Long Vân điện.
Trong lòng Nhu phi kinh ngạc, công chúa Lê Thấm trừ Tiết hoàng hậu mẹ đẻ của mình ra, đối với những nữ nhân hậu cung khác chưa từng cho một sắc mặt hòa nhã nào, hôm nay là cơn gió quái ác nào lại đưa vị tiểu phật gia này đến đây?
Nhu phi nở nụ cười ôn hòa, “Thấm nhi sao đột nhiên nhớ đến Long Vân điện của bản cung, hại ta còn tưởng bản thân nhìn nhầm.”
“Nhi thần nghe nói Nhu phi nương nương mấy ngày trước nhiễm phong hàn nên tới đây thăm người, chẳng lẽ Nhu phi nương nương nhìn thấy nhi thần tới đây không vui sao?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Lê Thấm khẽ cong, khuôn mặt tràn đầy ý cười, đôi mắt sáng trong trẻo, như là ánh trăng in trên mặt nước trong đêm, tỏa sáng mà đẹp đẽ.
Nhu phi sửng sốt, thầm nghĩ: Vị công chúa không phân rõ phải trái này lại muốn giở trò gì đây?
“Thấm nhi đến thăm ta, ta đương nhiên vui mừng, tùy ý ngồi đi, ở chỗ ta không cần câu nệ.”
Nhu phi cười vô cùng thân thiết, liếc mắt sang bên cạnh nói, “Điền nhi, còn không mau tới phòng bếp dặn Quế ma ma nhanh làm quế hoa cao.”
Lê Thấm theo sau Nhu phi ngồi xuống, nhìn xung quanh một hồi lâu làm cho Nhu phi cả người không được tự nhiên.
“Nhi thần trông thấy sắc mặt nương nương quả thật không bằng trước kia. Vừa may ở chỗ nhi thần cũng có mấy cây sâm tuyết trăm năm, đợi lát nữa sau khi trở về sẽ sai Bích Chi đưa tới, để nương nương bồi bổ thân mình.”
Nhu phi nghe được trong lòng lộp bộp nhảy dựng, ai mà chẳng biết vật báu của công chúa Lê Thấm đều được nàng coi như tính mạng, bây giờ con bé lại muốn tặng bà sâm tuyết trăm năm bồi bổ cơ thể?
Phải thừa nhận, vị công chúa Lê Thấm này như ngọn lửa đốt cháy lòng Nhu phi, nóng hơn nữa sẽ thành nướng chín. Nha đầu này còn chưa nháo xong mà Nhu phi đã không nhịn được nghẹn một bụng khó chịu, cứ bị uy hiếp khiến trên không ra trên dưới không ra dưới thế này thật không thể chịu nổi.
“Tâm ý của Thấm Nhi bản cung nhận, chỉ là ta thật sự không cần dùng đâu, một bệnh phong hàn nhỏ mà dùng sâm tuyết trăm năm, thân thể của ta chẳng phải so với thái hậu còn được chiều chuộng hơn sao, Thấm Nhi con đây là có lòng tốt mà lại thành chuyện xấu nha.” Ý cười trên mặt Nhu phi nhè nhẹ, giọng nói cũng hiền hòa, cả người tựa như một đóa sen mới nở.
Trong lòng khó chịu mà biểu cảm vẫn còn ý nhị, ôn nhu được như thế, khó trách mẫu hậu nhắc tới bà ta thì trong lòng lại không thoải mái, Lê Thấm nghĩ thầm. Chỉ có điều, nếu là bệng phong hàn nhỏ, phụ hoàng vì sao còn cố ý đến cung Tuyệt Trần, bệnh phong hàn này thật đúng là…nhỏ.
“Như vậy xem ra nhi thần đã không suy nghĩ cẩn thận rồi, may mà Nhu phi nương nương nhắc nhở nhi thần, nhi thần mới không có làm ra chuyện sai lầm.”
Thanh âm của Lê Thấm càng thêm mềm mại, cùng với bột gạo giống nhau, làm cho Nhu phi không nhịn được cắn vào lưỡi. Chỉ tiếc, bột gạo này có độc, hơn nữa là kịch độc. Số người trong cung bị tiểu công chúa trước mắt này tính kế còn ít sao? Chỉ sợ đã đủ để vây quanh Long Vân điện của bà vài vòng rồi.
Nhu phi không biết vị tiểu công chúa này tính toán cái gì, hai người hư tình giả ý hàn huyên nửa ngày, quế hoa cao mang lên hơn phân nửa vào trong bụng Lê Thấm.
Nhu phi nhìn vào bụng nha đầu kia, lại phát hiện rất thon nhỏ, trong lòng không khỏi hâm mộ. Bà năm nay đã qua tuổi thiếu nữ, chỉ ăn nhiều hơn một chút là đã mập ra, nên không bao giờ dám ăn các món điểm tâm ngọt, bụng cũng chưa bao giờ có một bữa no.
“…Nhu phi nương nương, nhi thần đến Long Vân điện thực ra là có chuyện muốn nhờ.” Hai ngón trỏ trên tay Lê Thấm đảo qua đảo lại, một bộ dạng khó có thể mở lời.
Nhu phi thừa dịp nàng không chú ý, liếc mắt khinh thường, tiểu phật gia còn có lúc thẹn thùng xấu hổ sao? Nhưng trong lòng lại thoải mái thở ra, có việc muốn nhờ là tốt rồi, nếu nha đầu này nói muốn đến thăm bà mới thật sự khiến người ta phải lo lắng, chuyện này cùng với việc công chúa Lê Thấm muốn tặng bảo vật cho người khác cũng giống nhau, không thực tế chút nào.
“Nhi thần nghe nói, vài ngày trước Giang Nam tiến cống ba viên Minh Nguyệt Châu, phụ hoàng giữ một viên, mẫu hậu một viên còn viên thứ ba được ban cho Nhu phi nhương nương.” Lê Thấm giơ ngón tay lên đếm.
Sắc mặt Nhu phi biến đổi, chẳng lẽ tiểu công chúa muốn đánh chủ ý lên bà, muốn xin bà Minh Nguyệt Châu sao? Hoàng thượng cùng hòang hậu mỗi người một viên, hai người đó đều cực kỳ yêu thương nàng, tiểu nha đầu này nếu thích như vậy thì nên cầu xin hòang thượng hoặc là hoàng hậu mới đúng, đến chỗ bà làm gì?
Ngay sau đó, quả nhiên…
“Nhi thần cực kì thích viên Minh Nguyệt Châu này, lúc trước đã được mẫu hậu cho viên của người nhưng sau đó lại nghe nói Minh Nguyệt Châu có hai loại thư(cái) và hùng( đực), khi hai viên thư - hùng ở cùng một chỗ vào buổi tối có thể phát ra ánh sáng tựa như trăng tròn. Phụ hoàng đối với mấy chuyện này luôn không có hứng thú, căn bản không để ý mà đã ban cho nương nương viên hùng. Nhi thần thật sự không đành lòng để hai viên Minh Nguyệt Châu thư - hùng phải chia cách, Nhu phi nương nương có thể cho nhi thần viên hùng của người được không? Nhi thần đem đến đây mấy cây trâm mà hòang nãi nãi thưởng cho nhi thần, giá trị của chúng không hề kém so với Minh Nguyệt Châu, Nhu phi nương nương có thể thông cảm, cùng nhi thần đổi được không?” Lê Thấm nũng nịu năn nỉ nói, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím lại, thoạt nhìn cực kì khả ái.
Nhưng một chút cũng không đáng yêu, Nhu phi trong lòng óan hận nghĩ.
“Thấm Nhi à, không phải ta không nghĩ cho con, chẳng qua Minh Nguyệt Châu này là phụ hoàng con ban cho ta, nếu ta tùy tùy tiện tiện tặng con, chẳng phải đã tổn hại thánh ân sao? Nếu là đồ của bản thân ta, đừng nói một viên Minh Nguyệt Châu, mà chỉ cần con xem trọng đồ gì ở đây ta đều cho con hết.” Nhu phi khó xử nói.
Nghe xong lời này, khuôn mặt rối rắm của Lê Thấm nổi lên nếp uốn trên trán, nàng đau khổ đáp: “Là nhi thần không hiểu chuyện khiến Nhu phi nương nương phải khó xử rồi.”
Nhu phi cười khẽ hai tiếng, không nói gì, tay đưa lên cầm lấy ly trà trên bàn uống một ngụm. Lê Thấm cũng không định dây dưa tiếp, tay với miếng quế hoa cao cuối cùng trong đĩa, ăn xong thì chậm rãi đứng lên.
“Nương nương, hoàng hậu nương nương cho người đưa dược thiện tới.” Cung nữ Điền Nhi bưng lên một bát tổ yến rồi lui xuống, đứng một bên chờ sai bảo.
Lê Thấm lấy khăn tay lau khóe miệng còn dính điểm tâm, nghe thấy thế thì dừng tay lại, động tác chà lau không khỏi chậm lại. Tay cầm khăn nhẹ nhàng đặt trên đôi môi như thể vuốt ve, đôi mắt cũng là vụt sáng.
Nhu phi liếc mắt nhìn nàng một cái, nói với Điền Nhi đang cúi đầu một bên: “Đứng đó làm gì, còn không mau lại đây, hiếm khi nào tỷ tỷ có lòng đưa tới dược thiện thượng đẳng, bản cung muốn nhân lúc còn nóng ăn luôn, như vậy mới không uổng phí tâm ý của tỷ tỷ.”
Trong lòng Lê Thấm cười lạnh một tiếng, ngươi làm như mẫu hậu cũng như các ngươi quỷ kế đa đoan, suốt ngày phòng nọ phòng kia.
“Ồ, thì ra mẫu hậu đã đưa tới sao!” Lê Thấm kinh ngạc hô nhỏ một tiếng, cười giải thích với Nhu phi:
“Hôm nay lúc nhi thần tới thỉnh an mẫu hậu, người có nhắc đến thân mình của nương nương không được khỏe, nhi thần mới biết mà tới thăm. Mẫu hậu còn nói, sẽ sai người đưa dược thiện tới cho Nhu phi, nhi thần còn tưởng rằng mẫu hậu một hai ngày nữa mới sai người mang đến, không ngờ Diệu Ngọc đã đưa tới rồi.”
Khóe miệng Nhu phi cong cong, tươi cười có chút miễn cưỡng, “Ta chỉ là suy nhược có thể còn khiến hoàng hậu nương nương phải lo lắng nhớ đến, nếu không khỏe lên chẳng phải là có tội sao?”
Lê Thấm nở nụ cười, “Nhu phi nương nương hay nói đùa như vậy, chả trách Đằng vương huynh cũng hay pha trò cho nhi thần.”
Nhu phi che miệng cười cười nhưng trong lòng lại không có nửa phần ý cười. Tiểu công chúa càng ngày càng xinh đẹp, tiếp qua vài năm nhất định là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, chỉ tiếc tiểu nha đầu này trong bụng tâm địa gian xảo, lòng dạ chín khúc mười tám đoạn, cười rộ lên cũng mang dáng vẻ tiểu hồ ly. Chưa bao giờ có người nào tính kế được nàng, chỉ có nàng cho người khác vào tròng mà thôi.
Nhận lấy dược thiện trong tay Điền Nhi, Nhu phi thổi hơi vài cái, chuẩn bị ăn nào ngờ Lê Thấm đột nhiên ngăn cản, “Nhu phi nương nương chậm đã.”
Đôi môi Nhu phi hé mở, trong mắt đã có một tia không kiên nhẫn, nhẹ hỏi nàng: “Thấm Nhi lại làm sao vậy?”
“Nhu phi nương nương trực tiếp ăn luôn sao?” Lê Thấm kinh ngạc nói, “Mẫu hậu thường bảo nữ nhân hậu cung đều có bản tính ghen tị. Nương nương xinh đẹp như thế, nhiều năm qua chia đều sủng ái so với mẫu hậu, ân sủng như vậy, khó tránh được có người muốn động tay động chân vào thức ăn.”
Nhu phi sửng sốt, cười thành tiếng, “Thấm Nhi có phải đã đọc nhiều tiểu thuyết quá hay không, hậu cung luôn có ma ma chuyên trách thử đồ ăn sau đó mới có thể đưa cho chủ tử, chuyện hạ độc trong thức ăn này rất ít khi xảy ra. Huống hồ, đây là đồ mẫu hậu con đưa tới, làm sao có thể có chuyện gì?”
“Đồ đã đưa qua nhiều tay trung gian, ai biết được tỳ nữ nào tâm địa đen tối có thể ở trên đường đưa mà gây chuyện. Nếu nương nương chẳng may gặp chuyên không hay, mẫu hậu cũng sẽ chịu liên lụy, lúc đó chẳng phải sẽ để cho ai đó đang âm thầm ở trong bóng tối ngư ông đắc lợi sao?”
Sắc mặt Nhu phi hơi trầm xuống, không phải tiểu công chúa bịa chuyện, trong hậu cung này thật sự có một người khiến bà hận nghiến răng nghiến lợi. Chu quý phi, cháu gái của thái hậu, mặc dù không được sủng ái như bà nhưng nhờ có gia thế vững chắc mà nàng ta vẫn không thiếu ơn mưa móc của hoàng thượng, thế này tưởng đã đủ rồi, nàng ta còn có nhi tử Lê Dận tài mạo song toàn, được hoàng thượng yêu thích. Tuy hòang thượng từng cam đoan với bà…nhưng thế sự không ai lường trước được. Hơn nữa thế lực của Chu gia mấy năm gần đây khuếch trương lên nhiều, càng ngày càng khó bề khống chế.
“Đúng là nhi thần xem rất nhiều tiểu thuyết nhưng Nhu phi nương nương ở trong cung đã lâu, mắt nhìn chắc chắn sẽ không sai.” Lê Thấm khẽ cười nói.
Nàng cũng không phải là người tốt, kẻ nào muốn hãm hại mẫu hậu, cho dù có là ai chăng nữa, nàng cũng sẽ không khiến đối phương được như ý.
“Phần hiếu tâm này của Thấm Nhi ta nhận.” Nhu phi cười nói, được Lê Thấm nhắc nhở, dược thiện trong tay một ngụm Nhu phi cũng uống không nổi.
Lê Thấm nói thêm vài câu rồi mới cáo biệt rời khỏi Long Vân điện. Nhu phi cũng không phải là đồ ngốc, cho dù nàng thật sự bịa chuyện, bà ta ít nhiều sẽ có vài phần để bụng.
Bích Chi và Nguyệt Dung cúi đầu theo sau công chúa Lê Thấm, trong lòng buồn bực, công chúa và Nhu phi nương nương rốt cuộc nói cái gì mà ngồi gần một canh giờ.
Lê Thấm đi xuyên qua một hành lang dài, cảm thấy trong lòng có chỗ nào đó rất đau. Nàng nghĩ đến một chuyện đã chôn giấu rất sâu trong quá khứ, nhưng nàng đã quên rồi. Còn thứ được chôn giấu đó đã sớm trở nên hư thối bốc mùi, huyết nhục tan hết chỉ xương trắng ở lại, mỗi ngày chui vào từng giấc mộng của nàng làm cho nàng nhớ tới chuyện cũ đáng sợ kia.
Bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, Lê Thấm quay người nhìn ra một nơi phía xa, xuyên qua từng vòm mái cao cao, mơ hồ vó thể nhìn thấy tòa hành cung ấy. Lê Thấm cong khóe miệng, cười đến vô hại, trong mắt ánh sáng chợt lóe.
Quốc sư Mộc Tử Ảnh, thân phận tôn quý, đứng dưới một người nhưng trên vạn người…
Trong lòng Nhu phi kinh ngạc, công chúa Lê Thấm trừ Tiết hoàng hậu mẹ đẻ của mình ra, đối với những nữ nhân hậu cung khác chưa từng cho một sắc mặt hòa nhã nào, hôm nay là cơn gió quái ác nào lại đưa vị tiểu phật gia này đến đây?
Nhu phi nở nụ cười ôn hòa, “Thấm nhi sao đột nhiên nhớ đến Long Vân điện của bản cung, hại ta còn tưởng bản thân nhìn nhầm.”
“Nhi thần nghe nói Nhu phi nương nương mấy ngày trước nhiễm phong hàn nên tới đây thăm người, chẳng lẽ Nhu phi nương nương nhìn thấy nhi thần tới đây không vui sao?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Lê Thấm khẽ cong, khuôn mặt tràn đầy ý cười, đôi mắt sáng trong trẻo, như là ánh trăng in trên mặt nước trong đêm, tỏa sáng mà đẹp đẽ.
Nhu phi sửng sốt, thầm nghĩ: Vị công chúa không phân rõ phải trái này lại muốn giở trò gì đây?
“Thấm nhi đến thăm ta, ta đương nhiên vui mừng, tùy ý ngồi đi, ở chỗ ta không cần câu nệ.”
Nhu phi cười vô cùng thân thiết, liếc mắt sang bên cạnh nói, “Điền nhi, còn không mau tới phòng bếp dặn Quế ma ma nhanh làm quế hoa cao.”
Lê Thấm theo sau Nhu phi ngồi xuống, nhìn xung quanh một hồi lâu làm cho Nhu phi cả người không được tự nhiên.
“Nhi thần trông thấy sắc mặt nương nương quả thật không bằng trước kia. Vừa may ở chỗ nhi thần cũng có mấy cây sâm tuyết trăm năm, đợi lát nữa sau khi trở về sẽ sai Bích Chi đưa tới, để nương nương bồi bổ thân mình.”
Nhu phi nghe được trong lòng lộp bộp nhảy dựng, ai mà chẳng biết vật báu của công chúa Lê Thấm đều được nàng coi như tính mạng, bây giờ con bé lại muốn tặng bà sâm tuyết trăm năm bồi bổ cơ thể?
Phải thừa nhận, vị công chúa Lê Thấm này như ngọn lửa đốt cháy lòng Nhu phi, nóng hơn nữa sẽ thành nướng chín. Nha đầu này còn chưa nháo xong mà Nhu phi đã không nhịn được nghẹn một bụng khó chịu, cứ bị uy hiếp khiến trên không ra trên dưới không ra dưới thế này thật không thể chịu nổi.
“Tâm ý của Thấm Nhi bản cung nhận, chỉ là ta thật sự không cần dùng đâu, một bệnh phong hàn nhỏ mà dùng sâm tuyết trăm năm, thân thể của ta chẳng phải so với thái hậu còn được chiều chuộng hơn sao, Thấm Nhi con đây là có lòng tốt mà lại thành chuyện xấu nha.” Ý cười trên mặt Nhu phi nhè nhẹ, giọng nói cũng hiền hòa, cả người tựa như một đóa sen mới nở.
Trong lòng khó chịu mà biểu cảm vẫn còn ý nhị, ôn nhu được như thế, khó trách mẫu hậu nhắc tới bà ta thì trong lòng lại không thoải mái, Lê Thấm nghĩ thầm. Chỉ có điều, nếu là bệng phong hàn nhỏ, phụ hoàng vì sao còn cố ý đến cung Tuyệt Trần, bệnh phong hàn này thật đúng là…nhỏ.
“Như vậy xem ra nhi thần đã không suy nghĩ cẩn thận rồi, may mà Nhu phi nương nương nhắc nhở nhi thần, nhi thần mới không có làm ra chuyện sai lầm.”
Thanh âm của Lê Thấm càng thêm mềm mại, cùng với bột gạo giống nhau, làm cho Nhu phi không nhịn được cắn vào lưỡi. Chỉ tiếc, bột gạo này có độc, hơn nữa là kịch độc. Số người trong cung bị tiểu công chúa trước mắt này tính kế còn ít sao? Chỉ sợ đã đủ để vây quanh Long Vân điện của bà vài vòng rồi.
Nhu phi không biết vị tiểu công chúa này tính toán cái gì, hai người hư tình giả ý hàn huyên nửa ngày, quế hoa cao mang lên hơn phân nửa vào trong bụng Lê Thấm.
Nhu phi nhìn vào bụng nha đầu kia, lại phát hiện rất thon nhỏ, trong lòng không khỏi hâm mộ. Bà năm nay đã qua tuổi thiếu nữ, chỉ ăn nhiều hơn một chút là đã mập ra, nên không bao giờ dám ăn các món điểm tâm ngọt, bụng cũng chưa bao giờ có một bữa no.
“…Nhu phi nương nương, nhi thần đến Long Vân điện thực ra là có chuyện muốn nhờ.” Hai ngón trỏ trên tay Lê Thấm đảo qua đảo lại, một bộ dạng khó có thể mở lời.
Nhu phi thừa dịp nàng không chú ý, liếc mắt khinh thường, tiểu phật gia còn có lúc thẹn thùng xấu hổ sao? Nhưng trong lòng lại thoải mái thở ra, có việc muốn nhờ là tốt rồi, nếu nha đầu này nói muốn đến thăm bà mới thật sự khiến người ta phải lo lắng, chuyện này cùng với việc công chúa Lê Thấm muốn tặng bảo vật cho người khác cũng giống nhau, không thực tế chút nào.
“Nhi thần nghe nói, vài ngày trước Giang Nam tiến cống ba viên Minh Nguyệt Châu, phụ hoàng giữ một viên, mẫu hậu một viên còn viên thứ ba được ban cho Nhu phi nhương nương.” Lê Thấm giơ ngón tay lên đếm.
Sắc mặt Nhu phi biến đổi, chẳng lẽ tiểu công chúa muốn đánh chủ ý lên bà, muốn xin bà Minh Nguyệt Châu sao? Hoàng thượng cùng hòang hậu mỗi người một viên, hai người đó đều cực kỳ yêu thương nàng, tiểu nha đầu này nếu thích như vậy thì nên cầu xin hòang thượng hoặc là hoàng hậu mới đúng, đến chỗ bà làm gì?
Ngay sau đó, quả nhiên…
“Nhi thần cực kì thích viên Minh Nguyệt Châu này, lúc trước đã được mẫu hậu cho viên của người nhưng sau đó lại nghe nói Minh Nguyệt Châu có hai loại thư(cái) và hùng( đực), khi hai viên thư - hùng ở cùng một chỗ vào buổi tối có thể phát ra ánh sáng tựa như trăng tròn. Phụ hoàng đối với mấy chuyện này luôn không có hứng thú, căn bản không để ý mà đã ban cho nương nương viên hùng. Nhi thần thật sự không đành lòng để hai viên Minh Nguyệt Châu thư - hùng phải chia cách, Nhu phi nương nương có thể cho nhi thần viên hùng của người được không? Nhi thần đem đến đây mấy cây trâm mà hòang nãi nãi thưởng cho nhi thần, giá trị của chúng không hề kém so với Minh Nguyệt Châu, Nhu phi nương nương có thể thông cảm, cùng nhi thần đổi được không?” Lê Thấm nũng nịu năn nỉ nói, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím lại, thoạt nhìn cực kì khả ái.
Nhưng một chút cũng không đáng yêu, Nhu phi trong lòng óan hận nghĩ.
“Thấm Nhi à, không phải ta không nghĩ cho con, chẳng qua Minh Nguyệt Châu này là phụ hoàng con ban cho ta, nếu ta tùy tùy tiện tiện tặng con, chẳng phải đã tổn hại thánh ân sao? Nếu là đồ của bản thân ta, đừng nói một viên Minh Nguyệt Châu, mà chỉ cần con xem trọng đồ gì ở đây ta đều cho con hết.” Nhu phi khó xử nói.
Nghe xong lời này, khuôn mặt rối rắm của Lê Thấm nổi lên nếp uốn trên trán, nàng đau khổ đáp: “Là nhi thần không hiểu chuyện khiến Nhu phi nương nương phải khó xử rồi.”
Nhu phi cười khẽ hai tiếng, không nói gì, tay đưa lên cầm lấy ly trà trên bàn uống một ngụm. Lê Thấm cũng không định dây dưa tiếp, tay với miếng quế hoa cao cuối cùng trong đĩa, ăn xong thì chậm rãi đứng lên.
“Nương nương, hoàng hậu nương nương cho người đưa dược thiện tới.” Cung nữ Điền Nhi bưng lên một bát tổ yến rồi lui xuống, đứng một bên chờ sai bảo.
Lê Thấm lấy khăn tay lau khóe miệng còn dính điểm tâm, nghe thấy thế thì dừng tay lại, động tác chà lau không khỏi chậm lại. Tay cầm khăn nhẹ nhàng đặt trên đôi môi như thể vuốt ve, đôi mắt cũng là vụt sáng.
Nhu phi liếc mắt nhìn nàng một cái, nói với Điền Nhi đang cúi đầu một bên: “Đứng đó làm gì, còn không mau lại đây, hiếm khi nào tỷ tỷ có lòng đưa tới dược thiện thượng đẳng, bản cung muốn nhân lúc còn nóng ăn luôn, như vậy mới không uổng phí tâm ý của tỷ tỷ.”
Trong lòng Lê Thấm cười lạnh một tiếng, ngươi làm như mẫu hậu cũng như các ngươi quỷ kế đa đoan, suốt ngày phòng nọ phòng kia.
“Ồ, thì ra mẫu hậu đã đưa tới sao!” Lê Thấm kinh ngạc hô nhỏ một tiếng, cười giải thích với Nhu phi:
“Hôm nay lúc nhi thần tới thỉnh an mẫu hậu, người có nhắc đến thân mình của nương nương không được khỏe, nhi thần mới biết mà tới thăm. Mẫu hậu còn nói, sẽ sai người đưa dược thiện tới cho Nhu phi, nhi thần còn tưởng rằng mẫu hậu một hai ngày nữa mới sai người mang đến, không ngờ Diệu Ngọc đã đưa tới rồi.”
Khóe miệng Nhu phi cong cong, tươi cười có chút miễn cưỡng, “Ta chỉ là suy nhược có thể còn khiến hoàng hậu nương nương phải lo lắng nhớ đến, nếu không khỏe lên chẳng phải là có tội sao?”
Lê Thấm nở nụ cười, “Nhu phi nương nương hay nói đùa như vậy, chả trách Đằng vương huynh cũng hay pha trò cho nhi thần.”
Nhu phi che miệng cười cười nhưng trong lòng lại không có nửa phần ý cười. Tiểu công chúa càng ngày càng xinh đẹp, tiếp qua vài năm nhất định là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, chỉ tiếc tiểu nha đầu này trong bụng tâm địa gian xảo, lòng dạ chín khúc mười tám đoạn, cười rộ lên cũng mang dáng vẻ tiểu hồ ly. Chưa bao giờ có người nào tính kế được nàng, chỉ có nàng cho người khác vào tròng mà thôi.
Nhận lấy dược thiện trong tay Điền Nhi, Nhu phi thổi hơi vài cái, chuẩn bị ăn nào ngờ Lê Thấm đột nhiên ngăn cản, “Nhu phi nương nương chậm đã.”
Đôi môi Nhu phi hé mở, trong mắt đã có một tia không kiên nhẫn, nhẹ hỏi nàng: “Thấm Nhi lại làm sao vậy?”
“Nhu phi nương nương trực tiếp ăn luôn sao?” Lê Thấm kinh ngạc nói, “Mẫu hậu thường bảo nữ nhân hậu cung đều có bản tính ghen tị. Nương nương xinh đẹp như thế, nhiều năm qua chia đều sủng ái so với mẫu hậu, ân sủng như vậy, khó tránh được có người muốn động tay động chân vào thức ăn.”
Nhu phi sửng sốt, cười thành tiếng, “Thấm Nhi có phải đã đọc nhiều tiểu thuyết quá hay không, hậu cung luôn có ma ma chuyên trách thử đồ ăn sau đó mới có thể đưa cho chủ tử, chuyện hạ độc trong thức ăn này rất ít khi xảy ra. Huống hồ, đây là đồ mẫu hậu con đưa tới, làm sao có thể có chuyện gì?”
“Đồ đã đưa qua nhiều tay trung gian, ai biết được tỳ nữ nào tâm địa đen tối có thể ở trên đường đưa mà gây chuyện. Nếu nương nương chẳng may gặp chuyên không hay, mẫu hậu cũng sẽ chịu liên lụy, lúc đó chẳng phải sẽ để cho ai đó đang âm thầm ở trong bóng tối ngư ông đắc lợi sao?”
Sắc mặt Nhu phi hơi trầm xuống, không phải tiểu công chúa bịa chuyện, trong hậu cung này thật sự có một người khiến bà hận nghiến răng nghiến lợi. Chu quý phi, cháu gái của thái hậu, mặc dù không được sủng ái như bà nhưng nhờ có gia thế vững chắc mà nàng ta vẫn không thiếu ơn mưa móc của hoàng thượng, thế này tưởng đã đủ rồi, nàng ta còn có nhi tử Lê Dận tài mạo song toàn, được hoàng thượng yêu thích. Tuy hòang thượng từng cam đoan với bà…nhưng thế sự không ai lường trước được. Hơn nữa thế lực của Chu gia mấy năm gần đây khuếch trương lên nhiều, càng ngày càng khó bề khống chế.
“Đúng là nhi thần xem rất nhiều tiểu thuyết nhưng Nhu phi nương nương ở trong cung đã lâu, mắt nhìn chắc chắn sẽ không sai.” Lê Thấm khẽ cười nói.
Nàng cũng không phải là người tốt, kẻ nào muốn hãm hại mẫu hậu, cho dù có là ai chăng nữa, nàng cũng sẽ không khiến đối phương được như ý.
“Phần hiếu tâm này của Thấm Nhi ta nhận.” Nhu phi cười nói, được Lê Thấm nhắc nhở, dược thiện trong tay một ngụm Nhu phi cũng uống không nổi.
Lê Thấm nói thêm vài câu rồi mới cáo biệt rời khỏi Long Vân điện. Nhu phi cũng không phải là đồ ngốc, cho dù nàng thật sự bịa chuyện, bà ta ít nhiều sẽ có vài phần để bụng.
Bích Chi và Nguyệt Dung cúi đầu theo sau công chúa Lê Thấm, trong lòng buồn bực, công chúa và Nhu phi nương nương rốt cuộc nói cái gì mà ngồi gần một canh giờ.
Lê Thấm đi xuyên qua một hành lang dài, cảm thấy trong lòng có chỗ nào đó rất đau. Nàng nghĩ đến một chuyện đã chôn giấu rất sâu trong quá khứ, nhưng nàng đã quên rồi. Còn thứ được chôn giấu đó đã sớm trở nên hư thối bốc mùi, huyết nhục tan hết chỉ xương trắng ở lại, mỗi ngày chui vào từng giấc mộng của nàng làm cho nàng nhớ tới chuyện cũ đáng sợ kia.
Bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, Lê Thấm quay người nhìn ra một nơi phía xa, xuyên qua từng vòm mái cao cao, mơ hồ vó thể nhìn thấy tòa hành cung ấy. Lê Thấm cong khóe miệng, cười đến vô hại, trong mắt ánh sáng chợt lóe.
Quốc sư Mộc Tử Ảnh, thân phận tôn quý, đứng dưới một người nhưng trên vạn người…
/49
|