bị bỏ chạy.
Tôi cầm trên tay cái gắp than với một hòn than lớn, lăm le lườm Ren.
– Anh… đứng… yên… đó… cho em!!
– Haha! Em đừng có dại dột nha Yuki! Sẽ gây cháy rừng đấy! – hắn nói rồi thụt lùi thụt lùi về sau, mà điều khiến tôi thấy hết sức điên tiết, chính là trên môi hắn vẫn là một nụ cười.
– Em không quan tâm! Anh đứng lại đó! – tôi rượt theo hắn, í a í ới.
– Hai người cứ tiếp tục chơi đi, để tụi này nướng cho. – Ajita điềm đạm đeo cái găng của tôi vào, tiến tới đứng cạnh Chito, tỉnh bơ thò tay sang nắm tay Chito. Cô nàng mặt đỏ gay, thì thầm vào tai anh cái gì đó, tôi cũng chẳng quan tâm, bây giờ ưu tiên hàng đầu là ‘tăng thân nhiệt’ cho cái tên kia!!
Tôi đuổi theo, và hắn là người bị đuổi, mà không hiểu sao cái người bị đuổi đó cứ trưng khuôn mặt tươi cười đẹp trai đến đáng ghét kia ra. Đáng lý trong tình thế như này, hắn phải cố gắng lấy lòng tôi chứ! Chết tiệt! Chết tiệt!
Đuổi chán, tôi đứng lại thở hồng hộc, hắn không biết đã vòng ra sau tôi từ khi nào, ôm chầm lấy tôi, hòn than rơi xuống cỏ, kêu lèo xèo vài tiếng rồi đen thui trở lại. Cái gắp than cũng vì tôi giật mình mà bị thả rơi.
Hắn cười khe khẽ bên tai tôi. Tôi mới hét toáng lên:
– Buông ra đi! Đồ ngốc nhà anh!
– Anh biết anh ngốc mà. Anh sai rồi… tha lỗi cho anh đi mà… – hắn dùng chất giọng mè nheo mà thì thầm vào lỗ tai tôi.
– Đồ gian xảo.
…
– Em ăn đi. – Ajita và Ren đồng thanh quay sang hai đứa tôi sau khi cuốn xong một cuộn rau, bên trong là thịt và dưa,…
Chúng tôi há miệng ăn, Chito thì sạch sẽ gọn gàng khỏi nói, còn tôi sau khi ăn hết cuốn thì mép miệng dính đầy sốt. Ren cười lớn một hơi, lôi đâu ra cái máy chụp hình chụp lại lúc tôi không đề phòng, rồi lấy khăn giấy cho tôi, mặc dù tôi đã nói là để tôi tự thân vận động.
Nhưng vì khăn giấy nằm giữa bàn, tức là giữa tôi và Chito, tức là nằm xa hắn, nên Ren phải vươn người sang với lấy cho tôi. Cơ mà trong lúc vươn người qua, hắn tận dụng thời cơ, quay ngoắt sang nhìn chằm chằm mặt tôi, khoảng cách giữa hai người vô cùng hẹp, tôi nghe thấy một mùi hương nam tính nhè nhẹ. Mùi hương quen thuộc quyến rũ ấy làm tim tôi đập thình thịch không thôi, hơn nữa, đôi mắt sáng rực của hắn còn đang nhìn chằm chằm vào tôi. Từng cm một trên mặt tôi đều nóng rực hết lên.
Dù rất bối rối, nhưng thật sự tôi không thể đưa ánh mắt mình sang chỗ khác, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Ren mà thôi. Đôi mắt của hắn như có nam châm hút tầm nhìn của tôi vào đó… khiến tôi thấy cả người rạo rực.
Ren nhìn khuôn mặt đỏ ửng của tôi, vô cùng vừa lòng, hắn cười nhè nhẹ, nhìn thật dịu dàng. Tôi càng hoảng hơn, liền bối rối liếm môi.
Không ngờ hắn sau khi tay rút được miếng khăn giấy, đã thản nhiên hôn nhanh lên môi tôi. Tôi trợn mắt, trợn một hồi vì cay mắt thì nhíu mày đánh mắt lườm hắn một cái. Tôi đưa tay ra định lấy khăn giấy trên tay hắn thì Ren đã nhanh chóng lau giúp tôi.
Ngón tay hắn gián tiếp qua miếng khăn giấy chạm vào da tôi, cảm giác rạo rực xâm chiếm. Tôi đứng hình, không dám nhúc nhích cử động.
(Còn tiếp)
/188
|