Tiếng hét đó là gì vậy? Là của ai, ở đâu?
Tôi dừng hẳn lại, đứng sát vào, níu áo Ren, mắt láo liên bốn phương. Nhỡ như là… ma! Ren giật mình đỏ mặt nhìn tôi, mà hình như tôi không quan tâm.
– Cướp! Cướp! Làm ơn bắt hắn giúp tôi! – giọng một cô gái hét lên.
À. Thì ra là cướp thôi mà…!
Cùng lúc đó, có một tên che mặt, đội nón cụp che mắt ôm cái ví phụ nữ chạy đến.
Tôi và Ren không khó khăn lập tức nhận ra đó là tên cướp. Ren đứng bên phải, tôi đứng bên trái, cùng thò chân ra giữa đường, thế là tên cướp vấp ngã. Tôi giật mình đưa tay đỡ tên cướp trước khi hắn ta ngã… bởi trong phút chốc, tôi nhận ra tên cướp… là một thằng nhóc…
Tôi đỡ xong thằng nhóc thì đứng hình, còn Ren túm áo nó lại.
– Buông ra! – tên nhóc vùng vẫy.
– Trả cái ví cho người ta đi thằng nhóc! – Ren lạnh lùng nói.
– Không! Mau buông tôi ra! Tên lùn!
– Cái thằng này! Mày nói ai lùn hả?! – Ren tức giận đến mặt đỏ như gấc, dúi dúi hai tay vào thái dương thằng nhóc.
– Là anh đấy!
– Mày nói lại coi thằng chocolate! – hắn dựa vào cái nước da trắng của thằng nhóc gọi nó là chocolate. Hệt nó dựa vào chiều cao của hắn gọi hắn là đồ lùn. Nhìn xem ai con nít hơn ai?
– Cả hai im lặng! – tôi nổi cáu gào lên, rồi giật cái ví trên tay thằng bé.
– Cô gì ơi! Cám ơn cô lấy ví giúp tôi. A… Em là pháp sư à? – cô gái chạy đến bên tôi, hơi ngạc nhiên. Rồi ánh mắt chuyển qua thằng nhóc đang trừng mắt nhìn Ren, còn Ren đang nhếch mép, khoanh hai tay trước ngực nhìn lại thằng nhóc…
– Dạ… Không có gì ạ.
– Chị mời em đến nhà chơi để cảm ơn có được không? – chị ấy cười hiền với chúng tôi.
– Dạ… em cũng muốn lắm, nhưng em phải đi làm ạ. – tôi ngay lập tức khướt từ. Mà nhắc tới đi làm… tôi trễ mất rồi!! Chết thật!
– Ê. Thằng nhóc kia! – giọng Ren the thé kế bên. Hắn để thằng bé giẫm lên chân mình chạy mất rồi.
– Không cần đâu em, nó trả ví cho chị là tốt lắm rồi! – chị lại cười hiền khô. Tôi hơi bị cảm cái nụ cười này nha – Vậy em đi làm đi, chị sẽ tìm em sau nhé!
Tôi cúi người chào tạm biệt chị ấy, rồi kéo Ren chạy đi. Tiffa ơi! Chờ tôi! Lương ơi! Đừng xa tôi! Hic!
…
Tôi thở dốc, đứng trước cái quán café, có cảnh cửa đóng im lìm lạnh lẽo… lại một hôm nữa Tiffa đóng cửa mà tôi không biết… Chậc! Làm chạy muốn hộc hơi đến đây!
Ren ôm bụng cười khúc khích… Chết tiệt!
Thôi thì về nhà vậy…
…
Tối đó tôi ngủ chẳng được vì tiếc nuối cái vũ hội… Tôi muốn đi! Cơ mà có phải cái số tôi nó thực sự nhọ không? Lại đi cúp tiết vào hôm nay để bị phạt chứ!
Thấy tôi cứ lăn qua lăn lại không ngủ, Ren khều khều tôi:
– Ê ngố! Làm gì thế? Sao không ngủ đi?
– Ngủ không được, kiếm gì làm với tôi đi.
– … – Ren suy nghĩ một lát, nói – Đi với tôi.
Tôi ngay tắp lự lẽo đẽo theo hắn. Ren đưa tôi xuống sân sau kí túc xá, rồi chui vào một bụi rậm, tên rỗi đời này đang làm gì thế này?
– Mau qua đây. – Ren ngoắc ngoắc tôi sau khi chui ra ngoài rồi.
– Gì thế? – tôi thấy hắn cầm cái gì đó trên tay.
– Qua đây ngồi nè! – Ren kéo tay tôi xuống. Tôi ngồi chồm hổm cạnh hắn.
– Ế! Đây là pháo mà… ưm!
– Nhỏ tiếng thôi chị hai! Muốn cả kí túc xá này biết à?
– Đốt hả? – tôi thích thú nhìn hắn. Đây là loại pháo cầm tay, tôi và Ren (anh) thường chơi khi còn nhỏ… Dù cái trò này có khơi dậy kỉ niệm nào trong tôi thì tôi cũng mặc kệ. Chỉ là khi bên Ren, tôi không còn bất cứ phiền muộn nào nữa.
– Cầm. – Ren đưa cho tôi một cái, rồi búng tay, ngọn lửa xuất hiện trên ngón trỏ của hắn.
“Xì xì…” – cháy rồi. Lung linh long lanh, ánh sáng trắng bắn ra khắp mọi phía, có đuôi hình ngôi sao năm cánh tuyệt đẹp, trông như tuyết biết phát sáng giữa xuân ý.
Tôi khúc khích cười ngây ngất nhìn pháo cháy. Ren bên cạnh cũng châm cho mình một cây pháo. Phần đang cháy của cả hai cây pháo đột nhiên dính vào nhau trở thành một, rồi ngày càng cháy lớn hơn. Ánh sáng cũng tuyệt vời hơn.
– Đẹp quá! Mấy cái này là cậu mua à? – tôi hỏi Ren, nhưng ánh mắt dán chặt vào những tia sáng văng tung tóe.
– Không.
– Hả? Chứ ở đâu ra vậy?
– Trộm.
– Cái gì?
– Suỵt! Cô ồn quá.
– Cậu trộm á?
– Không hẳn, chỉ là… dùng ké thôi. Bữa trước tôi đứng trên phòng, nhìn qua cửa sổ thấy có mấy thằng giấu chúng ở đây.
– Nên giờ mình đang dùng đồ của người khác mà không xin phép hả?
– Ừ.
– … – tôi đơ. Sao hắn có thể ừ với cái khuôn mặt tỉnh bơ như vậy? – A… Nước ở đâu thế này?
– Mưa rồi ngốc! Đi vào trong thôi.
“Rầm rầm!” – đột nhiên sấm sét nổi đùng đùng đoàng đoàng, tôi khiếp đảm. Tại vì bây giờ chúng tôi như hai cây cột thu lôi cắm giữa một cánh đồng cỏ hoang vắng, là hai thứ quyến rũ thiên lôi nhất a. Hắn nhanh chóng kéo tôi núp dưới mái hiên sau kí túc xá.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, gió cũng lớn, sấm càng hung hăng tợn. Xem như tụi tôi kẹt ở đấy rồi… Chết thật! Nếu muốn vào kí túc xá, phải băng qua một nơi trống trải đến cửa trước, lại như hai cột thu lôi a… Thôi rồi… Hôm nay ở ngoài trời!
– Cô đâu có sợ sấm phải không?
– Ừ.
– Vậy nếu tối nay ngủ ngoài này, có được không?
– Dù sao tôi cũng không nghĩ ngày hôm nay tôi có thể ngủ được. – tôi ngồi xuống đất, nhìn ra ngoài những hạt mưa bay ngang do gió giật – Tôi thích mưa.
– Tôi ghét mưa.
– Tại sao?
– Đó là chuyện của tôi. – Ren nói. Nghe… lạnh lùng thật đấy… Tim tôi khẽ nhói một chút… chỉ một chút thôi mà khiến tôi thấy khó thở. Không hiểu sao tôi muốn chia sẽ với hắn, có lẽ hắn ghét mưa vì mưa có gắn với kí ức buồn nào đó của hắn. Tôi muốn thông cảm với hắn.
– Xin lỗi. – tôi buồn bã đáp.
– Cô biết họ của tôi chứ? – giọng Ren hơi ấm một chút, có lẽ thấy tội lỗi vì cái giọng buồn thiu của tôi.
– Không.
– … – Ren đờ mặt nhìn tôi. Còn tôi bối rối chớp chớp mắt cười trừ nhìn hắn – Gez! Không hiểu sao tôi lại phải kể chuyện này cho cô nghe nữa!
– Hì hì.
– Họ của tôi là Kisuwazu. Đó là gia tộc mạnh nhất lục địa phía Tây về sức mạnh, tài năng, lẫn tài sản. Vậy nên, con trai cả là tôi, chịu áp lực rất lớn. Họ đào tạo tôi trở thành… thứ họ muốn. Lần đó, chỉ vì tôi lỡ làm phật ý ba tôi, ông ta thẳng tay đánh tôi bán sống bán chết, rồi nhốt tôi ngoài đường trong đêm mưa tầm tã… Tôi yếu đuối thế đấy… chỉ có chút ít đau đớn thế… lại cảm thấy sợ mưa.
– Không đúng. Cậu… rất là mạnh mẽ khi dám kể cho tôi những đau đớn trong lòng như vậy. – tôi chạy qua ôm Ren.
– Ấy, nghiêm túc thế. Tôi đùa thôi mà. – Ren cười lớn.
– …
Tên khốn! Tôi mạnh tay đẩy hắn ra, bỏ đi sang một bên tựa lưng vào tường.
– Này… giận đấy à? Yuki?
– … – tôi nhắm nghiền mắt.
– Yuki, tôi xin lỗi mà!
Tôi mở đôi mắt long lanh hơi ướt trừng trừng nhìn Ren.
– Yu… ki. Cô…
– Im đi. Tôi đi ngủ.
– Nói này… thực ra… câu chuyện đó có một phần đúng.
– Tôi không quan tâm.
– Xin lỗi. – Ren bỏ áo khoác ngoài đắp cho tôi, còn hắn ngồi cách tôi một khoảng cũng tựa lưng vào tường, nhắm mắt.
Tôi nhìn mưa, nhìn ngọn cây ngả nghiêng. Đêm, Ren hắt xì liên tục, tôi lầm bầm bò qua chỗ hắn:
– Ngốc.
Tôi ngồi sát hắn, lấy chiếc áo của hắn đắp cho cả hai, lại ngồi nhìn mưa và sấm không ngớt. Thật ra, cả hai có thể dùng thuật dịch chuyển vào lại kí túc xá cơ mà… Nhưng có lẽ hắn và tôi đều muốn dành khoảng thời gian riêng bên nhau, ngầm nói với nhau đừng ai dùng thuật đó. Hiếm khi có khung cảnh lãng mạn phù hợp như vậy… vậy mà bị hắn làm cho mất hết hứng thú.
Ren hơi động đậy, đột nhiên khoác tay lên vai tôi, kéo đầu tôi dựa vào vai hắn.
– Ngủ đi. Đừng thức nữa.
Thì ra là chưa ngủ…
…
Sáng hôm sau, tôi và hắn cùng giật mình thức dậy do bị chú mèo đen cọ vào người. Tôi nhìn chú mèo chốc lát, rồi cười toe toét ôm nó vào lòng:
– Oa!!! Dễ thương quá đi!!
Này nhé, chân ngắn, người tròn, long mượt… túm chung nhìn nó như cục lông đáng yêu ấy cha! Muốn cắn cho một cái a.
Ren nhìn tôi như thể nhìn người điên.
Tôi biết mình hơi lố, nên bối rối nhìn bâng quơ ngoài trời. Là… bình minh kìa… lần đầu tiên tôi thấy được bình minh từ khi đến đây, chứ mà mấy cái bình minh trước toàn đến lúc tôi còn ngủ không hà.
Ren cũng thôi nhìn tôi mà hướng mắt nhìn ông mặt trời nhô lên. Tôi thích mưa không chỉ do mưa đẹp hay thích không khí lành lạnh khi mưa, bên cạnh đó, tôi còn thích bầu trời trước khi mưa và sau khi mưa, âm u, mây dài, che khuất nắng gắt, trong xanh, đầy hy vọng.
Tôi và hắn đơn thuần là im lặng ngồi cạnh nhau, nhìn bầu trời dần nhuộm nắng ngày mới. Tay tôi vô thức vuốt ve con mèo, trong khi nó cọ người vào tay tôi.
Sau khi ngắm thỏa thích, tôi đứng dậy vươn vai:
– Đi thôi Ren à!
– Ừ.
– Tạm biệt mèo con.
…
Chúng tôi lên phòng làm vệ sinh,… rồi đi ăn sáng ở căn tin kí túc xá, sau đó tôi sẽ đến Tiffa.
Tôi và hắn ngồi cùng bàn, tình cơ nghe thấy một chuyện…
– Này, cậu có biết truyền thuyết tình yêu về cái mái hiên sau kí túc xá không?
– Sao thế?
– Nữ sinh trường mình dạo gần đây đồn ầm lên về nó đấy. Nếu vào một ngày mưa, mà cậu cùng người cậu thích trú ở đó, tình cảm của hai cậu sẽ ngày một gắn kết, không ai có thể chia cắt.
– Oa!! Lãng mạn quá đi mất thôi!
– …
Tôi và hắn bất giác nhìn nhau, rồi mặt cả hai đỏ ửng. Chết tiệt! Sao lại thấy… vui vì những chuyện như vậy chứ?
Tôi dừng hẳn lại, đứng sát vào, níu áo Ren, mắt láo liên bốn phương. Nhỡ như là… ma! Ren giật mình đỏ mặt nhìn tôi, mà hình như tôi không quan tâm.
– Cướp! Cướp! Làm ơn bắt hắn giúp tôi! – giọng một cô gái hét lên.
À. Thì ra là cướp thôi mà…!
Cùng lúc đó, có một tên che mặt, đội nón cụp che mắt ôm cái ví phụ nữ chạy đến.
Tôi và Ren không khó khăn lập tức nhận ra đó là tên cướp. Ren đứng bên phải, tôi đứng bên trái, cùng thò chân ra giữa đường, thế là tên cướp vấp ngã. Tôi giật mình đưa tay đỡ tên cướp trước khi hắn ta ngã… bởi trong phút chốc, tôi nhận ra tên cướp… là một thằng nhóc…
Tôi đỡ xong thằng nhóc thì đứng hình, còn Ren túm áo nó lại.
– Buông ra! – tên nhóc vùng vẫy.
– Trả cái ví cho người ta đi thằng nhóc! – Ren lạnh lùng nói.
– Không! Mau buông tôi ra! Tên lùn!
– Cái thằng này! Mày nói ai lùn hả?! – Ren tức giận đến mặt đỏ như gấc, dúi dúi hai tay vào thái dương thằng nhóc.
– Là anh đấy!
– Mày nói lại coi thằng chocolate! – hắn dựa vào cái nước da trắng của thằng nhóc gọi nó là chocolate. Hệt nó dựa vào chiều cao của hắn gọi hắn là đồ lùn. Nhìn xem ai con nít hơn ai?
– Cả hai im lặng! – tôi nổi cáu gào lên, rồi giật cái ví trên tay thằng bé.
– Cô gì ơi! Cám ơn cô lấy ví giúp tôi. A… Em là pháp sư à? – cô gái chạy đến bên tôi, hơi ngạc nhiên. Rồi ánh mắt chuyển qua thằng nhóc đang trừng mắt nhìn Ren, còn Ren đang nhếch mép, khoanh hai tay trước ngực nhìn lại thằng nhóc…
– Dạ… Không có gì ạ.
– Chị mời em đến nhà chơi để cảm ơn có được không? – chị ấy cười hiền với chúng tôi.
– Dạ… em cũng muốn lắm, nhưng em phải đi làm ạ. – tôi ngay lập tức khướt từ. Mà nhắc tới đi làm… tôi trễ mất rồi!! Chết thật!
– Ê. Thằng nhóc kia! – giọng Ren the thé kế bên. Hắn để thằng bé giẫm lên chân mình chạy mất rồi.
– Không cần đâu em, nó trả ví cho chị là tốt lắm rồi! – chị lại cười hiền khô. Tôi hơi bị cảm cái nụ cười này nha – Vậy em đi làm đi, chị sẽ tìm em sau nhé!
Tôi cúi người chào tạm biệt chị ấy, rồi kéo Ren chạy đi. Tiffa ơi! Chờ tôi! Lương ơi! Đừng xa tôi! Hic!
…
Tôi thở dốc, đứng trước cái quán café, có cảnh cửa đóng im lìm lạnh lẽo… lại một hôm nữa Tiffa đóng cửa mà tôi không biết… Chậc! Làm chạy muốn hộc hơi đến đây!
Ren ôm bụng cười khúc khích… Chết tiệt!
Thôi thì về nhà vậy…
…
Tối đó tôi ngủ chẳng được vì tiếc nuối cái vũ hội… Tôi muốn đi! Cơ mà có phải cái số tôi nó thực sự nhọ không? Lại đi cúp tiết vào hôm nay để bị phạt chứ!
Thấy tôi cứ lăn qua lăn lại không ngủ, Ren khều khều tôi:
– Ê ngố! Làm gì thế? Sao không ngủ đi?
– Ngủ không được, kiếm gì làm với tôi đi.
– … – Ren suy nghĩ một lát, nói – Đi với tôi.
Tôi ngay tắp lự lẽo đẽo theo hắn. Ren đưa tôi xuống sân sau kí túc xá, rồi chui vào một bụi rậm, tên rỗi đời này đang làm gì thế này?
– Mau qua đây. – Ren ngoắc ngoắc tôi sau khi chui ra ngoài rồi.
– Gì thế? – tôi thấy hắn cầm cái gì đó trên tay.
– Qua đây ngồi nè! – Ren kéo tay tôi xuống. Tôi ngồi chồm hổm cạnh hắn.
– Ế! Đây là pháo mà… ưm!
– Nhỏ tiếng thôi chị hai! Muốn cả kí túc xá này biết à?
– Đốt hả? – tôi thích thú nhìn hắn. Đây là loại pháo cầm tay, tôi và Ren (anh) thường chơi khi còn nhỏ… Dù cái trò này có khơi dậy kỉ niệm nào trong tôi thì tôi cũng mặc kệ. Chỉ là khi bên Ren, tôi không còn bất cứ phiền muộn nào nữa.
– Cầm. – Ren đưa cho tôi một cái, rồi búng tay, ngọn lửa xuất hiện trên ngón trỏ của hắn.
“Xì xì…” – cháy rồi. Lung linh long lanh, ánh sáng trắng bắn ra khắp mọi phía, có đuôi hình ngôi sao năm cánh tuyệt đẹp, trông như tuyết biết phát sáng giữa xuân ý.
Tôi khúc khích cười ngây ngất nhìn pháo cháy. Ren bên cạnh cũng châm cho mình một cây pháo. Phần đang cháy của cả hai cây pháo đột nhiên dính vào nhau trở thành một, rồi ngày càng cháy lớn hơn. Ánh sáng cũng tuyệt vời hơn.
– Đẹp quá! Mấy cái này là cậu mua à? – tôi hỏi Ren, nhưng ánh mắt dán chặt vào những tia sáng văng tung tóe.
– Không.
– Hả? Chứ ở đâu ra vậy?
– Trộm.
– Cái gì?
– Suỵt! Cô ồn quá.
– Cậu trộm á?
– Không hẳn, chỉ là… dùng ké thôi. Bữa trước tôi đứng trên phòng, nhìn qua cửa sổ thấy có mấy thằng giấu chúng ở đây.
– Nên giờ mình đang dùng đồ của người khác mà không xin phép hả?
– Ừ.
– … – tôi đơ. Sao hắn có thể ừ với cái khuôn mặt tỉnh bơ như vậy? – A… Nước ở đâu thế này?
– Mưa rồi ngốc! Đi vào trong thôi.
“Rầm rầm!” – đột nhiên sấm sét nổi đùng đùng đoàng đoàng, tôi khiếp đảm. Tại vì bây giờ chúng tôi như hai cây cột thu lôi cắm giữa một cánh đồng cỏ hoang vắng, là hai thứ quyến rũ thiên lôi nhất a. Hắn nhanh chóng kéo tôi núp dưới mái hiên sau kí túc xá.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, gió cũng lớn, sấm càng hung hăng tợn. Xem như tụi tôi kẹt ở đấy rồi… Chết thật! Nếu muốn vào kí túc xá, phải băng qua một nơi trống trải đến cửa trước, lại như hai cột thu lôi a… Thôi rồi… Hôm nay ở ngoài trời!
– Cô đâu có sợ sấm phải không?
– Ừ.
– Vậy nếu tối nay ngủ ngoài này, có được không?
– Dù sao tôi cũng không nghĩ ngày hôm nay tôi có thể ngủ được. – tôi ngồi xuống đất, nhìn ra ngoài những hạt mưa bay ngang do gió giật – Tôi thích mưa.
– Tôi ghét mưa.
– Tại sao?
– Đó là chuyện của tôi. – Ren nói. Nghe… lạnh lùng thật đấy… Tim tôi khẽ nhói một chút… chỉ một chút thôi mà khiến tôi thấy khó thở. Không hiểu sao tôi muốn chia sẽ với hắn, có lẽ hắn ghét mưa vì mưa có gắn với kí ức buồn nào đó của hắn. Tôi muốn thông cảm với hắn.
– Xin lỗi. – tôi buồn bã đáp.
– Cô biết họ của tôi chứ? – giọng Ren hơi ấm một chút, có lẽ thấy tội lỗi vì cái giọng buồn thiu của tôi.
– Không.
– … – Ren đờ mặt nhìn tôi. Còn tôi bối rối chớp chớp mắt cười trừ nhìn hắn – Gez! Không hiểu sao tôi lại phải kể chuyện này cho cô nghe nữa!
– Hì hì.
– Họ của tôi là Kisuwazu. Đó là gia tộc mạnh nhất lục địa phía Tây về sức mạnh, tài năng, lẫn tài sản. Vậy nên, con trai cả là tôi, chịu áp lực rất lớn. Họ đào tạo tôi trở thành… thứ họ muốn. Lần đó, chỉ vì tôi lỡ làm phật ý ba tôi, ông ta thẳng tay đánh tôi bán sống bán chết, rồi nhốt tôi ngoài đường trong đêm mưa tầm tã… Tôi yếu đuối thế đấy… chỉ có chút ít đau đớn thế… lại cảm thấy sợ mưa.
– Không đúng. Cậu… rất là mạnh mẽ khi dám kể cho tôi những đau đớn trong lòng như vậy. – tôi chạy qua ôm Ren.
– Ấy, nghiêm túc thế. Tôi đùa thôi mà. – Ren cười lớn.
– …
Tên khốn! Tôi mạnh tay đẩy hắn ra, bỏ đi sang một bên tựa lưng vào tường.
– Này… giận đấy à? Yuki?
– … – tôi nhắm nghiền mắt.
– Yuki, tôi xin lỗi mà!
Tôi mở đôi mắt long lanh hơi ướt trừng trừng nhìn Ren.
– Yu… ki. Cô…
– Im đi. Tôi đi ngủ.
– Nói này… thực ra… câu chuyện đó có một phần đúng.
– Tôi không quan tâm.
– Xin lỗi. – Ren bỏ áo khoác ngoài đắp cho tôi, còn hắn ngồi cách tôi một khoảng cũng tựa lưng vào tường, nhắm mắt.
Tôi nhìn mưa, nhìn ngọn cây ngả nghiêng. Đêm, Ren hắt xì liên tục, tôi lầm bầm bò qua chỗ hắn:
– Ngốc.
Tôi ngồi sát hắn, lấy chiếc áo của hắn đắp cho cả hai, lại ngồi nhìn mưa và sấm không ngớt. Thật ra, cả hai có thể dùng thuật dịch chuyển vào lại kí túc xá cơ mà… Nhưng có lẽ hắn và tôi đều muốn dành khoảng thời gian riêng bên nhau, ngầm nói với nhau đừng ai dùng thuật đó. Hiếm khi có khung cảnh lãng mạn phù hợp như vậy… vậy mà bị hắn làm cho mất hết hứng thú.
Ren hơi động đậy, đột nhiên khoác tay lên vai tôi, kéo đầu tôi dựa vào vai hắn.
– Ngủ đi. Đừng thức nữa.
Thì ra là chưa ngủ…
…
Sáng hôm sau, tôi và hắn cùng giật mình thức dậy do bị chú mèo đen cọ vào người. Tôi nhìn chú mèo chốc lát, rồi cười toe toét ôm nó vào lòng:
– Oa!!! Dễ thương quá đi!!
Này nhé, chân ngắn, người tròn, long mượt… túm chung nhìn nó như cục lông đáng yêu ấy cha! Muốn cắn cho một cái a.
Ren nhìn tôi như thể nhìn người điên.
Tôi biết mình hơi lố, nên bối rối nhìn bâng quơ ngoài trời. Là… bình minh kìa… lần đầu tiên tôi thấy được bình minh từ khi đến đây, chứ mà mấy cái bình minh trước toàn đến lúc tôi còn ngủ không hà.
Ren cũng thôi nhìn tôi mà hướng mắt nhìn ông mặt trời nhô lên. Tôi thích mưa không chỉ do mưa đẹp hay thích không khí lành lạnh khi mưa, bên cạnh đó, tôi còn thích bầu trời trước khi mưa và sau khi mưa, âm u, mây dài, che khuất nắng gắt, trong xanh, đầy hy vọng.
Tôi và hắn đơn thuần là im lặng ngồi cạnh nhau, nhìn bầu trời dần nhuộm nắng ngày mới. Tay tôi vô thức vuốt ve con mèo, trong khi nó cọ người vào tay tôi.
Sau khi ngắm thỏa thích, tôi đứng dậy vươn vai:
– Đi thôi Ren à!
– Ừ.
– Tạm biệt mèo con.
…
Chúng tôi lên phòng làm vệ sinh,… rồi đi ăn sáng ở căn tin kí túc xá, sau đó tôi sẽ đến Tiffa.
Tôi và hắn ngồi cùng bàn, tình cơ nghe thấy một chuyện…
– Này, cậu có biết truyền thuyết tình yêu về cái mái hiên sau kí túc xá không?
– Sao thế?
– Nữ sinh trường mình dạo gần đây đồn ầm lên về nó đấy. Nếu vào một ngày mưa, mà cậu cùng người cậu thích trú ở đó, tình cảm của hai cậu sẽ ngày một gắn kết, không ai có thể chia cắt.
– Oa!! Lãng mạn quá đi mất thôi!
– …
Tôi và hắn bất giác nhìn nhau, rồi mặt cả hai đỏ ửng. Chết tiệt! Sao lại thấy… vui vì những chuyện như vậy chứ?
/188
|