Lời kể của Yuki.
Sau… có lẽ là vài giờ tôi gào thét đến khản cổ, tay đập vào cửa đến đỏ hoe, ông già quản gia chết tiệt ấy cũng mở cửa phòng, làm tôi… đập vào mặt ông ta một cái…
Ơ cái này tôi không hề cố tình nhé, chỉ là tôi đang đập cửa thì ông ta lò mặt vào làm gì. Yếu thật! Ông ta gục luôn rồi.
Giờ thì làm sao biết được mục đích của ông ta khi đến đây? Chết tiệt thật! Nhưng thôi kệ, tôi đã thoát ra khỏi căn phòng này là được rồi. Phải mau chóng đi tìm Chito.
Tôi chạy ra ngoài, hai bên đều là hành lang dài hút thật chán nản mà… thôi thì… quẹo phải vậy. Tôi chạy theo đường mà con tim mách bảo. Hết dãy hành lang, chỉ có một ngã rẽ, tôi rẽ trái.
Tôi bàng hoàng kinh ngạc trước cảnh tượng hiện tại… có thể nói là đang chết lâm sàn… Tôi đang đứng trên hành lang cao phía trên của một sảnh thật lớn, thật vĩ đại, thật hùng vĩ, thật… thật hoành tráng quá! Có thật đây là một cái nhà không thế này? Người nào mà sống cho hết chỗ chứ? Trong khi cái phòng kí túc xá của tôi gói gọn trong có một chút xíu.
Nhưng suy đi cũng phải nghĩ lại, dù căn nhà rất lớn, ban ngày sẽ rất tuyệt vời, còn ban đêm thì… nghĩ tới đã thấy ớn lạnh. Một mình một cõi xung quanh chỉ có tường và màn, và đồ dùng thì đáng sợ thật.
Ầy… tôi thật là lạc đề quá. Trong cái sảnh kinh khủng ý là những người và người, ai cũng thật sang trọng quý phái, hình như đây là nơi tổ chức lễ đính hôn của Izumo và Ren. Tôi nhíu mày liếc mắt một hồi chẳng thấy hai nhân vật chính đâu. Ren không có ở đây thì chắc là điều tất nhiên rồi, nhưng còn Izumo đâu? Phải tìm thấy cô ta tôi mới biết được Chito hiện đang ở đâu chứ?! Chết tiệt!
Tôi không hề để ý rằng, cách đó không xa ở một khoảng tối mờ ảo, một nụ cười nửa miệng hiện ra:
– Cô ta đến rồi, tiến hành buổi lễ thôi.
Tôi đảo mắt tìm kiếm, Izumo cô mau xuất hiện cho tôi. Bản nhạc du dương từ dàn hợp xướng nổi lên, đèn xung quanh đột ngột tắt. Tôi giật mình hơi hoảng nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Một ngọn đèn được thắp lên, làm khu đó trông thật nổi bật, và, Izumo kia rồi, cô ta đã xuất hiện. Ánh đèn làm cái đầm của cô ta càng lòe loẹt hơn nữa. Trông buồn cười thật!
Bên cạnh là… một người con trai, khoát trên mình bộ vest trắng, tuy nhiên, người đó không mang vẻ thư sinh, lại có hơi ngông cuồng, thật đẹp và quyến rũ, ánh mắt của tôi cứ mãi hướng về người đó, với trái tim thổn thức và đau đớn vì người đó không ai khác ngoài…
– Ren.
Tại sao hắn lại ở đây? Hơn nữa còn đang để Izumo khoác tay mình như thế? Có phải hắn rời tôi đi từ chiều là để đến đây? Tim tôi thắt lại, vài giây như ngừng đập, tôi muốn đập tan cái cảnh tượng này. Tôi muốn chạy đến giật lấy Ren lại, nhưng không, tôi phải quan sát thêm một chút. Nhất định không được để trái tim điều khiển cơ thể thay cho trí óc.
– Trước tiên, gia đình chúng tôi muốn gửi lời cám ơn chân thành đến những vị khách quý đã bỏ thời gian đến đây, dự lễ đính hôn nhỏ của chúng tôi. – cả sảnh lớn vỗ tay rầm trời. Ren với khuôn mặt không cảm xúc, ánh nhìn chỉ hướng về một phía, một cặp đôi… khá kì lạ. Người đàn ông đã đứng tuổi, toát ra vẻ uy quyền, tất nhiên rất đẹp trai. Người phụ nữ trẻ cạnh bên lã lướt cơ thể trên người ông ta, nhìn thật kì dị – Tiếp theo đó, chúng tôi xin bước vào phần chính thức của chương trình. Lễ đính hôn của hai bên. Hai đứa còn không thể hiện tình cảm để mọi người cùng xem nào.
Izumo kiễng chân lên hôn vào môi Ren một cái. Tôi vội quay mặt đi nên không kịp thấy vẻ mặt giật mình của Ren, và cái nhếch mép đầy đê tiện của Izumo.
Dù cho tôi có tin tưởng vào hắn đến đâu đi chăng nữa, khi nhìn thấy cảnh tượng này, đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng, những cảm xúc thừa thãi lúc này hiện ra càng rõ rệt… Chết tiệt! Tôi ngồi phịch xuống, lưng tựa vào lang cang, còn lại thì tôi chẳng quan tâm nữa. Mặc kệ ông dẫn chương trình còn đang nói gì… mặc kệ mọi người xung quanh, mặc kệ những tràn vỗ tay đáng ghét… Tôi chỉ biết thả những giọt nước mắt tuôn rơi. Sự bình tĩnh của tôi ban nãy bị thay thế bởi cảm xúc hoang mang. Tôi bỗng nhiên nghĩ đến những cái chết tiệt như là so sánh mình và cô ấy.
Nếu là xét về ngoại hình và tài năng, Izumo ăn đứt tôi, nếu xét về gia đình hai bên thì Izumo và Ren môn đăng hộ đối, nếu xét về bản chất thì… cô ta mới có quyền được ở bên Ren. Tôi phải làm gì đây nhỉ? Ương bướng… cứng đầu… có được tình yêu của hắn cũng chẳng chắc chắn, có khi hắn chỉ trêu đùa tôi.
Niềm tin và hy vọng sụp đổ trước mắt tôi. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy hai cánh tay mình thật thừa thãi. Lần đầu tiên, hàng ngàn cảm xúc tiêu cực cùng lúc bủa vây lấy tôi. Lần đầu tiên, tôi không muốn bản thân tồn tại.
Tôi liếc xuống nhìn, Izumo và Ren đứng cạnh nhau trông chói lóa hết sức… tôi không muốn thấy cảnh tượng đau lòng này thêm một chút nào nữa.
Tôi quay lưng bước ra khỏi chốn phồn hoa ấy, không dám quay mặt lại dù chỉ một lần. Chỉ cần thấy bộ vest trắng, tim tôi sẽ đau dữ dội.
Tôi chạy thẳng về kí túc xá mà hoàn toàn quên mất mục đích của mình khi đến đây vào ban đầu là gì…
Khi chạy ngang cổng kí túc, tôi trông thấy dáng đứng của ai đó như Ajita, nhưng vì trời quá tối, còn mắt tôi thì quá mờ vì nước mắt đã không nhận ra người đó là ai, người đó đã đứng chờ bao lâu, đến mức cơn mưa nhẹ này đủ làm ướt mái tóc vốn bồng bềnh của người đó.
Người đó chộp tay tôi lại, thều thào:
– Yu… ki… Em…
– A… Ajita? Anh… em… – tôi giật mình. Bàn tay của anh ấy nóng ran, có phải đã đứng chờ rất lâu dưới mưa, tại sao anh ấy không chạy đi trú.
– Anh… không dám rời bỏ chỗ này, vì anh nghĩ em sẽ không thấy được anh, anh sẽ đánh mất… cơ hội của mình mất. – Ajita khó khăn nói, dường như anh có thể hiểu được tôi đang nghĩ gì thông qua ánh mắt.
– Cơ hội gì…? – tôi nhíu mày.
– Anh cứ ngỡ em sẽ không đi cùng anh… vậy nên anh đã rất hạnh phúc. Anh sợ em nghĩ anh đã bỏ rơi em. – anh nói rồi gục dần xuống, dường như trút hết được mọi tâm tư cũng là lúc anh chẳng còn chút sức lực nào nữa.
– Ajita? Ajita?!! Anh có sao không Ajita?!
Tôi hoảng loạn, nhưng đủ bình tĩnh để quệt đi vệt nước mắt. Tôi choàng tay anh qua vai mình rồi khập khiễng đưa Ajita về phòng mình, miệng lẩm bẩm đúng một câu “Em xin lỗi…!”
Sau một hồi vất vả cuối cùng tôi cũng đưa được anh lên giường. Khuôn mặt anh đỏ ửng, thở dốc. Tôi đưa tay sờ trán anh.
– Sốt cao quá.
Tôi xót xa… Anh ấy bị thế này chẳng phải là do tôi sao?! Chậc, ngốc nghếch đến thế là cùng!
Ajita đến thở cũng khó khăn, khuôn mặt khó coi hết sức. Tôi kéo anh ấy nằm cho cẩn thận rồi đắp chăn cho Ajita.
Tôi chạy vào bếp lấy một chậu nước, vơ lấy cái khăn nhúng vào chậu, rồi bê cái chậu ra giường.
– Hơ… anh ấy đá chăn ra ư? Trẻ con thật!
Tôi lầm bầm khẽ cười. Chăn gối bị anh đạp cho văng tứ tung, tư thế nằm cũng thật buồn cười… có phải tôi đang chăm sóc một đứa con nít không nhỉ?
Tôi khẽ lắc đầu, đặt cái chậu xuống cái ghế cạnh giường, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế nằm cho anh, tiện tay đo nhiệt độ trán anh. Tiêu rồi, nóng hơn ban nãy nữa. Tôi đắp lại chăn, đặt cái khăn lên trán anh, rồi chạy đi tìm cái ba lô của mình. Trong đó có cuốn sách trị thương, chắc có cách trị sốt.
Tôi vừa kiếm được cuốn sách quay trở lại đã thấy… chăn bung tung tóe.
– Anh nằm yên xem nào!
Tôi điên tiết đắp lại chăn một lần nữa, còn miệng thì lầm bầm chẳng biết anh ấy có nghe thấy không. Đôi khi tôi thấy mình cũng dị hết sức.
Tôi nhúng nước vắt khô lại đắp khăn lên trán Ajita. Tôi lôi cuốn sách ra, mở với tốc độ muốn nát giấy… Đây rồi.
Tôi lầm bầm thần chú, Ajita sau một hồi đã không còn nhăn nhó khó chịu nữa. Hơi thở của anh ấy cũng dần ổn định hơn, nhưng có vẻ vẫn cần phải nghỉ ngơi. Ajita đá văng cái chăn… Khuôn mặt tôi đen hơn lọ nồi… Tôi kiên nhẫn đắp lại chăn cho anh ấy lần nữa, rồi lại vào bếp nấu cháo để khi tỉnh dậy Ajita có cái mà ăn giải bệnh.
Nấu xong một tô nghi ngút khói, nghe mùi thơm nồng bay lên, bản thân tôi còn thấy thèm, ngưỡng mộ tài nấu ăn khéo léo của mình. Tôi đem cháo đặt ở đầu giường, còn mình thì tức tối đắp lại chăn cho Ajita… Phải đấy! Anh ấy lại đá văng cái chăn đi, lần này thì thượng luôn xuống đất mấy cái gối.
Nhưng khác với những lần trước, lần này, khi tôi đang kéo cái chăn choàng qua người Ajita, thì đột nhiên trượt chân, cả người ngã lên anh. Cảm giác có cái gì đó đè lên mình, Ajita chộp lấy eo tôi rồi kéo tôi qua nằm cạnh anh.
Tự nhiên thế nào mà giờ lại là tôi nằm cạnh Ajita, trong khi anh ôm tôi chặt cứng. Khung cảnh này thật khiến tôi nhớ tới lúc cả hai còn nhỏ… Sau khi đùa mệt, anh ấy thường ôm tôi nằm lăn ra cỏ… mùi cỏ lẫn trong gió, với bầu trời xanh biếc, hơi ấm của Ajita thường đưa tôi vào giấc ngủ. Những khi thức dậy, thứ đầu tiên tôi thấy là khuôn mặt của Ajita, tôi thường vô thức đưa tay lên vuốt mái tóc anh… điều này dần trở thành thói quen.
Lúc này, nằm cạnh Ajita, tôi cũng ngủ luôn từ lúc nào không hay. Đến khi tôi giật mình tỉnh dậy thì vẫn là thấy khuôn mặt anh đầu tiên.
– Ren… – tôi vô tình gọi tên thật của anh.
– Hơ… – Ajita giật mình, hơi nhíu mày, anh nghiêng đầu nhìn tôi – Y… Yuki?
– Anh tỉnh rồi sao? – tôi mỉm cười… cơ mà vẫn còn buồn ngủ lắm, có lẽ đầu óc tôi vẫn còn chưa tỉnh hẳn, vẫn ngỡ đây là mơ, tôi chui vào lòng anh – Tại sao anh lại tốt với em như vậy, rõ ràng là em không đúng… anh khiến em thấy mình thật tồi tệ.
– Sao em lại nghĩ vậy chứ? Chẳng phải rất đơn giản sao? Vì anh yêu em… Anh luôn muốn em vui, anh có thể làm mọi thứ để khiến em hạnh phúc. – Ajita ôm ghì lấy tôi.
– Em đâu đáng để anh làm vậy? – tôi cũng vòng tay ôm anh.
– Anh không quan tâm em nghĩ gì về bản thân mình, nhưng đối với anh mà nói, em là sự sống. Anh không thể sống nếu không có em. Vậy nên đừng hạ thấp bản thân mình như thế. Được chứ? – Ajita nói nhẹ, những lời nói dịu dàng và ấm áp. Khiến lòng tôi như được trải những tia nắng vàng dịu. Cái cảm giác bản thân thật vô dụng và dư thừa của tôi ban nãy biến mất không dấu vết. Tuyệt thật! Câu nói của anh như liều thuốc cứu rỗi lấy tôi.
– Em xin lỗi vì đã để anh phải chờ. – tôi dụi đầu vào người Ajita.
– Không sao mà.
– Hừ. Nực cười, đã vụng trộm tình cảm còn dám đem trai về nhà sao? Cô muốn tôi phải như thế nào đây Yuki? – giọng của Ren cắt đứt mọi tâm trạng của tôi. Cả người tôi đông cứng. Tôi đã làm gì thế này?!
Tôi mở to mắt, bật người dậy. Tôi có cảm giác mình vừa bị bắt quả tang đã làm gì đó sai trái. Tôi liếc ra cửa, Ren đang đứng đó, mặt không cảm xúc. Hắn xoáy sâu ánh nhìn vào tôi.
Sau… có lẽ là vài giờ tôi gào thét đến khản cổ, tay đập vào cửa đến đỏ hoe, ông già quản gia chết tiệt ấy cũng mở cửa phòng, làm tôi… đập vào mặt ông ta một cái…
Ơ cái này tôi không hề cố tình nhé, chỉ là tôi đang đập cửa thì ông ta lò mặt vào làm gì. Yếu thật! Ông ta gục luôn rồi.
Giờ thì làm sao biết được mục đích của ông ta khi đến đây? Chết tiệt thật! Nhưng thôi kệ, tôi đã thoát ra khỏi căn phòng này là được rồi. Phải mau chóng đi tìm Chito.
Tôi chạy ra ngoài, hai bên đều là hành lang dài hút thật chán nản mà… thôi thì… quẹo phải vậy. Tôi chạy theo đường mà con tim mách bảo. Hết dãy hành lang, chỉ có một ngã rẽ, tôi rẽ trái.
Tôi bàng hoàng kinh ngạc trước cảnh tượng hiện tại… có thể nói là đang chết lâm sàn… Tôi đang đứng trên hành lang cao phía trên của một sảnh thật lớn, thật vĩ đại, thật hùng vĩ, thật… thật hoành tráng quá! Có thật đây là một cái nhà không thế này? Người nào mà sống cho hết chỗ chứ? Trong khi cái phòng kí túc xá của tôi gói gọn trong có một chút xíu.
Nhưng suy đi cũng phải nghĩ lại, dù căn nhà rất lớn, ban ngày sẽ rất tuyệt vời, còn ban đêm thì… nghĩ tới đã thấy ớn lạnh. Một mình một cõi xung quanh chỉ có tường và màn, và đồ dùng thì đáng sợ thật.
Ầy… tôi thật là lạc đề quá. Trong cái sảnh kinh khủng ý là những người và người, ai cũng thật sang trọng quý phái, hình như đây là nơi tổ chức lễ đính hôn của Izumo và Ren. Tôi nhíu mày liếc mắt một hồi chẳng thấy hai nhân vật chính đâu. Ren không có ở đây thì chắc là điều tất nhiên rồi, nhưng còn Izumo đâu? Phải tìm thấy cô ta tôi mới biết được Chito hiện đang ở đâu chứ?! Chết tiệt!
Tôi không hề để ý rằng, cách đó không xa ở một khoảng tối mờ ảo, một nụ cười nửa miệng hiện ra:
– Cô ta đến rồi, tiến hành buổi lễ thôi.
Tôi đảo mắt tìm kiếm, Izumo cô mau xuất hiện cho tôi. Bản nhạc du dương từ dàn hợp xướng nổi lên, đèn xung quanh đột ngột tắt. Tôi giật mình hơi hoảng nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Một ngọn đèn được thắp lên, làm khu đó trông thật nổi bật, và, Izumo kia rồi, cô ta đã xuất hiện. Ánh đèn làm cái đầm của cô ta càng lòe loẹt hơn nữa. Trông buồn cười thật!
Bên cạnh là… một người con trai, khoát trên mình bộ vest trắng, tuy nhiên, người đó không mang vẻ thư sinh, lại có hơi ngông cuồng, thật đẹp và quyến rũ, ánh mắt của tôi cứ mãi hướng về người đó, với trái tim thổn thức và đau đớn vì người đó không ai khác ngoài…
– Ren.
Tại sao hắn lại ở đây? Hơn nữa còn đang để Izumo khoác tay mình như thế? Có phải hắn rời tôi đi từ chiều là để đến đây? Tim tôi thắt lại, vài giây như ngừng đập, tôi muốn đập tan cái cảnh tượng này. Tôi muốn chạy đến giật lấy Ren lại, nhưng không, tôi phải quan sát thêm một chút. Nhất định không được để trái tim điều khiển cơ thể thay cho trí óc.
– Trước tiên, gia đình chúng tôi muốn gửi lời cám ơn chân thành đến những vị khách quý đã bỏ thời gian đến đây, dự lễ đính hôn nhỏ của chúng tôi. – cả sảnh lớn vỗ tay rầm trời. Ren với khuôn mặt không cảm xúc, ánh nhìn chỉ hướng về một phía, một cặp đôi… khá kì lạ. Người đàn ông đã đứng tuổi, toát ra vẻ uy quyền, tất nhiên rất đẹp trai. Người phụ nữ trẻ cạnh bên lã lướt cơ thể trên người ông ta, nhìn thật kì dị – Tiếp theo đó, chúng tôi xin bước vào phần chính thức của chương trình. Lễ đính hôn của hai bên. Hai đứa còn không thể hiện tình cảm để mọi người cùng xem nào.
Izumo kiễng chân lên hôn vào môi Ren một cái. Tôi vội quay mặt đi nên không kịp thấy vẻ mặt giật mình của Ren, và cái nhếch mép đầy đê tiện của Izumo.
Dù cho tôi có tin tưởng vào hắn đến đâu đi chăng nữa, khi nhìn thấy cảnh tượng này, đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng, những cảm xúc thừa thãi lúc này hiện ra càng rõ rệt… Chết tiệt! Tôi ngồi phịch xuống, lưng tựa vào lang cang, còn lại thì tôi chẳng quan tâm nữa. Mặc kệ ông dẫn chương trình còn đang nói gì… mặc kệ mọi người xung quanh, mặc kệ những tràn vỗ tay đáng ghét… Tôi chỉ biết thả những giọt nước mắt tuôn rơi. Sự bình tĩnh của tôi ban nãy bị thay thế bởi cảm xúc hoang mang. Tôi bỗng nhiên nghĩ đến những cái chết tiệt như là so sánh mình và cô ấy.
Nếu là xét về ngoại hình và tài năng, Izumo ăn đứt tôi, nếu xét về gia đình hai bên thì Izumo và Ren môn đăng hộ đối, nếu xét về bản chất thì… cô ta mới có quyền được ở bên Ren. Tôi phải làm gì đây nhỉ? Ương bướng… cứng đầu… có được tình yêu của hắn cũng chẳng chắc chắn, có khi hắn chỉ trêu đùa tôi.
Niềm tin và hy vọng sụp đổ trước mắt tôi. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy hai cánh tay mình thật thừa thãi. Lần đầu tiên, hàng ngàn cảm xúc tiêu cực cùng lúc bủa vây lấy tôi. Lần đầu tiên, tôi không muốn bản thân tồn tại.
Tôi liếc xuống nhìn, Izumo và Ren đứng cạnh nhau trông chói lóa hết sức… tôi không muốn thấy cảnh tượng đau lòng này thêm một chút nào nữa.
Tôi quay lưng bước ra khỏi chốn phồn hoa ấy, không dám quay mặt lại dù chỉ một lần. Chỉ cần thấy bộ vest trắng, tim tôi sẽ đau dữ dội.
Tôi chạy thẳng về kí túc xá mà hoàn toàn quên mất mục đích của mình khi đến đây vào ban đầu là gì…
Khi chạy ngang cổng kí túc, tôi trông thấy dáng đứng của ai đó như Ajita, nhưng vì trời quá tối, còn mắt tôi thì quá mờ vì nước mắt đã không nhận ra người đó là ai, người đó đã đứng chờ bao lâu, đến mức cơn mưa nhẹ này đủ làm ướt mái tóc vốn bồng bềnh của người đó.
Người đó chộp tay tôi lại, thều thào:
– Yu… ki… Em…
– A… Ajita? Anh… em… – tôi giật mình. Bàn tay của anh ấy nóng ran, có phải đã đứng chờ rất lâu dưới mưa, tại sao anh ấy không chạy đi trú.
– Anh… không dám rời bỏ chỗ này, vì anh nghĩ em sẽ không thấy được anh, anh sẽ đánh mất… cơ hội của mình mất. – Ajita khó khăn nói, dường như anh có thể hiểu được tôi đang nghĩ gì thông qua ánh mắt.
– Cơ hội gì…? – tôi nhíu mày.
– Anh cứ ngỡ em sẽ không đi cùng anh… vậy nên anh đã rất hạnh phúc. Anh sợ em nghĩ anh đã bỏ rơi em. – anh nói rồi gục dần xuống, dường như trút hết được mọi tâm tư cũng là lúc anh chẳng còn chút sức lực nào nữa.
– Ajita? Ajita?!! Anh có sao không Ajita?!
Tôi hoảng loạn, nhưng đủ bình tĩnh để quệt đi vệt nước mắt. Tôi choàng tay anh qua vai mình rồi khập khiễng đưa Ajita về phòng mình, miệng lẩm bẩm đúng một câu “Em xin lỗi…!”
Sau một hồi vất vả cuối cùng tôi cũng đưa được anh lên giường. Khuôn mặt anh đỏ ửng, thở dốc. Tôi đưa tay sờ trán anh.
– Sốt cao quá.
Tôi xót xa… Anh ấy bị thế này chẳng phải là do tôi sao?! Chậc, ngốc nghếch đến thế là cùng!
Ajita đến thở cũng khó khăn, khuôn mặt khó coi hết sức. Tôi kéo anh ấy nằm cho cẩn thận rồi đắp chăn cho Ajita.
Tôi chạy vào bếp lấy một chậu nước, vơ lấy cái khăn nhúng vào chậu, rồi bê cái chậu ra giường.
– Hơ… anh ấy đá chăn ra ư? Trẻ con thật!
Tôi lầm bầm khẽ cười. Chăn gối bị anh đạp cho văng tứ tung, tư thế nằm cũng thật buồn cười… có phải tôi đang chăm sóc một đứa con nít không nhỉ?
Tôi khẽ lắc đầu, đặt cái chậu xuống cái ghế cạnh giường, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế nằm cho anh, tiện tay đo nhiệt độ trán anh. Tiêu rồi, nóng hơn ban nãy nữa. Tôi đắp lại chăn, đặt cái khăn lên trán anh, rồi chạy đi tìm cái ba lô của mình. Trong đó có cuốn sách trị thương, chắc có cách trị sốt.
Tôi vừa kiếm được cuốn sách quay trở lại đã thấy… chăn bung tung tóe.
– Anh nằm yên xem nào!
Tôi điên tiết đắp lại chăn một lần nữa, còn miệng thì lầm bầm chẳng biết anh ấy có nghe thấy không. Đôi khi tôi thấy mình cũng dị hết sức.
Tôi nhúng nước vắt khô lại đắp khăn lên trán Ajita. Tôi lôi cuốn sách ra, mở với tốc độ muốn nát giấy… Đây rồi.
Tôi lầm bầm thần chú, Ajita sau một hồi đã không còn nhăn nhó khó chịu nữa. Hơi thở của anh ấy cũng dần ổn định hơn, nhưng có vẻ vẫn cần phải nghỉ ngơi. Ajita đá văng cái chăn… Khuôn mặt tôi đen hơn lọ nồi… Tôi kiên nhẫn đắp lại chăn cho anh ấy lần nữa, rồi lại vào bếp nấu cháo để khi tỉnh dậy Ajita có cái mà ăn giải bệnh.
Nấu xong một tô nghi ngút khói, nghe mùi thơm nồng bay lên, bản thân tôi còn thấy thèm, ngưỡng mộ tài nấu ăn khéo léo của mình. Tôi đem cháo đặt ở đầu giường, còn mình thì tức tối đắp lại chăn cho Ajita… Phải đấy! Anh ấy lại đá văng cái chăn đi, lần này thì thượng luôn xuống đất mấy cái gối.
Nhưng khác với những lần trước, lần này, khi tôi đang kéo cái chăn choàng qua người Ajita, thì đột nhiên trượt chân, cả người ngã lên anh. Cảm giác có cái gì đó đè lên mình, Ajita chộp lấy eo tôi rồi kéo tôi qua nằm cạnh anh.
Tự nhiên thế nào mà giờ lại là tôi nằm cạnh Ajita, trong khi anh ôm tôi chặt cứng. Khung cảnh này thật khiến tôi nhớ tới lúc cả hai còn nhỏ… Sau khi đùa mệt, anh ấy thường ôm tôi nằm lăn ra cỏ… mùi cỏ lẫn trong gió, với bầu trời xanh biếc, hơi ấm của Ajita thường đưa tôi vào giấc ngủ. Những khi thức dậy, thứ đầu tiên tôi thấy là khuôn mặt của Ajita, tôi thường vô thức đưa tay lên vuốt mái tóc anh… điều này dần trở thành thói quen.
Lúc này, nằm cạnh Ajita, tôi cũng ngủ luôn từ lúc nào không hay. Đến khi tôi giật mình tỉnh dậy thì vẫn là thấy khuôn mặt anh đầu tiên.
– Ren… – tôi vô tình gọi tên thật của anh.
– Hơ… – Ajita giật mình, hơi nhíu mày, anh nghiêng đầu nhìn tôi – Y… Yuki?
– Anh tỉnh rồi sao? – tôi mỉm cười… cơ mà vẫn còn buồn ngủ lắm, có lẽ đầu óc tôi vẫn còn chưa tỉnh hẳn, vẫn ngỡ đây là mơ, tôi chui vào lòng anh – Tại sao anh lại tốt với em như vậy, rõ ràng là em không đúng… anh khiến em thấy mình thật tồi tệ.
– Sao em lại nghĩ vậy chứ? Chẳng phải rất đơn giản sao? Vì anh yêu em… Anh luôn muốn em vui, anh có thể làm mọi thứ để khiến em hạnh phúc. – Ajita ôm ghì lấy tôi.
– Em đâu đáng để anh làm vậy? – tôi cũng vòng tay ôm anh.
– Anh không quan tâm em nghĩ gì về bản thân mình, nhưng đối với anh mà nói, em là sự sống. Anh không thể sống nếu không có em. Vậy nên đừng hạ thấp bản thân mình như thế. Được chứ? – Ajita nói nhẹ, những lời nói dịu dàng và ấm áp. Khiến lòng tôi như được trải những tia nắng vàng dịu. Cái cảm giác bản thân thật vô dụng và dư thừa của tôi ban nãy biến mất không dấu vết. Tuyệt thật! Câu nói của anh như liều thuốc cứu rỗi lấy tôi.
– Em xin lỗi vì đã để anh phải chờ. – tôi dụi đầu vào người Ajita.
– Không sao mà.
– Hừ. Nực cười, đã vụng trộm tình cảm còn dám đem trai về nhà sao? Cô muốn tôi phải như thế nào đây Yuki? – giọng của Ren cắt đứt mọi tâm trạng của tôi. Cả người tôi đông cứng. Tôi đã làm gì thế này?!
Tôi mở to mắt, bật người dậy. Tôi có cảm giác mình vừa bị bắt quả tang đã làm gì đó sai trái. Tôi liếc ra cửa, Ren đang đứng đó, mặt không cảm xúc. Hắn xoáy sâu ánh nhìn vào tôi.
/189
|